Thời gian trôi qua tưởng như chỉ trong chớp mắt. Trước khi tôi nhận ra thì ngày 31 tháng 8, hạn chót của vụ cá cược đã cận kề.
Trời đổ mưa từ sáng sớm. Thời tiết u ám thế này quả là phù hợp với một ngày cuối đời, tôi nghĩ thầm khi nhìn ra cửa sổ. Dự báo thời tiết nói hôm nay mưa sẽ rơi trên cả nước. Màn hình TV hiện khung cảnh hàng loạt con đường đầy những ô là ô, trong khi người phát thanh viên đọc lượng mưa ước tính trên từng khu vực.
Hajikano và tôi quyết định không ra ngoài đi dạo như thường lệ nữa mà dành cả ngày nằm ườn trong phòng, ngắm mưa từ mái hiên nhà và xem TV. Có lẽ bởi hôm nay sẽ là ngày cuối cùng, có lẽ vì thế mà hai đứa không muốn làm bất cứ điều gì khác thường cả. Chỉ ở bên nhau, thưởng thức một thứ hạnh phúc nhỏ nhoi nhưng chắc chắn.
Tối hôm ấy, trong khi đang nghe đĩa nhạc từ một cái máy hát cũ tìm thấy trong tủ quần áo, Hajikano rón rén đến gân và áp người vào lưng tôi. Đầu cô ấy dụi vào vai tôi, tay choàng qua ngang ngực tôi, cầm một con dao gọt hoa quả nhỏ nhưng sắc bén.
“Hinohara, tớ thực sự đã rất yêu mười ngày này.” Cô thủ thỉ, “Nó… chẳng khác nào một giấc mơ quá đỗi ngọt ngào. Cứ mỗi đêm tắt đèn và nằm xuống gối, tớ lại nghĩ “Có khi đây chỉ là một giấc mơ thật, và mình đang bất tỉnh sau khi nhảy xuống biển ngày hôm ấy”. Tớ rất sợ rằng lần tiếp theo mở mắt, tớ đang nằm trên giường trong bệnh viện, một mình… Nhưng khi thức dậy vào buổi sáng, cậu luôn ở đó trước mắt tớ. Tớ thực sự hạnh phúc khi biết đó không phải là mơ, hạnh phúc đến nỗi tớ muốn khóc mất.”
Hajikano ngừng lại ở đó.
“...Làm ơn đi.”
Cô ấy đặt con dao vào tay tôi, khẩn khoản. Tôi lắc khẽ mà không đáp.
“Cứng đầu.” Cô bĩu môi.
Tôi lấy con dao từ tay cô ấy, đặt lại vào trong bếp. Khi tôi quay lại phòng, Hajikano đang nằm trên đệm.
Cô ấy ngước lên nhìn tôi và hỏi: “Cậu không thích nhìn thấy máu à?”
“Tớ không biết.” Tôi lảng đi.
“Cậu có thể bóp cổ tớ cũng được, tớ không ngại đâu.”
“Ừm, tớ sẽ cân nhắc.”
“Bằng cách đó, tớ có thể cảm nhận hơi ấm của cậu đến phút cuối cùng.”
“Còn tớ cứ tưởng cậu đã có quá đủ trong mười ngày vừa rồi cơ chứ?”
“Hoàn toàn không đủ. Và có bao nhiêu cũng chẳng đủ đâu.”
“Đồ tham lam.”
“Tớ là như vậy đó. Cậu vừa mới nhận ra sao?” Cô ấy bật cười.
Tôi chợt nhận ra ‘nốt ruồi khóc’ dưới mắt cô đã biến mất. Tôi tiến lại gần, nhìn vào mặt cô ấy để chắc chắn là mình không nhìn lầm.
Vậy nốt ruồi đó quả không phải là thật. Trong những ngày đau khổ ấy, Hajikano đã cố gắng kêu cứu với tôi trong im lặng, bằng tín hiệu duy nhất mà chỉ có hai đứa hiểu.
“Có chuyện gì thế?” Hajikano chớp mắt.
Tôi lưỡng lự, và rồi trả lời: “Không có gì, tớ tự dưng hơi bị hoa mắt tí thôi”. Ngay lúc này, tôi là Yuuya Hinohara. Nói về Nốt Ruồi Khóc là không được phép. Đó là điều mà chỉ có Yosuke Fukamachi biết được - và con người đó sẽ không bao giờ xuất hiện trước mắt Hajikano lần nào nữa.
Thấy mặt hai đứa sát gần nhau như vậy, Hajikano bối rối nhắm mắt lại như mong chờ điều gì đó. Tôi rẽ phần tóc mái của cô ấy sang một bên, nhẹ nhàng vuốt lên trán cô. Hụt hẫng, Hajikano mở mắt và ngoảnh đi một cách hờn dỗi.
Cái phản ứng trẻ con đó khiến tôi không thể không cười.
Sau bữa tối, cơn mưa rào đã chuyển thành mưa phùn lất phất và chúng tôi quyết định ra ngoài đi dạo. Hajikano viết mấy chữ cho bà Yoshie trên một tờ giấy nhắn và dán ở chiếc ghế ngoài phòng khách. Khi tôi lấy hai cái ô từ móc treo trước cửa, cô ấy ngăn tôi lại và lắc đầu. Một cái là đủ rồi, cô nói.
Hai đứa sánh vai nhau dưới một chiếc ô, thong thả đi bộ đến bãi biển cách nhà chừng hai mươi phút. Đến khi ánh sáng từ ngọn hải đăng nhỏ lọt vào tầm mắt, trời đã tạnh hẳn mưa. Chúng tôi ngồi xuống trên bãi cát và lắng nghe tiêng sóng.
“Hinohara.” Hajikano nói nhỏ, “Có một chuyện tớ muốn xin lỗi.”
“Ý cậu là sao?”
Cô hít vào một hơi trước khi nói tiếp.
“Tối hôm qua, tớ đã đọc hết quyển nhật kí.”
Tôi sững sờ quay sang: “...Sao cậu lại làm vậy? Chẳng phải cậu đã quyết định sẽ không nhớ lại rồi sao?”
“Tớ xin lỗi.”
Cô ấy cúi đầu, hai tay siết chặt lấy tà váy mỏng manh.
“Thế… trong đó viết gì?”
Hajikano do dự trước câu hỏi đó một lúc lâu.
Tôi ép mình không được quay sang phía khác, chỉ đứng đó, kiên nhẫn chờ cô ấy bắt đầu lên tiếng.
Và cuối cùng, người phá vỡ sự im lặng là cô.
