Nông Trường Ảo Tưởng

chương 27: nhóc hồ ly

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhóc hồ ly mềm mại nằm trên mặt đất, đôi mắt nhắm chặt lại, Lục Thanh Tửu sợ nó xảy ra chuyện gì bèn chạy tới ôm nó vào trong ngực. Hồ ly rất nhỏ, cùng lắm chỉ lớn bằng bàn tay, bộ lông tơ mềm mại như bông xoã tung, cảm xúc sờ vào tay cực kì thoải mái.

Lục Thanh Tửu nhẹ nhàng ôm nó chạy về nhà, vừa mới vào cửa đã kêu: “Bạch Nguyệt Hồ!! Bạch Nguyệt Hồ!!!Đây có phải con trai của anh không đấy??”

Bạch Nguyệt Hồ vừa mới rửa chén xong, tay vẫn còn ướt đi từ trong phòng bếp ra ngoài, hắn vừa ra đã nhìn thấy nhóc hồ ly nhỏ được Lục Thanh Tửu ôm trong lòng, ánh mắt lập tức trở nên sắc bén: “Hồ ly ở đâu ra vậy?”

Lục Thanh Tửu nói: “Nhặt được ở ven đường.” Cậu miêu tả tình huống vừa rồi, sau đó hoài nghi nói, “Có phải có ai cố ý ném trước cửa nhà chúng ta không?” Vừa nói tới chữ ‘cửa’ thì có chút đăm chiêu liếc mắt nhìn Bạch Nguyệt Hồ một cái.

Trong nhà này chỉ có một hồ ly tinh là Bạch Nguyệt Hồ, chắc chắn nhóc hồ ly này phải có quan hệ gì đó với hắn, ném ở trước cửa như vậy, vẫn thấy có chút rất giống với cốt truyện cô gái bị bội tình bạc nghĩa, sau đó thì một mình sinh con rồi cuối cùng lại oán hận ném đứa con tới cửa nhà anh chàng đã phụ lòng mình…… nhưng mà nói đi thì cũng phải nói lại, Lục Thanh Tửu nhớ rõ là mình đã từng xem thế giới động vật, loài hồ ly có chế độ một vợ một chồng, cho dù con đực hay cái có mất đi thì cũng sẽ không đi tìm bạn mới.

Chẳng lẽ sau khi biến thành yêu quái, tập tính này cũng sẽ thay đổi? Lục Thanh Tửu đang tự bổ não trong đầu một kịch bản máu chó thì liền thấy Bạch Nguyệt Hồ nhíu mày lại đi tới, đưa tay ra xách nhóc hồ ly kia lên.

Vốn nhóc hồ ly vừa tự đâm đầu vào cục đá mãi không tỉnh, nhưng tay Bạch Nguyệt Hồ mới đụng vào nó, hồ ly nhỏ liền mở mắt, chỉ là trong ánh mắt tràn đầy sự hoảng sợ, hơn nữa bắt đầu không ngừng phát ra tiếng kêu chíp chíp, muốn trốn thoát khỏi tay Bạch Nguyệt Hồ.

Lục Thanh Tửu nhìn dáng vẻ này của nó, lòng mềm nhũn, nhanh chóng nói: “Đừng xách nó như vậy, xách thế nó đau lắm.”

Bạch Nguyệt Hồ nghe vậy thả tay ra, ném nhãi con hồ ly kia vào trong lòng Lục Thanh Tửu.

“Sao có thể là con trai tôi được chứ.” Bạch Nguyệt Hồ thẳng thắn phủ nhận câu hỏi của Lục Thanh Tửu, giọng điệu còn lẫn thêm sự ghét bỏ.

“Thật sự không phải con trai anh sao?” Nhóc hồ ly nhỏ vừa được ném vào lòng Lục Thanh Tửu thì im re, còn trừng cặp mắt ướt dầm dề trông cực kỳ đáng thương, cọ cọ vào ngực Lục Thanh Tửu, hoàn toàn không còn chút kích động như khi ở trong tay Bạch Nguyệt Hồ.

“Không phải.” Bạch Nguyệt Hồ vô cùng khẳng định phun ra hai chữ.

