Đoạn đường quốc lộ này qua nhiều năm không được tu sửa nên đầy rẫy ổ voi, ổ gà mà chiếc xe tải này lại thuộc dạng cũ kỹ nên khi phóng như điên trên đường thì nó không ngừng kêu inh ỏi.
Hòa Lam và Bạch Tiềm cùng nhau nằm co rúc trong một cái rương, người ngợm cũng sắp cong như con tôm rồi. Không gian trong rương chật hẹp, cô chỉ có thể để cậu ôm vào lòng. Khi xe chạy trên đoạn đường gập ghềnh khiến thân người cô lắc lư. Bạch Tiềm nhân cơ hội đó mà xơ múi cô, ngón tay thon dài của cậu cứ thế mon men đi vào chỗ giữa hai đùi cô rồi khuấy khuấy động động... (TK pó chiếu luôn =]]]]]]])
Hòa Lam bị cậu sờ mó nên người cứng đơ, mặt cô ửng đỏ như ráng trời chiều, như người uống rượu say.
“Đừng nghịch nữa, nguy hiểm đó!” Thần kinh của cô bây giờ rất căng thẳng.
“Ba tên kia đều ở bên ngoài vả lại bọn chúng đều không phải là đối thủ của em, chị ở đây lo lắng làm cái gì?” Nói thì nói vậy nhưng tay chân cậu đã biết an phận.
Dọc đường xe tải ngừng lại mấy lần, ba tên kia nghỉ ngơi một chút rồi đi về hướng rừng sâu. Con đường dài hun hút, bụi cây ven đường càng ngày càng cao, những cây thông gầy guộc cũng dần hiện ra. Màu xanh đậm nhạt tươi mát hai bên đường vẽ ra khung cảnh vô cùng xinh đẹp.
Vài tiếng sau chiếc xe tải lại chuẩn bị đi vào khe núi đá. Hai bên khe núi vách cao vời vợi càng ngày càng gần như muốn nuốt chửng rồi nghiền nát chiếc xe ọp ẹp khiến cho lòng người run sợ.
Trong khe núi sâu lại nóng hơn bên ngoài, nó giống như một cái lò lửa khổng lồ. Xe cứ theo đường mòn mà thẳng tiến, không dám nghỉ ngơi vì thú dữ trong rừng rậm nhiệt đới rất đáng sợ. Băng qua đoạn đường gian truân, cuối cùng xe cũng đã tới căn cứ.
Căn cứ này được xây dựng dưới chân núi, vốn đối nghịch với khu Đặc Lai. Dân cư phần lớn là sống quanh chân núi nơi có nhiệt độ khá mát mẻ. Xung quanh đặc khu được trồng những loại cây hoa xua đuổi côn trùng, còn cổng vào được làm bằng hàng rào cọc nhọn, lính canh được bố trí súng ống đi lại tuần tra rất nghiêm túc.
Lúc xe tải đi vào nó đã bị chặn lại ở trạm gác cổng. Đợi cho một người mặc quân trang có quân hàm chạy ra đón xe mới được thông qua mà tiến vào bên trong căn cứ.
Xe được chỉ định đỗ lại ở một bãi đất hoang, cách xa khu dân cư.
Tên cao và tên lùn nhảy xuống xe trước, đi đến cúi đầu chào tay cấp bậc thiếu tá, khúm núm nói: “Mớ hàng này là do anh Lực giao cho tụi em chuyển đến, anh Lưu có muốn kiểm hàng không?”
“Không cần. Tao tin thằng Lực, nó làm việc chưa từng làm tao thất vọng.” Lưu Phong cười cười, mặt mũi tỏ vẻ hòa ái nho nhã.
Tên cao thở phào nhẹ nhõm nhắc khéo: “Vậy... Số quân trang kia?
“Gấp cái gì. Tao đã chuyển cho thằng Lực một nửa rồi. Tao biết bọn bây sắp xuất cảnh, tao không cần gài tụi bây làm gì. tướng quân cũng đã nói rồi, chỉ cần hàng tới tay thì ông ấy sẽ trả không thiếu bọn bây một cắt nào hết.
“Bành tướng quân đã nói một tiếng như thế thì bọn em không cần phải lo lắng nữa.”
