Nông Gia Hãn Phụ

chương 2

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Cố Mạn Nương chết rồi sống lại, chỉ có điều tâm hồn bên trong đã thay đổi. Cố Mạn Nương cảm giác mình thật là hỏng hết tổ tiên tám, cô khó có lúc được nghĩ ngơi đi dạo phố, lại bị sét đánh.

Ở trong thành phố lớn rất nhiều nhà cao tầng, cô ở trên đất bằng lại bị sét đánh, đây chính là chuyện lạ trăm năm. Cô dùng đầu ngón chân cũng biết, cô bị set đánh nhất định sẽ có thời sự đưa tin chuyện này đấy. Thời sự vừa đưa tin, nói không chứng còn sẽ có nhiều người bạn trên mạng nhắn lại ở bên dưới. Suy đoán cô có phải làm tội ác tày trời gì hay không, bằng không còn tốt làm sao sẽ bị sét đánh.

Chuyện đời trước, cô hiện tại đã xuyên không rồi, vân là tá thi hoàn hồn, tạm thời chuyện đời trước như thế nào a.

Chuyện đời trước Cố Mạn Nương không xen vào rồi, nhưng mà, xuyên qua đến thân thể này cũng thật không may. Cô trước kia gọi là Cố Mạn, mà vị này gọi Cố Mạn Nương, Cố Mạn nghĩ đến có phải hay không bởi vì liên quan đến tên gọi, cho nên cô mới có thể mượn thân thể Cố Mạn Nương trọng sinh.

Đến tột cùng bởi vì nguyên nhân gì, đều không thể khảo cưú rồi. Cố Mạn Nương tuy chết rồi, lại để cho cô một đống chuyện khó.

Nói đến Cố Mạn Nương cũng là đáng thương, khi chưa lập gia đình, cha mẹ trọng nhà là người trọng nam khinh nữ, từ nhỏ không được người nhà coi trọng, sau này trưởng thành, cha mẹ vì để nhi tử cưới vợ, liền đem Mạn Nương gả cho Đường Thiết Trụ nam nhân cặn bã này làm vợ.

Mạn Nương đến Đường gia, thật là một ngày tốt lành chưa từng trải qua. Xuất giá không có đô cưới, tại nhà chồng tất nhiên sẽ không được công công bà bà coi trọng, hơn nữa Đường Thiết Trụ lại là thứ tra nam, ngày ấy chết căn bản là ngậm đắng mà chết.

Thật vất vả có được hài tử, khó có được lại là long phượng thai, nhưng sinh hài tử ra, bà bà lại đem nhi tử dưỡng thành một cái tiểu bá vương, không hài lòng với mẹ ruột một cái liền có quyền đạp chân lên người. Nhi tử trở thành tiểu bá vương, nhưng con gái lại là đứa đáng thương. Làm mẹ không được nhà chồng coi trọng, khiến cho con gái Tiểu Nha tự nhiên càng không được coi trọng. Vì thế, Mạn Nương gánh trên lưng không biết bao nhiêu nước mắt. Nhưng cả đời mềm yếu, ngoài trừ rớt nước mắt bên ngoài, căn bản không có biện pháp cải biến tình cảnh hiện tại của chính mình, cũng không có nghĩ qua.

Thời gian khổ lại càng thêm khổ, nhưng cắn răng chịu đựng đi qua. Nhưng ai nghĩ đến Đưỡng Thiết Trụ nhiễm thói đánh bạc, nhưng lại thành nghiện.

Đường lão hai vị thấy nhi tử dính vào cờ bạc chẳng những không khuyên giải, ngượi lại còn cao hứng mười phần, Bởi vì, Đường Thiết Trụ từ khi học đánh bạc xong, thắng tiền còn có thể đưa mấy đồng cho bà tử. Bà tử này vốn thiên vị tiểu nhi tử, lúc trước trong nhà ngồi ăn rồi chờ chết nàng đều chưa nói qua một câu, bây giờ có thể cầm bạc trở về cho nàng tiêu, Đường bà tử cao hứng còn không kịp, ở đó còn có thể khích lệ,

Đánh bạc có thể đánh mười thua chins, Đường Thiết Trụ vừa mới bắt đầu còn có thể thắng đôi đồng mang về, nhưng ai thật có thể dừa vào cờ bạc làm giàu.

Những ngày này Đường Thiết Trụ càng đánh càng thua, càng thua càng đánh. Lúc vừa bắt đầu Đường bà tử còn cho tiền đi đánh bạc, nếu Đường bà tử không cho, hắn lại tìm Mạn Nương. Mà Mạn Nương cũng là một người không biết tính toán, Đường Thiết Trụ muốn cái gì nàng đều cho cái đó.

Đường Thiết Trụ không có người cản trở, đánh bạc càng nghiện lại càng không thể vãn hồi. Trước đó vài ngày nhưng lại vay nặng lãi đi đánh bạc, đến lúc không thắng bạc, trở lại liên muốn bán con gái.

Mạn Nương này Cố Mạn chướng mắt nhiều chỗ, nhưng có lẽ làm mẹ dồn đến đường cùng thì cứng rắn. Biết rõ Đường Thiết Trụ muốn bán con gái, Cố Mạn Nương sống chết không chịu, nàng cùng Đường Thiết Trụ lôi kéo, không nghĩ qua bị Đường Thiết Trụ đẩy ngawx trên mặt đất, đầu nàng vựa vặn đâm một tảng đá bị thương.

