Nỗi phiền muộn của công chúa Ma Cà Rồng hikikomori

chương 3: hỡi thế giới, hãy quan sát cho thật kỹ!

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Dạo gần đây đúng là đã xảy ra đủ thứ chuyện. Hết chơi biển với Vill và Sakuna lại đến bị Nelia dụ dỗ chinh phục thế giới, xong nhầm lẫn thế nào còn đi thổi tung cả căn cứ địch, cuối cùng lại còn thiết lập quan hệ đồng minh với Thiên Chiếu Lạc Địa nữa chứ… Đúng thực là cái mùa hè bảy chìm ba nổi mà.

Mà thôi, ba cái chuyện đau đầu như thế liên quan gì tới tôi đâu. Không liên quan thì có vắt óc suy nghĩ cũng chẳng ích gì. Thế nên hôm nay cứ ngủ nghê thỏa thích thôi nào── Gật gù tới đây, tự nhiên tôi cảm thấy như nhỏ hầu biến thái đang gọi mình.

“Komari-sama ơi, dậy đi thôi. Đến giờ làm việc rồi đấy ạ.”

“Làm việc giề cơ~?! Bị ngu à! Hôm nay là chủ nhật đó nhaa…”

“Giờ không phải lúc ôm ghì lấy con cá heo như vậy đâu ạ. Guerra-Arca vừa tuyên chiến rồi nên ta phải họp bàn để đưa ra phương án đối phó đấy ạ. Hoàng đế Bệ hạ và các Thất Hồng Thiên khác đang chờ tiểu thư đó.”

“Ta đếch cần biết… Cứ bảo mọi người là ta ngủ quá giờ trưa là được chứ gì…”

“Không cần em phải chuyển lời đâu ạ. Mọi người đều đang ở đây cả rồi.”

“Nói mớ thì khi nào ngủ hẵng nói ch…”

Tôi dụi dụi mắt, đầu vẫn chưa tỉnh khỏi cơn mê. Nay là chủ nhật cơ mà. Kẻ nào tỉnh ngủ sáng chủ nhật đích thị không phải con người. Hay thôi cứ bảo nhỏ hầu lắm chuyện này biến về nhà sớm luôn cho rảnh nợ nhỉ?── Đến đây, mắt tôi đảo quanh một vòng.

“Ủa? Đang mơ hở?”

Xung quanh tôi toàn những gương mặt quen thuộc. Bên cạnh là nhỏ hầu Villhaze, ngay đối diện là Hoàng đế Bệ hạ, bên cạnh bả là ông linh mục tăng động Helldeus Heaven, bên cạnh nữa với vẻ mặt nhăn nhó như khỉ ăn ớt chính là Flöte Mascarail, cạnh nữa chính là Delphyne bí ẩn với chiếc mặt nạ thường ngày, cách một ghế trống chính là thiếu nữ bạch ngân Sakuna Memoirs, lại cách một ghế trống những là một dãy những con người không quen biết, bao gồm một người đàn ông và một người phụ nữ bận kimono, rồi cuối cùng là một người đang trông sang bên này với vẻ mặt lạnh tanh, chính là Amatsu Karla. Rồi chúng ta trở lại với chiếc ghế ban đầu là Hoàng đế Bệ hạ.

…… Ô kìa? Gì đây, đúng là mơ thật rồi ha? Chứ không thì làm sao mọi người lại tập trung lại hết một chỗ thế này?

“Bởi Komari-sama chẳng có vẻ gì là sắp dậy nên em đành phải khiêng cả cái giường đặt lên bàn hội nghị thôi ạ.”

“NGƯƠI LÀM CÁI TRÒ GÌ VẬY HẢ!!”

“Câu đó phải để chúng tôi nói mới phải chứ Gandesblood-san!!”

Xoẹt! Flöte lườm tôi sắc lẹm tới độ những tưởng hiệu ứng âm thanh vừa vang lên một tiếng. Điều này khiến vai tôi khẽ giật lên một cái, ắt hẳn là do những lời chê bai chửi bới khi trước khiến tôi bị ám ảnh theo bản năng.

“Hội nghị tác chiến đã bắt đầu rồi dám ngang nhiên ngủ say như chết trên bàn hội nghị, đúng là không coi ai là gì! Quả nhiên là cô vẫn chẳng hề ý thức được mình là một Thất Hồng Thiên mà!”

“Y-Ý thức thì tôi vẫn có nhé! Đến lúc trong mơ tôi còn thảo ra kế hoạch tác chiến được cơ mà.”

“Ồ vậy cơ đấy, thật ưu tú làm sao! Vậy cô có thể để tôi lắng nghe những cao kiến cô nảy ra trong mơ được không nhỉ? Cô dự định sẽ đối phó với quân địch đang làm loạn ngay trước mũi ta như thế nào đây?”

“Vill đâu, mau phát biểu kế hoạch tuyệt hảo ta nghĩ ra trong mơ đi nào.”

“Giải quyết tất cả bằng nắm đấm ạ.”

“Giải quyết tất cả bằng nắm đấm đó!”

“Nắm đấm mà giải quyết được tất cả thì đã không nên chuyện!”

“Công việc của Thất Hồng Thiên không phải giải quyết bằng nắm đấm thì bằng gì?!”

“Chuyện này tôi không phủ nhận! Nhưng lần này không dùng cái đầu một chút thì không thắng được đâu, ý tôi là thế!”

“Hở? Mọi người quây nhau đánh cờ hả?”

“LÀM SAO CÔ SUY RA CÁI CHUYỆN NHƯ THẾ ĐƯỢC VẬY HẢẢẢẢẢ?!!!”

“Bình tĩnh lại đi Flöte. Komari vừa với tỉnh dậy, đã hiểu mô tê chuyện gì đâu.”

Hoàng đế lên tiếng quở trách. Flöte chừng như muốn cự nự lại gì đó, nhưng cuối cùng cũng chỉ “Em thực sự xin lỗi” rồi không nói gì thêm nữa. Ấy không, bình tĩnh mà nghĩ lại thì đáng ra tôi mới là người phải xin lỗi chứ. Ai đời lại vác giường tới bàn hội nghị rồi ngủ say như chết bao giờ. Không còn ở cái mức độ mắt nhắm mắt mở cho qua nữa đâu nhé. Chưa kể là tôi vẫn còn đóng nguyên bộ đồ ngủ trên người đây này. Mọi người đang nhìn kìa, phải nhanh thay đồ thô── Vừa lúc tôi ngớ ra bộ dạng mình đáng xấu hổ nhường nào, Hoàng đế liền lên tiếng giải thích như không có chuyện gì xảy ra.

“Để trẫm thuật lại thêm một lần nữa. Guerra-Arca đã tuyên chiến với liên minh Mul-Thiên chúng ta. Nói thêm, đây nhất định không thể là chiến tranh giải trí, bởi bọn chúng đang xâm chiến lãnh thổ Đế quốc Mulnite tại Lãnh Thổ Hạt Nhân. Chưa kể, theo như thông tin do thám được thì đại đa số các Bát Anh Tướng đều có tham gia trận chiến này. Tựu trung lại, bọn chúng không muốn khai chiến bình thường, mà là một trận chiến toàn lực lấy mạng đổi mạng.”

Ủa? Hình như tôi vừa nghe ai nói chiến tranh chiến trủng gì thì phải? Thế thì cứ tam thập lục kế tẩu vi thượng sách thôi.

Khẳng định quyết tâm trong lòng xong xuôi, tôi liền rón rén xuống giường, xuống bàn, rồi lặng lẽ chạy biến ra khỏi phòng.

Đắng lòng thay, chưa kịp chạy bước đầu thì nhỏ hầu kia đã tóm chặt lấy vai tôi rồi ép tôi ngồi xuống ghế rồi. Có cố đứng dậy thì cái thứ thể lực khủng bố của nhỏ cũng chẳng cho phép. Chợt, Sakuna ngồi cạnh tôi liền cất tiếng chào hỏi “Chào buổi sáng” với giọng khe khẽ.

“C-Chào buổi sáng nhá Sakuna… Tiện cho tớ hỏi, tình hình thế nào rồi?”

“Ơ, đúng như Hoàng đế Bệ hạ vừa nói thôi. Guerra-Arca tuyên chiến, ta phải khẩn cấp mở cuộc họp để thảo luận phương án tác chiến. Mọi người phía Thiên Chiếu Lạc Địa cũng tham gia cùng luôn.”

“Chỗ này là Cung điện Mulnite đúng không?”

“Thưa không, nơi này gần lâu đài cổ tại thành phố tường lũy Faure thuộc châu Metrio Lãnh Thổ Hạt Nhân, tức là gần cái nơi khi trước mình tổ chức Thất Hồng Thiên Tranh Tài đó. Theo lời Hoàng đế Bệ hạ thì đây sẽ là nơi đầu tiên bị quân địch nhắm tới.”

Chừng như trong lúc còn đang say giấc nồng thì tôi đã bị khuân tới cái chỗ khỉ gió chết toi nào đấy mất tiêu rồi.

“… Đừng bảo tớ là chỗ này là ngay tâm chiến trường nhé?”

“Thưa không, chiến tranh vẫn chưa bắt đầu… À, chị ăn sôcôla không ạ? Chắc chị vẫn chưa ăn sáng đâu nhỉ? Đây em đút cho, Aaa nào.”

“Cảm ơn cậu nha.” – Tôi cắn lấy một miếng sôcôla cậu ấy đưa cho. Ngon quớ, hạnh phúc chính là đây – “… Mà chiến tranh thế này, cuối cùng cũng là do tớ mà ra hở?”

“Không phải lỗi của Komari-sama đâu ạ… À, tiểu thư ăn sôcôla không? Tiểu thư vẫn chưa được ăn sáng đâu mà nhỉ. Đây em đút cho, Aaa nào.”

“Cảm ơn nha.” – Tôi nhận thanh sôcôla đưa cho rồi đưa lên miệng. Ngon quớ, hạnh phúc nhân đôi – “… Không phải lỗi của ta nghĩa là sao?”

Chẳng hiểu sao tự nhiên Vill lại phồng mang trợn má, nhưng vẫn không khước từ nghĩa vụ giải thích.

“Chừng như Guerra-Arca vốn dĩ đã dự định gây chiến với Mulnite ngay từ đầu rồi ạ. Đúng thực là hành động phá hủy khách sạn Mộng Tưởng Lạc Viên của Komari-sama chẳng khác nào mồi lửa châm ngòi, nhưng cho dù ta không làm vậy đi nữa thì sớm muộn gì cũng thành ra thế này thôi ạ. Ý em là như vậy.”

“Hở? Thế nói chung là cũng từ ta mà ra cả chứ gì?”

“Nhân tiện, đây là đoạn trích tuyên bố của bên Guerra-Arca ạ.”

Bản thông cáo từ Tổng thống nước Cộng hòa Guerra-Arca gửi tới lãnh đạo liên minh Mul-Thiên, Terakomari Gandesblood

Hành vi lộng quyền của quý liên minh thực lòng khó mà có thể chấp nhận được. Mặc dầu đã biết rõ những nỗ lực không ngừng nghỉ phía bổn quốc trong công cuộc gìn giữ hòa bình, vậy mà quân đội của quý liên minh, đặc biệt là Đơn vị 7 thuộc Đế quốc Mulnite do Thất Hồng Thiên Đại tướng quân Terakomari Gandesblood chỉ huy lại không ngừng lặp lại những hành động phi pháp man rợ như vậy. Chính bởi nguyên do này, chúng tôi đã đi tới kết luận, sẽ sử dụng vũ lực để ngăn lại hành vi bạo ngược này của quý liên minh. Tựu trung lại, Cộng hòa Guerra-Arca tuyên bố sẽ phát động chiến tranh với liên minh Đế quốc Mulnite và Thiên Chiếu Lạc Địa.

“… Nhìn ngang ngó dọc thế nào cũng là lỗi của ta hết trơn.”

“Ấy là tiểu thư thấy thế thôi ạ.”

“Với làm sao ta lại thành lãnh đạo liên minh mất tiêu rồi thế này?”

“Là do một bức hình tiểu thư chụp chung với ngài Amatsu Karla bị rò rỉ ra, thành ra Cộng hòa Guerra-Arca có vẻ đang nhăm nhe cái đầu của Komari-sama đấy ạ.”

“HẢẢẢẢẢẢẢẢẢ?!!!”

Tôi đứng phắt dậy. Vill liền đưa cho tôi một tờ Thời báo Lục Quốc(!) và trên đó đúng thực là có một bức hình tôi với Karla đang mỉm cười bắt tay nhau. Thế này thì trông hệt như kiểu tôi đang dẫn đầu liên minh này luôn rồi chứ còn lệch đi đâu được nữa!

“Thế quái nào lại thành ra thế này vậy hả trời ơi! Quá trời thứ lăng nhăng luội cuội tới độ ta chẳng biết nên bắt đầu sửa lưng từ đâu nữa rồi đây này! Vill ơi ta phải làm gì đây?!”