Âm thanh bên ngoài truyền vào tiếng được tiếng mất nhưng cũng đủ làm Hòa Lam ngỡ ngàng đến mức nghẹn họng trân trối. Người như Bành Thanh Vân vốn được coi là thanh quan, luôn chủ trương phát triển kinh tế, bày trừ tội phạm ma túy. Thật khó tưởng tượng ông ta lại liên quan trực tiếp đến phi vụ này. Cô bỗng thấy cạn lời, quay đầu lại nhìn thấy nét mặt Bạch Tiềm đang giễu cợt cô: “Sớm biết lão ta không phải người tốt lành gì.”
Hòa Lam không biết đáp lại lời cậu như thế nào?
Bạch Tiềm không nói nữa nhưng thái độ trở nên hưng phấn khác thường.
Bên ngoài, tên cao đã nói chuyện xong với Lưu Phong.
“Cứ như vậy đi! Chúng em xin rút đây. Chờ tin tức tốt lành từ anh Lưu.”
“Tự nhiên.” Lưu Phong cười gật đầu, chờ cho tên cao cùng tên lùn quay đầu lên xe hắn mới rút súng lục từ trong tay áo ra bắn "bằng bằng" hai tiếng liên tục thì hai tên kia liền gục xuống, mắt mở trừng trừng, chết mà không kịp nhắm mắt.
Tên thọt nghe thấy tiếng súng thì ôm súng AK từ trên xe lao xuống, hét lên một tiếng rồi kéo chốt an toàn lên định nổ súng. Đúng lúc một phát đạn bắn chuẩn xác xuyên qua giữa trán hắn, khiến hắn đơ người ngã ngữa ra đất khiến bụi tung mịt mù.
“Không biết tự lượng sức!” Lưu Phong cười gằn một tiếng rồi cùng hai tên thủ hạ của mình nhảy lên xe. Chuyện này làm tương đối bí mật cho nên hắn mang theo ít người. Thấy xe chất đầy rương, sắc mặt hắn ta lộ vẻ không thoải mái. Nếu sớm biết "hàng" nhiều như vậy hắn đã không vội giải quyết ba tên kia rồi.
Hắn chỉ một tên thuộc hạ nói: “Mày đi xử lý mấy cái xác kia cho tao. Tìm chỗ vắng vẻ chôn sâu một chút.” Sau đó hắn chỉ tên còn lại: “Mày thì đi dọn mấy cái rương này với tao. Nhớ là đi qua mấy cái hành lang nào vắng người một chút. Nếu có ai thấy hỏi thì mày bảo là chuyển rượu mới tới.”
Hai tên thuộc hạ nhanh nhảu gật đầu, lập tức tiến hành công việc.
Lưu Phong không kiên nhẫn lấy ra một con dao nhỏ, rạch nạy một cái rương ra xem chất lượng hàng rồi mới đi. Hắn và Vương Lực đã thõa thuận không cần tha mạng cho mấy tên chuyển hàng. Chuyện này không thể bại lộ, càng không thể để tổn thất quân trang nên phải xuống mạnh tay một chút mới có thể vừa tiết kiệm vừa xử lý gọn gàng. Cuối cùng chỉ cần cho Vương Lực một khoản tiền cho hắn xuất cảnh thì mọi việc hoàn hảo không chê vào đâu được.
Làm tốt chuyện này biết đâu chừng hắn sẽ được thăng tiến quân hàm.
Vừa nghĩ đến tương lai tốt đẹp hắn vừa rạch một cái rương phủ vải đỏ. Hắn chợt thấy hoa mắt, vừa đưa tay ra vén lớp mành che thì tia sáng lóe qua, một thanh kiếm lạnh lẽo kề lên cổ hắn.
“Anh Lưu! Đã lâu không gặp.”
Lúc này mồ hôi lạnh của Lưu Phong chảy nhễ nhại, có nằm mơ hắn cũng không nghĩ đến sẽ đụng phải Bạch Tiềm ở nơi này.
“Mới gặp mặt tháng trước, không ngờ hôm nay lại gặp mặt ở đây.” Giọng nói của Bạch Tiềm rất nhỏ nhẹ, tưởng chừng như đang hỏi thăm người nhà nhưng thanh kiếm trên tay cậu thì không hề buông lỏng, vẫn cứ đè miết lên cổ hắn, ép hắn xuống xe. Hòa Lam bám sát sau lưng cậu.
