Trans: Tama07
________________________________
Phiên ngoại 1 – Cô ta“Cô gái đó là ai vậy hả?” Elze hỏi.
Catherine không trả lời mà chỉ vén mái tóc rủ xuống qua tai. Cô nhìn những mẩu vải ren mà thị nữ dâng lên.
Trong mắt Elze thì chúng giống nhau cả nhưng đối với Catherine thì lại khác. Catherine chọn lấy hai mẩu vải ren không chút do dự và đặt vào trong cái hộp, rồi lại đắn đo một lúc và chọn thêm một cái nữa.
Thị nữ đặt cái khay có các mẩu ren xuống, và nâng một cái khay khác có các mẩu vải lụa lên. Catherine chống cằm và suy nghĩ. Không có biết có phải do vội vã thu thập không mà chẳng có mẫu vải nào khiến cô hài lòng.
Tuy thế nhưng vải lụa trắng trông như viên bạch ngọc và vải xanh đậm tới nỗi nhìn giống như màu đen trông khá ổn. Cô cũng rất thích vải lụa đỏ, nhưng màu ấy sẽ khiến người mặc trở nên quá chói. Không thể đánh liều được. Catherine cho lụa trắng và lụa xanh đậm vào trong hộp rồi xua tay.
Thị nữ lại đặt cái khay đựng vải lụa xuống, lần này cô ta đưa ra một cái khay có đựng các mẩu vải da. Catherine hơi nhíu mày.
“Chỉ có ngần này vải da thôi sao?”
“Vâng ạ.”
Thị nữ cúi dập đầu. Catherine khẽ thở dài, rồi dùng tay lật các mẩu da, thử nhấc nó lên rồi lại tiếp tục quan sát nó. Cuối cùng thì Catherine cũng bỏ một mẩu vải da vào trong hộp.
Elze liếc nhìn những món đồ trong hộp và tặc lưỡi. Một đống thứ trông như đồ tạp nham được đựng ở trong, nhưng sau khi được chuyển tới tay của các thương nhân thì chúng sẽ trở thành những trang phục tuyệt đẹp. Trong mắt Elze thì Catherine sống rất xa xỉ, thực ra cô không tiêu tiền bừa bãi.
“Không nghe thấy anh nói gì sao, em gái?”
“Đợi lát đi, anh trai.”
“Catherine?” Elze vẫn không thôi bắt chuyện.
“Anh à, anh không thấy em đang bận sao?”
Catherine gắt lên. Đôi mắt trợn lên của cô trông rất đáng sợ. Vai của thị nữ đang cầm cái khay đựng chỉ thêu run bắn lên.
Elze liếc mắt nhìn thị nữ. Chỉ mới thế này thôi mà đã run bắn lên rồi sao, đúng là nhu nhược. Nếu có chuyện gì xảy ra thì chắc cô ta sẽ bỏ mặc Catherine để chạy thoát cũng nên. Elze ghi nhớ khuôn mặt của ả thị nữ ấy.
Những sợi chỉ thêu trên khay có màu sắc sặc sỡ khác nhau. Elze với tay ra lấy một sợi chỉ bất kỳ, rồi thả vào trong hộp. Sau đó anh ra lệnh cho thị nữ.
“Ra ngoài đi.”
Catherine nghếch mắt lên.
“Anh đừng có ra lệnh cho thị nữ của em được không?”
“Anh là anh trai của em mà chuyện như vậy thôi cũng không được làm sao?” Elze hỏi ngược lại.
Catherine cắn môi. Catherine thấy bực bội vì sự thật cô là em gái của Elze, và cả chuyện vì thế mà số phận của cô bị gắn kết với số phận của Elze. Hiện giờ Elze chỉ là Hoàng Tử thôi mà đã luôn mồm bảo mình là anh trai rồi hống hách thế kia thì khi trở thành Vua, anh ta sẽ sai khiến em gái đến mức nào vậy, chỉ tưởng tượng thôi mà Catherine đã thấy ghét rồi.
Catherine ngồi dậy từ cái ghế sô pha dài, rồi ra hiệu cho thị nữ đi ra. Thị nữ lui xuống mà không gây ra một tiếng động nào. Trong căn phòng rộng rãi chỉ còn lại Elze và Catherine.
Catherine dọn cái hộp sang bên cạnh mình rồi trừng mắt nhìn Elze.
