Nông Trường Ảo Tưởng

chương 33: thất vận chi thần

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Thang máy chậm rãi đi lên, rất nhanh đã đưa bọn họ đến tầng lầu muốn đến. Trên hành lang, người bệnh cùng nhóm người nhà đang mang vẻ vội vội vàng đi tới đi lui.

Từ trước đến nay bệnh viện vốn không phải là nơi sẽ khiến cho bất cứ ai vui nổi, có thể nói, nơi này tập hợp rất nhiều hy vọng mà con người khát khao nhất, cũng tập hợp những nỗi tuyệt vọng tột cùng sau khi hy vọng đã bị vỡ tan.

Bước chân Bạch Nguyệt Hồ ngừng ở cửa phòng bệnh , Lục Thanh Tửu xuyên qua cửa kính phòng bệnh, nhìn thấy một cô gái trẻ tuổi nằm trong phòng bệnh, cô gái kia mặc một bộ đồng phục màu trắng của bệnh nhân, trên đầu không có tóc phơi bày ra da đầu màu xanh lá, tinh thần thoạt nhìn không tệ lắm, lúc này đang cúi đầu lật xem một quyển sách ở trong tay.

“Đi vào không?” Lục Thanh Tửu nhỏ giọng hỏi.

Bạch Nguyệt Hồ gật gật đầu, gõ cửa phòng bệnh.

“Ai vậy, mời vào.” Cô gái nghe được tiếng gõ cửa, ngẩng đầu nói một tiếng.

Bạch Nguyệt Hồ đẩy cửa vào, cô gái kia nhìn thấy hắn thì cười nói: “A, Nguyệt Hồ, đã lâu không gặp.”

Bạch Nguyệt Hồ nói: “Đã lâu không gặp.”

Hai người dường như đã quen biết từ trước, cô gái nhiệt tình chào hỏi Bạch Nguyệt Hồ, kêu hắn cứ tùy ý tìm chỗ ngồi, sau đó ánh mắt cô gái dừng lại ở trên mặt Lục Thanh Tửu, cô nói: “Vị này là……?”

“Đây là bạn của tôi, Lục Thanh Tửu.” Bạch Nguyệt Hồ giới thiệu.

Cô gái cười nói: “Chào anh, em tên là Hầu Tuyết Giai.”

Cái tên rất bình thường, dáng vẻ cũng bình thường, Lục Thanh Tửu không nhìn ra bất cứ điểm khác thường nào ở trên người cô, nếu không phải cô biết Bạch Nguyệt Hồ, và hình như cũng có chút quan hệ với Thủy Bổng, Lục Thanh Tửu cũng sẽ cảm thấy cô là một nhân loại bình thường giống như mình vậy.

“Cô làm chuyện của mình đi, tôi ngồi đây một lát sẽ đi.” Bạch Nguyệt Hồ nói với Hầu Tuyết Giai.

Hầu Tuyết Giai cười nói: “Để em gọt táo cho các anh.”

“Để tôi làm cho.” Nhìn thấy động tác của cô, Lục Thanh Tửu vội vàng nhận lấy dao và táo ở trong tay cô, hai tên đàn ông to lớn như họ lại để một cô gái nhỏ gọt táo cho ăn, việc này không khỏi có chút hơi quá rồi.

Hầu Tuyết Giai cũng không giành làm với Lục Thanh Tửu, cười tủm tỉm đưa táo trong tay cho Lục Thanh Tửu: “Vậy được rồi.”

Khi cô vươn tay, lộ ra cổ tay mắc bệnh được che giấu, cổ tay kia nhỏ hơn cổ tay người bình thường rất nhiều, trên mu bàn tay còn có một mảnh xanh tím, nhìn ra được là bởi do truyền dịch lâu dài mà tạo thành, cũng không biết cô gái này rốt cuộc đã ở trong bệnh viện bao lâu rồi.

“Gần đây thế nào?” Bạch Nguyệt Hồ mở miệng hỏi.

“Khá tốt.” Hầu Tuyết Giai ngồi ở một bên nghiêng đầu nhìn Lục Thanh Tửu đang nghiêm túc gọt táo, cười tủm tỉm nói, “Bệnh tình của em rất ổn định, bác sĩ nói không có vấn đề gì lớn.”

“Ừ.” Bạch Nguyệt Hồ nói, “Vậy thì tốt rồi.”

