Bởi vì đã quá muộn, Lục Thanh Tửu chỉ làm một bát trác tương miến() đơn giản cho Bạch Nguyệt Hồ ăn. Tương ở chỗ này của bọn họ không giống với phương Bắc lắm, phần thịt thái lựu là trộn thịt heo viên với tương ngọt rồi nấu cùng, sau khi nấu xong thì cho một muỗng tương lớn vào, hương thơm nồng đậm của miếng thịt thái lựu hòa tan trong nước lèo nóng hổi, thịt tiết ra dầu cho hương vị béo ngậy cùng sợi mì hòa quyện vào nhau, bỏ thêm ít lá cải thìa và chút hành lá, vừa tiện lợi vừa ngon miệng.
()Trác tương miến: là một món mì có nguồn gốc từ Sơn Đông, Trung Quốc. Sợi mì bản to được trộn với nước sốt đậu tương được chao qua dầu. Đó là lý do vì sao tên gọi của món này có từ “trác” (nghĩa là chiên ngập dầu), từ chỉ cách chế biến được xác định bởi lượng dầu ăn trong chảo. Công đoạn cuối cùng làm sốt tương, vì trọng lượng riêng, phần xốt sẽ chìm xuống đáy chảo, và một lớp dầu sẽ nổi trên đó, động từ gọi là “trác tương”.
Lục Thanh Tửu sợ Bạch Nguyệt Hồ ăn không đủ no nên làm cho hắn hẳn một bát lớn, Bạch Nguyệt Hồ như là không sợ nóng bưng bát mì lên húp một hơi hết nửa bát, có vẻ là thật sự rất đói bụng. Lục Thanh Tửu không ăn nhanh, khi ăn đến một nửa thì Chu Miểu Miểu vốn đang hôn mê đã tỉnh lại.
Vẻ mặt cô mê mang mặc áo ngủ đi từ trong phòng ngủ ra, ngửi được mùi thức ăn đang lan tỏa, nước miếng chảy ra chỉ trong nháy mắt, nói: “Thanh Tửu, hai người đang ăn mì hả, sao không gọi chị?”
Lục Thanh Tửu nhìn Bạch Nguyệt Hồ, thấy hắn còn không thèm ngẩng đầu lên, đành phải nói: “Chị đang tắm thì bị ngất xỉu, em mới đưa chị về phòng, sao mà gọi chị đi ăn mì được chứ?”
“Bị ngất lúc tắm hả?” Chu Miểu Miểu có chút ngáo nhơ, cô cố nhớ lại một chút hình ảnh lúc mình tắm, nhưng lại thấy trí nhớ cứ như bị gián đoạn, có một số chỗ không thể nào nhớ nổi, cô gãi đầu nói, “Chị đã hôn mê bao lâu……”
Lục Thanh Tửu nhìn thời gian: “Không lâu lắm đâu, mới chỉ hơn một tiếng.”
“À, tôi đói quá.” Chu Miểu Miểu tủi thân nói, “Tôi cũng muốn ăn mì.”
Ba người đi trên núi suốt cả một ngày, buổi tối vẫn chưa ăn gì, đói cũng là chuyện bình thường, Lục Thanh Tửu nói: “Chị đợi chút, em đi làm cho chị một bát.”
Chu Miểu Miểu nói: “Không vội mà, cậu ăn cho xong đi, nếu không lát nữa mì bị trương ra đấy.”
Ngay lúc Lục Thanh Tửu và Chu Miểu Miểu nói chuyện, Bạch Nguyệt Hồ cũng đã ăn xong, từ trước đến nay hắn ăn cơm đều rất sạch sẽ, lần này đến cả nước lèo cũng không thừa lại, sau khi ăn xong lau miệng một cái, nhẹ nhàng nói câu muốn đi ngủ rồi đứng dậy rời đi.
Chu Miểu Miểu nhìn bóng dáng hắn, nhỏ giọng nói: “Thanh Tửu, rốt cuộc buổi tối chúng ta gặp phải chuyện gì thế, có phải người này rất lợi hại hay không?” Cô cũng không phải đồ ngốc, lúc ấy ba người họ đi ở trên núi lâu như vậy mãi không thể xuống được, kết quả Bạch Nguyệt Hồ vừa đến đã lập tức dẫn được họ ra. Tuy rằng Lục Thanh Tửu không nói, nhưng trong đầu Chu Miểu Miểu đã sớm bổ não ra vô số hình tượng cao nhân cho Bạch Nguyệt Hồ rồi.
