Khi Trình Gia Hưng trở về cùng tứ đệ Trình Gia Vượng, chuyện trong nhà náo loạn đã được khoảng một thời gian hơn nửa ngày.
Bởi vì phân gia là một sự kiện lớn, nên Trình Lai Hỉ với tư cách là ngươi đứng đầu trong nhà đã đem tình huống giải thích với mọi người trong tộc, buổi sáng lúc ấy, hắn đi tìm đại ca Trình Lai Tài, và đám người nhị bá. Nhắc đến gần đây vì tiền bạc mà có sự tranh chấp, nhìn thì có thể áp xuống nhưng sớm hay muộn thì nó cũng bùng nổ ra mà thôi, đến lúc đó huynh đệ rất dễ trở thành kẻ thù của nhau, vì thế hắn đã suy nghĩ đến việc phân gia, để cho bốn con trai tự chính mình làm việc kiếm sống, sau này dù có tốt xấu gì cũng không oán giận người được.
Cũng có người thân tốt bụng khuyên bảo, nhưng Trình Lai Hỉ đã hạ quyết tâm, nói thêm cũng vô ích nên không nhắc nữa. Các trưởng bối đi theo đến nhà Trình Lai Hỉ để chờ làm chứng cho hắn.
Hàng loạt hành động này đã kinh động rất lớn đến nhiều người dân trong thôn, có nhiều người ném công việc ở dưới đất để đó, chạy đi theo xem náo nhiệt. Vốn nghĩ sẽ không nháo ầm ĩ đến mức phân gia, biết nói như thế nào đây? Các bà bà trong gia đình đều không nguyện ý phân gia, một khi đã đem người phân gia, dù con trai có hiếu thuận đi đâu chăng nữa thì địa vị của nương cũng không được như lúc trước. Khi họ nhận thức được là Trình Lai Hỉ thực sự muốn phân gia, liền có người chạy như bay đến nhà mẹ đẻ của hai cô con dâu, hỏi bọn hắn có biết điều gì làm xảy ra chuyện lớn như vậy hay không.
Hai nhà Lưu, Chu lần lượt trước sau có người đến, hỏi Trình Lai Hỉ đây là nháo ầm ĩ cái gì? Tiểu bối nếu làm không tốt thì nên giáo huấn lại, sao có thể tuỳ tiện phân ra được?.
Trong nhà ầm ĩ chính là bởi vì cái này.
Nhà ai đều không như vậy, nếu có thể chiếm được tiện nghi thì bọn họ sẽ không nghĩ muốn phân gia, toàn thôn đều nhìn thấy Trình Gia Hưng có bản lĩnh, không chừng sau này hắn có thể làm lớn, nếu lúc này tách ra không phải là một số người phải nhận mệnh hay sao? Với khả năng này của Trình Gia Hưng, một năm sau có thể dựng xây ngôi nhà lớn bằng gạch xanh cũng được, còn Trình Gia Phú và Trình Gia Quý chẳng lo nghĩ gì về ruộng đất, không mất một đồng nào, nếu phân ra với người huynh đệ này, bọn họ sau này có được bao nhiêu tiền đồ đây?.
“Thông gia, ngươi nghĩ lại đi, đừng nhất thời xúc động”.
” Đúng vậy, nhà các ngươi lão tứ còn chưa định thận, lão tam còn chưa cưới vợ vào cửa, giờ này mà chia thì gia đình sẽ thế nào? Con trai con dâu tuổi còn quá trẻ thì biết làm cái gì? Để bản thân hắn đi ra ngoài chăm chỉ làm việc không sợ người khác lừa bịp à? Ngươi cùng bà thông gia sao đến lúc mấu chột này lại buông tay? Vẫn là dẫn dắt bọn họ thêm mấy năm nữa mới tốt.
“Đừng phân, thật sự không thể phân, chỉ có thể tụ tập người lại mới có thể làm được việc, ngươi để cho bọn họ tự làm ăn buôn bán của chính mình, đây không phải là phá của một đống hay sao?”.
“………….”
Cha của hai nhà Chu, Lưu, về vấn đề này rất là đồng lòng, bọn họ đều biết trước mắt đều phải lùi lại để dàng lấy cho những tính toán sau, nhưng bây giờ phải cùng nhau vượt qua cửa ải khó khăn này đã.
