Nỗi phiền muộn của công chúa Ma Cà Rồng hikikomori

chương 0: mở đầu

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Trông kìa Linh Tử, hoa tuyết đang nở rộ đó con.”

Nơi đây là Kinh Sư xứ Yêu Tiên Hương.

Tại nơi thâm sơn cùng ốc của chốn đào nguyên[note58020] tươi thắm mà chủng Thần Tiên sinh sống, Thiên Tử Ái Lan Dịch Chủ[note58021] mỉm cười như một đứa trẻ khi chỉ trỏ vào tấm Tuyết Hoa Thạch[note58022] đặt về từ Liên bang Bạch Cực.

“Món này quý giá vô cùng, ở Yêu Tiên Hương này không có đâu nhé. Chỉ cần để yên như vậy là viên đá sẽ trông như hoa tuyết nở rộ do ma pháp sắc bạch. Nhưng mà thế này vẫn chưa đủ––– ta nghe nói ở Lãnh Thổ Hạt Nhân còn có một loại đá hiếm hơn nữa kia.”

Mặc dù đã ngấp nghé tuổi 200, song trong thái độ của Người vẫn toát ra nét ngây thơ ấu trĩ, chỉ nhìn thôi đã thấy nhói cả lòng. Linh Tử không sao chịu được nữa mà buộc lòng phải lên tiếng.

“Tâu bệ hạ, yêu quý thiên nhiên quả là một tinh thần cao đẹp, tuy nhiên… nhi thần cho rằng Người nên để tâm tới triều đình hơn một chút.”

Thiên Tử nghe thấy những lời nằm ngoài dự đoán liền quay lại nhìn con gái.

“Con nói vậy là sao?”

“Triều nghị[note58023] sắp sửa bắt đầu. Kính mong lần này Người hãy tham dự.”

“Không cần thiết.”

Vô vàn bông tuyết rơi lả tả từ trên bầu trời.

Đùa nghịch với những bông tuyết đó trong lòng bàn tay, Người đáp lại cùng giọng điệu có phần ngây ngô dại dột.

“Cứ để hết mọi việc lại cho Thừa tướng là được rồi, vì tương lai của Yêu Tiên Hương cả.”

Chẳng khác nào nước đổ lá môn.

Nghe nói xưa kia Người từng là một Yêu Tiên hiên ngang khí phách. Linh Tử thực tâm không hiểu vì cớ gì mà Người lại sa đà xuống mức độ này, nhưng có thể nói, chính vì Người sa đà như vậy mà sau 600 năm tồn tại, triều Ái Lan cuối cùng cũng sắp phải đối diện với thời khắc sụp đổ. Là công chủ, nghĩa vụ của cô chính là ngăn chặn điều đó xảy ra.

“Cho phép nhi thần được quá phận, nhưng e rằng viên Thừa tướng đó chính là kẻ đã khiến triều Ái Lan ngả nghiêng.”

“Đừng nói xấu người ta thế chứ. Thế Khoái đang làm tốt vậy còn gì.”

“Bởi bệ hạ không màng chuyện thế sự, nên Người không hề biết Thừa tướng đang làm những chuyện tày đình đến nhường nào–––”

“–––Chà, ý Người là thần đang nhúng tay vào chuyện gian ác nào đó hay chăng?!”

Một người đàn ông mặc quan phục bất thình lình xuất hiện sau lưng cô.

Thừa tướng xứ Yêu Tiên Hương, Cốt Độ Thế Khoái[note58024].

Người này là một Thần Tiên với đôi mắt vành vạnh như vầng trăng tròn. Trông ánh nhìn thoát tục của anh ta mà Linh Tử không khỏi rùng mình sợ hãi, bởi đôi mắt ấy thực chẳng khác nào thuộc về một gã hề lang bạt nơi đồng không mông quạnh.

“Ôi trời, Thế Khoái đây mà!” – Thiên Tử thốt lên nghe chẳng khác mấy một kẻ ngu độn – “Nếu không chê thì khanh muốn nghía qua khu vườn của ta chứ?”

“Hỡi ôi! Quả là một tuyệt cảnh, có bảo là cực đỉnh của hoa điểu phong nguyệt cũng chẳng ngoa! Thế này thì chẳng mấy chốc dân chúng sẽ truyền tai nhau về cái danh Phong Nhã Thiên Tử mà thôi! Trời trời très bien très bien[note58025]!”

“Lại chẳng. Thôi ngồi xuống đây chút rồi thưởng trà cùng ta nào.”

“Hạ thần xin được từ chối!”

Linh Tử thảng thốt. Đó tuyệt nhiên không phải lời một quan viên nên nói với Thiên Tử.

