24 giờ qua đã vẽ một nét bút rực rỡ chói lòa lên cuộc sống buồn tẻ thường ngày của cô, thể hiện qua mùi thịt nướng trên tóc khi tắm rửa, và những dấu hôn, dấu tay do Trần Trình để lại trên cơ thể cô.
Cô sấy tóc, rồi nhấp vào vòng bạn bè của anh, chỉ nhìn thấy bài viết trong vòng ba ngày, rồi nghiên cứu ảnh bìa của anh, là một cây bách trên cánh đồng lúa mì của Van Gogh ở Met.
Cô ấn vào hộp thoại, nhiều lần muốn cùng anh nói chuyện, nhưng cứ viết rồi lại xóa, cuối cùng chẳng gửi được chữ nào.
Thật ra thì giai đoạn này cô cũng không dư sức để đối đáp với thiếu gia, muốn thêm Charles Ng vào quá trình phân xử thì còn cả đống chuyện cần cô xử lý, Hydroplus nhất định sẽ đưa ra phản đối về thủ tục để loại trừ chuyên gia.
Nhưng “không dư sức” không có nghĩa là “không muốn”.
Nhưng muốn cũng vô ích.
Lâm Hàng quấn mình trong chăn bông, giả vờ ngủ đông để tĩnh tâm.
Sau khi từ biệt vào đêm hôm đó, bẵng một thời gian Lâm Hàng không gặp lại Trần Trình.
Trần Trình đứng trước cửa sổ sát đất nhìn ra toàn cảnh thành phố Bắc Kinh, màu xám của các tòa nhà chọc trời phản chiếu lẫn nhau dưới ánh nắng, anh cũng nhìn thấy khuôn mặt mình qua những tòa nhà cao tầng như khu rừng bê tông ấy.
Không phải anh cố ý không đi tìm Lâm Hàng, tiếp xúc với cô lâu, anh có thể nhận ra Lâm Hàng rất thú vị. Nhưng anh thực sự không thể phân thân, ngoài chuyện bên CurrentTurbine, còn các quỹ và đống chuyện lớn bé của công ty Internet đang chờ anh giải quyết, hoa giờ có thơm anh cũng không có tâm trạng thưởng thức.
Nhìn lại những mối tình ít ỏi mà anh đã có từ khi bắt đầu nếm trải mùi vị tình yêu, khuyết điểm của anh là không đủ tâm huyết.
Nhớ tới thuở xưa anh dắt bạn gái đi xem Giấc mộng đêm hè, có đoạn: “Trong tình yêu, tất cả những khuyết điểm ti tiện đều trở nên nhỏ nhặt, rồi biến thành mỹ mãn và trang nghiêm.”
Khuôn mặt cô gái đã trở nên mơ hồ: “Anh có yêu em không?”Anh đã trả lời thế nào? Có lẽ là “yêu”, cũng có lẽ là im lặng.
Thiên vị đối với anh là thứ quá dễ dàng, mỗi một mối tình đều như chuồn chuồn lướt nước, lướt xong rồi dừng lại, nếu ai tham lam đòi hỏi tấm chân tình thì____ tạm biệt nhé, người sau sẽ càng ngoan hơn.
Các cô gái đó mỗi người một vẻ nhưng không ai trong số họ để lại ấn tượng trong trí nhớ của anh.
Nhưng Trần Trình hiểu rõ, được mọi người quây quần yêu mến nhìn như “không cô đơn”, thực ra lại là cô đơn nhất.
…
Phương Tử Chính mở khung chat với Lâm Hàng, khẩn trương mà nhắm mắt nhấn nút gửi.
Frozen: “Đàn chị Lâm Hàng, tối nay chị có rảnh không?”
Khi Lâm Hàng nhận được tin nhắn, cô đang loay hoay với chiếc máy tính mới của mình ở CurrentTurbine.
