Nông Môn Khoa Cử Chi Kiếm Tiền, Khảo Thí, Dưỡng Gia

chương 61: chương 61

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Quản gia Ngụy phủ Lưu Hữu Điền trông có vẻ kín đáo, nhưng người có thể leo lên được vị trí này cũng không phải là người ngu ngốc.

Khi Lưu Hữu Điền được dẫn đến, Lâm Trạch thấy đối phương không phải là người dễ đối phó.

Đối mặt với sự thẩm vấn của Vương huyện lệnh, Lưu Hữu Điền thái độ cung kính trấn định, một chút hoảng loạn cũng không có, rất có phong thái của gia đình giàu có.

Đối với câu hỏi thẩm vấn, Lưu Hữu Điền cũng trả lời hoàn hảo.

"Hồi bẩm đại nhân, tiểu nhân oan uổng quá, tiểu nhân ở cùng thôn với Ngụy phu tử, từ nhỏ đã có giao tình.

Về sau Ngụy phu tử phát đạt trong khoa cử, thấy tiểu nhân trong nhà nghèo khó, liền cho tiểu nhân làm quản gia trong phủ để mưu sinh, lão gia đối ta ân trọng như núi, sao ta dám làm chuyện độc ác như vậy......"

"Mặc dù ngày đó ở tiền viện có nhiều hạ nhân hầu hạ, nhưng ngoại trừ người đi theo phu nhân, hạ nhân chuyên hầu hạ bút mực, bưng trà rót nước cũng không đủ, lúc này tiểu nhân mới đi kêu người ở hậu viện tới hỗ trợ......"

"Về phần Tiểu Hạnh Nhi và Tiểu Bình Nhi rời đi, tiểu nhân cũng không biết, tiểu nhân vẫn luôn ở tiền viện, lão gia có thể làm chứng cho tiểu nhân.

Sau khi kêu hạ nhân hỗ trợ xong, ta liền đứng bên cạnh lão gia cả ngày, những chuyện đó xác thật là trùng hợp, thỉnh huyện lệnh đại nhân điều tra rõ mọi việc."

Lưu Hữu Điền dập đầu kêu oan, nói một cách rất chân thành.

Hắn ở Ngụy phủ rất nhiều năm và nhận được đánh giá cao của Ngụy Hồng Trương, nghe lời giải thích của hắn, hoài nghi trong lòng Ngụy Hồng Trương liền biến mất, gật đầu

"Đúng vậy, ngày đó ngoại trừ hắn rời đi kêu người tới hỗ trợ, hắn vẫn luôn đi theo bổn phu tử."

Nếu nói như vậy, Lưu Hữu Điền cũng có nhân chứng và chứng cứ chứng minh mình trong sạch, chẳng lẽ tất cả mọi chuyện đều là trùng hợp?

Vương huyện lệnh nhìn về phía Lâm Trạch, "Lâm tú tài, ngươi còn lời gì muốn nói?"

Tuy rằng Lâm Trạch vẫn luôn kêu oan, tuyên bố là có người thiết kế hãm hại, nhưng vẫn luôn là lời suy đoán, không có chứng cứ xác thực để đưa ra.

Nhưng hiện tại những người khác đều có bằng chứng, tình cảnh của Lâm Trạch rất là vi diệu.

"Có, đại nhân, có rất nhiều chuyện làm được không cần bản thân tự động thủ."

Lâm Trạch đi tới nhìn vào ánh mắt của bốn hạ nhân đang run sợ, rồi lại đưa ánh mắt nhìn về phía Lưu Hữu Điền, ánh mắt sắc bén.

"Lâm lang quan......", Lưu Hữu Điền có chút chột dạ khi bị hắn nhìn đến.

"Rất tốt, ngươi còn nhận ra ta."

Lâm Trạch bỗng nhiên cười rộ lên, nụ cười thân thiện giống như thấy người bạn đã lâu không gặp.

Lưu Hữu Điền không rõ thái độ của hắn, cung kính chắp tay "Lâm tú tài từng là học trò nổi tiếng ở trấn Nam Dương, từng là môn sinh mà lão gia đắc ý, tiểu nhân đương nhiên là nhận ra."

"Nếu nhận ra được, lại biết ta từng là môn sinh mà lão gia ngươi đắc ý, vậy tại sao ngươi lại hãm hại ta?!"

Nụ cười của Lâm Trạch thay đổi trong vài giây, thanh âm bỗng nhiên oán giận.

Lưu Hữu Điền hoảng sợ, không kịp mở miệng thì Lâm Trạch tiếp tục mở miệng nói trước hắn ta

"Lưu quản gia, lời giải thích của ngươi rất hoàn hảo, hoàn hảo đến mức không thể bắt bẻ, nhưng mà......!Ngươi có phải hay không bỏ sót cái gì đó? Cùng ngày mở tiệc chiêu đãi, con trai của ngươi ở đâu!"

