Nơi Này Yêu Khí Rất Nặng

chương 15: túy trần gian (1)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Niệm Vũ

Beta: phuogot_

Hội thẩm được đặt ở đỉnh Vạn Nhận núi Bất Chu, người đến không quá nhiều, môn chủ - Phục Thiên chân nhân dẫn theo Ôn Cửu, Tiêu Diễn đi cùng, bên cạnh là Vương Kiệm và Vương Linh. Tử Ngôn tiên tử có phần thận trọng đứng phía sau, đầu lúc nào cũng cúi gằm xuống, Vương Linh nhìn dáng vẻ sư tôn mà xót không thôi, vài lần muốn nói lại thôi, dù sao nhiều trưởng bối như thế, lời nói của một tiểu bối như nàng nào có trọng lượng gì.

Nhận được tín hiệu cầu cứu từ nữ nhi, Vương Kiệm cười nhạt nói với Phục Thiên chân nhân: "Chuyện của Tử Ngôn tiên tử đến nay vẫn chưa rõ ràng, mấy ngày nay bị giam chắc cũng cực nhọc, môn chủ có cảm thấy chúng ta nên ngồi nghỉ ngơi chút không?"

Vương Linh im lặng tán thưởng phụ thân đại nhân!

Ôn Cửu rầu rĩ không vui, có hơi khó chịu, lại hơi hơi dễ chịu...

Cảm xúc của Tử Ngôn tiên tử khá là phức tạp, rõ ràng là Bất Chu trưởng lão, vậy mà nàng cứ có cảm tưởng trái ngược là người nhà đang đỡ lưng cho mình.

Phục Thiên chân nhân khẽ ho hai tiếng, mở miệng nói: "Cao Thiển đâu rồi, sao vẫn còn chưa đến?"

Một đệ tử bé xíu bỏ đi còn tới trễ hơn các vị trưởng lão, còn ra thể thống gì nữa! Muốn lật trời sao? Lúc này, một đệ tử chạy hồng hộc vào chính điện Vạn Nhận, quỳ phịch xuống đất, nói năng lộn xộn: "Môn chủ, Cao Thiển... Cao Thiển... Nàng ta biến mất rồi."

Nói xong, ánh mắt vụng trộm liếc Vương Kiệm, rõ ràng vô cùng ngờ vực.

Phục Thiên chân nhân ngồi trên chủ tọa vuốt râu, vẻ mặt nặng nề, dưới ánh mắt khiêu khích của Ôn Cửu, cầm thước ngọc dùng sức vỗ vào tay, trong lúc nhất thời, trong đại điện chỉ truyền đến một loạt tiếng bịch bịch bịch.

Gương mặt vốn đen thui của Vương Kiệm phút chốc dài ra, mắt thấy song phương sắp lao vào đánh nhau, một thiếu nữ mặc bạch y chạy chầm chậm vào chính điện.

"Môn chủ, sư tôn, đệ tử biết... khụ khụ... biết Cao Thiển ở đâu."

Thấy người tới đúng là Bạch Tỉ, Tiêu Diễn vừa rồi còn đang ngồi nói chuyện không sợ đau lưng () lạnh nhạt xem náo nhiệt chợt thấy khó chịu khắp người. Hắn đứng vọt dậy, áo bào tung lên, đứng bật dậy, ánh mắt nhìn Bạch Tỉ như nói: Vi sư đã bảo ngươi thế nào, ngươi vẫn chủ trương ngược lại à?

() Ngồi nói chuyện không đau lưng: là một câu tục ngữ thường để chỉ những người không đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, suy nghĩ cho họ mà lại nói viển vông.

Bỏ qua lửa giận của sư tôn, lần này Bạch Tỉ rất bình tĩnh, chỉ thấy nàng nói tiếp: "Xin môn chủ và chư vị tiền bối đến đại trạch của vãn bối một phen."

Cả đám người lại từ từ đi đến đại trạch, dưới một gốc bông gòn to, một thiếu nữ y phục không chỉnh tề đang co quắp, nhìn kĩ lại mới thấy nàng bị một dây thừng trong suốt trói trặt toàn thân, không thể nhúc nhích.