Song, chính thái độ này đã thể hiện rõ nét quyền lực mà Cốt Độ Thế Khoái đang nắm trong tay.

“Thần vô cùng cảm kích trước lời mời của bệ hạ, tuy vậy, thần tới nơi này cốt là để đón công chủ––– Nào Linh Tử Điện hạ! Ta cùng thảo luận về một tương lai trải đầy hoa hồng thôi!”

“Hơ…”

“Ý thần là triều nghị đó! Là hội nghị quyết định hướng đi của quốc gia này đó!”

Thừa tướng nắm chặt lấy tay Linh Tử để kéo cô ra khỏi khu vườn, vờ như không nghe thấy tiếng gọi “Chờ đã” từ Thiên tử mà phăng phăng bước tiếp trên hành lang.

Các vị quan lại trên hành lang khi thấy cảnh này liền tỏ ra lúng túng rồi vờ như không thấy gì. Ai nấy cũng đều e sợ Thừa tướng, và bản thân Linh Tử cũng hiểu rất rõ cảm giác ấy––– Làm sao cô có thể không sợ hãi người đàn ông trước mặt mình được cơ chứ.

“–––Linh Tử à! Thật lòng mà nói là ta đã bất ngờ lắm đấy! Thật chẳng làm sao mà ngờ được nàng lại đàm tiếu về ta bằng những lời lẽ như vậy, báo hại lồng ngực ta như có cả vạn mũi kim xuyên thủng rồi đây này. Có khi nào nàng đã ghét ta mất rồi? Có phải là như vậy hay chăng?”

Thừa tướng dừng chân rồi lớn tiếng nói với cô.

Ngữ điệu anh ta suồng sã hơn hẳn khi nãy, ắt hẳn là bởi Thiên tử không có mặt.

“Ôi thật bất ngờ làm sao. Trước mặt ta thì nàng lại hành xử như một mỹ nữ thuần khiết, chẳng khác nào một đứa trẻ vậy mà…”

“… Tôi thật sự xin lỗi.”

“Hỡi ôi! Một lời xin lỗi hình thức đúng chuẩn sách giáo khoa! Để lọt vào tai Nelzanpi-kyou thì nhất định ngài ấy sẽ phẫn nộ tột cùng rồi thuyết giảng nàng về tầm quan trọng của chữ tín cho xem!”

“Không phải đâu, đó là…”

“Đừng cãi lời ta.”

Âm giọng gay gắt ấy hủy diệt cả dòng suy nghĩ trong cô. Đến khi để ý thì khuôn mặt viên Thừa tướng đã hiện ra trước mặt cô tự lúc nào.

“Hiểu rồi, trong mắt nàng thì ta đang điều khiển vương triều theo ý mình––– nhưng lắng nghe cho kỹ đi. Nàng nghe thấy phải chứ? Bên cạnh tiếng lá cây xào xạc, chính là thanh âm thần dân tán tụng ta đấy!” – Thế Khoái dang rộng đôi tay mà hét lên. Một hành động đậm vẻ tự luyến –

“Nói cách khác! Hỡi ôi! Triều Ái Lan còn kéo dài được đến bây giờ, tất cả đều là nhờ công của ta cả!”

“Vâng…”

“Không thể phủ nhận Thiên tử là một người phong lưu, nhưng Người lại chẳng hề nhìn thẳng vào sự thật. Nàng là một người xinh đẹp, nhưng cũng không hề nhìn thấy sự thật trước mắt. Chính bởi hoàng tộc như vậy mà ta mới phải còng lưng cật lực làm việc! Cả nàng lẫn vua cha hãy cứ làm những kẻ ngắm hoa thưởng trà như vậy là được rồi. Chẳng phải cũng sắp đến cái mùa hoa đào khoe sắc thật diễm lệ rồi đó sao?”“Nhưng mà, tôi dù gì cũng là một Tam Long Tinh…”

“Hừ!” – Tiếng thở hắt đầy khinh miệt thoát khỏi miệng anh ta – “… Ôi thật thất lễ quá! Nàng đúng là khéo đùa làm sao! Tại Yêu Tiên Hương nơi quan văn đứng trên tầng đỉnh này thì quân nhân nào có phận sự gì đáng kể. Nếu thích thì nàng cứ chơi cái trò đồ hàng mang tên ‘chiến tranh’ đó để giết thời gian cho tới đám cưới cũng được. Rồi cuối cùng ta cũng sẽ đem lại hạnh phúc cho nàng mà thôi.”

Đôi bàn tay cô siết chặt, run lên bần bật.

Không thể sai được, nhất định người này đang âm mưu đoạt lấy Yêu Tiên Hương.

Anh ta lợi dụng việc Thiên tử không màng chính sự mà thẳng tay làm mọi thứ theo ý mình.