Đường Thiết Trụ thấy Mạn Nương máu chảy không ngừng sợ tới mức bỏ chạy, đến bây giờ vẫn chưa về. Mà Cố Mạn Nương cũng vì chuyện này một mạng quy Hoàng Tuyền, lại để cho Cố Mạn nhặt được một cái tiện nghi lớn.

Cố Mạn Nương chết rồi, chết là xong hết mọi chuyện, nhưng là lưu lại cho nàng một cục diện rối rắm chồng chất, bên người một đống cực phẩm thân thích không nói, tướng công cũng là cặn bã tra nam, nghĩ đến trong số nữ nhân xuyên việt không có ai không may mắn như nàng rồi.

Xì xào.. xì xào..

Lúc này bụng Cố Mạn Nương không chịu thua kém kêu lên, cũng không thể trách bụng nàng, từ ngày hôm qua tới giờ nàng liền chưa có hạt gạo lót dạ. Nguyên thân bản thân là người sắp chết, sợ là không thấy đói, nhưng hôm nay đã thay đổi một tâm hồn mới tự nhiên bất đồng.

Cố Mạn giãy dụa nghĩ muốn đứng lên, nhưng thử mấy lần đều thất bại mà chấm dứt, Tuy nói thay đổi tâm, nhưng thân thể này vẫn tương đối suy yếu, dù sao đập đầu chảy rất nhiều máu, cho dù thay đổi tâm hồn mới, sinh mệnh khuyết trương rồi, nhưng thân thể này một lát cũng không tốt ngay được.

Mà bên ngoài cãi lộn không có dừng, khiến cho Cố Mạn Nương đau đầu không thôi.

"Ta mặc kệ, con gái tốt của ta biến thành cáu dạng này, các người hôm nay phải cho ta một cái đáp án." Cố Lý thị nói đến nói đi chung quy cũng là lời này.

Đường bà tử cuối cùng không có biện pháp, chỉ có thể nhịn đau xuất ha hai mươi hai lượng bạc cho Cố Lý thị. Hai mươi hai lượng bạc này Cố Lý thị xem vẫn là ít một chút. Nhưng Mạn Nương bây giờ còn giữ một hơi tàn, nếu muốn nhiều hơn chút Đường gia chắc chắn không cho. Cho nên, Cố Lý thị lấy là tốt nhất. Con muỗi tuy nhỏ nhưng cũng là thịt a.

Cố gia cầm bạc cũng không nháo sự nữa. Người Đường gia thở dài một hơi, bọn hắn thật đúng là sợ bất hòa một lời không nói liền đánh nhau. Cố gia nhiều người đến lúc đó chịu thiệt nhiều không phải là Đường gia bọn hắn sao.

"Lưu thị, Trương thị các người còn lo lắng cái gì, còn không mau đi làm chút cơm trưa." Nghĩ đến phải nấu món ngon chiêu đãi đám người Cố gia kia, Đường bà tử đau lòng một hồi. Nhưng đều là canh giờ này rồi, nếu không mời người Cố gia ăn cơm, nhìn cũng không được a.

Đường bà tử dẫn theo hai nàng dâu đi làm cơm, nam nhân Đường gia liền gọi người Cố gia nói chuyên. Lúc này Cố Lý thị cũng có thời gian đi vào trong phòng xem nữ nhi của mình.

Cố Mạn Nương tuy một mực nằm ở trên giường, nhưng chuyện gì xảy ra bên ngoài nàng đều nhất thanh nhị sở nghe được. Thấy một vị phụ nhân đi đến, trong đầu lập tức lóe lên, biết rõ người tới là mẹ ruột của nguyên thân.

Cố Lý thị đi vào bên giường, thấy Cố Mạn Nương còn thở, âm thầm thở dài một hơi. Tuy nàng không thích đứa con gái này nhưng nàng cũng không muốn con gái chết sớm như vậy. Dù sao đây cũng là khối thịt từ trên người nàng rơi xuống.

Thế nhưng Cố Lý thị đối với đứa con gái này đều không cho sắc mặt tốt, cho dù hôm nay Cố Mạn Nương đều thành cái dạng này rồi, nàng cũng không nói lời dễ nghe gì.

"Ta làm sao lại sinh ra cái đứa không dùng được này, nam nhân của mình cũng quản không được, người còn dùng làm cái gì." Nói xong, Cố Lý thị theo thói quen dùng tay ra sức nhéo trên cánh tay Cố Mạn Nương, đau đến mức Cố Mạn Nương thở dốc vì kinh ngạc.

Cố Lý thị nghe thấy âm thanh này, trên mặt rốt cục lô ra biểu hiện xấu hổ, bất quá rất nhanh liền khôi phục bình thường. Biết đau, vậy đại biểu không chết ngay được. (cái thể loại mẹ gì a.. ta thấy ta tức á)

Biết rõ Cố Mạn Nương không chết ngay được, Cố Lý thị không chịu liếc nhìn Cố Mạn Nương thêm cái nào nữa, ngoắt mông đi ra ngoài.

Em gái nó, đây là mẹ ruột sao? Cố Mạn nếu không có trí nhớ nguyên thân, nhất định sẽ hoài nghi đây là mẹ kế. Nói không chừng mẹ kế vì thanh danh dễ nghe, còn có thể nói đôi lời quan tâm, mẹ ruột này trên bản lãnh mặt mũi cũng lười làm.

Truyện Chữ Hay