Nổi loạn ở địa ngục

chiến lũy

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Điện chầu của Chúa Ngục cũng giống như điện chầu của một ông vua phong kiến Phương Đông, đó là một cái sảnh rất rộng, bày biện sang trọng, vị trí trên cùng là một chiếc ngai lớn bằng gỗ được chạm trổ hoa văn rất tinh xảo. Ngồi trên chiếc ngai ấy là một ông già với những nếp nhăn ngang dọc hằn rõ trên mặt, đỉnh đầu thì hói nhưng tóc hai bên và râu ria đều dài lòa xòa, dáng ngồi oai vệ, vững trãi, đó chính là Chúa Ngục Hùng Trấn. Hôm nay là một buổi chầu định kỳ, ở Ngục Đại Ngàn này chỉ quy định mỗi tháng có một buổi chầu, còn lại công việc ngày thường có phát sinh gì thì các quan gửi tấu trình bằng văn thư hoặc tự mình đến gặp riêng Chúa Ngục xin chỉ đạo. Buổi chầu vừa mới bắt đầu, các quan đứng xếp thành hai hàng dưới điện vừa thi lễ xong đã thấy Kiến Thượng Thư và Lê Đô Đốc ra trước điện quỳ gối cúi rập đầu kêu than:

- Dạ! Chúng thần có tội, xin chịu tội trước Chúa Ngục ạ!

Chúa Ngục tỏ vẻ ngạc nhiên nhẹ nhàng hỏi:

- Hả! có việc gì mà các ngươi phải nhận tội sớm thế?

Kiến Thượng Thư lên tiếng trước, mặt vẫn không dám ngẩn lên nhìn:

- Dạ! Hạ thần có tội, đã không hoàn thành nhiệm vụ mà Chúa Ngục tin tưởng giao phó. Vừa rồi trong rừng Đại Ngàn xuất hiện một tên tự xưng là Ma Hiệp, liên tục quấy rối khiến cho hạ thần không thể hoàn thành đúng tiến độ xây dựng như đã cam kết với Chúa Ngục ạ.

Lê Đô Đốc cũng không dám ngẩng mặt lên nói:

- Dạ! Còn hạ thần đã tự ý giúp đỡ Kiến Thượng Thư nhưng cũng không giúp được, hạ thần cũng xin chịu tội ạ.

Chúa Ngục vẫn tỏ ra bình thản:

- Ồ! Ma Hiệp ư? Chắc lại là một tên giặc cỏ, lẩn trốn trong rừng thỉnh thoảng vào bắt gà trộm chó chứ gì? Thế ngươi chậm tiến độ mất bao lâu?

Kiến Thượng Thư trả lời:

- Dạ! hạ thần đã chậm tiến độ mất tháng, nhưng đáng ngại hơn là đến thời điểm này an ninh không đảm bảo nên hạ thần không thể tiếp tục thi công nữa… Dạ!... Ngoài ra, hạ thần đã để mất hơn tù khổ sai ạ.

Chúa Ngục trợn mắt:

- Cái gì? Chậm tiến độ tháng?... sao giờ này ngươi mới nói? Còn để mất hơn tù khổ sai ư? Sao có thể như thế được? chẳng phải ngươi có một binh đoàn bảo vệ ư? Còn cái tên tay sai Khát Máu của ngươi đâu? sao không sai hắn đi bắt hết bọn giặc cỏ ấy cướp bọn tù về?

Kiến Thượng Thư run lẩy bẩy:

- Dạ! Tội thần quả không dám dấu, tên Ma Hiệp ấy bản lĩnh cao cường, lại khôn ngoan xảo quyệt, tên Khát Máu đã dẫn cả binh đoàn Vệ Binh Công Trường đi đánh bọn chúng nhưng đã thất trận, bản thân tên Khát Máu cũng bị đập nát đầu rồi ạ.

