Gói bánh chưng là một công việc nói phức tạp thì có vẻ hơi quá, nhưng nếu nói đơn giản thì quả thực không đơn giản chút nào. Ít nhất, với Thảo Ngân là vậy.
Trước hiên nhà của đôi vợ chồng già đầu ngõ X có trải hai cái chiếu cói khổ lớn sát nhau. Trên chiếu đặt bốn cái mâm nhôm. Trong mỗi mâm là một khuôn gỗ vuông. Bên cạnh mâm là đậu xanh đã nấu chín, giã nhuyễn, được chia ra từng phần rồi nắm thành những quả cầu nhỏ có kích cỡ bằng nắm tay người lớn, lá rong, gạo nếp, thịt lợn đã được xử lí sơ lược cùng lạt để buộc bánh. Mỗi mâm có hai người ngồi đối diện nhau. Một người gói bánh, một người giúp đưa cái này, lấy cái kia. Quang cảnh vốn rất yên bình, hòa hợp như vậy, thế nhưng cố tình lại mọc ra hai nhân tố phá hoại nào đó.
“Chị phải dàn gạo đều ra rồi mới cho đậu vào chứ…” Một cậu bé, thân hình nhỏ gày, khoác trên mình áo bông xanh thẫm, ra sức gào lên với người trước mặt.
Người trước mặt là một cô bé tròn trịa. Dĩ nhiên, cô bé không chịu yếu thế, đập mạnh cái muôi trong tay xuống, quát:
“Em trật tự cái coi! Không nhìn thấy chị đang làm đây sao?”
“Như thế mà gọi là đều à? Gói thế ai dám ăn.” Cậu bé nhỏ gày chỉ vào thứ nằm giữa vị trí hai người, lại gào lên.
“Không ăn thì thôi. Ai bắt em ăn đâu.” Cô bé nói xong, hừ lạnh.
Cuộc chiến bằng miệng đến đây chấm dứt. Thảo Ngân tiếp tục gói bánh chưng tí hon của mình. Cô bé vừa bỏ đậu lên lớp gạo nếp nhấp nhô, vừa nghiến răng. Bảo Nam đáng ghét này, một ngày nó không đối đầu với cô thì nó sẽ chết chắc? Cô biết rằng mình không được khéo tay lắm. Nhưng ít nhất cô vẫn giỏi hơn anh trai đấy. Anh cô chỉ biết đun nước sôi và úp mì mà thôi.
“Oh yeah, xong cái thứ tám.” Ai đó bỗng reo lên.
Nghiêng đầu, nheo mắt nhìn ông anh nhà ở cuối ngõ đang không ngừng lắc vai, lắc đầu, vẻ mặt vui sướng xếp bánh vừa gói xong lên chồng, Thảo Ngân chợt có ý nghĩ đánh cho anh ta bất tỉnh. Gói được tám cái thì giỏi lắm sao? Cô cũng gói được ba cái rồi đấy, mặc dù không được đẹp lắm, cũng chỉ nhỏ bằng lòng bàn tay. Nếu Hoàng Bách có ở đây, cậu ấy nhất định sẽ gói cho cô thật nhiều bánh tí hon xinh xắn mà không kêu ca nửa lời.
Ông anh vừa rồi hò reo bị ánh mắt sáng quắc của Thảo Ngân dọa cho rùng mình, lẳng lặng kéo người ngồi bên làm lá chắn rồi núp sau lưng người ta. Thẳng cho đến buổi tối trông nồi luộc bánh, ông anh này cứ thấy cô bé nhìn mình lại lập tức núp sau người khác.
Công việc trông coi nồi luộc bánh chưng thực chất rất đơn giản. Khi nào lửa nhỏ thì cho thêm củi vào, hay lửa quá to thì rút bớt củi ra, đảm bảo luôn giữ cho lửa to đều, đồng thời tiếp nước khi cạn. Thế nhưng, đám người trẻ tuổi vẫn rất thích. Bởi, quá trình trông coi mới thú vị.
