Edit: Tiểu Lăng
Tô Đường hoàn toàn không biết rằng, trong lòng Khương Khinh Khinh, mình đã thuộc phạm vi không thể đụng chạm.
Cô càng không biết là, lúc khuyên, bà nội nói như thế này: Khinh Khinh, so với anh họ cháu, Tô Đường càng không thể chọc. Vì nếu cháu chọc Khương Trì, nó có thể không để ý; nhưng nếu cháu chọc Tô Đường, nó nhất định sẽ nổi giận.
Sau khi rời đi, Tô Đường và Khương Trì cũng không vội, mà cùng nhau trở về trung học số .
Đã ba năm, họ chưa từng trở về ngôi trường đã minh chứng cho tình cảm của họ. Lần này, về lại chốn xưa, hai người cũng có ý định hồi tưởng lại thời cấp ba lần nữa.
Lúc đi đến cổng trường, bảo vệ còn nhận ra hai người. Bởi hai người họ, ai cũng nổi tiếng cả trường năm đó. Một là nữ thần học bá, một là nam thần học bá, nam thanh nữ tú, đều có ngoại hình tốt cả. Dù đã tốt nghiệp ba năm, nhưng bảo vệ vẫn có ấn tượng với họ, thế là không hề do dự để hai người vào.
Sân trường không khác mấy so với hồi trước. Bởi đang là nghỉ hè, nên trong trường cũng không có quá nhiều người, trông có vẻ vô cùng yên tĩnh.
Khương Trì dẫn Tô Đường đến dưới một bóng cây.
Tô Đường chớp chớp mắt, khó hiểu. Cô còn tưởng Khương Trì sẽ dẫn cô đến phòng học cũ, hoặc là sân bóng rổ. Hoàn toàn không ngờ, anh lại dẫn cô tới đây.
Gốc cây này nằm ở một góc khuất trong sân trường, ngay cả học sinh của trường cũng rất hiếm khi đi qua đây. Công tác xanh hóa của trung học số vẫn luôn tốt, cả trường rợp bóng cây cao, hoa cỏ phải gọi là nhiều vô số kể. Giữa chốn đây, gốc cây này thật sự là quá mức bình thường.
Khương Trì nhìn đôi mắt chứa đầy sự khó hiểu của Tô Đường, khóe môi hơi cong lên, “Cây này là do anh trồng hôm thi đại học đấy. Bánh Bao, em thấy nó có gì đặc biệt không?”
Tô Đường nghe vậy, đi quanh cây mấy vòng. Nhưng nhìn thế nào cô vẫn cảm thấy đây là một gốc cây cực kỳ bình thường.
Đang lúc định bảo Khương Trì dẫn mình đi chỗ khác, cô bỗng phát hiện trên cành cây có vết khắc.
Cô xích lại gần, nhìn kỹ, mới thấy trên cành cây khắc hai cái tên.
Một bên là Khương Trì, bên kia là Tô Đường. Hai cái tên dính sát vào nhau, quấn quýt không thể nào tách rời.
Có thể nhìn ra, người khắc chữ dùng sức rất mạnh, cành cây cũng sắp bị đục thủng. Hai cái tên này dù có trải qua năm tháng, nhưng cũng sẽ không bị mờ đi theo thời gian. Vì đã qua ba năm, vết khắc không còn rõ như trước, nên Tô Đường mới không nhìn ra ngay.
“Sau này chúng ta có thể dẫn Bánh Bao Nhỏ đi theo cùng.” Khương Trì nhìn hai cái tên sóng đôi trên cành cây, tròng mắt chứa đầy ý cười, vui vẻ nói.
Tô Đường trợn to mắt, “Bánh Bao Nhỏ là ai?”
“Con của chúng ta chứ ai.”
“Nếu có hai đứa thì sao? Đều gọi là Bánh Bao Nhỏ à?”
“Thế thì một đứa là Bánh Bao Lớn, một đứa là Bánh Bao Nhỏ.”
“Em là Bánh Bao, thế anh là gì?” Tô Đường không nhịn được hỏi, mặt mày cong cong, trong giọng đầy sự vui vẻ.
“Anh á? Anh là người chưng bánh bao.” Khương Trì nhướng mày, quay đầu nhìn Tô Đường, giọng nói trầm thấp mang phần trêu chọc.