Bẻ cong luật pháp, phủi phui luân lý, thậm chí còn ôm hết quốc khố về mình.

Một kẻ đã đạt tới vinh quang cực đỉnh của thế giới sẽ nhắm tới điều gì tiếp theo đây?

Có lẽ là thọ mệnh hoặc sức khỏe, vẫn chưa đủ dữ kiện để khẳng định. Tuy vậy, có nhiều tin đồn cho rằng Cốt Độ Thế Khoái đang tiến hành thí nghiệm lên cơ thể con người vì một dã tâm nào đó. Tại Kinh Sư có rất nhiều vụ việc con người đột ngột biến mất––– và theo như người hầu của cô là Mai Hoa điều tra thì nhiều khả năng viên Thừa tướng có nhúng tay vào vụ việc này.

“–––Nào Linh Tử hỡi! Ta cùng khai màn hội nghị để đem lại thái bình về cho thiên hạ thôi!”

Đến khi hoàn hồn thì cô đã đặt chân vào khán phòng diễn ra triều nghị từ bao giờ.

Vốn dĩ, triều nghị phải được tổ chức vào ban sáng[note58026], thế mà lúc này thì mặt trời đang dần đi hết bầu trời phía Bắc mất rồi. Tác phong trong triều đình đã bị rối loạn kể từ khi Thế Khoái nhậm chức Thừa tướng. Cô có thể nghe được tiếng cười khả ố phát ra từ phía bên kia cánh cửa, đoán chắc là các vị đại thần nắm giữ vai trò quan trọng trong bộ máy chính quyền đang gây loạn bên trong.

Màn đêm đen kịt chẳng có lấy một tia hy vọng.

Chỉ với sức mình thì cô chẳng thể làm được điều gì cả.

Cũng chính vì thế––– mà cô mới cần tới một vị cứu tinh có thể đảo lộn cả thế giới.

Terakomari Gandesblood.

Kể từ ngày cô ghé Đế quốc Mulnite tới giờ, đã được một tháng trôi qua.

Liệu rằng cô gái ấy có thể kéo Linh Tử ra khỏi bóng tối sâu thẳm này được hay chăng?

Tháng Ba thế là đã trôi qua được nửa đường.

Thế giới đang chuẩn bị sẵn tâm thế để đón xuân về. Những ngày này hội Ma Cà Rồng Đơn vị 7 nom còn tăng động và tràn trề sát khí hơn hẳn mọi ngày. Hình như tôi còn nghe thiên hạ đồn đại rằng tiết trời càng ấm thì bọn biến thái càng dễ nắng cực thì phải.

Tuy nhiên, hiền giả kỳ tài thì lại khác.

Tôi đây là sinh vật chẳng hề bận tâm mùa màng thời tiết, chuyên môn đóng mình trong phòng để dệt nên đủ mọi câu chuyện khác nhau.

Chính vì vậy mà ngày hôm nay cũng tương tự, tôi lại ngồi bàn cầm bút–––

“………”

Và có vắt óc ra bao nhiêu lâu cũng chẳng làm sao viết nổi chữ nào.

Đây không phải bí ý tưởng. Chuyến du lịch suối nước nóng đã đưa vấn đề này về miền cực lạc rồi. Vậy nên điều đang xảy ra có thể nói là––– có một thứ quái vật cực kỳ đáng kinh hãi đang ẩn sâu bên trong tâm hồn tôi.

Đến đây, tôi bỗng nhớ lại cuộc tương ngộ diễn ra vào tháng trước với Tam Long Tinh xứ Yêu Tiên Hương, Ái Lan Linh Tử. Nghe đâu đất nước của cô ấy đang bị bọn ác nhân bào mòn, vậy nên mới tìm tới tôi để cầu xin giúp đỡ giải quyết tình hình.

–––Tôi không bắt cô phải hành động ngay, nhưng tôi mong cô sẽ tới trợ lực khi thời điểm cận kề.

Sau khi kết thúc bằng một câu như vậy, cô ấy lập tức rời đi.

Đã được nhờ vả rồi thì tôi sẽ dồn toàn lực mà hợp tác. Chưa kể cô ấy còn nhìn tôi bằng ánh mắt tha thiết như vậy nữa thì đời nào có chuyện tôi nói đúng một câu “Cố gắng lên nhé.” rồi phủi tay bỏ đi cho được. Đó là lý do tôi đã quyết định sẽ giúp sức Linh Tử, có điều––– quyết định rồi đấy, có điều…

Không rõ làm sao mà tôi không thể bỏ hình ảnh Linh Tử ra khỏi đầu cho được.

