Lục Hổ đứng ở bên ngoài nhìn Lý Phỉ trở lại trong phòng, cái gì cũng chưa nói. Lời nói vừa rồi hắn đều nghe được, ngay cả hắn cũng cảm thấy quá đáng, như vậy nhất định trong lòng đương sự càng khó chịu. Hắn nghĩ nghĩ, cẩn thận tiến lên hỏi: “Tẩu tử, tối hôm nay ăn gì?”
Quan Ly bên cạnh trực tiếp cho hắn một cái xem thường.
Lý Phỉ cười nói: “Chính ngươi xem rồi làm đi.”
Nói xong tiếp tục cúi đầu sửa sang lại quần áo cho Nữu Nữu.
Lục Hổ nhức đầu không biết nên nói cái gì, đang định rời đi báo cáo cho Đoạn Dật Sơn chuyện hôm nay, chợt nghe Lý Phỉ gọi lại, “Ngươi nói cho Đoạn Dật Sơn, bảo hắn tạm thời đừng tới nơi này.”
Lý Phỉ cúi đầu nói, Lục Hổ không nhìn rõ biểu tình của nàng, nhưng trực giác nói cho hắn, Lý Phỉ khẳng định là tức giận.
Lục Hổ trong lòng một mặt âm thầm đáng thương lão đại của mình đường hồng trần nhấp nhô, một mặt đáp lời đi ra ngoài.
Đoạn Dật Sơn cũng nhận được tin tức. Tin tức là từ gã sai vặt của Tử nguyên nói. Tử Nguyên đã sớm không thấy bóng người. Chắc là sợ mình tìm hắn phiền toái.
Bởi vì sự thật này là miệng Tử Nguyên nói ra.
Sự tình là như vậy. Tân hoàng đăng cơ, Đoạn Dật Sơn làm Tứ hoàng tử đảng đã thành thân tín của đương kim Thiên Tử, tiền đồ không thể số lượng, mà Đoạn Dật Sơn trước đây luôn ở trong quân doanh, hiện tại còn chưa thành thân, sở hữu còn có không người tốt tiến đến làm mai. Lão phu nhân sớm có tâm tư này, dù sao Đoạn phủ con nối dòng rất đơn bạc. Vì thế một lần thương lượng chuyện này cùng Đoàn phu nhân, trùng hợp Tử Nguyên ở bên cạnh, trùng hợp nói một câu, không phải đã có cái mợ sao?
Vì thế có chuyện sau này.
Hiện tại mình nào có tâm tư tìm hắn phiền toái, Đoạn Dật Sơn làm sao không biết lão thái thái. Lão thái thái rất cường thế, hơn nữa bà vẫn muốn mình làm rạng rỡ tổ tông, muốn trọng chấn Đoạn phủ, làm sao có thể cho mình ở bên ngoài tùy tiện tìm thê tử. Vốn bởi vì trong khoảng thời gian này bận rộn, muốn chờ việc xong xuôi, mình lại thương lượng cùng Lý Phỉ một chút, cuối cùng lại đi khuyên nhủ lão thái thái.
Nhưng hiện tại sự tình thế nhưng nháo thành cái dạng này, hôm nay lão thái thái mang theo một đống người đi chỗ Lý Phỉ, nói những lời này khẳng định không có khả năng là lời hay.
Cho nên hiện tại Đoạn Dật Sơn vội vàng chạy tới, chợt nghe Lục Hổ báo chuyện này, còn có nhắn dùm lời nói của Lý Phỉ.
Đoạn Dật Sơn nghe một câu như thế lập tức vào phòng lý, phát hiện trong phòng không có ai. Đoạn Dật Sơn cả kinh, chẳng lẽ Lý Phỉ cứ như vậy cáo biệt? Vẫn là?
“Lý cô nương đâu?” Đoạn Dật Sơn quát Lục Hổ.
Lục Hổ cười khổ nói: “Đại ca, ngươi chờ ta nói cho hết lời, đại tẩu ở trong thư phòng.”
Đoạn Dật Sơn chạy tới thư phòng thấy Lý Phỉ ôm Nữu Nữu ngồi ở bàn học cầm bút dạy Nữu Nữu viết chữ, hai mẹ con vừa cười vừa nói, hình ảnh thực ấm áp, Đoạn Dật Sơn không tự giác dừng chân, đứng ở cửa nhìn hai người.