“Chỉ còn cách giết sạch thôi ạ.”

“Ngươi thừa biết là ta đếch thích còn gì! Đã mất công lên kế hoạch hôm nay lẻn ra ngoài hồ bơi chơi rồi cơ mà!”

“Thực lòng mà nói thì em cũng muốn được tham gia cùng tiểu thư lắm. Có điều, Komari-sama à, tiểu thư đang thu hút sự chú ý đó ạ.”

Đến đây tôi mới ngớ ra, đoạn đảo mắt láo liên. Không chỉ các Thất Hồng Thiên, mà cả các chư vị Ngũ Kiếm Đế lặn lội đường xa từ Thiên Chiếu Lạc Địa tới cũng đang ở đây luôn. Thấy vậy, tôi liền đằng hắng một cái rồi nói lại.

“Đã mất công lên kế hoạch hôm nay lẻn ra ngoài hồ bơi đổ đầy máu tươi quân địch chơi rồi cơ mà!!”

“Hay! Nói hay lắm! Chừng như lãnh đạo của chúng ta cũng đang tràn trề khí thế dẹp tan kẻ địch rồi đấy nhỉ!”

Vị Hoàng đế mỹ nữ tóc vàng ngực bự lên tiếng nghe rõ vui vẻ. Ngược lại, tôi thì đang ôm đầu hối hận. Ai đời lại đi đối xử với tôi như lãnh đạo vậy chứ? Tiện đây, có chiếc giường tổ chảng ngay chính giữa bàn nên tôi chẳng làm sao thấy được vẻ mặt bà hoàng ngồi ngay đối diện mình. Ai đó dẹp cái giường đi giùm cái.

“Nào, ắt hẳn tới lúc này thì quân Guerra-Arca cũng đang rục rịch hành động rồi. Nếu như đúng thực mục tiêu của bọn chúng là chiếm lấy lãnh thổ nước ta tại Lãnh Thổ Hạt Nhân thì trăm phần trăm cái thành phố tường lũy Faure này sẽ bị nhắm tới đầu tiên, bởi một khi có trong tay nơi này rồi thì sẽ có thể dễ dàng【Chuyển Di】tới Đế quốc Mulnite và một phần Thiên Chiếu Lạc Địa mà. Thế nhưng, đương nhiên là chúng ta ngu gì để bọn ngu độn ấy làm càn. Phải sử dụng sức mạnh liên minh để tiêu diệt bọn chúng.”

“Kallen-sama, chỉ tiêu diệt thôi thì vẫn là quá nhân từ rồi ạ. Ta phải khắc ghi sự thanh lịch xen lẫn tàn bạo của dân Mulnite vào tận sâu trong xương tủy bọn gỉ sắt Arca!”

“Chính xác là như vậy đấy Flöte. Giờ đây ta có hai mục tiêu cần phải hoàn thành: đầu tiên là đẩy lùi quân địch, và thứ hai là phản công, phá hoại các cứ điểm quân sự của bọn chúng. Chuyện thế này hẳn Thiên Chiếu Lạc Địa các người hẳn sẽ tường tận hơn phải chứ, Amatsu Karla?”

Leng keng, tiếng chuông ngân vang lên. Karla đứng dậy trông đầy duyên dáng.

“Phải, tuy rằng những chuyện này ta đã bàn kỹ với nhau trong lúc Gandesblood-san còn đang say giấc nồng rồi.”

Lời mào đầu như muốn khoét một cái lỗ tướng trên bụng tôi. Thật luôn? Mấy người thật sự họp bàn với nhau trong khi tôi ngáy khò khò trên mặt bàn ấy hả? Bộ không ai thấy có gì kỳ quái hay sao?

“Chúng tôi nghi ngờ rằng Cộng hòa Guerra-Arca đang xây dựng một cơ sở quân sự phi pháp, chính là khu nghỉ dưỡng Mộng Tưởng Lạc Viên tọa lạc tại châu Flaral Lãnh Thổ Hạt Nhân. Nhóm nhẫn giả phía chúng tôi báo cáo lại rằng đã tìm được bằng chứng cho thấy bọn họ đang tàng trữ Thần Cụ trái phép tại nơi này. Chỉ cần chúng ta thu thập được những bằng chứng này rồi công khai cho toàn Lục Quốc, nhất định Tổng thống Madhart sẽ khó lòng tiến công được nữa.”

“Liệu có thể nào bên đó sẽ sử dụng Thần Cụ trong trận này không nhỉ?” – Helldeus bày tỏ nghi vấn – “Nếu như bên địch thực sự dùng tới những thứ vũ khí phi pháp đó thì trận này ta không hăng lên một chút là không xong đâu.”

“Khả năng đó hoàn toàn không thể xảy ra. Thần Cụ là một con dao hai lưỡi, có thể gây hại cho chính người sử dụng nếu lỡ tay đâm trúng bản thân. Chưa kể trong trường hợp bị quân ta cướp được thì thứ vũ khí đó thậm chí còn gây hại cho bọn chúng. Chính vì vậy mà Thần Cụ chỉ có thể được sử dụng trong một số ít trường hợp đặc thù, tỉ như ám sát mà thôi.”

“Tôi hiểu rồi! Cẩu thả lơ đễnh một cái là chết người như chơi đấy nhỉ!”

Karla thoáng nheo mày. Helldeus hỏi như vậy cũng không có gì là lạ. Đối phương mà sở hữu một thứ vũ khí trên trời rơi xuống như thế thì đương nhiên là phải cảnh giác rồi.

“T-Tựu trung lại, chúng ta có hai mục tiêu như vậy. Chính vì thế mà tôi đề xuất rằng tám tướng quân có mặt tại nơi này sẽ chia ra thành hai nhóm đồng thời triển khai kế hoạch tác chiến.”

Tôi một lần đảo mắt quanh bàn tròn. Trừ Vill với Hoàng đế ra thì tại nơi này chỉ có đúng 8 người có mặt. Tưởng đâu Thất Hồng Thiên với Ngũ Kiếm Đế thì phải là 7 + 5 = 12 chứ nhỉ… À đâu, Thất Hồng Thiên bên mình có một cha nghỉ khỏe rồi. Đến đây thì Vill mới lên tiếng giải thích.

“Có hai thành viên trong Ngũ Kiếm Đế của Thiên Chiếu Lạc Địa vắng mặt ạ. Chừng như phong tục nước họ là luôn phải có hai vị tướng quân ở lại để bảo vệ đất nước.”

“Hiểu, thế sao bên mình có mỗi năm mạng thế này?”

“Có vẻ như chỉ huy Đơn vị 1 Petrose Calamaria đã tự ý hành động rồi ạ. Còn về Đơn vị 5 thì… vì Odilon Metal đã thoái vị nên vị trí đó vẫn chưa có ai lấp vào ạ.”

Rồi hiểu. À mà hiểu cái chết tử chết tiệt. Tự ý hành động rồi là thế nào? Phang nhau luôn rồi ấy hả? Kẻ đó có thật là đang sống chung thế giới với mình không thế?

Leng keng, tiếng chuông ngân vang lên. Karla vẫy tay một cái để thu hút sự chú ý từ mọi người.

“Chia ra hai nhóm như vậy để hành động độc lập, nhắm tới cả hai mục tiêu cùng lúc là tốt nhất. Nhóm phòng thủ sẽ nghênh tiếp đợt tiến quân của Guerra-Arca, còn nhóm tấn công sẽ công kích vào Mộng Tưởng Lạc Viên. Cô thấy ổn chứ, Gandesblood-san?”

“Ớ? Sao hỏi tôi?”

“Bởi cô là thủ lĩnh của liên minh này kia mà.”

“… Karla muốn chức thủ lĩnh không? Tôi nhường cho.”

“Phía quân địch đã nhận định cô là thủ lĩnh rồi thì có bí mật thay đổi cũng chỉ hoài công mà thôi. Ôi thật đáng tiếc làm sao. Đáng ra kẻ mạnh nhất là tôi đây mới thực sự phù hợp với chức vụ thủ lĩnh chứ.”

“Hừ hừ hừ…”

Bảo làm là làm được chắc? Có điều, đến nước này rồi mà còn “Không đâu không đâu tui muốn về nhà cơ~!” thì mười phần chắc chín mụ Flöte kia sẽ để máu dồn lên não xong tạt kiếm bay đầu tôi liền. Nghĩ đã thấy rợn cả người, đành phải gồng mình chịu đựng thôi.

“Vậy Gandesblood-san, cô thấy ý kiến chia thành hai nhóm như vậy thế nào?”

“Đ-Để xem… Vill, nhóm nào nguy hiểm hơn?”

“Đương nhiên là nhóm tấn công rồi ạ. Nhóm phòng thủ thì chỉ cần ngồi yên vị tại lâu đài, chỉ tay năm ngón cho cấp dưới hành động mà thôi, chứ còn nhóm tấn công thì chẳng hề được như vậy. Khi ấy ta sẽ lại phải thân chinh xuyên phá lòng địch, đổi lại, nếu như có thể phá hủy căn cứ địch thì ta sẽ được vinh danh vì đạt được chiến công hiển hách đấy ạ.”

Dăm ba cái danh dự vinh hiển đây thèm vào. Tính mạng của bản thân phải được đặt lên trên hết chứ. Đơn vị 7 sẽ nhập hội phòng thủ, quyết định vậy đi. Mình sẽ náu thân trong lâu đài, nướng bánh làm kẹo rồi chuyên tâm công tác hậu cần, chẳng cần phải lo đụng tay đụng chân chuyện chiến đấu nữa.

“Được lắm, vậy lãnh đạo tôi đây sẽ đảm trách nhiệm vụ chia nhóm luôn nhỉ? Đầu tiên đơn vị chúng tôi sẽ──”

“Ấy không, chuyện đó thì trẫm đã chuẩn bị xong xuôi rồi.”

Tôi chợt nghe một giọng nói vang lên phía bên kia chiếc giường, chính là giọng Hoàng đế.

“Đây là trận chiến trọng đại quyết định vận mệnh đất nước, nên đương nhiên trẫm phải là người đưa ra quyết định. Helldeus, đọc lớn quyết định lên nào.”

“Thần xin tuân chỉ.”

Hoàng đế đưa Helldeus một tờ giấy nhớ, để rồi ông ta đứng dậy đọc lớn.

“Vậy tôi xin thay mặt Hoàng đế Bệ hạ công bố thành viên của từng nhóm. Đầu tiên, nhóm phòng thủ bao gồm: chỉ huy Đơn vị 1 Thiên Chiếu Lạc Địa Yamatera Homura, chỉ huy Đơn vị 3 cùng nước Reigetsu Karin, chỉ huy Đơn vị 2 Đế quốc Mulnite Helldeus Heaven và chỉ huy Đơn vị 3 cùng nước Flöte Mascarail. Xin hết.”

Hả? Hết gì? Hình như còn thiếu tên ai đó thì phải?

“Tiếp theo tôi xin công bố thành viên nhóm tấn công bao gồm: chỉ huy Đơn vị 5 Thiên Chiếu Lạc Địa Amatsu Karla, chỉ huy Đơn vị 4 Đế quốc Mulnite Delphyne, chỉ huy Đơn vị 6 cùng nước Sakuna Memoirs. Và cuối cùng, chỉ huy Đơn vị 7 Terakomari Gandesblood.”

“Ớ” – Tôi lên tiếng.

“Chờ” – Karla khẽ nói.

Thế nhưng chưa kịp làm gì thì RẦM!!, một thanh âm rung động cả cái bàn tròn làm tôi lẫn Karla đồng loạt nín bặt. Người vừa tung ra hành vi bạo lực ấy chẳng phải ai khác ngoài Flöte. Tất Hắc Thiểm Quang liền trông sang Hoàng đế với vẻ bất mãn hiện rõ trên khuôn mặt.

“Xin hãy chờ một chút đã Kallen-sama!! Tại sao em lại thuộc về nhóm phòng thủ vậy ạ?!”

Sakuna thất kinh trước âm lượng khổng lồ ấy, mém chút nữa là ngã cái uỵch khỏi ghế.

“Nào, bớt nóng” – Hoàng đế lại trông sang Flöte đầy ôn nhu – “Đội tấn công quan trọng là cần tốc độ và sức mạnh. Đơn vị 3 của khanh là kiểu trọng kỹ thuật chứ đâu có tay nhanh hơn não phải chứ?”

“Em tay nhanh hơn não mà!!”

Ừ thì nghe cô ả nói thế tôi cũng gật gù đồng tình đấy, nhưng đó thực sự là điều cô ả tự mình khẳng định được hả ta?

“Kallen-sama, xin người hãy cân nhắc cho thật kỹ càng đi ạ. Giả như cần tới sức mạnh mới vào được nhóm tấn công thì lựa chọn Terakomari Gandesblood rõ ràng là quá đỗi sai lầm. Cô ta yếu như bún thiu, đến cầm thanh kiếm còn không nổi nữa là!”