Chúa Ngục đứng dựng lên giận dữ:

- Cái gì? Chuyện tày đình thế mà giờ này ngươi mới tấu lên là sao? Ta nói cho ngươi biết, mỗi tháng chúng ta phải có một buổi chầu là để làm gì hả? Mà có phải cứ đợi lên chầu mới được nói đâu? Xảy ra chuyện ngươi không biết đến nói với ta ngay hay sợ ta điếc không biết nghe hả? Người đâu! Lôi tên này ra đánh cho roi trước rồi vào đây ta hỏi tội sau! … muốn làm ta tức chết mới được hả?

Lập tức từ phía trong hai tên lính cầm gậy bước ra, xốc tay vào hai bên lách Kiến Thượng Thư kéo xềnh xệch ra ngoài đánh. Chúa Ngục ngồi xuống, mặt đăm đăm không nói gì nữa. Lúc đó người đứng gần nhất bên phía tay phải Chúa Ngục là một nữ nhân nhìn dung mạo là của người trạc tuổi trung niên, khuôn mặt vuông vức, đầy đặn mà uy nghi, người này lên tiếng nói:

- Lê Đô Đốc, ông vừa nói là đã hỗ trợ Kiến Thượng Thư mà cũng không bắt được tên Ma Hiệp ấy à?

Lê Đô Đốc ngẩng đầu lên nhìn người vừa hỏi rồi trả lời:

- Dạ thưa Phó Ngục! Thật xấu hổ! hạ thần cũng để thua rồi ạ.

Vị nữ Phó Ngục vẫn điềm đạm hỏi:

- Lê Đô Đốc cũng thua ư? Sao ông không phái binh đoàn Ma Cụt Đầu hùng mạnh của ông đi mà đấu với chúng.

Lê Đô Đốc cúi mặt xuống sát đất nói lí nhí:

- Dạ…. dạ!... thưa Chúa Ngục và Phó Ngục, hạ thần đã phái binh đoàn Ma Cụt Đầu đi nhưng cũng không đánh lại được đám Ma Hiệp ấy, không những thế toàn bộ binh đoàn Ma Cụt Đầu đã bị tiêu diệt rồi ạ.

- Cái gì? – Chúa Ngục vốn đang tức giận hằm hằm khuôn mặt ngồi nghe thấy thế lại đứng dựng lên quát: - Cả binh đoàn Ma Cụt Đầu trang bị đến tận chân răng mà bị tiêu diệt, ngươi đang đùa ta đấy à?

- Dạ dạ! hạ thần không dám… hạ thần biết tội rồi ạ… - Lê Đô Đốc rối rít, hai con mắt vốn đã nhỏ ti hí giờ nhấp nháy liên tục - Là do hạ thần chủ quan, cũng do bộ Kiến báo tin sai, nói rằng chỉ có mấy tên giặc cỏ nên hạ thần không báo lên Chúa Ngục, tự ý sai một binh đoàn đi bắt chúng, nào ngờ chúng mạnh quá ạ.

- Lê Vinh! Ngươi là Đô Đốc đứng đầu cả Bộ Binh, cầm trong tay tất cả lực lượng quân chủ lực, kinh nghiệm chinh chiến đã có có mấy nghìn năm thế mà làm việc hồ đồ vậy ư? Giờ ngươi muốn ăn bao nhiêu đòn roi đây?

Lê Đô Đốc dập đầu lia lịa xuống đất:

- Dạ dạ! hạ thần biết tội… hạ thần biết tội… Cũng do bọn Ma Hiệp ấy lợi hại quá, chúng tập hợp được lực lượng đông tới cả ngàn tên, không những thế tên nào tên ấy toàn cao thủ cả mà chúng ta không biết chút gì nên thần mới chủ quan, xin Chúa Ngục xem xét.

Thực ra Lê Đô Đốc không đích thân ra trận nên nào đâu có biết thực lực đám Ma Hiệp thế nào, chỉ đoán là phải rất mạnh mới tiêu diệt được cả binh đoàn Ma Cụt Đầu, giờ bị trách tội thì hắn cuống quýt nói bừa thế làm cho tất cả mọi người có mặt trong sảnh chầu trố mắt. Chúa Ngục cũng ngạc nhiên hỏi:

- Ngươi nói cái gì cơ? Chúng là một đội quân có tới hàng ngàn cao thủ ư?