Lôi mấy củ khoai trong đám than củi ra ngoài, Bảo Nam lấy củ đã chín đưa cho mọi người, sau đó đẩy những củ chưa chín trở lại đám củi. Tuy cậu bé là đứa trẻ nhỏ tuổi nhất, thế nhưng tay nghề không hề thua kém đàn anh.
Khoai lang nướng nóng hổi, bốc khói nghi ngút, tỏa ra mùi hương thơm phức. Đừng nói là Thảo Ngân vốn ham ăn, ngay đến anh trai cô bé bình thường ăn uống điềm đạm là thế, lúc này cũng phải ra tay tranh giành, cướp đoạt mới có phần.
Sau ba lần, bảy lượt tranh đoạt nhưng vẫn trở về tay không, cô bé nào đó không cam lòng, nhìn đám anh em đánh chén ngon lành mà nuốt nước bọt. Cố ép buộc bản thân quay mặt hướng đống lửa đang cháy bập bùng, cô bé buồn bực thở phì phì. Các anh lớn rồi mà không biết nhường cô chút nào, không những thế còn hùa nhau bắt nạt cô. Không nhường khoai nướng cho cô cũng thôi đi, cướp được rồi còn cố tình vừa ăn vừa cười rúc rích, vui sướng. Nếu Hoàng Bách ở đây, cậu ấy nhất định sẽ giúp cô giành được củ khoai ngon nhất.
Nói đến Hoàng Bách, Thảo Ngân lại càng buồn bực nhận ra đã là lần thứ n trong ngày hôm nay cô nghĩ đến cậu ấy rồi. Khi con người ta thiếu vắng một điều gì đó quen thuộc, phản ứng đầu tiên chính là như vậy.
“Thảo Ngân béo, cho chị này.” Đang trong lúc cô bé mải mê suy nghĩ, bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng nói.
Bảo Nam thấy cô quay lại, liền nhe răng cười đáng yêu, đưa cho cô một củ khoai đã bóc sẵn vỏ đang chầm chậm tản ra từng làn khói trắng khiến người ta phải ứa nước miếng.
Không nghi ngờ gì, cô bé lập tức đón lấy, nhìn củ khoai đến phát ngốc.
Màu vàng mật của khoai chín như mê hoặc lòng người, mùi thơm tỏa ra cũng thật quyến rũ. Thảo Ngân cắn liền mấy miếng đầy cả miệng. Vị ngọt bùi khó tả tan trên đầu lưỡi, lấp đầy vị giác khiến ai đó có cảm giác rất mãn nguyện.
Mọi người lúc này đều đang quan sát cô bé. Thấy cô bé sau khi tiêu diệt nhanh gọn củ khoai, chầm chậm thở ra một hơi thỏa mãn, liếm môi vẻ còn thèm thuồng, cả đám không nhịn được liền phá lên cười nghiêng ngả. Vài người vì không khống chế được bò cả ra chiếu, đập tay bình bịch mà cười.
Nạn nhân vẫn còn rất ngây thơ không biết điều gì vừa xảy ra với mình, khó hiểu nhìn đám người vô duyên vô cớ lại lên cơn kia. Cho đến khi em họ tốt bụng giải thích.
“Thảo Ngân béo, nói cho chị biết một chuyện rất hay. Củ khoai vừa rồi đã rơi xuống đất một lần.”
Nghe xong câu này, khóe miệng nạn nhân giật giật mấy cái. Đồ của kẻ thù đúng là không nên nhận mà! Mấy giây sau, nạn nhân cả người bốc hỏa, vọt dậy đuổi theo kẻ ám hại mình.
“Lý – Bảo – Nam, lần này chị sống chết với em…”
Cũng may thời gian này cận kề Tết Nguyên Đán, mọi người ban ngày không phải đi làm, đi học nên buổi tối thức khá muộn, nếu không sau tiếng hét của Thảo Ngân chắc chắn sẽ có thêm hàng tá tiếng nạt nộ đầy tức giận.