Con trai? Con trai của Lưu Hữu Điền? Hắn ta có liên quan gì đến chuyện này?

Tất cả mọi người đều không rõ ràng, trái tim của Ngụy Hồng Trương nháy mắt thắt lại.

Sắc mặt Lưu Hữu Điền khẽ biến, nhưng vẫn còn bình tĩnh

"Ngày đó con trai của ta ở nhà nghỉ ngơi, Lâm tú tài hỏi chuyện này để làm cái gì? Con trai của ta có liên quan gì sao?"

"Đương nhiên là có liên quan, liên quan rất là lớn.

Chuyện đã cách đây nhiều năm, Lưu quản gia không cần suy nghĩ đã trả lời câu hỏi của ta, trí nhớ của ngươi rất là tốt, chuyện hạt mè đậu xanh của mấy năm trước đều nhớ rất rõ......"

"Tiểu sinh bất tài, đã từng đọc một cuốn sách nói về tâm lý con người.

Theo lẽ thường mà nói, những chuyện đã xảy ra hơn nửa tháng, khi được hỏi đến thường phải cẩn thận để nhớ lại, mà chuyện này đã qua mấy năm rồi, trừ phi là người có trí nhớ siêu phàm, những việc nhỏ nhặt trong cuộc sống hàng ngày đều bị bỏ qua hay quên đi, không có chuyện chưa suy nghĩ là nhớ đến."

"Lưu quản gia, chuyện này xảy ra lâu như vậy, vừa hỏi xong ngươi liền trả lời, chẳng lẽ ngươi chính là thiên tài?"

Lâm Trạch mỉm cười, nụ cười làm sắc mặt Lưu Hữu Điền nháy mắt cứng đờ.

Mọi người vừa nghe liền thấy đúng, chuyện đã xảy ra nhiều năm trước rồi, chuyện lớn như vậy nhớ rõ là điều bình thường, chuyện nhỏ nhặt hàng ngày có thể nhớ rõ như vậy, không cần suy nghĩ liền trả lời ngay, điều này cũng thần kỳ quá đi.

Lưu Hữu Điền là chính là thiên tài có trí nhớ siêu phàm sao? Chuyện đó đương nhiên là không có khả năng.

Hai tay trong tay áo Lưu Hữu Điền khẽ run lên, tiếp tục bình tĩnh giải thích " Con trai ta ngày thường hay tới phủ hỗ trợ, ngày đó không thoải mái liền ở nhà nghỉ ngơi, cho nên ta mới đặc biệt nhớ rõ......"

"Ồ? Thật là trùng hợp, con trai ngươi đúng lúc sinh bệnh vào ngày hôm đó sao? Sao lại đến ngày đó mọi chuyện đều trùng hợp vậy?"

Lâm Trạch tỏ vẻ ngạc nhiên.

Lưu Hữu Điền ý thức được lời nói dối của mình không được tròn trịa, trong lòng có hơi hoảng loạn "Sao ta biết được con trai của ta ngày đó bị bệnh......"

"Ngươi không phải không biết sao lại trùng hợp như vậy, ngươi căn bản chính là nói dối!"

Lâm Trạch tiến gần cười lạnh

"Ngày đó ngươi kêu hai gã sai vặt ở hậu viện đi hỗ trợ, chẳng qua là cố ý đánh lạc hướng bọn họ để cho ngoại nhân xông vào hậu viện.

Ngươi xác thật vẫn luôn ở bên cạnh Ngụy phu tử hầu hạ, nhưng con trai ngươi không có, con mèo hoang đã lôi kéo Tiểu Hạnh Nhi rời đi chính là do con trai ngươi giả giọng."

"Tuy rằng ta không biết tại sao ngươi lại muốn làm như vậy, nhưng ngươi biết rất rõ tình hình ở Ngụy phủ, làm hậu viện biến thành không có người trông coi ngoại trừ ngươi thì không còn người nào khác!"

"Lưu quản gia, ngày hôm nay ta bất chấp tất cả chạy lên huyện thành nháo lớn để giải oan, mạo hiểm từ bỏ công danh như vậy, ngươi cảm thấy ta không có chứng cứ sao?"

Hắn thật sự không chứng cứ, nhưng hắn không ngại giả vờ là có, Lâm Trạch lạnh giọng hù dọa

"Thẳng thắn từ khoan, kháng cự từ nghiêm.

