Nơi Ta An Lòng

chương 18

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Người chung quanh nghe được động tĩnh bên này, toàn bộ đều nhìn tới, lập tức có người nhận ra Liêu Hành.

“A a a! Là Liêu Hành! Anh ấy sao lại tới nhà trẻ vậy!”

“Là ai là ai là ai vậy? Liêu Hành là ai?”

“Người đóng vai tiểu vương gia trong đó! Anh ấy quá soái đi! Ngoài đời còn đẹp hơn trên ti vi nữa!”

“Có phải diễn Mã Duyệt Lăng trong không?”

“Đúng đúng đúng! Chính là anh ấy! A a a! Anh ấy sao lại tới đây! Thật là muốn qua xin chữ ký!”

...

Người mẹ lúc trước thét chói tai luống cuống tay chân từ trong giỏ lấy ra một cuốn sổ, mắt long lanh nhìn cậu: “Hành Hành, có thể ký tên cho tôi được không?”

“... Được.” Liêu Hành không có cách nào, không thể làm gì hơn là kí tên cho cô ấy.

“A A A! Tôi cũng muốn!” Lập tức những bà mẹ bên ngoài nhào tới, Liêu Hành trong nháy mắt bị biển người bao phủ.

Những người khác hoàn toàn bị đẩy ra ngoài, trong lúc nhất thời, những bà mẹ trong lễ đường đều vây lại đòi kí tên chụp ảnh, còn lại những ông bố tại chỗ ngồi thì hai mặt nhìn nhau: Cậu trai này là ai vậy? Bỗng tới hấp dẫn vợ mình là có ý gì?

Nhóm đàn ông đều mang chung mối thù trừng mắt nhìn, thế nhưng Liêu Hành bị biển người bao phủ, không nhận thấy được ánh mắt oán niệm của bọn họ.

Trẩm Hướng đụng cánh tay Vinh Thác một cái: “Coi ra nghệ sĩ của em còn được hoan nghênh hơn ông chủ nhỉ, cảm giác thế nào?”

Vinh Thác nghiêm mặt: “Ầm ĩ muốn chết.”

Vinh Yên giật nhẹ tay áo ba mình, không vui: “Mấy cô này sao lại vây quanh Hành Hành, Hành Hành rõ ràng là theo con tới, thật đáng ghét mà.!”

Vinh Mặc nhìn người nào đó được mấy cô gái vây quanh, híp mắt nhìn qua, xoa đầu con gái, gật đầu: “Ừ, có chút đáng ghét!”

Trầm Hướng cùng Vinh Thác đều nhìn qua, biểu tình giật mình: Vừa rồi nói những lời kia là người anh trai luôn tao nhã lễ độ sao? Phải không phải không vậy?

Khi nhóm cô giáo được điều qua để giữ gìn trật tự, đã là phút rồi.

Cô giáo Vương giúp bọn họ đặt thêm cái ghế, lại đặc biệt để MC nhắc nhở trong liên hoan cấm tùy tiện rời khỏi chỗ ngồi la hét ồn ào, thì mới dẹp yên được tình trạng tại đây.

Liêu Hành thở phào một hơi: “Cô giáo Vương, cảm ơn nhiều.”

“Không có gì.” Cô giáo Vương từ phía sau lấy ra một cuốn sổ, đỏ mặt đáp, “Hành Hành, anh có thể tới phòng làm việc của giáo viên chúng tôi ký tên đươợc không? Tất cả mọi người đều bận quá, không có cách nào qua đây...”

“...” Liêu Hành bất đắc dĩ gật đầu, “Được, thế nhưng để ký rất lâu, lúc kết thúc hoạt động tôi sẽ ký cho mọi người được không?”

“Được đươợc được!” Cô giáo Vương từ trong túi lấy ra một tờ giấy, “Có thể ký tên trên này không?”

“...” Liêu Hành đen mặt mà nhận lấy, “Được”

Cô giáo Vương hài lòng rời khỏi.