Qua sáng ngày hôm sau, bánh chưng được vớt khỏi nồi, ép nước. Đến buổi chiều thì phần nhà nào đã về nhà nấy. Riêng phần bánh tí hon Thảo Ngân đã tốn công sức cả buổi để gói, trong lúc cô bé lăn ra ngủ đã bị đám anh em không có lương tâm của cô bé triệt hạ gần như toàn bộ, chỉ để lại cho cô bé đúng một cái. Họ nói, đó là cái duy nhất có hình dáng ra hồn. Những cái xấu xí khác, họ đã giúp cô bé cho chúng ra đi rồi.
Sau cùng, Liên Kiệt vỗ vai em gái, nói với cô bé không cần cảm ơn họ, rồi lấy cớ phải hẹn bạn tối đi xem pháo hoa, chạy mất. Để lại trong sân cô em gái đáng thương, tay cầm bánh chưng nhỏ mà hai mắt đỏ hoen, muốn khóc cũng khóc không ra nước mắt.
Lúc này, Bảo Nam cầm theo hai bọc giấy trong tay, đi từ ngoài đường vào, nhìn thấy chị họ như vậy, cất tiếng gọi.
“Thảo Ngân béo, mau vào nhà thôi. Xe bánh bao vừa qua đây, tôi có mua cả phần cho chị đây này.” Vừa nói, cậu bé vừa giơ đồ trong tay ra.
Chị họ của cậu vẫn đứng bất động, hai mắt bi thương nhìn chằm chằm bánh chưng nhỏ của mình, không lên tiếng.
“Con gái, thằng Bách gọi điện về này.”
Thế nhưng sau tiếng gọi của phụ huynh từ trong nhà vọng ra, khối tròn trịa trong sân lập tức biến mất như một cơn gió. Sự việc khiến cho cậu bé nào đó có cảm giác bản thân vừa rồi bị thần kinh mới có thể thấy bà chị heo nhà mình đáng thương. Đã vậy, mình cậu sẽ ăn hết bánh bao, không chia sẻ với ai nữa.
Hai năm trở lại đây, thời gian ngay trước đêm giao thừa, các gia đình trong ngõ X thường tề tựu trước TV, cùng nhau xem chương trình “Gặp nhau cuối năm” phát trên sóng truyền hình VTV. Mà ở đây, người ta thường gọi ngắn gọn hơn là “Táo Quân”.
“… Có học sinh còn làm bài văn tả bà tiên trong giấc mơ của mình như sau ạ. Bà tiên khoảng bốn mươi tuổi, nặng gần bằng con bê nhà em. Mắt bà như hai hòn bi ve. Mũi bà có hai lỗ. Bà có dáng đi khoang thai…”
Chương trình phát sóng được gần phút, ngay trong lúc mọi người đang cười ngặt nghẽo vì bài văn mà vị Bắc Đẩu trong TV vừa thuật lại, một tràng tiếng “Ục..ục…” vang lên tuy không lớn lắm nhưng hoàn toàn lệch tông với đội ngũ, vô cùng gây chú ý.
Bị mười hai con mắt nhìn chằm chằm, kẻ vừa gây ra tiếng động bất thường chậm chạp rụt cổ, lấy tay chỉ chỉ bụng, nhe răng cười ngượng ngùng.
“Bụng con lại đói rồi.”
Bà Hiền nheo mắt, lườm con gái một cái rồi trở lại xem chương trình của mình. Mấy người đàn ông chỉ biết lắc đầu cười. Anh trai Liên Kiệt còn mở lời khen em gái có hệ tiêu hóa vô cùng tốt. Duy nhất cậu bé Bảo Nam là còn xót lại chút lòng tốt, không lớn không nhỏ, không nhanh không chậm nói với chị họ:
“Trong nồi cơm có bánh bao để phần cho chị đấy.”
Thảo Ngân vừa nghe, hai mắt lập tức sáng lên, lắc mình chạy vào bếp.
