Nỗi phiền muộn của công chúa Ma Cà Rồng hikikomori

chương 3.5: hoàng hôn nơi đế quốc

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

[note57064]

“Dậy coi Thio đần!!”

“Unyaa!!”

Một cú thụi thật lực vào đầu kéo cô trở lại với hiện thực.

Vừa bừng tỉnh, vẻ mặt của bà sếp ác quỷ đã đập ngay vào mắt cô, để rồi Thio Flatt liền ngộ ra: “À, nghe ra mình vừa ngủ quên.” Cảm tưởng như cô vừa trải qua một cơn ác mộng tồi tệ nhất trần đời. Đang không đâu tự nhiên cô bị dần cho tơi tả, bị quẳng vào một cái nồi, bị hầm cho nhừ xương rồi rưới thêm sốt ponzu[note57065] sau đó mới chui vào bụng kẻ nào đấy. Mỗi ngày trôi qua cô đều phải bán mạng ra mà làm việc, báo hại mỗi lần nằm mơ là không bao giờ có tệ hại nhất, chỉ có tệ hại hơn.

“Thật tình! Đang lúc trọng đại thế này mà lại đi ngủ quên, gái có còn nhận thức được mình là một ký giả không đấy hả?!”

“Không không, gặp trường hợp như em thì ai cũng ngủ hết thôi chị ơi. Tháng này em làm việc quá 100 tiếng rồi đấy ạ, đủ để em đi kiện tòa soạn mình vì tội bóc lột nhân viên rồi đó. Thôi hôm nay em xin được dùng ngày nghỉ có lương–––”

Phải đến lúc này cô mới nhận ra có gì đó bất thường.

Khứu giác mẫn cảm của Thio bắt được mùi máu tươi và lửa cháy.

Mà không, chẳng cần thiết phải dùng tới khứu giác làm gì. Chỉ cần nhìn xung quanh một chút thôi là đủ để thấy có gì đó sai sai rồi.

Công trình đây đó tất thảy đều cháy rụi. Con người bỏ chạy tứ tán. Tiếng gầm rú nghe từa tựa khúc thánh ca thường được xướng lên trong nhà thờ cũng vang vọng khắp nơi. Trước mắt cô, nhưng Ma Cà Rồng có vẻ thuộc quân đội Đế quốc đang bị một hội khoác lên mình phẩm phục đập cho lên bờ xuống ruộng. Vô vàn ngọn thương đâm tới từ tứ phương tám hướng, để rồi cuối cùng những Ma Cà Rồng ấy đã chẳng còn cử động được nữa.

“–––Hơ? Mình đang ở đâu vậy chị? Địa ngục à?”

“Một con hẻm tại Đế Đô đó gái. Đế quốc Mulnite sắp sụp đổ tới nơi rồi.”

Melka nghiến răng, mắt lườm cháy khung cảnh thảm khốc trước mắt mình.

Dần dà, ký ức từ trước khi bị bất tỉnh bắt đầu quay lại với Thio.

Nếu như cô nhớ không lầm thì trong khi điều tra sự thật đằng sau cuộc nổi loạn tôn giáo đang diễn ra trên khắp Đế Đô, hai người họ đã bắt gặp một ả hồ ly quen thuộc. Đó chính là Fuyao Meteorite, ả khủng bố đã hoạt động ngầm trong kỳ Thiên Vũ Hội diễn ra vào mùa thu vừa rồi. Ả lại bày mưu tính kế gì nữa chăng?!––– Ngửi thấy mùi tin sốt dẻo, Melka mặc kệ những lời khóc lóc ca thán “Không đâu em không đi đâu!!” của Thio mà nắm chặt đuôi kéo cô xềnh xệch. Chừng như cô ả hướng tới một quán rượu tại khu vực hạ cấp của Đế Đô. Nghe lỏm chút xíu, có thể ta sẽ viết được một ký sự gì đó có thể làm chao đảo cả thế giới không chừng––– Nghĩ vậy, Melka đương thoăn thoắt bám đuôi theo cô ả thì bất ngờ, có một bóng người lạ mặt xuất hiện sau lưng rồi đập cho cả hai đến nhừ cả xương. Thế rồi, khi tỉnh lại thì bọn họ đã bị vứt vào một con hẻm tối, chỉ để nhận ra cuộc bạo động tại Đế Đô đã trở nên khốc liệt đến nhường này đây.

“Em chả hiểu gì sất.”