Lê Đô Đốc chỉ biết cúi đầu:

- Dạ! Xin Chúa Ngục minh xét!

Vị nữ Phó Ngục đứng một bên thấy vậy nói:

- Không biết thực lực chúng thế nào nhưng có thể tiêu diệt hoàn toàn cả binh đoàn Ma Cụt Đầu thì chắc chắn không đơn giản. Xưa nay trong rừng Đại Ngàn thỉnh thoảng vẫn xuất hiện bọn giặc cỏ vào quấy rối, bắt trộm tù nhân cũng không ít nhưng việc như thế này thì đúng là chưa từng có.

Chúa Ngục gật gù rồi lẩm bẩm:

- Nhưng mà tự dưng ở đâu ra một đội cả nghìn tên thế chứ? Ngươi nói xem các ngươi để mất tổng cộng bao nhiêu tù khổ sai trong thời gian qua?

Lê Vinh ngẩn mặt lên:

- Dạ! Theo như Kiến Thượng Thư nói thì mất khoảng hơn tên tù ạ.

Phó Ngục nói:

- Vậy chúng ở đâu ra nhỉ? Không lẽ là phiến quân ở ngục khác đến? vậy cũng vô lý từ ngục khác đến đây bọn phiến quân làm sao có phương tiện đi được cả ngàn tên như thế? Thật kỳ quặc!

Chúa Ngục có vẻ đã bình tĩnh trở lại:

- Thôi được, ta sẽ tạm thời chưa luận tội, cho các ngươi một cơ hội lấy công chuộc tội. Nếu quả đúng có một đội quân lớn như thế thì chúng ta sẽ phải dùng đến lực lượng quân chủ lực đối phó rồi. Lê Vinh! Ngươi có chuẩn bị kế hoạch gì chống địch không?

Lê Vinh hoàn hồn, bình tĩnh trở lại nói:

- Dạ! Hạ thần đã bàn với Kiến Thượng Thư, bọn Ma Hiệp này không những mạnh mà còn lẩn trốn rất kín đáo, trước đây chúng thần đã nhiều lần xua quân vào Đại Ngàn càn quét nhưng không thể tìm ra nơi chúng ẩn nấp, nên cứ đi vào rừng tìm chúng không phải là cách hay mà còn có thể bị chúng phục kích, tiêu diệt dần lực lượng. Vì vậy cần lấy phòng thủ làm trọng, để chúng không vào quấy rối, cướp tù được nữa thì tiềm lực của chúng sẽ không phát triển được. Mà muốn bảo vệ được các công trường một cách triệt để và đỡ mệt mỏi nhất thì chúng thần thấy cần phải lập một chiến lũy.

Chúa Ngục nhướn mày:

- Chiến lũy ư? Là sao?

- Dạ! Là lập một hàng rào bằng cọc gỗ kết hợp với chòi canh. Chúng thần đã nghiên cứu kỹ sơ đồ Ngục Đại Ngàn của chúng ta, tại vị trí tiếp giáp rừng đá, nếu giật ngược về trong ngục một chút có một chỗ mà thành hang thu lại nên chỉ cần lập hàng rào khoảng km kéo từ thành hang ra đến sông dung nham là có thể ngăn chặn hoàn toàn hướng di chuyển của đám Ma Hiệp vào trong ngục, lúc đó ta sẽ yên tâm khai thác đá và xây dựng bên trong hàng rào mà không lo chúng đánh vào. Về lâu về dài, nếu chưa dẹp được đám giặc này thì chúng ta sẽ dần cải tạo hàng rào gỗ thành một bức tường thành bằng đá kiên cố, khi đó không chỉ chống được bọn giặc này mà còn yên tâm mặt sau của Ngục muôn đời không sợ có kẻ địch nào tấn công nữa.

