Editor: Melodysoyani.
Beta: Sunlia, Song Nhã
Nhìn mảnh vụn thiên thạch của còng tay và còng chân trên mặt đất, cả người Phục Thiên Chân Nhân cũng không thoải mái, ông chỉ biết đây nhất định là tai họa do chuyện xấu mà Vũ Văn Dạ gây ra, Phục Thiên chân nhân cảm giác mình bị mỡ heo che mờ mắt cho nên mới có thể dẫn một kẻ phiền toái như vậy đi theo, đến khi chuyện ập lên đầu, thật sự là tự tạo nghiệt không thể sống.
"Môn chủ, Vũ Văn thiếu gia có tin chuyển đến cho ngài."
Con hạc giấy nhẹ nhàng bay ra từ đầu ngón tay của Ôn Cửu, rơi vào lòng bàn tay của Phục Thiên chân nhân, tiến hành chuyển thư trong nháy mắt đó, khuôn mặt tươi cười bức chết người không đền mạng của Vũ Văn Dạ hiện lên trên mặt giấy.
Trong thư, hắn hào phóng thừa nhận chuyện mình đưa Trần Phạm đi, bởi vì Trần Phạm đã đồng ý tạo ra một hình dáng độc lĩnh phong tao hơn cho hắn, để hắn không phải buồn rầu vì bị kẻ thù coi thường nữa. Tin cuối cùng, Vũ Văn Dạ nhiệt tình chân thành quan tâm nói: "Thúc phụ, người tốt sống không lâu, người phải cẩn thận với vực sâu Vô Vọng đó, chất tử yêu quý của người."
Lồng ngực Phục Thiên chân nhân chợt đau, suýt nữa ngã xuống đất ngất, thật may là có người ở sau lưng đỡ dậy, lúc quay đầu lại nhìn rõ người phía sau, Phục Thiên chân nhân ùng ục nuốt máu đang tích tụ trong miệng lão xuống.
"Thần Quân......"
"Đi cũng tốt, dù sao cũng phải cần có người đến chỗ Tiêu Diễn châm lửa."
Đằng Chi Sơ biết được thù cũ giữa Trần Phạm và Tiêu Diễn từ chỗ của Phục Thiên chân nhân, Tiêu Diễn đã từng chém giết người trong tộc Trần Phạm, đứa trẻ mồ côi – Trần Phạm từng bày tỏ lời thề son sắt muốn tìm Tiêu Diễn báo thù, chỉ là tài nghệ không bằng người, một mực cố gắng, nhưng lần nào cũng không thành công, rốt cuộc Trần Phạm “luôn chiến luôn bại, luôn bại luôn chiến” cũng tỉnh ngộ: không thể giết Tiêu Diễn, thì tìm cho hắn chút phiền toái cũng không tệ. Sau lần đó, tìm phiền toái đến cho Tiêu Diễn chính là quan niệm chính trong cuộc sống của Trần Phạm, cũng là mục tiêu cuối cùng của cuộc sống.
Ngày hôm qua, Trần Phạm chủ động đến Bất Chu báo những biến động gần đây của Chử Uyên cho họ biết, ý định ban đầu là quy hàng, nhưng vì Phục Thiên chân nhân không yên lòng nên không cho hắn thêm bộ thiên thạch nào nữa, Trần Phạm cũng không để ý, năm đó lúc hắn tìm Chử Uyên làm nơi nương tựa, ban đầu còn chịu khổ hơn thế này rất nhiều.
Tin chắc tất cả âm mưu quỷ kế này đều là vì Trần Phạm tâm địa gian xảo muốn chứng minh thực lực trước mặt Thần Quân Đằng Xà có tiếng mà không có miếng kia, hắn là một người, kẻ phạm vào A Tỉ của ta, dù mạnh cũng phải giết.
——
Vũ Văn Dạ buồn bực một mình tìm chỗ uống trà trong tiệm trà ở phố phía Nam của Lâm Tương.
Hắn không biết mình ngủ bao lâu, chỉ nhớ rõ mới vừa mơ mơ màng màng tỉnh dậy, mình kêu muốn vỡ họng cũng không có ai đáp lại, tên đồng bọn nhỏ nói gì mà cùng nhau chơi đùa cùng nhau hóa trang đã bỏ đi mất vào ngay lúc thần không biết quỷ không hay.