“Hiểu đi! Còn có thể là gì ngoài một âm mưu của nhóm khủng bố Nghịch Nguyệt nữa! Và chúng ta đã ở rất gần với sự thật rồi đấy! Còn chút xíu nữa thôi là đã chộp được một pô ảnh nhóm tội phạm nhắm vào Mulnite họp mặt rồi mà lại bị phát hiện, đúng là gục ngã trước cổng thiên đàng! Chưa kể không thèm giết ta xong còn chữa trị vết thương xong quẳng vào con hẻm như này là thế nào đây?! Chẳng lẽ bọn chúng nghĩ ta chỉ đơn thuần là hai thiếu nữ mong manh yếu đuối thôi hay sao?!!”

Thiếu nữ mong manh yếu đuối cũng được mà chị. Giữ được cái mạng là tốt lắm rồi, Thio thầm nhủ, thế nhưng Melka lại chẳng hề nghĩ được như vậy.

“Không thể tha thứ được… Ta sẽ cho các ngươi thấy, rằng ngòi bút này sẽ kiến tạo thế giới…”

“Ơ… hay chi bằng mình cứ về đi ạ? Tình hình thế này, sơ sẩy cái là chết thật đó chị ơi.”

“Thio này, gái có thấy mặt kẻ tấn công tụi mình không?”

“Xin chị đừng ngó lơ em giùm. Và không, em không thấy.”

“Mèo mả gì mà vô dụng.”

“Chị cũng có quyền nói em thế ạ? Mà em cũng có nhơ nhớ mùi…”

“Trời ơi đúng là Thio của chị! Mùi thế nào hả gái?!”

“Mùi thơm lắm ạ.”

“Thế thôi à?”

“Thế thôi ạ.”

“Con đần này nữa!!”

BỐP!! Lại bị thụi vào đầu, người gì đâu mà vô lý. Phải chuẩn bị nhảy việc thôi.

Tiện nói thêm, với ma pháp khứu giác, Thio có thể đoán được kẻ đó thuộc chủng tộc nào. Hương thơm ấy mười phần chắc chín là thuộc về Ma Cà Rồng, giới tính nữ, chưa kể còn tương đối trẻ. Có điều, do bà cấp trên đang bực nên cô quyết định không tiết lộ gì thêm.

Nói gì thì nói––– Thio nhủ thầm.

Nói gì thì nói, Đế Đô tàn tạ đến nhường này chẳng phải chuyện thường thấy. Quan sát dòng người qua lại, cô có thể đoán rằng trận chiến này có hai phe đang đối địch nhau. Một phe là quân đội Đế quốc Mulnite, phe còn lại hình như là các tín đồ thuộc Thần Thánh Giáo, có điều… đa phần bọn họ có mùi giống khủng bố hơn là tín đồ thuần túy, ắt hẳn là thành viên thuộc cái hội nhóm đần độn tên là Nghịch Nguyệt gì đó.

Thốt nhiên, ma pháp hỏa viêm bùng nổ ngay trước mặt cô, khiến Thio không khỏi nhủ thầm: “Cứ ở đây là kiểu gì mình cũng thăng cho coi.”

“Thio, trận chiến định mệnh của Thời báo Lục Quốc ta sắp sửa bắt đầu rồi gái ạ.”

“Bắt đầu cái gì cơ chị chị mệt quá sinh hoang tưởng rồi đó mình mau về đi thôi chị ơi.”

“Thế nhưng, từ giờ trở đi sẽ là lãnh địa của những ký giả hạng nhất, tay tập sự như gái sẽ khó lòng có cửa sống sót. Chị đã thấy rất nhiều đứa lính mới phải bỏ mạng vì hiếu thắng quá đà rồi. Dầu vậy thì Thio, gái vẫn sẽ chiến đấu cùng chị chứ?”

“Dạ? Em có bảo sẽ theo chị bao giờ đâu?”

“Nếu như chưa xác định tư tưởng thì hãy về nhà đi. Chuyện này cũng là vì gái cả thôi.”

“Em biết rồi ạ. Vậy em xin phép–––”

“Đừng có mà về thật coi!!” – Đuôi cô bị nắm thật lực – “Đây là lúc gái phải nói ‘Có phải xuống địa ngục thì em vẫn một lòng theo chị, Melka-san!’ chứ!! Gái vứt mối liên kết giữa hai ta ở cái xó nào rồi hả?!”