Chúa Ngục nghe Lê Vinh trình bày một hồi xong gật gù nói:

- Ừm. Ngục Đại Ngàn này vốn nằm trong địa thế hết sức đặc biệt ở đúng vị trí nút thắt của một cửa hang, mặt trước chỉ có một nối vào nhỏ hẹp, mặt sau lại là Đại Ngàn hoang vu vô tận nên xưa nay chưa từng phải xây thành bảo vệ như các ngục khác mà vẫn không mấy lo lắng về khả năng phòng thủ. Cũng bởi vậy mà ngày xưa Diêm Vương Đệ Nhất đã chọn chính nơi này là cái nôi khởi thủy của Địa Ngục. Nhưng bây giờ bỗng dưng từ đâu lại có một đội quân lớn như vậy đánh vào từ phía Đại Ngàn rõ ràng là câu chuyện đã rất khác, đúng là việc xây tường rào rồi tiến tới nâng cấp lên tường thành đá cũng là cần thiết. Được! Ta chuẩn y kế hoạch này giao cho Bộ Binh và Bộ Kiến phối hợp thực hiện, các ngươi nên coi đây là cơ hội lấy công chuộc tội mà thực hiện cho tốt, nghe chưa?

Lê Đô Đốc mừng như từ cõi chết sống lại, cúi rạp người nói:

- Dạ! Đa tạ Chúa Ngục đã khai ân!

Trong đại sảnh hang căn cứ, Tiểu Văn cùng với Hắc Nhị Ca hướng dẫn một đám đông anh em tập khí công rồi hai người cũng ngồi khoanh chân luyện công cùng tất cả những anh em khác. Đến khi giải lao, Tiểu Văn nói chuyện với Hắc Nhị Ca:

- Em nghĩ phương pháp của anh có công dụng tốt đấy. Trước đây thực hiện theo phương pháp mà em học được của Cốc Lão Lão chỉ có khoảng % số anh em luyện thành công, còn lại tập mãi vẫn không có chút công lực nào, từ ngày sử dụng phương pháp của anh thấy số anh em luyện tập có kết quả đã tăng lên thành %. Tốt quá!

Hắc Nhị Ca cũng tỏ vẻ vui mừng:

- À! Thực ra hai phương pháp này cũng không khác nhau mấy, chỉ có cách tiếp cận ban đầu hơi khác một chút. Khó khăn nhất với hồn ma khi luyện khí công là ở chỗ hồn ma hoàn toàn không có hít thở như người sống vì vậy không thể dẫn năng lượng vào cơ thể qua hơi thở như người sống. Phương pháp của Thủ Lĩnh là không quan tâm đến hơi thở, tự dùng ý chí dẫn năng lượng vào cơ thể vì vậy khó hơn rất nhiều so với cách luyện công của người sống. Còn phương pháp của tôi là trước khi nghĩ đến việc dẫn năng lượng vào cơ thể thì phải học cách giả định động tác hít thở như người sống, khi có thể dẫn khí chạy vào chạy ra cơ thể như người ta hít thở thì mới luyện khí công. Phần về sau thì không có gì khác nhau nhưng cách tiếp cận khởi đầu như vậy giúp ích rất nhiều cho người người mới bắt đầu.

- Hà hà! Hay thật! Nhưng tiếc là cũng chỉ có khoảng % anh em luyện được thành, giá như ai cũng luyện được thì sức mạnh quân ta sẽ tăng lên đánh kể.

- Đúng là vẫn hơi tiếc, nhưng cũng phải chấp nhận thôi Thủ Lĩnh. Người ta luyện khí công có được hay không một phần còn do cái duyên chứ không phải cứ biết phương pháp là được.

Hai người đang nói chuyện thì thấy cu Zin đến, vừa thấy cu Zin, Tiểu Văn đã gọi lại hỏi:

- Ah! Cu Zin đi trinh sát về rồi đấy à?