“Vâng.” Hầu Tuyết Giai nói, “Vận may không tệ.” Cô nở nụ cười, “Khi đó, lúc bác sĩ báo cho em biết, ông ấy nói có một tin tốt và một tin xấu, hỏi em muốn nghe tin nào trước.”

Bạch Nguyệt Hồ và Lục Thanh Tửu chỉ lắng nghe.

“Em nói em đã xui xẻo lắm rồi, cho nên lần này cứ nghe tin xấu trước đi.” Cô nói chuyện, biểu cảm cả khuôn mặt đều sinh động lên, hoàn toàn không giống như người bệnh nằm trên giường lâu ngày, “Sau đó bác sĩ nói, em có thể sẽ không sống được bao lâu nữa.”

Lục Thanh Tửu nghe được lời này, động tác trên tay liền dừng lại: “Vậy còn tin tốt?” Cậu cảm thấy tin này đã xấu nhất rồi, thật sự khó tưởng tượng được còn có thể có tin tốt gì nữa.

“Sau đó bác sĩ nói với em, bọn họ sẽ dùng tên của em đặt tên cho một loại virus mới luôn đó.” Hầu Tuyết Giai nói xong thì cười ha ha ha.

Lục Thanh Tửu: “……”

Bạch Nguyệt Hồ: “……”

Hai người đều bị sốc nặng trước câu chuyện cười phải mất đi một mạng người vô cùng tàn khốc này.

Hầu Tuyết Giai thấy hai người cười không nổi, sờ sờ cái đầu trụi lủi của chính mình: “Sao thế, không buồn cười sao?”

“Ừm, rất buồn cười.” Lục Thanh Tửu chỉ có thể cổ vũ nói một câu.

“Vậy được rồi.” Hầu Tuyết Giai nói, “Xem ra các anh cũng không dễ cười nhỉ……”

Lục Thanh Tửu rất muốn thở dài, nhưng lại cảm thấy Hầu Tuyết Giai đang hăng hái như vậy, nếu mình thở dài tựa hồ thì hơi có chút không hợp, cũng may lúc này Bạch Nguyệt Hồ đã thu hút đi sự chú ý của Hầu Tuyết Giai, hắn nói: “Thủy Bổng đâu, tại sao không tới đây?”

“Anh ấy có chút việc nên đi ra ngoài rồi.” Hầu Tuyết Giai nói, “Có thể khoảng buổi tối mới có thể trở về.”

Bạch Nguyệt Hồ gật gật đầu, hắn nói: “Cô nghỉ ngơi đi, chúng tôi ra ngoài ngồi một lát sẽ đi.”

Hầu Tuyết Giai vô cùng nghe lời nằm trở về trên giường bệnh, nói: “Em không tiễn các anh được, cũng không biết lần sau gặp lại anh là khi nào……”

“Luôn có cơ hội.” Bạch Nguyệt Hồ nói, “Thanh Tửu, chúng ta đi thôi.”

Lục Thanh Tửu gật gật đầu rồi cùng Bạch Nguyệt Hồ rời khỏi phòng bệnh.

“Cô ấy là người bình thường sao?” Lục Thanh Tửu cảm thấy việc này có chút không đơn giản.

“Ừm.” Bạch Nguyệt Hồ trả lời.

“Hai người đã quen biết từ khi nào?” Lục Thanh Tửu nói, “Hình như…… Anh thường xuyên tới nơi này nhỉ?”

“Cũng không lâu lắm.” Bạch Nguyệt Hồ nói, “Mười mấy năm rồi, tôi rảnh rỗi thì sẽ đến thăm một chút.”

Lục Thanh Tửu: “……” Mười mấy năm đối với con người mà nói là một khoảng thời gian vô cùng dài, nhưng mà đối với sinh vật có tuổi thọ dài giống như Bạch Nguyệt Hồ thì đó chỉ là trong một cái nháy mắt mà thôi.

“Chúng ta cứ về như thế sao?” Lục Thanh Tửu hỏi.

“Không.” Bạch Nguyệt Hồ nói, “Chờ Thủy Bổng tới, tôi cần xử lý chút việc.”

Lục Thanh Tửu nói một tiếng được.

Hai người bọn họ ở dưới tòa nhà phòng bệnh chờ, đại khái qua hơn hai mươi phút, Thủy Bổng mới vội vã tới, chỉ là chuyện khiến Lục Thanh Tửu ngạc nhiên chính là vết thương ở trên mặt của anh ta ngày hôm qua, hiện tại đã không còn thấy đâu, nhìn không ra có một chút dấu vết xanh tím nào, đã hoàn toàn khôi phục trong trạng thái tốt nhất rồi.