“Hinohara. Ngay lúc này, tớ thích cậu, thực sự thích cậu hơn bất cứ một người nào khác. Nhưng trước khi tớ mất trí nhớ, có vẻ như chuyện lại không phải thế… Ít nhất là cho đến khi Yui Hajikano nhảy xuống biển, cô ấy thích Yosuke Fukamachi.”
Những lời của cô ấy như làm đảo lộn cả thế giới của tôi.
Miệng tôi há hốc.
“Theo như cuốn nhật kí,” Cô tiếp tục, “Trước đó, tớ đã cố tự tử một lần vào hồi tháng bảy. Là treo cổ ở công viên trên đồi gần trường cấp ba. Lần ấy, Yosuke là người đã cứu tớ.”
Rồi Hajikano chỉ xuống vị trí dưới mắt cô.
“Cậu có để ý thấy, phải không? Hồi trước tớ có một nốt ruồi ở đây, và nó là hình được chấm bằng bút dạ.”
Tôi im lặng gật đầu.
“Đây là một tín hiệu riêng của Yui Hajikano và Yosuke Fukamachi. Giống như một lời kêu cứu. Khi đang đau khổ hay bị tổn thương nhưng lại thấy quá khó để thành thật yêu cầu giúp đỡ, hãy vẽ một nốt ruồi dưới mắt - đó là những gì mà bọn tớ đã từng ước hẹn.”
Cô ấy chầm chậm miết ngón tay xuống má, như đường đi của một giọt nước mắt.
“Ngay cả khi bọn tớ đã học ở hai trường sơ trung riêng biệt, tớ vẫn luôn vẽ Nốt Ruồi Khóc dưới mắt khi cảm thấy cần giúp đỡ, giống như một tấm bùa may mắn. Và thậm chí ngay cả khi bị mất trí nhớ, tớ vẫn giữ thói quen đó mà thậm chí còn không hiểu tại sao mình lại làm vậy - cứ mỗi ngày sau khi rửa mặt xong, tớ sẽ lấy bút dạ và vẽ nốt ruồi dưới mắt… Mà, quay lại chuyện ban đầu. Khi tớ vào cấp ba và thấy cái tên Yosuke Fukamachi trong danh sách lớp, tớ có cảm giác như mình được nhấc bổng tới thiên đường vậy. “Aah, vậy Yosuke thực sự đã đến cứu mình”, tớ nghĩ như vậy đấy.”
“Nhưng…” Tôi ngơ ngác, “Nhưng Fukamachi nói với tớ rằng Hajikano ghét hắn.”
“Ừ, cậu ấy nói đúng đấy. Chỉ là, không phải tớ ghét cậu ấy, mà tớ đang cố gắng giữ khoảng cách.” Hajikano cúi đầu, “Sau vụ hỏa hoạn ở ngôi biệt thự đó, tớ nhận ra mình không còn có thể nhìn vào mắt ai nữa, kể cả Yosuke. Và tớ muốn cậu ấy chỉ nhớ đến một “tớ” của hồi tiểu học mà thôi. Tớ không muốn những kí ức quý giá về ngày xưa ấy bị đè lên bằng tình trạng đáng xấu hổ trong hiện tại… Dù tốt hay xấu, Yosuke lại gặp tai nạn trong kì nghỉ xuân và vào lớp trễ ba tháng. Thế nên, tớ đã có thể tránh việc gặp cậu ấy một thời gian.”
Cô ấy liếc trộm về phía tôi như thể muốn thăm dò phản ứng trước khi nói tiếp.
“Khi gặp lại Yosuke ba tháng sau, tớ thực sự kinh ngạc. Cái bớt trên má phải của cậu ấy đã hoàn toàn biến mất. Nhìn vào gương mặt của cậu ấy lúc đó, tớ không thể không nghĩ, “Mình không muốn trở thành gánh nặng của Yosuke.” Cậu ấy là một người tốt, tốt đến ngốc nghếch. Nếu biết tình trạng khốn khổ của cuộc đời tớ, Yosuke chắc chắn sẽ vứt bỏ mọi thứ mình đang có chỉ để đưa tay cho tớ. Nhưng tớ không muốn làm vướng chân cậu ấy như thế, sau khi cậu ấy đã có cơ hội nhận được cuộc sống tốt hơn. Kết quả là, Yosuke càng quan tâm, tớ càng tỏ ra xa lánh cậu ấy.”
“...Tớ nghĩ Fukamachi sẽ rất vui khi biết vậy.” Tôi đáp.
Hajikano bật cười.
“Mặt khác, khoảng cách giữa hai đứa bọn tớ càng xa, Yosuke lại càng cố gắng hơn. Cậu ấy còn đánh bạo bày tỏ tình cảm với tớ nữa. Tớ đã tìm cách thẳng thừng từ chối nhưng… thực sự, thực sự tớ hạnh phúc quá đỗi khi nghe được. Tớ phải làm gì đây? Cái ý nghĩ rằng cậu ấy vẫn nghĩ về tớ như thế sau bốn năm ròng khiến đầu óc tớ như muốn quay cuồng vì vui sướng. Có điều, sau tất cả mọi chuyện, tớ có cảm giác việc đáp lại lúc này chẳng khác nào lừa dối. Thế nên tớ kiềm chế. Thế nên tớ nghĩ rằng hẳn phải có một cô gái xứng đáng ở bên Yosuke hơn tớ rất nhiều.”
“Nhưng cuối cùng, hai cậu vẫn gần gũi với nhau.”
“Tớ quá yếu đuối.” Hajikano mỉm cười buồn bã. “Tớ đã chịu thua sự cám dỗ và bắt đầu cùng Yosuke đi ngắm sao hằng đêm. Trong thâm tâm, tớ tự bào chữa với chính mình như thế này: đằng nào thì cũng sớm tự sát thôi, tại sao mình không thể mơ mộng một chút cơ chứ?”
“Và sau đó cậu gặp tớ… và Chigusa.”
“Đúng vậy. Thành thực mà nói, ban đầu tớ có hơi khó chịu khi không được ở một mình với Yosuke. Nhưng khi chúng ta bắt đầu nói chuyện, tớ nhận ra cậu và Chigusa là những người bạn tuyệt vời. Hơn nữa… Chigusa dường như thực sự thích Yosuke, vậy nên tớ luôn dõi theo họ. Tất nhiên tớ không thể hiện thẳng ra ngoài. Chigusa rất xinh đẹp, thông minh, tốt bụng và gần như chẳng có lấy một khuyết điểm nào cả, vì thế tớ nghĩ cô ấy sẽ đoạt được trái tim của Yosuke sớm thôi.”