Lại không ngờ tới Trình Lai Hỉ là người cứng đầu, đến giờ phút này mà hắn cũng không sợ làm mất lòng thông gia, mà trực tiếp mời nhà mẹ đẻ Chu thị và Lưu thị đi về nhà, còn nói nếu muốn nói chuyện phiếm thì lần sau quay lại uống rượu rồi nói, bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh, còn hôm nay là Trình gia muốn làm chính sự.
Bà nội Chu đem công việc cắt giấy dầu sắp xếp cho con dâu xong, chính mình đi ra xem náo nhiệt, vốn dĩ nàng cũng không muốn nói lời nào, nhưng lại nghe được cha nương Lưu thị lải nhải dông dài phân không được phân, lại càng làm cho lão thái bà nóng nảy lên nhịn không được.
“Các ngươi chính là cái đồ khốn khiếp, vương bát đản, ở đó còn giả bộ cái gì hả? Họ Lưu ngươi thật sự không biết vì sao nhà người ta lại nháo đến ầm ĩ mà phân gia à? Ngươi không biết thì để lão thái bà ta làm người tốt, cùng nói rõ ra cho ngươi hiểu nhé. Nhà họ Trình trước nay có cuộc sống sung túc yên lành, vì sao đột ngột lại phân gia? Còn không phải là do con gái xui xẻo của nhà các ngươi ỷ vào cái bụng đử trứng mà ham ăn lười biếng gây chuyện thị phi à. Nó luôn cảm giác nhận thức không rõ là trên đời này chỉ có một con gà mới đẻ trứng, nó thật là ghê gớm! Ta phi! Ta nói thật Trình gia này tính tình thực sự quá tốt, nếu cái loại con dâu xui xẻo này mà rơi vào trong tay ta, thì lão nương ta thế nào cũng phải một chân đá nàng đi xuống ruộng. Chuyện gì cũng không chịu giúp đỡ mà còn muốn duỗi tay ra đòi chỗ tốt, đúng là cái đồ ăn cây táo rào cây sung, một bụng toàn ý nghĩ xấu xa. Trình gia không hưu nàng đã làm các ngươi thất vọng rồi phải không, hôm nay nếu mà hưu nàng thật, ta xem con gái Lưu gia của các ngươi có thể gả cho ai? Chỉ có nước đưa vào trong miếu am ni cô mà thôi!”.
Xem ở phân lượng vị thần tài kia của Trình gia, bà nội Chu đã tích đức khẩu miệng lắm rồi, nhưng vẫn làm cho cha Lưu tức giận đến mức trợn ngược mắt.
Lời này Hoàng thị nghe xong cảm thấy rất hả giận trong lòng, nhưng ngoài miệng nàng vẫn khuyên bảo, mời bà nội Chu đến xem, đừng nói nữa, dù sao cũng là hương thân với nhau nên hoà khí một chút.
Nương Thần Tài con mẹ nó mặt mũi vẫn là phải cho, lúc này bà nội Chu cũng đã nghiệm qua, nên không nói tiếp nữa mà đi xuống ngồi xem.
Lưu, Chu hai nhà cũng nhìn ra Trình Lai Hỉ không có chút do dự nào, xem ra chuyện phân gia đã định rồi. Cho dù trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ, nhưng người Lưu gia cũng không quay đầu bỏ chạy, mà ở lại muốn xem rốt cuộc cuối cùng sẽ chia như thế nào, sợ thông gia thiếu ít đi con rể mình.
Cho dù có tức giận con dâu cả như thế nào thì cha nương cũng không bỏ mặc con trai, chờ đến khi huynh đệ đều đến đông đủ, Trình Lai Hỉ mới phát biểu, nói rằng tối hôm qua hắn cùng vợ Hoàng thị đã bàn bạc qua, hai người nấy tuổi cũng không tính là lớn, trước mắt không cần con cái phụng dưỡng, hai người bọn họ cũng không có đi theo ai, bọn họ ở một bên, chỉ hy vọng là mấy con trai nhớ tới cha nương rồi thường xuyên đi qua thăm.
“Căn nhà cũ này phân cho ai e rằng cũng không công bằng, cho nên vẫn là ta cùng lão bà ở đây. Trước khi xây dựng nhà mới thì các con có thể sống ở trong phòng ốc như trước đây, ta không đuổi người đi. Về ruộng đất thì hai vợ chồng ta sẽ giữ lại một mẫu để trồng trọt hoa màu, còn lại đều phân ra cho các con, Gia Phú, Gia Quý hai người trồng trọt nên chủ yếu là nhận ruộng đất, Gia Hưng, Gia Vượng hai người không hiểu mấy về hoa màu trồng trọt nên sẽ nhận tiền”.