Elze bắt chéo chân với vẻ mặt hài lòng. Chắc Elze nghĩ rằng cô em gái đã có ý muốn nói chuyện. Cứ thế rồi trẹo xương sống luôn đi. Catherine thầm nói xấu anh trai mình trong lòng.
“Thế anh muốn nói gì? Chắc anh có chuyện gì gấp đến độ phải xông vào phòng em gái mà không nói trước nhỉ?”
“Lời nói của em sắc nhọn thật đấy.”
“Ôi chao, em biết anh mình giỏi giang rồi, nhưng giờ anh không chỉ nghe được lời nói mà còn nhìn thấy được luôn cơ à. Anh thấy thế nào nếu đi báo cho Phụ Hoàng biết rằng mình đã phát hiện ra năng lực siêu nhiên? Chứ đừng tới làm khổ em.”
“Bảo anh làm khổ em hả?” Elze cười.
Cần phải xóa sổ cái chủng loài gọi là anh trai. Catherine nghiến răng.
“Em bảo anh nói việc chính đi. Không giống như anh, em bận lắm.”
“À, thế sao. Bận sờ vải, chọn màu chỉ thêu nhỉ.”
Elze đưa mắt nhìn cái hộp ở bên cạnh Catherine.
Catherine giậm chân. Cái chân bé nhỏ giậm xuống mặt sàn khiến Elze thấy đáng yêu hơn là thấy sợ. Elze chẳng hề chớp mắt. Catherine thấy tức điên lên.
Cũng như đại đa số đàn ông, Elze không coi trọng việc trang hoàng của phụ nữ. Dù thế nhưng nếu Catherine ăn mặc giản dị đi một chút thì Elze sẽ nổi trận lôi đình, trong khi còn chẳng biết Catherine phải tốn công như thế nào cho việc trang hoàng.
Catherine là một đóa hoa. Đóa hoa cao quý và lộng lẫy mang cùng dòng máu với Hoàng Tử Elze. Catherine là thiếu nữ 19 tuổi, am hiểu lễ nghi và tri thức ở mức độ vừa phải, còn có nụ cười tươi tắn như bông hoa mới nở.
Dựa vào đó, thì cũng có thể nói Catherine là quân cờ rất hữu dụng trong số những quân cờ mà Hoàng Tử Elze có.
Hoàng Tử Felipe đã kết hôn được rất lâu rồi, em gái của anh ta cũng đã kết hôn hết, trừ một người là linh mục. Hoàng Tử Felipe cũng chẳng lôi kéo được mấy anh em cùng cha khác mẹ về phe mình. Bên phe của Hoàng Tử Felipe gần như không có khả năng tạo thêm đồng minh thông qua hôn sự mới.
Catherine không có hứng thú với việc kết hôn, nhưng cô biết, rồi một lúc nào đó mình sẽ phải kết hôn. Dẫu sao thì anh trai cô sẽ là người chọn ra chồng tương lai cho cô. Nhưng Catherine cũng biết rằng để gây ảnh hưởng dù chỉ một chút tới lựa chọn của Elze, thì cô cần phải nâng cao tên tuổi của mình.
Bởi thế mà việc trang hoàng có một nửa là nghĩa vụ của Catherine. Catherine cần phải phô diễn sự trẻ trung và xinh đẹp của mình hết mức có thể, để chiếm lĩnh giới thượng lưu và cuốn hút nhiều người cầu hôn mình.
Trong giới thượng lưu có rất nhiều tiểu thư không có huyết thống được như Catherine, nhưng lại có tài năng hoặc nhan sắc nổi trội hơn cô. Để nổi bật hơn khi đứng giữa những tiểu thư ấy thì Catherine cần phải nỗ lực rất nhiều. Trang hoàng là một trong số đó. Trang hoàng cả một quá trình phức tạp, lâu công, cần phải để tâm rất nhiều. Trên đời đâu có gì nên chuyện mà không phải tốn tiền.
Nhưng có tồn tại ngoại lệ. Viola Humphrey, người nhận được thừa hưởng sắc đẹp của Tria Humphrey, Công Tước phu nhân quá cố. Dù cô ta mặc bộ váy lỗi thời nhưng trông vẫn giống như phong cách hồi cổ, dù đeo khuyên tai quê mùa nhưng trông vẫn quý phái.
Dù xuất hiện trong bộ váy đã mặc tại vũ hội lần trước, cùng một kiểu tóc, đôi hoa tai ấy nhưng lại trông thật mới mẻ. Bất kỳ nơi nào Viola đi tới đều nhận được sự chú ý và ngưỡng mộ của mọi người.