Cu Zin chào hai người rồi nói:

- Vâng! Em vừa về, chúng ta cùng vào phòng họp nói chuyện chứ?

Tiểu Văn gật đầu, vậy là ngay sau đó, những người vẫn thường tham dự họp được tập hợp đến phòng họp lớn. Khi mọi người đã tập hợp đông đủ Tiểu Văn nói:

- Cu Zin nói xem nào! đi trinh sát lần này có phát hiện trong ngục bổ sung thêm quân đến bảo vệ công trường không?

Cu Zin nói:

- Dạ! Lần bọn em đi trinh sát không thu được nhiều thông tin vì có vẻ như bọn chúng không có động thái gì mới, không phát hiện có những đơn vị quân nào khác biệt so với quân bảo vệ thông thường nhưng đặc biệt phát hiện chúng đã dựng lên một bức tường rào.

Mọi người đều tỏ vẻ ngạc nhiên:

- Tường rào ư?

Cu Zin tiếp:

- Đúng thế. Một hàng rào được dựng bằng các cọc gỗ kéo dài suốt từ phần tiếp giáp ngục ở vách đá tới con sông dung nham. Toàn bộ các hoạt động khai thác đá và xây dựng được kéo vào phía trong tường rào nên hoạt động trinh thám của chúng ta không tiếp cận được.

Tiểu Văn đăm chiêu, giơ tay như để hoãn đà nói nhanh của cu Zin:

- Khoan đã nhé, cậu có thể vẽ phác họa lại sơ đồ cái tường rào cho anh em dễ hiểu không?

Bấy giờ ở các phòng họp Tiểu Văn đã cho dựng các tấm bảng bằng cách là phẳng vách tường rồi dùng đá mềm màu trắng xoa một lượt, muốn viết gì lên đó thì dùng đá nhỏ màu tối, sau khi viết xong muốn xóa đi lại dùng đá mềm màu trắng xoa đều. Thấy Tiểu Văn nói vậy cu Zin gật đầu rồi đi lên cạnh bảng vẽ phác thảo một sơ đồ, vừa vẽ vừa thuyết minh:

- Theo như thông tin nhiều lần anh em trinh sát đã thu thập, địa phận tiếp giáp của địa ngục và rừng đá có dạng như thế này… những mỏ đá chính bọn chúng tập trung khai thác nhiều xưa nay ở đây… Đi kịch về phía Nam này là vách đá… bọn chúng đã lập hàng rào từ vị trí này, kéo xuống đây để bao lấy các mỏ đá này… tới vị trí này thì bẻ cong lại một chút… rồi kéo thẳng lên kịch cùng phía bắc đến con sông dung nham… Ở vị trí này chúng có mở một cái cổng ra vào, đây cũng là vị trí tập trung nhiều lính gác nhất. Đấy! Các anh chị hình dung ra chưa?

Đông Hạ lên tiếng hỏi:

- Sao dưới cực Nam lại có cái vách đá ấy nhỉ?

Tiểu Văn nói:

- Uhm, cái này cũng phải nói rõ để một số anh em chưa biết dễ hình dung. Đến nay tầm hiểu biết của chúng ta về địa hình của Địa Ngục cũng chưa nhiều, chúng ta chỉ biết Địa Ngục nằm ở phía Tây, chúng ta đều từ đó chạy trốn về phía Đông và gặp rừng đá bao la này. Tuy nhiên ta nhớ khi bắt đầu được đưa xuống ngục, chúng ta phải đi vào cửa một cái hang, cửa hang thì rất hẹp nhưng càng đi vào bên trong thì càng rộng, tới mức chúng ta không còn nhìn ra là mình đang ở trong hang nữa nhưng thực chất có lẽ tất cả chúng ta đều đang ở trong cái hang đấy. Vì vậy vị trí phía cực Nam chúng ta nhìn thấy một bức vách đá kéo dài mãi không thôi chính là thành của cái hang. Còn đi về phía Bắc chúng ta lại chưa gặp thành hang là bởi vì có một con sông dung nham chạy sẻ dọc lòng hang, chúng ta chưa từng vượt qua con sông đấy nên chưa đi đến giới hạn của cực Bắc thôi.