Tiếng của người trong tiệm trà ồn ào, rất náo nhiệt, Vũ Văn Dạ tai thính mắt tinh một lòng đi tìm kích thích dần dần bị cuộc nói chuyện ở bàn bên hấp dẫn.
"Lương bổng đều bị cháy hết rồi hả?"
"Vị Lâm Tương hầu này, nắm giữ trọng trách cầm binh, người phía trên sớm đã nhìn không vừa mắt rồi."
"Thời gian này trong kinh thành có quá nhiều chuyện xảy ra, nào là Tiêu Bảo Quyển, Tiêu Chiêu Nghiệp, Tiêu Chiêu Văn đã thay vài tên hoàng đế rồi, bây giờ do Minh Đế cầm quyền, sợ là sẽ không bỏ qua Lâm Tương hầu đâu."
"Chuyện này cũng không đúng lắm, Lâm Tương hầu là đại công thần của vị Minh Đế kế vị kia."
"Được chim quên lá, đặng cá quên cơm, những chuyện qua cầu rút ván này, trước kia có hoàng đế nào không giết qua công thần chứ?"
Vũ Văn Dạ không hiểu việc tranh giành chính trị ở thế tục, vén từng ý một, hắn có thể hiểu được hai chuyện cơ bản, thứ nhất, lão đại ở dưới trần muốn giết Lâm Tương hầu; thứ hai, lương bổng mà Lâm Tương hầu quản lý bị cháy, rốt cuộc phía trên cũng có lý do trực tiếp gạt bỏ cái gai là hắn.
Vũ Văn Dạ nhớ không lầm, Lâm Tương hầu tên là Tiêu Diễn, có một vị đệ tử duy nhất ở Bất Chu tên là Bạch Tỉ.
Ha ha —— Vũ Văn Dạ chợt thấy vạn ánh sáng chiếu rọi khắp đỉnh đầu, cánh cửa của một thế giới mới đang mở rộng vòng tay ôm lấy hắn.
Muốn tiến vào chỗ sâu nhất của vực sâu Vô Vọng, trước phải thông qua một đường dây thừng kéo dài ngàn dặm, đầu cuối của đường dây thừng hướng thẳng vào một tòa tháp cao Vân Tiêu đứng sừng sững, bát giác hình rắn, cửa đồng khép chặt, bốn bề trừ màu xanh âm u lốm đa lốm đốm của mà trơ ra, còn lại đều là cảm giác hoang vắng, bầu trời thỉnh thoảng thoáng qua sấm sét, đập vào nửa khúc trên của đám mây đen trên tòa tháp. Giữa sự biến hóa của sáng tối, cửa đồng tự động mở ra, Chử Uyên và Lưu Niệm Khanh một trước một sau tiến vào tòa tháp.
Ở tầng thứ chín mươi chín, Lưu Niệm Khanh thấy được chủ nhân của tháp cao, vị vua không ngai của vực sâu Vô Vọng.
Chử Uyên khom người thở dài, gọi người chủ tọa trên lưng bọn họ là—— Vọng Đế.
"Ngồi đi." Vọng Đế xoay người, bày ra nụ cười tùy ý với Chử Uyên: "Chịu trở lại rồi à, quốc sư của ta."
Vọng Đế cười một cái, muôn vạn quyến rũ lan tràn, hắn mặc bộ Hồng Y, trong mắt phượng nước gợn mênh mông, trán có một nốt Chu Sa, khung xương trên gương mặt càng thêm quyến rũ yêu mị sống mái khó phân biệt.
Chỉ là......
"Hợp Hoan sư thúc......"
Lưu Niệm Khanh bật thốt lên, lại chợt nhận thấy được cái gì đó, lấy tay che miệng, hoảng sợ nhìn nam tử áo hồng trên chủ tọa.
Vọng Đế bước xuống chủ tọa, đến gần Chử Uyên: "Ha ha ha, quốc sư, đây là con của nhà ngươi sao? Có chút không biết điều rồi đấy."
"Vọng Đế, giữa chúng ta, hợp tác là chủ yếu, vị này là nghĩa tử của ta, chuyện nhà Chử mỗ không cần ngài lo lắng." Sắc mặt Chử Uyên lập tức thay đổi, sáng ngời ngời, bày tỏ không để ý đến việc Vọng Đế có bất mãn đối với Lưu Niệm Khanh.
Vọng Đế cười cợt một tiếng, liếc nhìn Lưu Niệm Khanh, bước đi thông thả về chủ tọa một lần nữa, làm như lơ đãng hỏi: "Vị Hợp Hoan sư thúc kia, dáng dấp rất giống ta sao?"