Lưu quản gia, ngươi thành thật mà khai ra thì vẫn còn cơ hội giữ lại mạng sống, tiếp tục giấu giếm sẽ dựa vào luật pháp của Đại Tắc chính là cả nhà chém đầu! Cái bẫy này rốt cuộc là nhằm vào ta? Hay là......!nhằm vào Ngụy tiểu thư!"

Thẳng thắn từ khoan, kháng cự từ nghiêm(坦白从宽,抗拒从严): là một chính sách hình sự ở Trung Quốc, đó là những tội phạm khai nhận hoàn toàn và thành thật tội ác của mình sẽ được đối xử khoan hồng, còn những kẻ không thành thật khai nhận tội ác của mình sẽ bị xử lý nghiêm minh.

"......"

Tâm lý phòng tuyến của Lưu Hữu Điền xuất hiện vết rách, trán đổ mồ hôi, nỗ lực suy nghĩ nên trả lời như thế nào.

Thấy thế, Lâm Trạch không ngừng cố gắng, cười lạnh giả vờ làm nhà tâm lý trinh thám

"Bây giờ Lưu quản gia có phải đang suy nghĩ lấp liếm như thế nào? Đừng giả vờ nữa, đôi mắt của ngươi đã bán đứng ngươi rồi."

"Cái, cái gì?"

Lưu Hữu Điền bị đẩy vào cái hố có chút chột dạ, không hiểu ý của Lâm Trạch.

"Sách cổ có nói: Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn của con người, ngôn ngữ có thể nói dối, nhưng đôi mắt thì không thể.

Một người đang nói dối đôi mắt của họ không tự chủ sẽ nhìn về bên phải, trừ phi là người trải qua huấn luyện nghiêm khắc, nếu không sẽ không làm bộ được......!Lưu Hữu Điền, ngươi chính là người bị mua chuộc đúng không!"

Câu hỏi cuối cùng của Lâm Trạch hỏi rất nhanh chóng.

Lưu Hữu Điền không phản ứng gì cả, hắn khi được dò hỏi đôi mắt phản xạ có điều kiện nhìn về bên phải "......"

"Đại nhân, là thật, đôi mắt hắn đang nhìn về phía bên phải!"

Một bộ khoái có thị lực tốt đã bắt tại trận và kinh hô lên.

Nghe vậy, Ngụy Hồng Trương không khỏi đập bàn đứng lên, có chút kích động "Lưu Hữu Điền, lời hắn nói có phải là thật hay không?!"

"Không, không phải lão gia, ta không có, hắn, hắn nói hươu nói vượn, cái gì mà sách cổ có nói là vớ vẩn, đôi mắt nhìn bên phải liền định tội tiểu nhân, tiểu nhân không phục......"

Tâm lý phòng tuyến của Lưu Hữu Điền tan vỡ, cuối cùng cũng hoảng sợ, nhưng hắn cho dù bị cắn chết cũng không thừa nhận.

Lâm Trạch mỉm cười lần nữa "Ngươi nói lời của thánh nhân là sai hay sao?"

Đại Tắc sùng văn, văn nhân lưu phái, một lời nói có thể gây hoạ bản thân, bôi nhọ thánh nhân chính là tội lớn cùng với tru di cửu tộc.

"Ta, ta không có, tiểu nhân đọc sách không nhiều lắm, nhưng cũng biết bắt gian phải bắt trên giường, bắt trộm phải bắt tại trận.

Lâm tú tài, chỉ bằng lời nói vô căn cứ của ngươi, chứng cứ cũng không có liền định tội tiểu nhân lớn như vậy, tiểu nhân sợ hãi......"

"Được rồi, nói đến chứng cứ, vừa rồi ngươi nói con trai ngươi sinh bệnh nên không tới phủ hỗ trợ tiệc chiêu đãi sao, vậy ngươi nói thử xem con trai ngươi bị bệnh gì? Uống thuốc gì? Thuốc là mua ở hiệu thuốc nào? Ngươi......!nói được không?"

Đương nhiên là không nói được, lý do này chính là vừa rồi mới nghĩ ra.

Sắc mặt Lưu Hữu Điền trắng bệch, lập tức phản ứng lại bản thân đã bị Lâm Trạch đưa vào cái hố.

Một lời nói dối cần vô số lý do để hoàn thành, hắn đã nghĩ kỹ lời giải thích về chuyện năm đó, chuyện năm đó cũng làm rất chu đáo, nhưng hắn không chịu nổi cách làm việc không theo lẽ thường của Lâm Trạch, hỏi vấn đề rất xảo quyệt không đầu không đuôi.

Có rất nhiều câu hỏi, Lâm Trạch ra câu hỏi loạn xạ không theo thứ tự, hắn lại không phải là nhân sĩ đã qua huấn luyện chuyên nghiệp, vòng qua vòng lại không lộ ra dấu vết mới là lạ!