“Nói thì nói như vậy, trong nhà ruộng đất thì nhiều, tiền bạc thì ít hơn, thực tế là phân cho Gia Hưng, Gia Vượng các con chịu thiệt một chút, nhưng ta hy vọng các con cũng đừng oán trách, trước đó lão đại, lão nhị đã vì cái nhà này mà trả giá rất nhiều rồi, nên ta bây giờ đền bù lại một chút cũng thích đáng. Ta là nghĩ như vậy, còn các con, bốn huynh đệ có ý kiến gì thì cứ nói ra, hôm nay tất cả mọi chuyện phải được rõ ràng, để qua hôm nay phân gia rồi thì không được thắc mắc nghi ngờ điều gì nữa”.
Trình Gia Hưng đi lên phía trước một bước, đang định mở miệng thì nghe thấy đại tẩu ở phía sau nói thầm một câu, hắn bật cười.
“Đại tẩu, ngươi đừng có gấp, ta là người đầu tiên nói phân gia, ta không nhịn được có người ở chung dưới một mái nhà mà khuỷu tay vươn ra bên ngoài, ta nói rồi, phân gia cái gì ta cũng không cần, từ nay về sau tốt xấu gì cũng không oán trách phàn nàn được người, ăn mặc thì chính mình hãy tự làm ra. Đây là lời ta nói ra, đến hôm nay vẫn nhận thức như vậy, trước đó những năm ta không nghiêm chỉnh đàng hoàng, chơi bời lêu lổng qua ngày, chưa giúp được gì cho trong nhà, vẫn là đại ca, nhị ca bao dung yêu thương ta, cha nương muốn xử trí ta còn đứng lên để che chở, các ca ca cũng không dễ dàng gì, nhưng đối với huynh đệ lại đủ tốt, ruộng đất trong nhà ta không có mặt mũi lấy, tiền bạc ta cũng không lấy, cha, cha phân ra đừng suy nghĩ đến con, nếu sau này không có rượu uống, cơm ăn thì hãy tìm đến con, con sẽ mua lo cho hai người”.
Khi hắn thốt ra lời này, Trình Gia Phú vê mặt áy náy: “Tam đệ, đệ đừng nói như vậy, ta không nghĩ muốn phân gia, nhưng cuối cùng thật sự phân gia, bốn huynh đệ chúng ta cứ lấy giống nhau đi, ai cũng không nhiều không ít hơn”.
Trình Gia Quý đi theo đồng ý gật đầu.
Mắt nhìn thấy con dâu chịu không được muốn mở miệng, Hoàng thị liếc sang chỗ nàng một cái, làm cho nàng sợ hãi rồi mới quay đầu nhìn con trai.
“Lão tam, nương biết sau này con sẽ có tiền đồ, nhưng phân gia cho các con đó là tâm ý của cha nương, con có thể lấy ít nhiều gì cũng phải lấy. Nương vốn nghĩ là trong nhà có nhiều ruộng đất, đều phân cho lão đại lão nhị, gia súc gia cầm cũng cho bọn hắn, cuộc sống cứ thế là đủ rồi. Nương mấy năm nay tích góp được chút bạc, phân cho con cùng lão tứ, vừa lúc bỏ tiền làm hỉ sự cho con luôn, Gia Vượng cũng phải cưới một cô vợ cho mình”.
“Vậy thì đem phần của con cho Gia Vượng đi, hắn qua hai năm nữa học nghề xong cũng cần phải có tiền để mở cửa hàng, con à, con sao cũng được, thôi cho con trên dưới một trăm cân lương thực đi”.
Trình Gia Vượng lắc đầu nói không cần.
“Cha nương sinh ra nuôi dưỡng con, còn đưa con đi học nghề, con còn chưa làm được điều gì, chưa phụ giúp gia đình được một chút tiền đồ hưởng phúc nào, vì thế làm sao có thể duỗi cánh tay ra mà nhận được đây?”.
Một đám người nhìn bọn họ đẩy tới đẩy lui, cuối cùng vẫn là Trình Lai Hỉ đen mặt vỗ bàn một phát, nói trên cơ bản ấn theo lời lão bà đã nói, lão tam không muốn phân, vậy thì ít nhất nên lấy khoản giao trong thời gian này cầm lại đi, trong nhà vốn ban đầu tích góp được hơn hai mươi lượng sẽ được phân cho Gia Vượng.