Bạch Nguyệt Hồ mắt lạnh nhìn anh ta, thái độ vô cùng không tốt, Thủy Bổng cũng không ngại, vui tươi hớn hở nói: “Đi liền bây giờ sao?”

“Ừ.” Bạch Nguyệt Hồ nói.

“Vậy làm ở đâu? Làm ở trong bệnh viện muốn hở?” Thủy Bổng hỏi.

“Đi thôi.” Bạch Nguyệt Hồ nói, “Cậu ấy biết tôi là hồ ly.” Khi hắn nói những lời này thì liếc mắt nhìn Thủy Bổng một cái, còn nhấn mạnh hai chữ ‘hồ ly’ này.

Thủy Bổng: “…… Ồ, hiểu rồi.” Biểu cảm anh ta có hơi vi diệu.

Cảnh này Lục Thanh Tửu đều nhìn thấy ở trong mắt, nhưng cậu giả vờ mình không nhìn thấy gì cả, chỉ nghiêm túc nhìn Bạch Nguyệt Hồ. Bạch Nguyệt Hồ thì động tác tự nhiên nắm lấy cổ tay Lục Thanh Tửu, hắn nói: “Đi theo tôi.”

Lục Thanh Tửu liền ngoan ngoãn đi theo phía sau hắn.

Thủy Bổng đi phía trước, càng đi bầu trời càng ngày càng tối, xung quanh bọn họ bốc lên một tầng hơi nước nồng đậm, hoàn toàn ngăn cách với cảnh tượng thế tục xung quanh.

Lục Thanh Tửu được Bạch Nguyệt Hồ nắm như vậy, cũng không phải thực sự sợ hãi, rất nhanh cậu đã phát hiện, bọn họ đang từ sau vườn hoa trong bệnh viện mà đi tới một nơi hoàn toàn xa lạ. Bầu trời ở nơi này là màu đen, mây đen bao phủ rất dày, ngẫu nhiên còn có thể nhìn thấy tia chớp hiện lên giữa đám mây đen, khắp nơi trên mặt đất đều đầy các hòn đá quái dị lởm chởm, tiếng gió rít gào giận dữ. Thủy Bổng đi ở đằng trước có chút ngại ngùng, quay đầu nói một câu: “Cậu đừng sợ, trước kia nơi này không phải như vậy đâu, chỉ là do mấy năm nay tài nguyên có chút eo hẹp……”

Nghe ra trong lời nói này của Thủy Bổn có chứa hàm ý, Lục Thanh Tửu trừng lớn đôi mắt: “Nơi này còn có thể sửa lại sao?”

“Ừm….” Thủy Bổng nháy nháy mắt với Lục Thanh Tửu, “Bạch Nguyệt Hồ đã dẫn cậu tới nhà anh ta chưa?”

Lục Thanh Tửu nhìn Bạch Nguyệt Hồ, nhớ tới ngày đó Bạch Nguyệt Hồ dẫn theo cậu lên núi ngắm cảnh đẹp hiếm có, chẳng lẽ chỗ đó chính là nhà Bạch Nguyệt Hồ sao, còn đều do tự hắn xây lên ư?

Bạch Nguyệt Hồ lạnh lùng nói: “Đừng nghe cậu ta bịa chuyện.”

Thủy Bổng cười mỉa mai hai tiếng.

Nơi này quả thực làm cho người ta cảm thấy không thoải mái, khắp nơi đều có mùi xác chết, bởi vì bốn phía đều có sương mù màu đen bao phủ, Lục Thanh Tửu cũng không nhìn rõ được cảnh tượng ở phía xa.

Bạch Nguyệt Hồ vốn đang nắm tay Lục Thanh Tửu thì buông lỏng tay ra, dặn cậu đứng ở tại chỗ đừng cử động. Sau đó trên thân thể Bạch Nguyệt Hồ liền nổi lên một trận sương đen nồng đậm bao cậu và Thủy Bổng lại.

Sương đen không ngừng lan tràn, bay lên giữa bầu trời đen tối, bắt đầu quấn vào các tầng mây.