Cô đến đúng giờ để báo cáo, thư ký của Trần Trình dẫn cô đến phòng làm việc của mình, rồi nhìn lướt qua máy tính của cô, sau đó dứt khoát mang cho cô một chiếc MacBook Pro mới.
“Công ty chúng tôi sử dụng hệ thống macOS cho công việc chung, một số tài liệu gửi qua Airdrop sẽ nhanh hơn.” Thư ký giải thích với Lâm Hàng, “Cô có thể mang nó đi sau khi kết thúc dự án.”
Lâm Hàng: “À.” Cảm ơn tư bản giàu mạnh.
Cô lật chiếc hộp màu trắng ra để xem cấu hình, rồi dùng điện thoại kiểm tra giá cả, sau đó run tay đóng tab lại.
Cô cẩn thận mở món quà thiếu gia tặng____ thực ra là quà công ty của thiếu gia tặng. Vì không quen nên cô sờ soạng hết nửa ngày, vừa cài được WeChat bản máy tính thì Phương Tử Chính nhắn tin tới.
Bàn tay gõ chữ của Lâm Hàng lơ lửng trên không trung, không biết nên trả lời thế nào, suy nghĩ tới lui vẫn quyết định hỏi xem cậu có chuyện gì.
Frozen: “Nay sinh nhật 18 tuổi của em! Đàn chị có thể đến ăn bánh gato không!”
Lâm Hàng lẳng lặng nhìn dòng tin nhắn này.
Tâm tư của cậu bạn Tiểu Phương này ngày càng rõ ràng, cô bỗng không biết phải từ chối kiểu gì.
Đầu tiên phải cảm ơn 47kg đã cho cô cơ hội được người khác yêu quý.
Tiếp theo cô bắt đầu phân vân giữa hai sự lựa chọn “Xin lỗi, tôi không thích em trai, tôi đã có người mình thích từ lâu, mong em đừng lãng phí thời gian cho tôi nữa” và “OK”.
Đồng thời, cô lại nhớ đến nỗi đau bị Trần Trình từ chối, nên quyết không để người khác phải chịu cảnh như mình.
Hôm nay là sinh nhật cậu, không nên làm tổn thương trái tim đang hân hoan ấy. Thôi chờ qua hôm nay rồi nói rõ với người ta vậy.
Lâm Hàng gõ trả lời trên chiếc máy tính mới đắt tiền.
Lim: “Ok, ở đâu?”
Buổi chiều Trần Trình đến văn phòng phát triển của công ty Internet, xấu xa đếm xem có bao nhiêu lập trình viên mặc áo sơ mi kẻ sọc.
Rồi đếm xem có bao nhiêu cái đầu hói ở đây.
Anh cười đầy khoái chí.
Trong lúc chờ thang máy, một cô gái bị vẻ ngoài của anh mê hoặc, dù không biết anh là ai nhưng vẫn mạnh dạn đến hỏi WeChat của anh.
Anh nhìn dáng vẻ mặt đỏ tai hồng của cô gái, không hiểu sao lại nhớ đến Lâm Hàng.
Trần Trình trước nay chỉ trao thận không trao tim, bạn giường hay bạn gái của anh đều là những cô gái thấm nhuần tư tưởng tự do phóng khoáng của nước Mỹ, dù không phải thì cũng là du học sinh chơi bời xả láng, rất hiếm người sẽ đỏ mặt mắc cỡ lúc làm tình.
Anh mỉm cười, lấy lý do không tiện để từ chối cô gái, nhưng lúc đi vẫn không quên chúc cô gặp được người càng đẹp trai hơn.
Sau khi cửa thang máy đóng lại, nụ cười lịch sự của anh dần trở nên lãnh đạm.
Anh lấy điện thoại ra, chợt thấy thông báo từ nhóm chat của đám con ông cháu cha:
“Tối nay đi hát không các anh em?”
Lập tức có người nhắn lại: “Chốt, chay hay mặn?”
Matt: “Phần tớ một chỗ.”
*
Vong Xuyên – Sita Chan