"Lưu quản gia, ngươi không cần phải giả bộ, trước khi tới cáo trạng ta đã hỏi thăm qua, ngươi muốn ta tiếp tục giúp ngươi nói, hay là ngươi thành thật khai ra......"

Lâm Trạch vỗ quần áo, nhàn nhã tự tại.

"Lưu Hữu Điền, chuyện tới nước này, ngươi còn không thành thật khai ra!"

Vương huyện lệnh đập thật mạnh kinh đường mộc trong tay, làm người nhát gan run sợ theo.

Mọi chuyện đã bại lộ, ngụy biện cũng vô dụng, Lưu Hữu Điền liếc nhìn Lâm Trạch, người bình tĩnh và tự tin từ đầu đến cuối, cuối cùng từ bỏ chống cự, sắc mặt trắng bệch dập đầu với Vương huyện lệnh

"Huyện lệnh đại nhân tha mạng, tiểu nhân biết tội, ngày đó Ngụy phủ mở tiệc chiêu đãi tiểu nhân xác thật là bị người khác mua chuộc, mới cố ý đánh lạc hướng hạ nhân hậu viện, nhưng tiểu nhân là có nỗi khổ, nếu không phải lão gia ép buộc ta, sao ta có thể vì tiền tài mà làm chuyện bất nhân bất nghĩa......"

"Nói bậy! Lưu Hữu Điền, ta đối đãi với ngươi không tệ, ta khi nào ép buộc ngươi, vì cái gì mà ngươi muốn hủy hôn sự của Vân Anh, ngươi là súc sinh bất nhân bất nghĩa!"

Ngụy Hồng Trương vừa nghe xong liền kích động đập bàn rống giận, hắn thật sự không ngờ đi một vòng lớn như vậy, cuối cùng vấn đề là ngay trong phủ của mình.

"Đối đãi với ta không tệ? Ta bất nhân bất nghĩa? Ngụy Hồng Trương, ngươi nói chuyện cũng phải coi lại lương tâm của mình!"

Dù sao mọi chuyện cũng đã bại lộ, giả vờ cũng không ý nghĩa gì, Lưu Hữu Điền sửa lại thái độ cung kính thành thật vừa rồi, cũng đứng lên theo, nhìn chằm chằm Ngụy Hồng Trương cảm xúc kích động

"Đúng vậy, năm đó ngươi phát đạt còn ta thì nghèo, là ngươi đưa chức quản gia trong phủ cho ta làm, mọi người đều nói ngươi nhân nghĩa, ha hả, phóng tắm! Nếu như ngươi thật lòng muốn giúp ta, thì sẽ không kêu ta viết khế ước bán thân, ngươi chỉ là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của mà thôi......"

"Trí nhớ của ta tốt, ta lén chạy đến tư thục học trộm được vài phần, nếu không phải do nhà ta quá nghèo, ta cũng có thể đi thi khoa cử rồi.

Chúng ta cùng thôn mà lớn lên cũng coi như có giao tình, lúc trước ta đến tìm ngươi mượn bạc, ngươi liền nhân cơ hội để cho ta bán thân làm nô bộc cho ngươi, còn nói là nhân tâm nhân nghĩa, ngươi nghĩ trong lòng ta không rõ ràng sao?"

"Quên đi, ai kêu lúc đó ta thiếu tiền, ta nhận mệnh, nhưng lần đó con trai ta bị đập đầu, ngươi lại làm như thế nào?"

"Ngươi biết rõ Lưu gia nhà ta nam đinh đơn truyền, mệnh ở sớm tối, ta cầu xin ngươi cho ta cây nhân sâm mà ngươi trân quý cứu mạng con trai ta, ngươi lại từ chối, chỉ là một cây nhân sâm mà thôi, ta làm trâu làm ngựa cho ngươi nhiều năm như vậy, con trai ta lại không bằng cây nhân sâm, ngươi chính là tuyệt tình như vậy!"

Mệnh ở sớm tối(命在旦夕): ý bảo sắp chết đến nơi

"Bởi vì không có cây nhân sâm làm thuốc, con trai của ta mới biến thành đứa ngốc, ngươi nói ta bất nhân bất nghĩa, ngươi lại không xem bản thân đã đối xử với ta như thế nào!"

Lưu Hữu Điền phẫn nộ, đem oán hận nhiều năm trong lòng nói ra.

"Ngụy Hồng Trương ta nói cho ngươi biết, tiểu thư xảy ra chuyện này, muốn trách thì trách bản thân các ngươi, nếu không phải các ngươi một lòng muốn bay lên cành cao, người khác cũng không quấy rầy các ngươi!".

Truyện Chữ Hay