Hajikano nhìn lên bầu trời đêm. Cô ấy khẽ thở dài.
“Thật là kì quặc, nhỉ? Mới một lúc trước tớ vẫn còn cố gắng đẩy Yosuke ra xa, nhưng cuối cùng lại không thể không cảm thấy hối hận và ghen tị khi có người đem cậu ấy đi. Trong khi lẽ ra tớ phải ủng hộ mối quan hệ của họ… Ngoài chuyện đó ra, những buổi đi chơi của chúng ta thực sự rất tuyệt vời. Cả ba cậu đều quan tâm đến tớ, và chưa bao giờ tớ cảm thấy bị bỏ rơi đằng sau cả.”
“Nếu vậy… tại sao cậu lại nhảy xuống biển?”
Cô ấy cúi đầu và mỉm cười buồn bã. “Tớ không thể tha thứ cho mình vì đã tận hưởng, Hinohara. Thật là không đúng khi kẻ đã khiến hai người phải chết như tớ lại có những tháng ngày tuổi trẻ đầy niềm vui như thế. Vậy mà tớ vẫn cứ ngày một mong muốn nhiều hạnh phúc hơn. Tớ ghen tị với Chigusa. Tớ muốn giành lấy Yosuke lại từ cô ấy. Tớ ghét điều đó, tớ ghét bản thân quá nhiều và cuối cùng tớ quyết định kết liễu chính mình.”
Câu chuyện của cô ấy kết thúc ở đây. Hajikano nhìn vào mắt tôi, chờ đợi một phản ứng sau mọi thứ.
Khi những suy nghĩ ngổn ngang trong đầu đã dịu xuống, tôi hỏi:
“Bây giờ cậu có còn thích Fukamachi không?”
“Có.” Cô ấy gật đầu không chút do dự, “Tớ vẫn thích Yosuke. Tớ đã mất trí nhớ, nhưng trong khi đọc những dòng nhật ký, một suy nghĩ liên tục hiển hiện trong đầu tớ. “À, mình thực sự thích người này…” Nhưng cái ‘thích’ đó, nó chỉ đơn thuần giống như tình cảm với anh chị em hay bạn bè thôi vậy. Nó khác với tình yêu mà tớ dành cho cậu, Hinohara. Lần đầu tiên trái tim tớ biết yêu, chính là khoảnh khắc mà cậu xuất hiện và ôm lấy tớ trong phòng bệnh.”
Nói dứt lời, Hajikano ngả người vào vai tôi. Tay cô ấy quàng qua ôm lấy cổ tôi.
Tôi thậm chí không biết nên cảm thấy thế nào nữa.
Theo một mặt nào đó, tất cả mọi thứ tôi làm cho đến bây giờ đều đã đi chệch hướng.
Theo một mặt khác, không có bất cứ điều gì có thể khiến tôi hối tiếc.
Chắc chắn... là như vậy.
____________________________
Nhưng câu chuyện vẫn chưa kết thúc ở đây.
Bởi vì đêm hôm đó, tôi đã gặp phù thủy.
____________________________
Khi thức dậy, việc đầu tiên tôi làm là kiểm tra đồng hồ. Có vẻ như tôi đã thiếp đi lúc nào không hay. Hajikano đang ngủ tựa vào vai tôi, tiếng thở của cô ấy nhè nhẹ. Giờ đang là 11:56.
Mặc dù hạn chót của vụ cá cược sẽ đến trong chưa đầy năm phút nữa, tôi vẫn bình tĩnh đến mức chính tôi còn cảm thấy kì lạ. Có lẽ bởi vì mười ngày qua, tôi đã có đủ hạnh phúc cho cả một đời người. Tất nhiên không thể nói rằng tôi không còn những điều chưa kịp làm, những lời chưa kịp nói, nhưng đòi hỏi nhiều hơn có lẽ là quá tham lam. Nếu xét đến cuộc đời tệ hại của tôi mười mấy năm qua, như thế đã là mãn nguyện lắm rồi.
Tôi thấy mừng vì Hajikano đã ngủ. Nếu tôi biến mất trước khi cô ấy thức dậy, cô ấy sẽ không phải trải qua thời khắc khó khăn. Giống như một con mèo chủ động bỏ đi khỏi chủ nó trước lúc già chết, tôi cảm thấy khá hơn khi cái chết của mình không xảy ra ngay trước mắt Hajikano.
Tôi nhìn chằm chằm vào kim giây trên mặt đồng hồ. Cây kim đỏ đang không ngừng chạy, không ngừng đưa ngày hôm nay về phía ngày mai, từng giây từng giây một. Có cảm giác tôi sẽ không thể nào dứt ra nếu cứ dõi mắt theo nó qua những con số như thế này, vậy nên tôi tháo đồng hồ ra rồi ném xuống biển. Sau đó, tôi đặt Hajikano xuống đất thật cẩn thận để không đánh thức cô ấy, và lặng lẽ đi đến chỗ đê chắn sóng.
Thời gian bỗng dưng trôi thật chậm. Bốn phút này cảm thấy chẳng khác nào mười, hai mươi phút. Người ta vẫn nói rằng cả cuộc đời sẽ hiện ra vào khoảnh khắc cuối cùng trước khi bước qua cửa tử, có lẽ là gần giống như thế này đây. Dường như chiều dài của mỗi giây đã tăng lên gấp mấy lần. Cứ mỗi một giây tiến về phía trước, ngày mai lại đồng thời di chuyển đến xa hơn. Tôi thậm chí có một cảm giác kì lạ rằng cứ thế này mình sẽ không bao giờ bước tới được ngày mai. Giống như nghịch lý Achilles và con rùa, cho dù Achilles có chạy mãi, con rùa vẫn luôn luôn ở đằng trước anh ta.
Những suy nghĩ vẩn vơ đó bị cắt ngang bởi tiếng bước chân lẫn trong tiếng sóng.
Nghĩ rằng Hajikano đã tỉnh, tôi quay người lại, chỉ để khẽ nuốt khan khi nhận ra ai đang hiện đứng đó.
Điều đáng ngạc nhiên nhất là, tôi thậm chí gần như không bất ngờ khi đối mặt với sự thật cuối cùng. Không, chính xác là không bất ngờ một chút nào. Dù thật khó tin, nhưng từ phản ứng của bản thân, tôi nhận ra ngay từ đầu mình đã biết “cô ấy” sẽ xuất hiện, và đi đến đây chỉ để chuẩn bị cho cuộc gặp của chúng tôi.
