Trong một ngày mưa phùn rét mướt của mười hai năm về trước, có một sinh mệnh đáng yêu ra đời. Có điều, bà Hiền sinh con rất tài, sinh nhật hai đứa con vừa đúng một ngày. Và hôm nay, ngày tháng năm là sinh nhật của Thảo Ngân, cũng là sinh nhật của anh trai cô bé.
Sau khi kết thúc mối tình đầu chưa đâu vào đâu, Liên Kiệt trở về đưa đón em gái đi học như trước. Nhưng cô bé hiện tại đã không cần anh trai chăm sóc kĩ càng nữa rồi. Nói thế nào cô bé cũng không thèm đi với anh, còn nói thích ngồi xe Hoàng Bách hơn, làm cho người anh trai nào đó cảm thấy rất đau lòng. Dẫn đến hệ lụy, cứ khi nào nhìn thấy em gái cùng em nuôi ở chung một chỗ là mặt anh lại nhăn nhó. Cho dù bữa nay là sinh nhật hai anh em, là một ngày đáng ra rất vui vẻ, vậy mà với anh một chút vui vẻ cũng không thấy.
Anh đạp chiếc xe cào cào khung cao của mình, đi phía sau hai đứa em, nhìn chúng cười đùa mà lòng tràn đầy khó chịu. Thế nhưng, anh chẳng thể làm gì. Vì sao? Bởi vì chính anh là người đã tạo cơ hội cho chúng, anh còn có thể oán trách ai. Có trách cũng chỉ trách bản thân anh mà thôi! Nếu anh không vì tìm hiểu con gái nhà người ta, đẩy trách nhiệm đưa đón em gái đi học cho Hoàng Bách thì lúc này cũng đâu đến lượt thằng nhóc đó hưởng phúc.
Thật lòng mà nói, hai đứa trẻ này đúng là rất xứng đôi! Một đứa nấu ăn ngon, một đứa thích ăn ngon. Một đứa thích lắng nghe, đứa còn lại có thể hoạt động cơ miệng liên tục ba ngày ba đêm đều không thành vấn đề. Mà trừ bỏ người thân, hàng xóm thân thiết, hai đứa trẻ này cũng chỉ biết có nhau. Làm sao còn không xứng đây!
Càng nghĩ, anh lại càng buồn bực hơn! Em gái anh là một cô bé nếu như không kể đến thân hình mập mạp thì thật sự bề ngoài không có gì đặc biệt. Thế nhưng chỉ cần em gái anh nở nụ cười hay cất tiếng nói, đều sẽ làm cho người khác sinh ra cảm giác yêu mến. Ở bên em gái, anh luôn được là chính mình, không cần suy nghĩ xem bản thân không được làm gì, hay phải làm gì, càng không cần lo đến chuyện buồn chán. Anh nói thằng nhóc kia hưởng phúc cũng không quá đâu!
“Anh Kiệt, anh nhớ nhắc tổ game của anh không được đến muộn đâu nhé!”
“Biết rồi, em gái.”
Thảo Ngân nghe anh trai trả lời như vậy mới hài lòng, vui vẻ vẫy tay chào anh trước khi cô và anh bạn già khuất bóng sau cổng trường.
Theo sau Hoàng Bách lên lớp, vừa đi, cô bé vừa thích thú đếm bậc thang rồi hát khẽ. Thỉnh thoảng cô bé còn bám áo bạn, để cậu kéo mình lên. Tâm trạng xem ra rất, rất vui. Với cô bé, sinh nhật từ trước đến nay chưa bao giờ có bạn cùng lớp của cô tham dự. Mà lần này, ngoài anh bạn lớn tuổi của mình, cô bé nghe theo lời mẹ nuôi, dự tính sẽ mời mấy bạn ngồi gần mình ở lớp đến. Chỉ nghĩ thôi cũng khiến cô bé cảm thấy vui cả buổi rồi!
“Mấy cậu, tớ…”
Kết thúc buổi học, phải mất rất lâu Thảo Ngân mới lên tinh thần, lấy đủ can đảm đi về phía các bạn. Nhưng cô chưa nói được gì thì một giọng nói khác cất lên:
“Mọi – người, tối nay tớ mở tiệc sinh nhật. Ai muốn đều có thể đến nhé.” Một cô bé xinh xắn đứng giữa lớp, tự tin, dõng dạc hô to.
Đó là nữ sinh nổi bật nhất trong lớp của bọn họ. Cô bạn này có khuôn mặt xinh xắn, dáng người so với các nữ sinh đồng trang lứa khác ra dáng thiếu nữ trổ mã hơn rất nhiều. Cô ấy sở hữu mái tóc dài ngang lưng luôn được tạo kiểu, thắt nơ hay đeo bờm điệu đà. Nghe nói gia đình rất khá giả.