“Làm gì có cái mối liên kết nào nặng nề hơn sinh mạng hả chị ơi!! Xin chị đừng có lôi em xuống địa ngục giùm, em vẫn chưa muốn chết đâu!! Em gái em vẫn còn đang yếu bệnh ở dưới quê kia kìa!!”

“Chứ không phải cô em gái đang hăm hở chém giết ngoài Lãnh Thổ Hạt Nhân hả?!!”

Đang lúc cự cãi nảy lửa như vậy trong hẻm, cô bất ngờ nghe thấy có tiếng thứ gì đó cực kỳ khổng lồ di chuyển trên mặt đất.

Đến nước này thì ngay đến Melka cũng nhận ra. Cô nàng siết chặt lấy đuôi Thio mà nhảy ra khỏi con hẻm.

“Hít thở hít thở Melka-san ơi giờ mà ra mặt là chết thật luôn đó?!! Mà đầu tiên thì thả đuôi em ra đã! Đuôi em mà đứt là em kiện chị vì tội lạm dụng quyền lực đấy nhé!!”

“Nhìn đi Thio, kia là–––”

Giọng nói lộ ra vẻ thất kinh, Melka chỉ về một nơi.

Tại nơi cô chỉ có một chiếc xe, trên đó chở theo cái gì trông như đại pháo, chỉ là kích thước đó hoàn toàn không bình thường chút nào. Thân pháo dài đến không tưởng, chẳng biết dài hơn chiều cao của Thio gấp bao nhiêu lần nữa. Bên trong họng pháo bự đến ngu người với đường kính vượt quá 1 mét kia là không gian màu đen kịt chẳng thể nhìn ra được cái gì.

Tuy không biết đó là thứ gì, nhưng rõ ràng là cực kỳ nguy hiểm. Chưa kể là họng của nó còn đang hướng thẳng về phía Cung điện Mulnite, nói cách khác, kẻ chuẩn bị thứ này chính là phe khủng bố.

“Ây da, tận dụng được cái lúc hỗn loạn thế này đúng là phê quá trời quá đất.”

Bên cạnh khẩu đại pháo ấy là một thiếu nữ khoác lên mình bộ áo trắng. Chủng Tiễn Lưu. Cô nàng cười khúc kha khúc khích, miệng lẩm bẩm chuyện gì đó nghe rõ là khó hiểu.

“Xung quanh Cung điện Mulnite có giăng một kết giới đặc thù, nhưng với Ma Pháo Hủy Diệt Tuyệt Vọng do ta phát triển đây thì xuyên thủng kết giới ấy chỉ là chuyện nhỏ như con thỏ mà thôi, chưa kể là còn phá hoại được cả phần sâu bên trong Cung điện được nữa luôn, ít nhất trên lý thuyết là thế. Chà chà, không ngờ lại có ngày mình thật sự được bắn thử thứ này luôn à nha!”

“Cornelius-sama! Chúng tôi đã chuẩn bị xong xuôi rồi ạ!”

Một gã đàn ông mặc phẩm phục chạy tới bên cô ả. Quả nhiên đó là vũ khí của khủng bố.

“Rồi!” – Thiếu nữ bận áo trắng tên Cornelius kia gật đầu đầy thỏa mãn – “Vậy khai hỏa liền đê!”

“Rõ!”

Sau khi nhận lệnh, gã đàn ông liền châm lửa thứ giống như ngòi pháo, sau đó cả hội thoắt trốn về chỗ ẩn náu. Thio hoảng hốt co người lại tại chỗ, thế nhưng Melka lại bảo “Cứ nằm yên chỗ này là gái chết thật đấy!” xong siết chặt lấy đuôi cô rồi kéo vào sâu trong con hẻm khiến Thio hét toáng lên “Đứt đuôi em đứt đuôi em mất!!”

Đúng lúc này, thiếu nữ bận áo trắng nở nụ cười toe toét mà lẩm bẩm.

“Nào, đến lúc thử nghiệm rồi đấy. Yên tâm đi, đây không phải Thần Cụ đâu mà.”Thanh âm nghe như tiếng sầm rền nổ ra, khiến cô tưởng như tai mình vừa rơi cái bộp xuống đất.

Viên đạn ma lực bắn ra từ họng pháo phóng đi theo một đường thẳng như muốn làm rung chuyển cả đất trời.

Để rồi vài giây sau, thanh âm mọi thứ bị hủy diệt cứ thế vang vọng khắp chốn.

