Từ khi Tiểu Văn và Cu Zin vô tình tìm thấy cái hang rộng rãi, đám bốn người Tiểu Văn, Cu Zin, Lính Đen, Bé Nhu có một chỗ ẩn náu an toàn. Họ ngụy trang cửa vào hang thật khéo rồi yên trí ở bên trong dần dần khám phá hết độ lớn của cái hang, mỗi người tự sắp xếp cho mình những chỗ nghỉ ngơi thật thư thái. Nhưng cũng kể từ đó, Tiểu Văn thỉnh thoảng lại đi ra ngoài, lân la đến những điểm bọn quỷ đưa những linh hồn khổ sai đi lao động và hễ phát hiện lực lượng canh gác mỏng manh, sơ hở là anh bất ngờ tấn công chúng để giải thoát cho những linh hồn đang bị đầy đọa đưa về hang cùng lẩn trốn. Và mỗi lần như thế anh đều xưng danh là Ma Hiệp. Lần này gặp đám người Hỏa Bối tuy đã giải thoát được họ nhưng không may lại vướng mất một người không thể nhổ được chiếc đinh phát tín hiệu ra, Tiểu Văn đành cứ cầm tay họ kéo đi thật xa, lại cố tình chuyển hướng liên tục lòng vòng, quanh co khắp cánh rừng đá để đám quỷ có đuổi theo cũng không biết đường nào mà định hướng đuổi bắt hay chặn đầu. Tất nhiên ai cũng biết đó chắc chắn không phải giải pháp, vì vậy khi chạy được khá xa rồi Tiểu Văn mới tìm một chỗ tạm nghỉ rồi xem xét lại cái đinh kỳ cục kia.
- Hzài! – Tiểu Văn thở dài một tiếng – Chưa thể nghĩ ra cách nào tháo chiếc đinh này ra, mà cứ chạy mãi thì kiệt sức. Tôi thấy có khi chúng ta tìm cái hốc nào cố thủ vậy thôi chứ chắc bọn quỷ sắp đuổi đến nơi rồi.
Mọi người xung quanh đều chỉ ngao ngán lắc đầu. Tiểu Văn nhìn quanh. Có cái gì đấy là lạ. Vừa rồi đang chạy nhanh, chỉ kịp nghĩ chỗ nào khuất một chút thì đứng lại, giờ mới thấy khung cảnh quanh đây nhìn rất quen. Mọi người xung quanh chỉ thấy Tiểu Văn bỗng dưng đứng đờ ra ngơ ngác một chút. Rồi anh bỗng bước nhanh về phía một tảng đá, rồi anh ghé vai vào đẩy tảng đá sang một bên.
- Đúng nó rồi! – Tiểu Văn khẽ reo lên.
Mọi người thấy vậy đều xúm lại, ngó vào bên trong, có chút ngơ ngác khó hiểu trước thái độ của Tiểu Văn. Tiểu Văn thì đi sâu vào bên trong hang, vừa đi vừa nhìn quanh. Chính xác rồi! đây chính là cái hang trước đây Tiểu Văn đã ở cùng Cốc Lão Lão và anh Kha. Cố tình đi tìm nó mãi không thấy mà giờ vô tình lại tìm về được. Mọi người cùng đi theo vào bên trong, một người trong đám cất tiếng:
- Ồ! Không ngờ trong này lại có một cái hang rộng dãi vậy!
Tiểu Văn quay lại nhìn mọi người nói:
- Đây là cái hang trước đây tôi ở cùng với sư phụ, thất lạc lâu lắm giờ vô tình lại tìm được.
Đám người kia thấy vậy nhốn nháo hỏi:
- Sư phụ của Ma Hiệp á?
- Làm sao mà lại thất lạc?
- Thế sư phụ đâu rồi?
- …
Tiểu Văn giơ tay ý bảo mọi người trật tự, nói:
- Chuyện dài lắm, lúc khác có thời gian tôi kể mọi người nghe sau.
Rồi Tiều Văn đi sâu vào, bên trong còn có một ngăn bí mật, bàn cờ thế vẫn còn đây. À! Không khó để phát hiện ra chiếc túi vải trong góc phòng trước đây Cốc Lão Lão sử dụng để giữ những chiếc đinh phát tín hiệu. Một ý tưởng chợt lóe lên trong đầu Tiểu Văn, anh nói:
- Có lối thoát rồi!
Rồi Tiểu Văn quay về phía người thanh niên bị mắc chiếc đinh không rút ra được, hỏi:
- Quên mất chưa hỏi, thanh niên này tên là gì nhỉ?