Thuộc hạ của Lưu Phong căng thẳng nhìn Bạch Tiềm, giương súng về phía cậu nhưng tay nắm lại không ngừng run rẩy.
“Nhóc! Tay mi cầm súng mà sao run thế?” Bạch Tiềm cười nói.
Cổ của Lưu Phong căng thẳng. Lưỡi kiếm cứa vào cổ hắn ta làm cho một đường máu rỉ ra.
Tên này là kẻ điên!
Lưu Phong chảy mồ hôi lạnh nói: “Tôi dẫn cậu đi gặp tướng quân, chắc ông ấy rất nhớ cậu.”
Bạch Tiềm nói: “Mấy lần gặp trước cũng không bàn thảo chi tiết gì cả, lần này tôi muốn thảo luận cho tới nơi tới chốn.” Sau giữa trưa, ánh mặt trời chiếu thẳng xuống khuôn mặt lạnh của cậu làm nổi bật những đường nét sắc sảo đẹp mê hồn.
Đình viện của tướng Bành nằm phía sau núi. Nó được dựng bằng thân trúc già vàng sẫm, bốn phía đều được đắp những gò đất cao tạo thành địa thế hoàn hảo để tác chiến. Các cửa xung quanh nhà đều đóng chặt, chỉ có duy nhất cổng lớn ở đại sảnh là được mở rộng.
Bên trong nhà người ta trang trí thêm khối hòn non bộ, bên dưới là bè trúc trôi lềnh bềnh theo nước chảy yên bình dạo chơi. Trong không khí tản ra mùi Trà Hương lượn lờ, khói xanh vòng quanh thật lâu không tiêu tan.
Bành Vân Thanh ngoài đời không khác mấy so với người Hòa Lam tưởng tượng. Mặc dù ông ta đã lớn tuổi, tóc điểm hoa râm nhưng thân người vẫn cứng chắc, rất có khí chất. Ông ta mặc áo sơ mi trắng phối với quần lính rằn ri. Khi bọn họ đến, ông ta đang ngồi quỳ trong phòng khách trước khay pha trà.
Bạch Tiềm ngồi xuống đối diện với ông ta. Còn Hòa Lam bị Lưu Phong mời khéo ra bên ngoài.
Sau khi cánh cửa phòng khách đóng lại, ngay lập tức Hòa Lam không còn nghe thấy được động tĩnh gì bên trong nữa khiến lòng cô nhốn nháo lên. Bành Vân Thanh có thể lăn lộn đến vị trí hiện tại hẳn là người rất đáng gờm. Bạch Tiềm lại còn đâm chọt chuyện làm ăn của ông ta, không biết ông ta sẽ đối phó cậu như thế nào?
Bàn tay cô rịn ra lớp mồ hôi. Cô tự nhủ lòng phải trấn định lại nhưng thực ra lòng cô vẫn cứ rối bời không yên.
Lưu Phong nói với cô: “Cô Hòa Lam có mệt không? Mời cô đến phòng bên nghỉ ngơi một lát. Tôi nghĩ cuộc đàm phán giữa anh Bạch và Bành tướng quân sẽ diễn ra "thuận lợi" thôi.”
Hòa Lam sao lại không hiểu được ý tứ của hắn ta nên đáp lại: “Vậy sao?”
Lưu Phong "à" một tiếng: “Đây là địa bàn của tướng quân, hai người giờ chỉ là cá nằm trên thớt. Chẳng lẽ cô cho rằng cô và hắn còn mạng đi ra ngoài sao? Cô tưởng rằng có thể dùng chuyện kia để uy hiếp tướng quân sao?”
“Uy hiếp ư? Không cần đâu.” Hòa Lam yên lặng nói: “Một Bạch Tiềm như thế không phải là người không biết tận dụng lợi thế của mình đâu. Vả lại chúng tôi từ xa đến đây, chẳng lẽ không biết chuẩn bị mà tự chui vào rọ sao?”
Nhìn vẻ mặt bình thản của cô, Lưu Phong bỗng dao động.
Hòa Lam phất tay áo bỏ đi, mặc kệ hắn ta vẫn còn thẫn thờ đứng đấy.
Bên trong phòng, Trà Hương ra nước càng ngày càng đậm. Đây là lần sôi thứ hai rồi.
Tướng quân dùng một cái gấp bằng trúc, gấp bánh trà cho vào cái cối, thêm gừng, tỏi, bạc hà và vỏ táo rồi dùng chày giã nát.
