Nơi Này Yêu Khí Rất Nặng

chương 6: đại yêu

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Editor: Kinh Thuế

Không rõ là việc giữ bí mật vốn kém hay những những người kể chuyện công lực thâm hậu, rất nhanh, câu chuyện cây đào của Tạ thành chủ Hoa Thành đã vang danh vạn dặm.

Trong góc một tiệm trà,phe phẩy quạt giấy, người kể chuyện (thư nhân) quần vải áo thô nói: “Cây vốn vô tâm, dựa vào linh lực của tức nhưỡng mới trấn được hồn của Hạn Bạt xuống. Bạch Tường Vi sau khi chết, hồn phách bị cây đào hút lấy. Ngàn năm sau thân thể tạo thành gặp được tình yêu, hai người lưỡng tình tương duyệt, gặp được phu quân.”

Phu quân? Nghe nói trong dân gian mỗi cô gái đến tuổi cập kê đều được cha mẹ tìm cho một vị hôn phu, người này gọi là phu quân của cô gái đó. Sư tôn Bạch Tỳ Tiêu Diễn đã trả lời khiến đám đệ tử nữ của Bất Chu Sơn kinh ngạc không thôi: “Cái gọi là lương thiện, chính là chữ nương ít đi chữ nữ, cái gọi là cưới chính là nữ nhân lăn ra ngất xỉu.”

(良: lương thiện, 娘:nương(mẹ, con gái), bớt đi chữ nữ là: 女.)

Bạch Tỳ cực kì tin tưởng mình thông minh mạnh mẽ như vậy sẽ không bị ngất xỉu, sau đó dùng sức lắc đầu, giống như có thể xóa tan đi hình ảnh bóng dáng cao lớn mạnh mẽ ôm mình ra khỏi nhà thủy tạ hôm đó.Dien/.danle’quydon

Qua cửa sổ của khách sạn, Bạch Tỳ chống cằm nhìn cảnh dòng người vội vã đi lại trên đường phố, còn có trẻ nhỏ cầm cành đào vui sướng chạy đùa. Từ khi tiến vào Bất Chu Sơn rồi lập chí tu tiên, thất tình lục dục đã tựa như áng mây cuối chân trời_______ có thể nhìn không thể chạm tới. Nếu coi trọng người trong tiên môn thì còn may, vợ chồng có thể cùng nhau tu tiên, nhưng nếu coi trọng người phàm, không phải khi tóc mình đen tóc người đã bạc rồi sao?

Đứa trẻ không cẩn thận té ngã trên mặt đất, được một nam nhân đỡ dậy, nam nhân áo đen tuyền, vóc người cao to, mặt như viễn sơn, tư thế tựa như trăng sáng trên trời quang, Bạch Tỳ định thần nhìn lại, chính là người nọ, bật người nhảy qua cửa sổ, chỉ sợ bỏ lỡ hắn.

Sau khi chia tay, Bạch Tỳ càng thêm khẳng định, Đằng Sơ Nhất tuyệt đối không phải là người!

Cặp mắt khác hẳn với người thường, vạn vật trong trời đất này, chỉ có đại yêu mới có con mắt màu vàng kim như vậy.

Kể ra, Tiểu Hắc tọa kỵ của nàng cũng có con mắt màu vàng óng, con rắn này thấy thế nào cũng có kinh ngiệm phong phú hơn nàng, vén tay áo lên -_-xà, không thấy.

Bạch Tỳ cố nén lại hai huyệt thái dương đang căng lên, bị xà đại gia coi chủ nhân là nàng như không có đã nhìn thấy quen rồi, điều thực sự khiến nàng đau đớn mất hết mặt mũi là, tọa kỵ của nàng luôn khiến nàng trong tình huống không hề hay biết…..chạy trốn.

- -!

Một đường đuổi theo, Bạch Tỳ vừa truy vừa tìm vẫn không kịp.

Trên đường trở về, một cỗ mùi hương xông vào mũi, Tu tiên giả ở Trúc Cơ từ lâu chỉ ăn ngũ cốc, ngoại trừ ham mê ăn gà trời sinh, lâu lắm rồi Bạch Tỳ mới biết trên đời này vẫn còn hương thơm có thể lay động mình đến vậy, mùi thơm này, tràn đầy linh khí tinh thuần, chỉ ngửi thôi cũng đã cảm thấy sung sướng, thật giống như người đói khát đã lâu ngửi được mùi đồ ăn, nước miếng chảy ào ào, con sâu thèm ăn không ngừng ngọ nguậy.

“Cô nương, nhìn trúng hạt viên tròn sao?”