Tầng mây dần dần hình thành một hình dạng lốc xoáy, Lục Thanh Tửu nghe được trên bầu trời truyền đến một tiếng sấm kịch liệt, tiếp theo đó là tiếng gào rống của dã thú, tựa như có thứ gì đó bay đến giữa bầu trời triền đấu, nhưng lại muốn che giấu đi tung tích của dã thú ở trong tầng mây đen tối tăm, khiến cho Lục Thanh Tửu nhìn không rõ tình hình cụ thể ở bên trong, cậu chỉ có thể nhìn thấy từ tầng mây thỉnh thoảng lộ ra móng vuốt cùng răng nanh, còn có một đôi mắt màu đỏ có chút quen thuộc.

Tiếng gầm gừ đinh tai nhức óc của dã thú làm thân thể người cũng chấn động theo, Lục Thanh Tửu đứng ở dưới tầng mây đang hình thành lốc xoáy kia, cảm giác chính mình nhỏ bé như thế, giữa khí thế hủy trời diệt dất, cậu thậm chí suy đoán chính mình còn không bằng một cái móng vuốt lớn của con dã thú kia, nếu dã thú rơi từ trên bầu trời xuống, cậu có khả năng còn chưa kịp mở miệng kêu cứu thì tính mạng đã đi đời nhà ma mất rồi.

Lúc Lục Thanh Tửu đang miên man suy nghĩ, cậu lại nghe được một tiếng kêu thảm thiết thê lương khác, từ giữa tiếng kêu phán đoán, người phát ra âm thanh là Thủy Bổng, hình như anh ta đấu nhau với dã thú bị thua, còn trọng thương nữa.

Bọn họ đang làm gì vậy? Chẳng lẽ là chỉ đơn thuần đánh nhau sao? Lục Thanh Tửu thực sự cảm thấy rất kỳ quái. Nhưng mà tình cảnh này cũng không phải trong tình huống bình thường có thể nhìn thấy, còn có nguyên hình của Bạch Nguyệt Hồ tuy rằng nhìn không rõ lắm, nhưng từ chi tiết nhỏ không đáng kể mà nói, dù thế nào cũng không giống như hồ ly trong truyền thuyết nhỉ……

Lục Thanh Tửu lộ ra biểu cảm nghi ngờ, nhìn càng cẩn thận.

Ước chừng qua hơn hai mươi phút, tiếng đánh nhau dần dần yên tĩnh lại, đám mây cũng bắt đầu tan đi, trong tầng sương đen ở trước mặt Lục Thanh Tửu, xuất hiện Bạch Nguyệt Hồ đang đứng cùng với Thủy Bổng đang nằm thở thoi thóp ở bên cạnh. Trên người Bạch Nguyệt Hồ dính đầy máu tươi, ánh mắt lạnh đến dọa người. Khi Lục Thanh Tửu còn đang nghi ngờ hai người bọn họ có xích mích gì với nhau, Thủy Bổng nằm ở bên cạnh lại cười ha ha lên, anh ta nói: “Cảm ơn, ông anh.”

Bạch Nguyệt Hồ tiện tay ném cho Thủy Bổng một cái túi.

Tuy rằng trông hơi thở của Thủy Bổng đã thoi thóp, nhưng vẫn dùng hết sức lực cầm cái túi kia ở trong tay, anh ta nhìn Bạch Nguyệt Hồ nở một nụ cười, mở miệng nói thêm một lần nữa: “Cảm ơn.”

Bạch Nguyệt Hồ nói: “Cậu đúng là tự làm tự chịu.”

Thủy Bổng nói: “Haiz, tôi vẫn như vậy mà, tối nay cũng đừng đi vội, tôi mời hai người ăn một bữa cơm.”

Bạch Nguyệt Hồ lạnh lùng nói: “Ai muốn ăn cơm của cậu.”

Thủy Bổng nghe vậy trừng mắt: “Haizz, đừng nói như vậy mà, lúc trước muốn ăn cùng một bữa với tôi chính là vạn người khó cầu đấy……”

“Bây giờ thì sao?” Bạch Nguyệt Hồ không thèm nể mặt anh ta,

“Bây giờ.” Thủy Bổng cười gượng, “Hiện tại tôi không ăn cơm nữa, mà thôi bỏ đi.”

Lục Thanh Tửu đứng ở bên cạnh nghe hai người nói chuyện, nhìn ra được thật ra Bạch Nguyệt Hồ đối với Thủy Bổng rất tốt, ngoài miệng tuy bực dọc nhưng cũng không có ý định rời đi, khi đứng ở bên cạnh Thủy Bổng vẫn luôn nhìn anh ta.