Một hồi lâu sau Lý Phỉ nhận ra, ngẩng đầu nhìn Đoạn Dật Sơn. Ánh mắt nàng chợt lóe bi thương bị Đoạn Dật Sơn bắt giữ được. Đoạn Dật Sơn trong lòng đau xót, đều tại mình không an bài tốt mới biến thành cục diện hôm nay.
“Nữu Nữu.” Đoạn Dật Sơn nhẹ giọng gọi Nữu Nữu một tiếng. Nữu Nữu ngẩng đầu thấy là Đoạn Dật Sơn, lập tức nhảy xuống khỏi đùi Lý Phỉ, chạy tới giang hai tay đòi Đoạn Dật Sơn ôm: “Đoàn thúc thúc, bay bay, muốn bay bay!”
Đoạn Dật Sơn mỉm cười ôm Nữu Nữu, điểm một chút cái mũi nhỏ của nó nói: “Gọi Hổ Tử mang con đi chơi bay bay được không?” Nói xong đưa Nữu Nữu cho Lục Hổ, Lục hổ khóc mặt, ôm Nữu Nữu thích kéo tóc mình, còn thích chảy nước miếng ra cửa.
“Chắc ngươi cũng đã biết, người nhà ngươi đã tới. Kỳ thật ngươi không cần đến đây, bọn họ nói rất rõ ràng, ta cũng biết mình nên làm như thế nào…” Lý Phỉ cười khổ mà nói. Người nhà của hắn cảm thấy mình làm thiếp còn không đủ tư cách.
Từ khi biết thân phận Đoạn Dật Sơn, Lý Phỉ biết hai người chênh lệch, chính là hôn nhân ở hiện đại còn chú ý môn đăng hộ đối, huống chi là cổ đại này. Chính mình và Đoạn Dật Sơn chênh lệch có thể nói cách biệt một trời. Vẫn biết, nhưng hôm nay nghe nói như vậy, trong lòng không khó chịu là giả.
“Đừng! Nàng đừng nói như vậy.” Nhìn bộ dáng Lý Phỉ hiện tại, nàng ra vẻ không thèm để ý cười, càng chọc đau Đoạn Dật Sơn. Những lời này nhất định tổn thương đến nàng, hắn muốn ôm nàng ở ngực thương tiếc, vừa đau hận mình đặt nàng vào hoàn cảnh này.
“Là ta không tốt, không làm tốt mọi chuyện, mới biến thành như vậy. Ta hiện tại trở về, làm thỏa đáng mọi chuyện lại tới tìm nàng.” Đoạn Dật Sơn tạm dừng một chút, sau đó nhìn Lý Phỉ kiên định nói: “Khi đó ta sẽ đến cưới nàng làm vợ, nhất định không phân phụ.”
Nói xong hắn nhìn thật sâu Lý Phỉ một cái rồi xoay người ra cửa.
Nếu sở hữu chuyện tình không được giải quyết, như vậy mình sẽ không thể quang minh chính đại ôm nàng vào trong ngực, càng không có tư cách làm như vậy. Cũng đừng nói cái gì bảo hộ nàng.
Sự tình dễ dàng giải quyết. Lão thái thái là người thế nào, Đoạn Dật Sơn hiểu rõ nhất. Lúc còn tuổi trẻ, ông nội còn có ba vợ bốn nàng hầu, nhưng cuối cùng lại sinh ra duy nhất nhất con trai là cha, cùng ông nội tương kính như tân, không lưu lại nhược điểm gì, hơn nữa hiện tại Đoạn phủ chân chính làm chủ vẫn là bà, mẹ vẫn bị áp chế, làm một phu nhân không có thực quyền, có thể thấy được bà nội hắn lợi hại thế nào.
Đoạn Dật Sơn trở lại trong phủ, nha hoàn Tích Hương bên người Đoàn phu nhân đã tới rồi, nói phu nhân tìm mình.
Đoàn phu nhân vừa thấy con mình, nước mắt chảy ra không ngăn được, Đoạn Dật Sơn có chút bất đắc dĩ nói: “Mẹ, người làm sao vậy?”
“Con à! Lý cô nương thật sự không được đâu! Mẹ không muốn con bị hủy, con chọn cô nương khác đi, nàng thực sự không được, con tin mẹ đi, mẹ sẽ không hại con!” Nói xong nước mắt lại tiếp tục chảy.