Tiểu Văn vừa nói vừa đi lên bảng vẽ vời, thêm thắt vào bức sơ đồ của cu Zin cho mọi người dễ hình dung, đến khi Tiểu Văn dừng lại thì Hắc Nhị Ca nối tiếp:

- Hồi ở trong ngục tôi cũng được biết đôi chút, đủ có những hình dung về địa hình như thế này, chỉ không biết là rừng đá lại bao la đến thế. Còn phía Bắc con sông thì theo tôi biết cũng không có rộng lớn như phía Nam, không được tập trung xây dựng và khai thác đá nhiều lắm. Ở sâu trong ngục thì có những chiếc cầu đá bắc qua sông dung nham để tiện đi lại còn ngoài rừng thì không.

Lính Đen lên tiếng hỏi:

- Thế trong rừng thì sao? Con sông kéo dài tới đâu? Có chỗ nào vượt qua được không?

Hắc Nhị Ca trả lời:

- Con sông này kéo dài tới đâu thì cũng không biết nhưng nghe nói là rất dài và càng đi sâu và trong rừng thì càng phân thành nhiều nhánh nên muốn vượt qua nó để ngược vào ngục chắc là không thể.

Lính Đen thở dài:

- Hzài! Nói như vậy là muốn đánh vào ngục chỉ có một cách duy nhất là vượt qua bức tường rào đó à?

Hỏa Bối chen vào:

- Ôi dào! cái hàng rào bằng gỗ thì chắc đạp một cái là đổ chứ làm sao phải lo lắng thế?

Thấy vậy Phi Tăng cũng nói:

- Chắc không dễ vậy đâu. Chúng nó mất công làm cái hàng rào dài thế mà lại để mình đạp một cái đổ ư?

Hỏa Bối vừa thấy Phi Tăng lên tiếng đã gân cổ lên nói như cãi nhau:

- Chắc chúng nó làm hàng rào để nhốt gà chứ có gì mà sợ? Cứ để đấy tôi đến tôi đạp cho nó mấy cái. Đứa nào sợ thì ở nhà.

Thấy Hỏa Bối nổi nóng, Tiểu Văn trừng mắt quát:

- Thôi! Đây là phòng họp.

Mọi người thấy vậy đều im lặng. Lính Đen trầm ngâm nói:

- Cũng chưa biết được, có thể cái hàng rào bằng gỗ mới là khởi đầu của việc xây dựng một bức tường đá vì xưa nay người ta muốn xây tường thành đều làm bằng đá cả mà ở đây đá lại không thiếu. Nếu đúng như vậy thì chúng ta phải tấn công càng sớm càng tốt để quấy nhiễu không cho chúng hoàn thành việc xây dựng này.

Tiểu Văn gật gù:

- Nói vậy cũng rất có lý. Vì chúng ta có hiểu biết quá ít về cái địa ngục này, đến đồ gỗ chúng ta cũng chỉ có được vài cái gậy chứ chẳng tiếp xúc với cây gỗ to bao giờ, không biết nó chắc chắn đến cỡ nào. Có lẽ cứ phải tấn công thử xem sao. Các anh em có ý kiến gì không?

Hỏa Bối vừa nghe hỏi đã hào hứng nói:

- Đúng đấy! Phải đạp đổ hết cái hàng rào ấy đi đại ca. Để em đi.

Mọi người thấy vậy cũng đều gật gù có vẻ đồng thuận, Tiểu Văn lại nói:

- Sẽ cử một đội người đi trước đánh thăm dò, nếu thấy không ổn thì rút lui ngay. Lần này tôi cũng sẽ đi.

Hắc Nhị Ca can:

- Ấy không nên! Đánh một trận thăm dò thì anh em tôi đi là được rồi, Thủ Lĩnh không nên lúc nào cũng đích thân ra trận.