Nét mặt trăn trở, bầu không khí điềm tĩnh, y phục lục sắc tựa hồ khổng tước.

Dạo gần đây tôi còn hay nằm mơ thấy một đống gương mặt Linh Tử xoay vòng vòng hệt như kính vạn hoa, và đến đấy là tôi liền vỡ lẽ: “Thôi xong, giai đoạn cuối mất rồi.”

“Cái quái gì thế này… chẳng lẽ là yêu thật sao…? Ấy không bình tĩnh lại nào mình ơi… có thể chỉ là hiểu lầm từ phía mình không chừng. Cứ mỗi lần trông thấy cô ấy là con tim mình lại đập rộn lên, đấy nhất định là tín hiệu cầu cứu. Bởi lẽ Linh Tử sở hữu dị năng làm cho trái tim người khác phát nổ kia mà… Tao hiểu ý mày lắm mà tim ơi…”

Trước nhất là cứ viết tiểu thuyết cái đã. Đằm mình vào thế giới câu chuyện là cách tốt nhất để quên đi ưu phiền nơi trần thế––– nghĩ đoạn, tôi đánh mắt xuống tờ bản thảo, thì chẳng hiểu kiểu gì trên đó đã xuất hiện một lượng lớn ký tự.

Hử? Cái gì đây? Chẳng lẽ tôi đã đưa bút trong vô thức?

Rốt cuộc là tôi đã viết g–––

Linh Tử Linh Tử Linh Tử Linh Tử Linh Tử Linh Tử Linh Tử Linh Tử Linh Tử Linh Tử Linh Tử Linh Tử Linh Tử Linh Tử Linh Tử Linh Tử Linh Tử Linh Tử Linh Tử Linh Tử Linh Tử Linh Tử Linh Tử Linh Tử Linh Tử Linh Tử Linh Tử Linh Tử Linh Tử Linh Tử Linh Tử Linh Tử Linh Tử Linh Tử Linh Tử Linh Tử Linh Tử Linh Tử Linh Tử Linh Tử Linh Tử Linh Tử Linh Tử

“ÓAAAAAAAAAAAAAAA!!!!”

Bất giác tôi hét ầm lên rồi ngã cái uỵch khỏi ghế.

Não bộ đã chết, tay tôi đạt tới cảnh giới tự động viết lách. A ha ha, tiện lợi ghê ta ơi.

“Không phải… Không phải thế! Đây chỉ là luyện chữ thôi! Rồi thử viết tên mọi người theo thứ tự xem sao! Tiếp theo là Vill nhé. Vill Vill Vill Vill Vill Vill Vill–––”

“Komari-sama cho gọi em?”

“ÓAAAAAAAAAAAAAAA!!!!”

Bất giác tôi hét ầm lên rồi ngã cái uỵch khỏi ghế (Lần thứ hai trong ngày).

Tất cả là do con hầu biến thái bất thình lình xuất hiện sau lưng tôi.

“T… Tại sao?! Ngươi có chuyện gì cần ta hả?! Thích bánh kẹo thì trên giá kia còn đấy!”

“Em không cần bánh kẹo ạ. Chỉ là, suốt từ nãy tới giờ Komari-sama cứ liên tục gọi tên em nghe đầy thương mến nên…”

“Hiểu lầm thôi! Ta đang luyện giọng để vô địch cuộc thi phát âm câu líu lưỡi đó mà!”

“Vải thưa sao che được mắt em. Tình cảm từ Komari-sama đã được truyền tải vẹn toàn đến em rồi đấy ạ. Lần này đến lượt em tâm tình với tiểu thư nhé. Komari-sama Komari-sama Komari-sama Komari-sama Komari-sama Komari-sama…”

“Ê NÀÀÀÀÀÀÀÀÀY!!! ĐỪNG CÓ SÁN VÀO NGƯỜI TA!!!”

Giải thích tình hình cho con nhỏ này rách việc bỏ xừ. Mà vốn dĩ thì có muốn tôi cũng chẳng tài nào giải thích được nổi.

Sau khi đôi co một hồi, cuối cùng Vill cũng bình tĩnh lại được đôi chút. Xem ra cơn sảng của nhỏ đã hạ nhiệt, thế là tôi liền lợi dụng cơ hội này để tỏ ra nghiêm túc nhất có thể.

“… Này Vill, ta có chuyện này muốn thảo luận với ngươi.”

“Có chuyện gì vậy ạ? Nếu như tiểu thư muốn em bỏ đi thân phận người hầu thân tín để có thể trở thành đối tượng yêu đương thì em hết sức hoan nghênh.”

“Này chỉ là giả sử thôi nhé. Giả sử như… Vill mà thích người nào đấy, thì ngươi sẽ làm gì?”

“… Dạ?”