“Nếu không phải con trai anh thì cũng là tộc nhân của anh hả?” Lục Thanh Tửu nói, “Hay chẳng lẽ đây chỉ là hồ ly bình thường?” Cậu nhớ rõ rằng chỉ có mùa đông mới có hồ ly trắng, nhằm dễ hòa nhập với môi trường xung quanh để tiện đi săn, nhưng bây giờ chỉ mới vào mùa hè, nếu bảo là hồ ly trong núi thì không thể nào có màu trắng. Hơn nữa nhìn toàn thân hồ ly rất sạch sẽ, không dính dơ chút bụi bẩn nào, thật sự không giống loài hoang dại.

Bạch Nguyệt Hồ nghe câu hỏi của Lục Thanh Tửu, không trực tiếp đưa ra đáp án, mà cứ nhìn nhóc hồ ly kia một cách trầm ngâm, như đang suy tư gì đó.

Lục Thanh Tửu đứng bên cạnh đợi một lúc thì nghe được hắn nói: “Đúng vậy, là tộc nhân của tôi.”

“Thật sao?” Biết thứ trong lòng mình chính là một em hồ ly tinh nhỏ, Lục Thanh Tửu hăng hái hẳn lên, “Có thể biến thành người không?”

“Còn bé quá, không biến thành người được, ăn cũng chẳng ngon.” Bạch Nguyệt Hồ nói.

Với bất kể thứ gì, Bạch Nguyệt Hồ toàn dùng cái giọng điệu như nhận xét thực đơn để đánh giá chúng, Lục Thanh Tửu chẳng để ý, cậu nói: “Không thể biến thành người sao?”

Bạch Nguyệt Hồ nói: “Còn phải lớn thêm chút nữa.”

“Vậy nó ăn cái gì? Bao giờ cha mẹ nó tới đón?” Lục Thanh Tửu có chút thích thú, kỳ thật cậu rất thích mấy loại động vật lông xù xù này, bởi vì ngày trước phải đi làm, nhà không có điều kiện nuôi, cho nên cũng chỉ có thể mơ đến. Tuy rằng nhà mình đã có Tiểu Hắc với Tiểu Hoa rất đáng yêu, nhưng mà mấy con heo thì không có lông, vẫn không thỏa mãn được niềm đam mê bí mật là yêu thích lông xù của Lục Thanh Tửu.

Bạch Nguyệt Hồ nói: “Đón gì?”

Lục Thanh Tửu nói: “Chẳng lẽ không đón đi sao? Hay là cứ để ở nhà chúng ta nuôi?”

Bạch Nguyệt Hồ: “Thật ra tôi cảm thấy có thể nuôi rồi chờ nó lớn……”

Hắn còn chưa nói dứt câu, Lục Thanh Tửu đã hiểu rõ ý của hắn, hoảng sợ nói: “Mẹ nó, anh đừng nói là muốn nuôi lớn để ăn nha? Nó là tộc nhân của anh đó, tuy không thể hóa hình, nhưng vẫn là đồng loại của anh đấy nhá!”

Bạch Nguyệt Hồ câm nín, Lục Thanh Tửu thấy trong ánh mắt hắn in hai chữ khó xử, có vẻ đang tự hỏi rốt cuộc có nên từ bỏ chầu cơm ngay trước mặt này không, cuối cùng, dưới cái trừng mắt tràn đầy ngạc nhiên của Lục Thanh Tửu, hắn đành không cam lòng từ bỏ ý nghĩ trong nội tâm của mình, cực kì miễn cưỡng nói: “Vậy nuôi tạm vậy.”

Lục Thanh Tửu nói: “Được!” Cậu lơ hẳn chữ ‘tạm’ Bạch Nguyệt Hồ nói, tuy rằng bình thường Bạch Nguyệt Hồ lạnh như băng, nhưng ở chung lâu rồi Lục Thanh Tửu cảm thấy thật ra tính cách hắn cũng không tệ, có chuyện gì sẽ thương lượng với cậu trước, rất ít khi chuyên quyền độc đoán.

Nhóc hồ ly trong lòng ngực Lục Thanh Tửu run bần bật, quả thực cái đầu như muốn chui luôn vào bên trong quần áo Lục Thanh Tửu, chỉ chừa lại cái mông nhỏ chiếc đuôi bạch hồ dài xoã tung ra bên ngoài.

“Ôi má ơi Lục Thanh Tửu, cậu đang ôm cái gì trong ngực đấy?” Doãn Tầm vừa thay Bạch Nguyệt Hồ rửa chén xong mới đang định đi vệ sinh, thế mà vừa quay ra đã thấy Lục Thanh Tửu ôm một cục bông trắng đáng thương vô cùng trong lòng, cậu ta đến gần thì thấy, “Hồ ly? Cậu ôm ở đâu về đấy?”