Bởi vì có tồn tại người như Viola Humphrey mà việc các cô gái đầu tư trang hoàng bản thân trở thành trò cười. Chẳng phải Elze vẫn luôn lấy Viola ra làm ví dụ để chỉ trích Catherine quá xa xỉ đó sao. Catherine cho rằng so với một Công chúa cần phải đi đầu xu hướng thì cô chi tiêu rất hợp lý.
Cái ả Viola ấy, đúng là khiến mình khó chịu thật.
Catherine cắn môi. Lần tới nếu gặp Viola thì có lẽ cô nên giả vờ tình cờ túm phải tóc cô ả, sẽ giật cho quả tóc đen của cô ta thành bù xù. Có lẽ cô cần mua thêm 8 cái nhẫn nữa để chuẩn bị cho lúc ấy. Catherine suy nghĩ bằng cái đầu lạnh.
Nhưng đó là chuyện có thể làm khi gặp Viola tại những sự kiện giao lưu trong giới thượng lưu. Giờ Viola đã sắp đi xuống miền nam rồi, lại còn mang theo cả người bạn yêu quý của Catherine.
Catherine cười khẩy.
“Em hiểu rồi. Khi tham dự vũ hội lần tới chắc em nên mặc váy màu đỏ cam nhỉ. Anh trai em muốn vậy đúng không?”
“Chúa ơi! Không lẽ em nói tới cái vải lụa kinh tởm giống sốt cà chua ấy à?”
“‘Không lẽ’ luôn trở thành ‘có lẽ’ đấy.”
Catherine cười như một cô mèo. Vai của Elze run lên, đó là cách anh biểu lộ mong muốn Catherine tha lỗi cho mình. Nhưng Catherine thì không có ý định tha thứ.
“Anh trai tựa như bầu trời của em lại không thích em đi sờ mấy mẩu vải, nhưng mà anh này. Nếu em mà trở thành quả cà chua căng mọng thì người ta sẽ cười nhạo đấy.”
“Hm, hình như em hiểm nhầm rồi. Ý anh là anh để tới gặp em, mà em lại chỉ chú tâm xem mấy mẩu vải khiến anh thấy đố kỵ ấy mà.”
“Anh trai em đố kỵ? Vì em sao? Thế giờ anh hết đố kỵ chưa?”
“Vậy ra em không biết là anh yêu thương em như thế nào.”
Elze chống chằm với khuôn mặt phiền muộn. Elze trở thành một Hoàng Tử ưu phiền trong tích tắc. Dĩ nhiên Catherine không bị lừa bởi cái vẻ ngoài ấy.
Catherine khoanh tay.
“Em bực lắm đấy, anh ạ. Nếu anh định nói vớ vẩn thì mời anh rời khỏi đây ngay lập tức, mà nếu có gì muốn nói thì nói nhanh nhanh mà đi đi.”
“Anh biết rồi, biết rồi mà.”
Elze nhoẻn cười. Thế rồi Elze nhìn quanh và gõ ngón trỏ lên bàn.
“Nhưng mà em không cho anh uống trà sao?”
“Em sẽ cho độc vào đấy.”
“Trà độc thì thường ngày anh gặp nhiều rồi nên sẽ từ chối vậy. Hồng trà chắc được đấy.”
‘Mình đúng là con ngốc khi đi đối đấu với cái tên quỷ quyệt này’
Catherine tránh ánh mắt của Elze, cô cầm cái chuông bằng sứ lên. Catherine lắc cái chuông một cách cáu bẳn, thế rồi thị nữ nhanh chóng đi vào trong phòng và cúi đầu. Catherine ra lệnh cho thị nữ đem trà tới.
Thị nữ nhanh chóng lui xuống, rồi đem tới một ấm trà lớn đựng đầy hồng trà bên trong. Đĩa bánh kẹo được chất đầy bởi loại bánh mà Catherine thích ăn. Catherine nghếch mắt. Cô đã nghĩ thị nữ này cũng khá được việc nhưng cô đã lầm. Đúng là chẳng tinh ý gì cả. Catherine ghi nhớ khuôn mặt của thị nữ ấy. Chẳng có gì tốt đẹp khi để một thị nữ không nhạy bén ở bên cạnh mình lâu dài.
Catherine nhìn thị nữ và ra hiệu cho cô ta đi ra.