Hình như Vill hơi thảng thốt do âm giọng nghiêm nghị của tôi.

“Không, ý ta không phải chuyện gì kỳ quặc đâu nhá. Ta định tham khảo để viết tiểu thuyết, nên ta muốn thử nghe ý kiến của Vill, chỉ vậy thôi.”

“Chuyện này thì đã quá rõ ràng rồi. Nếu như tìm được người mình thích, em sẽ ôm chầm lấy người ấy để bày tỏ tình cảm, như thế này ạ.”

Vill ôm chầm lấy tôi như Konaki-jiiji[note58027], cơ mà lần này đặc biệt, tôi không truy cứu gì.

Thử tưởng tượng tôi mà bất ngờ chồm tới ôm Linh Tử kiểu này xem sao.

Nhất định cô ấy sẽ ghét ra mặt cho coi. Ơ… vừa tưởng tượng cảnh bị từ chối thôi mà sao lại đau thế này… Không không mình đang nghĩ gì vậy mình ơi?! Việc gì phải tưởng tượng ra Linh Tử cơ chứ!!

“Chó chết… đau đầu kinh lên được…”

“Chỉ là tiểu thuyết thôi nên em nghĩ cứ tưởng tượng ra rồi viết là đượ––– hử??”

Vill trông sang tờ bản thảo để trên bàn. Trên đó viết một loạt chữ “Linh Tử”.

Chết cha bị phát hiện mất tiêu rồi!––– Đến lúc tôi hoàn hồn thì cũng đã quá muộn.

“… Komari-sama? Rốt cuộc đây là gì vậy ạ?”

“Có gì đâu!! Ta đang tập viết chữ để tham dự cuộc thi thư pháp toàn quốc thôi đó mà!”

“Cũng giống như cuộc thi phát âm câu líu lưỡi vừa rồi, tiểu thư đang bịa chuyện phải không ạ? Chưa kể, ‘Linh Tử’ ở đây là–––”

“Chuyện này là… ờ… cái đó đó! Ta đang nghĩ về Ái Lan Linh Tử-san á! Tại cô ấy nhờ vả ta chuyện trọng đại đến thế mà…”

Ánh nhìn ngờ vực của Vill xuyên thấu tâm can tôi.

Nhỏ này rõ ràng là biến thái mà lại có trực giác sắc bén lạ thường. Mới hôm nọ tôi vừa hỏi “Ngươi có thích thứ gì không?” là nhỏ liền hiểu ra rằng tôi đang hỏi về sinh nhật nhỏ, thế là trong tích tắc nhỏ đáp lại xanh rờn “Komari-sama ạ.” Tiện nói thêm, sinh nhật Vill là vào ngày 12 tháng 3. Mới tuần trước chúng tôi vừa tổ chức sinh nhật nhỏ cùng mọi người.

“… Komari-sama mà, không có chuyện đó đâu nhỉ.”

“Chuyện đó? Chuyện đó là chuyện gì…?”

“Không có chuyện gì đâu ạ. Nói gì thì nói, Ái Lan Linh Tử-dono có vẻ đã đường cùng lắm rồi đấy ạ. Chẳng tự nhiên mà ngài ấy lại đi nhờ người không thân không thích gì như chúng ta giúp đỡ.”

“Ừm, nên ta mới mong có thể giúp đỡ được cô ấy…”

“Theo lời Linh Tử-dono, Yêu Tiên Hương hiện đang bị một tên Thừa tướng gian ác thống trị. Cô ấy cũng bảo tên Thừa tướng tên Cốt Độ Thế Khoái này đang âm mưu chiếm lấy cả vương triều… Nghe cứ như chép bài nguyên xi từ hồi Vương quốc Arca ấy nhỉ.”

“Nghĩa là Linh Tử sẽ phải chịu cảnh giống hệt Nelia?”

“Chuyện này thì em không chắc lắm, có điều là nghe thiên hạ đồn đại thì Cốt Độ Thế Khoái thâm độc hơn Madhart nhiều. Ví dụ rõ nét nhất thì xin mời tiểu thư trực tiếp kiểm nghiệm.”

Nói xong, Vill liền đưa tôi một xấp giấy.

“… Ê, này là Thời báo Lục Quốc mà.”

“Vâng, gia tộc Gandesblood ta có đặt giao báo định kỳ ạ.”

“Hủy liền hộ ta cái!”

“Như vậy không được đâu ạ. Xin tiểu thư hãy nhìn vào đây.”

“Có gì mà không được! Mà nhìn này… cái chuyên mục ĐẠI TƯỚNG QUÂN KOMARIN NGÀY HÔM NAY còn đăng ảnh ta ngáp ngắn ngáp dài ngoác cả miệng nữa chứ! Mau ra lệnh thu hồi toàn bộ––– Ủa?”