Số lần Lưu Niệm Khanh và Hợp Hoan gặp không nhiều lắm, trừ ngày ở Bất Chu ra, gần như là không gặp gỡ, toàn bộ ấn tượng của hắn đối với Hợp Hoan kia đều đến từ chính việc Hợp Hoan vẻ đẹp yêu mị khó cưỡng cùng với những lời tán gẫu nghe rợn cả người trong Bất Chu.
Có người nói tên Hợp Hoan này của hắn có được là vì hắn tu đạo Hợp Hoan, đó là đạo pháp đòi hỏi phải thải âm bổ dương hại vô số người; cũng có người nói thêm là Hợp Hoan thích nam nhân. Là kẻ háo sắc, ở trong Tu Tiên giới, ngàn người mắng vạn người cưỡi, nếu không thì sao tuổi còn trẻ mà tu vi cao thâm như thế?
......
Lần cuối cùng Lưu Niệm Khanh nghe được tin đồn về Hợp Hoan, chính là lúc hắn bị mất tích ở cánh giới Bồng Lai. Tài nghệ Tu Tiên Giả vượt trội hơn người, đã gặp qua là không quên được, vị tự xưng là Vọng Đế ở trước mắt này, nào chỉ là giống như Hợp Hoan, mà thật sự là giống Hợp Hoan như đúc.
Nhưng lời đến khóe miệng, lại biến thành: "Có thể vãn bối nhớ lầm rồi."
"Đứa bé ngoan, người nào chả có lúc hoa mắt. Dù sao cũng là thiếu niên, khó tránh khỏi nói chuyện có chút nhảm nhí."
Chử Uyên hừ một tiếng, giọng nói thô ráp, Lưu Niệm Khanh nghe tới giống như có hạt cát cọ sát trên lòng bàn chân, có chút ngứa, có chút ấm.
Hắn nghĩ, dù sao cũng là phụ tử lâu năm, làm sao nghĩa phụ thật sự có thể giết hắn, câu "Đừng ép ta giết chết ngươi!" kia nhất định là nói lẫy thôi.
——
Mỗi một vị Chú Kiếm Sư đều sẽ dùng cả đời để học cách chế ra một thanh kiếm làm chế tác vàng, vì thế Từ Phu Nhân cố ý luyện một thanh đoản kiếm Từ Phu Nhân cho Bạch Tỉ một lần nữa. Đúc một cây kiếm, có linh kiếm thì đại thành giả có thể truyền lệnh cho thiên hạ, Từ Phu Nhân đã đưa cơ hội này cho Bạch Tỉ.
"Đồ đệ bảo bối, các vị Đại Năng Giả ở giới Cửu Châu Tu Tiên đều biết đến di mệnh của Nữ Oa, di mệnh này đặc biệt để lại cho Thần Quân Đằng Xà và thần thú Bạch Tỉ, bọn ta vẫn cho là thế gian không có thần thú Bạch Tỉ, nhưng bây giờ nhìn lại, cuối cùng vẫn là đạo hạnh của bọn ta chưa tới, đúng là hổ thẹn với hai chữ Đại Năng này."
Bạch Tỉ chống cằm yên lặng nghe, một tháng gần đây nàng đã củng cố tu vi hóa thần một lần nữa, rốt cuộc cũng có thể tự do biến trở về hình người, có lẽ là hình người của mình không quá rung động như nguyên hình, nên quả nhiên Từ Phu Nhân cũng không cần phải có khuôn mặt nghiêm trang chính khí nghiêm nghị.
"Theo Phu Nhân, ta thấy, bây giờ chúng ta có thể thử đánh với Cửu Anh một trận, chúng ta có thể nói “được”, trận chiến này phải một kích tất trúng, không cầu đánh nó răng rơi đầy đất, chỉ cầu có thể một lần đánh nát mắt trận, còn sống sót là được."
Từ Phu Nhân vỗ vỗ than bụi trên bờ mông, lại run hai tay áo một cái, giơ tay lên chỉa một ngón để nó bay thẳng xuống thác nước ở đằng xa kia: "Đồ đệ bảo bối, chúng ta lên đường đi."
Bạch Tỉ cân nhắc đoản kiếm trong tay được Từ Phu Nhân luyện cách đây không lâu, gật đầu một cái, hai người một trước một sau đạp kiếm bay lên.