“Ê ê bớt ăn xằng nói bậy à nha! Trần đời nào có còn Ma Cà Rồng nào tràn trề sức mạnh được như tôi chứ hả?! Nhưng thôi nếu Flöte nài nỉ đến mức đó thì tôi cũng không ngại đổi chỗ đâ ──”

“Xin hãy chờ một chút đã.” – Cùng một tiếng chuông ngân linh kinh, Karla lên tiếng – “Đơn vị Amatsu Karla cũng là một đơn vị trọng đầu óc và chiến thuật chứ không phải sức mạnh, không hề phù hợp với nhóm tấn công đâu ạ. Tôi xin được chuyển sang nhóm phòng thủ, đổi chỗ với Mascarail-san.”

“Ô kìa? Amatsu Karla hỡi, chẳng phải cô từng khua môi múa mép rằng bản thân còn mạnh hơn cả Komari đó sao?”

“Đ-Đúng là như thế. Tôi mạnh mà. Nhưng cũng phải đúng người đúng việc──”

“Amatsu Karla-san nhập nhóm tấn công thì em không có ý kiến gì, vấn đề là Gandesblood-san kia! Nhất định ta không thể giao lại trọng trách lớn lao là tấn công cơ sở quân sự của kẻ địch cho một người như cô ta được!”

“Ấy không Mascarail-san, tôi không ngại chuyển sang nhóm phòng thủ đâ──”

“Đúng rồi đấy! Karla phải ở bên nhóm tấn công! Nên thôi tôi đành phải nhường vị trí bên nhóm tấn công cho Flöte vậy. Đôi khi kẻ mạnh tôi đây cũng phải biết đường bố thí công lao cho người khác chứ.”

“Không không Gandesblood-san, cô đâu cần nhọc công thoái thác như th──”

“Bố thí… CÔ NÓI BỐ THÍ ẤY HẢẢẢẢẢẢẢẢẢ?!!!”

Ối thấy mẹ, mồm đi chơi hơi xa mất rồi.

“Mascarail-sama có gì phải phẫn nộ vậy ạ? Komari-sama đã mất công bố thí cho ngài rồi, chẳng phải tốt nhất là ngài nên đưa tay ra hứng số đồ thừa tiểu thư ban xuống một cách đầy cung kính hay sao?”

“Thôi ngay Vill! Im đi rồi lát ta cho kẹo!!”

“Cô… Cô đúng thực là cái đồ Ma Cà Rồng vô duyên vô phép! Trước giờ tôi vẫn chưa bao giờ nuốt trôi nổi cái cách mà cô nhìn nhận tôi đâu nhé! Đã chẳng có chút xíu thực lực nào mà tối ngày cứ vênh cái mặt lên! Loại Thất Hồng Thiên như cô chỉ mỗi việc hít thở thôi là đã đủ khiến danh dự Đế quốc ngày một hủ bại rồi!”

“B-Biết thỏa hiệp với những gì mình được ban cho là đức tính quan trọng lắm đó nha!”

“Cô làm như tôi thèm cái của bố thí nhà cô lắm đấy nhỉ! Đúng là không sao mà ngửi nổi mà! Cô lúc nào cũng thế! Hôm nay cũng vậy mà cái hôm Thất Hồng Thiên Tranh Tài cũng chẳng khác gì! Nghe nói cô đã dùng tới ma pháp hoàng cấp quét sạch vùng đất xung quanh căn cứ bọn khủng bố tại Guerra-Arca thành bình địa, nhưng đó nhất định chỉ là chuyện bịa! Chắc là cô mua chuộc đám Thời báo Lục Quốc để bọn chúng viết bài có lợi cho cô chứ gì, đừng tưởng tôi đây không biết!”

“HẢẢẢẢẢ?!! Tôi biết là cô hay nói nhăng nói cuội rồi nhưng đừng tưởng người ôn nhu như tôi không biết cáu giận nhé! Lợi lộc cái đầu cô, bọn nó gài hàng tôi thì có! Thứ báo lá cải như thế mà cô vẫn đặt mua hàng ngày được thì tôi cũng xin cúi đầu bái phục! Mua chuộc được cái bọn này thì chẳng thà tôi ép bọn nó đính chính lại thông tin còn hơn!”

“Xin hai người đừng cự cãi nữa đi! Đầu tiên tôi xin được trình bày những dữ kiện cho thấy Đơn vị Amatsu hợp với công tác phòng thủ hơ──”

“Đính chính cái gì cơ?! Chẳng lẽ xuyên tạc sự thật đến mức đó cô còn thấy chưa đủ?!”

“Đủ lắm rồi chứ còn gì nữa! Vốn dĩ tôi có xuyên tạc cái quái gì đâu?!”

“Xin hai người… đừng làm lơ tôi mà…”

“Vậy thì cô giải thích đi! Tại sao báo chí lại viết nhăng viết cuội như vậy hả?!”

“Thì rõ là bịa chuyện rồi chứ còn gì nữa! Nhìn lại mình đi, không phải cô tin tưởng bọn Lều báo Lục Quốc hơi bị quá trớn rồi hay sao hả?!”

“Thời báo Lục Quốc chẳng có lý do gì để bịa chuyện hết! Một tay Gandesblood-san làm sao có thể gây ra được thiệt hại tới nhường đó cơ chứ, nhất định chỉ là một hiện tượng tự nhiên mà thôi! Tôi dám thề nguyên nhân chính là do thiên thạch hay gì đó đâm trúng!”

“Thì tôi muốn đính chính là do thiên thạch đâm xuống đấy thôi!”

“Thật là như vậy không? Hay là cô định ngụy tạo thành ‘Ma Cà Rồng mạnh nhất có thể điều khiển cả thiên thạch’ đây?!”

“Trần đời có kẻ nào điều khiển được thiên thạch luôn hả?! Trời ơi cái đồ nước đổ đầu vịt nhà cô nữaaaaaaaa!!!”

“……………… hức.”

Người đầu tiên nhận ra điều ấy chừng như chính là Sakuna. Do trong người tuôn chảy một phần dòng máu Thương Ngọc nên cậu ấy có thể nhận biết được ma pháp do con người cùng chủng loài phát động sớm hơn 0.1 giây so với mọi người trong phòng. Tôi với Flöte thì bận bịu lời qua tiếng lại, còn các tướng quân khác thì chẳng ai ngờ rằng phe ta sẽ bị tấn công đúng vào thời điểm này.

Đột ngột, Sakuna kéo lấy tay tôi.

“Hơ?” – Thanh âm ngu ngơ phát ra từ miệng tôi, nhưng ắt hẳn chẳng thể chạm tới tai của bất kỳ ai.

Bởi khi ấy, thiên thạch đã sa xuống.

Hay đúng hơn, đó là một đòn công kích ở cấp độ khiến tôi liên tưởng như vậy. Trần nhà bung mở, một viên hỏa viêm đạn bất thình lình sa xuống chạm lên mặt giường rồi bùng nổ. Có ai đó thét lên, cùng với đó là làn gió bỏng rát thoảng qua, để rồi bộ đồ hầu gái quen thuộc liền chắn hết tầm nhìn trong khi tôi còn lơ ngơ chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Khắc sau, ma lực kinh thiên gầm rú khắp không gian. Flöte giải phóng ma pháp ám hắc. Lỗ đen vừa thành hình liền hút hết mọi thứ vào bên trong, bao gồm cả chấn động từ lửa cháy và triệt tiêu tất cả.

Tôi lại chẳng thể làm được điều gì, chỉ biết chết trân vùi mặt vào ngực nhỏ hầu biến thái.

Cái gì vậy? Chuyện gì vừa xảy ra vậy?

Cuối cùng âm thanh mới trở lại với căn phòng. Chợt tôi nghe thấy tiếng ai đó hoảng hốt xộc vào phòng hội nghị.

“Thưa Bệ hạ! Là quân Liên bang Bạch Cực! Bọn chúng đã bắt tay với Guerra-Arca rồi ạ!”

Tôi chui ra từ bên dưới nhỏ hầu mà quan sát tứ phía xung quanh.

Căn phòng hội nghị giờ ngập trong một màu đen kịt.

Chiếc giường đặt trên bàn giờ đây đã về với tro bụi đen thui.

Chiếc gối ôm hình cá heo cha từng mua tặng tôi cũng đã biến mất không dấu vết.

Các tướng quân khác thì đang oằn mình gần tường với khuôn mặt như vừa bị chơi một vố đau điếng. Chừng như tất cả đều đã phát động sẵn một phương án phòng thủ nào đó nên hầu như không ai phải chịu thương tích ngoài da nào── Mà không, khoan đã.

“Vill! Ngươi có sao không?!”

“Em không sao ạ. Komari-sama cũng không bị thương ở đâu chứ?”

“T-Ta không sao, nhưng mà… chuyện này là…”

Khu vực bên ngoài nghe sao mà ồn ã. Đó đây tôi có thể nghe thấy người người hét rống lên. Faure là một lãnh thổ thuộc quyền quản lý của Đế quốc Mulnite, nhưng quan trọng hơn, đây là một thành phố nằm trong Lãnh Thổ Hạt Nhân. Nơi đây còn nhiều chủng tộc khác ngoài Ma Cà Rồng, nói cách khác là vẫn còn đó các Tiễn Lưu và Thương Ngọc lưu trú tại nơi này. Đã biết là như vậy rồi mà bọn chúng còn tung ra một đòn tấn công ở cấp độ ấy──

Các tướng quân khác bao gồm Helldeus và Flöte ngay lập tức rời khỏi phòng. Ắt hẳn mọi người chuẩn bị dẫn quân đi nghênh chiến với Liên bang Bạch Cực đây mà.

“Thưa Bệ hạ! Guerra-Arca vừa liên lạc với phe ta!”

Ma Cà Rồng trông như tay hộ tống của Hoàng đế hét lên. Hoàng đế đứng hiên ngang ngay giữa căn phòng cháy rụi đen thui, vẻ mặt thiếu vắng cảm xúc lạnh lẽo tựa băng giá mà lấy ra viên khoáng thạch truyền tin từ trong túi.

“Chúc một ngày tốt lành, hỡi Hoàng đế Bệ hạ Đế quốc Mulnite.”

Một giọng đàn ông vang lên. Hoàng đế liền chuyển sang chế độ phát loa.

“Như ta đã thông báo trước với Đại Thần của Thiên Chiếu Lạc Địa, lần điều quân này của bọn ta là vì đại nghĩa. Hành động của các người đã làm xáo trộn nền hòa bình của Lục Quốc, chính vì vậy mà ngày hôm nay, ta sẽ khiến các người phải trả giá.”

Cuối cùng tôi cũng ngộ ra. Đầu bên kia ắt hẳn chính là gã tay to mặt lớn tại Guerra-Arca, Madhart.

“Trả giá chuyện gì cơ nhỉ? Cay chuyện bọn này tấn công lãnh thổ của đằng đó hả?”

“Đây không chỉ đơn giản là chuyện cay cú rồi trả đũa. Đế quốc Mulnite đã làm xáo trộn nền hòa bình của thế giới. Chẳng nói đâu xa, chính các người đã biến lãnh thổ Guerra-Arca thành bình địa băng giá, chưa kể Mộng Tưởng Lạc Viên vốn dĩ được dựng lên để đại diện cho nền hòa bình hữu nghị của bọn ta cũng bị các ngươi dùng mưu hèn kế bẩn đánh sập đó thôi.”

“Chẳng phải cả hai nơi đó bọn này đều có lý do chính đáng để tấn công hay sao?”

“Hành vi man rợ của Mulnite chẳng hề dừng lại ở mỗi công kích vật lý. Các người còn làm xáo trộn thế giới bằng những câu từ chấn động, đặc biệt là đến từ một bộ phận Thất Hồng Thiên: nào là khơi khơi tuyên bố chinh phục thế giới làm lòng dân hoang mang, nào là gia tăng nguồn cầu cơm cuộn trứng và tăng giá trứng ngoài thị trường để thao túng nền kinh tế thế giới. Đấy là còn chưa kể các ngươi còn làm vấn đề phân biệt đối xử với loài tinh tinh ngày một trầm trọng do những phát ngôn sặc mùi định kiến về giống loài này.”

“Nói thật nhé, nghe cứ bịa bịa thế nào ấy.”

“Vẫn chưa hết đâu. Ngoài ra vẫn còn nghi vấn cho thấy các ngươi có cấu kết với tổ chức khủng bố Nghịch Nguyệt, như Thất Hồng Thiên Odilon Metal vốn dĩ là thành viên cốt cán của tổ chức này, hay một kẻ đã luôn thực hiện hành vi khủng bố như Sakuna Memoirs lại được giao phó chức vụ tướng quân thay vì phải chịu cực hình. Một quốc gia nguy hiểm đến nhường này làm sao có thể để yên cho được. Vậy nên bọn ta quyết định sẽ buộc dây cương để kìm hãm các người.”