Trong miệng Thủy Bổng toàn là máu, anh ta ho khan vài tiếng, phun máu loãng ra, miễn cưỡng bò từ trên mặt đất lên: “Đi thôi, xong cả rồi.”

Bạch Nguyệt Hồ xoay người, nắm tay Lục Thanh Tửu rời đi, không thèm quay đầu nhìn lại một cái nào.

Chỉ là khi đi ra, Lục Thanh Tửu lại nhớ tới gì đó, cậu duỗi tay sờ sờ túi quần của mình, xác định được cái túi mà Thủy Bổng nắm chặt ở trong tay kia, chính là cái túi lúc trước đã đưa cho cậu, chỉ là túi trong tay Thủy Bổng lại lớn hơn nhiều.

Ba người theo đường đi tới rời khỏi nơi này.

Vốn mặt mũi của Thủy Bổng đã khôi phục lại một nửa nhưng bởi vì vừa mới đánh một trận với Bạch Nguyệt Hồ nên mặt mũi đã trở lại bầm dập thêm một lần nữa, hiện tại trông còn thê thảm hơn cả trước đó. Lục Thanh Tửu lo lắng hỏi anh ta có sao hay không, Thủy Bổng tùy tiện xua xua tay, nói: “Không sao, da tôi dày, qua hai ngày là ổn thôi.”

Anh ta ho khan một tiếng, nói: “Có điều, hai người thay tôi đem thứ này cho Tuyết Giai đi, tôi sợ dáng vẻ này của tôi làm em ấy lo lắng.”

Anh ta nói thì đưa túi đến.

Bạch Nguyệt Hồ rất không khách sáo mà từ chối: “Tự cậu đưa đi.”

Thủy Bổng nói: “Không phải chứ…… Giúp người giúp tới cùng đi mà, Nguyệt Hồ, xin anh giúp tôi thêm lần này nữa đi.”

Bạch Nguyệt Hồ không nói một câu, bay thẳng về phía trước, Lục Thanh Tửu vốn dĩ muốn đuổi theo nhưng lại bị Thủy Bổng kéo lại cánh tay.

“Thanh Tửu, Thanh Tửu!” Thủy Bổng tiến đến trước mặt Lục Thanh Tửu, ngại ngùng nói, “Anh ta không chịu giúp tôi, cậu giúp tôi đi.”

Lục Thanh Tửu: “…… Chuyện này không tốt lắm đâu.”

Thủy Bổng nói: “Tôi thật sự không muốn dùng khuôn mặt này đến gặp em ấy đâu, em ấy mà thấy tôi thế này sẽ đau lòng chết mất, hiện tại cơ thể của em ấy đã rất yếu rồi, nếu nhìn thấy bộ dạng này của tôi thì nhất định sẽ rất lo lắng, tôi lại không biết giải thích thế nào nữa ……”

Lục Thanh Tửu có chút do dự, nhưng Thủy Bổng một hai lôi kéo Lục Thanh Tửu, nếu cậu không đồng ý thì không cho cậu đi, Lục Thanh Tửu liếc mắt nhìn Bạch Nguyệt Hồ đã đi một đoạn xa rồi, cũng không hề có ý muốn quay lại giúp mình thì chỉ đành nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Vậy được……”

Lúc này Thủy Bổng mới lộ ra nụ cười.

Lục Thanh Tửu nhận lấy cái túi từ trong tay Thủy Bổng, chạy chậm đuổi theo Bạch Nguyệt Hồ, cậu nói: “Nguyệt Hồ…… Thủy Bổng một hai muốn tôi giúp……”

Bạch Nguyệt Hồ nói: “Cậu đi đi, tôi không muốn nhìn thấy hai người bọn họ.”

Lục Thanh Tửu nói: “Được, vậy anh ở bên ngoài bệnh viện chờ tôi sao?”

Bạch Nguyệt Hồ ừm một tiếng rồi đi thẳng ra cửa bệnh viện. Lục Thanh Tửu cúi đầu nhìn túi trong tay chính mình, nhẹ nhàng dùng tay bóp bóp, túi được làm từ tơ lụa, phía trên thêu một con hổ, thứ bên trong rất mềm, có chút giống lông động vật vậy ……

Lục Thanh Tửu suy đoán, thứ ở trong này có thể giống như cái hôm qua Thủy Bổng cho cậu. Cậu cầm túi của Thủy Bổng đi đến khu nằm viện, theo như lời dặn dò của Thủy Bổng đưa tận tay cho Hầu Tuyết Giai.