Người thanh niên trả lời:
- Dạ! Mọi người gọi em là Tiểu Cù.
- Tốt! – Tiểu Văn tiếp – giờ tôi có cách đưa mọi người về căn cứ an toàn mà không sợ chiếc đinh phát tín hiệu của cậu, nhưng cậu phải chịu khó chui vào trong chiếc túi này.
Hỏa Bối đứng cạnh xen vào:
- Chui vào cái túi này á? có vừa không?
Tiểu Văn đáp:
- Yên tâm. Cái túi này trông thế thôi chứ cũng to lắm đấy. Trước đây tôi từng chui vào rồi – rồi quay sang nói với Tiểu Cù - Chiếc túi này của sư phụ tôi, có thể ngăn tín hiệu mấy chiếc đinh phát ra, giờ trong túi vẫn còn mấy chiếc đinh đây.
Tiểu Cù hiền lành đáp:
- Dạ vâng.
Rồi Tiểu Văn mở chiếc túi trùm lấy Tiểu Cù, tóm gọn, rồi buộc miệng túi lại. Xong khẽ hỏi:
- Ổn không thanh niên?
- Dạ! ổn anh ạ.
Tại một điểm rộng rãi trong hang căn cứ, bé Nhu, cu Zin và khoảng mấy chục linh hồn nữa đang ngồi khoanh chân trong tư thế luyện công. Nhưng cái quan trọng của luyện công là sự tĩnh lặng thì hình như lại không có, tiếng người nói qua lại nhốn nháo:
…
- Oài! Cu Zin nói thế không phải – tiếng bé Nhu như đùa bỡn – chưa có tụ khí thì làm sao luân chuyển được.
- Bà cô thì biết gì? – Cu Zin cự lại – bà đã luyện được đâu mà cãi với đài.
- Hứ! Cậu thì cũng đã hơn gì tôi đâu?
Đang lời qua tiếng lại thì thấy Tiểu Văn cùng một đám người đi đến, chính là đám người Hỏa Bối vừa được Tiểu Văn dẫn về đây. Bé Nhu vừa nhìn thấy Tiểu Văn thì mắt sáng lên chạy ngay lại cười nói:
- Ah! Đại ca về rồi đấy à? Sao lần này đại ca đi lâu thế? ồi! lần này cứu thêm được nhiều người vậy cơ à?
Tiểu Văn vui vẻ đáp:
- Ừ! Đang luyện công đấy hả? sao ồn ào thế?
- Hì hì! Tại cu Zin này, dạy chẳng đâu vào đâu cả. – bé Nhu nói.
Cu Zin thấy vậy chen vào:
- Có mà tại cô cứ giỏi cãi ấy.
Tiểu Văn thấy hai người quay ra chuẩn bị to tiếng thì vội xua tay:
- Thôi! Thôi! Thế Lính Đen đâu sao không hướng dẫn các anh em?
Bé Nhu chỉ vào phía trong hang:
- Anh Lính Đen đang ở phía trong nghỉ ngơi, cũng vừa về.
Cu Zin cũng nhanh nhảu:
- Cũng vừa cứu được hai mạng về đây anh ạ.
Tiểu Văn nhìn vào trong nói:
- Thế à? Để ta xem. – rồi khi vừa bước đi Tiểu Văn lại quay lại như sực nhớ ra – À quên! Các em hướng dẫn cho mấy anh em mới đến này chỗ nghỉ ngơi nhé. – Rồi lại quay sang đám người Hỏa Bối nói: - Đây là cu Zin, đây là bé Nhu, các anh em ở đây cũng đều là những người trốn ở trong ngục ra. Mọi người cùng làm quen với nhau nhé.
Rồi Tiểu Văn đi vào trong, tay vẫn cầm theo chiếc túi có Tiểu Cù nằm trong. Lính Đen đang ở trong một ngách hang, ngồi trên một bệ đá, tay chống gối nghỉ ngơi. Tiểu Văn lên tiếng:
- Cậu vừa ra ngoài đấy à?
Lính đen ngước mắt lên khẽ mỉm cười:
- Ừ! Ngồi đây mãi sốt ruột lắm.
Tiểu Văn ngồi xuống bên cạnh hỏi tiếp:
- Có gặp nguy hiểm gì không? gần đây thấy bọn chúng bắt đầu tăng cường tuần tra và cũng đề phòng hơn rồi, sợ là cứu người ra không dễ như trước đâu.