Tôi trông xuống phần Vill chỉ.

Tại đó có đăng một bài ký sự.

ĐIỆN HẠ ÁI LAN LINH TỬ XỨ YÊU TIÊN HƯƠNG ĐỘT NGỘT KẾT HÔN?! ĐỐI TƯỢNG KẾT HÔN CHÍNH LÀ VIÊN THỪA TƯỚNG, NGÀI CỐT ĐỘ THẾ KHOÁI

“… Cái quái gì đây?”

“Xem ra Linh Tử-dono chuẩn bị kết hôn với Thừa tướng Cốt Độ Thế Khoái đấy ạ.”

“TẠI SAO?!”

“Em cũng không biết nữa. Có thể là một âm mưu nào đó của viên Thừa tướng không chừng. Em đoán tên Cốt Độ Thế Khoái này muốn từ từ hủy diệt chính phủ Yêu Tiên Hương từ bên trong.”

Tôi đọc qua từng dòng ký sự, mặc cho đôi tay đang run bần bật.

Kết hôn. Tiệc cưới. Cơ duyên tương ngộ––– Toàn những ngôn từ chấn động đập thẳng vào mắt tôi.

Lại còn có bức ảnh Linh Tử chụp chung với (người có vẻ là) Cốt Độ Thế Khoái nữa chứ.

Trên môi cô ấy nở một nụ cười tươi tắn.

Nắm lấy tay Thừa tướng. Vô cùng hạnh phúc. Mỉm cười với Thừa tướng. Vô cùng hạnh phúc.

“Thế này là ta đã chậm chân mất rồi nhỉ. Nói thế này thì nghe như bào chữa, có điều… từ đó tới nay ta chưa được nghe gì từ bọn họ cả, đâm ra có muốn ta cũng chẳng hành động được.”

“A… Aaa……”

“Nhưng nhìn vào bức ảnh thì có vẻ Ái Lan Linh Tử-dono đang hạnh phúc khôn cùng đó ạ. Mặc dù vẫn có khả năng ngài ấy bị ép buộc.”

Tôi bỗng nhớ lại. Vào lần đầu gặp nhau, Linh Tử từng bảo “cần chuẩn bị cho đám cưới”.

Vậy là mọi chuyện đã thành ngay từ khi đó rồi sao?

“Chưa kể, thực tế thì danh tiếng của Cốt Độ Thế Khoái hóa ra lại rất tốt đấy ạ. Người này được tôn vinh là viên Thừa tướng kỳ tài, tương lai sẽ phục dựng Yêu Tiên Hương. Nhờ hành động cắt giảm nhân sự không cần thiết trong chính phủ và giảm nhẹ thuế cho nhân dân mà danh tiếng của anh ta phất lên như diều gặp gió. Trông thế này thì có vẻ lại hơi khác so với góc nhìn của Linh Tử-dono.”

Ước gì mình thân thiết với Linh Tử sớm hơn... à mà không, chẳng phải Linh Tử đang mỉm cười đây sao?

Nụ cười này có phải thật lòng? Hay là cô ấy bị ép buộc giống như Vill vừa nói?

Không hiểu gì hết… Không hiểu gì hết làm tôi tự nhiên chỉ muốn đứng lên nhảy múa như con dở người…

“Ư… hức… hức…”

“Trước nhất ta phải thử liên lạc với Linh Tử-dono đã nhỉ? Em không hiểu rõ tình hình hiện tại lắm nên phải kiểm tra cho ch––– mà ủa? Komari-sama?”

“OAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!”

Tôi xé vụn tờ báo rồi vứt sạch đi.

Cái quái gì… Cái quái gì thế này? Con tim tôi như chỉ chờ chực nổ tung.

Tôi không muốn Linh Tử bị rơi vào lòng bàn tay viên Thừa tướng tà ác (nghe bảo thế) này.

Có điều––– cứ nghĩ tới chuyện này cùng sự thật rằng “Linh Tử chuẩn bị kết hôn” là não bộ tôi rúng động.

Nụ cười hạnh phúc của cô ấy trong bức ảnh kia chính là giọt nước tràn ly.

Ngay đến tôi còn chưa được thấy nụ cười này bao giờ…!

“–––Vill! Mau tới chỗ Linh Tử! Ngay lập tức!”

“Dạ? Tự nhiên tiểu thư bị sao vậy ạ?”

“Đã thấy cái thứ này rồi thì làm sao ta ngồi yên được nữa hả! Linh Tử… Linh Tử có thể sẽ phải kết hôn tới tên Thừa tướng này đó!”