Khi nước sôi, Bạch Tiềm dùng một cái nhắc nồi bằng vải trắng nhấc bình trà, chậm rãi rót cho ông ta nửa bát. Màu xanh lá trong bát đậm dần, mùi hương lá trà cũng theo đó mà càng ngày càng nồng đậm hơn.
“Tướng quân cảm thấy lời đề nghị của tôi thế nào?” Chờ ông ta uống qua một hớp trước, Bạch Tiềm mới cười nhạt rồi uống.
Bành Vân Thanh cười hiền nói: “Chỗ của ta cùng khu Đặc Lai vốn là nước sông không phạm nước giếng thì cớ gì phải khai chiến? Đối với ta thì đây không phải là chuyện hay ho gì. Cậu Bạch à, chúng ta coi như quen biết cũng lâu rồi. Trước đây cậu không đánh động được ta nhưng giờ cậu muốn nhắc lại lần nữa sao? Đáng tiếc đáp án của ta trước hay sau đều như một.”
“Nếu là người thanh bạch thì sẽ không nói chuyện gì mờ ám. Nhưng chúng ta đều là người giang hồ lăn lộn nhiều năm rồi thì cần gì che che giấu giấu nữa? Nói trắng ra là dù bất kỳ ai ngoài mặt quang minh cỡ nào thì cũng có khi lén lút làm chuyện không lành mạnh. Như tướng quân đây, ngoài mặt thì dù ông có sống nhân nghĩa thế nào nhưng sau lưng ông vẫn buôn lậu không ít thuốc phiện, còn có buôn người nữa. Nhịn khổ cực như vậy, nói đi nói lại cũng là vì chữ "danh" chữ "lợi". Đến giờ ông vẫn chưa xuống tay là vì không nắm chắc phần thắng thôi.”
Dù Bành Vân Thanh là người biết kiềm chế tốt nhưng khi nghe Bạch Tiềm nói thẳng thừng như thế thì sắc mặt ông ta không khỏi lộ ra vẻ lo lắng.
“Khu Đặc Lai vốn là một khối thịt béo bở, là mảnh đất tươi tốt thích hợp cho trồng trọt, giao thông thuận lợi, đường buôn bán cũng nhờ đó mà dễ dàng thông suốt. Chiếm được nó rồi thì ông không phải lo việc thu hồi vốn. Điều tướng uân lo chính là không biết có chiếm được hay không mà thôi.”
Bành Vân Thanh nhìn vẻ mặt tươi cười của cậu mà trong lòng nghĩ ngợi rất nhiều, nhớ lại lời của Bạch Tiềm từng nói: “Tại Vân Nam tôi có mấy căn cứ có thể cung cấp đầy đủ súng ống đạn dược. Nếu cần thiết tôi có thể huy động thiết bị gấp ba lần hiện tại. Điều quan trọng nhất tôi muốn ông hiểu đó là nơi này không phải là đất để sống lâu dài. Chẳng lẽ ông muốn sống ở cái nơi chiến loạn này cả đời sao?”
Không ai lại nguyện ý sống trên vùng đất loạn lạc khốn khổ cả đời. Nếu như có chỗ tốt hơn để đi thì mình nên đến nơi đó để sống an hưởng tuổi già. Điều đó thực sự còn tốt hơn việc thống lĩnh địa bàn hay chiếm dụng được nhiều vũ khí quân trang, coi như không vì bản thân mình thì cũng nên vì gia đình.
“Tôi có thể cung cấp vật chất và nơi ở ổn định cho bọn họ, đảm bảo cho nửa đời sau của bọn họ không phải lo cơm áo gạo tiền.”
Bạch Tiềm nói xong câu đó thì không nói nữa, chỉ cuối đầu nhấp trà, khóe môi khẽ nhếch cười.
Tuổi tác Bành Vân Thanh đã hơn năm con giáp. Dưới trướng ông ta không ít người ngoài mặt tỏ ra cung kính ông nhưng sau lưng luôn nhìn chằm chằm sợ ông xảy ra chuyện thì lại liên luỵ đến người nhà. Bản thân ông đã mồ côi cha mẹ từ nhỏ nên ông rất quý trọng tình thân.