Trong nồi cơm quả thực có một chiếc bánh bao trắng trẻo, béo tròn. Vì nhà cô bé mới ăn cơm không lâu, nồi vẫn còn ấm, cơm trong nồi cũng còn ấm, vậy nên dĩ nhiên, bánh bao cũng vẫn còn ấm.
Cầm bánh bao đang tỏa mùi thơm ngọt ngào của sữa quyện cùng mùi cơm trắng thanh nhẹ, cô bé nào đó mắt lấp lánh ánh sao, từ từ đưa bánh đến gần mũi, hít một hơi dài rồi thở ra thỏa mãn.
Ngay lúc Bảo Nam cho rằng bà chị nhà mình sẽ chỉ cầm bánh như vậy mà hít hà chờ sang năm mới thì vèo một cái, bà chị nhà cậu đã cắn gọn một phần ba cái bánh, hai má phùng to, quai hàm hoạt động hết công suất, nhai bánh mà hai mắt tít lại.
Tốc độ hoạt động của quai hàm bỗng chậm lại rồi dừng hẳn, Thảo Ngân thấy đầu lưỡi mình tê tê, một chút hăng hăng, rồi vị cay xè lan khắp khoang miệng, cổ họng. Khuôn mặt cô bé thoáng chốc đỏ bừng.
Vội nhả miếng bánh trong miệng ra, cô bé vừa há miệng thở, vừa không ngừng đập tay trong không trung, khó khăn lắm mới thốt ra được mấy từ.
“Nước… Nước… Cay quá…”
Em họ cô bé thấy tình hình diễn ra theo đúng dự tính, nhanh nhẹn đem cốc đồ uống đã chuẩn bị sẵn trước đó đưa cho cô bé, sau đó khoanh tay, đứng một bên xem trò vui.
Thảo Ngân lại một lần nữa không chút nghi ngờ nhận lấy cốc nước em họ đưa, ngửa cổ uống cạn. Cảm giác cay xè liền biến mất, nhưng thay vào đó, vị giác bỗng chìm trong hương vị chát đắng, bỏng rát. Ngay cả bên trong dạ dày cũng cảm thấy như ai đó đang đốt lửa. Cô bé nhắm tịt mắt, nhăn mặt, nhăn mũi, cả người co rúm lại, qua một lúc lâu mới mở mắt ra, sắc mặt tái mét.
Nhìn trên trong nhân bánh bao, lại nhìn cái cốc rỗng trong tay, giờ phút này, cô con gái duy nhất nhà họ Lý thực sự rất muốn đem kẻ đang không ngừng cười to bên cạnh mình ném xuống sông làm mồi cho cá ăn. Bình thường, nó không giành ăn với cô thì cũng ngang nhiên cướp đoạt. Hôm nay bỗng trở nên tốt bụng, vậy mà cô lại chẳng hề cảnh giác một chút.
Trong bánh bao, nằm ngay giữ lớp bánh bông mềm là nửa quả ớt mang sắc đỏ chói mắt với những hạt ớt rơi tản xung quanh. Cốc thủy tinh trong suốt, thế nhưng không phải là nước mà lại là rượu trắng. Ai đó còn nhớ rõ, buổi sáng anh trai mình mới đi mua giúp ông nội một chai lớn.
Chạy nhanh vào nhà vệ sinh, nạn nhân hướng bồn cầu, không ngừng nôn mọi thứ trong bụng ra ngoài.
Qua vài lượt chạy qua chạy lại, mệt phờ phạc, nạn nhân mềm nhũn người nằm vật trên ghế, đầu gối trên đùi mẹ, tay chân buông thõng chạm xuống nền nhà, đôi mắt lờ đờ nhưng đầy tức giận nhìn chằm chằm hung thủ vẫn còn vui vẻ cười bên phía đối diện, buồn bực đưa ra ba kết luận.
Thứ nhất, cô bị lừa.
Thứ hai, cô bị lừa hai lần liên tiếp.