Bạch Tỉ chỉ vào nàng ta, nói: "Chư vị cẩn thận nhìn xem."

Cao Thiển theo tiếng của nàng ngẩng đầu lên, trên mặt mọi người là sự ngạc nhiên tột cùng: gương mặt khảm hai lúm đồng tiền giống hôm qua đang nhìn họ bằng đôi mắt đỏ như máu.

Lúc này, Vương Linh không cố kỵ các vị trưởng bối của sư môn vẫn đang ở đây nữa, thuấn di () đến trước mặt Cao Thiển, tay vừa tát bôm bốp, vừa chửi: "Cho ngươi vu oan hãm hại, cho ngươi tâm thuật bất chính này."

() di chuyển tức thời.

Đợi mọi người tỉnh táo sau trận kinh ngạc, Vương Linh cũng đánh mệt, vòng thẩm tra mới bắt đầu, chỉ là đối tượng bị thẩm vấn đổi thành thiếu nữ tu ma tự xưng - Cao Thiển.

Cao Thiển ưỡn cổ, ánh mắt vô cùng khinh miệt, nhổ toẹt một bãi nước bọt dính máu: "Ha ha ha ha... Mấy kẻ tu tiên các ngươi toàn tự cho mình là đúng, trong lòng ai chẳng muốn trường sinh, rơi vào hoàn cảnh này, ta cũng không có gì để nói nữa." Dứt lời, tự bạo nguyên anh rồi chết. Vốn định mượn miệng Cao Thiển khơi mào chuyện Hợp Hoan chân nhân cấu kết với ma tu, lại thành rổ tre đựng nước cũng thành không ().

() ý chỉ xôi hỏng bỏng không, công dã tràng.

Thái cực sinh lưỡng nghi, vạn sự vạn vật tương sinh tương khắc, có tu tiên giả ắt có tu ma giả, cả hai thật ra vốn là người phàm, tu ma giả có chữ ma chẳng qua chỉ vì công pháp bạo lực, máu me nhiều làm hại đối phương mà thôi, đó không phải là bản chất của người tu luyện. Như trong đám tu tiên giả có Phục Thiên chân nhân một lòng hiển hách sư môn, cũng có người mặc kệ chuyện đời như Tiêu Diễn, lại có loại luôn hao hết suy nghĩ trèo lên cái ghế cao giống người phàm như Vương Kiệm... Chúng sinh có trăm vẻ bề ngoài, có ham muốn, còn có giang hồ...

Tiên ma cũng có thể chuyển hoán ở một mức độ nào đó, ví dụ như Hợp Hoan chân nhân, không ma mà hơn hẳn ma, hoặc ví dụ như tiểu yêu Vụ Tùng, một yêu quái có tình yêu.

--- ---------

Tử Ngôn tiên tử được khôi phục chức Bất Chu trưởng lão, còn chuyện của Hợp Hoan chân nhân, có rất nhiều cách nói rối ren, đủ loại phiên bản phấn khích xuất hiện. Có người kể rằng ông ta đã coi trọng nữ tu nào đó ở trong cảnh giới kín Bồng Lai, nên ở lại đó ở rể; cũng có phiên bản đồn rằng khi Hợp Hoan chân nhân hành tẩu trần gian, tìm được linh sơn, đã bế quan vấn đạo trong đó; kì lạ nhất là có tin đồn nói chắc Hợp Hoan chân nhân coi trọng nữ yêu kia, kết quả hái hoa chưa được, đã làm quỷ phong lưu rồi...

Nghe thế, Bạch Tỉ thầm nhủ: Không thể không nói, đoán bừa cũng trúng chân tướng rồi!

Quan hệ Bạch Tỉ và Đằng Chi Sơ cũng trở nên mờ ám hơn, dường như hai người đều quên bẵng mất chuyện vá trời, dính lấy nhau cùng tu luyện vẫy đuôi làm ruộng sống tạm ổn.