Elze cầm bình trà lên rót trà vào hai cái tách. Mùi hương đăng đắng ngút lên cùng với hơi nước. Catherine nhận tách trà từ tay Elze. Sau đó cô múc thật nhiều mật ong từ trong cái bát bé rồi cho vào trong trà.
“Thế anh muốn nói gì” Catherine hỏi.
Catherine đang múc mỗng mật ong thứ 3 để cho vào trà. Như thế thì có cảm nhận được vị trà nữa không? Elze nhìn tách trà của Catherine bằng vẻ mặt chán chường.
“Không phải em đang cho quá nhiều mật ong sao?”
“Anh đừng có quản. Ngần này thôi không tăng cân đâu. Em hỏi lần cuối đấy. Anh trai, anh muốn nói gì?”
Catherine đặt mạnh cái thìa xuống, gây ra tiếng động. Dù đó là hành động trái phép lịch sự nhưng Elze rộng lượng bỏ qua. Bởi vì anh chắn chắn rằng cô em gái sẽ đùng đùng bỏ đi nếu mình còn cằn nhằn thêm câu nào nữa.
Elze chậm rãi nhấp một ngụm trà. Cử chỉ của anh hoàn hảo cứ như là bước ra từ trong sách dạy lễ nghi. Thế rồi Elze khen ngợi: “Vị trà tuyệt thật đấy. Vẫn giữ được vị đắng của trà.”
Catherine tặc lưỡi. Bởi vì thế kia mà trong giới thượng lưu với có tin đồn nhảm nhí, Elze chính là Hoàng Tử hay quý công tử hoàn hảo trong mấy truyện cổ tích. Nếu họ thử sống một tuần trong thân phận em gái của Elze, thì sự thật cái thứ kia không phải Hoàng Tử hay quý công tử nào, mà là một tên ranh ma xảo trá sẽ được khắc sâu vào tận xương tủy.
Catherine nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà đã được cho rất nhiều mật ong. Cô nghĩ rằng nếu anh trai mình không có gì để nói thì mong anh ta nhanh chóng uống hết trà rồi đi đi. Catherine đang rất bận dù Elze có đồng tình hay không.
Sự im lặng bình yên trôi đi trong một lúc.
Cuối cùng thì Elze cũng mở lời.
“Cô ta rốt cuộc là gì thế hả?”
Catherine cắn đôi miếng bánh và nhìn Elze.
“Cô ta?”
Elze cau mày.
“Đừng giả bộ ngây ngô.”
Catherine cho bánh vào miệng và nhai nhồm nhoàm. Elze nhìn Catherine chằm chằm. Catherine dùng khăn tay chấm chấm vào khóe miệng để lau đi vụn bánh, rồi nói:
“Anh cứ nói cô ta thì làm sao mà em biết được chứ? Chỉ tính phụ nữ mà em biết thôi cũng đ....”
“Cái cô gái mà gần đây lần nào cũng nhảy với anh ấy.”
“Vậy ra ý anh là Amy.”
Catherine gật gật đầu.
“Anh vẫn chưa nhớ tên của Amy ư, anh trai em cũng đã già rồi sao? Anh phải nhanh nhanh kết hôn mà sinh người nối dõi đi thôi.”
“Vì không quan tâm nên anh thấy không cần thiết phải nhớ tên. Có lý do gì để anh phải ghi nhớ cô ta sao?”
Elze đưa tách trà lên miệng và cười tao nhã. Mi mắt khẽ che đi đôi mắt xanh xa trời, rồi lại hé lộ nó ra. Quả đúng là một khuôn mặt khôi ngô. Catherine vừa nhìn Elze vừa nghĩ. Chắc có lẽ vì thế mà xung quanh Catherine có nhiều thiếu nữ ái mộ Elze, thế nhưng cô không có ý định giới thiệu Elze cho họ.
“Anh như vậy là vì bị Amy đá vào chân khi anh gọi cô ấy là tiểu thư Humphrey hả?”
“Gì cơ?”
“Đàn ông gì mà hẹp hòi. Như thế thì không dùng được đâu, anh trai ạ.” Catherine khuyên.
Trong suy nghĩ của Catherine, Elze không thể là một người chồng tốt. Tạm coi chuyện Elze là kẻ xảo trá luôn lợi dụng người khác triệt để là lý do thứ hai, lý do đầu tiên là anh ta quá hẹp hòi.
Catherine nhớ lại lúc giới thiệu Amy với Elze.