Lúc mới vào lớp, Thảo Ngân cũng đã từng ngây người nhìn chằm chằm cô bạn này bởi vẻ ngoài công chúa xinh xắn của cô ấy. Nhưng chỉ sau buổi học đầu tiên, cô không thèm để ý đến cô ấy nữa. Vì cô ấy thực sự rất khó gần, tính cách lại có phần hơi kiêu căng. Cô ấy chỉ chơi với mấy người nổi bật trong lớp, những người khác đều không đặt vào mắt. Cô cũng không hiểu lần này vì sao cô ấy lại lên tiếng mời cả lớp, nhưng vì thế mà dự định của cô phút chốc tan theo mây gió.
Gạt người chắn đường trước mặt sang một bên, cô bạn xinh xắn đi đến trước mặt Hoàng Bách, mỉm cười đáng yêu, điệu bộ e thẹn làm duyên, nhẹ giọng lên tiếng:
“Anh Bách, hôm nay là sinh nhật của em. Buổi tối có tổ chức tiệc. Anh có thể đến tham dự cùng mọi người không?”
Từ ngày Hoàng Bách thay đổi mái tóc của mình, hình tượng kì quái được thay thế bằng vẻ ngoài bảnh bao, mấy người trong lớp liền một tiếng “Anh Bách”, hai tiếng “Anh Bách”, thái độ đối với cậu hết sức làm thân, lấy lòng.
Mỗi lần nghe người ta gọi bạn mình như vậy, Thảo Ngân cảm thấy rất gượng gạo. So về tuổi tác, đúng ra cô cũng phải gọi cậu ấy một tiếng “Anh”. Có điều, từ đầu cô đã xưng “Cậu – tớ” với cậu ấy, thành ra bây giờ muốn sửa theo người khác cũng không sửa nổi. Cô vừa vỗ vỗ hông bị va vào bàn của mình, vừa nghĩ. Cũng may giờ là mùa đông, mặc nhiều quần áo nên cô không thấy đau chút nào.
Thế nhưng, chứng kiến một màn này, anh bạn lớn tuổi vốn đứng chờ ở cửa, vẫn luôn quan sát nhất cử nhất động của cô lại cảm thấy rất không vui. Cậu cau mày khó chịu, từ cửa lớp đi về phía cô bạn nhỏ ngốc nghếch nhà mình, không nói không rằng, cũng không quan tâm đến bất cứ người nào khác, kéo cô ra khỏi lớp. Cô bé ngốc này bị người khác khi dễ cũng không biết phản kháng lại. Nếu vừa rồi không may bị thương thì sao chứ? Về nhà, cậu nhất định phải rèn luyện lại cô bé ngốc này mới được! Phải làm cho cô bé ghi lòng tạc dạ, không thể để người ngoài bắt nạt mà không trả thù. Người nhà thì có thể.
“Anh Bách…” Cô bạn xinh xắn vội vã chạy theo, hơi níu tay áo cậu lại.
Vốn không thích người lạ đụng chạm mình, cộng thêm sự việc vừa rồi càng làm cho Hoàng Bách bực bội hơn. Cậu giật mạnh tay khiến cô bạn xinh xắn lảo đảo ngã bịch xuống đất nhưng chỉ lạnh nhạt liếc mắt, thẳng thừng từ chối:
“Tôi không đi.” Đồng thời, trong bộ nhớ của cậu cũng tự động liệt người này vào danh sách những kẻ xấu cần phải cách li cô bé ngốc nhà mình càng xa càng tốt.
Vì không mời được các bạn, tâm trạng của Thảo Ngân dĩ nhiên chẳng còn vui như trước nữa. Cả quãng đường về nhà, đám bạn trong tổ game, cũng chính là những người bạn chiến hữu của anh trai làm trò chọc cô bé thế nào cũng không giúp tình trạng của cô khá lên là mấy. Mãi cho đến khi về đến trước cổng nhà, trước khi cô vào trong, Hoàng Bách nhẹ nhàng vuốt tóc cô, an ủi:
“Đừng buồn! Tối nay tớ sẽ tặng cậu một món quà đặc biệt.”
“Thật chứ?”
“Thật!”
Nhận được câu trả lời chắc nịch từ bạn, cô bé nào đó vừa rồi còn mang bộ mặt ỉu xìu liền vui vẻ trở lại, cười sung sướng đến độ hai mắt gần như dính vào nhau như hai đường chỉ mảnh. Nhưng cô bé vừa vào đến nhà, nhìn thấy người ngồi trong phòng khách thì cũng đồng nghĩa với việc niềm vui đến chưa được bao lâu lại vỗ cánh bay đi.