“Siêu lợi hại luôn đó.” Lục Thanh Tửu không thể nào nói ra thân phận thật sự của Bạch Nguyệt Hồ với Chu Miểu Miểu, vì thế chỉ có thể bịa chuyện, “Anh ta tương đối hiểu mấy thứ này……”
Chu Miểu Miểu hưng phấn nói: “Vậy có phải cậu từng gặp quỷ rồi hay không?”
Lục Thanh Tửu: “……”
Tuy rằng cậu không trả lời, nhưng biểu cảm vi diệu kia cũng đã cho Chu Miểu Miểu đáp án, Chu Miểu Miểu nói: “Oa, lợi hại như vậy, hâm mộ cậu quá, cậu còn từng nhìn thấy quỷ thật luôn rồi……”
Lục Thanh Tửu bất đắc dĩ: “Cái này có gì tốt mà hâm mộ?”
Chu Miểu Miểu: “Chị chưa từng gặp luôn á!”
Lục Thanh Tửu: “Chị muốn gặp à?”
Chu Miểu Miểu nói: “Một xíu, chỉ một xíu thôi à.”
Lục Thanh Tửu thở dài, buông đũa xuống: “Chị còn nhớ cái trường học bên cạnh công ty chúng ta không?”
Chu Miểu Miểu tự dưng bị hỏi chẳng hiểu gì: “Nhớ chứ, sao vậy?”
Lục Thanh Tửu nói: “Chẳng phải trong ngôi trường đó có cái nhà vệ sinh công cộng bị bỏ hoang sao? Em nói chị nghe……”
“Aaaa đừng nói nữa, tôi không muốn nghe!” Biết sắp bị nghe chuyện ma nên Chu Miểu Miểu kêu thảm thiết lên, che lỗ tai lại, “Tôi nói giỡn thôi! Anh trai ơi, đừng nói nữa!”
Lục Thanh Tửu nói: “Chị đấy, đúng là Diệp Công thích rồng().” Ngoài miệng nói muốn nhìn, chờ đến khi thấy thật thì lại bắt đầu hối hận ngay.
() Diệp Công Hiếu Long – Diệp Công thích rồng: chỉ tỏ vẻ yêu thích ra bên ngoài (còn thực chất bên trong thì không). Do tích Diệp Công rất thích rồng, đồ vật trong nhà đều khắc, vẽ hình rồng. Rồng thật biết được, đến thò đầu vào cửa sổ. Diệp Công nhìn thấy sợ hãi vắt giò lên cổ bỏ chạy. Ví với trên danh nghĩa thì yêu thích nhưng thực tế lại không như vậy.
Chu Miểu Miểu hiểu ra sai lầm của mình: “Tôi sai rồi!”
Lục Thanh Tửu nghe vậy buông tay, không làm khó cô nàng nữa, đi đến nhà bếp nấu một bát mì cho cô. Chu Miểu Miểu ăn mì xong thì về phòng ngủ, Lục Thanh Tửu dọn dẹp nhà bếp sạch sẽ xong mới trở lại giường, vừa nằm đặt đầu xuống gối đã ngủ thẳng cẳng.
Ngày hôm sau, Lục Thanh Tửu dính giường thêm chốc lát, chờ đến khi trời sáng hẳn mới bò dậy từ trên giường.
Khi cậu vẫn mặc áo ngủ ngáp một cái đi ra sân chuẩn bị rửa mặt, đúng lúc gặp phải Bạch Nguyệt Hồ mới ra ngoài tưới nước xong trở về, trong tay hắn còn cầm theo cái giỏ tre, trong giỏ tre đựng đầy rau củ xanh xanh đỏ đỏ linh tinh.
Lục Thanh Tửu nói chào buổi sáng với hắn rồi hỏi: “Ở đâu ra nhiều đồ vậy?”
Bạch Nguyệt Hồ nói: “Đồ trong vườn nhà mình chín rồi.”
Biểu cảm Lục Thanh Tửu trông hơi dại ra, nhỏ giọng nói, “Nhanh như vậy sao.”
Từ khi gieo hạt giống cho đến khi mọc lên, hầu như chẳng mấy khi cậu đi đến ruộng trồng, gần hết đều là Bạch Nguyệt Hồ đi tưới nước rồi chăm sóc, bình thường hắn cũng hay thỉnh thoảng đi bắt trùng diệt cỏ dại, cho nên chẳng cần lo lắng đến mấy.
Doãn Tầm từng nói rằng cà chua các thứ linh tinh ít nhất phải đợi ba tháng mới lớn được, nhưng mà còn cải thìa rau dưa thì khoảng tầm một tháng cũng ok tàm tạm rồi.