Lục Thanh Tửu trả lời: “Nhặt ở ven đường.”

Doãn Tầm: “Nhặt được hồ ly ở ven đường cơ á?! Ai da em bé đáng thương này, còn phát run nữa kìa.” Cậu ta vừa nói vừa đưa tay vuốt vuốt bộ lông tơ mềm mại rất là phê của nhóc hồ ly kia. Sau khi hồ ly nhỏ lớn lên thì da lông sẽ càng ngày càng cứng rắn, sờ vào sẽ không phê được như vậy nữa, tuy nhiên con trong lòng Lục Thanh Tửu này chắc hẳn là vẫn còn ít tuổi, còn chưa phải thay lông, sờ lên cứ như là một món đồ chơi bằng nhung vậy, còn có cả độ ấm nữa.

“Nó ăn cái gì vậy?” Lục Thanh Tửu lại hỏi Bạch Nguyệt Hồ.

Bạch Nguyệt Hồ nhíu mày, cân nhắc đôi chút: “Chẳng phải hồ ly nào cũng ăn gà sao.”

Lục Thanh Tửu: “……” Cậu cảm giác hình như hồ ly nhà mình không có xíu chuyên nghiệp nào hết, ngay cả tộc nhân hắn ăn gì mà cũng không biết.

Quả thật nhóc hồ ly kia đói bụng lắm rồi, miệng ngậm ngón tay Lục Thanh Tửu bắt đầu mút mút, cặp mắt ướt dầm dề nhìn Lục Thanh Tửu, vẻ mặt vừa đáng thương vừa đáng yêu.

Tim Lục Thanh Tửu đập lạo xạo như quay xổ số kiến thiết: “Tôi đi tìm thử xem.” Cậu và Doãn Tầm vào phòng bếp quyết định làm chút thịt băm cho nhóc hồ ly, sau khi hai người quay người rời đi, tất nhiên không chú ý tới ánh mắt vô cùng ghét bỏ của Bạch Nguyệt Hồ.

Lục Thanh Tửu nấu thịt chín, băm thành thịt băm sau đó đút cho hồ ly nhỏ, nhóc hồ ly đưa cái mũi nhòn nhọn ngửi ngửi, sau đó vui sướng ăn, xem ra hồ ly này đã cai sữa, bằng không Lục Thanh Tửu thật sự không biết tối thế này rồi đi đâu tìm sữa cho nó uống.

Nhóc hồ ly ăn vô cùng vui vẻ, nhưng mà miệng cứ ăn vài miếng rồi lại dè dặt liếc mắt nhìn Lục Thanh Tửu, trông như lo lắng rằng Lục Thanh Tửu sẽ cất đồ ăn đi bất cứ lúc nào. Lục Thanh Tửu bị đôi mắt này của nó nhìn xong thì lòng mềm nhũn, đưa tay sờ sờ đầu nó, nói: “Ăn đi, ăn đi, ăn no mới thôi, không cất đi đâu hết.”

Nhóc hồ ly như kiểu hiểu tiếng người, sau khi nghe Lục Thanh Tửu nói như vậy, cúi đầu xuống tiếp tục ăn, hai bên mép dính đầy thịt.

Tự dưng nhà lại có thêm một con vật nhỏ đáng yêu như vậy, Lục Thanh Tửu rất là vui vẻ, đút nó ăn no sau đó còn dọn cho nó một cái ổ ở trong phòng ngủ của mình. Có vẻ nhóc hồ ly cũng có chút mệt nhọc, ngoan ngoãn chui vào trong ổ rồi ngủ ngay, Lục Thanh Tửu và Doãn Tầm đứng ở bên cạnh nhìn, nở nụ cười hiền từ như những ông bố già.

“Trước kia tôi cũng từng muốn nuôi chó.” Doãn Tầm nói, “Nhưng nghĩ lại thì mình nuôi không tốt cho lắm, nên đành từ bỏ.”

Lục Thanh Tửu nói: “Không sao hết, bây giờ chúng ta có thể nuôi hồ ly.”

Doãn Tầm rớt giọt nước mắt cảm động, nắm thật chặt đôi tay Lục Thanh Tửu tỏ ra hạnh phúc.