“Nhắm làm nổi không đấy?”

“Bọn ta cũng đã thông báo với các nước khác từ lâu. Liên bang Bạch Cực và Vương quốc Lapelico đã đồng tình với đề xuất của bọn ta. Chỉ còn lại một mình Yêu Tiên Hương, nhưng ắt hẳn những kẻ này cũng sẽ phản hồi tích cực mà thôi. Nói cách khác, Đế quốc Mulnite và Thiên Chiếu Lạc Địa đã trở thành kẻ địch của bốn quốc gia rồi đấy.”

“Rồi hiểu luôn. Thế mục tiêu của đằng ấy là gì nhỉ?’

“Chinh phục Mulnite.”

Sắc mặt của Hoàng đế đột ngột thay đổi. Đôi mắt bà ta ánh lên một vẻ lạnh lẽo làm tôi ớn hết cả sống lưng.

“… là điều ta muốn nói, nhưng bên này cũng nào có cầm thú đến thế. Nếu như không muốn Faure sụp đổ thì mau cho ta biết hình dáng thực sự của Ma Hạch Đế quốc Mulnite, ngay lập tức.”

“Giời, dài dòng văn tự. Nghĩ cứ bảo đây nói là nói liền luôn chắc?”

“Không nói thì ta sẽ nhấn chìm Đế Đô trong biển lửa. Nói trước, đây không phải đàm phán, mà là uy hiếp. Bất biết tướng quân Mulnite và Thiên Chiếu Lạc Địa có ưu tú đến nhường nào, bị đặt trong tình thế phải đối đầu với cả bốn quốc gia thì sớm muộn gì cũng sẽ thất thủ mà thôi. Ta khuyên nhà ngươi nên nghe lời ta đi thì hơn.”

“Nói đến thế rồi mà chẳng chịu thông gì nhỉ.” – Hoàng đế thở dài thườn thượt, chừng như đã ngán ngẩm lắm rồi – “Mồm thì nói như kiểu đã dồn Mulnite vào tới đường cùng rồi ấy, có điều… mới chừng này thì chưa đủ tuổi đâu nhé.”

“Nói gì?”

“Trẫm bảo, tụm ba tụm bốn lại cũng chưa đủ tuổi đập lộn với đất nước này đâu. Muốn nói mớ thì đi ngủ lẹ đi.”

“… Hừm, ra vẻ cho lắm vào, đến lúc hối không kịp đâu.”

“Giờ nhà ngươi đang ở đâu? Chắc vẫn mài mông trong Phủ Tổng Thống chứ gì?”

“Ngươi biết để làm gì? Nghe đây, ta chỉ cho các ngươi đúng hai lựa chọn. Một là chấp nhận đề nghị từ phía này rồi cho bọn ta biết vị trí của Ma Hạch, và thứ hai là chống đối bọn ta rồi chấp nhận bị diệt vong──”

Hoàng đế hoàn toàn ngó lơ những gì gã đàn ông nói, rồi điềm nhiên rút ra một viên khoáng thạch truyền tin khác từ trong túi.

Sau khi ma lực màu sấm sét truyền vào trong viên đá, không một thoáng do dự…

“Petrose, bộc phá đi.”

“Bộc phá? Nhà ngươi, tự nhiên nói nhăng nói cu”

Phụp

Đường dây liên lạc với gã đàn ông bị cắt đứt, và đương nhiên không phải là do Hoàng đế, mà là từ đầu bên kia.

Tôi chưa hiểu mô tê chuyện gì hết ráo. Còn bà Hoàng đế thì cứ điềm nhiên cất hai viên khoáng thạch vào túi rồi nhìn qua bên này.

Đoạn, mụ nở một nụ cười chói chang.

“Quý vị đã nghe rõ chưa! Chừng như Guerra-Arca chuẩn bị chinh phục cả Mulnite lẫn Thiên Chiếu Lạc Địa đấy! Chỉ có lũ ngu mới đi ngồi yên chịu trận, còn Mulnite bọn này thì vẫn giữ vững quan điểm: mắt đổi mắt, mạng đổi mạng, dám chơi thì dám chịu!”

“X-Xin hãy chờ một chút!” – Karla hoảng hốt lên tiếng. Hình như là tại vụ nổ khi nãy hay sao mà giờ tóc cô ấy trông hệt như búp măng non – “Chỉ có những kẻ đần độn mới đi đối đầu với cả bốn quốc gia thôi ạ! Thôi thì dĩ hòa vi quý, hay ta đi thương thảo với Guerra-Arca…”

“Đề xuất hòa bình giờ đây liệu có khác gì đầu hàng không? Chưa kể, trận chiến này ta thắng được cơ mà. Đã tự xưng là kẻ mạnh nhất rồi, nhà ngươi còn e ngại điều gì vậy hả Amatsu Karla?”

“Hơ? Ta thắng được sao…?”

“Ta không biết nội tình Guerra-Arca như thế nào, nhưng hội lãnh đạo Liên bang Bạch Cực với Yêu Tiên Hương không có ngu như Madhart đâu. Ta có thể lợi dụng kẽ hở đó. Và để làm được điều này, đầu tiên ta cần phải vạch trần bản chất của Mộng Tưởng Lạc Viên như đã định cái đã.”

“Mộng Tưởng Lạc Viên… có gì sao?”

“‘Vụ án Hòa Linh mất tích’ – Tuy rằng chưa có bằng chứng xác thực, nhưng e rằng bọn chúng thật sự có nhúng tay vào chuyện này.”

Karla khẽ nhíu mày, đôi mắt lạnh lẽo kia ánh lên vẻ nghiêm nghị… nhưng vừa nghiêm chưa được bao lâu thì cô ấy liền thảng thốt khi thấy quả đầu mình bị biến thành búp măng non do vụ nổ vừa rồi.

Hoàng đế đánh mắt một lượt quan sát những vị tướng quân còn ở lại trong phòng. Ánh nhìn kiêu ngạo của vị quân chủ như muốn xuyên thủng chúng tôi. Đoạn, mụ đưa ra mệnh lệnh chốt hạ bằng chất giọng như đang biểu diễn ca kịch.

“Hỡi Delphyne. Hỡi Sakuna. Hỡi Amatsu Karla. Và cuối cùng, Komari hỡi. Các khanh hãy đồng tâm hiệp lực, cùng nhau hướng tới Mộng Tưởng Lạc Viên tại châu Flaral. Bước này quan trọng vô cùng, trong công cuộc nghiền nát của Guerra-Arca của chúng ta.”

Delphyne chẳng nói chẳng rằng, chỉ lặng lẽ đứng dậy.

Sakuna víu lấy áo tôi vì căng thẳng.

Tôi tơ tưởng về cơm cuộn trứng để chạy trốn khỏi hiện thực.

Karla đỏ lựng cả mặt, tay không ngừng sửa lại bờ tóc rối.

“Không việc gì phải lo lắng. Quân địch tấn công vào đây, nhóm phòng thủ sẽ đối phó dễ dàng thôi. Nào, tiến lên đi hỡi các chư vị anh hùng! Hãy nghiền nát dã tâm của những kẻ ác nhân nước Cộng hoà!”

Và như vậy, cuộc chiến khuyết đi tính giải trí đã bắt đầu.

Cơ mà cái giường đen thui lủi kia thì tính sao đây? Thế này thì tối mình ngủ kiểu gì cho nổi? Bảo cha thì cha có mua cái mới không ta? Mà quan trọng hơn, hôm nay liệu có lết xác về nhà được không không biết.

Làn sóng tuyệt vọng ập tới, kéo theo đó là dự cảm về những gian nan đang chờ đón tôi trước mặt.

Thời đại ngày nay những cuộc viễn chinh đường xa kéo dài tới vài ngày liền đã tuyệt chủng từ lâu. Khắp Lãnh Thổ Hạt Nhân đâu đâu cũng được lắp đặt vô vàn cánh cổng do Lục Quốc quản lý. Chỉ cần sử dụng【Chuyển Di】là con người có thể tới được mọi nơi mình muốn trong tích tắc.

Đơn vị 1 Cộng hòa Guerra-Arca do Nelia Cunningham chỉ huy hiện đang hành quân tới lãnh thổ Mulnite tại Lãnh Thổ Hạt Nhân theo mệnh lệnh của Tổng thống Madhart. Nhiệm vụ của cô vô cùng đơn giản: tấn công, rồi chiếm lấy thành phố. Toàn bộ chiến lược này được xây dựng dựa trên một cơ sở ngây ngô rằng chỉ cần công kích thật dữ dội thì Đế quốc Mulnite và Thiên Chiếu Lạc Địa sẽ rén lên mà nôn ra vị trí của Ma Hạch ngay lập tức.

Đúng là đần độn hết lượt, Nelia thầm nhủ.

“Nelia-sama! Thấy rồi ạ, đằng kia chính là thành phố tường lũy Faure đấy ạ!”

Gertrude cao giọng hét lên đầy hưng phấn.

Phía bên kia đồng cỏ hiện ra bóng hình một thành phố… có điều, đâu đâu cũng thấy khói bốc lên thành cột dày đặc. Theo báo cáo thì có vẻ như Liên bang Bạch Cực đã châm lửa nơi này. Đúng thực là chẳng sao nuốt trôi cho nổi.

“Vậy là các quốc gia khác thực sự đang tấn công liên minh Mul-Thiên. Không biết lão chóp bu bên mình lôi kéo kiểu gì hay vậy nhỉ?”

“Em cũng không rõ… chắc là hứa hẹn đổi tiền đổi đất gì chăng?”

Mặc cho Nelia đang xâm nhập vào lãnh thổ nước địch với tư cách tướng quân nước Guerra-Arca, thế nhưng cô lại thấy chiến đấu cũng chỉ tổ hoài công. Răm rắp nghe lời Madhart rồi kích động chiến tranh phi pháp liệu có ý nghĩa gì? Hay cứ kệ xác mệnh lệnh từ thằng cha đó luôn đi nhỉ?── Đầu nghĩ như vậy, nhưng mệnh lệnh từ Tổng thống là tuyệt đối. Một khi đã đặt mình vào chức vụ Bát Anh Tướng thì cô không thể làm làm phản được người đàn ông này.

“Nelia-sama, có chuyện gì vậy ạ? Ta tiến công chứ?”

“Đương nhiên là phải tiến rồi chứ còn gì nữa.”

Người vừa đáp lời thay cho Nelia chính là một Tiễn Lưu trông hệt như loài bò sát khoác lên mình bộ quân phục Guerra-Arca, Bát Anh Tướng Pascal Rainsworth. Trong số tám Đơn vị nước Cộng hòa Guerra-Arca, chỉ duy đơn vị của Nelia và Rainsworth là được điều đi tiên phong công kích lãnh thổ nước địch.

“Tổng thống đã giao nhiệm vụ cho chúng ta là phải tấn công Faure. Nắm được trong tay tòa lâu đài kia là chẳng việc gì phải lo Đế quốc Mulnite đụng tay đụng chân với chúng ta nữa. Vậy cũng chẳng khác nào đã có được trong tay Ma Hạch của Ma Cà Rồng và Hòa Linh rồi cả.”

“Anh thực sự nghĩ bọn họ sẽ phun ra thông tin về Ma Hạch dễ dàng như vậy sao? Đế quốc Mulnite và Thiên Chiếu Lạc Địa chẳng ai ngu ở cái tầm Madhart nhà ta đâu.”

“Làm như cô biết Tổng thống của chúng ta đang suy tính điều gì ấy. Nhìn cho rõ đi, Liên bang Bạch Cực đã bắt đầu công kích lâu đài rồi kia kìa. Hơi buồn là đã để tụi nó giành mất đòn đầu tiên, nhưng thôi không quan trọng. Ta cũng nhanh nhập cuộc thôi nào.”

Theo như thông tin Gertrude thu thập được thì toàn bộ quân lực của Đế quốc Mulntie và Thiên Chiếu Lạc Địa đều đang tập trung tại Faure. Còn quân lực hiện đang công kích tòa lâu đài bao gồm: ba đơn vị từ Liên bang Bạch Cực, hai đơn vị từ Vương quốc Lapelico và tám đơn vị từ Cộng hòa Guerra-Arca. Khó lòng tránh khỏi một trận chiến ác liệt.

Rainsworth vung tay đưa chỉ thị. Các Tiễn Lưu khoác lên mình bộ quân phục cứ vậy rục rịch tiến quân vào lãnh thổ nước địch. Nelia tặc lưỡi một cái. Tự bản thân quyết định vung kiếm thì không sao, chứ cô chẳng thể nào chịu nổi cái suy nghĩ phải đi xâm lược nước khác dưới tư cách quân cờ của Madhart. Muốn giành được đa số phiếu bầu trong lần tuyển cử kế tiếp, cô cần phải đạt được chiến công hiển hách với tư cách một Bát Anh Tướng để chiếm được cảm tình từ người dân. Có điều, chuyện này thì quá──

“Nelia-sama! Đ-Đằng kia! Xin hãy nhìn đằng kia đi ạ!”

