Lý Phỉ và Đoạn Dật Sơn mang theo Nữu Nữu, giống như trước đây, ba người ngồi xe ngựa ra khỏi thành. Lý Phỉ tâm tình tự nhiên là không cần nói cũng biết tốt lắm, lần này xe ngựa càng hoàn thiện hơn lần trước. Đằng sau thùng ngựa là một ít chăn và quần áo.
Phía dưới còn có cái hộp âm, bên trong là một ít bát đũa chậu nồi, còn có một chút đồ dùng khác.
Tuy rằng Lý Phỉ muốn ra kinh thành du ngoạn, nhưng trong lòng rất lo lắng cho đứa nhỏ trong bụng mình. Trên mã xa trải thật dày chăn bông, nhưng Lý Phỉ vẫn lo lắng, bảo Đoạn Dật Sơn chậm rãi đi.
Bởi vì lần này du ngoạn có mục đích, cho nên Đoạn Dật Sơn không vội vã chạy đi, mấy người chậm rãi tiêu sái. Thậm chí ban đêm ngày đầu tiên đã dùng lều trại.
Ba người cùng nhau ở trong lều trại, Nữu Nữu nằm ở một bên Lý Phỉ, đã sớm tiểu khò khè. Đoạn Dật Sơn ôm Lý Phỉ, hai người chỉ là như thế này lẳng lặng ôm nhau.
Bên ngoài ánh trăng trầm tĩnh như nước, chiếu trên mặt đất, cách đó không xa lá cây được ánh trăng chiếu nổi lên sương mờ.
“Dật Sơn, chàng thật sự làm người lữ hành tốt!” Lý Phỉ cười nói.
Thấy Đoạn Dật Sơn không hiểu, Lý Phỉ giải thích nói: “Ừm, hôm nay đánh con gà, còn nhổ lông nướng nó, hương vị không tệ lắm.”
Trên cơ bản ở bên ngoài sở hữu chuyện tình đều là Đoạn Dật Sơn làm, ăn cơm nấu cơm có khi cần săn thú cái gì, đều là Đoạn Dật Sơn làm tốt. Ở bên ngoài có Đoạn Dật Sơn, đến bên kia còn không sợ.
Đoạn Dật Sơn nghe vậy sửng sốt, ngược lại nở nụ cười một tiếng, lôi kéo tay Lý Phỉ ôm chặt nàng.
Tất nhiên là một đêm ngủ ngon.
Ngày hôm sau mấy người tiếp tục chạy đi, lúc đi ngang qua thành trấn, Đoạn Dật Sơn quyết định ở đây nghỉ ngơi một ngày lại đi. Dù sao không vội vàng. Lý Phỉ tự nhiên là đồng ý.
Đến khách sạn Lý Phỉ suy nghĩ một chút, tìm cái cớ, mình ra cửa đi trong thành tìm y quán.
Đại phu nói, hiện tại thai của Lý Phỉ không tệ lắm, mở một phương thuốc dưỡng thai, cũng dặn Lý Phỉ phải nghỉ ngơi nhiều, không thể mệt nhọc.
Lý Phỉ hỏi: “Ta gần nhất muốn ra xa nhà, ngồi xe ngựa, sẽ không có việc gì chứ? Nhưng chúng ta đi rất chậm, sẽ cẩn thận.”
Kia đại phu nghe vậy suy tư một chút, vẫn cảnh cáo Lý Phỉ không nên tiếp tục làm như vậy, dù sao xe ngựa có rung xóc, không tốt với đứa nhỏ.
Lý Phỉ vừa nghe trong lòng hoảng sợ. Xem ra không thể đi như vậy. Dù sao hiện tại cũng ra kinh thành, hẳn là không có vấn đề gì. Đoạn Dật Sơn sẽ không lại kéo mình ra ngoài đi.
Trở lại khách sạn Đoạn Dật Sơn đang thay quần áo cho Nữu Nữu vừa dậy, Nữu Nữu không ngừng lắc lắc thân mình, miệng ồn ào không biết nói cái gì. Đoạn Dật Sơn đầu đầy mồ hôi, gật đầu với Nữu Nữu, không biết hắn rốt cuộc là nghe hiểu không.