Tiểu Văn khẽ gạt tay:

- Không được. Giống như lần trước anh em đi đánh thăm dò bọn Cụt Đầu, tôi ở nhà sốt ruột lắm.

Lính Đen cũng lên tiếng can:

- Tôi cũng thấy là không nên. Một trận đánh thăm dò không quá quan trọng và lại chỉ có người đi, nếu xảy ra điều gì bất trắc thì ảnh hưởng tới cả căn cứ.

Mọi người thấy vậy cũng đều lên tiếng can ngăn, tuy nhiên Tiểu Văn quả quyết:

- Thôi mọi người đừng nói nữa. Trận này tôi nhất định sẽ đi, không phải bàn nhiều.

Thấy thái độ Tiểu Văn quả quyết như vậy mọi người cũng đành thôi. Sau đó Tiểu Văn cho giải tán cuộc họp, mọi người lần lượt rời khỏi, tuy nhiên Đông Hạ vẫn cứ ngồi im trầm ngâm nhìn lên cái sơ đồ trên bảng, Tiểu Văn vốn định chờ mọi người đi ra hết thì xóa sạch tấm bảng đi, thấy Đông Hạ vẫn ngồi nhìn như thế mới hỏi:

- Cô còn băn khoăn gì nữa à?

Đông Hạ quay ra nhìn Tiểu Văn, vẫn đăm chiêu hỏi?

- Em thấy khó hiểu quá, nếu tất cả mọi thứ chỉ nằm trong một cái hang vậy sao rừng đá rộng bao la thế?

Tiểu Văn ngồi xuống cạnh Đông Hạ rồi cũng hướng mắt nhìn chăm chăm lên bảng rồi mới nói:

- Ừ! Ta cũng không hiểu. Cũng vì nó rộng bao la thế mà thông thường ta cũng quên mất cái cửa hang khi bắt đầu vào địa ngục, hôm nay nói về chuyện này mới nhớ ra… Ôi! nhiều lúc ta cũng thấy mọi thứ cứ lẫn lộn, chắc cũng vì hiểu biết về cái thế giới chết này còn ít quá. Hzai!

- Vậy rừng đá bao la này kéo dài tới đâu hả anh?

Trong tiếng nói của Đông Hạ, Tiểu Văn cảm thấy một sự ngọt ngào, thân mật lạ thường khiến anh chẳng còn để ý đến nội dung câu hỏi nữa, cứ ngồi im nhìn lên bảng nghĩ miên man. Đông Hạ lại hỏi tiếp:

- Không biết đi hết về phía Đông thì có gì không anh nhỉ?

Lúc này Tiểu Văn mới như bừng tỉnh quay ra nhìn Đông Hạ rồi mỉm cười nói:

- À! Lần trước ta đánh nhau với tên Dạ Xoa, giải cứu được Lính Đen với cu Zin, bé Nhu chính là lúc hắn đang định đi về phía Đông đấy. Ta không nhớ rõ hắn nói gì nhưng hình như đường đi rất xa, tới mức người thường không thể đi được, và phía cực Đông sẽ có một ngục khác thì phải.

Đông Hạ nhướn mày lên khi nghe Tiểu Văn nói, nghe xong thì trùng mắt xuống nói:

- Thế ư? Thế là đi đâu cũng chỉ là địa ngục thôi à? Vậy mà em đang nghĩ có thể đi về phía đấy, đến một nơi thật xa sẽ tránh được bọn quỷ, khỏi phải đánh nhau nữa chứ.

- Ừ! – Tiểu Văn chỉ khẽ gật đầu trả lời rồi đứng dậy đi lên xóa bảng, vừa nói: - Thôi! Cô đừng nghĩ xa quá nữa!