“Ừm.” Bạch Nguyệt Hồ trả lời rồi móc một trái cà chua tròn vo từ trong rổ ra, tới chỗ bên cạnh rửa qua rồi đưa cho Lục Thanh Tửu, “Ngon lắm.”
Lục Thanh Tửu nhận cà chua cắn một ngụm, đôi mắt liền sáng lên ngay lập tức, cà chua này hoàn toàn khác với cà chua mua trên thị trường, mùi vị quả rất đậm đà, nước chua chua ngọt ngọt vừa ngon, mùi vị của cà chua tràn ngập khoang miệng.
“Ngon ghê à nha!!” Lục Thanh Tửu kinh ngạc cảm thán nói, “Cà chua này ăn ngon quá!”
“Ừm.” Bạch Nguyệt Hồ nói, “Vị của dưa chuột cũng rất ngon.”
Lục Thanh Tửu nghe vậy lại cầm trái dưa chuột, quả nhiên như Bạch Nguyệt Hồ nói hương vị đúng là không tồi, dưa chuột này ngọt lành thanh mát, chất lượng gần như có thể so được với trái cây, không cần làm thành món ăn mà chỉ ăn không như vậy thôi cũng rất ngon.
Lục Thanh Tửu ăn như chết đói, thuận tiện quyết định luôn thực đơn buổi trưa, cứ làm món cà chua hầm thịt bò, còn dưa chuột dùng để xào trứng gà.
Bạch Nguyệt Hồ gật gật đầu, cỏ vẻ rất vừa lòng.
Chỉ một lát sau Chu Miểu Miểu cũng rời giường, vừa ngáp xong thì hỏi có gì ăn không, Lục Thanh Tửu liền đưa trái cà chua cho Chu Miểu Miểu, Chu Miểu Miểu ăn một miếng xong quả nhiên cũng rất kinh ngạc, nói quả cà chua này ngon quá đi mất, hỏi Lục Thanh Tửu trồng thế nào vậy.
“Anh ấy trồng đó.” Lục Thanh Tửu nói, “Chỉ sợ chị không học được đâu.”
“Anh ta còn biết trồng rau?” Chu Miểu Miểu trợn tròn đôi mắt, dễ nhận thấy không tin Bạch Nguyệt Hồ thoạt nhìn tiên phong đạo cốt() lại còn có thể xắn ống quần lên để xuống ruộng tưới nước.
() Tiên phong đạo cốt: cốt cách, phong thái của tiên; vẻ đẹp và phẩm cách cao thượng của người không vướng những điều trần tục.
“Đúng vậy.” Lục Thanh Tửu thản nhiên nói, “Cả ruộng rau cơ bản đều do anh ấy lo hết đấy.”
Chu Miểu Miểu làm động tác giơ tay bái phục.
Bạch Nguyệt Hồ nói đại đa số thức ăn trong ruộng rau đã chín rồi, có thể hái xuống, vốn dĩ Lục Thanh Tửu còn lo lắng những người khác nghi ngờ thức ăn trong ruộng rau bọn họ lớn quá nhanh. Nhưng không biết là do đất nhà cậu tương đối ít hay là do Bạch Nguyệt Hồ quá khiêm tốn, những người khác trong thôn lại chẳng có phản ứng gì.
Hôm nay đúng lúc Lý Tiểu Ngư nhà hàng xóm mang cỏ heo đã cắt đến nhà Lục Thanh Tửu, Lục Thanh Tửu cũng cho nó một túi cà chua, bảo nó mang về nhà ăn. Ai ngờ mới chỉ một lát sau, đến chuồng heo xem Lý Tiểu Ngư thì lại phát hiện đứa nhỏ này đưa cà chua cho hai con Tiểu Hắc và Tiểu Hoa ăn hết, hai con heo Tiểu Hắc Tiểu Hoa ăn cà chua một cách say sưa, vui vẻ đến nỗi nheo hết cả đôi mắt lại.
Lục Thanh Tửu có chút bất đắc dĩ, nhưng thôi kệ không nói gì cả, cậu thuận miệng hỏi: “Tiểu Ngư, sao buổi sáng em không đến trường học?”
Lý Tiểu Ngư nghe vậy im lặng một lát, nhỏ giọng nói: “Cha em bảo đến trường học cũng vô dụng, còn không bằng ở nhà cắt cỏ heo kiếm tiền.”
Lục Thanh Tửu nghe xong câu này liền nhíu mày: “Sao cha em lại nói vậy chứ?”