Cô đánh mắt về phía Gertrude đang chỉ.

Một cơ số con người đang lao ra từ cổng sau thành phố tường lũy. Trông những ngọn cờ tung bay phấp phới kia cô thừa biết rằng những kẻ này không phải dân thường, mà là đội quân của Thiên Chiếu Lạc Địa và Đế quốc Mulnite. Chưa kể những nhân vật tiên phong lại chính là những tướng quân trẻ tuổi đã khuấy đảo cả Lục Quốc suốt vài tháng vừa qua: Amatsu Karla và Terakomari Gandesblood.

Ánh sáng đang le lói chợt bừng lên thật rực rỡ. Ma Cà Rồng ấy nhất định sẽ hiểu. Nếu như cậu ấy thực sự kế thừa nguyện vọng của sensei, nhất định cậu ấy sẽ có thể nghiền nát tình thế thối nát này.

“Koma…”

“Terakomari Gandesblood! Mau chém chết rồi bắt sống ả về cho ta!”

Nghe theo mệnh lệnh của Rainsworth, các Tiễn Lưu gầm lên một tiếng rồi bắt đầu màn đột kích.

Nelia nhăn mặt lại. Cái gã này đúng thực là thứ kỳ đà cản mũi mà.

“Ta cũng mau tiến lên! Bất cứ giá nào cũng phải bắt Komari về đây cho ta!”

☆ (Ta cùng quay ngược thời gian một chút nào)

Tôi vừa tham gia một hội nhóm bí ẩn mang tên “Nhóm tấn công”.

Tôi với cụm từ “tấn công” đứng với nhau đúng thực chẳng khác nào một đôi đũa lệch, nhưng thiết nghĩ khéo thế này lại là trong cái rủi có cái may. Bởi nhóm phòng thủ nghe ra còn vất hơn chúng tôi nhiều.

“Ê Vill! Đơn vị của Flöte đang bị tấn công kìa! Có sao không đấy?!”

“Tiểu thư hỏi em thì em cũng chẳng biết hỏi ai. Có điều, bất biết Flöte Mascarail có bại hoại nhường nào thì cô ả vẫn là một Thất Hồng Thiên, ngược lại, dù là Thất Hồng Thiên thì có ả vẫn quá đỗi bại hoại.”

“Ngươi nói ngược lại làm gì?!!”

BÙÙÙM!! Một vụ nổ kinh thiên bùng lên phía sau lưng khiến tôi vô thức cúi gằm mặt xuống mà hét lên thảm thiết.

Hiện tại Vill đang bế tôi kiểu công chúa, dồn toàn lực vào đôi chân mà chạy. Các thành viên Đơn vị 7 sau khi【Chuyển Di】tới Faure cũng tràn trề khí thế mà bám riết theo tôi.

Nhiệm vụ của nhóm tấn công chính là công kích vào căn cứ quân sự của địch.

Để làm được điều đó thì đầu tiên chúng tôi phải tháo chạy khỏi thành phố tường lũy này trước.

“Khỉ gió… Được một giây là nơi này lại bị phá một lần! Bọn này đúng thật là điên hết rồi mà!”

Phía sau lưng tôi dậy lên một tràng tiếng nổ đùng đùng đùng nghe đến là ngu người. Cái bọn vừa tung đòn công kích bất ngờ là Liên bang Bạch Cực giờ đây đã phá được cổng để lao vào xâm chiếm thành phố.

“Wahahaha! Buổi sáng tốt lành nhé lũ ngu dân mọi rợ! Ta đây chính là Lục Đống Lương mạnh nhất Liên bang Bạch Cực, Đại tướng quân Prohellya Zutazutasky[note55364]! Nào nào các Thương Ngọc thân mến, đến lúc mở hội máu với đàn lợn chăn thả rồi đó!”

Một cô gái nào đó đang lơ lửng trên trời mà đưa ra chỉ thị, nhìn qua là thấy quá trời tăng động.

Mệnh lệnh ấy vừa đưa ra, đám đàn ông khoác lên mình bộ quân phục trắng muốt cũng bắt đầu hung hăng gây loạn. Cái cách mà bọn chúng điên cuồng thiêu rụi hết tòa nhà này sang tòa nhà khác trông thật chẳng khác nào một đám thú hoang, khiến tôi không khỏi nghi hoặc liệu Sakuna có thật sự (có một phần tư) xuất thân từ cái chủng tộc này hay không. Dân thường trong đô thị hiện đang lũ lượt【Chuyển Di】tới địa vực Đế quốc Mulnite theo chỉ dẫn của quân Helldeus, nhưng trông cái cảnh nơi mình vẫn luôn sinh sống bỗng dưng hóa tàn tro bởi một trận chiến vô nghĩa thế này ắt hẳn ai nấy cũng đều xót xa trong lòng… là điều tôi nghĩ, ấy thế mà hình như tôi vừa nghe thấy tiếng tung hô từ hội dân thường thì phải? Thấy có người còn đang vẫy vẫy tay xong phi thân từ cửa sổ xuống nữa kia kìa.

“Là ta tưởng tượng hay trông người ta phởn quá trời phởn thế?”

“Đại đa số những cư dân sinh sống tại Lãnh Thổ Hạt Nhân đều là những kẻ nóng máu ưa chiến tranh đó ạ. Thấy cảnh người người chém giết nhau ngay trước mắt thế này chắc họ cũng hơi bị phấn khích quá đà.”

Xem chừng đầu óc của những kẻ này cũng chẳng hề bình thường được cho nổi. Là tôi thì tôi đã nằm lăn quay ra khóc lóc gọi mẹ từ đời nào rồi.

À mà thật ra lúc thấy cái giường bị thiêu ra tro tôi cũng có khóc một chút á, tại con cá heo dấu yêu của tôi vẫn còn nằm trên đó mà. Liên bang Bạch Cực chó má, tuyệt đối không tha… ấy mà không, vốn dĩ trách nhiệm phải thuộc về nhỏ hầu biến thái vì đã mang giường đặt ngay tâm chiến trường chứ nhỉ?

“Komari-sama, giờ không phải lúc ăn mày quá khứ đâu ạ. Chỉ cần thắng trận này là ta sẽ được nhận tiền thưởng, đủ để giành lại tất cả những gì đã mất!”

“Ngộ nhỡ thua thì sao?!”

“Thua làm sao được mà thua.”

Người vừa lẩm bẩm như vậy chính là Thất Hồng Thiên đeo mặt nạ Delphyne, hiện đang chạy song song với Vill. Nghe tông giọng cô ả(?) quá đỗi trầm lắng bình thản, như chẳng hề vương lại một giọt cảm xúc nào.

“Thực lòng ta không muốn thừa nhận điều này chút nào, nhưng khách quan mà nói thì với sức mạnh của nhà ngươi, chúng ta sẽ có thể đoạt đầu tướng quân phe địch mà chẳng phải lo hao tâm tổn sức. Lũ sắt vụn Arca chẳng là gì so với ngươi cả. Miễn cưỡng lắm ta mới thừa nhận đấy nhé.”

Tự nhiên con mụ này bá láp bá xàm cái gì thế? Nổi hết da gà rồi đây này.

“Khi cần kíp hãy sử dụng sức mạnh đó. Cho tới khi ấy ta sẽ hỗ trợ nhà ngươi.”

“Rồi hiểu, sức mạnh đó ha.”

“Sức mạnh đó đấy.”

Sức mạnh đó là sức mạnh nào?!── Tất nhiên là tôi không ngu tới độ đi vặn lại điều ấy. Nghe bảo lần Thất Hồng Thiên Tranh Tài khi trước con mụ mặt nạ này bị vướng vào một vụ nổ bí ẩn nào đấy mà chết. Chắc do chấn thương tâm lý nên đầu óc hơi bị tưng tửng mất rồi.

“Phía trước! Mọi người nhìn lên phía trước kìa!”

Yên vị trong chiếc kiệu để cho cấp dưới khiêng đi, Karla hét lên, chỉ tay về đằng trước.

Trông ra mới thấy, có một đàn thú hàng thật giá thật đang xông vào từ phía cổng sau trông hệt như sóng thần.

Chính là đơn vị Thú Nhân đến từ Vương quốc Lapelico. Hóa ra bọn này cũng tham gia công thành à.

“L-Là hươu cao cổ…!”

Sakuna rùng mình lên tiếng. Chừng như đã để ý thấy bọn tôi, đám thú hoang liền rồng lên một tiếng rồi lao tới tấn công. Đúng như Sakuna vừa nói, quá bán đơn vị kia được tạo nên từ hươu cao cổ. Trông cái cách bọn chúng vung vẩy cái cổ dài ngoẵng ngoằng, phá tan từng tòa nhà một chỉ bằng cách húc đầu mà tôi cứ tưởng thế giới này sắp đến hồi cáo chung tới nơi rồi── Mà bộ tụi này không thấy điên đầu hay sao hả?! Cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng luôn ấy?!

“Là Đơn vị 2 Vương quốc Lapelico do Trung tướng Dokkirin McKirin[note55365] chỉ huy đấy ạ. Đơn vị này rặt những kẻ chẳng hề biết suy nghĩ là gì, chỉ biết vung đầu phá hoại mọi thứ cho tới khi gãy cổ thôi ạ.”

“Còn đếch có não mà choáng luôn hả?! Làm sao bây giờ, cứ chạy tiếp là đụng độ mất thôi!!”

“Quẹo phải quẹo phải đi! Quay đầu là bờ, về nhà rồi ta đãi cả bọn một bữa tiệc youkan[note55366]!!”

“Không cần thiết! Ma pháp ngưng huyết đặc cấp【Infinite Rỉ Xuống Máu Tươi】!”

Delphyne dùng dao rạch một đường trên cổ tay. Máu tươi trào ra tạo thành một chiếc roi uốn lượn vung thẳng xuống đám hươu cao cổ. Đội quân mặt nạ tiếp bước tướng quân của mình, từng người một lũ lượt phóng ma pháp công kích, thế nhưng vẫn chưa thể nào cản được bước tiến công của địch. Đám hươu cao cổ vẫn tiếp cận chúng tôi bằng những bước chân chao đảo đất trời.

“Thưa Đại tướng quân, nơi này cứ để chúng tôi lo!” “Ngu gì để bọn mặt nạ ăn hết công lao!” “Tập xác định đê bọn cổ dài ngu học!” “Tối nay ta sẽ mở tiệc lẩu hươu!!”

Hội Đơn vị 7 cũng nhập cuộc. Giờ có lên tiếng ngăn cản cũng chẳng ích gì. Từng tên một lao tới giáp mặt với quân đoàn hươu cao cổ. Máu tươi bắn tung tóe, khói bụi bay mù mịt, ma lực nổ đùng đùng── Trận chiến trước mặt tôi quá đỗi ác liệt tới độ xa rời trần thế. Phía sau lưng tôi, một cửa hàng tạp hóa vừa nổ cái bùm chỉ vì một phát đạn lạc.

“Hừ…! Hươu cao cổ gì mà ngoan cố!”

Delphyne gằn giọng. Sakuna cũng hoảng hốt lệnh cho phụ tá điều quân khiển tướng. Còn Karla thì chẳng hiểu sao lại giàn giụa nước mắt khẩn khoản cầu xin cô nàng nhẫn giả cái gì đó như “Ta chạy đi thôi, chạy đi mà”.

Về phần tôi… công tác chuẩn bị ù té đã hoàn tất.

“Phần còn lại nhờ mọi người cả nhé.”

“Tiểu thư mà bỏ về thì sẽ nổ cái bùm vì không hoàn thành trách nhiệm của Thất Hồng Thiên đấy ạ.”

“Thì đằng nào mà chả chết! Cái quái gì kia?! Trước giờ ta nào có biết hươu cao cổ lại bạo lực đến thế đâu! Ôi ta nhớ những cái lúc vui vẻ đi sở thú ngắm hươu cao cổ quá đi mất! Giờ thì lại hãi hùng kinh dị!”

“Em đoán chắc kiểu gì tiểu thư cũng sẽ nói như vậy nên đã chuẩn bị sẵn đối sách rồi đây ạ. Xin tiểu thư hãy nhấn cái nút này.”

Vill tự nhiên lôi từ đâu ra một cái nút bấm trông rõ là kỳ quái. Có mùi không ổn.

“Nút gì thế này?”

“Tiểu thư cứ nhấn đi ạ.”

Tôi nhấn nút.