Có lẽ, từ cách đây rất lâu, tôi đã lờ mờ nghĩ đến khả năng này.
Gió biển thổi qua, khiến dải ruy băng nơi bộ đồng phục Minagisa của cô tung lên nhè nhẹ.
“Lâu rồi không gặp, Fukamachi.” Chigusa mỉm cười.
“Ừ. Lâu rồi không gặp, Ogiue.” Tôi vẫy tay đáp lại.
.
Chigusa thong thả ngồi xuống bên mép đê chắn sóng, ngước sang nhìn tôi.
“Nè, tớ xin một điếu thuốc được không?”
Tôi lấy bao thuốc lá từ trong túi, rút ra điếu cuối cùng và đưa cho Chigusa. Cô ấy ngậm lấy nó, ghé vào chiếc bật lửa của tôi châm thuốc. Cũng như lần trước, cô ấy nhăn mặt và ho sặc sụa.
“Tớ vẫn chẳng thấy nó ngon lành gì cả...”
Tôi đứng cạnh Chigusa, nhìn trân trân vào người con gái ấy. Không thể nhầm lẫn chút nào được, đây chính là Chigusa Ogiue mà tôi biết. Giọng nói của cô, biểu cảm của cô, khuôn mặt của cô, vóc dáng của cô, mùi hương thoang thoảng từ mái tóc cô… tất cả, tất cả tôi đều không thể nào quên được.
Thế nhưng, cũng chính cô ấy là “người phụ nữ bên kia đầu dây”, là người đã đề nghị ván cược với tôi.
“Đừng nói to quá nhé.” Tôi bảo, “Tớ không muốn đánh thức Hajikano.”
“Đừng lo, cô ấy sẽ không tỉnh dậy cho đến lúc mặt trời lên đâu.” Chigusa thản nhiên đáp.
“Cậu vừa làm gì với Hajikano sao?”
“Hmm, ai biết được?” Cô ấy trả lời lấp lửng, “Mà này, Fukamachi, ai mà nghĩ là khi thấy tớ cậu lại không ngạc nhiên chút nào. Tuyệt thật đấy.”
Chắc chắn rằng Hajikano đã ngủ say, tôi quay lại với Chigusa.
“Người ta đã chọn ra một Hoa khôi Minagisa khác đấy.”
“Ừ, tớ biết.” Chigusa gật đầu, “Cô ấy thế nào?”
“Tớ chỉ thấy qua ảnh thôi, nhưng cô ấy khá xinh.”
“Hừmmmmmmmm?”
“Mặc dù vậy, cá nhân tớ thấy thích người trước đó hơn.”
“Thật hả? Yay!” Cô ấy giơ cả hai tay lên trời đầy hớn hở.
Tôi lắc đầu cười, rồi quyết định đi thẳng vào vấn đề chính.
“Chỉ có một điều duy nhất tớ không hiểu.”
“Chỉ một thôi á? Là gì vậy?”
“Chuyện gì đã xảy ra với Chigusa Ogiue thật? Mà khoan, ngay từ đầu có thực sự tồn tại một cô gái tên là Chigusa Ogiue không?”
“Yên tâm đi.” Cô ấy đáp ngay lập tức, như thể đã đoán được câu hỏi này. “Chigusa Ogiue thật mà cậu gặp trong phòng bệnh đã được xuất viện hai tháng sau khi cậu rời đi, đúng như tớ nói. Cô ấy hiện vẫn đang sống khá ổn, ở một thị trấn cách xa nơi này… Và cậu đoán đúng rồi đấy, người mà cậu gặp ở trường cao trung không hơn gì một nhân vật hư cấu mà tớ đóng vai. Cô gái đó, chính tớ, là Chigusa Ogiue giả.”
“...Tớ hiểu rồi. Cảm ơn, nghe được điều đó thực sự khá là nhẹ nhõm.” Tôi gật đầu thoải mái. “Đến giờ rồi. Cứ biến tớ thành bọt biển, hay nhấn chìm tớ, như chúng ta đã giao hẹn. Sao cũng được.”
“Nào nào, đừng vội vàng như thế. Bao lâu rồi bọn mình mới gặp lại nhau kia mà?”
Tôi nhún vai. Ngay cả sau khi được nghe sự thật từ chính miệng cô ấy, tôi vẫn khó mà chấp nhận được rằng Chigusa “này” chính là người phụ nữ trên điện thoại. Giọng của họ khác nhau, tất nhiên rồi, nhưng đó không phải tất cả. Đối với tôi, Chigusa là một biểu tượng của sự ngây thơ và trong trẻo, còn người phụ nữ bên kia đầu dây không phải gì khác ngoài hiện thân của tàn nhẫn và lọc lõi. Tôi không thể chập hai hình ảnh đó vào làm một được.
“Fukamachi, cậu đã bắt đầu nghi ngờ từ khi nào vậy?”
“Tớ cũng không biết.” Tôi lắc đầu. “Nhưng giúp cậu luyện tập tiết mục ấy có lẽ đã gợi lên trong đầu tớ một điều gì đó.”
“Việc tớ được chọn làm Hoa khôi Minagisa chỉ hoàn toàn là trùng hợp ngẫu nhiên.” Chigusa cười cay đắng, “Mỉa mai thật, cậu có thấy không? Trong tất cả mọi vai, tớ lại là dính vào vai đó.”
“Ừ, nếu cậu nghĩ thế…” Tôi gật đầu. “Ogiue này. Tớ hỏi cậu một điều nữa được không?”
“Vậy cậu thực sự vẫn sẽ gọi tớ bằng cái tên đó.” Cô ấy mỉm cười. “Được thôi, cậu muốn hỏi gì?”
“Tất cả những điều cậu làm với tớ có một ý nghĩa gì đó sâu sắc hơn là trò tiêu khiển, phải không?”
“Ừ.” Cô ấy chậm rãi gật đầu. “Lần này, tớ muốn tạo ra một cái kết có hậu cho câu chuyện về nàng tiên cá nhỏ.”
"...Tớ hiểu rồi."
Tiếng cười khô khốc bật ra khỏi cổ họng tôi.
“Dù vậy, thật buồn là nó lại thất bại như thế.”
Chigusa nghiêng đầu: “...Ý cậu là sao?”
“Thì, tớ đã không thể khiến nó thành một cái kết có hậu mà?”
Sau một khoảng lặng dài đến bất thường… Chigusa bất chợt đưa tay bụm miệng và bật cười lăn lộn.