Bạch Tiềm lại nói thêm một câu, “Tại Vân Nam tôi còn có một mỏ vàng, thêm mấy khu hầm mỏ khác và không ít vốn cổ phần. Không biết tướng quân có hứng thú hay không?”
Một lúc lâu sau Bạch Tiềm mới nghe được ông ta thở dài nặng nề đáp: “Cậu nắm chắc được bao nhiêu phần?”
“Bao nhiêu đây.” Bạch Tiềm xòe bàn tay ra.
Bành Vân Thanh nói: “Mọi thứ đều đã sẵn sàng vậy ta nên lấy lý do gì để khai chiến?”
Chiến loạn nơi này có thể nổi lên từ bốn phía bất kỳ lúc nào, cướp bóc khắp nơi bất kể địa bàn của ai. Lòng Bạch Tiềm nghĩ đến điều này mà không hề gợn sóng, trên mặt cậu cũng không biểu hiện ra điều gì nhưng nét mặt Bành Vân Thanh trông rất hớn hở vì mới vừa rồi đã bị cậu kích thích quá mức rồi.
Bạch Tiềm cười cười, đầu ngón tay gõ nhẹ lên chén trà nói: “Mới vừa rồi không phải là "hàng" đã đến rồi sao? Chuyện làm ăn vụng trộm như thế chắc Đỗ Dương làm cũng không ít lần. "Hàng" dư một chút thì không có nhưng thiếu hoặc mất mát một chút chắc diễn ra hoài phải không?”
Bành Vân Thanh thoáng nghe qua liền hiểu ý tứ gian hoạt của Bạch Tiềm. Cậu ngồi đấy mặc cho ông ta quan sát, nhàn nhã uống nốt trà còn lại trong chén sau đó đứng dậy khom lưng chào ông ta rồi lững thững đi ra ngoài.
Bên ngoài trời đã về tối nhưng vẫn còn nắng nhẹ, trên bầu trời khóang đãng từng đám mây trắng lững thững trôi vẽ nên một bức tranh không gian đa chiều đẹp hiền hòa, êm ả.
Hòa Lam ăn cơm tối xong thì ở lại trong phòng học thêu với một bà vú. Lúc Bạch Tiềm đi đến cửa phòng thì cô đang cúi đầu chăm chú thêu thùa, những sợi tóc đen óng mềm mại rũ xuống vai tựa như được dát lên một lớp ánh kim, dưới làn váy bàn chân trần của cô lộ ra trắng như tuyết đọng lá sen. Những nét đẹp dịu dàng đó đã làm Bạch Tiềm cảm thấy tâm hồn mình bình yên một cách lạ thường.
“Đúng, đúng rồi, là như vậy đó...” Bà vú hiền lành nhiệt tình chỉ bảo cho Hòa Lam, thấy cô thêu sai mấy đường bà còn ân cần cầm tay giúp cô sửa lại.
Hòa Lam nhớ tới Bạch Tiềm, chẳng biết nghĩ như thế nào mà lại quyết tâm học thêu cho tốt. Nhưng khi bà vú nói với cô chút nữa Bạch Tiềm sẽ đến thì tay chân cô bỗng lập cập làm chỉ thêu rối tới rối lui, làm thế nào cũng thêu không tốt nữa. Cô chỉ biết ảo não thở than mình kém cõi.
Bà vú mỉm cười hỏi: “Cô có tâm sự sao?”
Hòa Lam nên nói sao đây? Cô cúi đầu im lặng thì lại nghe tiếng cười của Bạch Tiềm. Lúc cô ngước lên thì cậu đã nhanh nhảu bước vào phòng, đi đến bên cạnh và ôm eo nhấc cô lên nói: “Chị có tâm sự gì mà không nói với em?”
Bà vú tằng hắn một tiếng rồi lui ra ngoài, bà còn nhiệt tình giúp cậu đóng cửa kín lại.
“Mau buông chị xuống. Bây giờ là ban ngày, làm như vầy còn giống cái gì nữa?”
“Thì giống như chồng ôm vợ ấy.” Bạch Tiềm ôm cô rồi là không muốn buông tay. Cậu chạy đến bên cửa sổ, làm động tác giả như sắp quăng cô qua cửa sổ. Hòa Lam sợ hết hồn liền ôm chặt cổ cậu, nhắm mắt nhăn mặt không dám nhìn xuống. Dưới cửa sổ là một con sông chảy xiết, từ trong núi thông tới phía sau nhà. Đứng ở chỗ họ có thể nhìn thấy những nhánh cây khô trôi cuồn cuộn theo dòng nước, trong khi ven hai bên bờ là những khối đá tảng phủ một tầng rêu xanh.