“Mẹ.” Đoạn Dật Sơn bất đắc dĩ nói: “Phỉ Nhi kỳ thật tốt lắm, người tiếp xúc với nàng nhiều cũng sẽ thích nàng.”
Đoàn phu nhân nghe con mình còn chưa chết tâm, muốn lấy Lý Phỉ, nước mắt lại ào ào xôn xao chảy ra.”Con à, con không biết nó còn mang theo đứa bé sao, người như vậy sao có thể lấy!”
Thì ra là như vậy. Đoạn Dật Sơn bất đắc dĩ cười: “Mẹ, đó không phải là đứa nhỏ của Phỉ Nhi, ừm, kỳ thật coi như là. Dù sao nàng cũng không phải như mẹ nghĩ.”
Phỉ Nhi nhất định đã coi Nữu Nữu là con ruột mình. Nhớ lại hôm kia lúc mình đi, Nữu Nữu đặc biệt giữ lại cho mình kẹo hồ lô, thật sự rất ngọt.
Đoàn phu nhân thấy vẻ mặt con mình nói tới nữ tử kia, xem ra con mình thật sự động tình. Đoàn phu nhân nghĩ, thở dài một hơi nói: “Nếu con thật sự thích nàng, ta không phản đối, nhưng lão thái thái kia, chính con xem mà làm đi.”
Đúng vậy, lão thái thái sẽ không dễ dàng thuyết phục như vậy.
Đoạn Dật Sơn nghe bà nói như vậy, ngẩng đầu nhìn mẹ mình. Đầu bà đã có chút tóc bạc.
Từ nhỏ, mẹ không thân cận với mình, mình bị lão thái thái lĩnh mang theo. Bởi vì trong nhà chỉ có mình một cái nam đinh, cho nên lão thái thái rất nghiêm khắc với mình, cả ngày huấn luyện học tập các loại này nọ, bà nhất quán bị lão thái thái áp chế, mình mỗi lần huấn luyện bị thương trở về, bà cũng chỉ là ôm mình khóc. Lại lớn một chút thì bị đưa đi quân doanh, mỗi lần trở về thực vội vàng, không có cơ hội thân cận. Sau này nghĩ tới, mẹ yếu đuối là tính cách của bà, lúc trượng phu còn sống, dựa vào trượng phu, mà hiện tại chính là muốn dựa vào con.
“Mẹ, con điều tỷ phu đến kinh thành đi.”
“Này có thể phiền toái hay không?” Đoàn phu nhân chân tay luống cuống, nhiều năm như vậy, con bị đưa đi quân doanh, mình chỉ có thể mỗi ngày cầu phúc phù hộ. Ở nhà, mình làm một phu nhân không có thực quyền, ít nhiều nữ nhi con rể nhiều năm như vậy luôn luôn ở kinh thành bồi mình, bọn họ vừa đi, mình rất tưởng niệm. Nghe con nói như vậy đương nhiên vui vẻ, nhưng lại lo lắng thêm phiền toái cho con mình.
“Không sao.” Đoạn Dật Sơn cầm tay mẹ, bà vẫn như thế này, thật cẩn thận, sợ đắc tội người nào, ngay cả với con mình cũng vậy.
Đoàn phu nhân thế này mới an ổn tâm thần, không khỏi lộ ra mỉm cười, “Nhà tỷ con ly khai, ta thật là không quen đâu. Ngày đó nhìn thấy Nguyên Nhi, thật sự là, đều gầy thành bộ dáng kia, vừa thấy là biết tỷ phu con lại buộc hắn, tính tình của nó…” Đoạn Dật Sơn yên lặng nghe, thường thường cười nói xen vài câu.
Đoạn Dật Sơn được nha hoàn dẫn vào nhà, Đoạn lão phu nhân nhắm mắt nằm ở trên kháng, nha hoàn bên cạnh An Xuân đang bóp chân cho bà.
“Bà nội.” Đoạn Dật Sơn tiến lên làm cái lễ, Đoạn lão phu nhân thế này mới chậm rãi mở mắt.
“Thì ra là Sơn Nhi đến đây à.”
Đoạn lão phu nhân nhìn thoáng qua An Xuân bên cạnh, An Xuân lập tức khom người lui ra.
“Nếu con muốn nói chuyện nữ nhân kia thì thôi đi.”