Buổi tối, sau khi Doãn Tầm về rồi, Lục Thanh Tửu đi rửa qua cái mặt, nhưng đúng lúc cậu chuẩn bị trở về phòng nghỉ ngơi thì nghe thấy tiếng âm thanh đối thoại của người nào đó truyền vào từ ngoài sân, giọng nói này không giống như của Tiểu Hoa với Tiểu Hắc, hình như là của Bạch Nguyệt Hồ nói chuyện với người nào đó, Lục Thanh Tửu hơi tò mò nên liền thò đầu từ cửa sổ nhìn ra ngoài.

Lúc này sắc trời đã sẩm tối, chỉ có thể thấy sương sương bóng dáng của Bạch Nguyệt Hồ, nghe được âm thanh loáng thoáng.

Bạch Nguyệt Hồ như đang cãi nhau với người nào đó, hắn nói: “Nhanh mau tới đây, tôi đảm bảo không ăn cậu, mau mang nó đi cho khuất mắt giùm cái——”

Không biết bên kia đã nói gì, Bạch Nguyệt Hồ lại nói: “Sợ? Cậu sợ quái gì, chẳng phải tôi đã nói tôi sẽ không ăn cậu rồi sao, tôi cho cậu thời gian ba ngày, nếu trễ thời hạn thì cứ ở đó chờ chết đi……”

Hắn vừa nói chuyện vừa đi ra cửa sân, rốt cuộc phần sau nói gì thì thật ra Lục Thanh Tửu không nghe rõ lắm, tuy nhiên trông thái độ của Bạch Nguyệt Hồ rất không kiên nhẫn, Lục Thanh Tửu cũng không biết rốt cuộc hắn đang nói chuyện với ai.

Lục Thanh Tửu lại nhìn nhóc hồ ly, sờ sờ lông tơ mềm mại trên người nó rồi mới cảm thấy mỹ mãn nằm lên giường đi ngủ.

Sáng sớm ngày hôm sau, chuyện thứ nhất Lục Thanh Tửu làm sau khi ngủ dậy chính là nhìn nhóc hồ ly bên mép giường của mình, nhưng cậu không ngờ lại chẳng thấy nhóc hồ ly đâu, cánh cửa phòng đã được mở ra, chắc hẳn buổi đêm nhóc hồ ly đã chui ra từ khe cửa. Lục Thanh Tửu nhìn thấy cảnh này thì hết cả hồn, quần áo còn chưa kịp thay, hoang mang hỏn lọn vội vàng chạy ra khỏi nhà.

“Nhóc hồ ly, nhóc hồ ly ơi??” Lục Thanh Tửu vừa gọi tên nhóc hồ ly vừa tìm kiếm khắp mọi ngóc ngách trong sân, nói thật, cậu có chút lo liệu có khi nào Bạch Nguyệt Hồ ăn một phát toi nhóc hồ ly rồi không, dù sao hồ ly tinh nhà cậu không từ chối đồ ăn bao giờ, có thể ăn được là ăn tất.

Tìm ở sân trước không thấy nhóc hồ ly, Lục Thanh Tửu lại đến sân sau, nhưng cậu còn chưa kịp đi vào đã thấy ở cạnh cái giếng trong sân sau có thêm một con động vật nhỏ mini, lông tơ trên thân nó trông như vừa bị nổ tung vậy, y như quả bóng tròn nhỏ, nghe thấy tiếng cậu thì hì hà hì hục chạy tới, miệng phát ra tiếng kêu chíp chíp chíp quen thuộc.

Lục Thanh Tửu nghe thấy âm thanh quen thuộc do sinh vật lạ này phát ra, lập tức trợn tròn đôi mắt, nói: “Mày…… Mày là nhóc hồ ly sao?!”

Nhóc hồ ly nhảy tới cạnh người Lục Thanh Tửu, dùng đầu cọ cọ chân Lục Thanh Tửu, như đang trả lời: Đúng rồi đúng rồi, em chính là nhóc hồ ly nè.

Lục Thanh Tửu nhìn dáng vẻ nhóc hồ ly xong thì quả thực sợ ngây người, chỉ thấy lông trên người nhóc hồ ly tung bồng hết cả lên, y như quả cầu vậy, cậu bế nó lên, cảm giác số lông đã nhiều hơn không ít, suy nghĩ cẩn thận xem rốt cuộc cơ thể nhóc hồ ly đã xảy ra chuyện gì…… Chắc hẳn buổi đêm tên nhóc con này chạy từ trong phòng ra ngoài, không biết khi nào mà đã lạy một phát với cái giếng này, sau đó lông tóc trên thân đã lập tức xõa bung ra như thế này hay không.