Cùng ngày hôm đó, Vương Kiệm đến bái phỏng rồi mang người của Vương gia lên đường hồi phủ, rời đi còn có cả hảo hữu của Bạch Tỉ - Vương Linh. Thật ra Bạch Tỉ từng lớn mật đoán rằng ít nhất gia chủ Vương gia sẽ mang theo Vương Linh tới chúc mừng Tử Ngôn tiên tử một phen, nhưng tất cả quá im lặng, mà chuyện có dị thường, tất có cái gì đó đen tối. Đáng phải nghĩ sâu hơn đó là: trước khi Vương Kiệm đi, đã từng mật đàm hai canh giờ liên tục với sư tôn Tiêu Diễn nhà mình.

Bạch Tỉ luôn có dự cảm, có chuyện gì đó ngoài sức tưởng tượng của nàng đã xảy ra.

Một cái đuôi rắn đen bò lên bên eo nàng, từ đầu rắn đen thò ra hai cái sừng như muốn nói: "Mau tới hầu hạ xà đại gia, xà đại gia đói bụng rồi!"

Vào nửa đêm vắng người, Thần Quân đại nhân sẽ hóa nguyên hình, chui vào phòng, trườn lên giường nhìn Bạch Tỉ, có hôm Bạch Tỉ mất ngủ, vừa đúng lúc tóm được Thần Quân đại nhân trên giường, hỏi: "A Sơ, nửa đêm chàng đến làm gì?"

Thần Quân đại nhân ngẩng cao cái đầu rắn: "Giám sát nàng tu hành, xem nàng có siêng năng hấp thu nguyệt hoa không?"

Trong nháy mắt, Bạch Tỉ nghịch ngợm nói: "Đừng nói, thật ra A Sơ đang giám sát dưới..."

Thần Quân đại nhân chẳng ngạc nhiên chút nào: Mấy thứ như tiết tháo này nọ, thần thú cho biết từ khi sinh ra đã trả lại hết cho trời rồi...

Trên đây là nhật khí hằng ngày của vợ chồng thần thú

--- ---------

Nhóm người Vương Kiệm đi rồi, sư tôn Tiêu Diễn càng cổ quái, thường xuyên kêu Bạch Tỉ đến động Thiên Diễn, nói cho oai là: nghe sư tôn giải đáp khó khăn trong tu hành. Trên thực tế, đa số là hai sư đồ đều im lặng, một vị đi vào cõi tiên, đầu óc miên man suy nghĩ, một người ngồi nghiêm chỉnh, tĩnh tâm tu luyện.

Làm một đệ tử, ngẫu nhiên Bạch Tỉ sẽ chân chó thu dọn sơ qua cho sư tôn, rồi thuận tiện châm chọc: "Rõ ràng là một tu tiên giả, nhìn binh thư làm cái gì!"

Sư tôn cũng thích xem một ít sách nói về thay đổi vận mệnh giới tu tiên và thế tục. Trong đó có một quyển miêu tả thế cục hiện nay khá rõ ràng: Đất phía tây thiên về tu tiên, ba tiên môn lớn đứng trong thế chân vạc, đứng đầu là người hai thế gia lớn, còn thế tục của đất phương tây thì tồn tại cả Nam, Bắc triều. Tiêu Bảo Quyển - kẻ thứ sáu thống trị nước Tề của Nam Triều đăng cơ, hoang dâm vô đạo, sát hại đại thần phụ chính khiến cho tình thế trở nên nguy hiểm.

Bạch Tỉ còn có thể thấy một ít sách có viết ở mặt trên: Lâm Tương hầu thân (hôn) khai Thế tử. Bạch Tỉ không có can đảm nhìn lén trực tiếp, nhiều lần nàng định thừa dịp liếc sách của sư tôn một cái nhưng chẳng bao giờ đạt được ước muốn.

Tiêu Diễn đứng ở cửa động Thiên Diễn, vẻ mặt kiêu căng lạnh lùng: "A Tỉ, ngoại trừ vi sư, con có đặc biệt thích trưởng lão, chân nhân nào hay không?"

Sư tôn, tại sao ngài tự tin rằng con thích người già như thầy nhất?!