Đòn công kích ấy đã dễ dàng nghiền nát kết giới giăng xung quanh Cung điện Mulnite. Không chỉ thế, Cung điện vươn lên sừng sững phía đằng sau kết giới – tức tòa lâu đài tráng nơi Hoàng đế Bệ hạ cư ngụ – cũng đã bị xóa sổ nguyên một nửa phía Đông, tạo nên một vụ nổ kinh thiên động địa.

Trông ra phía sau lưng mình, Flöte Mascarail vẫn chưa tài nào tin được khung cảnh trước mắt.

Bầu trời rực cháy, bừng lên ánh đỏ như thể bị nhuộm kín trong một màu máu tươi. Bọn khủng bố mặc phẩm phục thấy vậy liền hô hào phấn khích. Tay không ngừng chém hạ bọn Ma Cà Rồng lao tới tấn công, Flöte cảm thấy như có một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng mình. Thi hài rải rác khắp nơi. Máu. Khúc thánh ca ghê rợn rung chuyển cả bầu không khí. Chẳng còn đâu vẻ thanh lịch hùng tráng nơi Đế Đô nữa.

“Flöte-sama! Chúng tôi vừa nhận được liên lạc từ Đơn vị 4!”

“Chuyện gì?! Đang lúc bận bịu thế này!”

“Có vẻ như Đại tướng quân Delphyne bị vướng vào đòn pháo vừa rồi mà ngã xuống rồi ạ!”

“Hả?! Del ư…”

Chừng như Đơn vị 4 nhận trách nhiệm cảnh giới Cung điện đã bị hủy diệt hoàn toàn.

Flöte nghiến răng ken két, tự hỏi tại sao chuyện này lại xảy ra.

Đợt bạo động đầu tiên đã bị Millicent Bluenight dễ dàng trấn áp, nhưng vấn đề lại nằm ở chuyện sau đó. Chẳng biết từ cái xó nào, bọn chúng liên tục xuất hiện rồi bắt đầu phá hủy Đế Đô, khẳng định rằng “Một quốc gia không tin tưởng Đức Chúa như Mulnite cần phải được cải cách”. Có ăn nói hàm hồ thì cũng một vừa hai phải thôi chứ.

Ngặt nỗi, đợt tấn công của bọn chúng lại vượt xa dự tính của quân đội Đế quốc Mulnite.

Những kẻ này không phải tín đồ thông thường. Quá nửa bọn chúng là quân chinh chiến trực thuộc Nghịch Nguyệt. Chưa kể, có vẻ như bọn chúng còn có thể dễ dàng gia tăng số lượng bằng ma pháp thôi miên hay gì đó. Những kẻ bạo động này sau khi phá hủy đủ thứ công trình thì bắt đầu xâm nhập vào Cung điện Mulnite.

“Chết này! Hết tên này đến tên khác…”

Những kẻ khủng bố liên tục phóng tới, miệng hô hào cái tên Đức Chúa.

Cô vẫn chưa tìm ra được kẻ chỉ huy cuộc bạo động.

Các Thất Hồng Thiên không kịp trở tay trước lối tấn công như du kích của bọn khủng bố và liên tục bị dồn về phía đằng sau. Những tiếng nổ liên hoàn phía đằng xa nhất định chính là tác phẩm của Ác Quỷ Tung Bom Phóng Lãng Petrose Calamaria. Chừng như người này muốn dùng những vụ nổ này để dụ chỉ huy phe địch ra mặt, nhưng xem ra không có hiệu quả là bao.

“Mascarail-sama! Cẩn thận sau lưng!”

Thốt nhiên thuộc cấp của cô hét lên. Mặc dù đã phản ứng rất nhanh nhưng vẫn không kịp. Một tên thuộc phía bạo động nhằm thẳng vào cổ họng Flöte mà đâm kiếm. Cô nghiến răng, chuẩn bị tinh thần hứng trọn đòn ấy thì chợt, cơ thể kẻ địch bị một nắm đấm dộng vào bên sườn thổi bay đi.

“Ngài không bị thương ở đâu chứ, Mascarail-dono?!”

Đó chính là Thất Hồng Thiên khoác lên mình bộ phẩm phục, Helldeus Heaven.

Flöte thở phào nhẹ nhõm, đoạn điều chỉnh lại lực nắm thanh kiếm mỏng.

“Cảm ơn ngài rất nhiều, Heaven-sama. Tình thế quá nguy hiểm, không có ngài có thể tôi đã chết rồi.”

