Nông Trang Chủ Cổ Đại

chương 73

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lý Phỉ đợi suốt một tháng ở trên giường, mỗi ngày máy móc ăn đồ ăn Phán Hạ đút cho, có đôi khi Đoàn phu nhân, lão thái thái hoặc là bà vú ôm đứa nhỏ lại đây, là một bé nam, Lý Phỉ chỉ liếc mắt một cái rồi thôi.

Nữu Nữu không được vào phòng sinh khóc náo loạn mấy ngày, cuối cùng vẫn là Thu Tịch bế đi. Hồ phu nhân và Xuân Vân, Diêu Mạn bọn họ đã đến thăm Lý Phỉ, thấy Lý Phỉ vẻ mặt vô thần, biết là chuyện gì xảy ra, thở dài rồi ly khai.

Không bao lâu sau xác Đoạn Dật Sơn được chuyển trở về, Lý Phỉ ở ngày hôm đó bảo Phán Hạ đỡ chính mình đi nhìn, thấy trong quan tài là một bộ thi thể hỏa thiêu đen xì, khô quắt, mặc khôi giáp chiến y khi Đoạn Dật Sơn xuất chinh. Lý Phỉ lung lay được Phán Hạ bên cạnh nâng đỡ.

Phán Hạ hàm chứa lệ, nhìn Lý Phỉ nói: “Thiếu phu nhân, người muốn khóc thì khóc đi, đừng chịu đựng!”

Lý Phỉ ngơ ngác nhìn quan tài nói: “Đây là cái gì?”

Phán Hạ nghĩ Lý Phỉ vì thi thể Đoạn Dật Sơn mà biến thành bộ dáng khổ sở này, mang theo hận ý nói, “Thiếu gia là bị tặc tử đốt thành như vậy!”

Lý Phỉ không nói cái gì, lăng lăng ly khai. Đoạn phủ bắt đầu làm tang sự cho Đoạn Dật Sơn. Hoàng Thượng đưa thánh chỉ tới, truy phong Đoạn Dật Sơn là Uy Viễn hầu, được thừa kế.

Một đạo thánh chỉ này không thể nghi ngờ cải biến địa vị Đoạn phủ, không ít người bởi vì đạo thánh chỉ này mà tiến đến nịnh bợ phụng nghênh.

Lý Phỉ không để ý việc này, nàng hình như tuyệt không thương tâm, cả ngày nhốt ở trong phòng chuyên tâm ở cữ. Bởi vì Lý Phỉ còn ở cữ, cho nên tang sự Đoạn Dật Sơn Lý Phỉ không tham dự, chỉ khoác áo tang tượng trưng, quỳ một hồi.

Chờ tang sự xong xuôi, Lý Phỉ cũng ra tháng, nàng dường như đã quên chính mình còn có con trai con gái, mỗi ngày ra ngoài.

Một ngày này, Lý Phỉ vẫn ra khỏi Đoạn phủ như trước. Tùy tiện đi các phố, giống như đi dạo không có mục đích.

“Tẩu tử!”

Lý Phỉ nghe có người gọi một tiếng, tiếp theo nhìn thấy Thanh Bình công chúa lôi kéo Công Tôn đi tới. Lý Phỉ định lạy bái thì bị Thanh Bình công chúa kéo lại nói: “Tẩu tử, không cần, đây là ở bên ngoài, không sao đâu. Sao người lại một mình bên ngoài?”

Thanh Bình công chúa đã biết chuyện Đoạn Dật Sơn vì nước hy sinh thân mình, tuy rằng Thanh Bình công chúa có chút ngang ngược, nhưng vẫn là người không tệ, đặc biệt từ nhỏ cùng Đoạn Dật Sơn cùng nhau lớn lên, đã sớm coi Đoạn Dật Sơn thành ca ca, biết tin Đoạn Dật Sơn chết, khổ sở trong lòng, cũng cảm thấy đồng tình vị tẩu tử tuổi trẻ này sớm phải thủ tiết, nói chuyện cũng nhu hòa rất nhiều.

Nếu đã nói như vậy, Lý Phỉ cũng không muốn quỳ lạy người ta nên không quỳ xuống nữa.

Công Tôn một bên cũng nhìn mình, “Ngươi không sao chứ?”

Lý Phỉ lắc đầu, thấy Thanh Bình công chúa trên mặt tràn đầy thương hại, khẽ nhíu mày, quay đầu nói: “Ta không sao.”