Hầu Tuyết Giai nhìn thấy túi hình như cũng không cảm thấy có gì lạ, nhận lấy để trong túi áo của chính mình, khi cô cầm cái túi thì nở nụ cười rất ngọt ngào, nói: “Là Thủy Bổng bảo anh đưa cho em sao? Anh ấy đâu rồi ạ, tại sao mỗi lần đưa đều không tự mình đến.”

“Anh ta có chút việc nên đi rồi.” Lục Thanh Tửu bịa ra một câu nói dối.

“Đi rồi?” Hầu Tuyết Giai nhíu mày, “Có phải anh ấy lại đánh nhau với người khác không, em đã nói với anh ấy đừng đánh nhau với người khác nữa, tại sao vẫn luôn không nghe……”

Tuy rằng nghe như trách cứ, nhưng trong mắt Hầu Tuyết Giai lại là sự đau lòng, hiển nhiên cô để ý không phải chuyện Thủy Bổng gây xích mích với những người khác, mà là lo lắng Thủy Bổng sẽ bị thương.

Lục Thanh Tửu nói: “Hai người quen biết với nhau đã lâu rồi sao?”

“Tất nhiên rồi.” Đều nói chuyện tình yêu là một trong ba chuyện không thể che dấu nhất ở trên đời này, những lời này được thể hiện ra rất hoàn mỹ ở trên người Hầu Tuyết Giai, tuy rằng mặt mày của cô tiều tụy, nhưng mỗi lần nhắc tới Thủy Bổng thì trong ánh mắt đều tràn đầy tia sáng dịu dàng, cô nói, “Vâng, chúng em quen biết đã lâu, khi đó em còn là đứa nhỏ, vận may rất kém, khi em với đứa bạn chơi ở ven đường, nắp cống dưới chân tự nhiên bị vỡ ra, cứ thế em lại bị rớt vào…… Em còn tưởng rằng mình sẽ chết ở cống thoát nước, kết quả lại có người đến cứu em……”

Lục Thanh Tửu nói: “Là Thủy Bổng sao?”

“Vâng.” Hầu Tuyết Giai cong khóe mắt, “Chính là anh ấy.”

Lục Thanh Tửu đã mơ hồ đoán được sự thật của câu chuyện, cậu mím môi, nói: “Vậy em biết anh ta là ai không?”

“Là ai? Anh ấy không phải chỉ là Thủy Bổng thôi sao?” Hầu Tuyết Giai nâng cằm, trong giọng nói tràn đầy hạnh phúc, “Khi còn nhỏ vận may của em đã rất kém rồi, cho đến khi gặp được Thủy Bổng, anh ấy không giống em, vận may của anh ấy lại cực kỳ tốt luôn ý, hihi, lúc đầu em còn tưởng rằng cả hai có thể cứ như vậy mà sống hết một đời……” Cô nói đến từ cả đời, tia sáng sáng ngời trong mắt lại ảm đạm xuống, nụ cười cũng có chút gượng ép, cô nói, “Chỉ là, vận may của em thật sự quá kém rồi.”

Một căn bệnh lạ trong một trăm người mới có một người mắc phải lại rơi vào trên người cô, mấy năm trước, bác sĩ nói cô bị bệnh nan y, thời gian dài nhất chỉ sống không quá một tháng, sau khi Thủy Bổng biết tin này đã gần như bị sụp đổ, trực tiếp biến mất vài ngày, khi Hầu Tuyết Giai cho rằng anh ta sẽ không còn quay lại nữa, thì anh ta lại mang một cái túi đến.

“Anh đi tìm thần tiên cầu được cái túi này.” Thủy Bổng cầm tay cô, giọng nói tràn đầy run rẩy, anh ta nói: “Nếu em có cái túi này thì sẽ không chết…… Nhất định sẽ không chết đâu.”