“Cậu rất sắc sảo, Fukamachi ạ, nhưng ở những chỗ quan trọng nhất thì cậu lại đâm ra chậm hiểu chết đi được.”
“Có… gì đáng cười chứ?” Đột nhiên bị cười vào mặt như thế khiến tôi thấy hơi bực dọc. Chigusa vẫn đang ôm bụng, cô ấy không thể ngừng khúc khích. Mãi một lúc sau, cô mới hít một hơi thật sâu để trấn tĩnh bản thân, và lau đi nước mắt vì cười quá nhiều nơi hai gò má.
Chuyện gì đang xảy ra vậy chứ? Tôi thực sự không hiểu cô ấy đang nói về cái quái gì.
Chigusa đứng thẳng người dậy. Bằng một động tác trịnh trọng đến mức phô trương, cô ấy cúi đầu tuyên bố.
“Chúc mừng cậu, Yosuke Fukamachi. Cậu đã thắng ván cược này.”
_________________________________
Như tôi từng nói một lần trước đây, “Mỹ nhân ngư của Agohama” là một sự pha trộn giữa truyền thuyết Yaobikuni của tỉnh Fukui và câu chuyện về Nàng tiên cá của Hans hristian Andersen. Câu chuyện bắt đầu khi một nàng thôn nữ ở làng chài Agohama tình cờ ăn thịt người cá cha nàng bắt được mà không hề hay biết, và rồi sau đó trở thành bất tử bất lão.
Chuyện đó đã xảy ra từ cách đây cực kì, cực kì lâu.
Một vài năm kể từ khi nàng ăn thịt người cá, không có người nào trong làng cảm thấy gì kì lạ với cơ thể nàng. Việc trông không thay đổi nhiều ở độ tuổi thanh xuân là điều rất đỗi bình thường, vậy nên thậm chí chính nàng còn không để ý rằng mình đã trở nên bất tử.
Một thập kỉ sau, mọi người bắt đầu trầm trồ trước vẻ ngoài của nàng. So với những cô gái khác cùng trang lứa, nàng trông thực sự vẫn còn quá trẻ. Da nàng trắng muốt, tóc nàng óng mượt, chẳng khác nào một thiếu nữ chỉ vừa đôi tám. Không chỉ có vậy, kể từ sau khi ăn thịt người cá, một sự quyến rũ vô hình luôn toát lên từ cơ thể của nàng, chẳng khác nào có một luồng hào quang bao bọc. Đương nhiên, mọi chàng trai trẻ trong thôn xóm đều say mê nàng như điếu đổ.
Nhưng sau vài thập kỉ, khi mái tóc những người ở độ tuổi của nàng đã bắt đầu điểm bạc, thì cái thực tế rằng nàng không có bất cứ dấu hiệu già đi nào thực sự đã khiến dân làng trở nên kinh hãi. Nàng đơn giản là vẫn giữ nguyên vẻ ngoài mười sáu. Đó không thể chỉ gọi là “trẻ trung” được nữa. Cô gái này có thực sự còn là con người nữa hay không?
Thêm nhiều thập kỉ nữa trôi qua. Đến lúc này, gần như tất cả người quen của nàng thôn nữ đã qua đời. Và sau từng ấy thời gian, tuổi tác vẫn không thể thay đổi ở nàng một chi tiết nào. Nhưng phải chứng kiến cái chết của quá nhiều người đã khiến trái tim nàng dần dần trở nên kiệt sức. Khi người bạn cuối cùng qua đời, nàng quyết định rời khỏi ngôi làng nơi mình đã sinh ra.
Thiếu nữ ấy trở thành một ni sư, và bắt đầu chuyến hành trình theo đuổi cái chết trải dài khắp đất nước của mình. Trong hàng trăm năm đó, nàng đã đạt được những sức mạnh siêu nhiên và sử dụng nó để hành thiện giúp đỡ người khốn khó. Thế nhưng cho dù cứu bao nhiêu người đi chăng nữa, nàng vẫn không thể tìm được phương cách để giải thoát chính mình khỏi cuộc sống vĩnh cửu này. Nhiều thế kỷ trôi qua, nàng thậm chí chẳng còn nhớ nổi cái tên của bản thân. Đến cái ngày nàng quên mất cả lí do bắt đầu chuyến hành trình, thì trùng hợp thay, nàng lại một lần nữa đặt chân trở lại quê hương.
...Cho đến đoạn này, quả thực không có gì khác biệt giữa Yaobikuni và Mỹ nhân ngư Agohama. Chính xác mà nói, vốn dĩ truyền thuyết Bách Bát Bỉ Khâu Ni cũng có tồn tại ở nhiều nơi khác ngoài tỉnh Fukui. Tùy vào từng khu vực, có khi nhân vật chính là con gái của một phú hộ giàu có chứ không phải dân chài, cũng có khi nàng nhận được thịt người cá không phải từ cha mình mà là từ một người đàn ông bí ẩn. Thế nhưng tất cả chúng đều có chung nội dung về một cô gái bất tử, trở thành tu sĩ, lang thang khắp đất nước trong tám trăm năm trước khi trở lại quê nhà.
Truyền thuyết về Yaobikuni kết thúc với việc người thiếu nữ cuối cùng cũng đã có thể chết sau khi trở lại nơi mình sinh ra. Nhưng đối với ‘Mỹ nhân ngư của Agohama’, đây mới là lúc câu chuyện bắt đầu. Thiếu nữ quay về làng chài xưa cũ sau gần một một ngàn năm ròng, mang theo đầy đau khổ và kiệt quệ vì phải nhìn quá nhiều người đến rồi đi, và rồi nàng quyết định cắt đứt mọi liên lạc với xã hội xung quanh và chuyển xuống sống nơi đáy biển. Tuy vậy, khi chứng kiến con người rơi vào nguy hiểm nàng lại không thể không ra tay giúp đỡ. Sau nhiều lần cứu người đuối nước từ những vụ đắm tàu và đưa vào đất liền, nàng bắt đầu được dân chúng tôn thờ như một vị nữ thần biển cả.
Thế rồi một đêm nọ, nàng cứu được một chàng ngư dân trẻ trong cơn bão dữ. Chàng trai đã gần như mất đi ý thức khi bị những con sóng lừng quăng quật, nhưng anh vẫn nắm chặt tay người thiếu nữ bất tử mà thều thào những tiếng cảm ơn. Sau cái đêm hôm ấy, nàng nhận ra mình đã đem lòng yêu chàng ngư dân trẻ hơn bản thân hàng trăm năm tuổi. Mỗi chuyến ra khơi của anh, nàng luôn đứng dưới biển nhìn lên và tim nàng đập dồn hối hả từng nhịp trong lồng ngực. Những lúc ấy, vị nữ thần tám trăm tuổi không còn nữa. Người đang đứng đó chỉ có nàng thiếu nữ mười sáu năm xưa.
