Dương gia cũng biết chuyện ngoại tổ mẫu và các cữu bá cậu của Phú Quý đến thăm, hôm nay biết được lão thái thái cho người bắt Trần thị nhốt vào đại lao, nhưng không có một ai đi cầu tình. Kỳ thật Dương gia đều biết vị lão thái thái này chỉ dọa Trần thị một chút mà thôi, nhiều lắm thì nhốt vài ngày sẽ thả ra.
Cho nên người Dương gia ngày thường làm gì cứ làm, không có một ai tìm đến cửa xem lão thái thái. Dù sao lão thái thái cũng không mở miệng muốn bọn họ qua.
Dương lão cha đối với việc lão thái thái không muốn gặp mặt ông thì rất buồn khổ, ông biết được đây là do lão thái thái ngầm tuyên bố không thừa nhận ông làm con rể. Nhưng ông cũng không giận, dù sao nữ nhi yêu thương nhất của nhà người ta gả cho ông, ông chăm sóc không tốt, hơn nữa ông chỉ là một hán tử nông thôn, lão thái thái không vui cũng là chuyện thường.
Lão thái thái cho người bắt hết một lượt, sau đó truyền ra ngoài nói là bà đã cho dnah y trên kinh thành chẩn đoán qua Hứa Thảo, thân mình con bé rất tốt, nếu lại có ai nói lung tung đừng trách bà không khách khí.
Quả nhiên sau vụ này không ai dám nói thêm một lời, mỗi lần đi ra thôn đều phải đi vòng qua nhà Phú Quý, rất sợ đắc tội với lão thái thái. Hơn nữa người trong thôn biết được việc này do Trần thị truyền ra đều khinh thường bà ta, bắt đầu chuyển sang nói bậy về Trần thị, vì Phú Quý không phải con ruột bà ta nên bà ta mới tính kế hắn như vậy...
Hứa Thảo nhìn thấy sự việc chuyển biến một cách nhanh chóng như vậy thì rất bội phục ngoại tổ mẫu, quả nhiên cáo mệnh phu nhân từ kinh thành đến không phải là vật trong ao, xử lý mọi chuyện đều nhanh, chuẩn xác và quyết đoán.
Những người trong thôn bị bắt nhốt vài ngày liền thả, nhưng trong lao bị bỏ đói lại còn chịu không ít khổ nên khi quay về nhà cũng không dám nói lung tung gì nữa. Duy độc chỉ có Trần thị là chưa được thả, lão thái thái biết được chuyện này liền hỏi Mạc Dục bạch xảy ra chuyện gì, Mạc Dục BacM liền nói cho lão thái thái biết một ít chuyện Trần thị làm, lão thái thái tức giận nói:
"Vậy nhốt nàng ta thêm mấy ngày, chỉ cần không chết người là được, tâm tư thối tha như vậy nê trị, nhìn một cái xem sau khi ăn khổ nàng ta còn dám có tâm tư xấu nữa hay không?"
"Nương, đây là điều tất nhiên, cháu ngoại trai cùng cháu ngoại dâu cũng không thèm so đo cùng bà ta, chúng ta làm sao có thể để cho bà ta tự tại, miễn cho ngày sau chúng ta quay về kinh thành, bà ta lại gây chuyện nữa."
Ngoại tổ mẫu ở lại một tháng, trong khoảng thời gian này Hứa Thảo mỗi ngày dùng rất nhiều phương pháp làm ra nhiều món ngon cho bà ăn. Tuy lão thái thái thích ăn trứng bắc thảo nhưng Hứa Thảo không dám cho bà ăn nhiều, chỉ có buổi sáng nấu cháo thịt nạc ăn kèm với hai quả trứng mà thôi.
Đợi cho đến ngày lão thái thái đi, mới cho người đem Trần thị thả ra. Trần thị lúc này đã không còn vẻ khôn khéo gì nữa, gầy đi rất nhiều, sắc mặt vàng như nến, xem ra chịu không ít khổ. Ánh mắt nhìn Phú Quý và Hứa Thảo cũng không còn giống trước kia.
Chờ ngoại tổ mẫu đi rồi, Hứa Thảo phát hiện hai tháng rồi nàng chưa có quỳ thủy, tính tính ngày thì hình như nàng đã có thai.