“Vâng đúng là như vậy, nhưng ý em là Komari-sama đang xử sự không giống mọi khi.”

“Không liên lạc thì chắc bị tước mất thiết bị liên lạc chứ gì! Không sớm đi sang đó thì…”

Tôi kéo tay Vill định bụng rời khỏi phòng, có điều con hầu này lại dùng cái thể lực quái vật bẻ gãy được cả sừng trâu để cản tôi lại.

“Khoan đã Komari-sama! Em nghĩ hành động ngay bây giờ là quá hấp tấp!”

“Làm như còn thừa thời gian lắm không bằng! Di-chuyển-ngay!!”

“Thưa không em xin từ chối! Trước nhất tiểu thư hãy nắn ngực em để bình tĩnh lại đi ạ!”

“Nắn làm đếch gì! Ta thèm vào mà đùa với ngực nhà ngươi!”

“Tiểu thư quá đáng! Rõ ràng lúc ngủ tiểu thư luôn nắn bóp không kiêng dè kia mà…!”

“Ai cho ngươi lợi dụng lúc ta không nhớ gì để tung tin thất thiệt vậy hả?! Lắm chuyện quá mau ra ngoài đi Vill!”

“Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra vậy ạ?! Komari-sama lúc bình thường thì nhất định đã tuyên bố ‘Còn lâu ta mới ra ngoài nhá!’ rồi bị em bắt cóc đầy ô nhục kia mà! Lần này thành ngược lại hoàn toàn rồi còn gì!”

“Hóa ra cũng tự biết là đang làm nhục ta cơ đấy! Nói chung là ta phải nhanh tới Yêu Tiên Hương!!”

Cứ như vậy, trong khi tôi với con hầu còn đang bận đôi co nảy lửa, thốt nhiên ánh mặt trời phía bên ngoài cửa sổ hình như đang dần tối lại.

Khi tôi đánh mắt nhìn ra ngoài thì chợt–––

CHOAAAAAAANG!!!

Cửa kính vỡ toang, có gì đó bay thẳng vào phòng.

“Komari-sama nguy hiểm!!”

“ÓAAAAAAA!!!”

Vill phóng thẳng người đâm vào bụng tôi khiến tôi bất giác phát ra một tiếng “HỌE!” Không không, cái chiêu đâm người này của ngươi còn nguy hiểm hơn cả trăm lần––– Nghĩ thì nghĩ thế nhưng tôi cũng biết nhỏ đang bảo vệ tôi nên cũng chẳng phàn nàn được gì.

Vẫn trong tư thế bị Vill đè ngửa, tôi dáo dác quan sát xung quanh.

Bộ hội Đơn vị 7 lại chơi bóng chày ngoài kia hay gì…?“Hự… thứ lỗi. Chúng tôi thất bại rồi…”

Hóa ra đó lại là một cô gái chúng tôi quen mặt.

Tuy rằng người này không để lại ấn tượng gì quá nổi trội––– nhưng cô ấy đích thị là Yêu Tiên theo hầu Linh Tử.

Cô ấy nằm dài trên sàn với mảnh kính vụn đâm khắp người.

“C… Cô có sao không?! Hay đúng hơn, sao cô lại ở đây…?!”

Phải tới lúc đỡ cô ấy dậy tôi mới ngộ ra.

Những vết máu kia không chỉ đến từ vụn kính vỡ. Nhìn kỹ hơn, tôi có thể toàn thân cô ấy chằng chịt vết thương như vừa bị tấn công. Đúng khi ấy, tôi đột nhiên cảm nhận được sự hiện diện của ai đó rồi đánh mắt ra bên ngoài cửa sổ.

Có kẻ nào đó đang trôi nổi ngoài bầu trời trong xanh.

Thấy tôi để ý, bọn họ mới hớt hải bay đi đâu đó.

“Nhìn trang phục thì em đoán đó là quân đội Yêu Tiên Hương.” – Vill nhìn qua ống nhòm một lúc rồi nói – “Rốt cuộc bọn chúng tới đây làm gì vậy không biết? Mặc dù hình như vừa thấy mặt Komari-sama là bọn này đã sợ mất mật mà bỏ chạy rồi…”

“… Bọn chúng đang đuổi theo tôi.”

Người hầu của Linh Tử––– Lương Mai Hoa lảo đảo đứng dậy.

Máu tươi liên tục rỉ xuống sàn nhà, khiến tôi bất giác thét lên “Hiii!” một tiếng.

“Terakomari… tôi cầu xin cô. Hãy cứu Linh Tử…”

“Trước đó thì phải tự lo cho bản thân đi đã chứ! Này Vill! Quanh đây có băng gạc không?!”

“Để em mang tới mọi thứ có thể dùng được!”