Dọc theo đường đi, Từ Phu Nhân nói về truyền thuyết Cửu Anh, tương truyền thời kỳ Thượng Cổ, Đại Năng Phục Hy thị (@Melody: Còn được gọi là Phục Hy) vạch ra quẻ đại họa, lâu ngày, dưới đài loáng thoáng để lại dấu vết bức họa bát quái của Phục Hy. Kết hợp với lòng chân thành, lâu ngày thông linh, trong bát quái có hai quẻ Khảm và Ly, tinh khí biến hóa khôn lường thành mãnh thú thượng cỗ Cửu Anh.
Bởi vì Phục Hy thị vẽ nó khi còn bé, hơn nữa vết tích của quẻ vừa ngắn lại nhiều, những quẻ đó giống như dáng vẻ tinh quái của đứa trẻ. Trong đó, quẻ Khảm bốn ngắn một dài, quẻ Ly hai ngắn hai dài, tổng cộng chín quẻ, cho nên xưng là Cửu Anh.
Hay bởi vì Khảm chỉ thứ nam, Ly chỉ thứ nữ, cho nên Cửu Anh có năm đầu hình nam, bốn đầu là hình nữ. Khảm là màu đen của nước (@Melody: vì chỉ nước sâu không thấy đáy nên có màu đen .), cho nên năm nam đều giỏi dùng nước, vì màu đen; Ly là màu đỏ của lửa, cho nên bốn bé gái cũng giỏi dùng lửa, vì là màu đỏ.
Tổng hợp, Cửu Anh Vi Thiện phun ra lửa nước, cũng ỷ vào việc có chín đầu chín mạng mà gây họa một phương, cuối cùng mất mạng trong tay Hậu Nghệ.
Cùng Từ Phu Nhân sóng vai đứng ở trước thác nước, Bạch Tỉ nắm chặt đoản kiếm, hít sâu một hơi, đúng, nàng phải trở về, khoảng thời gian chua xót này, đã ở lại đây gần tám tháng, bên ngoài đã sắp hết một ngày, A Sơ nhất định sẽ lo lắng, nghĩ đến hắn, Bạch Tỉ càng thêm kiên định quyết tâm của mình.
Đạp chân sau một cái, Bạch Tỉ và Từ Phu Nhân lần lượt nhảy vào màn nước, bên trong thác nước có một vùng trời đất khác, là một phong cảnh hoàn toàn khác với bên ngoài lớp nước, vừa trắng xóa như bông tuyết, vừa cuồn cuộn dung nham, giữa nơi giao nhau của tuyết và lửa, một khung xương to lớn che lấp cả mặt trời lọt vào trong tầm mắt, ở phía dưới Cửu Anh, tại nơi đỏ đen lẫn lộn có hàng chữ như ẩn như hiện, chính là mắt trận của trận pháp mà Yêu quái kia luyện.
"Gào ——"
Đuôi Cửu Anh dài kéo đất, chín cái xương đầu chim phát ra tiếng kêu điếc tai, Bạch Tỉ giơ cánh tay tản đi dư âm chấn động, liếc nhìn Từ Phu Nhân, nói: "Sư phụ, tìm chỗ an toàn chờ ta."
Từ Phu Nhân đột nhiên cảm thấy vị đệ tử cuối cùng này của ông thật không tệ, biết thương tiếc ông, vì vậy yên lặng tự khen cho mắt nhìn của mình ở trong lòng.....
Cửu Anh bắt đầu công kích trước, não của năm đầu chim màu đen phun ra băng trùy, tuyết khối, nước lạnh, nước nóng, độc thủy, thân thể Bạch Tỉ di chuyển nhanh chóng, mấy lần suýt nữa bị đánh trúng. Mười tám con mắt như động đen của Cửu Anh nhìn chòng chọc Bạch Tỉ, không buông tha bất cứ biến động nhỏ nào của nàng. Sau hơn trăm chiêu, Bạch Tỉ đã tổn hao rất nhiều linh khí, nhưng bốn cái đầu chim của Cửu Anh ngoại trừ vẫn nhìn nàng ra thì không có bất cứ động tác gì.