Vài năm sau đó, một nữ người cá trẻ tuổi tìm đến nơi ở của nàng. Cô nói rằng, cô đến đây để cầu xin sự giúp đỡ từ nữ thần biển cả. Nàng lắng nghe và biết được rằng cô gái người cá đó đã đem yêu một chàng trai nhân loại, cũng như sẵn sàng chấp nhận đánh đổi tất cả để được trở thành một con người và ở bên chàng trai ấy. Nghĩ đến chàng ngư dân trẻ tuổi, người thiếu nữ hết sức đồng cảm với cô và đồng ý biến chiếc đuôi cá của cô thành đôi chân bằng xương bằng thịt.
Khi làm việc đó, nàng không hề hay biết người trong mộng của cô gái đó và bản thân mình, cũng chỉ là một mà thôi.
Mãi đến tận trước lúc nói lời tạm biệt, cô gái người cá đột nhiên buột miệng: “Tôi đang nghĩ gì vậy chứ, yêu một chàng ngư phủ…? Trong khi mẹ tôi cũng đã bị một người đánh cá giết chết…” Người thiếu nữ giật mình. Nàng bất chợt nhớ lại chuyện của hơn tám trăm năm trước. Có lẽ nào người đánh cá mà cô gái đang kể lại chính là cha của nàng? Nói như vậy, nàng chính là kẻ đã ăn thịt mẹ của cô gái ấy hay sao?
Khi phát hiện ra bản thân đã lỡ tay đưa chàng trai mình thầm yêu đến với người con gái khác, nàng vô cùng đau khổ. Thế nhưng, nàng cũng không đành lòng ngăn cản tình yêu của cô gái người cá. Mình đã ăn thịt mẹ của cô ấy, vậy giờ mình phải có trách nhiệm giúp đỡ cho hạnh phúc của cô ấy. Đó là điều tối thiểu mà mình có thể làm để chuộc lại lỗi lầm.
Và thế là, chàng ngư dân trẻ và cô gái người cá đã kết hôn. Hai người họ trải qua những năm tháng tiếp theo, trong sự hạnh phúc tưởng chừng như không thể nào phá vỡ. Thế nhưng số phận hóa ra lại chẳng hề nhân từ đến vậy. Một ngày kia, cô gái không thể chịu được việc giấu chồng thân phận của mình được nữa, đã thật lòng nói cho anh biết tất cả mọi thứ - về việc bản thân là một nàng tiên cá, và về việc cô đã cầu xin nữ thần biển để được trở thành người. Đó là lúc tấn bi kịch không ai biết trước xảy ra. Cô hoàn toàn không biết rằng cả cha và mẹ của chàng ngư dân đã chết trong một cơn bão khi anh còn rất nhỏ; mà vào thời điểm ấy, người ta vẫn luôn tin rằng giông tố trên biển được gây ra từ tiếng hát của người cá. Thế nên suốt bao nhiêu năm vừa qua, anh vẫn luôn nuôi trong mình mối hận thù cực độ với giống loài này.
Biết rằng người vợ mà mình yêu quý nhất lại cũng chính là sinh vật mà mình căm hận nhất, chàng trai quẫn trí và cuối cùng tự ném mình xuống mặt biển đang gào thét trong cơn tuyệt vọng. Cô gái hốt hoảng lao theo sau để cứu anh, nhưng mất đi chiếc đuôi cá, cô không còn chút cơ hội nào đương đầu với những con sóng dữ. Người thiếu nữ bất tử đã không đến kịp. Vào lúc nàng tìm được cặp đôi bi kịch ấy, họ chỉ còn là hai cái xác vô hồn trôi vật vờ theo sóng. Vừa mất đi người mình yêu, vừa vô tình đẩy người mình muốn giúp vào chỗ chết, vị nữ thần biển đau đớn tưởng như tim mình bị xé nát thành ngàn mảnh.
Kể từ đó, nàng cắt đứt quan hệ với cả loài người lẫn người cá, lặng lẽ sống cuộc đời ẩn dật nơi đáy biển sâu. Những giọt lệ đau buồn đôi khi vẫn rơi xuống khi nàng bị quá khứ bủa vây, nhưng đó là tất cả những gì còn sót lại...
Đó là nội dung câu chuyện Mỹ nhân ngư của Agohama.
Nhưng Chigusa đã thêm vào một đoạn kết thế này.
“Nhiều thế kỉ trôi qua trước khi người thiếu nữ ấy cuối cùng lại một lần nữa rời khỏi đáy biển. Lần này, nàng cứu được một cậu bé bị sóng cuốn đi, và một lần nữa, con người ấy lại gợi cho nàng về những kí ức đau đớn năm nào. Cậu bé đã đem lòng yêu sâu đậm một cô bé cùng trang lứa, nhưng sự mặc cảm đã khiến cậu phải vĩnh viễn giữ những cảm xúc đó kín kẽ trong lồng ngực. Mình muốn giúp cậu ấy, nàng nghĩ thầm. Mình phải giúp cậu ấy. Lần này, mình sẽ làm cẩn thận hơn. Sẽ không có sai lầm nào như ngày đó cả. Mình sẽ viết nên cái kết có hậu cho câu chuyện của cậu bé này... một cái kết không thể đẹp hơn.”
__________________________
“Tớ… thắng?”
Chigusa gật đầu.
“Đúng vậy. Cậu đã vượt qua mọi nghịch cảnh, chạm đến được trái tim của Hajikano và kết thúc một cách tuyệt vời với tình yêu đến từ hai phía. Mặc dù,” cô ấy cười khúc khích, “Có vẻ như cậu vẫn chưa tự nhận ra điều đó được ha?”
“Ý cậu là sao?” Tôi lắp bắp, “Sao lại có thể như thế được chứ? Ý tớ là, Hajikano nghĩ…”
Chigusa ngắt lời tôi. “Hajikano không ngốc như cậu nghĩ đâu. Cô ấy đã nhận ra cậu đang đóng giả Yuuya Hinohara từ rất lâu rồi.”
Tôi bị sốc. Sốc toàn tập, đến mức không thể nói được lời nào.
“Cuộc nói chuyện cuối cùng của hai cậu là một lời tỏ tình khá vòng vèo đó. Cô ấy muốn nói rằng đã luôn yêu cậu, và giờ đây còn yêu cậu nhiều hơn thế nữa.” Chigusa nhún vai. “Cậu thực sự không nhận ra sao?”