Đi lên trấn tìm thấy thuốc bắt mặt thử, quả nhiên là có. Nàng đem tin này báo cho Phú Quý và lão thái thái, lão thái thái rất vui mừng, lại cho thầy thuốc có tiếng bắt mạch cho Hứa Thảo một lần nữa, thầy thuốc nói thân mình Hứa Thảo rất tốt, ngày sau chỉ cần chú ý ăn uống bồi bổ thì sẽ sinh thuận lợi. Nghe xong, lão thái thái mới yên lòng.
Cuối cùng, trước lúc đi lão thái thái lưu lại rất nhiều thuốc bổ cùng hai nha hoàn ở lại chăm sóc Hứa Thảo, tử khế của các nàng ta bà cũng giao lại cho Hứa Thảo giữ luôn. Lão thái thái nói:
"Con đừng từ chốt, hai cái nha hoàn này lưu lại hầu hạ cho con. Sau này nếu cảm thấy các nàng hầu hạ không tệ liền đem giấy bán mình trả lại cho bọn họ, tìm một gia đình tốt gả bọn họ qua là được. Con cũng đừng mềm lòng, các nàng là mệnh nha hoàn, từ nhỏ phải hầu hạ người khác, ngày sau con cũng đối với các nàng thành thật quá, làm cho các nàng leo lên đầu con ngồi. Về phần Phú Quý, ta thấy hắn đối với con rất tốt, là một người nam nhân đơn giản khôn cần nhiều tâm tư đi phỏng đoán. Hai người các con có thể an ổn sống tốt là ta đã vui rồi, các con còn bận việc đồng áng linh tinh, không cần phải năm nào cũng lên kinh thành thăm ta, hai ba năm lên thăm một lần là được. Nếu chúng ta có thời gian, ta cũng ngoại tổ phụ sẽ về thăm các con."
Hứa Thảo cùng lão thái thái ở chung hai tháng, lão thái thái thường xuyên chỉ dạy nàng rất nhiều chuyện, tính tình bà cũng rất tốt, Hứa Thảo luyến tiếc để bà đi, bây giờ nghe thấy những lời này, mắt đều nhanh đỏ: "Ngoại tổ mẫu, con đều nhớ kỹ, ngày sau có thời gian con cùng Phú Quý chắc chắn sẽ đi thăm ngài cùng ngoại tổ phụ."
Lão thái thái cười đáp: "Vậy là được rồi. Lúc còn sống biết có hai đứa các con còn tồn tại là ta đã mãn nguyện. Chỉ cần hai đứa sống hạnh phúc so với cái gì cũng tốt, có đi kinh thành hay không đều không sao cả."
Nàng sống đến tuổi này, tự nhiên có cái nhìn so với mấy đứa con trai thì khôn khéo hơn một chút. Mấy đứa con trai của bà đều mong muốn cháu trai theo bọn họ về kinh, chỉ có nàng biết nếu hai đứa theo bà về sẽ gặp qua rất nhiều chuyện không như ý, phúc tạp thậm trí không vui.
Ngày lão thái thái hồi kinh, Hứa Thảo lặng lẽ gạt nước mắt, ngay cả Miêu Miêu cũng luyến tiếc bà, khóc rống. Dù có luyến tiếc ra sao thì bà vẫn phải trở về, trước lúc đi còn nghiêm khắc dặn dò hai cái nha đầu ở lại hầu hạ Hứa Thảo cho tốt. Lão thái thái cho đến lúc đi cũng không có mở miệng muốn gặp Dương gia, cũng không có ai nhắc đến việc này cả.
Hai nha đầu lão thái thái lưu lại, một người tên Hồng Tú, một người tên Hồng Liên, đều có diện mạo thanh tú, Hồng Tú nấu ăn rất ngon, Hồng Liên đối với phương diện chăm sóc dưỡng sinh rất hiểu biết.
Phú Quý biết được Hứa Thảo mang thai thì không cho phép nàng đụng đến công việc đồng áng nữa, toàn bộ hắn đều ôm hết, cộng thêm tiểu Quang tiểu Hà phụ. Hàng tháng Hứa Thảo đều cấp cho hai đứa tiền tiêu vặt và tiền công khá cao.
