Đêm nay Lý Phỉ đang ngủ say thì bị tiềng ồn ào bên ngoài truyền đến đánh thức. Trên boong thuyền là thanh âm người chạy đến người chạy đi, đèn đuốc nháy mắt sáng ngời lên. Lý Phỉ còn chưa tỉnh ngủ, tiếng đập cửa vang lên, Lý Phỉ mặc quần áo mở cửa ra, Tử Nguyên lập tức vọt tiến vào, Đoạn Dật Sơn đứng ở cửa cau mày nói: “Các ngươi ở trong này đừng đi loạn!” “Làm sao vậy?” Lý Phỉ nhìn vẻ mặt Đoạn Dật Sơn, xem ra là phát sinh chuyện gì đó.
“Bên ngoài là hải tặc!” Tử Nguyên trong phòng trốn tránh xen mồm nói.
A? Lý Phỉ không ngờ mình lại gặp hải tặc, nhất thời có chút khẩn trương, “Không có việc gì chứ?”
Hiện tại là buổi tối, nếu thực sự gặp phải, nhất thời trong thời gian ngắn không tìm thấy người đến cứu mạng.
“Hiện tại còn không biết, phải nhìn tình huống mới biết được.” Đoạn Dật Sơn nhìn về phía ban đêm tối đen kia.
Ngoài thuyền đèn đuốc sáng trưng, Lý Phỉ ôm Nữu Nữu ngồi ở trong khoang thuyền, Tử Nguyên cũng đi theo ngồi ở bên cạnh.
Tuy rằng tình huống khẩn trương như vậy, hiện ở bên ngoài thế nhưng không có một chút tiềng ồn ào, Lý Phỉ có chút kỳ quái.
Đoạn Dật Sơn cũng thấy được điểm này, hắn mở miệng nói: “Nói không chừng không có việc gì?”
Lý Phỉ không rõ câu nói nửa vời này của hắn, đang định hỏi nguyên nhân, chợt nghe thấy bên ngoài có tiếng hỗn loạn, có người hô: “Đến đây!”
Lý Phỉ nhất thời ôm chặt Nữu Nữu, khẩn trương nhìn chằm chằm bên ngoài.
Phía trước có ba chiếc thuyền ngừng, xem ra đó là thuyền của hải tặc này.
“Anh hùng hảo hán phía trước, chiếc thuyền này là thuyền của Tam Nương Tử, còn thỉnh các vị nhường đường, về sau Trình gia tự nhiên sẽ đăng môn đến tạ!”
Tiếp theo là một mảnh yên tĩnh, thuyền phía trước không có đáp lời, chiếc thuyền này không đi lên.
Qua một hồi lâu, thuyền phía trước truyền đến thanh âm, “Thì ra là thuyền của Tam Nương Tử, vậy các ngươi đi đi.”
Nói xong mấy chiếc thuyền kia quả nhiên tránh ra cho thuyền khác đi tới.
“Trình Tam Nương quả nhiên lợi hại.” Đoạn Dật Sơn bên cạnh thấy hải tặc chủ động nhường đường, nguy cơ dễ dàng hóa giải như vậy, không khỏi cảm khái nói.
Trình Tam Nương? Lý Phỉ trước kia từng nghe qua tên này, chính là Trình Tam Nương phú khả địch quốc kia, không thua đấng mày râu. Không ngờ đạo tặc cũng phải cho nàng mặt mũi, xem ra đồn đãi quả nhiên không có khuyếch đại.
Tử Nguyên ở bên cạnh hình như không biết người này, tò mò hỏi: “Cậu, Trình Tam Nương là ai vậy? Đạo tặc này cũng phải cho nàng cái mặt mũi.”
Đoạn Dật Sơn phiêu liếc hắn một cái, chỉ nói ngắn gọn: “Là một thương nhân lợi hại.”
Lý Phỉ nghe xong không khỏi liếc mắt nhìn Đoạn Dật Sơn một cái, hắn thế nhưng không cố ý nói nàng là nữ tử, có phải kính trọng nàng hay không, nhìn theo góc độ thương nhân đánh giá nàng, không quan hệ giới tính. Lý Phỉ tuy rằng không rõ ràng lắm chuyện Trình Tam Nương, nhưng trong lòng vẫn bội phục người này, tại một cái thời đại này, một cái nữ tử làm thương nhân, có thể làm cho đạo tặc cũng phải bán nàng một cái mặt mũi, này đến tột cùng là người thế nào?
Qua hơn mười ngày rốt cục đến kinh thành.
Trong xe ngựa, Nữu Nữu la hét muốn đi ra ngoài, Tử Nguyên thì liều mạng lui trong xe ngựa, không muốn ra bên ngoài ăn tro bụi.
“Mợ, có phải đi quý phủ chúng ta hay không.”