Sức lực rời khỏi đôi chân của tôi, và tôi ngồi phịch xuống đất trong sự mệt mỏi. Phản ứng đó một lần nữa khiến Chigusa ôm bụng cười lăn lộn.
“Mà, đúng là rấtttt thuận tiện cho Hajikano khi vờ như mình vẫn bị lừa. Cô ấy quá ngại ngùng để thú nhận tình cảm với cậu, Fukamachi ạ, nhưng nếu đó là “Yuuya Hinohara”, cô ấy có thể thoải mái chia sẻ cảm xúc của mình mà không cần cân nhắc.”
Những cuộc trò chuyện giữa tôi và Hajikano trong mấy ngày qua lần lượt hiện lên trong trí óc tôi.
Lần đó… và lần đó… cả lần đó nữa…
Hajikano đã biết mình thực sự là ai, và cô ấy vẫn chấp nhận tình cảm của mình?
Tôi nằm vật ra đất và ôm mặt: “Tớ đúng là thằng ngốc.”
“Ừ, chuẩn rồi đấy.” Chigusa đồng tình.
“Thế, nếu ngay từ đầu cô ấy đã có tình cảm với tớ, tại sao cậu lại phải làm quá nhiều thứ vòng vo vậy? Nếu cậu chỉ muốn giúp cho bọn tớ đến được với nhau, có ích gì khi xóa đi cái bớt và xuất hiện trước mắt tớ với thân phận Chigusa Ogiue chứ?”
“Tớ muốn hai cậu phải trải qua một chút sóng gió. Lấy đi cái bớt của cậu - thứ vũ khí tối thượng đã giúp cậu có được sự đồng cảm của Hajikano, mượn sự tồn tại của Chigusa Ogiue - người duy nhất ngoài Hajikano có thể làm lay động cảm xúc của cậu, và tạo ra một tình huống mà cậu chỉ có thể được cứu khi giết chết Hajikano… Tớ muốn chứng minh rằng cậu có thể vượt qua tất cả những điều đó.”
“...Tớ hiểu rồi.” Tôi đáp, “Nghĩ lại thì, bức thư mà cậu đã gửi cho tớ về cách để bọn tớ cùng được sống, nó là một cái bẫy nhỉ?”
“Chính xác~ Lí do duy nhất mà Hajikano phát hiện ra cậu là ai, chính là vì cậu đã liên tục ở bên cô ấy trong mười ngày cuối cùng. Nếu cậu nghe theo bức thư đó và lựa chọn tìm kiếm “người phụ nữ bên kia đầu dây”, cậu sẽ chẳng còn lại bao nhiêu thời gian chăm sóc cho Hajikano, và ngày hôm nay cô ấy sẽ không thể nhận ra được cậu đâu.”
Tôi đã gần như hiểu ra mọi chuyện, nhưng rồi bất chợt nhớ lại một thắc mắc từ cách đây khá lâu. “Khoan đã, cái buổi sáng sau ngày bọn mình lẻn vào bể bơi của trường, cậu đã nối máy để tạo cơ hội cho tớ và Hajikano nói chuyện phải không? Việc đó là sao? Cũng chỉ là ý thích nhất thời của cậu à?”
Gương mặt của Chigusa bỗng hơi đỏ lên, cô ấy bối rối gãi má. “Cái đó… là chuyện nằm ngoài dự tính của tớ. Tớ thực sự không tưởng tượng được cậu lại điên tới mức nghĩ đến chuyện làm bỏng mặt mình. Ý tớ là, cái việc đó sẽ chẳng đi đến đâu đâu! Tớ hoảng hết sức, nhưng mà đồng thời tớ cũng cực kì ngưỡng mộ cậu. Tớ đã thấy cậu thực sự sẽ đi xa đến đâu vì Hajikano. Và để thưởng cho sự liều lĩnh ấy, tớ quyết định cho phép hai cậu có thể nói chuyện thật lòng với nhau trong mười phút… Nhân tiện, cậu có gạt tàn không?”
“Không, nhưng cậu có thể bỏ tàn thuốc ở đây.”
Tôi đưa cho cô ấy cái bao rỗng. Chigusa mỉm cười tinh quái, cô đặt đầu mẩu thuốc vào lòng bàn tay, nắm lại rồi chìa nó cho tôi. Khi những ngón tay mở ra, tàn thuốc đã biến thành một bông hoa màu trắng. Không giống như trò ảo thuật rẻ tiền của tôi nhiều năm trước, chắc chắn chẳng có chút mánh khóe nào ở phép màu này cả. Chigusa bày ra vẻ mặt tự mãn và trịnh trọng trao đóa hoa tro tôi. Tôi mỉm cười nhận lấy rồi đưa nó lên mũi. Những cánh hoa tỏa ra một mùi hương ngọt ngào thoang thoảng.
“Đáng tiếc cho Hinohara.” Tôi nói trong khi vẫn nhìn vào nó chằm chằm, như cái nhìn của cô bé trên giường bệnh năm xưa. “Hắn khá là thích cậu đó.”
“Thật à?” Chigusa tròn mắt áp hai tay vào nhau. “Nhưng đừng lo. Khi bình minh lên, các cậu sẽ chẳng còn ai nhớ đến tớ đâu.”
“Cả tớ cũng không ngoại lệ à?”
“Ừ. Cậu không muốn thế sao?”
Tôi ngoảnh đi. Tôi không muốn trả lời câu hỏi đó. Có cảm giác tôi sẽ vĩnh viễn hối hận khi nói ra câu trả lời, cho dù có thực lòng hay không đi chăng nữa.
“Tớ đã lừa cậu quá nhiều rồi, nhỉ?” Chigusa cụp mắt xuống, giọng cô ấy mềm như nhung, “Tớ đã đóng vai một Chigusa Ogiue không có thật, tự cười với chính mình mỗi lần nghĩ “nếu mình làm thế này thế kia, chắc chắn nó sẽ làm lung lay quyết tâm của Fukamachi”. Cứ thoải mái tức giận với tớ nếu cậu muốn, nhé?”
“...Ừ, có thể là như vậy.” Tôi rời mắt khỏi bông hoa trắng, đứng dậy và quay lại đối diện với Chigusa. “Nhưng ngay cả như thế, tớ vẫn rất thích khoảng thời gian dành cho cậu. Và có lẽ cậu cũng không ghét khoảng thời gian mà chúng ta ở bên nhau, phải không? Hay là tớ đã sai?”