Châm chọc thì châm chọc, Bạch Tỉ vẫn rất là ngoan ngoãn, thẳng thắn trả lời vấn đề của người lãnh đạo: "Ngoài sư tôn ra, còn hai người nữa, thoạt nhìn Ôn sư thúc khá là thú vị, còn Tử Ngôn sư thúc, ngoại trừ Vương Linh chắc bà ấy không vừa mắt người khác đâu."

Tiêu Diễn bị nàng chọc bật cười, chợt nghiêm túc lật xem sách: "Qua vài ngày nữa, con dọn dẹp một chút, tới động phủ của Tử Ngôn đưa tin đi."

Cái gì!?

Bạch Tỉ nghi ngờ mình lãng tai, sờ tay móc lỗ tai, bên trong khá sạch sẽ. Đợi chút, vì sao nàng phải đến động phủ của Tử Ngôn tiên tử, không phải trên người nàng đã có mác dán "đồ đệ sư tôn Tiêu Diễn" sao?

Vô cùng mờ mịt, Bạch Tỉ thử thăm dò, hỏi: "Sư tôn, đệ tử đã phạm lỗi gì, ngài muốn trục xuất đệ tử khỏi sư môn à?"

Tiêu Diễn không nói gì, thậm chí mí mắt cũng không chớp, tiếp tục lật xem sách.

Bạch Tỉ cuống quít quỳ xuống đất: "Sư tôn, có phải vì đệ tử không nghe lời, tham gia vào chuyện Tử Ngôn tiên tử không, sau này đệ tử cam đoan không bao giờ xằng bậy nữa mà..."

"Sư tôn." Thiếu nữ vừa hờn dỗi vừa sốt ruột nóng vội.

"Vì vi sư phải rời khỏi Bất Chu." Tiêu Diễn đi xuống án thư, từ trên cao nhìn xuống Bạch Tỉ: "A Tỉ, chuyện Tử Ngôn tiên tử, đừng nhắc lại nữa. Vi sư không trách con xen vào việc của người khác, mà chỉ không muốn con lâm vào thời cuộc quá mức phức tạp thôi."

Bạch Tỉ trên mặt đất nghiêng đầu, cái hiểu cái không, trố mắt nhìn Tiêu Diễn, lại nghe Tiêu Diễn nói tiếp: "A Tỉ, con đừng buồn nếu không cứu được sư tôn hay hảo hữu, con biết đấy, dù Vương gia không tồn tại, ta cũng sẽ không để Bất Chu có trưởng lão bị thương vô cớ được, ma tu là cá, Tử Ngôn, là mồi."

Tóm gọn trong một câu nói đã chia cắt nàng và Vương Linh, trong lòng Bạch Tỉ âm thầm nhớ kĩ ba chữ: Lão hồ ly! Song, hôm nay, lời cần nói của sư tôn Tiêu Diễn dường như rất rất nhiều.

"A Tỉ, con có người trong lòng chưa?"

Bạch Tỉ tỏ ra sợ đến ngây người, sư tôn ôn nhuận như ngọc, khiêm tốn lạnh nhạt của nàng đang ở đâu rồi?

"Dạ thưa sư tôn, đệ tử chắc là... có ạ."

Tiêu Diễn nghe thế hưng trí hẳn, trong ấn tượng của y, một người thật thà ở Bất Chu như Bạch Tỉ còn sót lại rất ít, y chờ mong hỏi: "Là người trong Bất Chu?"

Bạch Tỉ rối rắm, đáp: "Cũng được coi là thế." Nàng là đệ tử Bất Chu, Thần Quân đại nhân là vật cưỡi của nàng, chắc cũng được xem là người Bất Chu chứ nhỉ.

"Và có tu vi cao hơn con nhiều hả?"

"Ặc, đây là điều dĩ nhiên mà." Bạch Tỉ nghĩ nghĩ, bổ sung thêm: "Chàng rất tuấn tú."