Tô Đường lập tức nghe ra anh đang nói bóng gió. Cô quay đầu đi, lỗ tai hơi nóng lên.
Hẳn là chưng “bánh bao” cơ đấy.
Khương Trì cười khẽ một tiếng, ôm bờ vai cô, vùi cô vào lòng mình.
Tô Đường bỗng ngước mắt lên, nhìn dung nhan anh tuấn gần trong gang tấc. Gương mặt này, đã từng non nớt, giờ đây trưởng thành, càng trở nên góc cạnh, khí chất càng trầm ổn hơn. Nhưng ánh mắt nhìn cô thì vẫn không hề thay đổi.
Tô Đường gọi anh, “Khương Trì.”
“Ừm?” Khương Trì nhướng mày.
“Anh sẽ mãi mãi đối xử tốt với em chứ?” Cuối cùng cũng tuân theo ý nguyện của mình, Tô Đường hỏi ra câu này. Cô ôm sự chờ mong, ánh mắt nhìn Khương Trì sáng rực rỡ như hai viên đá quý.
Lòng Khương Trì mềm nhũn. Anh cười khẽ, tay phải nhấc chiếc cằm trắng mịn như ngọc của cô lên, “Đó là đương nhiên. Anh sẽ đối xử tốt với em cả đời.”
Lấy nụ hôn làm chứng.
Lúc Tô Đường và Khương Trì rời khỏi sân trường, hai người gặp Mặc Kỷ Lạp và bạn trai Chương Trình của cô ngay tại cổng trường.
Mặc Kỷ Lạp đeo cặp kính râm rất to, che cả nửa gương mặt nhỏ nhắn của cô ấy. Nhưng gần đây cô nổi tiếng toàn cầu, ngay cả bảo vệ không đu idol cũng lập tức nhận ra cô.
Còn bên cạnh cô, bảo vệ càng không thể không nhận ra, cháu trai của người giàu nhất toàn quốc – Chương Trình, giá trị con người lên đến chục tỷ.
Hai bên chạm mặt nhau, đều khá kinh ngạc. Ngay cả bảo vệ cũng không nhịn được nói thầm trong lòng, hôm nay là ngày gì vậy, bình thường nghỉ hè có ai bén mảng đến trường đâu, nay tự dưng lại có bốn nhân vật lớn tới.
Trong đó còn có hai người – Mặc Kỷ Lạp và Chương Trình – đều là nhân vật công chúng. Người trước thì là ảnh hậu trẻ tuổi nhất, nhận đủ loại giải thưởng lớn nhỏ đến mềm cả tay, gần đây đã hướng ra quốc tế. Còn người sau, lực ảnh hưởng công chúng cực lớn, được dân mạng tôn xưng là ông xã quốc dân.
Hai nữ sinh đều có ngoại hình xinh đẹp; bạn trai của hai người cũng đều có thân thế không tầm thường. Một người là cháu trai của thủ phủ, một người sinh ra trong gia đình quân chính lâu đời.
Hôm nay, cực kỳ hiếm thấy là bốn người chạm mặt. Nếu không phải là trong tay bảo vệ không có máy ảnh, ông thậm chí còn định chụp cảnh này làm lưu niệm. Ai ai cũng là nhân vật cấp bậc nam thần nữ thần, sau này không biết còn có cơ hội nhìn thấy bốn người cùng một khung hình nữa không.
Tô Đường đương nhiên không biết bảo vệ đang cảm khái những gì.
Ánh mắt của cô và Mặc Kỷ Lạp va vào nhau, sau đó đều nhàn nhạt dời đi.
Nhà họ Đường đã sụp đổ, Mặc Kỷ Lạp cũng đã báo thù xong. Cô và Tô Đường cũng chẳng liên quan gì đến nhau nữa.
Bóng hai đôi người đi qua nhau.
Nhưng lần này lại khác ở chỗ, dù họ đi hai hướng khác nhau, nhưng họ đều đang đi tới bến đỗ hạnh phúc của mình.
Hạnh phúc, có lẽ sẽ đến muộn, nhưng không bao giờ vắng mặt.
+++ Hoàn chính văn +++
Editor: Cảm động quá huhu ~~~