Đánh lâu dài sợ là mình phải mệt mỏi hơn, không bằng dụ địch rời đi, sau đó đánh nhanh thắng nhanh, nghĩ đến chỗ này, Bạch Tỉ ngừng giữa không trung, rút lại thế chủ động công kích, liên tục tăng gấp mấy lần sau lưng, Bạch Tỉ đến gần Cửu Anh, móc đoản kiếm ra dùng lực chém về phía cái đầu chim đen gần nhất, Cửu Anh phản ứng thật nhanh, nhưng không ngăn được tốc độ tay của Bạch Tỉ, cúi nửa đầu chim xuống, nối lại những mẫu vụn xương cốt lắc lư trong gió, Bạch Tỉ thừa thắng xông lên lắc mình đến gần phía trước, nhắm ngay một cái đầu đen khác, lần này Cửu Anh đã rút ra được bài học trước đó, khó khăn tránh thoát, sau đó hợp với mấy tiếng rống giận, băng tuyết và dung nham cùng với dòng nước sôi phát nổ trong trời đất.
Bạch Tỉ lui về phía sau trăm mét, cân nhắc xem xét đúng cơ hội lại chạy đến công kích, cũng nhân tiện hi vọng Cửu Anh có thể bị mình dẫn dắt cách xa mắt trận.
Nhưng bộ xương này cũng không cho Bạch Tỉ như ý, mà vững vàng ngồi ở trên mắt trận không ngừng kêu gào, Bạch Tỉ đang buồn bực, thì tiếng Từ Phu Nhân truyền đến.
"Đồ đệ bảo bối, nhìn dưới chân nó kìa."
Chỉa vào tiếng rít rào của Cửu Anh, Bạch Tỉ thấy bốn bàn chân to lớn màu đen của nó bị xiềng xích lại, trước mắt dáng vẻ Cửu Anh mạnh như rồng như hổ, hẳn không phải là Thiên Thạch, mà là một loại xiềng xích gì đó bắt trụ Cửu Anh khiến nó không thể thoát khỏi mắt trận.
Bạch Tỉ tung người, bốn tiếng “cạch cạch”, theo đó là tiếng vỡ vụng của còng chân, Bạch Tỉ vội vàng rời khỏi, tám cái mỏ nhọn trên cổ Cửu Anh cùng mở lớn, trong lúc nhất thời nước lửa băng tuyết lẫn lộn một khối, Bạch Tỉ mở hai cánh tay ra, lấy ra một nửa linh lực triệu hồi Tu Tiên Giả đã chôn thây nơi này ra, theo tiếng đất đai nứt nẻ, hơn mười người Tu Tiên Giả lắc trái lắc phải leo ra từ dưới đất, bọn họ dưới sự chỉ huy của Bạch Tỉ, ùa lên vây Cửu Anh lại.
Mà Bạch Tỉ, nhân cơ hội nhảy lên bầu trời, lại lật người đỗ xuống chỗ lỗ kim, nắm đoản kiếm, dùng sức đâm xuống......
Băng tuyết lẫn lộn, nước lửa đè lên nhau, núi rung đất động, Bạch Tỉ hô to một tiếng: "Đi!"
——
Lưu Niệm Khanh đang chán đến chết ngồi ở trong phòng của Chử Uyên chờ ông, hắn có rất nhiều lời muốn hỏi Chử Uyên, nhưng lúc hắn đẩy cửa tiến vào Chử Uyên không có trong phòng, hơi nước lã lướt lượn lờ sau tấm bình phong và áo treo trên bình phong đều nói lên việc Chử Uyên đang tắm. Lưu Niệm Khanh thỉnh thoảng sẽ nhắm mấy lần, lại nhìn chăm chú hơn, thậm chí hắn có loại ảo giác, ấm trà màu vàng đang di chuyển theo nửa lòng bàn tay lớn nhỏ trên nút thắt lưng của hắn, thỉnh thoảng lại còn thoáng qua một vầng sáng.
Trong lòng hắn nghi ánh mắt của mình có vấn đề, sau vài lần xoa nhẹ, ấm trà màu vàng lại—— vỡ vụn.
Đồng thời, nghĩa phụ “Hự” phun một phún máu nhộm đỏ nửa mặt bình phong, Lưu Niệm Khanh không để ý tới chuyện tắm rửa gì nữa, chạy nhanh qua đỡ Chử Uyên dậy từ trong thùng gỗ, động tác của hắn cực nhanh kéo Chử Uyên ngã trong thùng gỗ lên, lúc đang ôm Chử Uyên đi ra ngoài bình phong lau miệng, hai bóng người chợt xuất hiện trước mắt Lưu Niệm Khanh.