Một vụ nổ kinh thiên bùng lên, làm tôi những tưởng đất trời vừa đổi chỗ cho nhau. Khu vực trước mặt tôi, nói cách khác là nơi đám hươu cao cổ với Đơn vị 7 đang giao chiến vừa nổ bùm lên một cái. Vụ nổ bùng lên kéo theo đó là một cơn mưa đá vỡ gạch vụn, gươm giáo võ khí và thủ cấp của ai đó rơi xuống đơn vị mặt nạ. Delphyne điếng người á khẩu, Sakuna điếng người á khẩu, Karla rớt xuống khỏi kiệu mà trao cho đại địa nụ hôn nồng cháy. Bụi mù bùng lên dày đặc. Trong một khắc chiến trường tự nhiên ắng lặng như tờ, còn tôi thì vẫn chưa hiểu mô tê chuyện gì vừa xảy ra.

Toàn bộ đám hươu cao cổ đã vong mạng. Kéo theo đó là đám Ma Cà Rồng cũng vong theo. Johann thì chắc dẹo từ đời nào rồi.

“… Hả? Gì đấy?”

“Là mìn đó ạ.”

“Sao lại có mìn ở đây?”

“Là bởi em đã đặt sẵn đấy ạ.”

“HẢẢẢẢẢẢ?!!”

“Tối qua em đã đến nhà Memoirs-dono để nhờ ngài ấy hút máu. Theo những gì em thấy được từ【Pandora Poison】thì đúng thực ta sẽ tấn công từ phía cổng sau, vậy nên hôm qua em đã tới đây sắp đặt sẵn đấy ạ.”

“Nhờ ơn quả mìn của ngươi mà đến quân ta cũng thành vong hết lượt rồi đấy! Mà ngươi lại để Sakuna hút máu nữa hả?!”

“Cả hai chuyện này đều không đáng nhắc tới đâu ạ. Thôi ta đi tiếp nào!”

“Óa, chờ──”

Vẫn không thả tôi xuống, Vill cất bước chạy tiếp. Nhỏ nhảy tưng tưng qua hàng hàng xác chết vào chạy về phía cổng sau. Sakuna và Delphyne cũng khẩn trương tiếp tục hành quân. Dưới chân tôi đầy rẫy những hươu cao cổ và Ma Cà Rồng đã thay hình đổi dạng tới độ không sao nhận ra nổi. Đếm sơ sơ thì Đơn vị 7 của tôi đã vong mất đâu đó tầm 200 mạng── Thế này thì còn công kích căn cứ địch cái nỗi gì nữa!!

Tuy vậy, tôi lại chẳng dư thời gian mà đi kháng nghị.

Vừa bước chân ra khỏi cổng sau thành phố, đập vào mắt tôi là một đồng cỏ trải dài bát ngát. Phải rồi, tôi chợt nhớ ra, đây chính là nơi quân đội Đế quốc luôn【Chuyển Di】tới mỗi khi có chiến tranh. Làm sao mà phải đến bây giờ tôi mới ngộ ra cơ chứ?

“Komari-sama! Xấp xỉ 2000 quân từ Đơn vị 4, 6, 7 Đế quốc Mulnite cùng Đơn vị 5 Thiên Chiếu Lạc Địa đã rời khỏi đô thị thành công. Giờ đây ta sẽ bắt đầu【Chuyển Di】ạ!”

Nói đoạn, Vill liền lấy ra một viên đá lấp lánh từ trong túi áo. Đó chính là ma pháp thạch【Chuyển Di Hàng Loạt】thường được dùng để dịch chuyển cả một đội quân. Tiện đây, một viên này thôi đã tốn tới năm triệu mel rồi á. Không hiểu phải ngu cỡ nào mới đi dùng một viên mỗi lần đi gây chiến. Dùng năm triệu ấy đi quyên góp cho các dự án phủ xanh đồi trọc há chẳng phải hữu ích hơn à?

“Chờ một xíu coi, rốt cuộc ta sẽ【Chuyển Di】đi đâu vậy hả?!”

“Tiểu thư đâu cần phải hỏi. Tất nhiên là tới cổng gần Mộng Tưởng Lạc Viên nhất rồi ạ.”

“X-Xin hãy chờ một chút đã Komari-san! Có kẻ địch mới đang đến kìa!”

Lần này lại là bọn nào đây?!── Nghĩ đoạn tôi liền ngoái đầu lại. Khi ấy tôi liền thấy choáng váng. Có một đạo quân đang dồn hết tốc lực đột kích tới chỗ tôi từ đồng cỏ đằng xa. Lần này thì không phải hươu nai gì hết, mà là một hội Tiễn Lưu khoác lên mình quân phục Cộng hòa Guerra-Arca. Chẳng cần nói cũng biết là bọn này đang nhắm thẳng tới quân chúng tôi.

“Ê Vill! Té nhanh lên! 【Chuyển Di】lè lẹ coi!!”

“【Chuyển Di Hàng Loạt】tiêu tốn một lượng thời gian không nhỏ đâu ạ. Trong lúc dịch chuyển mà bị băm vằm ra thì lúc sang tới nơi cũng sẽ chỉ còn lại thịt vụn thôi đấy ạ.”

“Sang được mỗi thịt vụn thì sang làm gì?!”

“A, đằng đó là──”

Chẳng biết tự lúc nào Karla đã lên đứng cạnh tôi mà hét lên. Máu mũi đang chảy ồng ộc kìa, có sao không vậy?

“Đó chính là quân của thuộc hạ thân tín luôn ở sát cạnh Tổng thống Madhart, Pascal Rainsworth, cùng với đó là quân của… Bát Anh Tướng mạnh nhất nước Cộng hòa, Nelia Cunningham! Cứ đứng yên một chỗ thế này ta sẽ bị quét sạch mất! Phải nhanh rút lui thôi!!”

Hở? Nelia?── Một cái tên không ngờ tới lọt vào tai khiến tôi bất giác nhìn ra đằng xa, thế nhưng chưa kịp nhìn ra gì thì cuộc chiến đã bắt đầu. Mấy cái tên Đơn vị 7 gầm rú hệt như ác ma rồi cất bước tiến quân, bỏ tướng quân tôi đây lại phía sau.

“Ê chờ xíu đã tụi bâ──”

“Lấy đầu Terakomari Gandesblood!!!”

Gã đàn ông tiên phong với gương mặt thằn lằn mà Karla gọi là Rainsworth cất lên tiếng hét vang trời.

Đoàn quân Guerra-Arca đồng loạt giải phóng ma pháp. Có điều ma pháp của bọn chúng lại không nhắm trúng vào Đơn vị tôi mà lại đáp xuống Đơn vị của Sakuna, tạo thành vô số vụ nổ liên hoàn khiến cho Ma Cà Rồng bay đi hệt như bồ công anh tung bay trong gió. Một cái xác đáp xuống ngay trước mặt khiến tôi mém chút nữa là ra quần vì kinh hãi.

“Sakuna-sama! Quân ta cũng phải lên thôi!”

“Hơ? T-Ta biết rồi! Toàn quân tiến lên!”

Sau khi đã nhận lệnh từ Sakuna, Đơn vị 6 cũng cất lên tiếng hú xung trận mà tiến quân. Cũng vào lúc này quân Delphyne cũng rục rịch hành động. Mỗi thành viên trong Đơn vị này đều cầm theo một thanh kiếm bao bọc trong ma lực mà xông thẳng về phía quân địch. Đó đây trên bãi cỏ xanh mướt, ma pháp tung bay tứ tán, tạo thành những vụ nổ kinh thiên; máu tươi phụt ra như thác, tay chân lẫn lộn chẳng rõ của ai với của ai, và rồi, thủ cấp ai đó văng đi.

Thốt nhiên, bộp, có quả cầu cỡ đại gì đó rơi xuống trước mắt tôi.

“!! Komari-sama, là bom!!”

“Hả? Hở?”

Bỗng nhiên Vill chuyển sang ôm chầm lấy tôi, rồi cùng nhau chúng tôi lăn một vòng trên đồng cỏ. Khắc sau, cùng với thanh âm phá hoại bùng nổ inh cả tai, cái nơi chúng tôi vừa mới đứng đã biến mất không dấu vết. Khuôn miệng tôi mở toang vì sốc, không làm sao mà đóng lại được. Làn gió nhiệt thổi vù qua khiến mắt tôi không ngừng chảy lệ.

Hết chịu nổi rồi. Tôi bám víu lấy nhỏ hầu mà hét lên.

“Thôi đi mààààà!! Cho ta về cho ta về cho ta về cho ta vềềềề!! Tại sao ta lại phải dấn thân vào cái chốn nguy hiểm chết người thế này cơ chứ?! Ta đã làm gì sai?!!”

“Tiểu thư không làm gì cả, nhưng chiến tranh mà, đành chịu thôi.”

“Thằng nào nảy ra cái ‘chiến tranh’ này đúng thực là mắc dịch mà! Ngu nhất quả đất luôn ấy!! Cả cái tên Madhart gì đấy chắc cũng ngu không kém mà có khi còn ngu hơn nữa cơ!!”

“Chuyện này thì ta không bỏ qua được đâu nhé.”

Sát ý sắc lẹm tựa kim châm xuyên thủng làn da tôi. Chẳng biết tự lúc nào tên tướng địch được gọi là Rainsworth đã đứng ngay sát cạnh tôi rồi. Ánh mắt gã nhìn tôi ẩn chứa một ngọn lửa giận dữ không ngừng bừng cháy.

“Nhà ngươi vừa sỉ nhục Tổng thống của bọn ta đó hả? Chỉ là cái thứ Ma Cà Rồng thôi mà cũng…”

“!!” – Tôi tách ra khỏi Vill mà đứng dậy hiên ngang – “Đ-Đúng rồi đấy! Mà ta còn chưa nói xong đâu nhé! Nếu là chiến tranh như mọi khi thì ta còn hiểu à mà không ta đếch muốn hiểu gì ráo nhưng mà lần này lại khó hiểu đến mức quá quắt rồi đấy! Đúng thực chính vì những kẻ thối nát như các ngươi tồn tại mà thế giới này mới tràn trề bất hạnh mà!!”

“Hừ… Hahahahahahahaha!! Cũng lớn miệng lắm đấy oắt con!”

Một tiếng cười khả ố như muốn đấm vào tai tôi, phụ họa bằng vô vàn tiếng hét tiếng nổ cùng tiếng hú xung trận tứ phía xung quanh. Khó mà gọi cái kẻ gây nên tình thế loạn lạc đến ngu người này là gì khác ngoài “ngu si tứ chi phát triển” cho được.

Gã đàn ông nọ liền lườm tôi một cái rồi mở miệng.

“Ngài ấy chính là người hùng kỳ tài sau này sẽ trở thành bá chủ thế giới. Một đứa con nít rạch giời rớt xuống như ngươi lấy đâu ra quyền mà khơi khơi sỉ nhục ngài? Dầu vậy, đã lớn tiếng sỉ nhục rồi ta phải khử ngươi tại trận thôi. Phong tục của bọn ta rồi ấy mà.”

“N-Nhắm làm được thì cứ thử coi! Ta đây là Ma Cà Rồng mạnh nhất đấy nhé! Làm sao thua cái ngữ như ngươi được!”

“Phụt!” – Rainsworth phá lên cười. Ánh nhìn khinh bỉ từ gã như muốn xuyên thấu tâm can tôi – “Ma Cà Rồng mạnh nhất ấy hả…? Đúng là cái thứ ếch ngồi đáy giếng.”

“Nói gì cơ…?”

“Xem ra nhà ngươi vẫn chưa hiểu chuyện nhỉ Gandesblood. Để ta nói cho mà thông, ngữ như Ma Cà Rồng mới không có tuổi khi so kèo với Tiễn Lưu. ‘Thế giới này có sáu chủng tộc, chia thành sáu quốc gia, và mọi quốc gia đều ngang hàng bình đẳng với nhau’ – Niềm tin đó không thể nào sai lệch hơn. Bởi chủng tộc thượng đẳng nhất thế giới chính là Tiễn Lưu, những chủng tộc khác chỉ là thứ bọ rệp rác rưởi mà thôi.”

Gã này đang nói nhăng nói cuội cái gì vậy trời? Hay đừng bảo là gã thật sự tin là như vậy nhé?

“Tiễn Lưu bọn ta là chủng tộc tiến hóa bậc nhất: cơ thể gang thép chẳng thể nào xuyên thủng, sức chiến đấu ưu việt, chưa kể còn có khả năng tùy ý thao túng đao kiếm. Với bọn ta mà nói, Ma Cà Rồng các ngươi cũng chỉ là thứ ruỗi muỗi vo ve ham hút máu mà thôi, chẳng đáng để vào mắt.”

“…………”

“Trong hàng hàng lớp lớp bọ rệp rác rưởi thì ắt hẳn nhà ngươi cũng thuộc tốp ưu tú, nhưng rác rưởi thì cũng hoàn rác rưởi mà thôi. Có nỗ lực đến đâu cũng đừng mong thắng nổi ta.”