Thanh Bình công chúa không nói gì, Công Tôn nhìn thoáng qua Lý Phỉ, nói với Thanh Bình công chúa: “Ta có việc, ngươi đi trước đi.”

Thấy Thanh Bình quyệt miệng vẻ mặt không muốn, Công Tôn mới nói: “Ngày mai ta lại mang ngươi đi ra.”

Thanh Bình công chúa mới lộ vẻ cười trên mặt, nói câu tái kiến với Lý Phỉ, bảo hộ vệ dẫn đường ly khai.

“Lý Phỉ, chúng ta tâm sự đi.” Công Tôn nhìn Lý Phỉ nói.

Lý Phỉ nghĩ vẫn gật gật đầu, đi theo Công Tôn tới ghế lô trong tửu lâu.

Hai người lẳng lặng ngồi, Công Tôn mở miệng trước, “Lý Phỉ, ngươi thật sự không sao chứ?”

Lý Phỉ thấy Công Tôn vẻ mặt lo lắng, cúi đầu không nói lời nào.

“Ta cũng không ngờ, Đoạn Dật Sơn sẽ như vậy…” Công Tôn dừng một chút, thấy Lý Phỉ cúi đầu không nói gì, mới tiếp tục nói: “Đoàn Tướng quân trước khi đi mấy tháng, hai quân luôn giằng co. Sau này Đoàn Tướng quân chuẩn bị đánh bất ngờ để giành thắng lợi, suy nghĩ cái biện pháp, mang một tiểu đội đánh lén quân địch tổng soái. Bởi vì tổng soái bọn họ ở hậu phương, cho nên Đoàn Tướng quân mang theo phân đội nhỏ suốt đêm đi qua, không ngờ trong quân đội ra gian tế, Đoàn Tướng quân bị trúng cạm bẫy!”

Nghe đến đó Lý Phỉ đột nhiên ngẩng đầu trừng mắt to nhìn Công Tôn.

Công Tôn hồn nhiên bất giác tiếp tục nói: “Cho nên toàn bộ phân đội toàn quân bị diệt, nhưng quân địch tổng soái lại bị Đoàn Tướng quân chém giết, bởi vậy mà quân địch bị quấy rầy, ta quân lấy được ưu thế thắng lợi. Người kia cũng được tìm ra, đưa đến kinh thành, chuẩn bị xử trảm!”

Lý Phỉ che miệng, làm cho mình không phát ra thanh âm, nước mắt tuôn rơi.

“Đừng như vậy, cứ khóc đi.” Công Tôn nhìn Lý Phỉ cố nén, trong lòng vừa chua xót lại đắng chát. Lúc trước là mình gặp được nàng trước, nhưng mình ly khai, cũng là vì mình Đoạn Dật Sơn mới có cơ hội quen biết Lý Phỉ, cho tới nay hắn chán ghét Đoạn Dật Sơn, cũng như chán ghét bản thân mình.

Nhưng khi biết tin Đoạn Dật Sơn chết, Công Tôn không hề có vui vẻ, chán ghét phía trước chẳng hiểu sao lại tiêu tán hết.

Công Tôn nhìn Lý Phỉ ở trước mặt mình khóc, tay nắm thật chặt, cuối cùng không có đi qua ôm nàng vào trong ngực.

“Dật Sơn không chết!” Lý Phỉ đột nhiên ngẩng đầu nhìn Công Tôn nói.

Công Tôn nhíu mày, có chút sốt ruột, sao lại còn ngu ngốc cho rằng như vậy chứ? Công Tôn sốt ruột muốn thức tỉnh Lý Phỉ: “Sao ngươi lại như vậy… Ai, ta biết ngươi không tiếp thụ được, nhưng đây là sự thật, không phải ngươi đã nhìn thấy thi thể Đoàn Tướng quân sao?”

“Là vì thấy được cho nên mới không tin!” Lý Phỉ sờ nước mắt, thanh âm dần dần bình tĩnh.

Ngày đó nàng có nhìn, cho dù mặc khôi giáp giống nhau, cho dù quần áo giống nhau, cho dù mọi người đều cho rằng như vậy, nhưng Lý Phỉ không tin.

Thi thể kia đã bị thiêu đen rồi, nghe nói là Đoạn Dật Sơn lúc ấy đuổi theo tổng soái quân địch, liều chết chặt bỏ đầu đối phương, mình đã trúng vài đao, cuối cùng thân thể còn bị biển lửa bao phủ, là bọn họ liều chết cướp về.