Đối với xưng hô mợ này, Lý Phỉ kháng nghị một thời gian, Đoạn Dật Sơn cũng giả vờ giả vịt phê bình Tử Nguyên, nhưng cậu cháu một lòng, Tử Nguyên làm sao không biết cái nhìn của Đoạn Dật Sơn, có cậu duy trì, đương nhiên là tiếp tục ta đi cố. Lý Phỉ nghe nhiều dần dần thành quen, cũng lười bảo hắn sửa miệng.
“Vẫn là không đi.” Lý Phỉ biết Đoạn Dật Sơn ở bên ngoài có thể nghe được lời mình nói, cho nên đây cũng là nói cho hắn nghe.
Đoạn Dật Sơn ở bên ngoài làm bộ không thèm để ý, lại dựng thẳng lỗ tai nghe một trận thất vọng, nhưng hắn không nói gì thêm, dù sao đây là quyết định của Lý Phỉ, có lẽ có lý do.
Lý Phỉ xác thực có lý do.
Hiện tại mình đi Đoạn phủ, lấy thân phận gì xuất hiện đây? Chẳng lẽ chính là thân phận mợ mà Tử Nguyên hay nói giỡn kia, không chỉ có là người Đoạn phủ sẽ không đồng ý, chính mình cũng chưa suy nghĩ kĩ có gả cho hắn hay không. Hơn nữa cho dù là Lý Phỉ thật sự nguyện ý gả, Lý Phỉ cũng không muốn đột ngột xuất hiện như vậy.
Dọc theo đường đi nghe Tử Nguyên nói, đại khái hiểu biết một ít tình huống trong nhà Đoạn Dật Sơn.
Đoạn phủ có một lão phu nhân, một phu nhân, không có thiếu phu nhân, Đoạn phủ chỉ có Đoạn Dật Sơn là nam đinh, cho nên nữ quyến Đoàn gia đều rất coi trọng việc hôn nhân của Đoạn Dật Sơn.
Lý Phỉ có chút kỳ quái, bởi vì vẫn không nghe được Tử Nguyên nói tới thiếp thất. Chẳng lẽ Đoạn gia tam đại đều là người tình thâm, đều tuần hoàn nguyện một lòng, bạch thủ không phân cách. Lý Phỉ tự nhiên không tin. Nàng ở cổ đại lâu như vậy, đại đa số quyền quý đều có ba vợ bốn nàng hầu, thậm chí một ít nông dân thoáng giàu có cũng muốn cưới cái thiếp trở về.
Tình huống này Lý Phỉ không tiện hỏi, chỉ biết Đoạn gia không có con vợ kế.
Chẳng lẽ Đoạn gia di truyền đều là nam nữ si tình? Cả đời nhất thế một đôi nhân? Đều không cưới thiếp?
Cái khác Lý Phỉ còn tin tưởng, điều này, Lý Phỉ thì rất hoài nghi.
Đến kinh thành, tảng đá xếp thành đường, xe cộ lui tới, đoàn người như nước chảy, một loạt nhà lớn ngói hồng sắp xếp chỉnh tề. Lý Phỉ không khỏi cảm khái kinh thành phồn hoa, chính là Lạc Dương cũng kém một chút. Nữu Nữu ngồi lâu thuyền xe hiện tại đang ngồi trên đùi Đoạn Dật Sơn, đã sớm không nhịn được nhấc cửa sổ nhìn ra ngoài xe, la hét muốn này muốn nọ. Đoạn Dật Sơn tốt tính đáp lời.
“Được rồi, đừng náo loạn, có thời gian lại mang con đi ra chơi.” Lý Phỉ ôm Nữu Nữu, không cho nó bám vào cửa sổ.
“Phòng ở đã tìm được rồi, ta mang các nàng đi.” Đoạn Dật Sơn cười nhìn hai mẹ con nói, quay đầu lại nói với Tử Nguyên: “Cháu đi theo ta trước, lát nữa cùng nhau trở về.”
Đoạn Dật Sơn tìm một gian hai tiến sân, viện nhỏ nhưng mọi thứ đầy đủ hết. Tiểu lầu các, thư phòng, hoa viên nhỏ, còn có một giàn nho, giữa sân còn có một cây táo.
Sân cũng đã thu thập tốt lắm. Đoạn Dật Sơn mang nàng gặp hạ nhân.
Một lão thúc trông cửa, một bà tử nấu ăn, còn có một nha hoàn, biết Lý Phỉ không thích nhiều người nên không có thêm người khác nữa.
“Những người này đều là người trong sạch.” Đoạn Dật Sơn nói với Lý Phỉ, “Còn có hai người kia, là chuyên bảo hộ nàng và Nữu Nữu.”