Lưu thị muốn nói một câu, dù bọn họ được chia nhiều ruộng đất, cũng có chút chiếm tiện nghi, nhưng làm sao có thể không nhận được đồng nào dính túi thì làm sao mới xây được nhà mới đây?.
Lời nói đến bên miệng rồi nhưng không dám nói ra, sợ mọi chuyện còn chưa có qua sẽ bị mắng thêm một lần nữa.
Kết quả là nàng chưa nói, Hoàng thị đã điểm mặt gọi tên hai người con dâu, trước mặt mọi người răn dạy một phen, nói là để cho Chu thị và Lưu thị cùng nghe, nhưng thực chất là ánh mắt nàng đặt trên người con dâu cả. Lưu thị cảm thấy bà bà vừa mở miệng là tất cả mọi người đều chú ý nhìn về phía nàng, trong ánh mắt đó tràn đầy ghét bỏ, xem thường, giống như muốn nói, vì ngươi không tốt mới làm cho nhà người ta phân gia.
Vốn dĩ nháo ầm ĩ đến mức phân gia, mọi người còn tưởng rằng có thể thấy cảnh mấy huynh đệ tranh gian tài sản đến mức mặt đỏ tía tai, kết quả lại rất khiêm tốn, Trình Gia Vượng cuối cùng cũng không duỗi tay ra lấy tiền, mà bảo nương cầm cho hắn.
“Vậy được rồi, nương sẽ giữ tiền để cho con cưới vợ, sau khi cưới vợ rồi thì số tiền còn lại sẽ giao lại cho vợ con quản lý cuộc sống”. Hoàng thị nói xong rồi nhìn Trình Gia Hưng, “Lão tam, phần con phân ra thì tự cầm lấy đi”.
Trình Gia Hưng trợn mắt nói: “Vậy nương cũng cầm giúp con đi……….”.
“Con gây rắc rối cho nương đủ rồi, về sau chuyển cái rắc rối đấy cho vợ con đi, ta nay không thèm quản con nữa đâu”.
“Ồ”.
Trình Gia Hưng lúc này mới duỗi tay cầm bạc nộp lên gần đây trở về, bọc trong khăn tay chuẩn bị đưa đi cho Hạnh Nhi cất, để tích góp xây dựng một ngôi nhà ngói gạch xanh lên ở.
Hắn bọc bạc xong, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, lại mở ra lấy một lượng đưa cho lão nương.
Hoàng thị nhìn hắn.
“Lại có chuyện gì đây?”
“Hạnh Nhi còn hai ba tháng nữa mới gả cho con, lúc này con ăn uống sao nương nỡ lòng nào mặc kệ con?”.
Trình Gia Hưng đây là cố ý trêu đùa để cho nương vui vẻ, nhưng một màn này lại khiến cho Trình Gia Phú nhìn rất khó chịu trong lòng, hắn đi tiễn người giúp đỡ viết chữ và làm chứng, người đàn ông hai mươi mấy tuổi của gia đình cứ thế đặt mông xuống ngồi dưới mai hiên buồn rầu khóc.
Vừa rồi bọn lão tam nói đều không cần cái gì, hắn với tư cách là ca ca nghĩ muốn mở miệng nói chính mình lấy ít đi, để phần nhiều cấp cho các đệ đệ.
Nhưng hắn không có bản lĩnh, không thể mở miệng nói ra được điều này.
Sợ không lấy đồng ruộng thì sẽ không nuôi nổi cuộc sống của gia đình, và cũng sợ cái miệng của Lưu thị lải nhải gào to, lại càng bối rối mông lung hơn.
(Tớ vừa edit vừa đọc, đến đây thực sự cảm thấy Trình Gia Phú vừa đáng thương vừa đáng trách nhỉ, hiền lành nhu nhược quá)
Gia đình Hà gia đối diện bên kia sông đang chìm đắm trong niềm hạnh phúc khi có thêm một cô con gái, nên bọn họ hoàn toàn không nghe chú ý động tĩnh đến bên bờ sông này, chờ đến lúc trên dưới Hà gia nghe được tin thì Trình gia đã phân chia xong xuôi. Hà Kiều Hạnh hỏi thăm mọi người, hỏi Trình Gia Hưng như thế nào rồi?.
Sau khi tin tức lời nhắn hỏi thăm truyền đến, mới bất đắc dĩ khái quát nói: “…..Hắn hẳn là còn rất tốt nhỉ?”