Nhất thời Lục Thanh Tửu có chút dở khóc dở cười, nhưng mà lông nhóc hồ ly bị nổ phồng trông cũng đáng yêu ra phết, tròn vo giống như quả bóng nhỏ.

Cậu ôm hồ ly ra sân trước thì thấy Bạch Nguyệt Hồ đang cầm bình tưới cây, tưới nước cho dàn nho trong sân.

“Nguyệt Hồ.” Lục Thanh Tửu ôm nhóc hồ ly nhỏ đi ra trước mặt Bạch Nguyệt Hồ.

Ánh mắt Bạch Nguyệt Hồ ghim trên người nhóc hồ ly.

Lục Thanh Tửu nói: “Nó biến thành như vậy rồi liệu còn có thể trở lại như bình thường được không?” Cậu ôm hồ ly nhỏ như đang ôm một bộ cục bông lớn vậy.

Bạch Nguyệt Hồ suy nghĩ một lát: “Nếu đã biến thành như thế thì không thể trở lại……”

“Cũng không thể ăn.” Lục Thanh Tửu cảnh giác trả lời.

Bạch Nguyệt Hồ lộ hẳn ra vẻ mặt tiếc nuối, hắn không tình nguyện trả lời: “Không trở lại bình thường được thì dùng kéo cắt phăng đi.”

Lục Thanh Tửu nhìn chằm chằm nhóc hồ ly, đôi mắt màu xanh của nhóc hồ ly vô tội nhìn Lục Thanh Tửu, nhưng mà quá nhiều lông, đôi mắt đã bị che hết. Không thể không nói hiệu quả của cái giếng sau sân đúng là tốt thật ……

Thấy Bạch Nguyệt Hồ không nói ra phương pháp khác, Lục Thanh Tửu đành phải cam chịu ôm nhóc hồ ly vào nhà, đi lấy kéo.

Thật ra nhóc hồ ly rất ngoan, thấy rằng ở bên người Lục Thanh Tửu rất an toàn, nó ngoan ngoãn đứng im tại chỗ, Lục Thanh Tửu bắt đầu chỉnh sửa cắt tỉa lại bộ lông trên người nó.

Đây là lần đầu Lục Thanh Tửu làm công việc tỉa lông thế này, chỉ có thể thử chỉnh sửa một chút, tuy nhiên càng cắt càng cảm thấy sai sai, đúng lúc này Doãn Tầm tới, vừa vào trong nhà đã kêu lên: “Ôi đệch, Lục Thanh Tửu, cậu lại nhặt được thêm con chó ở đâu ra vậy?!!”

Lục Thanh Tửu: “…… Không phải chó.”

“Không phải chó thì là con gì?” Doãn Tầm đưa tay hung hăng sờ mó nhóc hồ ly, “Vậy là chó cảnh hả!”

Lục Thanh Tửu yên lặng ném cái kéo trong tay mình xuống, cảm giác như mình đã biến thành một phạm nhân tội ác tày trời vậy, rõ ràng ban nãy vẫn là một nhóc hồ ly tinh đáng yêu, bị cậu cắt tỉa xong lại thành ra giống chó Poodle() ……

() chó Poodle

“Đợi chút đã, thật sự đây có hơi không giống chó……” Sau khi Doãn Tầm cẩn thận quan sát, mãi mới phát hiện ra gì đó sai sai, cậu ta trợn tròn đôi mắt nói, “Đây…… Đây không phải là con hồ ly ngày hôm qua à? Sao tự dưng lại thành thế này?”

Lục tiên sinh – đầu sỏ gây tội hại đời hồ ly chột dạ dời ánh mắt sang chỗ khác.

“Bé ngoan đáng thương.” Doãn Tầm nói, “Cậu cắt à?”

Lục Thanh Tửu chỉ có thể bất đắc dĩ giải thích qua chuyện nhóc hồ ly phải chịu sức mạnh thần kì của cái giếng sau sân, cuối thì là bất hạnh toang bộ lông.

Doãn Tầm nghe vậy xong đã hiểu chuyện gì đã xảy ra với nhóc hồ ly, an ủi nói: “Không sao đâu, chắc lông này mấy ngày nữa lại mọc tiếp ý mà, đến lúc đó cắt lại lần nữa……”

Lục Thanh Tửu nghĩ thầm đành vậy chứ sao nữa.