“Con gái, đoán xem năm nay ai sẽ ăn Tết cùng nhà mình nào?”
Nghe mẹ nói, Thảo Ngân trợn mắt vòng quanh một lượt, chậm chạp cất tiếng chào mọi người trong nhà, sau đó thẳng hướng phòng mình mà chạy thật nhanh. Ác mộng của đời cô lại đến phá đám rồi!
Kẻ được gọi là “Ác mộng” kia có tên Lý Bảo Nam. Và thực chất, “Ác mộng” chỉ là một thằng nhóc chưa đầy mười tuổi. Còn lý do mà thằng nhóc này lại trở thành ác mộng của Thảo Ngân thì phải quay về thời điểm khi cô vẫn còn đang thơ dại.
Bắt đầu từ việc cụ nội họ Lý sinh được hai người con trai, ông nội của Thảo Ngân và ông nội của Bảo Nam. Ông nội của Thảo Ngân lấy bà nội của cô, chỉ sinh được một người con là bố cô. Ông nội của Bảo Nam lấy bà nội cậu, khi bố cậu lên hai thì bà mất. Sau đó, trong kháng chiến chống Mỹ những năm đầu, ông nội cậu hy sinh, bố cậu đến sống nhà bác ruột, cũng tức là nhà ông nội của Thảo Ngân. Vì thế, bố cậu và bố cô tuy là anh em con chú con bác nhưng lại được cùng một mẹ nuôi lớn, thân thiết không khác gì ruột thịt. Sau này, bố cô được chuyển công tác ra Bắc rồi gặp mẹ cô rồi kết hôn, sau này sinh ra hai anh em cô. Còn ông bà nội và bố cậu thì vẫn ở lại trong Nam. Hai đầu tổ quốc mỗi năm chỉ gặp nhau vài lần.
Cho đến một ngày, bà nội cô ốm nặng qua đời, ông nội cô sau khi an táng cho vợ ổn thỏa liền đem cháu trai ném ra ngoài Bắc với anh chị, còn mình gia nhập với các chiến hữu cũ, đi khắp các chiến trường xưa, tìm hài cốt những người đồng đội đã ngã xuống vì Tổ quốc.
Ở đây, bố cậu gặp mẹ cậu ở trường đại học. Vài năm sau khi ra trường, họ kết hôn rồi có cậu. Nhưng mẹ cậu do khó sinh nên vừa sinh ra cậu thì mất. Bố cậu vì quá đau buồn, gửi con lại cho anh chị rồi thay đổi công việc. Quanh năm suốt tháng, bố cậu chạy ngược chạy xuôi dọc đất nước, cả năm cũng chỉ gặp con trai vài lần.
Từ đó, trong nhà Thảo Ngân có thêm một đứa em. Đó, cũng là thời điểm “Ác mộng” của cô xuất hiện.
Vì tất cả lý do trên, Bảo Nam được người lớn trong nhà rất mực yêu thương, chiều chuộng. Cũng vì thế, ngay từ bé, thằng nhóc này đã rất bướng bỉnh và khó chiều. Hơn nữa, nó còn rất, rất lưu manh và xảo quyệt!
Nhìn nó trắng trẻo, bé xinh là thế, nhưng bản chất bên trong thì chỉ có anh em Thảo Ngân hay biết.
Nó kém cô ba tuổi. Khi cô vào lớp một thì nó bắt đầu đi nhà trẻ. Nhiều hôm, nó không thích đến lớp, liền giả bộ ốm, hết kêu đau đầu lại kêu đau bụng, có hôm còn cố tình ngủ dậy thật muộn để trốn. Và thế là nó được nghỉ học. Ấy vậy mà một hôm nào đó, cô học theo nó, không những phản tác dụng vẫn phải đi học, còn bị mẹ quất mạnh vào mông đến mức phải bật khỏi giường cấp tốc.
Nhưng điều làm cho Thảo Ngân đau đầu, khổ sở nhất chính là, thằng nhóc này luôn luôn lấy cô làm tâm điểm gây sự. Cái gì cô cũng phải nhường nó, đồ chơi đẹp, đồ ăn ngon tất cả đều phải chia cho nó phần lớn.
Một đơn cử nhỏ, đồ chơi của cô, chỉ cần nó thấy thích sẽ chiếm đoạt bằng mọi cách. Nếu ăn vạ, khóc lóc, đủ trò vẫn không chiếm được, nó liền chạy đi mách tội với mẹ cô, nói rằng cô bắt nạt nó. Sau đó, món đồ chơi đang là của cô sẽ nghiễm nhiên trở thành của nó. Ăn cướp trắng trợn!