Lão thái thái đi là đã qua tháng hai, thời gian việc nhà nông rất bận, trong nhà mười hai mẫu ba người miễn cường lắm mới làm xong. Về phần một trăm mẫu ruộng tốt kia, Hứa Thảo hoàn toàn không cần quan tâm, nửa năm trước thu địa tô khá được, năm nay chắc chắn năng suất phải cao hơn rồi.
Chuyện mang thai Hứa Thảo chưa có nói cho nhiều người biết cả, chỉ có vài người trong nhà biết mà thôi.
Lão thái thái mới đi được hai ngày, Lí thị liền đến, nhìn thấy lão thái thái để lại hai nha đầu, lôi kéo Hứa Thảo đi ra một bên, nói nhỏ:
"Đại nha a, ta biết ngoại tổ mẫu Phú Quý ghé chơi nên bấy lâu không dám qua thăm ngươi, ta nghe nói lão thái thái này rất lợi hại, nhìn mấy người nhiều chuyện trong thôn bây giờ đã trở nên thành thật hết rồi a, ngoại tổ mẫu Phú Quý đối với ngươi thế nào? Làm sao còn lưu lại hai cái nha đầu? Không phải là muốn Phú Quý thu các nàng làm thiếp chứ?"
Hứa Thảo bật cười đáp: "Nương, ngài đừng đoán mò, ngoại tổ mẫu không có ý này, Hồng Tú cùng Hồng liên đều không tệ, nay con có thai, ngoại tổ mẫu mới lưu lại để chiếu cố con thôi. Ngoại tồ mẫu nếu không thích con, làm sao giúp con đối phó với mấy người nhiều chuyện kia chứ, ngài nói có phải hay không?
"Hả? Đại nha, con nói cái gì?" Lí thị cười tít mắt hỏi lại, nghe Hứa Thảo nói nàng có bầu, bà rất vui.
"Nương, con đã có thai hai tháng rồi." Hứa Thảo nghĩ đến tiểu bảo bảo trong bụng, nhịn không được đưa tay sờ sờ.
"Ha ha, vậy là tốt rồi, ta xem trong thôn còn ai dám nói con này nọ nữa không. Nghe con nói lão thái thái đối với con cũng không tệ, nương an tâm." Nay khuê nữ bà sống rất tốt, con rể đối xử với con bé cũng tốt, Lí thị cũng không có gì phải lo lắng, chỉ ngóng trông sau này nhị nha, tam nha cũng có số tốt như Hứa Thảo, tìm được người chồng tốt.
Hai mẹ con đang trò chuyện, Hồng Tú bưng một chén canh ngân nhĩ đi tới, cười tủm tỉm nói: "Phu nhân, đến giờ uống canh rồi."
Nhìn thấy hai nha hoàn này cũng không quá tệ, Lí thị rất là vui vẻ, tiếp nhận chén canh trong tay Hồng Tú đưa cho Hứa Thảo. Tuy rằng khẩu vị nàng đang không tốt nhưng cũng không phải là nôn nghén, miễng cưỡng một chút cũng uống xong bát canh. Một lúc lâu sau, Lí thị mang theo tâm trạng vui vẻ rời đi.
Hồng Tú và Hồng Liên biết lão thái thái rất yêu thích Hứa Thảo bởi vậy mới đem các nàng lưu lại, các nàng cũng không có điều gì oán hận cả. Hơn nữa hai người cũng không thích cuộc sống nhà giàu cho lắm, ngược lại ở địa phương này tự tại hơn, sợ là lão thái thái đoán được tâm tư của các nàng mới đem các nàng lưu lại.
Các nàng cũng tin tưởng chỉ có chăm sóc tốt phu nhân, chờ sau này đến tuổi lập gia đình, phu nhân chắc chắn trả giấy bán mình và tìm nhà tốt gả các nàng đi. Nếu còn ở kinh thành, muốn thoát khỏi nô tịch đều không dễ dàng. Cho nên, lúc này các nàng chỉ có một việc đó là hầu hạ tốt phu nhân mà thôi.
Buổi tối, sau khi Phú Quý trở về từ ngoài ruộng, tắm rửa sạch sẽ liền vội vàng chạy vào trong phòng, nhìn thấy Hứa Thảo đang nằm trên kháng sưởi ấm, mới an tâm, tiền lên sờ nhẹ lên bụng nàng cười ngây ngô.