Lý Phỉ vừa thấy, không biết khi nào phía sau mình có thêm hai người. Lý Phỉ đang kinh ngạc, một người nghiêm mặt trong số đó tiến lên nói: “Đại tẩu, ta gọi là Lục Hổ, ngươi gọi ta Hổ Tử là được. Đây là Quan Ly, ngươi gọi hắn là Tiểu Ly là được rồi.” Nói xong hắn chỉ vào người bên cạnh nói. Quan Ly nhìn Lý Phỉ gật đầu một cái, xem như chào hỏi.
Lý Phỉ thấy rõ hai người bộ dáng, mặt tròn tròn, thích cười là Lục Hổ, một người khác thì mặt nghiêm như băng, một câu cũng không nói.
“Ha ha, hắn không biết nói chuyện, đại tẩu đừng để ý! Đại tẩu về sau để chúng ta thay đại ca bảo hộ các ngươi, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ kính chức kính trách bảo vệ tốt đại tẩu, không cho đại tẩu thiếu một sợi tóc gáy.”
Lục Hổ miệng hô lời thề, ánh mắt lại liếc về phía Đoạn Dật Sơn bên cạnh.
“Được rồi, đừng cợt nhả nữa.” Đoạn Dật Sơn mặt tuy rằng nghiêm, nhưng trong lời nói lại mang theo ý cười. Hắn quay đầu nói với Lý Phỉ: “Bọn họ công phu không tệ. Nàng trước nghỉ ngơi một chút, khụ khụ, ngày mai ta lại đến.” Nói xong, hắn xoay người bước đi, Tử Nguyên hô một tiếng tái kiến mợ rồi chạy chậm theo.
Lý Phỉ không nhịn được nở nụ cười, vừa rồi hình như Đoạn Dật Sơn đỏ mặt.
Nghỉ ngơi mấy ngày, Lý Phỉ tính ra ngoài một chuyến. Mấy ngày nay Đoạn Dật Sơn mỗi ngày đến, chỉ là đến rồi đi vội vàng, mỗi ngày bộ dạng giống như bề bộn nhiều việc.
Thấy Lý Phỉ ôm Nữu Nữu muốn ra ngoài, Lục Hổ Quan Ly lập tức đuổi kịp, “Đại tẩu, ngươi muốn ra ngoài à. Ta đi giúp ngươi cầm này nọ, hắn cũng vậy.” Nói xong, Lục Hổ vỗ vai Quan Ly một cái. Quan Ly tiếp tục mặt không chút thay đổi gật đầu.
Trên đường bị hai đại nam nhân đi theo thật là không quen, nhưng Lý Phỉ biết bọn họ là tới bảo hộ mình nên không nói cái gì.
Lần này Lý Phỉ đi mấy nhà điểm tâm Trình phủ mở ở kinh thành, dù sao cửa hàng này Lý Phỉ cũng chiếm cổ, cho nên coi như thị sát sản nghiệp của mình, đây chính là liền lời chủ yếu của mình.
Cửa hàng điểm tâm ở trong thành có vị trí tốt, lúc Lý Phỉ nhìn vào, cửa hàng lý đã đứng đầy người. Lý Phỉ nhìn người đến người đi, âm thầm quên đi một chút, tiền lời hẳn là không tệ đi.
Lục Hổ một bên thấy Lý Phỉ đứng ở trước cửa hàng điểm tâm nên nghĩ là nàng muốn ăn điểm tâm, tiến lên nói: “Đại tẩu, điểm tâm nhà này ăn ngon lắm, hay là mua chút trở về nếm thử?”
Lý Phỉ nhìn Nữu Nữu tham ăn trong lòng, mình cũng muốn nếm thử đồ trong cửa hàng có đúng vị hay không.
Nhìn sinh ý trong điếm tốt như vậy, Lý Phỉ nghĩ đến bạc bay bay lượn lượn đến túi tiền, bất luận kẻ nào tâm tình cũng tốt lên. Lý Phỉ tâm tình không sai, mang theo Nữu Nữu, còn có hai vị tiểu thanh niên dạo kinh thành.
Kinh thành xác thực phồn hoa, có rất nhiều này nọ Lý Phỉ theo chưa thấy qua. Nữu Nữu thích náo nhiệt, Lý Phỉ mừng rỡ cùng nó khắp nơi nhìn xem.
“Lý Phỉ?”
Lý Phỉ ôm Nữu Nữu đang ở sạp hạt dẻ, nghe thấy có người gọi mình, nhìn lại, dĩ nhiên là Diêu Mạn. Nàng vẻ mặt vui sướng tiến lên, “Thật là Lý tỷ tỷ! Lý tỷ tỷ, sao tỷ cũng tới kinh thành?” Nói xong nàng nghi hoặc nhìn thoáng qua Lục Hổ Quan Ly ở phía sau Lý Phỉ.