Hỏi chuyện là một lão nhân mặc vải rách, thanh âm khàn khàn, chỉ lộ hai con mắt, đôi mắt đục ngầu. Thấy Bạch Tỳ dừng lại, lão thận trọng lấy từ trong túi tiền ra, bên trong là những viên cầu lớn nhỏ cùng màu sắc khác nhau, lặng lẽ tỏa ra mùi hương dụ hoặc.Dien’;dan/lequydon

Bạch Tỳ nuốt một ngụm nước bọt, hỏi: “Đây là?”

Lão nhân có phần kinh ngạc, nhỏ giọng nói: “Cô nương, đây chính là Yêu Đan tốt nhất, xem tỉ lệ này, thượng phẩm.” Một tay lão cầm mấy viên cầu, để dưới mũi Bạch Tỳ, thấy ánh mắt Bạch Tỳ nhìn theo tay lão lượn vòng, hài lòng cười một tiếng, âm thanh quái dị, khàn đục như tiếng xé rách cái gì.

Trong lòng đã nổi lên sóng to gió lớn, Bạch Tỳ vẫn cố giữ bình tĩnh ngoài mặt nói: “Những Yêu Đan này để làm gì vậy?”

“Ăn.”

Bạch Tỳ co cẳng chạy, toàn bộ nhận thức về Tu tiên giới cho nàng biết, ăn Yêu Đan chỉ có một loại, chính là…

_____

Thất hồn lạc phách trở lại gian phòng trọ, Bạch Tỳ trang bị thật tốt một cước đạp bay cửa, chuẩn bị tra khảo với Hắc Xà đang chiếm giường kia.

Nhưng khi thấy trên giường một Hắc Xá cuộn mình thành ba tầng chỉ lộ ra nửa đoạn đầu màu đen thì nàng cảm thấy giá mình bị mù còn tốt hơn…

Rõ ràng xuống núi để tìm thú vui, thuận tiện tính toán kế nhân sinh sau này, đánh bậy đánh bạ thế nào lại lấy được khối tức nhưỡng thứ nhất, cứ như vậy, dường như việc vá trời cũng không còn xa tầm tay như tưởng tượng. Nhưng chưa kịp vui vẻ bao lâu, nàng chợt nhận ra ______ nàng bị bệnh rồi!

“Ngu xuẩn!” Âm thanh nghiêm nghị của Hắc Xà vang lên, Bạch Tỳ vén tay áo lên, con rắn nhỏ đen tuyền đã uốn lượn trên cổ tay, hai chiếc sừng rắn dựng thẳng theo khuôn mặt hếch cao, vẻ mặt hết sức phách lối.

Tiểu Hắc nhìn khuôn mặt ngây ngô cười của Bạch Tỳ, một lần nữa tự vấn bản thân mình không có tìm lầm người chứ, dù sao ngoại trừ Bạch Tỳ, những người khác như thế là bình thường.

Bạch Tỳ nắm lấy con rắn nhỏ bảy tấc, ngoan độc nói: “Tiểu Hắc, lúc đầu ta chưa từng tu luyện lại có thể nhảy thẳng qua Luyện Khí có phải nhờ khế ước với ngươi không?”

Đôi mắt trong suốt của con rắn liếc sang, thể hiện rõ ràng hai chữ: Ngu ngốc.

“Khế ước kia là cái gì vậy?”

Đầu rắn xoay chuyển, để lại cho nàng xem cái ót ngạo mạn.

“Này, thật sự là khế ước chủ tớ sao?” Ba năm qua Bạch Tỳ không ngừng ép hỏi, Tiểu xà vẫn thà chết chứ không chịu khuất phục, Bạch Tỳ cũng không tin mình thực sự có thể hát bài ca nông nô vùng lên nổi dậy, sau này nàng sẽ là chủ, nó là nô bộc?

Tại Tu tiên giới ở Cửu Châu, yêu quái hóa thành Linh Thú chia làm hai loại, Linh Thú có thể khai thông trí tuệ, loại này chỉ có nhân tài tu tiên ở Cửu Châu, tu vi cao thâm mới có được, một mặt là vì số lượng Linh Thú thưa thớt, hai là sức chiến đấu của Linh Thú có thể trợ giúp cho tu tiên giả, Linh Thú mạnh đương nhiên không chịu nhận thức chủ nhân có sức mạnh thấp, mặt khác mua Linh Thú cần số lượng lớn linh thạch (Tiền tệ trong giới tu tiên, bên trong chứa linh khí, có thể dùng bổ sung linh khí), nhân tu giàu có cũng không nhiều. Một khi ký kết khế ước chủ tớ, nhân tu (người tu đạo) không may chết đi, Linh Thú cũng chết theo, ngược lại, Linh Thú chết đi chủ nhân cùng lắm là giảm tu vi. Tu vi có thể tu luyện trở lại, nhưng mệnh mất thì không tu lại được. Thậm chí Tam đại tiên môn trong Bất Chu Sơn ở Cửu Châu, nghe nói mỗi người cũng chỉ nuôi một Linh Thú.