Mỗi lần anh em cô cùng đám trẻ trong ngõ đi chơi, nó nhất định bám theo bằng được. Nhưng mới một lúc, nó lại bắt cô dẫn nó về nhà trong khi cô đang chơi rất vui, nó biết đường về lại không chịu tự thân vận động. Rõ ràng, nó chỉ không muốn cô được chơi tiếp mà thôi!
Hay như, biết cô rất thích ôm mẹ khi ngủ, nó luôn tìm mọi cách đẩy cô ra rồi ngang nhiên sà vào lòng mẹ cô làm nũng. Mà mẹ cô thì…
Tóm lại, chỉ cần nó xuất hiện, người duy nhất trong nhà còn đứng về phía cô cũng chỉ có anh trai mà thôi.
Đến năm nó vào lớp một, bố nó ổn định lại công việc rồi đón nó đi. Từ đó, cuộc sống của cô mới khởi sắc. Mấy năm rồi cô và nó không gặp mặt.
Năm nay, ông nội và chú cô sẽ ăn Tết ở nhà cô. Điều này cũng đồng nghĩa, “Ác mộng” đã trở lại, và cuộc sống của cô sẽ trở về đáy xã hội như trước kia…
“Dừng – lại!” Tiếng hét thất thanh làm cả ngôi nhà như lay chuyển.
Người lớn trong nhà vốn đã quá quen với những sự việc như vậy, không ai quản đến chuyện của con trẻ. Còn Liên Kiệt cũng chỉ có thể trơ mắt đứng ngoài. Đây, chính là trường hợp đặc biệt mà ngay cả anh cũng phải bó tay không thể làm được gì.
Trong phòng Thảo Ngân, không sai, chính là “Ác mộng” đáng ghét kia. Nó đang cầm robot Gao Bạc mà anh trai tặng cô vào sinh nhật năm ngoái, chuẩn bị vặt chân. Mà xung quanh vị trí nó ngồi, đủ món đồ chơi khác nằm lay lóc. Đúng là tên phá hoại!
“Mau trả lại cho chị!” Vừa đi nhanh vào trong, cô vừa bực bội ra lệnh.
Chỉ thấy kẻ đang ngồi giữa phòng cầm robot kia liếc mắt nhìn cô nửa cái, rồi như không có chuyện gì tiếp tục thử bẻ cái chân của anh bạn Gao Bạc đến khi nghe thấy tiếng “Rắc…”, sau đó chuyển qua món đồ khác.
Trong niềm thương xót vô bờ đối với đồ chơi yêu mến, cô chị nhỏ lao đến, giằng lại đồ của mình.
“Trả đây!”
“Chị mà lấy đi, tôi sẽ mách bác.”
Nghe đến đây, cục tức dồn nén bao năm của cô chị nhỏ bộc phát, cái gì cũng không màng, giật mạnh đồ chơi lại, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất gom tất cả đồ quý giá của mình vào túi:
“Mách đi, mách đi. Chị đây cứ lấy đi đấy!” Bây giờ, cô đã có Hoàng Bách làm chỗ dựa vững chắc. Hơn nữa, còn có bố mẹ nuôi. Nó muốn chèn ép cô như trước ư? Không có cửa đâu!
“Oa oa… Bác Hiền ơi, chị Ngân không cho con đồ chơi…”
Thu dọn đồ đạc xong xuôi, thấy Bảo Nam giả khóc gọi mẹ, Thảo Ngân không những không sợ, còn chạy đến đá cho nó một cái thật mạnh vào mông, làm nó ngã cắm mặt từ trên giường xuống đất. Giây sau đó, cô mang theo túi đồ, phóng vèo qua phòng khách, vượt hai dãy phố chạy sang nhà Hoàng Bách giấu nhờ.Gạt tất cả chuyện ngoài lề sang một bên, sinh nhật vẫn là sinh nhật. Nhận được nhiều quà khiến cho cô gái nhỏ của chúng ta rất vui. Mặc dù, trong đám trẻ nhỏ vẫn chỉ có cô là con gái như mọi năm.
Năm nay, bố mẹ tặng anh em cô mỗi người một bộ khăn, mũ len do chính tay mẹ cô đan. Dĩ nhiên, bố mẹ cô không nói. Nhưng mấy hôm trước, khi vào phòng bố mẹ cất quần áo, cô đã vô tình thấy túi len to đùng nằm ở góc giường. Hiển nhiên là mẹ cô đã lén đan trong phòng ngủ vì không muốn anh em cô biết.