Mặc quần trắng, là một thiếu nữ xinh đẹp động lòng người, một người khác thì có dáng vẻ “đầu khỉ bát tương” (@Melody: chỉ người lớn lên giống như khỉ, cực kỳ xấu xí), là một ông lão tinh thần khỏe khoắn. Người trước hắn biết, chính là vị đồng môn Bạch Tỉ đã gặp trước đó ở Bất Chu, người sau...... Lưu Niệm Khanh vơ vét lại trí nhớ, quả thật không có người này.
Nhưng những chuyện này đều không chút quan trọng, Lưu Niệm Khanh cảm giác trước hết mình nên khoác một bộ y phục cho nghĩa phụ, sau đó hắn nhanh chóng nhảy vọt tới ba mặt vây quanh trên giường, kéo cái mềm lớn quấn lên người Chử Uyên.
Hình như hai người đối diện lại đang ở tình huống khác, hai mặt nhìn nhau sau đó đều nhìn về phía Lưu Niệm Khanh, còn là Bạch Tỉ mở miệng trước.
"Đây là nơi nào?"
Cùng mở miệng còn có Lưu Niệm Khanh, hắn hỏi chính là: "Làm sao ngươi ở chỗ này?"
Từ Phu Nhân cười ha ha, thông thạo dũng cảm đứng ra, ý đồ chủ trì đại cuộc, chỉ thấy ông vung cái tay như củi khô của ông ra: "Được rồi, nếu tất cả mọi người đều quen nhau, vậy thì dễ nói chuyện rồi, cả đám tới đây, ưu tiên cô nương trước." Ông hơi hất cằm với Lưu Niệm Khanh, nói: "Nơi này là nơi nào?"
Lưu Niệm Khanh không lên tiếng, lạnh lùng nhìn ông một cái, lại nhìn Bạch Tỉ, giọng có chút bất mãn: "Vực sâu Vô Vọng."
Từ Phu Nhân vỗ hai tay, cười lớn một tiếng, kích động cực kỳ nói: "Thật là đi mòn giày sắt chẳng tìm được, đến khi gặp được chẳng tốn chút công phu, muốn cái gì thì cái đó đến mà mà."
Bạch Tỉ nghe vậy trong lòng cũng là vui mừng, chỉ là bởi vì không vui nên Lưu Niệm Khanh biểu hiện rất rõ ràng.
Lưu Niệm Khanh không khách khí hỏi: "Làm sao các ngươi ở chỗ này?"
Bạch Tỉ vừa muốn trả lời, một bên Từ Phu Nhân cướp lời nói: "Lão già dẫn theo cháu gái đi bộ, không cẩn thận trượt chân đi nhầm địa phương, chúng ta đến đây tạm biệt, không hẹn gặp lại."
Nói qua kéo Bạch Tỉ đẩy cửa đi ra ngoài, biến mất giữa không trung như một làn khói......
——
Trên đường đến nước Thục, xé rách kết giới đối diện, Đằng Chi Sơ đưa lưng về phía phục thiên chân nhân, Tử Ngôn tiên tử cùng Ôn Cửu, hắn Súc Địa Thành Thốn (@Melody: là một loại phép thuật nghĩa là thu đất lại, từ vài dặm thành thốn, như vậy mình cất bước đi thì sẽ nhanh hơn rất nhiều), mỗi bước đi vài dặm, vừa bước một bước đã vào trong kết giới.
Phục Thiên chân nhân chuẩn bị đuổi theo, một câu nói của Đằng Chi Sơ đã khiến chân ông như đóng đinh trên mặt đất.
"Các ngươi ở lại đi, đừng tới vướng chân vướng tay."
Mắt thấy trên không trung chặt chẽ xé ra một vết rách nhỏ rồi biến thành một khe hở dày đặc, cuối cùng vô ảnh vô tung biến mất, Phục Thiên chân nhân thở thật dài một cái, cũng không biết là ảo não vì mình bị Thần Quân Đằng Xà chê, hay là vì giọng nói như muốn loại bỏ gánh nặng của Thần Quân vậy.
Điều này cũng không thể trách hắn, hắn chỉ nghĩ đơn thuần tu vị tiên, hỏi thì nói, không luyện qua kỹ năng vỗ mông ngựa này, huống chi đối phương còn là một nhân vật không thể nắm bắt, vậy nên mỗi lần ông đều thiếu chút nữa là vỗ vào đùi ngữa......
Trong truyền thuyết, không phải Lão tổ của tiên môn đều yêu thương đồ tử đồ tôn sao!?
Ai là người tạo tin đồn nhảm ấy......?