Sau đó, nàng thấy sư tôn nhận mình vào Bất Chu được hơn ba năm cười chói lóa nhất, sư tôn bị bệnh hả? Ừm, chắc chắn bệnh nặng rồi! Năm ngày tiếp theo, nàng càng khẳng định bệnh của sư tôn càng trầm trọng hơn, vì Bạch Tỉ thu được một tờ giấy có ghi: Toàn bộ thư tịch, bảo khí vi sư tích trữ nhiều năm trong động Thiên Diễn tặng lại cho A Tỉ. Lạc khoản có ghi tên Tiêu Diễn.

Ngay cả sào huyệt của mình cũng dâng cho người khác, không bệnh thì là gì! Rất nhanh, một tin đồn động trời đã giải thích toàn bộ nguyên nhân bệnh trạng của sư tôn nhà nàng.

Trần gian: Hoàng đế nước Tề ở Nam Triều độc sát con cả Lâm Tương hầu - Tiêu Ý, dưới cơn giận dữ, Lâm Tương hầu đứng lên vùng dậy, kết thân Lang Gia Vương thị, ba ngày sau, thế tử nhà Lâm Tương hầu sẽ tổ chức đại hôn với trưởng nữ Lang Gia Vương thị.

Thế tử nhà Lâm Tương hầu? Bạch Tỉ nhớ rõ trên sách của sư tôn từng xuất hiện mấy chữ này, còn trưởng nữ Lang Gia Vương thị, không phải bằng hữu tốt Vương Linh của mình sao.

Khắp Bất Chu lập tức bùng nổ, nhất là các đệ tử nữ đều hâm mộ tột cùng: "Trong thoại bản dưới trần gian luôn có tình yêu thầy trò. Trong người Tiêu sư thúc có huyết mạch hoàng thất, lại còn có tu vi cao thâm, anh tuấn bất phàm, Vương Linh sư tỷ thật có phúc."

Đệ tử nam phản bác ngay tức thì: "Vương Linh sư tỷ là tiên tử mỹ mạo trẻ trung như vậy mới tiện cho Tiêu sư thúc ấy, đúng là trâu già gặm cỏ non."

Bạch Tỉ bắt đầu không hiểu thế giới này, sao loại tin tức này có thể bùng nổ thế nhỉ, cũng đâu phải không biết hai người kia cơ bản chưa từng gặp mặt, tìm người gả đại qua loa tùy tiện thôi, nàng quyết định sẽ đến thăm hỏi bằng hữu tốt, vạn nhất nàng ấy không muốn gả, mình còn có thể giúp một tay.

Từ khi bị Tiêu Diễn "trục xuất khỏi sư môn", Bạch Tỉ đã tự do hoàn toàn. Nàng xuất môn thì không sao, nhưng lỡ Thần Quân đại nhân bị tiên tử khác nhớ thương thì không hay rồi. Nghĩ đến khoảng cách giữa Lang Gia ở Lỗ Châu và Bất Chu, nàng chợt nghĩ ra một lí do hợp lí.

"A Sơ, quá xa, ta sợ lạc đường… hơn nữa nói không chừng còn tìm được đá Ngũ Sắc vá trời đó."

Hắc xà hóa thành hình người, tiện tay ném ra ba đồng tiền, liên tục sáu lượt như thế, mới gật đầu: "Đi thôi."

Bạch Tỉ nở mày nở mặt, vỗ vỗ bả vai Đằng Chi Sơ: "A Sơ, mau biến thân thành rắn đi, chủ nhân muốn cưỡi ngươi đằng vân giá vũ. ()"

() cưỡi mây đạp gió.

Ngoài ô cửa sổ nhỏ, ánh trăng tràn vào trong nhà, chiếu lên làn váy trắng của thiếu nữ, dịu dàng minh diễm, Đằng Chi Sơ híp mắt, một tay nâng cằm Bạch Tỉ: "Hửm?"

Lông mày hắn hơi nhíu, cười như không cười, hô hấp mang theo hơi thở lạnh lẽo phất qua gò má hơi nâng lên của Bạch Tỉ, một làn khí hanh tràn từ Nguyên Anh nàng đến thẳng trái tim, ngưa ngứa, nong nóng.

"Như nàng mong muốn."

Truyện Chữ Hay