Lý Phỉ thấy trong mắt tràn ra nhu tình, nghĩ đến đứa nhỏ trong bụng mình, trong lòng lại mềm như nước.
“Được rồi, để ta làm cho” Lý Phỉ đi lên nói.
Đoạn Dật Sơn thấy Lý Phỉ đã trở lại mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, đưa Nữu Nữu cho Lý Phỉ.
Lý Phỉ vừa mặc quần áo cho Nữu Nữu, vừa làm bộ như không chút để ý nói: “Dật Sơn, ta mang thai.”
Đoạn Dật Sơn cầm một ly trà uống một ngụm, nghe vậy sặc, hắn vội vàng xông lên nhìn chằm chằm Lý Phỉ nói: “Nàng nói cái gì? Cái gì mang thai?”
“Ta nói ta mang thai.” Lý Phỉ nói lại một lần.
Đoạn Dật Sơn đầu tiên là sửng sốt, ngược lại lập tức ôm lại Nữu Nữu ở trong lòng Lý Phỉ, trên mặt tràn ngập vui mừng, “Nàng nói thật? Ta có con? Ha ha ha, ta có con…”
Lý Phỉ nghe vậy, hờn dỗi trừng mắt nhìn hắn một cái, “Con cái gì? Còn không biết đâu, vạn nhất là nữ nhi chàng sẽ không thích à?”
Đoạn Dật Sơn vội vàng lắc đầu nói: “Nữ nhi ta cũng thích, đều thích, nhưng là ta cảm thấy này nhất định là con trai!”
Lý Phỉ nghe hắn nói lời này, không nói cái gì nữa, đi theo cười rộ lên.
Đoạn Dật Sơn vừa cười vài tiếng, đột nhiên ngừng lại, nghiêm túc nhìn Lý Phỉ nói: “Đã bao lâu?”
“Hơn một tháng.” Lý Phỉ thật cẩn thận đáp.
Đoạn Dật Sơn nghe vậy nói: “Vậy chừng nào thì nàng biết mình có đứa nhỏ?”
“Hai ngày trước khi chúng ta rời đi kinh thành.” Lý Phỉ thành thực nói.
Quả nhiên, Đoạn Dật Sơn trên mặt hiện lên một tia tức giận, giữ chặt tay Lý Phỉ, cơ hồ là quát: “Nàng đã biết vậy, như vậy vì sao còn muốn…”
“Thực xin lỗi, là ta rất ích kỷ, muốn ra ngoài, sợ chàng biết ta có đứa nhỏ sẽ không cho ta đi ra ngoài. Cho nên mới không nói.” Lý Phỉ vội vàng giải thích nói, nàng đã sớm đoán được Đoạn Dật Sơn nhất định sẽ rất tức giận, thật là nàng rất ích kỷ, ở kinh thành đợi lâu như vậy, vẫn sống trong áp lực, Lý Phỉ muốn thả lỏng một chút, cho chính mình thở một hơi.
Đoạn Dật Sơn nửa ngày không nói gì, cuối cùng thở dài một hơi: “Ta biết, thực xin lỗi, vừa rồi ta không khống chế được.” Đoạn Dật Sơn sao không biết Lý Phỉ nghĩ như thế nào, nàng muốn rời khỏi Đoạn phủ như vậy, rời đi kinh thành, kỳ thật Đoạn phủ không ngừng cho nàng áp lực, làm cho nàng áp lực sống, cho nên mới mãnh liệt muốn đi ra ngoài như thế.
Lý Phỉ lắc đầu, “Là ta rất lỗ mãng, không lo lắng rõ ràng, nhưng ta vừa rồi gặp đại phu, ông ta nói đứa nhỏ không có việc gì.”
Đoạn Dật Sơn nghe được đứa nhỏ, nhịn không được cười nói: “Đứa nhỏ Đoạn phủ chúng ta chính là không tầm thường, ha ha.” Nói xong đưa tay nhẹ nhàng mà đặt trên bụng Lý Phỉ, giống như là đang sờ đứa nhỏ kia.
Lý Phỉ nghe hắn nói không khỏi nở nụ cười, đứa nhỏ mới bao nhiêu, nơi nào đã nhìn ra nó không tầm thường rồi.