Trong nhà có thêm một nhóc hồ ly, thế mà náo nhiệt hơn hẳn, Tiểu Hoa với Tiểu Hắc nhiệt liệt hoan nghênh đồng bọn mới của mình, tuy rằng đồng bọn này không biết nói tiếng người lại còn bị Lục Thanh Tửu cắt tỉa trông như chó xù, nhưng dù sao vẫn là sinh vật có lông xù xù, cực kì khiến người ta thích.

Gà con trong sân đã lớn hết, lúc đầu còn hơi thù hằn với nhóc hồ ly, suốt ngày đi mổ lông nó rồi bị Lục Thanh Tửu thấy răn dạy vài lần, từ ấy mới từ bỏ việc kiếm chuyện với nhóc hồ ly.

Vì thế khi Lục Thanh Tửu nấu cơm trong phòng bếp, ngoài sân trước có hai con heo và một con hồ ly nằm trương xác, trên ghế thì có một con hồ ly tinh đang ngồi, bốn con cùng nhau hưởng sự mát mẻ dưới bóng cây, trông thế mà hài hòa ra phết.

Bởi vì có Bạch Nguyệt Hồ, dàn nho trong nhà Lục Thanh Tửu nhanh lớn cực kì, men theo cái giá bò đầy khắp sân trước, che khuất đi ánh nắng nóng rát của mặt trời, khiến khoảng sân trở nên vô cùng mát mẻ. Làm người ta sướng nhất là những quả nho mọng nước treo trên dây leo, tưởng tượng cảnh chờ đến khi quả nho chín là một quá trình vui vẻ như nào. Tính qua số lượng nho, Lục Thanh Tửu quyết định ủ cho mình một thùng rượu nho, còn dư lại thì bán hết cho Triều Thiên Vũ, từ sau khi biết nhà cậu có nho, hầu như ngày nào Triều Thiên Vũ cũng gọi điện thoại cho Lục Thanh Tửu muốn mua nho, hơn nữa ra giá cao vô cùng.

Cơm trưa hôm nay có thịt dê còn tươi mà trước đó Lục Thanh Tửu mua về, lấy sườn dê ướp dùng để làm thịt kho tàu, thịt dê con rất mềm, vị tanh không nặng, hầm sườn dê là ngon số zách. Sau khi làm sườn dê xong, cậu còn nấu một nồi chè bí đỏ đậu xanh để giải nhiệt, định làm thêm cả bánh nhân thịt để buổi tối ăn cùng dưa muối.

Thời tiết nóng nực dễ khiến người ta mất hứng thú ăn uống, nhưng người trong nhà cậu lại không bao giờ gặp phải vấn đề này. Lục Thanh Tửu bưng sườn dê lên bàn, chọn mấy miếng sườn đút cho nhóc hồ ly, cậu không biết nhóc hồ ly có cắn được hay không, chỉ muốn thử xem chút.

Nhóc hồ ly ngửi được vị ngon của sườn dê thì vô cùng vui vẻ, miệng kêu chíp chíp không ngừng, cắn chặt không chịu buông, tuy nhiên nó lại bé quá, cố sức mà gặm, gặm nửa ngày mới ăn được một miếng.

Lục Thanh Tửu đang cúi đầu nhìn nhóc hồ ly, chợt cảm nhận được một ánh mắt, ngẩng đầu thì phát hiện ra Bạch Nguyệt Hồ đang nhìn cậu.

“Nó đã ăn hai miếng thịt rồi.” Lục Thanh Tửu biết hồ ly tinh nhà mình muốn bảo vệ thức ăn, chỉ có thể dỗ, “Buổi tối không cho nó ăn bánh nhân thịt nữa.”

“Được.” Bạch Nguyệt Hồ miễn cưỡng chấp nhận câu trả lời của Lục Thanh Tửu.

Cơm nước xong, đã đến thời gian mọi người nghỉ ngơi, Lục Thanh Tửu đi vào bếp mang hạt bột đá ra, định nghiền một ít bột đá() để ăn. Ở chỗ này của bọn họ, hạt bột đá là vũ khí lợi hại để giải nhiệt, cho hạt bột đá vào trong nước cho tan rồi đổ thêm nước vôi, sau đó ta sẽ có một bát thạch trái cây trong suốt, có thể bỏ thêm sơn tra với đường nâu, hương vị dịu nhẹ thanh mát ăn rất ngon miệng, ăn giải nhiệt vào mùa nóng, cực kì được mọi người hoan nghênh.