“…………”

“Hừ hừ hừ, rồi một ngày kia Đế quốc Mulnite sẽ bị Guerra-Arca thống trị, và toàn bộ Ma Cà Rồng sẽ trở thành nô lệ của Tiễn Lưu không chừa một đứa. Phải biết thân biết phận như vậy mới phải chứ. À đúng rồi, để ta xử ngươi tại trận rồi biến ngươi thành nô lệ luôn nào. Tối thiểu thì ngoại hình nhà ngươi cũng thuộc mức thượng phẩm, như thế ta sẽ có cái để mà vênh mặt lên với các Bát Anh Tướng khác.”

“Nhà ngươi…”

Tôi buồn bã. Những lời gã này vừa nói không chỉ hạ nhục mọi người xung quanh tôi, mà đồng thời còn là một phát ngôn tuyên chiến trực tiếp phỉ báng, bôi nhọ và phủ nhận đi lý tưởng về một thế giới hòa bình mà tôi cùng Karla hằng mơ về. Có vẻ như, tôi vừa được thấy thoáng qua tư tưởng chủ đạo của chính phủ nước Cộng hòa Guerra-Arca.

Những kẻ này, thực sự chỉ biết nghĩ cho bản thân.

“Nhắm làm được thì cứ nhào vô.” – Tôi nói, mắt không rời Rainsworth – “Ta có thể là Ma Cà Rồng yếu nhất, nhưng đừng hòng ta chịu thua cái ngữ như ngươi.”

“Ái chà… vậy là có nói thêm cũng chỉ như nước đổ đầu vịt. Một đứa Ma Cà Rồng hạ đẳng như ngươi thì sẽ làm được gì đây?”

Khoảnh khắc ấy, một lưỡi đao sắc bén tỏa sáng rực rỡ. Vill nãy giờ vẫn kín tiếng đứng cạnh tôi vừa đột ngột tung ra một thanh kunai. Thanh kunai lao thẳng tới cổ Rainsworth hệt như bị hút vào… nhưng ngay lúc chuẩn bị chạm tới thì một thanh kiếm đã đẩy nó ra xa.

Và rồi thuận đà, thanh kiếm ấy liền vung xuống từ trên cao.

Lần này, một chiếc chùy xen vào chặn đứng đòn tấn công của Rainsworth. Thú Nhân đầu chó, Bellius Innu Cerbero đã xen vào trong đường tơ kẽ tóc.

“Thưa Đại tướng quân! Ngài không bị thương chứ?!”

“À, ừ! Ta không sao!”

“?! Tại sao một Thú Nhân lại──?!”

Chừng như việc Bellius can thiệp khiến dòng suy nghĩ trong Rainsworth bị ngưng trệ trong một chốc. Bởi với gã mà nói thì hiện tại Vương quốc Lapelico phải là đồng minh kia.

Cứ như vậy, một loạt sự kiện liên tiếp xảy ra.

Rainsworth tức thì thay đổi phương hướng hành động, đạp đất rút lui.

Vill cùng Bellius thì lao về phía trước đuổi theo gã.

Xung quanh tôi chẳng còn lấy một tên cấp dưới nào. Mang tiếng là quân sư mà Chaostel lại không hề ngần ngại lao thẳng vào lòng địch. Mellaconcey đã biến đâu mất dạng. Johann thì đã chết ngắc tự lúc nào.

Và như thể chỉ chờ có cơ hội này, một cơn lốc màu đào liền quét dọc khu thảo nguyên.

Để rồi khi dừng lại trước mặt tôi, cơn lốc đó mới lộ nguyên hình là một con người.

“Komari, cuối cùng ta cũng gặp được nhau rồi.”

Khi đã ngộ ra danh tính người đó, tôi không khỏi thất kinh. Đó là một cô gái hai tay hai kiếm, lơ lửng trên không mà nhìn xuống tôi. Mái tóc màu đào buộc sang hai bên, chẳng phải ai khác ngoài Nguyệt Đào Cơ Nelia Cunningham.

Tất cả mọi người quanh đó đều ngơ ngác khi thấy Nelia giá đáo.

Vill hoảng hốt chạy lại chỗ tôi. Chẳng hiểu sao Rainsworth đằng kia trông cũng có vẻ đứng ngồi không yên. Chẳng thèm bận tâm tới bất kỳ kẻ nào, Nelia điềm nhiên lôi ra một viên ma pháp thạch từ trong túi, giơ ra cho tôi rồi mỉm cười ngạo nghễ.

“Ở đây thì không thong thả trò chuyện được rồi. Theo tớ ra chỗ nào xa xa một chút nhé?”

Ôi thôi xong đời con rồi── Ngay lúc trong đầu nảy ra suy nghĩ như vậy theo bản năng, tầm mắt tôi đã bị bao phủ trong luồng sáng phát ra từ viên ma pháp thạch.

Ẩu đả đẫm máu diễn ra ở cả bên ngoài lẫn bên trong thành phố tường lũy Faure.

Chưa kể, tại chiến trường phía Bắc, một loạt đơn vị khác từ Liên bang Bạch Cực lũ lượt tham chiến, khiến cho chiến sự vốn đã căng thẳng nay lại càng thêm khốc liệt.

Trong khi đó, chỉ huy Đơn vị 4 Cộng hòa Guerra-Arca, Pascal Rainsworth thì lại đứng im như tượng, tay không rời thanh trường kiếm.

“Bỏ chạy rồi… À không, là Nelia phản bội sao…?”

Đánh sập thành phố tường lũy Faure là một trong những mục đích của Rainsworth, nhưng mục tiêu chính của gã là bắt giữ Terakomari Gandesblood rồi tống cô vào trại tập trung, bởi cô gái này chính là thủ lĩnh của liên minh Mul-Thiên. Gã thậm chí còn có cảm tưởng như toàn Đế quốc Mulnite hiện đang xoay quanh cô gái này. Nói cách khác, chỉ cần loại bỏ thứ Ma Cà Rồng xấc láo ấy là quốc gia gã phụng sự sẽ nắm chắc phần thắng trong tay.

Tuy vậy, vẫn còn đó một nguyên do nữa để Rainsworth chăm chăm nhắm vào Gandesblood.

Là bởi Nelia. Chừng như Nelia trông thấy gì đó tựa như hy vọng trong cô gái Ma Cà Rồng này.

“… Lũ Ma Cà Rồng chó đẻ, chỉ giỏi làm kỳ đà cản mũi.”

Gã không cho rằng Terakomari Gandesblood có đủ sức mạnh để hạ gục Madhart. Tuy vậy, trông Nelia hồi phục sức sống như vậy cũng làm ruột gan gã lộn lên lộn xuống. Vẻ tuyệt vọng hợp với cô ấy hơn nhiều. Một khi cô gái ấy đã chìm xuống vực sâu tuyệt vọng và không còn có thể tự mình làm điều gì nữa, gã sẽ nhẹ nhàng vươn tay ra.

Làm như vậy, nhất định trái tim gang thép ấy sẽ thuộc về tay gã mà thôi.

“Rainsworth-sama! Tiếp viện từ Liên bang Bạch Cực đã tới rồi ạ! Ta cũng tiến vào Faure chứ ạ?!”

“Không, ta sẽ đuổi theo Terakomari Gandesblood.”

Rainsworth liếc một cái về chiến trường đằng xa.

Đơn vị 1 do Nelia chỉ huy lộ rõ vẻ bối rối, nhưng cũng chẳng được bao lâu trước khi phải quay lại đối mặt với quân đoàn Ma Cà Rồng đeo mặt nạ. Đơn vị 1 là một đội quân vô dụng Madhart giao lại cho Nelia. Chỉ vậy thôi là đủ hiểu Nelia bị xem nhẹ đến nhường nào tại nước Cộng hòa.

Rainsworth quay gót, lệnh cho phụ tá rút lui. Gã không biết Nelia đã【Chuyển Di】tới đâu, nhưng không phải gã không có cách nào để tìm ra.

Thốt nhiên, viên ma thạch truyền tin của gã nhận được liên lạc từ ai đó. Gã liền rót chút ma lực vào để nhận liên lạc.

“Ngài Rainsworth, ta trao đổi một chút được chứ?”

“Abercrombie đấy hả? Có chuyện gì?”

Không phải cả tám đơn vị nước Cộng hòa Guerra-Arca đều nhắm tới Faure cùng một lúc. Chỉ huy Đơn vị 5 Abercrombie đáng ra phải rời Thủ Đô sau khi Rainsworth và Nelia tiến hành công thành. Chẳng lẽ đã có chuyện gì xảy ra── vừa lúc gã nghĩ như vậy:

“À thì… Thủ Đô đang hơi có biến một chút ấy mà.”

“Biến là biến cái gì?”

“Phủ Tổng Thống vừa bị kích nổ.”

Một trong những thành viên chóp bu của Nghịch Nguyệt, Lone Cornelius.

Những ngày gần đây cô đã luôn náu mình trong hầm chứa đặt dưới tòa nhà Phủ Tổng Thống Cộng hòa Guerra-Arca để trồng nấm shiitake (và sản xuất Thần Cụ trái phép). Ấy thế mà vừa ra ngoài trường đua cá độ tí xíu, đến lúc về thì tòa nhà Phủ Tổng Thống giờ đây đã chỉ còn là mớ gạch vụn, kéo theo số nguyên liệu trồng shiitake (cùng mớ Thần Cụ đang làm dở) đã tung bay cùng làn gió.

“THIÊN ĐỊA ƠƠƠƠƠI!!!!!!!”

Chừng như đây là kết quả của một vụ nổ có thể một phát xử đẹp bất kỳ kẻ nào. Tòa nhà 12 tầng nơi Tổng thống làm việc giờ chỉ còn là một mớ gạch vụn lạnh tanh, còn khu vườn cục mịch trông như kiểu những cái gì tươi đẹp nhất mà thiên nhiên ban tặng đã bị xén đi cái phụp thì giờ cũng rơi vào cảnh chẳng làm sao có thể khứ hồi được cho nổi. Ngay đến bức tượng đồng tạc chân dung Madhart tọa lạc ngay chính giữa quảng trường cũng chỉ còn độc mỗi nửa thân dưới.

Đơn vị 8 cùng đội cảnh vệ phụ trách bảo vệ Thủ Đô hiện đang bận rộn chạy đôn chạy đáo. Mấy tay hóng hớt chẳng có gì ngoài thời gian rảnh thì đang quan sát bộ dạng thảm hại của tòa nhà Phủ Tổng Thống với vẻ hứng thú rõ rệt.

Hệt như sấm sét giáng xuống giữa lúc trời xanh.

Tâm trạng Cornelius chùng xuống. Mệt mỏi vì liên tục phải phát động Giải Phóng Liệt Hạch chỉ để chế tạo Thần Cụ, đi cá cược đua ngựa cho đổi gió thì ra về trắng tay, chưa kể hồi sáng cái tên Amatsu kia còn hừ mũi cười chê: “Tiểu thuyết của cô đúng là để cho người mù đọc”. Và rồi cái việc Phủ Tổng Thống phát nổ kéo theo mớ shiitake (cùng Thần Cụ trái phép) về nơi suối vàng hệt như một cú chốt hạ đẩy tâm trạng cô xuống tận đáy vực sâu thăm thẳm.

“Tại sao chuyện này lại xảy ra cơ chứ… Mình đã định làm món nấm hầm rồi thong thả nhâm nhi cốc rượu kia mà…”

“Cô lại lẩm bẩm nhăng cuội cái gì đấy?”

Một giọng nói vang lên từ phía sau khiến cô bất giác ngoái đầu lại.

Người đàn ông khoác lên mình bộ hòa phục – Amatsu Kakumei miệng gặm gặm cái bánh taiyaki mà mắt vẫn gườm gườm nhìn cô.

“Amatsu ơi! Trông kìa trông kìa! Phủ Tổng Thống giờ thành đồng nát hết rồi á!”

“Cô nói phải, thành đồng nát hết rồi nhỉ?”

“Shiitake của tui cũng ra mo sạch sẽ mất tiêu rồi!!”

“Nói với tôi thì được tích sự gì? Làm miếng taiyaki không?”

“Xin.”

Amatsu chìa ra một túi giấy, cô nhận lấy không do dự rồi rút chiếc bánh taiyaki ra. Cắn một miếng, vị kem trứng lan tỏa trong khoang miệng. Cô đã mong bánh này nhân đậu đỏ cơ, xìu.

“Nói gì thì nói, quả tình là tuyệt cảnh. Tòa nhà Phủ Tổng Thống từng tráng lệ là thế mà giờ lại ra nông nỗi này. Hệt như chiến tranh… mà không. Nghĩ lại thì chiến tranh đã bắt đầu rồi nhỉ.” – Hừ hừ hừ, Amatsu cười thầm.

“… Ê Amatsu, thế này là sao đây? Là tác phẩm của bọn chống đối chính quyền hở?”

“Bọn khủng bố vô tổ chức ấy làm sao có thể gây nên cảnh tượng như thế này được. Dù gì tòa nhà Phủ Tổng Thống cũng được bao phủ trong hàng hàng lớp lớp tường chắn ma pháp kia mà. Xuyên phá được tất cả thì chỉ có thể là phớt lờ nguyên lý của ma pháp mà tác động vật lý, hoặc là Giải Phóng Liệt Hạch mà thôi.”