Hầu Tuyết Giai nghe Thủy Bổng nói, chỉ nghĩ anh ta do cùng đường bí lối nên mới đi tìm mấy việc cầu bình an thế này để an ủi tâm lý, nhưng cô cũng không nói suy nghĩ của mình ra, suy cho cùng hiện tại có khi bản thân tin chuyện này của Thủy Bổng thì có lẽ trong lòng cũng sẽ dễ chịu hơn một chút. Vì thế Hầu Tuyết Giai cười nhận lấy đồ của Thủy Bổng, nói với anh ta mình nhất định sẽ khỏe lại thôi, nhất định……

Một tháng sau, kỳ tích đã xảy ra, bác sĩ phát hiện ra loại thuốc có thể khống chế được bệnh tình của Hầu Tuyết Giai, tuy rằng không thể hoàn toàn trị dứt, nhưng cũng có thể miễn cưỡng duy trì được sinh mệnh của cô.

Đây là chuyện may mắn nhất từ sau khi Hầu Tuyết Giai bị bệnh.---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Lục Thanh Tửu nghe xong chuyện xưa của hai người, ánh mắt cậu dừng lại trên cái túi, cậu cũng đoán được đồ vật bên trong túi.

Không cần nghi ngờ nữa, Thủy Bổng chính là cát thần Thái Phùng, chỉ là anh ta không thể địch nổi vận may của số phận, nguyên thân của anh ta chỉ có một cái đuôi hổ xinh đẹp, nhưng mà dường như lông ở trên đuôi đã bị nhổ bỏ vào trong túi hết cả rồi, Thái Phùng mang tất cả sự may mắn mà mình có được đều đưa hết cho người mình yêu, anh ta cũng từ cát thần Thái Phùng, biến thành thần xui xẻo Thủy Bổng.

“Vậy cô nghỉ ngơi cho tốt, tôi đi trước.” Lục Thanh Tửu đứng lên tạm biệt Hầu Tuyết Giai.

Hầu Tuyết Giai cười nói: “Vâng, hoan nghênh anh đến đây chơi nữa.”

“Ừm.” Lục Thanh Tửu nói, “Sẽ đến.”

Lục Thanh Tửu xoay người ra khỏi phòng bệnh, tay nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, cậu nhìn xuyên qua cửa kính thấy Hầu Tuyết Giai hình như bởi vì nói quá nhiều mà có chút trở nên mệt mỏi, dựa vào đầu giường ngủ thiếp đi.

Thủy Bổng nhìn thấy Lục Thanh Tửu ra ngoài, thì vội vàng thò đầu lại gần, nói: “Cô ấy thế nào rồi?”

“Có chút mệt, đã ngủ rồi.” Lục Thanh Tửu nói, “Sao anh lại ở đây? Vẫn ở nơi này chờ à?”

“Không có, cô ấy ngủ rồi, vậy ngày mai tôi sẽ tới gặp cô ấy.” Thủy Bổng sờ sờ cái mũi, “Nếu không với mảng xanh mảng tím trên mặt tôi thế này thì làm sao dám đi gặp chứ, nãy giờ luôn có y tá đi ngang qua hỏi tôi có cần giúp đỡ gì hay không nữa.”

Lục Thanh Tửu: “……” Cũng đúng, dáng vẻ này của Thủy Bổng y như mới bị người ta đánh, quả thực rất giống người bệnh cần được nhập viện vậy.

“Đi thôi, tôi mời hai người ăn cơm tối!” Thủy Bổng nói, “Gần bệnh viện có chỗ bán sủi cảo ăn rất ngon!”

Lục Thanh Tửu nói: “Anh có tiền không thế?”---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Thủy Bổng cười ha ha: “Đương nhiên tôi có tiền chứ, cậu cho rằng tôi là ai……Má ơi!” Lời anh ta còn chưa nói xong, một chân dẫm vào khoảng không trên cầu lầu, lăn xuống tận mấy bậc thang, lăn cho đến khi đến vách tường mới miễn cưỡng dừng lại.

Lục Thanh Tửu vội vàng cúi đầu nhìn, mới phát hiện gạch men sứ dưới chân Thủy Bổng lại bị anh ta đạp vỡ mảng——vận may của anh ta quả nhiên tệ đến không thể nào tưởng tượng nổi.

Nhưng Thủy Bổng bị ngã xuống đất riết cũng thành quen, kiên cường bò từ trên mặt đất lên, duỗi tay lau khô cái mũi đầy máu của mình, nói: “Không sao, đi thôi nào.”

Lục Thanh Tửu nhìn mặt Thủy Bổng, thầm nghĩ ông anh này, anh thực sự không có việc gì thật sao.