Hạt bột đá là hạt của cây thuốc bắc, có thể dùng làm thuốc, có tác dụng thanh nhiệt, lợi tiểu, tiêu viêm ()Món hạt bột đá khi nấu xong: Bột vôi để pha trong nước nấu món này là bột có thể ăn được nha!!!!

Tuy Bạch Nguyệt Hồ thích thịt hơn, nhưng thật ra chẳng mấy ai từ chối được đồ ngọt, không kén ăn xíu nào.

Lục Thanh Tửu nghiền một chén bột đá siêu to khổng lồ, bỏ vào tủ lạnh cho đông lại. Khi cậu làm việc, nhóc hồ ly sẽ đi theo sau chân cậu, ngoan cực kỳ, bởi vì nó quá nhỏ, Lục Thanh Tửu đi đường có mấy lần suýt chút nữa thì dẫm lên nó.---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

“Ngoan nào, mày vào sân chơi với heo nhỏ đi.” Lục Thanh Tửu nói, “Tao còn phải làm việc.” Lại một lần suýt chút nữa lại dẫm phải nó, Lục Thanh Tửu chỉ có thể ngồi xổm xuống thương lượng với nhóc hồ ly.

Nhóc hồ ly trông đáng thương xỉu nhìn Lục Thanh Tửu, móng vuốt nhỏ cào cào ống quần Lục Thanh Tửu, nhỏ giọng chíp chíp vài tiếng, đôi mắt ướt nhẹp như đang lưu luyến nói mình không muốn đi.

Lục Thanh Tửu sờ sờ cái đầu nhỏ của nó: “Trong sân không có cái gì ăn hả…… Sao thế? Mày sợ gì đúng không?” Trông dáng vẻ này của nó chắc hẳn là không muốn đi ra ngoài sân.

Có vẻ như nhóc hồ ly nghe hiểu Lục Thanh Tửu nói, lặng lẽ co người lại thành một cục.

Cơ bản là ngay từ đầu Bạch Nguyệt Hồ đã không có ý định che giấu chuyện mình muốn ăn nhóc hồ ly, dẫn tới việc nhóc hồ ly luôn rất sợ Bạch Nguyệt Hồ, mỗi lần ở gần hắn nó sẽ phát run, không biết còn nghĩ rằng trên người Bạch Nguyệt Hồ có điện ấy chứ.

Lục Thanh Tửu suy nghĩ, ôm nhóc hồ ly lên, đi ra ngoài sân, kêu lên: “Nguyệt Hồ.”

Bạch Nguyệt Hồ còn đang nhắm mắt dưỡng thần, nghe thấy tiếng Lục Thanh Tửu gọi thì mở hờ đôi mắt, nói: “Ừm?”

Lục Thanh Tửu mặt dày nói: “Anh ôm nhóc hồ ly dùm chút đi.”

Bạch Nguyệt Hồ: “……”---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Lục Thanh Tửu nói: “Nó sợ anh, anh ôm nó một cái, nói rằng mình sẽ không ăn nó được không?”

Bạch Nguyệt Hồ hạ ánh mắt xuống, ghim trên người nhóc hồ ly, nhóc hồ ly bị hắn nhìn chằm chằm thì lại run lên bần bật ngay tức khắc.

Lục Thanh Tửu chờ mong nhìn Bạch Nguyệt Hồ, Bạch Nguyệt Hồ im lặng một lát, cuối cùng thở nhẹ ra, vươn tay về phía nhóc hồ ly: “Qua đây.”

Lục Thanh Tửu nở nụ cười, cẩn thận đưa nhãi con hồ ly nhỏ qua tay Bạch Nguyệt Hồ.

Cùng lắm nhóc hồ ly chỉ to bằng bàn tay, nằm trên bàn tay thon dài trắng nõn của Bạch Nguyệt Hồ có vẻ càng thêm bé xíu, nó kêu chíp chíp nhưng lại không dám giãy giụa, chỉ có thể dùng ánh mắt đáng thương nhìn Lục Thanh Tửu cầu cứu.

“Mi sợ cái gì.” Bạch Nguyệt Hồ lạnh lùng nói với nó, “Ta sẽ không ăn mi đâu.”

Nhóc hồ ly nghe hiểu được tiếng người, sau khi Bạch Nguyệt Hồ nói xong lời này, nó bớt run rẩy đi hẳn, nhưng đúng lúc Lục Thanh Tửu đang muốn thở phào nhẹ một cái, Bạch Nguyệt Hồ lại bổ sung thêm câu: “Ít nhất thì bây giờ là không thể.”