Thứ ba, cô bị lừa hai lần liên tiếp bởi cùng một người, ác mộng của đời cô.
Một lần nữa, cô càng thêm thấm thía lời dạy của người xưa. Đồ của kẻ thù, ngàn vạn lần cũng không thể nhận. Từ nay, cô sẽ nhớ thật kĩ câu này. Gì nữa nhỉ? Đúng rồi, Hoàng Bách có dặn cô, không thể để người khác bắt nạt mà không phản kháng. Thế nhưng cô chẳng thể làm gì thằng nhóc “Ác mộng” kia khi mà bố mẹ cô còn thương nó hơn cả cô. Đợi Hoàng Bách trở lại, cô sẽ kể mọi chuyện với cậu ấy. Cậu ấy nhất định sẽ giúp cô trả thù!
“Chị Ngân có làm thêm chén nữa không?” Cậu bé nào đó nhìn chị họ, giọng điệu tỏ rõ quan tâm, thế nhưng lại cười đến trêu ngươi người khác.
Những lần trước, chỉ cần Bảo Nam hỏi câu này, Thảo Ngân nhất định sẽ bụm miệng hướng nhà vệ sinh mà chạy. Nhưng lúc này, cô chỉ có thể cảm thấy miệng đắng, lưỡi khô, người nhão ra như cọng bún. Trong bụng có lẽ đã trống đến không thể trống hơn. Dù cô muốn chạy cũng không đủ sức để chạy nữa rồi.
Rượu ngày một ngấm sâu. Canh giải rượu lại có tác dụng quá chậm. Thảo Ngân nằm trên ghế, thỉnh thoảng nấc lên thật mạnh. Hình ảnh trước mắt cứ quay vòng vòng, mọi thứ lẫn lộn với nhau. Cơ thể giống như đang lơ lửng trong không trung, bồng bềnh, trôi nổi. Tiếng mọi người nói chuyện cùng tiếng TV hòa lẫn vào nhau. Cô không thể phân biệt được là ai đang nói cái gì hay nghe hiểu mọi người nói về vấn đề gì. Ngay cả ánh sáng từ đèn nháy trên cành đào cùng chậu quất hai bên cửa cũng trở nên đặc biệt lung linh, huyền ảo.
Đêm giao thừa, người người đổ ra đường, cùng nhau đến địa điểm bắn pháo hoa. Dĩ nhiên, lớp trẻ chiếm đa số. Trong số đó, không thể nào thiếu những đứa trẻ trong ngõ X và đám bạn bè của chúng.
“Anh Kiệt… (hức) Em cũng muốn đi…” Vừa nấc, Thảo Ngân vừa níu tay anh trai, giọng nói thều thào.
Nhìn em gái như bong bóng xì hơi, Liên Kiệt thực sự không muốn cô bé ra ngoài lúc này, nhưng lại chẳng thể từ chối đề nghị của cô bé. Ai có thể nhẫn tâm bỏ lại em gái đang dùng ánh mắt đáng thương như cún con cầu xin mình được cơ chứ.
Thế là, người anh trai nào đó tự biến mình thành xe thồ, cõng em gái trên lưng, hòa vào dòng người trên đường phố.
Thảo Ngân chẳng thể nhớ nổi pháo hoa lần này có đẹp như năm trước hay không. Còn chưa đến được địa điểm bắn pháo, cô bé đã lăn ra ngủ ngon lành mất rồi.Sớm ngày mùng một Tết, không khí lạnh bao phủ khắp mọi nơi. Cuộc hành xác chính thức bắt đầu.
Trời còn chưa sáng rõ. Vì còn chịu ảnh hưởng của rượu tối qua, nên theo lẽ thường, Thảo Ngân hẳn là không muốn thức dậy. Thế nhưng, mặc cho cô vẫn còn đầu váng, mắt hoa, chân loạng choạng, ác mộng cuộc đời cô nhất quyết đánh thức cô, sau đó kéo cô lên sân thượng cùng nó ngắm bình minh.