Bạch Tiềm nói: “Lá gan chị nhỏ quá! Bộ chị nghĩ em sẽ quăng chị xuống dưới thiệt sao?”
Hòa Lam giận dỗi, Bạch Tiềm thì không nhịn cười được cậu cọ cọ sống mũi cô nói: “Ngốc quá đi! Trước đây ngốc, bây giờ vẫn ngốc. Nếu mà chụp xquang đầu chị chắc sẽ thấy hiện ra nguyên chữ "ngốc" luôn quá!”
Cậu càng ngày càng ăn nói quá đáng, Hòa Lam la lớn phản đối: “Em ghét bỏ chị như vậy thì còn ôm chị làm gì? Thả chị xuống đi!”
Hôm nay tâm trạng cậu hình như đặc biệt tốt nên dịu dàng thả cô xuống, cùng cô ngồi bệt dưới đất, lấy tay chống cằm nhìn cô.
Hòa Lam sờ sờ mặt, thầm nghĩ bộ dạng mình chắc xấu xí lắm.
Bạch Tiềm nhìn cô chằm chằm, tựa vào ghế bàn liếc xéo nhìn cô thật lâu rồi lại đổi tư thế ngắm nhìn cô. Hòa Lam bị nhìn như thế nên mất tự nhiên, sượng cả người, một hồi lâu lại có cảm giác sởn tóc gáy.
Lúc này Bạch Tiềm không nhìn cô nữa mà ngoái nhìn ánh nắng chiều héo hắt ngoài cửa sổ.
Trời về tối ánh mặt trời hắt lên những tia nắng cuối cùng trước khi nhường không gian cho bóng đêm buông xuống.
‘Đỗ Biệt, giữa ba mày và sự nghiệp về sau này mày sẽ chọn thế nào đây?’
Cậu rất háo hức mong chờ kết quả.
Đỗ Biệt đã sớm kết thân với Bành Vân Thanh nhưng theo cậu nghĩ hẳn là hắn ta không muốn hoàn toàn trở mặt với Đỗ Dương mà dùng chiến thuật từ từ thâu tóm khu Đặc Lai. Lợi dụng lực lượng của Bành Vân Thanh để thâu gọn và phân chia rạch ròi lợi ích chứ không muốn dây dưa chờ Đỗ Dương phân chia kế thừa. Nhưng hiện tại hắn ta vẫn còn phân vân khi đưa ra quyết định cuối cùng vì đây vốn là sự lựa chọn vô cùng khó khăn.
Nghĩ tới điều này, Bạch Tiềm hí hí mắt chìm vào dòng suy nghĩ. Làm sao cho hắn ta rơi vào tình thế khó xử đến mức sứt đầu bể trán cậu mới cảm thấy sung sướng trong lòng. Cậu chỉ muốn Đỗ Biệt xui xẻo hơn nữa, thảm hại hơn nữa cậu mới vui lòng. Cậu chỉ hận hiện tại không không thể hành hạ cho hắn ta tan xương nát thịt.
Hòa Lam thấy nụ cười lạnh lùng của cậu không khỏi nghi ngờ có điều khác thường nên hỏi: “Em làm sao vậy?”
Bạch Tiềm liếm liếm môi rồi cười với cô nói: “Có chuyện đặc biệt vui. Chị có muốn biết không?”
Hòa Lam còn chưa có tỏ thái độ gì, Bạch Tiềm lại nói: “Chờ mọi việc xong xuôi em sẽ nói cho chị biết.”
Chờ cho tên họ Đỗ kia chết không toàn thây, cậu sẽ đem thi thể hắn ta bọc lại rồi gửi đến cho cô xem.
Bạch Tiềm khẽ thở dài. Như thể đã đoán thấy được tương lai tốt đẹp phía trước, ánh mắt nhìn Hòa Lam càng dịu dàng hơn. Cậu kéo tay cô, áp vào lòng bàn tay mình rồi lại sờ sờ vuốt vuốt, cậu nở nụ cười mãn nguyện.
Hòa Lam sợ cậu lại làm loạn nên chỉ có thể đi theo cậu.