Liên hoan sắp khai mạc, Vinh Mặc mang con gái ra phía sau hậu trường thay quần áo, còn lại Liêu Hành cùng vợ chồng Vinh Thác ngồi chung. Cậu vừa nghe bọn họ nói chuyện, vừa kí tên, nhìn thấy đống giấy sticker, Liêu Hành liền đen mặt.

Bản vương muốn ngươi sống người phải sống, muốn ngươi chết ngươi phải chết, còn nói nhiều như vậy?

Liêu Viên vương đạo! Hành Hành là công!

Honey, nhớ em không?

Em yêu anh.

Ngọc nhi, đời này kiếp này, Ninh Tranh quyết không phụ nàng!

...

Có khi là lời kịch, có khi là chúc phúc, đập vào mắt là mùi Mary Sue khiến Liêu Hành hít sâu một hơi, cơ mà mấy cái tào lao “Liêu Viên vương đạo” “Lê Hành chân ái” “Hành Lan vĩnh hằng” là ý gì (╯‵□′)╯︵┻━┻ mấy người sao lại đi ghép nam thần nhà mấy người, nhà mấy người là nam thần hiểu không?

Liêu Hành mặt không đổi sắc quy quy củ củ viết lời chúc “Mong xxx cuộc sống vui vẻ, sự nghiệp thành công”

Lúc Vinh Mặc mang Vinh Yên trở lại, Vinh Yên đã đổi đồ thành trang phục quyền đạo màu trắng, tóc cũng được cột lên, bên ngoài khoác áo lông thật dày, hỏi cậu. “Hành Hành chú đang viết gì đó?”

“Kí tên” Liêu Hành khen ngợi bé, “Dục Trạch mặc bộ này rất có tinh thần nha!”

“He he, phải không ạ?” Vinh Yên ánh mắt cong cong, rất vui vẻ.

Vinh Mặc nhìn đống sticker, cầm từng cái lên xem, Liêu Hành ngăn cũng không kịp, không thể làm gì khác giả dạng tập trung kí tên.

Phía trên hiệu trưởng đã bắt đầu phát biểu, hội trường nhỏ trở nên yên lặng.

Vinh Mặc đọc những sticker này, là những từ anh trước đó lúc đọc weibo của em trai có thấy qua, đương nhiên biết ý tứ câu CP có nghĩa gì, xích lại gần Liêu Hành, thấp giọng hỏi: “Liêu Viên... Viên là ai?”

“...” Liêu Hành cười gượng, “Một diễn viên, cùng nhau đóng một bộ truyền hình.”

“Tên?” Vinh Mặc lại hỏi, “Là nam hay nữ vậy?”

“Viên Lỗi, nam” Liêu Hành thấy anh cầm lấy một cái khác, chủ động khai báo, “Lê Tri Hành, cũng là diễn viên, nam.”

Vinh Mặc lật tới tấm “Hành Lan vĩnh hằng”, một phụ huynh nữ nói: “Giang Lan, diễn viên, là bạn gái tin đồn của Hành Hành.”

Vinh Mặc ngón tay dừng trên chữ Lan, nhướng máy, “Bạn gái tin đồn?”

“Đúng vậy đúng vậy, Giang Lan là nữ thần của Hành Hành, đi đâu cũng không quên nhắc hai chữ này.” Nữ phụ huynh hóng hớt: “Hành Hành, đọc báo thấy hai người đã sống chung? Thiệt hay giả vậy?”

“Không thế nào, chị đọc báo gì đó?” Liêu Hành sáp lại gần, “Nói tên đi, tui đi mắng vốn nó.”

“Chính là báo XX đó...”

“Chưa từng nghe qua nha, rất nổi tiếng sao...”

Vinh Mặc nhìn Liêu Hành cứ như vậy đánh trống lảng, ánh mắt lóe sáng. Liêu Hành sống một mình thì anh đã biết, thế nhưng Giang Lan này... Anh quay đầu hỏi Vinh Thác: “Cậu ấy cùng Giang Lan?”