Hứa Thảo xem không nổi bộ dạng ngốc của hắn, cười nói::Chàng cười ngốc cái gì đấy, không mệt hay sao, nghỉ ngơi chút đi, cơm tối cũng sắp xong rồi đó."
Phú Quý nghe vậy, cười nói: "Không sao, về nhà nhìn thấy nàng sẽ không mệt nữa. Đúng rồi, sáng mai ta đi lên trấn mua ít thịt tươi cùng xương về hầm canh cho nàng uống, thịt thì nướng hoạc kho, xào gì đó cũng ngon miệng."
"Được." Hứa Thảo cười tủm tỉm đáp ứng. Về việc mang thai nàng cũng biết rất nhiều, nên ăn cái gì, không nên ăn cái gì nàng đều hiểu, suy nghĩ một lát, nàng lại nói: "Sáng mai chàng lên trên trấn thấy có cá tươi thì mua về một ít nấu canh uống dễ có khẩu vị hơn."
Quả nhiên ngày hôm sau Phú Quý từ trên trấn về mang theo một ít thịt ba chỉ, xương lợn và hai con cá còn sống. Hồng Tú nhận lấy nấu cho Hứa Thảo một nồi canh cá rất thơm ngon. Cũng may thời tiết còn lạnh, thịt ba chỉ và xương lợn vẫn có thể để được vài ngày.
Gần đây Hứa Thảo ăn không nhiều vì không có khẩu vị, mỗi bữa miễn cưỡng lắm chỉ ăn được non nửa bát, còn may không ói ra hết. Nhưng nàng nghe nói rất nhiều phụ nữ có thai mấy tháng đầu nôn nghén rất dữ dội, có người còn không ăn được gì. Đã nhiều ngày ăn cơm tối xong, Phú Quý cũng không ngại mệt mỏi, cùng nàng ngồi tán gẫu đến khuya.
Miêu Miêu biết được mẫu thân mang thai thì rất vui vẻ, mỗi ngày đều nhìn bụng của Hứa Thảo lầm bầm nói chuyện, rất đáng yêu.
"Nương ơi, người sẽ sinh cho con đệ đệ hay muội muội vậy ạ?" Miêu Miêu thích nhất là cùng Hứa Thảo nói về việc trong bụng này là đệ đệ hay muội muội.
Hứa Thảo cười đáp: "Đệ đệ hay muội muội đều tốt, đều là người thân của Miêu Miêu, có đúng không?"
Miêu Miêu gật đầu.
Buồi tối, tiểu Quang và tiểu Hà từ ngoài ruộng trở về, tìm Hứa Thảo thương lượng chút chuyện. Hai người bọn họ cũng để dành được ít bạc, muốn ở trong thôn mua miếng đất nhỏ, dựng tạm hai gian cỏ tranh chuyển ra ngoài sống, luôn ở lại trong nhà Hứa Thảo hoài cũng không tốt.
Hứa Thảo suy nghĩ một chút cũng đồng ý: "Ta đã biết, tiền bạc có đủ hay không? Nếu là không đủ thì cứ nói với ta, chờ các ngươi chuyển ra ngoài, không còn ăn ở đây nữa, ta sẽ trả công cao thêm một chút."
Tiểu Hà vội đáp: "Bạc bọn muội có đủ mà, cám ơn chị dâu rất nhiều."
Hứa Thảo đồng ý rồi, mấy ngày kế tiếp cũng không bận việc đồng ruộng gì nữa, đất đai thì xử lý xong hết, chỉ chờ nửa tháng nửa trồng trọt thôi. Tiểu Quang cùng tiểu Hà bắt đầu bận rộn chuyện dựng nhà. Đầu tiên là tìm thôn trưởng làm địa khế, hai người cũng không có nhiều bạc nên cứ làm hai gian nhà tranh đơn giản để có chỗ che nắng, che mưa là được.
Hứa Thảo biết mỗi ngày bọn họ ở trong nhà nàng đều không được tự nhiên nên mới muốn mau chuyển ra ngoài, bởi vậy cũng không nói thêm gì nữa, cuối tháng cho thêm mỗi người năm trăm tiền công nữa.
"Tháng này việc nhiều, các ngươi lại không còn ăn ở đây nên tiền công tự nhiên sẽ nhiều hơn một chút. Đi mua một ít bát đũa, nồi niêu, chậu... còn thiếu gì cứ từ từ mua sau cũng được."