Đoạn Dật Sơn định nói gì đó, bị đoạn lão phu nhân đánh gãy, “Sơn Nhi, ta nghĩ con không phải là đứa bé tùy tiện động tình, làm chuyện điên rồ. Trước không nói nàng đã có đứa nhỏ, chỉ gia thế hiện tại của nàng, đối với Đoạn phủ chúng ta không có lợi. Con cũng đừng trách Bà nội cường thế, từ thế hệ của cha con Đoạn phủ chúng ta bắt đầu thất thế, trước kia môn đình như phố, sau này chính con cũng thấy được. Hiện tại mọi người đều như vậy, nếu con không có thế lực, ai xem trọng con? Sơn Nhi hiện tại có tiền đồ, đúng là tiền đồ tốt, muốn danh môn khuê tú nào mà không được. Con nghe bà nội nói, nếu con thật sự thích nàng, vậy làm cái sân cho nàng ở, đừng để cho người ta biết là được.”
Đoạn lão phu nhân nói ra lòng bà. Đoạn Dật Sơn có chút không thể tin được.
Hắn không phải không biết tâm tư lão thái thái, bà nhất quán mạnh hơn, muốn mình trở nên nổi bật, rạng rỡ tổ tông, cho nên khi mình còn tuổi nhỏ đã nghiêm khắc với mình, lớn hơn một chút bị đưa đi quân doanh, ở một cái chính là bảy năm. Khi đó mình đã biết tâm tư lão thái thái, chỉ là lúc ấy còn trẻ, cũng có lý tưởng của chính mình, cho nên không cho rằng lão thái thái có gì sai, nhưng dần dần lớn lên hiểu được lão thái thái cực đoan. Hiện tại chợt nghe lão thái thái nói lời này, mình vẫn không thể tin được lão thái thái ý tưởng thực cực đoan đã đến tình trạng này.
“Bà nội, con thật tâm muốn cưới nàng, là muốn cưới nàng làm chính thê.”
Đoạn lão phu nhân vừa nghe, ánh mắt trừng lớn, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn Đoạn Dật Sơn nói: “Con đứa nhỏ này như thế nào chưa hết hy vọng vậy? Vừa rồi không phải ta đã nói rõ ràng với con rồi sao? Sao con vẫn không rõ! Mặc kệ thế nào, vì Đoạn phủ, vì tiền đồ của con, bà nội sẽ không chấp thuận con cưới nó!”
Đoạn Dật Sơn nghe xong, trong lòng không khỏi cười khổ, “Bà nội, kỳ thật là người hồ đồ rồi. Muốn làm rạng rỡ tổ tông, người nào không phải dựa vào hậu thế bản sự chính mình. Đám hỏi mà thành vinh hoa chỉ có thể duy trì một đoạn thời gian, không thể lâu dài, vẫn phải dựa vào chính mình, bà nội lúc trước chính là vì ý nghĩ như vậy, cho nên mới đưa con đi quân doanh sao?”
Đoạn lão phu nhân nghe xong, nhất thời nghẹn lời. Xác thực, lúc ấy mình đưa hắn đi quân doanh, chính là hy vọng hắn kiến công lập nghiệp, ánh sáng cạnh cửa.
“Bà nội, tôn nhi bất tài, ủng lập Tân hoàng đăng cơ có công, là cận thần Thiên Tử, tiền đồ tự nhiên là không thể số lượng. Chính vì như vậy, muốn lấy được tín nhiệm của Hoàng Thượng, Đoạn phủ không thể có đám hỏi với quyền quý. Đám hỏi nhìn như không tệ, hai phủ đệ buộc cùng một chỗ, vinh nhục tổng cộng, nhưng có thế lớn như vậy sẽ chôn vào lòng Hoàng Thượng một cây gai, muốn được Hoàng Thượng tín nhiệm càng khó khăn. Đoạn phủ muốn thật dài thật lâu, nhất định phải làm thẳng thần, không đùa bỡn quyền thế, như vậy mới có thể lâu dài. Nếu biết đám hỏi không có lợi cho mình, như vậy vì sao mình không đi tìm một người mình thích không có thân phận bối cảnh?”
Đoạn lão phu nhân nghe xong, không nói cái gì nữa, chỉ thở dài một tiếng, khoát tay cho Đoạn Dật Sơn đi ra ngoài.
Chờ Đoạn Dật Sơn ly khai, một thanh âm thương lão mới chậm rãi nói: “Chung quy là ta già đi, nhìn không rõ.”