Rất nhiều người đều nhìn thấy Đoạn Dật Sơn bị chém, biết là không sống được, cho nên cuối cùng nghĩ Đoạn Dật Sơn nhiều năm ở trong quân vẫn được người kính ngưỡng, cho nên không ít binh lính liều chết đoạt lại thi thể Đoạn Dật Sơn.

“Ngươi hoài nghi thi thể không phải Đoàn Tướng quân? Vì sao nghĩ như vậy?” Công Tôn hiểu được ý Lý Phỉ, hắn không biết nàng là không nguyện ý nhận sự thực Đoạn Dật Sơn, hay là thật sự có chứng cớ.

“Ta cũng không biết, dù sao ta không tin Dật Sơn đã chết!” Trực giác vẫn nói cho nàng, Đoạn Dật Sơn nhất định sẽ không chết, hắn đáp ứng mình nhất định sẽ trở về.

Công Tôn thở dài một hơi, lắc đầu, người Đoạn phủ, người của triều đình đã xem xét, người nọ chính là Đoạn Dật Sơn, lúc ấy có người nhiều tận mắt nhìn thấy Đoạn Dật Sơn bị chém nhiều đao, vọt vào biển lửa đi chém giết tướng lãnh quân địch, trong đó có rất nhiều người là thân tín Đoạn Dật Sơn, sẽ không cố ý giấu diếm cái gì. Chỉ là Lý Phỉ nàng không muốn tin tưởng, ngây ngốc chờ mong. Công Tôn không khuyên nữa, hy vọng có một ngày nàng có thể tỉnh ngộ, dù sao cuộc sống còn phải tiếp tục.

“Mặc kệ thế nào cũng phải cám ơn ngươi nói cho ta biết chuyện này, ta phải đi, bảo trọng.” Lý Phỉ đứng lên nhìn Công Tôn nói lời từ biệt, xoay người rời đi.

Công Tôn nhìn thân ảnh Lý Phỉ rời đi, hắn muốn gọi nàng lại, nói cho nàng, không cần cảm tạ mình, mình nguyện ý, hắn muốn nói cho nàng tình yêu của hắn, muốn nói cho nàng hắn nguyện ý chờ nàng.

Nhưng nhìn bóng lưng Lý Phỉ, cuối cùng không mở miệng nói.

Lý Phỉ không trực tiếp về nhà, nàng tìm tới chỗ Trình Tam Nương, cách phủ đệ Trình Tử Mặc không xa. Lý Phỉ bảo hộ vệ ở cửa truyền lời cho Trình Tam Nương, nói ông chủ cửa hàng Khánh Tường cầu kiến. Hộ vệ ở cửa quan sát Lý Phỉ một chút, thấy nàng tuy chỉ có một mình, ăn mặc không tệ, vừa thấy chính là phú quý người ta. Vì thế bảo Lý Phỉ chờ, vào phủ báo cáo. Không bao lâu sau Lý Phỉ được dẫn vào trong.

Trình Tam Nương ngồi ở đại sảnh, nhìn thấy một mình Lý Phỉ đến, có chút kinh ngạc, nghĩ đến tin tức Đoạn Dật Sơn vì nước hy sinh thân mình, lại có chút thương hại.

Lý Phỉ làm bộ không nhìn thấy nàng thương hại đồng tình, nói: “Trình cô nương, hôm nay đã quấy rầy, ta tìm đến Trình cô nương là muốn làm một cuộc giao dịch.”

Lý Phỉ nói thẳng chủ đề, nhìn Trình Tam Nương nói.

“Giao dịch cái gì?”

“Ta muốn mời Trình Tam Nương phái người hộ tống ta đi biên cảnh, địa phương Dật Sơn chết trận!”

Trình Tam Nương có chút kinh ngạc, nàng trầm tư một chút, nói: “Phu nhân, kỳ thật ngươi muốn đi nơi nào tế tướng quân, có thể cho thị vệ Đoạn phủ hộ tống phu nhân đi, dù sao thì bọn họ là quân nhân chuyên nghiệp, chúng ta đây những giang hồ đầu đường xó chợ không thể so sánh.”

Trình Tam Nương tuy rằng đồng tình Lý Phỉ, nhưng trong lòng biết vũng nước đục này không thể trôi. Nếu nàng tới tìm mình, nói lên nàng không muốn người Đoạn phủ biết, sợ là đến lúc đó chỉ một mình rời đi. Nếu mình giúp nàng, đến lúc đó Đoạn phủ truy cứu lên, sợ sẽ là trách nhiệm của mình, lừa thiếu phu nhân Đoạn phủ, đây không phải là tội danh nhỏ, hơn nữa nếu nàng ở bên ngoài xảy ra chuyện gì, sợ sẽ càng phiền toái, cái gọi là dân không đấu cùng quan, loại phiền toái này mình có trốn cũng không trốn nổi!