Sao có thể, cáo già tâm ngoan thủ lạt Tiểu Hắc sẽ chịu ức hiếp của thiếu nữ vá trời, lại còn sẵn sàng kí khế ước chủ tớ so với khế ước bán mình còn thảm khốc hơn kia.

“Ai yêu.” Bạch Tỳ chợt cảm thấy trong đầu có gì đó như nổ tung, đan điền đau đớn như bị xé rách.

Ầm, tiểu xà từ tay Bạch Tỳ nhảy xuống hóa to thành cỡ chén cơm. Trên đầu hai sừng nhô cao, thân rắn đen tuyền lân phiến, trên lưng nhô ra cánh, xuyên qua làn sương mù mỏng, in đậm rõ ràng trong mắt Bạch Tỳ.

Hắc Xà hé nửa mí mắt liếc Bạch Tỳ: đừng nghĩ dựa vào khế ước, xà đại gia ta vẫn có thể tùy thời tiêu diệt ngươi.

Miệng Bạch Tỳ thành hình chữ O, mắt thấy Hắc Xà ngẩng cao đầu, nhảy lên cửa sổ khách sạn phóng mắt ra ngoài. Động tác như nước chảy mây trôi, tư thế cao ngạo phách lối.

Niềm vui sướng trong tưởng tưởng nháy mắt bị đánh cho tan tành.

Chớp mắt không ngừng, người chủ nào đó đau đớn nghĩ: “Ta có Linh Thú, nhưng ta phải nghe lời nó, ta có vật cưỡi, nhưng nó không để cho ta cưỡi.” thật phiền muộn mà.

“Tiểu Hắc, nói cho ngươi biết một việc.”

Trên bệ cửa, hai cánh uy vũ không chút lay chuyển.

“Ta có thể đã bị bệnh___”

Đầu rắn đen tuyền rốt cuộc quay lại, đôi đồng tử kim sắc trợn trừng, nhìn xuống bóng dáng thiếu nữ áo trắng kia.

“Có thể không giúp ngươi vá trời được nữa - -.”

Thân rắn đen tuyền nháy mắt cứng đờ, Tiểu Hắc bay vào trong phòng, thập phần khinh thường nói: “Tai họa sống ngàn năm.”

Bạch Tỳ cảm thấy lục phủ ngũ tạng cho đến đan điền đều bị sự cao ngạo này của Hắc Xà khơi lên nộ khí, hận không thể khạc lửa ra từ miệng một hồi nướng chín con rắn kia, như vậy mới có thể an ủi tâm hồn bé nhỏ của mình…

Lúc trước chính mình chỉ là một phàm nhân tu tiên, có Linh Thú chính là hoài bích kì tội (ngọc vốn vô tội, người mang ngọc mới có tội), sau đó lại nhờ khế ước mới kí mượn lực để qua được Bất Chu Sơn, nàng mới nén giận phấn đấu theo tên cặn bã này học tập.

Khế ước, cho dù khế ước có tốt đến mấy cũng không được tự do!

Trên người Tiểu Hắc, làn vảy (lân phiến) như phát ra một tầng bạch quang, chiếu rọi hơn cả ánh trăng ngoài cửa sổ. Bạch Tỳ giơ tay lên, nhẹ nhàng vỗ nhẹ lên thân rắn, vảy mịn nhưng cứng, cũng cực kì bóng loáng. Rón rén bò lên trên giường, Bạch Tỳ gập cong cả người, vòng quanh Hắc Xà, cả một đêm ngon giấc.

Trước khi ngủ, Bạch Tỳ nghĩ: Xem ra không phải mình mắc bệnh tương tư, mà là con sâu tham ăn trong bụng theo mùi Yêu Đan mà chạy tới.

- -

Ba ngày sau, Bạch Tỳ tới bờ biển Tây Bắc, cách Tây Bắc ngàn dặm theo hướng tây là tiên môn Bất Chu Sơn. Chạng vạng cùng ngày, Bạch Tỳ gặp một vị cố nhân- -, sư tỷ cách vách ở Bất Chu Sơn Cao Thiển tới cửa bái phỏng, hai người cùng ngồi trên ghế đá trong sân.