Vừa dứt lời, Lục Thanh Tửu thấy trong lòng bàn tay Bạch Nguyệt Hồ có thêm một vệt nước kì lạ, hai mắt nhóc hồ ly trợn trắng rồi hôn mê bất tỉnh ——thế mà nhóc hồ ly này bị dọa sợ té đái.

Lục Thanh Tửu thấy tình cảnh này, cuối cùng không nhịn được nữa, phụt ra một tiếng bật cười, tất nhiên động tác sau đó của cậu chính là chạy nhanh đến mang nhóc hồ ly từ tay Bạch Nguyệt Hồ về, sau đó vọt sang bên cạnh bê chậu nước đến nghiêm túc rửa sạch tay cho Bạch Nguyệt Hồ.---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Sau khi Bạch Nguyệt Hồ bị nhóc hồ ly tè vào tay thì cả người thẳng đơ không nhúc nhích, quả thực trông như hồ ly bị ấn nút tạm dừng.

Lục Thanh Tửu rửa sạch tay cho Bạch Nguyệt Hồ sau đó lau khô, thấy hắn còn chưa động đậy thì thật cẩn thận sờ sờ mu bàn tay hắn, gọi một tiếng: “Nguyệt Hồ?”

Ngay lập tức, sau lưng Bạch Nguyệt Hồ bốc lên một làn khói đen dày đặc.

Lục Thanh Tửu thấy khói đen bốc lên cũng không căng thẳng cho lắm, trên thực tế thì mỗi lần cậu thấy khói đen thì đều có thể cứu vãn được, cậu nhanh chóng khuyên giải an ủi nói: “Đừng nóng giận đừng nóng giận, nó chỉ là một đứa nhỏ, trẻ con thì có biết gì đâu, anh đừng so đo với nó ha.”

Bạch Nguyệt Hồ ngước mắt.

“Ngày mai tôi đi trấn trên mua cho anh nguyên con dê, đến cuối tuần chúng ta sẽ nướng nguyên con dê lên ăn.” Lục Thanh Tửu chỉ có thể dùng đồ ăn để khiến sự tức giận của hồ ly tinh nhà mình biến mất, “Ăn no phê cái bụng luôn.”

Nghe xong lời hứa hẹn của Lục Thanh Tửu, bấy giờ Bạch Nguyệt Hồ mới chậm rãi buông tay xuống, liếc mắt nhìn nhóc hồ ly Lục Thanh Tửu bắt về, bây giờ thì đang nằm trong túi áo Lục Thanh Tửu không nhúc nhích, rất bất mãn nói câu: “Nhát gan thế không biết.”

Lục Thanh Tửu có hơi buồn cười, nhưng cảm thấy hình như bầu không khí không thích hợp cho lắm, vì thế đành cố mà nhịn xuống.

Nhóc hồ ly bị dọa bất tỉnh một lúc sau mới tỉnh lại, nó tỉnh lại rồi thì càng thêm sợ hãi, co lại trong lòng bàn tay Lục Thanh Tửu không động đậy. Lục Thanh Tửu vuốt lông nó nói: “Mày xem, mày xúc phạm anh ta như vậy, nếu anh ta mà muốn ăn mày thì chắc chắn đã bỏ vào miệng từ lâu rồi, cho nên đừng sợ hãi như thế, chắc chắn anh ta sẽ không ăn mày đâu.”

Nhóc hồ ly dừng động tác, nhìn về phía Lục Thanh Tửu với ánh mắt đầy sự hoài nghi.

“Anh ta muốn ăn cái gì cũng phải được tao cho phép.” Lục Thanh Tửu nói, “Đừng sợ đừng sợ, trong nhà có đầy đồ ăn ngon khác, mày ít thịt như thế, anh ta chẳng thèm thích đâu.”

Bấy giờ nhóc hồ ly mới không run nữa, chíp chíp vài tiếng.---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Lục Thanh Tửu cười nói: “Thấy chưa, hiểu chuyện là ngoan ngay, không sao đâu, Nguyệt Hồ anh ta rất hòa nhã lắm mà.” —— trừ lúc bảo vệ thức ăn, “Cho nên thật sự mày đừng sợ hãi anh ta như vậy.”

Nhóc hồ ly không hé răng, chỉ vươn đầu lưỡi mềm mại, ôn nhu liếm liếm ngón tay Lục Thanh Tửu, như nói rằng nó đã biết.

Truyện Chữ Hay