Bố mẹ nuôi tặng cho cô một chiếc váy vô cùng xinh, đến mức cô thử rồi liền không muốn thay ra nữa, khư khư mặc trên người chạy qua chạy lại.
Thấy cô xúng xính trong chiếc váy mới, lại được mọi người khen ngợi, Bảo Nam bĩu môi, liếc mắt nhìn cô, nói thầm:
“Béo sắp lăn được rồi còn bày đặt học người ta mặc váy.”
Sau câu nói này, ánh mắt sắc lẻm từ góc phòng lập tức phóng đến khiến thằng nhóc lạnh gáy.
Hoàng Bách từ đầu đến cuối bữa tiệc luôn yên lặng không lên tiếng, nhưng không có nghĩa là cậu đứng ngoài cuộc chơi. Mọi hành động của mọi người, tất cả đều không lọt qua mắt cậu. Ngay cả việc người bạn của anh nuôi lần trước tỏ tình với cậu, thỉnh thoảng lén lút liếc nhìn cậu, cậu cũng biết. Vì thế, cậu mới nghe thấy câu nói với âm lượng vốn không lớn còn bị lẫn trong tiếng ồn kia.
Nhìn cô bạn nhỏ đang hào hứng bóc quà giữa trung tâm của đám đông, cậu cảm thấy câu nói của thằng nhóc vừa rồi hoàn toàn sai sự thật. Cô bé đúng là hơi to ngang một chút so với người khác, nhưng rõ ràng vẫn rất đáng yêu, nào có béo! Nghe cô bé nói, thằng nhóc này từ nhỏ đã ăn hiếp cô bé. Thời gian tới, cậu phải bảo vệ cô bé tránh xa nó mới được!
Trong khi đó, Thảo Ngân vẫn đang chìm ngập trong những món quà, dù lớn dù nhỏ, ai tặng cô cũng đều rất thích. Cho đến khi hộp quà cuối cùng được mở ra, cảm giác thất vọng tràn ngập trong cô. Cô đặc biệt để riêng chiếc hộp này để mở cuối cùng, vì nó chính là quà Hoàng Bách tặng cô. Cô đã háo hức, mong chờ biết bao. Vậy mà bên trong, lại hoàn toàn trống rỗng.
Thấy con dâu bỗng lặng đi, bà Lan ngó lại, chỉ thấy con dâu nhà bà nhìn chiếc hộp rỗng trong tay đến ngẩn người. Bà cầm lấy xem xét, chợt nhận ra đó là hộp quà mà con trai đã chuẩn bị mấy ngày trước. Hướng về phía con trai, bà nheo mắt nghi hoặc:
“Con trai, mẹ thấy con chuẩn bị mấy ngày cơ mà. Thế quà tặng con dâu mẹ đâu rồi, sao lại không có gì?”
Nghe vậy, mọi người đều dồn mắt nhìn về phía cô gái nhỏ duy nhất trong phòng. Tiếng thì thầm loáng thoáng nổi lên.
Hoàng Bách không trả lời. Cậu đi đến lấy lại hộp quà từ trong tay mẹ, đóng lại, nắm tay Thảo Ngân rồi cẩn thận đặt vào tay cô bé.
Thảo Ngân ngước mắt nhìn cậu. Mọi người ai cũng tặng quà cho cô. Ngay cả nhóc Quân đã về quê chuẩn bị đón Tết với ông bà cũng gửi quà lại cho cô. Cậu ấy đã nói sẽ tặng cô món quà đặc biệt, vậy mà chỉ có chiếc hộp rỗng. Còn cậu ấy thì lại làm như đó là thứ rất quý giá mà nâng niu đặt vào tay cô. Từ trước tới nay, cậu ấy đều rất tốt với cô. Vì sao lần này…
Tiếng thì thầm của mấy anh em trong ngõ và bạn của anh trai ngày càng nhiều. Càng nghe, cô càng cảm thấy ấm ức. Hai mắt cảm giác cay cay, ôm chiếc hộp rỗng, cô xoay người về phía phòng ngủ, vừa chạy nhanh vừa lau nước mắt.
Mọi người vội đuổi theo, nhưng cô đã khóa trái cửa, gọi thế nào cũng không trả lời, càng đừng nói đến chuyện mở cửa.
Sinh nhật của anh em họ Lý, cứ thế kết thúc theo cách mà chẳng ai ngờ tới. Và ngày bước qua ngưỡng cửa tuổi mười hai, sẽ là ngày mà cả đời Thảo Ngân, mãi mãi không thể quên được.