“Giải Phóng Liệt Hạch… À rồi hiểu, là tác phẩm của con mụ Petrose Calamaria chứ gì?”

Nghịch Nguyệt sở hữu một cơ sở dữ liệu ghi chép lại toàn bộ năng lực Giải Phóng Liệt Hạch tồn tại khắp thế giới, và cô khẳng định rằng không một ai có thể thực hiện được điều này ngoài chỉ huy Đơn vị 1 Đế quốc Mulnite.

Nói cách khác, vụ nổ tòa nhà Phủ Tổng Thống chính là một đòn công kích đến từ Đế quốc Mulnite.

“Madhart thế là dẹo rồi hở? Chắc cũng nên thành kính phân ưu phát nhỉ.”

“Gã làm gì mà chết dễ thế. Dù gì cũng là anh hùng-sama từng có công lật đổ nền quân chủ cơ mà.”

“Biết ngay mà, dai như đỉa.”

“Nói là vậy chứ con người không thể chết do công kích vật lý được đâu. Trong cái thời đại mà mọi sinh mệnh đều được Ma Hạch bảo vệ thế này thì chính lời nói mới chính là ma pháp hoàng cấp sở hữu sức sát thương vô bờ bến.”

“Chuẩn cơm. Kiểu như nhờ ơn ai đó kêu tiểu thuyết tui viết đọc chán như con gián nên giờ tui chỉ muốn treo cổ tự sát ngay và luôn ấy nhỉ.”

“Cái cách mà cô lúc vui lúc buồn khi nghe phê bình từ người khác như vậy vô cùng đáng yêu đậm chất con người, thế nhưng phí hoài sinh mạng duy nhất như vậy lại là hành động chỉ có lũ ngu độn mới làm.”

“Coi thằng cha tối ngày gièm pha người khác nói gì kìa?!!”

“Truyện cô viết chán thì tôi bảo chán, có gì sai? Quay lại vấn đề, Mulnite cũng bắt đầu nghiêm túc rồi nhỉ. Thấy chừng bọn chúng không định chỉ dự định nghiền nát Guerra-Arca bằng vũ lực thôi đâu, mà cả bằng ngôn từ nữa đấy.”

Amatsu giơ một mảnh giấy ra trước mặt cô. Hình như là một tờ rơi gì đó.

Một dòng chữ ghê rợn đến lạnh cả sống lưng được viết trên đó với nội dung:

“Madhart đang bức hại thần dân trong nước. Chỉ cần thể hiện một chút ý chí phản đối thôi là sẽ ngay lập tức bị tống vào trại tập trung. Đêm đến cảnh binh mật sẽ liên tục tuần liễu khiến chẳng một ai có thể an tâm yên giấc. Các người thực sự cho phép chuyện này xảy ra hay sao? Các người thực sự mắt nhắm mắt mở mà chịu đựng một tên Tổng thống như vậy hay sao? Nếu không thì đây chính là lúc để đứng dậy! Hãy đặt dấu chấm hết cho hành vi ác độc của Madhart đi!!”

“Tờ rơi thế này quanh đây phát tán cả đống. Dân chúng Guerra-Arca đang hồ hởi lắm, bởi tờ rơi này đã nói lên toàn bộ nỗi lòng mà bọn họ đã luôn phải khóa chặt trong tim kia mà. Chính vì vậy sức tác động ắt hẳn cũng sẽ mạnh mẽ vô cùng cho xem.”

Cornelius trông theo hàng người thả bộ trên đường. Ánh mắt của các Tiễn Lưu cho thấy bọn họ đã thấy được ánh sáng hy vọng le lói. Cộng hòa Guerra-Arca là đất nước duy nhất trong Lục Quốc lựa chọn lãnh đạo qua hình thức bầu cử. Tiễn Lưu nào được lựa chọn thông qua hình thức bầu cử chính thống này sẽ nắm trong tay mọi quyền hạn. Madhart đã sử dụng những quyền hạn này cùng đội cảnh vệ và đội cảnh binh mật để tống toàn bộ những kẻ chống đối gã vào ngục tù từng người một.

Liệu rằng những kẻ chịu áp bức ấy đang ấp ủ những suy nghĩ gì?

Dù là gì thì cũng chẳng hề liên quan đến Cornelius.

Đến lúc hoàn hồn thì tôi đã đứng bên một con sông tự lúc nào.

Tiếng nước chảy róc rách cùng tiếng chim kêu chiêm chiếp nghe sao thật êm tai. Xung quanh là sắc lục của rừng rậm. Nơi này khiến tôi có cảm giác như mình vừa bị lạc tới một thế giới khác, tách bạch hoàn toàn với tiếng nổ đùng đoàng cùng thanh âm la ó mới rồi.

Đến đây tôi chợt ngộ ra, rằng ma pháp Nelia vừa phát động chính là【Chuyển Di】.

“Komari-sama, tiểu thư không bị thương ở đâu chứ ạ?”

Nghe thấy tên mình được xướng lên, tôi liền ngoái đầu lại thì thấy nhỏ hầu biến thái đang đứng đó, liên tục cảnh giới xung quanh. Chừng như nhỏ cũng bị vướng vào ma pháp này mất tiêu rồi.

“Ta ổn. Ngươi cũng không sao chứ hả?”

“Vâng, em không sao ạ. Tiện đây, ta cứ để kệ cái vị nằm sõng soài đằng kia cũng không sao đâu phải không ạ?”

Tôi đánh mắt sang nơi Vill chỉ.

Thật không thể tin nổi. Đằng đó là một thiếu nữ bận hòa phục đang nằm sõng soài với đôi mắt trắng dã.

“K-Karla?! Cô có sao không?!”

“Komari-sama, xin tiểu thư cứ bình tĩnh. Vị này là Ngũ Kiếm Đế mạnh nhất thế giới, vậy nên mối lo như vậy hoàn toàn là không cần thiết. Ắt hẳn ngài ấy chỉ đang thực hiện bài tập tu hành đặc biệt truyền qua nhiều đời tại Thiên Chiếu Lạc Địa thôi ạ.”

“Trông mắt trắng bệch ra thế kia cơ mà?”

“Có lẽ đây chính là cái ‘thiền định’ mà các quốc gia phương Đông thường xuyên thực hành. Theo như em nghe bóng nghe gió được thì bài tập này bao gồm đạt tới trạng thái vô ngã, xua đi tạp niệm và sử dụng tâm nhãn để thấu tường mọi cái lý của nhân gian.”

“Giờ là lúc nào rồi mà còn bảo người ta tu hành hả?! Coi kìa, trên đầu còn u một cục luôn đó!”

“Chẳng phải vốn dĩ đầu ngài ấy đã trông như vậy rồi hay sao ạ?”

“Vậy ấy hả… Giờ nghĩ lại thì hình như đúng là như vậy thật…”

Mà thôi, cũng không quan trọng. Nhìn qua thì có vẻ cũng không có thương tích nào nguy hiểm đến tính mạng. Chưa kể, Karla còn mạnh mẽ tới độ tự xưng là người mạnh nhất thế giới kia mà. Làm gì có chuyện cô ấy lại bị sốc do【Chuyển Di】đột ngột rồi đập đầu vào đá mà bất tỉnh kia chứ. Một tình huống quá đỗi hậu đậu mà đến tôi còn không dính phải. Và khi tôi vừa quyết định sẽ tạm lơ chuyện này đi…

“Ôi chao, thấy chừng lỡ dẫn theo hơi nhiều quà tặng kèm mất rồi.”

Một giọng nữ vang lên. Khắc sau, một thiếu nữ màu đào bất chợt【Chuyển Di】đứng trên một hòn đá ven sông. Đó chính là Nelia Cunningham, một tướng quân tại Guerra-Arca, cũng là người đã thổi bay chúng tôi tới nơi này.

Vill thủ sẵn thành kinai. Tôi cũng siết chặt nắm đấm lại mà thủ thế.

“Ê-Ê Nelia! Rốt cuộc cậu tính làm gì hả?! Nơi này là đâu?!”

“Gần Mộng Tưởng Lạc Viên… đáng ra phải là như thế, nhưng hình như lão già Madhart làm hỏng cổng mất tiêu rồi. Tớ cũng chẳng biết làm sao ta lại bay ra tận nơi này được nữa.”

Nói xong, Nelia liền nhảy xuống khỏi tảng đá mà bước lại gần chúng tôi.

Nhìn kỹ thì phía sau lưng cậu ta còn có một cô hầu cùng nụ cười tươi roi rói, chẳng phải ai khác ngoài Gertrude.

“Cần gì phải cảnh giác đến thế. Tớ không phải kẻ địch của cậu đâu.”

“Xạo ke.”

“Ai xạo làm gì. Hay là cậu chưa đọc thư? Tớ có gửi một bức thư giải thích tình hình Arca với sự tình phía tớ mà nhỉ?”

Tôi trông sang Vill. Nhỏ lắc đầu.

Ờ, hình như chúng tôi chưa nhận được cái gì như vậy thật. Chỉ có đúng một bức thư được gửi tới, mà bức thư ấy lại là thư đe dọa với nội dung “Có chết tớ cũng không tha cho cậu”. Nhờ ơn bức thư ấy mà đám Đơn vị 7 mới kháo nhau thảo ra một kế hoạch động trời cái gì mà “Kế hoạch ám sát Nguyệt Đào Cơ” đó thôi.

“… Ủa? Bộ chưa gửi tới thật à?”

“Không có…”

“Kỳ thật đấy. Chắc lúc giao thư có gặp trục trặc gì chăng… Mà thôi không quan trọng, nói chung là tớ không phải kẻ địch của các cậu. Chỉ cần hiểu được điều đó là tốt rồi.”

“Chứ cậu dẫn quân tấn công bọn này làm gì?”

“Công việc của Bát Anh Tướng thôi, biết làm sao được. Thực sự thì tớ cũng có muốn làm thế đâu?”

“Thế còn chuyện biến tôi thành người hầu rồi lên đường chinh phục thế giới thì sao?”

“Người hầu là thật cứ chinh phục thế giới thì là xạo nốt.”

“Muốn biến tôi thành người hầu thật hả?!”

“Có một người hầu như cậu thì mỗi ngày đều sẽ thú vị vô cùng cho coi. Quay lại vấn đề chính, ngay từ đầu tớ đã không định chinh phục thế giới rồi. Chỉ có mình Madhart mới có gan ăn to nói lớn đến nhường đó mà thôi. Về phần tớ thì, tớ muốn ‘chinh phục thế giới để đem lại hòa bình’.”

Nelia đặt cặp song kiếm giắt hông lên mặt đất. Điều này khiến Vill không khỏi ngỡ ngàng. Đối với một Tiễn Lưu mà nói, vũ khí họ đem theo người chẳng khác nào sinh mạng, và cậu ta vừa từ bỏ chính sinh mạng ấy. Hành động này như muốn khẳng định chắc nịch câu nói vừa rồi của cậu ta: “Tớ không phải kẻ địch của các cậu.”

“Komari này, qua buổi tiệc trà lần trước tớ đã hiểu rõ. Rằng cậu là một người ủng hộ hòa bình, tuyệt đối không phải loại ngu học đắm chìm trong sức mạnh. Cậu hoàn toàn khác với loại người như Madhart.”

“Thì đúng thực tôi là một hiền tài hiểu rằng sức mạnh to lớn đi kèm với trách nhiệm cao, cơ mà…”

“Tớ cũng biết được tâm tình trong cậu luôn. Cậu là một người yêu hòa bình, căm ghét chiến tranh vô nghĩa. Quả là giống sensei như hai giọt nước.”

“Sensei? Là vị nào vậy?”

“Là thân mẫu của cậu đó.”

Cảm tưởng như mọi thanh âm trên thế giới này vừa đồng loạt ngừng lại. Ánh nhìn tràn trề tự tin của cô ấy như đang xuyên thấu trái tim tôi.

“Ta hợp tác chứ? Cậu phẫn nộ trước hành vi cực đoan của Madhart, và tớ cũng thế. Chỉ cần hai ta hợp lực thì có phải đối đầu với gã cũng chẳng việc gì phải e sợ hết.”

“N-Nhưng mà…”

“Không cần phải sợ hãi đâu. Chỉ cần hành động cùng nhau thì ta sẽ làm được mọi chuyện. Cùng nhau, ta sẽ thay đổi được thế giới… tớ tin chắc là như vậy.”

Đây nhất định không phải biểu cảm của một thiếu nữ mộng mơ. Mà là biểu cảm của một nhà cách mạng kỳ tài sở hữu quyết tâm gang thép, sẵn sàng đánh sập mọi thứ sau khi điềm tĩnh phân tích thực tại bế tắc trước mặt.

Truyện Chữ Hay