“Thật hiếm khi thấy ngài buông lơi cảnh giác như vậy. Nhưng cũng không phải chuyện khó hiểu gì, bởi những kẻ này có giết bao nhiêu cũng chẳng thể nào hết được mà.” – Helldeus khoanh tay lại, khuôn mặt lộ rõ vẻ bối rối – “Rốt cuộc điều gì khiến bọn chúng đi xa đến thế? Chưa kể lại còn giả vờ làm tín đồ sùng đạo, đúng là chẳng coi ai ra gì. Điều này chỉ khiến Thần Thánh Giáo bị coi như kẻ địch của toàn bộ các quốc gia sau khi cuộc náo loạn này kết thúc mà thôi.”

“Chuyện thế này ta sẽ để sau tìm hiểu.” – Flöte đánh mắt quan sát xung quanh mà nói – “Dù vậy thì tôi vẫn chưa thể nắm được tình hình. Rốt cuộc kẻ địch của chúng ta là Thần Thánh Giáo hay Nghịch Nguyệt? Và hai tổ chức ấy có móc nối với nhau như thế nào?”

“Chuyện này tôi cũng không rõ, nhưng ít nhất ta có thể đảm bảo rằng Julius VI đang cấu kết với bọn khủng bố.”

Những kẻ bị bắt làm tù binh đã khẳng định chắc nịch rằng “Đây là mệnh lệnh của Julius VI” , tuy vậy thì Flöte không cho rằng những kẻ này nổi loạn là vì lý do tôn giáo. Cô cảm thấy như bọn chúng chỉ đang lợi dụng tôn giáo để thực hiện tham vọng nào đó mà thôi.

Để rồi giờ đây, nanh vuốt của bọn chúng cuối cùng cũng đã chạm tới Cung điện Mulnite.

Ngay lúc cô tự hỏi liệu Hoàng đế sẽ làm gì trong trường hợp này, bỗng từ phía đằng trước rộn lên tiếng hô hào ồn ã. Đám khủng bố lao tới tấn công như tuyết lở. Flöte tặc lưỡi rồi giương lên thanh kiếm.

“Mấy cái người đi sang Thánh Đô kia đang làm gì vậy không biết!”

“Khi nãy tôi có nhận được liên lạc. Chừng như Gandesblood-dono đã giành lại thành công Trung úy Villhaze, còn chuyện sau đó tôi cũng không nắm chắc được.”

“Không thuyết phục được Julius VI thì còn nói làm gì. Hoặc ít nhất cũng phải ngăn chặn nguồn cơn dấy lên cuộc nổi loạn tôn giáo này chứ…”

“Ngài nói không sai.” – Helldeus đứng cạnh Flöte – “Tiện cho tôi hỏi, Mascarail-dono, ngài nghĩ mục tiêu tối thượng của Thánh Đô và Nghịch Nguyệt là gì?”

“Chuyện đó mà ngài còn phải hỏi nữa sao?! Nhất định bọn chúng chung tay là để hủy diệt Đế quốc Mulnite chứ còn gì. Kallen-sama mà có mặt ở đây thì ta đã có thể đối phó sớm hơn rồi…”

“Hừm, Đế quốc Mulnite đã luôn được Hoàng đế chống lưng đấy nhỉ.”

Cô chợt cảm thấy có gì đó không đúng. Lời Thất Hồng Thiên này vừa nói hình như có chút quái lạ.

Helldeus mỉm cười nói tiếp.

“Mulnite quả đúng là một quốc gia tuyệt vời. Vậy cho hỏi, ngài đã sẵn sàng để từ bỏ sinh mạng vì chủng Hấp Huyết chưa nhỉ?”

“? Chuyện đó ngài còn phải hỏi hay sao? Nghĩa vụ của Thất Hồng Thiên chính là phải dâng hiến bản thân vì Đế quốc. Cho dù kẻ địch cho là ai đi chăng nữa thì ta cũng không được do dự mà đứng lên thật hiên ngang, để rồi ngã xuống thật diễm lệ.”

“Tôi hiểu, tôi hiểu rồi.”

Những ngày gần đây, hàng ngũ Thất Hồng Thiên có quá nhiều kẻ nhu nhược. Terakomari Gandesblood là một chuyện đi, lại còn được cả Sakuna Memoirs nữa. Quả nhiên Flöte Mascarail phải phô diễn cho cả thế giới thấy thế nào mới thực sự là tướng quân phụng sự Đế quốc.

Bỗng nhiên, Helldeus chỉ về phía đối diện với quân địch mà hét lên.