Vinh Thác mờ mịt: “Giang Lan không cùng công ty chúng ta, em cũng không biết... thế nhưng...”

Vinh Thác nhíu mày suy nghĩ, nói tiếp: “Hai người bọn họ giao tình rất tốt, đều là ảnh đế ảnh hậu, truyền thông dường như thường ghép hai người họ với nhau, tình huống thực tế thế nào thì em cũng không biết.”

Vinh Mặc gật đầu, không có hỏi tiếp.

Nhưng Trầm Hướng lại nhìn đống sticker, nghi hoặc: “Không phải a? Cư nhiên lại có CP Việt Hành?” (=)) cười ỉa)

Vinh Thác hỏi: “Kia là ai?”

“Hai người không biết hả?” Trầm Hướng vô cùng kinh ngạc, “Scandal CP thứ hai của Liêu Hành, người đại diện của cậu ấy, Thân Việt. Weibo hai người trả lời nhau rất nhiều, để anh nhớ một chút, nói bọn họ gì mà... à, phúc hắc quỷ súc công cùng vui tính thích trêu chọc kiện khí thụ”

Liêu Hành tất nhiên nghe được những lời này, vẻ mặt biểu tình phẫn nộ “Anh mới là vui tính”

Trầm Hướng ho khan: “Cũng không phải tôi nói...”

Vinh Mặc mặt không chút thay đổi, đưa mắt nhìn bục biểu diễn.

Liêu Hành không thể làm khác hơn là vô vị tiếp tục vùi đầu kí tên.

Liên hoan gia đình của nhà trẻ, mỗi gia đình đều phải lên đài biểu diễn tiết mục, tiết mục thường phân ra loại, một là cá nhân, một là tiết mục gia đình, xen kẽ là tiết mục biểu diễn của các bạn nhỏ như ca múa đóng kịch, khiến cho những người ngồi dưới được một tràng cười no bụng.

Khi đến tiết mục của Vinh Yên, Vinh Mặc đứng dậy trước, dắt tay con gái đi lên trên bục, Vinh Thác cũng cùng đứng lên.

Liêu Hành nhiệt tình vẫy tay: “Dục Trạch cố lên! Cố gắng biểu diễn nhé!”

Vinh Thác cùng Trầm Hướng nghe vậy đều ngạc nhiên nhìn cậu.

Liêu Hành mờ mịt, “Sao vậy?”

Vinh Mặc đã rời khỏi, Trầm Hướng thần sắc cổ quái: “Cậu gọi bé là Dục Trạch?”

“Đúng vậy...” Liêu Hành mù mịt không rõ, “Không phải mọi người đều gọi vậy sao?”

“Thân VIệt cũng gọi như vậy sao?”

“Hả?” Liêu Hành suy nghĩ một chút, Thân Việt hình như gọi là... Tiểu Yên? Hả? Mơ hồ nhận ra được cái gì không thích hợp, “Vì sao...”

Trầm Hướng chỉ cười, không có vạch trần, nói sang chuyện khác: “Cậu đoán bọn họ tí nữa biểu diễn tiết mục gì?”

Liêu Hành lúc này mới nhớ tới, còn có tiết mục gia đình nữa! Cậu nhìn Trầm Hướng: “Anh không đi lên?”

“Không được.” Trầm Hướng lắc đầu, “Dục Trạch còn nhỏ, không cần khiến bé bị người khác nói trong trường học!”

Liêu Hành có chút sửng sốt, nghĩ lại, cũng đúng. Tuy là Vinh gia đã tiếp nhận Trầm Hướng. Vinh Thác cũng chưa bao giờ cố gắng giấu diếm thân phận của Trầm Hướng, thế nhưng người bên ngoài nhìn vào, loại quan hệ này chung quy có chút không bình thường. Bọn họ xuất hiện ở trơờng hợp này, có thể gây ra lời đồn đãi, trẻ nhỏ nói không biết nghĩ, ai biết được sẽ nói ra lời tổn thương đến Vinh Yên?