“Hơn nữa thành tích em cũng không tốt.” Lý Tiểu Ngư cúi đầu, có chút mất mát, “Vốn có những bài rất đơn giản, nhưng học vẫn không vào đầu.”
Lục Thanh Tửu nói: “Em không hiểu cái gì thì cứ hỏi anh, anh có thể xem giúp em.”
“Không cần đâu anh Lục.” Lý Tiểu Ngư lắc đầu, “Em đần lắm.”
Lục Thanh Tửu còn muốn nói thêm gì đó, nhưng thấy dáng vẻ Lý Tiểu Ngư không muốn nhắc lại nên chỉ có thể từ bỏ, khi cậu rời khỏi chuồng heo nghĩ vẫn nên tìm chút thời gian đến nói chuyện với cha Lý Tiểu Ngư một câu, đứa nhỏ này không đi học sao mà được chứ.
Giữa trưa, Lục Thanh Tửu lấy chỗ rau dưa Bạch Nguyệt Hồ mang về từ ruộng đi nấu thành đồ ăn ngon nóng hôi hổi, gọi thêm cả Doãn Tầm đến ăn.
Dưới vành mắt Doãn Tầm đen sì, bộ dạng đúng kiểu đêm qua không ngủ ngon.
Lục Thanh Tửu hỏi cậu ta làm sao vậy, cậu ta nói mình gặp ác mộng cả đêm.
“Gặp ác mộng à?” Chu Miểu Miểu ăn miếng thịt bò, mơ hồ hỏi, “Mơ thấy cái gì á?”
Doãn Tầm uể oải nói: “Cũng chẳng có gì, chỉ mơ thấy mình không ngừng chạy trên đường, phía sau có cái gì đó đang đuổi theo tôi.”
“Chắc chắn là đêm qua cậu bị hù rồi.” Chu Miểu Miểu nói, “Mau ăn miếng thịt cho bình tĩnh một chút.”
Doãn Tầm gật gật đầu, bắt đầu chìa đôi đũa của mình.
Cà chua của Bạch Nguyệt Hồ trồng mà đem đi nấu thịt bò hầm quả nhiên có mùi vị không bình thường chút nào, thậm chí bột ngọt gì đó cũng chẳng cần phải thả vào, canh cực kì tươi ngon đỡ không nổi, thịt bò vô cùng mềm mại, tuy to nhưng không khó nhai, ăn rất vừa miệng, làm người ăn vô cùng thỏa mãn. Bốn người đánh nhanh tiêu diệt gọn cả nồi đồ ăn của Lục Thanh Tửu làm, Bạch Nguyệt Hồ uống xong ngụm canh cuối cùng, thoả mãn nheo đôi mắt lại. Lục Thanh Tửu liếc mắt nhìn hắn một cái, cảm thấy đúng là chỉ có lúc ăn no, Bạch Nguyệt Hồ mới có chút mùi vị hồ ly dễ bảo.
Chu Miểu Miểu xung phong nhận việc rửa chén, Lục Thanh Tửu thấy Doãn Tầm vẫn buồn bã ỉu xìu thì bảo cậu ta về nhà ngủ trưa một giấc. Doãn Tầm vừa đi, Bạch Nguyệt Hồ đang phơi nắng sắp ngủ ở trong sân chợt nói: “Số cà chua còn lại ăn cũng chẳng hết, cứ mang đi bán đi.”
Lục Thanh Tửu nghe vậy sửng sốt: “Chín nhiều lắm sao?”
“Rất nhiều.” Bạch Nguyệt Hồ nói.
“Nhiều đến mức anh cũng không ăn hết luôn sao?” Lục Thanh Tửu có chút nghi ngờ, cậu nhớ rõ sức ăn Bạch Nguyệt Hồ mạnh lắm cơ mà.
“Ăn hết chứ.” Bạch Nguyệt Hồ nói.
“Vậy tại sao lại muốn bán……” Lục Thanh Tửu không hiểu.
“Bởi vì bán có tiền rồi sẽ đổi được thịt để ăn.” Bạch Nguyệt Hồ ngáp một cái, khép đôi mắt lại, “Tôi vẫn thích ăn thịt hơn.”
Bấy giờ Lục Thanh Tửu mới hiểu logic của Bạch Nguyệt Hồ, tuy rằng cà chua có thể ăn, nhưng dù sao cũng là món chay, đối với hồ ly mà nói suốt ngày bảo hắn ăn cà chua hình như cũng đúng là hơi tàn nhẫn một chút.
Vậy tìm thời gian mang cà chua và mấy loại khác ra chợ bán xem, Lục Thanh Tửu ra quyết định.