“Ồ!! Trông đằng kia kìa! Có cảnh này hay lắm đấy!”

“Cảnh hay? Lần này lại là gì nữa đâ–––”

Tưng, hình như có gì đó vừa thay đổi.

Để rồi thốt nhiên, Flöte cảm thấy có cơn đau nóng rát dậy lên từ hạ bộ mình.

“Hả?” – Khuôn mặt nhuốm màu tuyệt vọng, cô liếc nhìn xuống dưới. Tại đó là một thanh kiếm sắc lẹm đâm sâu vào hạ bộ cô. Cô không hiểu gì cả. Rốt cuộc chuyện gì vừa xảy ra?

Sức lực bị bòn rút khỏi cơ thể, khiến cô ngã quỵ xuống đất.

Cuối cùng, cô nhận ra, rằng người đang nắm chặt thanh kiếm chính là Helldeus Heaven.

Hay đúng hơn, một kẻ khoác lên mình nhân dạng của Helldeus Heaven.

“Chẳng cần phải dùng tới《Mạc Dạ Đao》. Quá đơn giản.”

“N-Nhà ngươi là…!”

BỤP! Làn khói trắng bao phủ tứ phía xung quanh. Hình dáng Ma Cà Rồng trong bộ phẩm phục biến mất trong tích tắc, thay vào đó, một thiếu nữ với đôi mắt ánh lên màu đỏ hồng xuất hiện.

Một Thú Nhân với vẻ ngoài đặc trưng là tai cáo cùng đuôi cáo. Đó chính là ả khủng bố từng tử chiến với Terakomari Gandesblood và Amatsu Karla tại Thiên Vũ Hội, Fuyao Meteorite.

Trông xuống Flöte bằng ánh mắt lạnh tanh, ả khẽ nói.

“Nếu muốn hỏi về Helldeus Heaven thì gã đã tử trận từ lâu. Chỉ còn mỗi Petrose Calamaria là tay chóp bu duy nhất còn sót lại mà thôi. Hồi kết của Đế quốc Mulnite thế là đã gần kề.”

“Thứ… khủng bố nhà ngươi…”

“Cứ thoải mái mà chết đi. Khi ngươi tỉnh giấc thì nơi đây sẽ không còn là Đế quốc Ma Cà Rồng nữa đâu. À mà, nếu trước đấy bọn ta phá hủy Ma Hạch thì liệu ngươi có còn tỉnh nữa không nhỉ? Khó hiểu thật.”

“C-Chờ đã…”

Fuyao Meteorite ung dung rời đi, thế mà cô lại chẳng thể nào đuổi theo ả được.

Quan sát xung quanh một lượt, cô nhận ra các Ma Cà Rồng thuộc Đơn vị 3 cũng đã tử trận tự lúc nào.

Cơ thể cô chẳng còn chút sức lực nào. Ta quyết không tha cho nhà ngươi––– Thậm chí cô còn chẳng đủ sức để thốt lên những lời cay cú như vậy nữa. Hình ảnh Đế Đô sụp đổ in đậm trong đôi mắt, ý thức của Flöte cứ thế mà phai dần.

Như vậy, Đế quốc Mulnite đã chơi vơi ở mép vực diệt vong.

Hoàng đế biệt tăm biệt tích. Tể tướng đã bị sát hại. Ba trong số bốn Thất Hồng Thiên ở lại bảo vệ Đế Đô cũng đã ngã xuống. Các Nguyên lão cũng đã ôm trọn số tài sản tư mà chạy biết về vùng nông thôn.

Người dân không cầu nguyện với Đức Chúa.

Điều mà họ mưu cầu là một vị anh hùng đủ sức dẹp tan tình thế loạn lạc này.

Và người đó nằm trong những Thất Hồng Thiên còn sót lại. Team chúng mình biết quảng cáo Popup sẽ khiến Quý đọc giả khó chịu khi trải nghiệm, nhưng chúng mình đang gặp khó khăn về chi phí duy trì và phát triển website nên buộc phải chèn quảng cáo popup trong một vài tháng, chúng mình chân thành xin lỗi và mong Quý đọc giả thông cảm.

Hoặc nếu bạn cảm thấy phiền, bạn có thể ủng hộ đọc tại website khác trong hệ thống của chúng mình tại link tương ứng:https://lightnovel.vn/truyen/noi-phien-muon-cua-cong-chua-ma-ca-rong-hikikomori/chuong-3-5-hoang-hon-noi-de-quoc-57

Truyện Chữ Hay