Vill dồn toàn lực chạy biến ra khỏi phòng. Tôi cũng muốn sơ cứu cho Mai Hoa lắm, nhưng nghĩ lại thì tôi cũng chẳng biết nên làm gì cả. Nơi này không chịu ảnh hưởng của Ma Hạch xứ Yêu Tiên Hương, nên bao vết thương kia chẳng có dấu hiệu lành lại vết nào. Còn bác sĩ như Khố Nhã-sensei thì hầu như chẳng còn lại ai nữa rồi.

“Linh Tử… sẽ trở thành của Thừa tướng mất. Chuyện đó mà xảy ra, thì triều Ái Lan coi như xong… Tôi chiến đấu để ngăn chuyện đó xảy ra… nhưng lại không cản bước được thuộc hạ của Thừa tướng…”

“Đừng có mà gượng nói! Cần tôi mát xa tim cho không?!”

“Không cần. Vết thương này chẳng là gì…”

Trong đôi mắt cô ấy ánh lên ý thức hoàn thành sứ mệnh vô cùng mạnh mẽ, cùng với đó là ý chí lực thuần khiết hàm chứa mong muốn cứu rỗi một ai đó.

Cô ấy nhìn thẳng vào mắt tôi mà khẩn khoản cầu xin.

“Terakomari Gandesblood. Tôi cầu xin cô. Hãy cứu lấy Linh T–––”

Được nửa chừng thì lời nói bị đứt đoạn.

Bởi lẽ Mai Hoa vừa bị vấp phải quần nhỏ của Vill(?!) nằm lăn lóc trên sàn nhà.

Thế quái nào quần nhỏ lại rớt ngay chỗ đấy?!––– Tôi thậm chí còn chẳng thể thét lên thanh âm ai oán như vậy.

Song, thật chẳng mong đợi gì hơn từ người hầu của một trong Tam Long Tinh, cô ấy nhanh chóng lấy lại thăng bằng rồi quỳ xuống mặt sàn.

Thật tốt quá. Ngay lúc tôi vuốt ngực thở phào nhẹ nhõm.

Do Mai Hoa suýt chút nữa là bị ngã, huyết dịch trên người cô ấy bắn ra phóng thẳng về phía tôi.

Chất lỏng đỏ lòm cứ thế chui tuột vào cái miệng chưa kịp đóng lại của tôi.

Khoảnh khắc tôi cảm nhận được cái vị nhờn nhờn của máu tươi,

Thịch

Tim tôi đập rộn.

Để rồi, cả thế giới bị nhuộm trong sắc cầu vồng.

“Komari-sama, em chợt nghĩ ra chi bằng ta cứ【Chuyển Di】ra Lãnh Thổ Hạt Nhân cho nhanh, vậy nên em đã mua một viên ma pháp thạch––– ủa Komari-sama? Có chuyện gì vậy ạ?”

Vill đã trở lại.

Tôi lắc lắc đầu, từ từ đứng dậy.

Mai Hoa ngước nhìn tôi với vẻ mặt kỳ quái.

Hình như vụ máu bay vào miệng vừa nãy là do tôi nhầm lẫn thì phải? Đúng là trong chớp mắt tôi đã cảm thấy một lượng ma lực kỳ lạ chạy dọc cơ thể đấy, nhưng hiện tại tôi vẫn chỉ là hiền giả kỳ tài điềm tĩnh lãnh đạm như mọi khi thôi mà.

Tôi nắm lấy tay cô ấy rồi ngoái đầu lại.

“–––Cảm ơn nhá Vill! Ta mau tới nơi có ảnh hưởng của Ma Hạch thôi!”

“Vâng ạ. Lương Mai Hoa-dono, cô không phiền chứ?”

“?––– À à, phiền các cô rồi…”

Vill lại gần chúng tôi rồi phát động ma pháp thạch【Chuyển Di】.

Căn phòng tôi sau đó liền bị ánh sáng chói chang bao phủ. Cái cảm giác lâng lâng có trải qua biết bao nhiêu lần cũng chẳng thể nào quen được lập tức ôm trọn lấy cơ thể tôi.

Tôi không rõ ở Yêu Tiên Hương hiện tại đang xảy ra chuyện gì, nhưng sự thật là tôi vẫn muốn giúp đỡ Linh Tử và Mai Hoa.

Đầu tiên là phải tới Lãnh Thổ Hạt Nhân để lắng nghe đầu đuôi câu chuyện cái đã.

Với lát phải mắng Vill vì dám vứt quần nhỏ lung tung mới được––– Trong đầu suy nghĩ lung tung đủ thứ chuyện, toàn thân tôi bay thẳng tới một nơi xa xôi nào đó.

Truyện Chữ Hay