Những mẫu thiết kế của Hà Nhiên sau khi được làm thành sản phẩm và bán ra thị trường đã được rất nhiêu người ủng hộ, từ người trẻ đến người già ai ai cũng thích, những ý kiến tích cực của khách hàng về sản phẩm cũng vô số nhiều. Mức tiêu thụ sản phẩm của tập đoàn đã tăng lên % so với năm ngoái.
Trong cuộc họp hội đồng quản trị được diễn ra mỗi tháng một lần, lần này họp đều nhắc về vấn đề lượng tiêu thụ sản phẩm lần này. Họ đều khen ngợi người thiết kế của những bộ sưu tập năm nay hết lời. Cũng chính vì lượng tiêu thụ tăng, nên số cổ phiếu cũng thế mà tăng theo. Họ đã đề nghị phải thưởng khoan hồng cho nhà thiết kế này.
Hà Nhiên rất sung sướng vì mọi người rất thích mẫu thiết kế này của cô. Đi dạo trên đường, hay là đi ăn, đi chơi Hà Nhiên đều thấy mọi người mặc trên mình những chiếc áo, chiếc váy, chiếc đầm do cô thiết kế. Hiện tại lòng cô bây giờ không từ nào có thể tả nổi. Bây giờ cô muốn hét thật lớn lên rằng những bộ đồ mà mọi người đang mặc đều là do cô thiết kế, nhưng mà như thế mọi người lại cho rằng cô bị điên mất. Hà Nhiên tủm tỉm mỉm cười, khẽ vén mãi tóc đang xõa bay theo gió, đôi môi mỉm cười thoắt ẩn thoắt hiện trong mái tóc bị rối.
Bỗng nụ cười của Hà Nhiên tắt ngụm đi khi thấy một đôi nam nữ nắm tay nhau, chêu đùa rất vui vẻ, họ đút cho nhau ăn một cách tình từ và mỉm cười với nhau đầy hạnh phúc. Đôi nam nữ đó tiến về phía cô, hai đôi mắt lướt qua nhau một cách vô tình. Túi hoa quả từ trên tay vô tình rơi xuống, giọt nước mắt long lanh khẽ rơi.
"Nguyên Khôi..." Hà Nhiên khẽ gọi tên nhưng người đó nào đâu nghe thấy. Trái tim cô rất đau, khi ánh mắt cậu lướt qua cô một cách lạnh lùng, một cách đầy oán hận.
Hà Nhiên quệt nước mắt, cúi xuống nhặt từng quả bỏ vô túi bóng.
Reng...reng...reng....
"Tránh đường...!!!" Tiếng la hét lớn vang lên của một tên con trai đang lái xe đạp bị mất thăng bằng.
Hà Nhiên giật mình đôi mắt nhìn chiếc xe đang lao về phía mình mà lòng đầy hốt hoảng sợ hãi. Nguyên Khôi trợn mắt chạy nhanh về phía cô kéo cô ra khỏi con đường tử thần ấy. Hà Nhiên từ từ mở mắt, phát hiện mình đang nằm trong vòng tay của Nguyên Khôi, cô cảm thấy rất vui. Nguyên Khôi đẩy cô ra rồi lạnh lùng nói:
"Đi nhớ cẩn thận!"
Nguyên Khôi trở về bên người phụ nữ ấy, choàng tay qua cổ cô gái đó.
"Anh, anh biết chị ta hả?" Cô gái đó thắc mắc.
"Không, chỉ là người qua đường thôi. Thấy nguy hiểm thì giúp." Nguyên Khôi đáp một cách tỉnh bơ. Đúng vậy đối với cậu giờ cô chỉ là người qua đường, không quen biết. Thấy nguy hiểm thì giúp chứ không còn lý dó gì cả.
"Oa, anh thật tốt đó nha!" Cô gái đó nhón chân lên, vòng hai tay qua cổ cậu rồi đặt một nụ hôn đằm thắm.
Hà Nhiên chết chân tại chỗ khi cậu nói cô chỉ là người qua đường. À mà đúng rồi, giờ hai người còn có quan hệ gì đâu, chỉ là người qua đường thì đúng rồi. Hà Nhiên vứt túi hoa quả bị nát bét vào sọt rác rồi quay người bước đi.
Reng....reng...reng...
"Alo?"
"Hà Nhiên cô màu về công ty đi, hôm nay công ty có tổ chức một buổi liên hoan và nhân vật chính của bữa tiệc là cô đó." Tử Yến từ đầu dây phấn khởi nói.
"Không cần đâu,hôm nay tôi mệt lắm nên sẽ không đi đâu."
"Xì, không đến được cũng phải đến biết chưa? Hôm nay còn có sự xuất hiện của CEO nữa đó, nhớ đến đấy nha!"
Tút...tút...tút...
Hà Nhiên thở dài nhìn điện thoại rồi cất vào túi. Bầu trời hôm nay đẹp thật, những đám mây trôi nhanh trên trời thành từng top một. Những chú chim hót đâu trên cành cây, cây lá khẽ đung đưa theo gió. Hà Nhiên ngồi thì thầm hát ròi tự cười với chính mình.