Nhưng không đợi Lục Thanh Tửu biểu đạt suy nghĩ của chính mình, Thủy Bổng liền vô cùng phấn khởi mà tiếp tục đi phía trước.

Vừa đi từ phòng bệnh viện đến cửa bệnh viện, mà Thủy Bổng bị ngã đến ba lần, bị phân chim rơi trên đầu một lần, đặc biệt nhất chính là tự nhiên đang yên đang lành lại bị cái đèn rơi xuống trúng ngay đầu của anh ta, thật sự là khiến Lục Thanh Tửu nhìn đến trợn mắt há hốc mồm.

Suy cho cùng Thủy Bổng cũng là một vị cát thần, nếu như người thường mà gặp phải chuyện này, không chết thì cũng tàn phế là cái chắc.

“Anh thật sự không cần đến bệnh viện khám chút sao?” Lục Thanh Tửu thật sự nhìn không được nữa.

“Không đi.” Cả khuôn mặt Thủy Bổng đều đang sưng vù, trên trán còn có vết thương đang chảy máu đầm đìa, anh ta móc ra cái nón đã chuẩn bị trước đội lên đầu, “Đều là vết thương nhỏ, không có chuyện gì lớn đâu.”

Lục Thanh Tửu: “……” Cậu thở dài, muốn nói gì đó, nhưng nhìn nụ cười xán lạn trên mặt Thủy Bổng, rồi lại cảm thấy dù mình có nói gì thì cũng trở nên dư thừa mà thôi. Ngàn vàng cũng khó mua được ‘tôi sẵn lòng’, Thủy Bổng tự nguyện như thế, người khác làm sao có thể nói nhiều được.

Bạch Nguyệt Hồ ở bên ngoài bệnh viện thấy hai người đi tới, hắn cau mày lại, nói với Thủy Bổng nói: “Cậu tới làm gì?”

“Tôi tới mời hai người ăn cơm.” Thủy Bổng nói.

“Không cần.” Bạch Nguyệt Hồ nói, “Cậu trở về đi.”

“Nhưng……” Thủy Bổng còn muốn kiên trì.---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

“Tôi đã nói không cần, tôi và Lục Thanh Tửu sẽ lập tức rời khỏi đây.” Bạch Nguyệt Hồ lặp lại một lần, thái độ rất kiên quyết, “Đây là lần cuối cùng tôi giúp cậu, đừng đến tìm tôi một lần nào nữa đấy.”

Thủy Bổng hơi há mồm còn muốn nói cái gì đó.

“Thái Phùng, cậu suy nghĩ kỹ lại đi.” Bạch Nguyệt Hồ nói, “Cậu làm như vậy không chỉ sẽ phá hư cơ thể của cậu, còn có thần vận của cậu, mọi người thờ cúng chính là cát thần Thái Phùng. Cậu còn tiếp tục như vậy nữa thì sẽ ra sao, việc này chính cậu là người hiểu rõ nhất.”

Thủy Bổng không nói, anh ta chỉ cười cười, xua xua tay với Bạch Nguyệt Hồ: “Lần sau gặp.”

Bạch Nguyệt Hồ không để ý tới anh ta, lôi kéo Lục Thanh Tửu rời đi.

Sau khi hai người ngồi trên xe vận tải nhỏ, Lục Thanh Tửu nói: “Tối nay muốn ăn gì?”

Bạch Nguyệt Hồ không nói chuyện.

Lục Thanh Tửu nói: “Sao không nói gì, không vui à?”

Bạch Nguyệt Hồ nói: “Vì một người mà làm như thế, đáng không?”

Lục Thanh Tửu suy nghĩ: “Anh cảm thấy thế nào?”

Bạch Nguyệt Hồ nói: “Tôi cảm thấy không đáng.”

Lục Thanh Tửu nói: “Có lẽ đó là bởi vì anh còn chưa gặp được người kia?”---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Bạch Nguyệt Hồ nói: “Vậy nên tôi hy vọng vĩnh viễn cũng đừng bao giờ gặp được.”

Lục Thanh Tửu nói: “Được rồi, đừng giận nữa, tối nay nấu món ngon cho anh nha, chúng ta ai mà thèm ăn sủi cảo ở trước cửa bệnh viện cơ chứ.”

Bạch Nguyệt Hồ nghe được lời này, thì mới hơi hơi cong cong khóe môi.

Truyện Chữ Hay