“Mẹ, cha.” Nữu Nữu ở phía sau gọi vào. Hai người thế này mới nhớ tới bên cạnh còn có cái Nữu Nữu, vội vàng tách ra.
Nữu Nữu quyệt miệng, có chút bất mãn bọn họ vừa rồi bỏ qua, lắc mông chui vào Lý Phỉ, muốn đến trong lòng mẹ.
Trên đường được Đoạn Dật Sơn ôm.
“Con muốn mẹ!” Nữu Nữu tiểu thân mình không ngừng vặn vẹo, giơ tay về hướng Lý Phỉ, muốn Lý Phỉ ôm nó, lại bị Đoạn Dật Sơn ngăn cản. Mắt thấy nó sắp khóc, Đoạn Dật Sơn cũng vội, lại không biết giải thích ra sao, Lý Phỉ vội hôn Nữu Nữu một ngụm, “Ngoan, chơi cùng cha đi, trong bụng mẹ có, ừm, tiểu đệ đệ, không thể ôm con.”
Nữu Nữu nghe xong quả nhiên không gọi bậy nữa, ngược lại tò mò nhìn Lý Phỉ hỏi: “Đệ đệ? Đệ đệ ở đâu?”
“Đệ đệ ở trong bụng mẹ, chờ đệ đệ đi ra, để nó chơi cùng Nữu Nữu nha.” Lý Phỉ chỉ vào bụng mình nói.
Nữu Nữu nghe vậy, trên mặt nhất thời nở hoa, la hét “Con có đệ đệ, con muốn đệ đệ chơi với con.”
Lý Phỉ biết, Đoạn phủ chỉ có Nữu Nữu là đứa nhỏ, ở Lý gia trang còn đỡ, không hề thiếu đứa nhỏ Điền Dân chơi cùng. Mà Đoạn phủ không có đứa nhỏ cùng tuổi chơi đùa, nhất định thực tịch mịch, cho nên hiện tại biết mình có cái đệ đệ làm bạn cơi, khẳng định thực vui vẻ.
Vì thế Nữu Nữu cơ hồ mỗi ngày đều tới bên người Lý Phỉ, nhìn chằm chằm Lý Phỉ bụng xem, vẻ mặt chờ đợi, đây là nói sau.
Biết mình có đứa nhỏ, phản ứng đầu tiên của Đoạn Dật Sơn là về Đoạn phủ, Lý Phỉ nghe xong lập tức ngăn cản. Nếu về Đoạn phủ, như vậy những gì mình làm phía trước không phải uổng phí công phu sao?
“Đại phu nói, ta không thể lại lặn lội đường xa, cần nghỉ ngơi.” Lý Phỉ nói tăng lên lời nói của đại phu.
Đoạn Dật Sơn biết tâm tư Lý Phỉ, hắn cũng hiểu thai của Lý Phỉ hiện tại mới được hơn một tháng, xác thực không thích hợp lặn lội đường xa, cho nên đợi thai mạnh khỏe lại tính đi.
Đoạn Dật Sơn đồng ý với Lý Phỉ, tạm thời không trở về Đoạn phủ, nhưng cũng không tính đi địa phương khác, chuẩn bị tìm một chỗ ở một đoạn thời gian.
Lý Phỉ có chút thất vọng nhưng đứa nhỏ mới là quan trọng nhất, Lý Phỉ không nói cái gì nữa, ngược lại cùng Đoạn Dật Sơn tìm phòng ở.
Đó là một trấn ở thành nhỏ, dân phong giản dị, mọi người thực không tệ, Lý Phỉ cảm thấy ở trong này ở cũng không tệ.
Nhưng Lý Phỉ không muốn ở trấn này, nàng nghĩ đến mình mới tới, đi ngang qua thôn trang nhỏ nghỉ ngơi, ở phía trước không xa, nơi đó cơ hồ đầy khắp núi đồi hoa quế, mùi tự nhiên thơm ngát, tuyệt đối có thể xem như mười dặm phiêu hương, cái thôn trang kia được gọi là hoa quế thôn!
Lý Phỉ nói cho Đoạn Dật Sơn ý tưởng của mình, Đoạn Dật Sơn bây giờ còn đắm chìm trong vui sướng được làm cha, đối với mẹ đứa nhỏ là ngoan ngoãn phục tùng, nghe xong Lý Phỉ chủ ý, lập tức động thủ đi làm.