Mùa đông đâu có mặt trời mọc. Nó muốn ngắm bình minh cái gì đây?
Tiếp đó, trong khi cả nhà cùng nhau đi chùa xin quẻ đầu năm, nó lôi kéo cô chạy khắp nơi không rõ mục đích. Đợi đến khi cô không còn sức để thở, nó đột nhiên buông tay ra, chạy mất, để lại cô đứng bơ vơ một mình trong sân sau không một bóng người của ngôi chùa.
Mẹ có dặn, khi vào những nơi linh thiêng không được làm ồn. Cô vô cùng nghe lời mẹ, khóc cũng không dám khóc, kêu cũng không dám kêu, đi cũng không dám đi, chỉ có thể cắn môi, ngồi xổm xuống ôm gối, chờ đợi người nhà đi tìm mình.
Tiếng người đi lại từ phía xa vọng đến nho nhỏ. Cây cối xào xạc trong gió. Bỗng trên vai có cảm giác nằng nặng. Thảo Ngân không ngừng run lên, nuốt nước bọt mấy lần mới tìm lại được giọng nói.
“Ai, ai đó?”
Không có tiếng trả lời. Không nghe thấy hơi thở.
“Ai…” Bên vai còn lại cũng có cảm giác nằng nặng.
Giây phút này, cô gái nhỏ không thể tự kiềm chế nỗi sợ được nữa. Cô đứng bật dậy, tay bịt miệng, một mạch chạy thẳng về sân trước của chùa.
Thời điểm nhìn thấy gia đình, cô mừng đến phát khóc, vì thế mà không để ý đến sự thiếu vắng của một người. Có điều, khi cô kể chuyện gặp ma với mọi người, không một ai tin cô, còn nói cô vẫn còn say rượu nên sinh ra ảo giác.
Chưa đầy nửa phút sau khi Thảo Ngân gặp được mọi người, Bảo Nam cũng trở lại.
Liên Kiệt nhìn sắc mặt tươi như hoa, vui vẻ đến mức muốn nhảy múa của em họ thì biết ngay thủ phạm của mọi chuyện là ai. Nhưng vì sau sự việc đó, em gái liền bám lấy anh một bước cũng không rời. Sự thật ngay lập tức trở thành bí mật của riêng hai chàng trai nhỏ.
Thế nhưng, chuyện chưa dừng lại ở đó.
Suốt ba ngày đầu của năm mới, tối nào Thảo Ngân cũng nghe thấy tiếng gõ cửa, đúng ba nhịp không hơn không kém ngay thời điểm cô chập chờn chìm vào giấc ngủ. Nhưng ngoài cô ra, không một ai khác nghe thấy.
Cô bé thực sự nghĩ rằng mình đã bị ma ám.
Ban ngày, anh trai đi một bước, cô bé theo một bước, luôn luôn dính lấy anh. Ngay cả khi về quê ngoại chúc Tết ông bà và các bác, anh chị họ rủ cô đi chơi cùng, nhưng dụ dỗ cách nào cũng không tách cô ra khỏi anh trai được.
Còn buổi tối, cô bé sẽ nằng nặc đòi mẹ ngủ cùng. Nếu bố phản đối, cô bé liền mang thêm gối, nhảy vào vị trí chính giữa giường của bố mẹ đóng đô.
Cứ như vậy cho đến khi Hoàng Bách trở lại từ nhà ông bà nội, mỗi tối đều kể chuyện trấn an qua điện thoại, tinh thần bất ổn suốt những ngày đầu năm của cô bé mới dịu xuống.
Hết kì nghỉ Tết, ông nội cùng bố con Bảo Nam lại rời đi. Thảo Ngân không còn nghe thấy tiếng gõ cửa hay cảm thấy bất kì sự khác thường nào nữa. Tất cả chứng minh điều gì, cô bé hoàn toàn không nhận ra. Mà việc trả thù Bảo Nam, vì vụ ma ám cũng bị cô bé quên mất.