Vị sư tỷ Cao Thiển này thập phần nho nhã dịu dàng đáng yêu, vào Bất Chu Sơn đã hơn hai mươi năm, gần đây mới vất vả tiến được vào kì Nguyên Anh thành công, muốn nhân cơ hội bí cảnh mở ra mà tìm vũ khí thích hợp. Kinh/Thue,.dien’danlequydon.Nhưng nàng phụ trách trông coi rừng cây bông cùng đầm lầy bên cạnh phía sau núi, yêu thú sau núi lại đông đảo, một tháng sau chính là thời điểm cây bông tạo hoa mà nàng ở trong bí cảnh lại không thể phân thân, thấy mỗi ngày Bạch Tỳ đều đi dạo xung quanh, lại biết nàng tu hành cực nhanh, đoán nàng tạm thời cũng không có việc gì nên mới tới xin nàng chăm sóc rừng bông thay mình, tránh việc bị yêu thú phá hoại.

Bạch Tỳ nghe vậy lập tức đồng ý, vỗ vỗ ngực đảm bảo một ngọn cỏ bông hoa đều sẽ không thiếu được.

“Sư muội, vài ngày nữa vào Bồng Lai bí cảnh, sư tôn của ta cùng Đoàn Tụ chân nhân đã làm danh sách, bên trong không có ta.” Cao Thiển cắn môi cúi đầu xuống: “Đến lúc đó Bạch sư muội không cần tiếp tục trông hộ rừng bông cùng đầm lầy nữa.”

Bạch Tỳ có lòng an ủi nhưng cũng không biết nói gì, trong lòng khẽ động, đúng rồi, đầm lầy nước….

“Cao sư tỷ, đầm lầy phía sau rừng bông có tác dụng chữa thương đan điền phải không?”

Cao Thiển sắc mặt hơi biến hỏi: “Bạch sư muội từ đâu biết được?”

Không đợi Bạch Tỳ trả lời, âm thanh Cao Thiển không kìm được vọng vang lên: “Đừng bảo là.”

Bạch Tỳ không tự chủ nghe theo đối phương: “Đi ngang qua nghe những sư huynh khác nói.”

“Đầm lầy có từ lúc Bất Chu Sơn tồn tại đến nay, chuyện chữa khỏi được cũng không nhiều tiên hữu biết, không phải là không đúng mà bên trong đầm lầy, chỉ chữa được cho yêu và Linh Thú.’

“Người trong tiên môn không được sao?”

“Bất luận kẻ nào tu tiên cũng không được, tu vi thấp may ra còn có thể đi vào chữa thương, tu vi cao tuyệt đối không đươc, cũng thần bí như Bồng Lai bí cảnh vậy.”

Nếu người tu tiên không được, vậy tại sao nàng có thể, rốt cuộc là có chỗ nào không đúng đây?

Cao Thiển lắc đầu một cái: “Cái này cũng không biết được, ta trông coi rừng bông lâu như vậy, cũng chưa thấy có người nào dám thử qua.”

“Sư tỷ vậy những chỗ khác thì sao, nước giống như ở đầm lầy có thể chữa trị đan điền.”

“Nghe nói chỉ có trăm mét nước chung quanh Đại Yêu đạo hạnh ngàn năm, chịu yêu khí nhuộm dần trăm năm, mới có thể trị được đan điền của yêu cùng Linh Thú.”

………

Cho đến khi ánh trăng lên cao, hai người mới tận hứng mà về.

Ngồi xếp bằng trên bồ đoàn trong phòng, Bạch Tỳ vận khí cảm nhận đan điền, bên trong đan điền, vòng quanh là dải ánh sáng trắng quấn vào nhau, vào sâu bên trong nữa, từng hạt nhỏ vàng như trứng bồ câu bắn ra, dường như cảm nhận được hơi thở của chủ nhân nên cực kỳ kích động. Từ khi mới tu luyện, Bạch Tỳ đã bắt đầu hoài nghi, người khác đều luyện theo con đường từ Luyện Khí – Trúc Cơ – Kim Đan – Nguyên Anh – Hóa Kì, cho tới nàng, là một người phàm không bắt đầu từ Luyện Khí cũng không qua Trúc Cơ đã có một viên Kim Đan nhỏ bên trong…

Thật ra trước đây cũng từng trải qua chuyện tương tự như ban ngày, nàng còn nhớ rõ mấy vị sư huynh ra ngoài rèn luyện, mang về nội đan của yêu thú, bởi vì tò mò nàng cũng tham gia náo nhiệt, vừa mới đến gần, Bạch Tỳ lại cảm thấy Yêu Đan thơm ngon khác thường, làm cho nàng không nhịn được muốn nuốt vào, Yêu Đan có viên lớn viên nhỏ, tròn trịa, mà màu sắc Yêu Đan, Bạch Tỳ nhớ là màu hồng….

Nếu không phải thân thể nàng có vấn đề, chợt nghĩ đến Tiểu Hắc, chẳng lẽ là do khế ước giữa hai người?

Trong trời đất này, chỉ có Yêu mới có thể thông qua việc nuốt Yêu Đan khác tăng thêm linh lực và tu vi…?

Truyện Chữ Hay