Đoạn Dật Sơn không biết làm như thế nào, không tới hai ngày tiếp Lý Phỉ và Nữu Nữu đi tới một cái tiểu viện trong thôn đó.
Viện này là nhà thôn trưởng, thôn trưởng chuyển sang phòng mới, viện này bỏ trống, hiện tại bán cho Đoạn Dật Sơn.
Lý Phỉ nhìn viện hiển nhiên đã được thu thập tốt lắm. Góc tường sân có cây hoa quế nhiều năm tuổi, hiện tại đúng là thời tiết vào thu, đan quế phiêu hương.
Một đầu san khác có cái rào chắn nhỏ, xem ra trước kia dùng để đến nuôi gà.
Tổng cộng có bốn gian phòng ở, bao gồm một gian phòng bếp. Lý Phỉ xem một chút thực vừa lòng. Lôi kéo Nữu Nữu nhìn Đoạn Dật Sơn bận việc bên ngoài.
Lý Phỉ vốn muốn giúp một chút, nhưng bị Đoạn Dật Sơn ngăn cản, hắn trừng Lý Phỉ một cái, thô cổ họng nói: “Qua bên kia ngồi.”
Nói xong lại lấy ra một khối bánh tô đưa cho Nữu Nữu, làm cho Nữu Nữu ở bên cạnh vừa ăn vừa chơi. Mình thì vội vàng đi làm việc.
“Tiểu nương tử, ngươi chính là ngoại hương nhân chuyển tới đây à.” Lý Phỉ chán đến chết ngồi ở bên kia, một phụ nhân mang cái rổ đi lên hỏi.
“Vâng, đúng vậy.” Lý Phỉ gật đầu với nàng nói.
Phụ nhân kia thấy cũng cười nói: “Vậy thật là có duyên, ta ở cách vách nhà ngươi, chính là nơi đó, không có việc gì thì tới tìm ta trò chuyện, đều là hàng xóm.”
Lý Phỉ thấy phụ nhân kia mặc giản dị, vẻ mặt hàm hậu cười, lại nhìn nàng chỉ bên kia gật đầu, “Ta đây ngày khác lại đến quấy rầy.”
“Xem ngươi, là trong thành đến đi, nói chuyện vẻ nho nhã, thật thú vị.” Phụ nhân kia nói.
Lý Phỉ nghe vậy cũng cười.
Hoa quế thôn thật là một địa phương không sai để ở lại.
Đợi hai ngày Lý Phỉ quen với sinh hoạt nơi này. Mỗi ngày buổi sáng tỉnh lại, Đoạn Dật Sơn đã luyện kiếm xong, làm tốt bữa sáng, chờ ba người ăn xong bữa sáng, Đoạn Dật Sơn mang theo Nữu Nữu chơi ở trong sân.
Mỗi vài ngày, Lý Phỉ thực sự đi sang nhà cách vách.
Lý Phỉ biết phụ nhân kia họ Trương. Trương thị thật nhiệt tình, không vài ngày hai người quen thuộc, cũng quen những người khác trong thôn, các nàng có khi giặt quần áo hoặc là khi nhàn rỗi, sẽ ngồi cùng một chỗ trò chuyện trong thôn bát quái, lúc mới đầu, còn rất ngạc nhiên với Lý Phỉ, hỏi thăm Lý Phỉ cái này cái kia, sau đó cũng coi Lý Phỉ trở thành một phần tử, bát quái cũng quên không nàng. Tuy rằng nói mỗi ngày bát quái chỉ là những chuyện nhà kia trong thôn gả nữ nhi, nhà ai có con dâu và bà bà lại ầm ỹ một trận, chậu nồi bát đũa, các loại việc nhỏ trong cuộc sống, nhưng Lý Phỉ nghe lại cảm thấy thú vị chân thật.
Lúc mới đầu Đoạn Dật Sơn lo lắng, mang theo Nữu Nữu sẽ ở cách đó không xa chơi, thuận tiện nhìn Lý Phỉ. Sau đó đến giờ tới đón Lý Phỉ trở về.