Đông Hạ gật đầu, tưởng như cô đã không nghĩ nữa và sẽ đứng dậy đi ra cửa nhưng cô lại ngồi im và nói tiếp:

- À! Gần đây theo như anh phân công em có tổ chức những buổi họp mặt với các anh em khác trong ngục. Cũng không thu thập được nhiều ý kiến nhưng mới đây có phát hiện một người đã luyện khí công rất tiến bộ và cũng có vẻ rất có cá tính, hôm nay em có dẫn đến đây giới thiệu với anh.

Tiểu Văn quay lại nhìn, đôi mắt thể hiện rõ sự mừng rỡ nói:

- Ồ vậy sao? Tốt quá! sao không đưa vào đây luôn từ lãy cho đồng chí ấy dự họp luôn?

- À! Em ngại chưa biết anh nhận xét anh ấy như thế nào nên chưa muốn đưa vào trước cuộc họp. Em bảo anh ấy đợi ngay ngoài kia. Để em ra gọi nhé?

Rồi Đông Hạ đi ra, lát sau dẫn vào một thanh niên dáng người không to cao nhưng nhìn rất chắc chắn, khuôn mặt nhỏ nhắn nhưng có đôi mắt thể hiện rõ sự nhanh nhẹn. Người đó chào xong Đông Hạ giới thiệu:

- Thủ Lĩnh! Đây là người em muốn giới thiệu với anh, anh ấy đã xuống địa ngục khá lâu rồi nên mọi người ở đây đa phần đều gọi anh ấy là anh. Hì hì!

Tiểu Văn vui mừng nói:

- Tốt lắm! Anh tên là gì?

Người kia mỉm cười rất tự tin nói:

- Dạ! mọi người gọi em là Hà Tuất.

- Ồ! Anh Hà Tuất chắc mới về căn cứ cùng đợt Hắc Nhị Ca thôi nhỉ? Vì em nhìn anh không thấy quen mặt chắc là ở đây chưa lâu?

- Ấy! Thủ Lĩnh đừng xưng hô như thế! Em cũng gọi là ma lâu đời nên mọi người hay gọi là anh thế thôi chứ em nghĩ chúng ta đều là ma cả, chẳng biết ai tuổi tác thế nào đâu mà. Bọn em ở đây đều khâm phục tài năng, đức độ của Thủ Lĩnh, sao mà dám xưng là anh với Thủ Lĩnh được.

- Hì hì! Thôi không quan trọng việc xưng hô đâu.

- Em về căn cứ trước đợt Hắc Nhị Ca nhưng chắc Thủ Lĩnh không để ý vì trước đây em luyện khí công không hiệu quả, thậm chí giao tiếp với mọi người còn khó khăn.

- Vậy giờ luyện công tiến bộ có phải do phương pháp mới của Hắc Nhị Ca không?

- Đúng là phương pháp của Hắc Nhị Ca có giúp ích đôi chút để tiếp cận nhưng em nghĩ cái quan trọng nhất giúp mình tiến bộ chủ yếu do được Thủ Lĩnh truyền cảm hứng khiến mình có quyết tâm và lý tưởng muốn chiến đấu chống lại cái ác và cứu giúp những người khác bị đầy ải.

Tiểu Văn nghe Hà Tuất nói đến đây thì cười lớn:

- Ha ha ha! Tốt! Quả nhiên là rất có chí khí! Đúng là Đông Hạ đã không nhìn nhầm người.

Đông Hạ cũng vui mừng nói:

- Hì hì! Cũng do Thủ Lĩnh bảo em đi họp mặt mọi người nên mới có thể phát hiện những người có khả năng như vậy thôi.

Tiểu Văn quay sang Đông Hạ lại cười lớn rồi quay lại vỗ vai Hà Tuất:

- Ha ha ha! Tốt rồi! lần sau đi đánh trận nhất định ta sẽ bố trí cậu vào những vị trí phù hợp, giờ cứ tiếp tục chăm chỉ tập luyện đi nhé!

Hà Tuất vui mừng gật đầu rồi cùng với Đông Hạ chào và đi ra.

Truyện Chữ Hay