“...đau lắm đấy.” Chigusa cụng nhẹ trán vào ngực tôi như cô ấy vẫn làm trên sân thượng của khách sạn bỏ hoang, cố che giấu đi khuôn mặt của mình. Giọng cô ấy hơi run run. “Cậu đúng là đồ nhẫn tâm, Fukamachi.”
“Bọn mình cùng một giuộc cả thôi.” Tôi đáp.
Chigusa ngước lên và mỉm cười buồn bã. “Ban đầu, tớ chỉ đơn giản muốn tiếp cận cậu để hoàn thành vai trò thử thách tình cảm của cậu mà thôi. Nhưng nửa tháng sau khi đóng vai Chigusa Ogiue, tớ đột nhiên nhận ra rằng mình thực sự rất thích việc ở trong thân phận này. Tớ bị nuốt chửng bởi chính cái nhân vật hư cấu mà tớ đã tạo nên. Có những lúc, tớ thậm chí còn quên mất mình thực sự là ai nữa. Những lần tớ ở bên cậu, Fukamachi ạ, tớ đã thực sự được là “Chigusa Ogiue”, thực sự là một cô gái mười sáu tuổi, quên đi tất cả quá khứ của tớ------- Nhưng, chà... không, đây không phải lần đầu tiên trái tim tớ tan vỡ. Tớ không thể để bị tổn thương bởi những cảm xúc đó lần nào nữa được.”
Cô ấy rời khỏi người tôi, đứng sát bên mép nước, nhìn lên bầu trời đêm lấp lánh, rồi quay lại đối mặt với tôi.
“Tớ sẽ cho cậu biết bí mật cuối cùng trong câu chuyện này. Về cái bớt mà tớ đã xóa khỏi khuôn mặt cậu, Fukamachi. Nói thật nhé, ngay từ đầu nó đã là thứ sẽ biến mất khi cậu lớn lên. Tớ chỉ đẩy nhanh thời gian cần thiết để chuyện đó xảy ra một chút thôi. Thực tế thì giống như tớ chẳng hề làm gì cả.”
Tôi lắc đầu: “Cái ‘một chút’ đó thực sự đã giúp tớ rất nhiều, Ogiue ạ. Nếu mặt tớ vẫn còn cái bớt vào ngày hai đứa gặp lại nhau, có lẽ mối quan hệ giữa tớ và Hajikano sẽ chẳng thể được đến thế này. Thực sự, cảm ơn cậu.”
“Đừng.” Chigusa đáp lại với đôi mắt nhắm nghiền. “...Giờ thì, Fukamachi. Ngay cả sau khi tớ đã ra đi, cậu cũng chưa được nghỉ đâu. Cậu vẫn còn một nhiệm vụ cuối cần làm đấy.”
“Nhiệm vụ cuối cùng?”
Môi Chigusa mấp máy, như thể đang thì thầm điều gì đó. Khi tôi ngơ ngác ghé tai lại gần để nghe rõ hơn… cô ấy rướn người, đặt một nụ hôn phớt nhẹ lên má của tôi.
“...”
Mỉm cười thích thú trước vẻ mặt chết sững của tôi, Chigusa quay người nhảy thẳng xuống khỏi đê chắn sóng. Tôi hốt hoảng nhào tới nắm lấy tay cô ấy theo phản xạ, nhưng đã không kịp nữa. Và đó là lúc tôi nhận ra chân cô lấy đang lơ lửng trên mặt nước. Không phải “trong” nước, mà là “trên”. Giống như thể mặt biển được lấp đầy bởi những tảng đá vô hình, cô thong thả bước đi mà không gây ra một gợn sóng. Tôi chỉ biết đứng đó, ngỡ ngàng nhìn cô ấy ra khơi.
Sau khi đi được khoảng chừng mươi mét, Chigusa ngoảnh lại.
“Tạm biệt, Fukamachi. Đây là mùa hè tuyệt vời nhất trong suốt cuộc đời tớ. Nỗi ân hận cuối cùng của tớ đã được xóa bỏ. Giờ thì, rốt cuộc tớ cũng đã có thể được nghỉ ngơi.”
Một cơn gió biển bất chợt thổi đến khiến tôi bất giác phải nhắm mắt lại.
Tôi biết, đến khi mình mở mắt ra, người con gái ấy đã biến mất rồi.
____________________________
Bình minh nhuộm đường chân trời thành một màu vàng rực, và một dải màu lục nhạt nằm ở giữa ranh giới của nó với bầu trời xanh thẳm. Ve sầu lại kêu rả rích, chim chóc lại hót líu lo, và đường nét của vạn vật dần dần rõ ràng trở lại. Mặt biển lấp lánh dưới ánh nắng mai. Một buổi sáng bình yên đã đến, và cơn gió biển vẫn mơn man trên da tôi suốt từ đêm qua cuối cùng cũng tắt.
Hajikano, người đang nằm trên đùi tôi, mở mắt ra. Nhìn thấy tôi, cô ấy mỉm cười rạng rỡ. “Tốt quá, cậu vẫn còn ở đây.” Cô ấy ngồi dậy và ôm chặt lấy tôi, dụi mặt vào cổ tôi như thể muốn chắc chắn rằng tôi vẫn còn đang hiện diện.
“Này, Hajikano. Hình như tớ không phải chết nữa rồi.”
“...Thật không?”
“Thật. Tớ đoán mình có thể tiếp tục ở đây.”
“Đến khi nào?”
“Bao lâu cũng được.”
“Mãi mãi?”
“Ừ, mãi mãi.”
“Cậu không nói dối đấy chứ?”
“Không. Tớ đã từ bỏ việc nói dối cậu rồi, Hajikano. Vậy nên cậu cũng không cần giả vờ bị lừa nữa đâu.”
Sau vài giây im bặt, tôi cảm thấy cặp má đang áp vào cổ mình bỗng nóng bừng lên.
“...Yosuke?” Hajikano rụt rè hỏi.
“Đúng rồi.” Tôi gật đầu. “Không phải Hinhohara nữa.”
Cô ấy ngước lên, và nhìn vào mắt tôi.
“Mừng cậu trở lại, Yosuke.”
“Ừ. Tớ về rồi đây, Hajikano.”
Siết chặt hơn vòng tay đang ôm lấy tôi, Hajikano ngượng nghịu mỉm cười và nhắm mắt lại. Với điều đó, tôi biết là đã đến lúc.
Tôi cúi xuống, và thực hiện “nhiệm vụ cuối cùng” mà Chigusa đã dạy tôi.