“Diêu Mạn.” Lý Phỉ nhìn gặp người trước kia có quen biết cũng có chút vui vẻ, “Đến kinh thành gặp thân thích.”
Lý Phỉ không muốn nói dối, chỉ là có chút chuyện vẫn không tiện nói.
Diêu Mạn nhìn thấy Lý Phỉ thật sự vui mừng, mời Lý Phỉ đi cửa hàng hương liệu phía trước cách đó không xa, cửa hàng này là của Diêu Mạn tự mình mở.
Không phải Diêu Mạn và mẹ mình cùng cách thành công, trở lại nhà bà ngoại Diêu Mạn sao? Như thế nào hiện tại ở bên ngoài mở cửa hàng? Không phải Lý Phỉ đa nghi, là vì Diêu Mạn thân là nhà thư hương dòng dõi, trong khung vẫn thanh cao, không đến vạn bất đắc dĩ sẽ không đi làm thương nhân.
Diêu Mạn nhìn ra Lý Phỉ nghi hoặc, cười cười, có chút bi thương, lại không nói gì thêm, mang theo Lý Phỉ nhìn một chút cửa hàng của mình.
Lý Phỉ không hiểu biết về hương liệu, chỉ biết là thời đại này giống như cực thích dùng hương liệu làm hương bao mang theo trên người. Nhưng hiện tại nhìn thấy các màu dạng hương bao, nghe Diêu Mạn giới thiệu, nào là có tác dụng thanh thần, nào là có tác dụng yên giấc, không ngờ nàng có nhiều tri thức như vậy.
Nhưng nhìn Diêu Mạn mỗi một dạng còn thực sự giới thiệu cách sử dụng, Lý Phỉ nhìn ra được Diêu Mạn rất dụng tâm, giống như rất nhiệt tình yêu thích.
Diêu Mạn chuyên tâm giới thiệu các loại trong điếm, không chú ý tới vẻ mặt Lý Phỉ nhìn nàng.
“Lý tỷ tỷ, ngươi xem nơi này.” Diêu Mạn chỉ vào vài cái bình nhỏ cười thần bí với Lý Phỉ, “Đây chính là thứ tốt, nơi khác không nhìn thấy được đâu.”
“Ah?” Lý Phỉ nhìn một chút cái chai, không có gì đặc biệt,
Diêu Mạn mở ra cái chai, Lý Phỉ lại ngửi có một mùi nồng đậm, so với hương liệu phía trước còn thơm hơn.
“Đây là?” Lý Phỉ lấy cái chai lại ngửi, bên trong dĩ nhiên là một ít chất lỏng, chẳng lẽ đây là nước hoa?
“Ai ai, Lý tỷ tỷ, ngươi cẩn thận một chút, cái này rất khó làm, ta tìm không ít hương liệu!” Diêu Mạn cẩn thận cầm cái chai nói.
Lý Phỉ trong lòng một mảnh mênh mông, nếu đây là nước hoa trong lời nói, như vậy là thật, sợ là bạc sẽ cuồn cuộn mà đến. Nàng không hiển ra trên mặt, nhìn Diêu Mạn hỏi: “Cái này làm thế nào?”
Diêu Mạn vừa nghe, lén lút đưa lỗ tai lại đây, “Đây là ta một lần gặp người khác nhưỡng rượu, ta ngẫu nhiên nghĩ ra. Không ngờ là làm thành, hì hì, nhưng mà dùng không ít hương liệu.”
Diêu Mạn nói xong, mở ra cái chai cho Lý Phỉ ngửi tiếp: “Có phải rất thơm hay không?”
Lý Phỉ đã xác định đây là tinh dầu, chỉ cần tinh luyện thêm chút có thể thành nước hoa rồi. Nếu thực sự có thể làm ra nước hoa trong lời nói, vậy thì thực sự kiếm tiền lớn.
Lý Phỉ nghĩ đến đám hoa hồng trong thôn trang. Nước hoa Hoa hồng ở đời sau này là loại rất phổ biến, nếu thật sự có thể làm ra nước hoa hoa hồng, như vậy tuyệt đối là biện pháp kiếm tiền. Tuy rằng biết đó là một biện pháp kiếm tiền, chỉ là rất nhiều chuyện nói mà không thể làm ngay được, còn phải lo lắng rất nhiều này nọ. Tỷ như nói Diêu Mạn có nguyện ý nói biện pháp cho mình hay không, tỷ như nói, mình phải làm như thế nào mới có thể khiến người khác cũng thích sử dụng nước hoa. Còn có rất nhiều chuyện phải lo lắng, nhưng Lý Phỉ không nóng nảy, mình hiện tại cũng không thiếu tiền, có thể từ từ sẽ đến.