Lý Phỉ có thể đoán được ra ý của nàng ta, làm sao nàng không biết chứ? Đoạn phủ? Nếu làm được vậy mình cần gì phải ra bên ngoài tìm người hỗ trợ chứ!

Người Đoạn phủ hiện tại đều cho rằng Đoạn Dật Sơn đã chết, nếu Lý Phỉ nói muốn đi biên cảnh, sẽ chỉ cho rằng Lý Phỉ thương tâm quá độ, cố tình gây sự, tuyệt đối sẽ không cho phép con dâu Đoạn phủ xằng bậy. Biên cảnh không phải là địa phương khác. Chiến loạn bay tán loạn không nói, đường xá xa xôi, những cái không biết còn nhiều.

Bọn họ sẽ không đáp ứng, nếu biết Lý Phỉ nghĩ vậy, chỉ sợ cũng sẽ quản nàng thật chặt.

Cho nên nàng muốn tìm người hỗ trợ, nàng duy nhất nghĩ đến chính là Trình Tam Nương, Trình Tam Nương thế lực không nói, thường xuyên vào Nam ra Bắc, hơn nữa cũng là người nàng quen biết.

“Ngươi đừng vội cự tuyệt, ngươi xem cái này nói sau.” Nói xong Lý Phỉ lấy ra một cái hộp từ trong tay áo đặt ở trên bàn, mở ra cho Trình Tam Nương xem.

Mở hộp ra, nghênh diện chính là một mùi thơm ngát thư thái. Bên trong là một trái cây tròn màu vàng, trong suốt bóng loáng, dường như có linh khí ở trái cây chuyển động.

Trình Tam Nương vẻ mặt không dám tin, “Đây là, là kỳ quả?!”

Lý Phỉ gật gật đầu, “Đúng, là kỳ quả, chính là trái cây Trình Tử Mặc vẫn tìm, có công hiệu khởi tử hồi sinh, phản lão hoàn đồng.”

Trình Tam Nương nhìn chằm chằm trái cây kia, cho dù biết nó hiệu quả, trong mắt nàng không có một chút tham lam, chỉ nhìn trái cây đó rơi nước mắt.

“Thì ra, hắn thật sự vẫn tìm, luôn luôn tìm thứ trong truyền thuyết này! Ha ha…” Trình Tam Nương nở nụ cười, trong tươi cười tràn đầy chua sót.

Nàng dừng một chút nhìn Lý Phỉ nói: “Chỉ cần ngươi không đưa thứ này cho hắn, ta đáp ứng ngươi, đưa ngươi đi biên cảnh, địa phương Đoàn Tướng quân chết trận.”

Nói xong nàng đứng lên xoay người rời đi.

Lý Phỉ không ngờ nàng không nhân cơ hội giữ lấy quả kỳ quả, phải biết rằng kỳ quả này hiệu quả tuyệt đối không bình thường, là trong truyền thuyết, làm vô số người hướng tới nó.

Lý Phỉ trở lại quý phủ, Nữu Nữu ngồi ở trong phòng mình đang vẽ cái gì đó. Lý Phỉ đi vào vừa thấy, thấy nó đang vẽ hình ba người.

“Đang vẽ cái gì?” Nghĩ đến mình sắp phải rời khỏi, Lý Phỉ không nhịn được ôm lấy Nữu Nữu, nhẹ giọng hỏi.

Nữu Nữu ngồi ở trong lòng Lý Phỉ, nhu thuận nói: “Đây là Nữu Nữu, đây là mẹ, đây là cha.”

Nó nói xong còn chỉ cái tay nhỏ bé cho Lý Phỉ xem.

“Nhớ cha không?”

“Vâng, con nhớ, cha khi nào thì trở về?” Nữu Nữu mở to ánh mắt trong suốt nhìn Lý Phỉ, chờ mong hỏi.

“Sắp rồi, đến lúc đó ba người chúng ta, không, là bốn, còn có đệ đệ, chúng ta vĩnh viễn không xa rời nhau.” Lý Phỉ ôm chặt Nữu Nữu, nước mắt không ngăn được chảy xuống.

Truyện Chữ Hay