Nông Gia Cổ Đại - Chương : Edit: Trí Tín--------------------Lục Nha nuốt nuốt nước miếng.
Chu lão nhị lấy kẹo mạch nha đưa cho Chu Di một khối to, lại cấp cho mấy nữ nhi mỗi đứa một khối nhỏ.Đại Nha lớn tuổi nhất, cảm thấy mình tham ăn không tốt lắm.
"Cha, con không cần ăn cái này đâu, ngươi đem phần của ta cấp cho lục lang đi."Chu Di vội giơ đường trong tay lên: "Đại tỷ, tự tỷ ăn đi, ta nơi này đã rất nhiều rồi..."Chu lão nhị thấy Chu Di biết đau lòng người nhà, cảm thấy thật vui mừng, khó được vẻ mặt ôn hoà nói với mấy nữ nhi: "Các con tự mình ăn đi, đệ đệ con còn có."Ngũ Nha cùng Lục Nha liền hoan hô lên một tiếng nho nhỏ, đem khối đường vạn phần quý trọng đưa vào trong miệng, ngay cả Tam Nha trong mắt cũng lộ ra vài phần vui sướng.Lúc này, Vương Diễm bưng một chén bánh canh đi đến: "Ta vốn định nấu cho ngươi một chén mì, nhưng đại nương không cho, chỉ có một chút lương thực phụ, ngươi ăn lót bụng trước."Chu lão nhị đối với tính cách của Chu mẫu rất rõ ràng, biết dù chỉ một chén lương thực phụ như vậy, e là Vương Diễm cũng bị không ít miệng lưỡi."Không có việc gì, ta ở nhà gia chủ ăn cơm, hiện tại cũng không quá đói.”Vương Diễm đem bàn nhỏ đặt lên giường đất, lại đi gắp cho Chu lão nhị một chút dưa chua, lúc này mới đem Chu Di ôm vào trong lòng, ngồi xuống cùng Chu lão nhị nói chuyện."Lúc này như thế nào, ở nhà gia chủ có chịu ủy khuất gì không?" Vương Diễm nhìn gương mặt thô gầy của Chu lão nhị rất là đau lòng.
Tuy rằng Chu lão nhị từ trước đến nay đối với nàng chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, nhưng ở trong nhà người khác làm kiếm sống, đãi ngộ lại có thể tốt như thế nào chứ."Vẫn ổn, lần này ta đi chính là nhà Dương lão gia trong huyện, hắn là một đại thiện nhân, đối với hạ nhân cũng hiền lành, lúc về còn trả cho ta thêm một phần tiền thưởng." Chu lão nhị vừa nói vừa bưng chén bánh canh trên bàn lên, khò khè húp vài cái liền xong.Vương Diễm nghe vậy cũng thở dài nhẹ nhõm: "Vậy là tốt rồi, ta chỉ sợ ngươi ở bên ngoài chịu khổ." Tình cảm của Vương Diễm và Chu lão nhị trước nay vẫn luôn rất tốt, mặc dù lúc trước sinh bốn đứa nữ nhi, Chu lão nhị cũng không khởi lên cái ý niệm gì, chỉ nghĩ có lẽ số mệnh của mình không thể có nhi tử."Ngươi được bao nhiêu tiền thưởng?" Sau khi buông lỏng tâm tình, Vương Diễm nhìn Chu lão nhị hỏi.Chu lão nhị nghe vậy cởi quần áo trên người xuống, từ trong lớp quần áo móc ra một cái hầu bao bằng vải bố để lên trên bàn, mở ra bên trong tất cả đều là mấy khối bạc vụn, còn có tiền đồng.Vương Diễm vội đếm đếm, chấn động nói: "Có tới hai lượng đó!""Ân, một nửa là tiền công của ta, còn có một nửa là tiền thưởng, gia chủ xem ta làm không tồi nên thưởng cho ta." Nói đến đây trên mặt Chu lão nhị lộ ra một chút cảm giác thành tựu."Cha bọn nhỏ, ngươi thật lợi hại a." Vương Diễm vẻ mặt sùng bái nói.Edit: Trí TínChu lão nhị nhìn nàng tươi cười: "Lần này chủ yếu vẫn là gặp được chủ nhà tốt.""Bạc này chúng ta phải giao ra sao?" Vương Diễm nhìn bạc trong tay vẻ mặt không vui nổi, tuy rằng có đến hai lượng, cũng chỉ có thể lưu lại trong tay được một chút."Liền giao một nửa đi." Chu lão nhị nghĩ nghĩ nói."Như vậy có được không?" Vương Diễm có chút chần chờ."Một nửa đã là nhiều hơn lúc bình thường rồi, bọn họ còn có cái gì không hài lòng, cũng không phải mỗi lần đều có thể gặp được gia chủ hào phóng như vậy, chúng ta lần này nếu giao lên toàn bộ, lần sau lại giao không giống vậy, đến khi đó thượng phòng bên kia lại không hài lòng."Chu Di nghe Chu lão nhị nói như vậy, trong lòng liền cho hắn một like.
Không ngu hiếu, có đảm đương, biết lo cho gia đình nhỏ, còn có một môn tay nghề có thể kiếm ra tiền, trừ bỏ cái tính trọng nam khinh nữ ra, là một nam nhân ở dưới tầng chót xã hội phong kiến, được như vậy đã là tốt lắm rồi."Việc này các con không được đi ra ngoài nói có biết không?" Chu lão nhị nói chuyện với Vương Diễm một hồi, lại quay sang dặn dò mấy đứa hài tử.
Chu Di cùng mấy người tỷ tỷ vội vàng gật đầu."Đây là một chút đồ ăn vặt ta mang về, ngươi đem cất đi, để dành cho miệng bọn nhỏ ăn được chút ngọt ngào." Chu lão nhị chỉ vào mấy cái bao giấy dầu trên bàn nói.Vương Diễm lên tiếng đáp ứng.
Bên này vừa mới thu thập xong, lại nghe thấy thanh âm trong trẻo vang lên ngoài cửa: "Nhị thúc, gia nãi cho gọi ngươi đi thượng phòng kìa!"Vương Diễm cùng Chu lão nhị liếc nhìn nhau, biết đây là tới đòi tiền nữa rồi!Đại Nha mở cửa ra, Nhị Nha đứng ở trước cửa nói vọng vào: "Cả nhà các ngươi ban ngày ban mặt đều nhốt ở trong phòng làm cái gì a?""Thục muội, không có gì, cha ta vừa mới trở về, có chút mệt mỏi nên muốn nghỉ ngơi một chút, sợ gió lùa nên mới đóng cửa lại." Đại Nha so với Nhị Nha còn lớn hơn một tuổi, đứng chung một chỗ với cái bộ dáng yêu kiều Nhị Nha liền thấy đối lập, Đại Nha nhìn qua chính là một đứa hoàng mao nha đầu xanh xao vàng vọt.Edit: Trí TínHết chương : ./.