Lý Phỉ cảm thấy nhà mình không có hơi thở cuộc sống nông thôn, nhàn rỗi lại tìm việc, bảo Đoạn Dật Sơn ở cửa phòng mở một khối nhỏ trồng rau dưa, lại góc tường sân nơi đó nuôi hai con gà.
Đương nhiên chuyện cho gà ăn hay trồng rau đều là Đoạn Dật Sơn làm. Bởi vì Đoạn Dật Sơn lần đầu tiên làm cha, đối với Lý Phỉ luôn thật cẩn thận, sợ bị thương nàng, sở hữu chuyện trong nhà đều là Đoạn Dật Sơn làm, Lý Phỉ chỉ giúp đỡ chút thôi, đánh trợ thủ, trù nghệ của Đoạn Dật Sơn có thể một mình đảm đương một phía.
Có đôi khi trong nhà có quần áo phải giặt, Đoạn Dật Sơn không muốn Lý Phỉ mệt nhọc, tự mình bưng cái chậu đi ra bờ sông, không ngờ thấy một đám phụ nhân ở bờ sông giặt quần áo, trò chuyện bát quái, nhìn thấy Đoạn Dật Sơn đến đây, đều dỗ cười rộ lên.
Lý Phỉ không biết phát sinh chuyện gì, chỉ thấy lúc Đoạn Dật Sơn trở về mặt đỏ bừng, sau này Trương thị nói cho mình phát sinh chuyện gì. Cuối cùng Đoạn Dật Sơn mỗi ngày, chờ bờ buổi tối sông không có người lại lén lút đi giặt.
Vì thế về sau mỗi lần Lý Phỉ đều dùng chuyện này đùa giỡn Đoạn Dật Sơn, Đoạn Dật Sơn mỗi lần đều đỏ mặt không phản bác, trực tiếp bổ nhào vào Lý Phỉ, thi hành trừng phạt!
Có đôi khi Trương thị cũng sẽ trêu đùa Lý Phỉ, nói nàng gả cho tướng công tốt, phủng nàng lên tận trời rồi.
Lý Phỉ cười cam chịu.
Ở lâu, bởi vì Lý Phỉ xinh đẹp, người cũng tốt, trong nhà luôn có đủ loại đồ ăn vặt, hoa quả (đều là Đoạn Dật Sơn mua, đồ ăn vặt là cho Nữu Nữu, hoa quả là cho Lý Phỉ).
Làm cho không ít tiểu hài tử trong thôn lại đây.
Đứa nhỏ trong thôn trong nhà đều không được tốt lắm, trừ ăn no mặc ấm, làm sao có tiền cho bọn chúng mua ăn đồ ăn vặt.
Bọn chúng mỗi một lần đến, Lý Phỉ đều lấy ra các loại kẹo cho bọn chúng, bọn họ tự nhiên là cảm tạ, đến nhiều hơn, không ít đứa nhỏ chơi cùng Nữu Nữu. Nữu Nữu vốn lớn trông đáng yêu, mỗi ngày mặc xinh đẹp, không ít tiểu hài tử đều thực thích nó, nguyện ý mang nó đi chơi, hơn nữa cũng thực chiếu cố nó.
Vì thế Lý Phỉ để cho tiểu hài tử đều trước cửa chơi, như vậy thuận tiện có thể nhìn Nữu Nữu.
Bởi vì Lý Phỉ nhàn rỗi đến nhàm chán, tựa như Trương thị học thêu. Lý Phỉ vốn không biết, hiện tại một lần nữa cầm lấy giết thời gian, thuận tiện làm quần áo cho đứa nhỏ tương lai, có khi cũng học khâu cho Đoạn Dật Sơn. Đoạn Dật Sơn ngoài miệng chưa nói, nhưng Lý Phỉ nhìn ra được, hắn kỳ thật thực vui vẻ.
Lý Phỉ lập tức tỉnh lại chính mình, lâu như vậy tới nay, giống như căn bản chưa đưa cho Đoạn Dật Sơn cái gì. Giống thê tử bình thường khâu vá cho trượng phu cũng không làm.
Lý Phỉ nghĩ đến đây, nhất thời xấu hổ. Vì thế chân chính quyết tâm làm quần áo cho Đoạn Dật Sơn và Nữu Nữu.
Cuộc sống nông gia luôn bình thường lại ấm áp.