Cậu nhìn Trầm Hướng, đối phương vẫn không để ý, thậm chí còn mang ý cưới, “Kỳ thực, có thể lấy thân phận người nhà tới tham gia liên hoan như vậy, tôi cũng thấy thỏa mãn rồi. Đời người vốn không được vạn sự như ý, có thể được những cái mình muốn nhất, đã là chuyện vô cùng may mắn.”

Trên đài, Vinh Yên đã bắt đầu theo nhạc biểu diễn Triệt quyền đạo, bé gái nhỏ ra quyền đá chân, tư thế rất tốt, mặc dù có chút ngốc ngốc, thế nhưng mọi người đều mang thiện ý vì bé vỗ tay.

Trầm Hướng giơ DV quay Vinh Yên, còn giơ tay cái cổ vũ bé.

Liêu Hành cũng không biết quá khứ của bọn họ, thế nhưng nghĩ cũng biết, gia đình như Vinh Thác, muốn dễ dàng ở cùng nhau, vốn là chuyện hết sức khó khăn. Liêu Hành đột nhiên có chút ý hóng hớt trong đầu chuyện ông chủ của mình: “Hai người năm đó sao có thể bên nhau vậy?”

Trầm Hướng cười, thản nhiên nói: “Trước khi bên Thần An, tôi đã thích em ấy nhiều năm, bởi vì em ấy, liền đi một con đường hoàn toàn khác với quy hoạch trước đây. Tôi cũng không có hối hận, bởi vì em ấy càng quý giá hơn.”

Liêu Hành trầm mặc một lát, tán thưởng “Có dũng khí.”

Trầm Hướng chỉ cười, không đáp.

Rất nhiều người khen hắn nghị lực, chỉ có Liêu Hành khen hắn có dũng khí. Đúng vậy, không có dũng khí lấy đâu có nghị lực?

Khi Vinh Yên kết thúc biểu diễn, toàn hội trường đều vỗ tay.

Rất nhanh, MC đi ra trong không khí sôi động, đợi vài phút, giới thiệu chương trình: “Tiếp theo, mời mọi người thưởng thức tiết mục hợp tấu từ người bạn nhỏ Vinh Yên và người nhà của bé ”

Màn sân khấu chậm rãi kéo ra, Vinh Yên đã thay lại bộ váy màu bạc trước đó, chân ngắn đứng ở chính giữa sân khấu, cúi chào mọi người. Trên cổ kê một cái violin, vào tư thế chuẩn bị. Vinh Thác ngồi phía sau cách bé hai bước chân, nhẹ nhàng điều chỉnh guitar, cúi đầu, trên mặt không có biểu tình gì. Mà bên chiếc dương cầm đã đặt trước đó trên sân khấu, là Vinh Mặc đã cởi áo gió, mặc sơ mi màu nhạt, quay lưng về phía sân khấu, nhẹ nhàng giơ tay ra hiệu.

Vinh Thác cùng Vinh Yên gật đầu.

Vinh Mặc gõ nhẹ phím đàn, âm nhạc êm dịu dần dần vang lên, tiếng violin du dương cũng ngay sau vang lên, một lát sau là giai điệu nhịp nhàng của guitar cũng hòa vào. Trên đài ba người, Vinh Mặc ưu nhã, Vinh Thác tùy tiện, Vinh Yên nhắm mắt mỉm cười, vừa trầm tĩnh lại đoan trang. Một nhà này động tác thuần thục biểu diễn làn điều du dương, từng âm từng nốt đều hoàn hảo, dáng dấp chơi đàn vừa chuyên nghiệp vừa đẹp, lập tức liền hấp dẫn ánh mắt của mọi người

Truyện Chữ Hay