Thực ra là Tiểu Văn lo cho Lính Đen chủ yếu vì thấy khả năng của Lính Đen cũng chưa đủ mạnh, một mình khó mà đối đầu mới mấy tên quỷ để có thể tự đi cứu người được, nhưng mà nếu nói thẳng như thế thì sợ Lính Đen tự ái. Lính Đen cũng hiểu như vậy nên cũng khiêm tốn trả lời:
- Đúng là không dễ dàng, tớ không muốn ngồi mãi ở đây nên mới đi thăm dò tình hình thế thôi chứ cũng không dám đánh liều với bọn chúng. Lần này thấy chỉ có một tên tiểu quỷ đang dẫn hai lao động đi thu dọn một đầu mối công trường nên mới chớp thời cơ đánh hắn cứu hai người đó về. Nghe đâu chỗ khai thác đá đó xa trung tâm quá nên bọn chúng bỏ hẳn cho an toàn. Như vậy rõ ràng là bọn chúng cũng đang rất đề phòng Ma Hiệp rồi đấy.
Nói xong Lính Đen quay sang cười, Tiểu Văn cũng mỉm cười trả lời:
- Ừ! Tốt rồi, cứu được bao nhiêu hay bấy nhiêu.
Lính Đen vẫn tươi tỉnh nhìn Tiểu Văn hỏi tiếp:
- Tự nhiên nghĩ ra cái tên Ma Hiệp rõ hay thật. Hì hì! Nhưng mà nói thật tớ vẫn chưa hiểu lắm. Tại sao cậu muốn phô trương thanh thế vậy chứ, tớ nghĩ cậu đâu phải người thích làm anh hùng cho oai đâu? Nếu muốn cứu người thì cứ lặng lẽ mà cứu, có khi bọn chúng đỡ đề phòng hơn chứ. Mấy thằng tiểu quỷ nữa, bắt được thằng nào thì nuốt chửng nó đi, diệt tận gốc cho nó đỡ đi nói lung tung chẳng hơn à?
Tiểu Văn trở lại khuôn mặt nghiêm nghị khẽ thở dài rồi mới nói:
- Tớ hỏi cậu nhớ, lúc ở trong ngục cậu thấy tồi tệ nhất ở chỗ nào?
Lính Đen cũng trở lại khuôn mặt nghiêm nghị:
- Trong ngục cái gì chẳng tồi tệ. Căn phòng giam bé tí mà mấy nghìn người nhét vào đủ ngột ngạt đến chế rồi, lâu lâu lại được đem ra tra tấn đau đớn đến tận cùng không lối thoát, nghĩ đến mà lạnh sống lưng. Cái đó ai chẳng hiểu là cậu bây giờ có bản lĩnh cao cường rồi thì muốn làm việc nghĩa hiệp, chủ yếu cũng vì đồng cảm với những linh hồn bị đầy đọa như mình ngày xưa nên mới ra tay cứu vớt, tớ rất ủng hộ và nếu có thể thì tớ cũng muốn giúp cậu làm việc ấy mà.
Tiểu Văn khẽ gật đầu, đôi mắt khẽ tươi lên nói tiếp:
- Đúng thế. Nhưng tớ thì cảm nhận khi ở trong ngục điều tồi tệ nhất chính là sự tuyệt vọng, không có chút chỗ dựa nào mà bấu víu. Đau đớn về thể xác có thể rồi sẽ qua, những người có chí khí có thể chịu đựng mọi hoàn cảnh nhưng người ta chỉ làm được thế nếu có niềm tin và mục tiêu để hướng tới. Chứ đau đớn mà chẳng biết đến ngày mai, dù chỉ là một chút hy vọng mong manh về tinh thần cũng không có thì mới đúng là cực hình.
Đôi mắt Lính Đen chợt sáng lên, miệng cười tươi:
- À! À! Ý cậu là cậu cố tình để cho bọn quỷ bị đánh quay về loan tin về một người hùng tên là Ma Hiệp đang làm loạn địa ngục cứu người để làm chỗ dựa tinh thần cho những người khác còn trong ngục hả?
- Chính xác! – Tiểu Văn tiếp luôn – không những thế mình tin rằng trong ngục có đến hàng tỉ linh hồn bị giam hãm kia chắc chắn sẽ còn có nhiều nhân tài khác. Đã có một người như Ken Đại Ca thì sẽ còn những người khác ở những phòng ngục khác cũng đang âm thầm chuẩn bị những kế hoạch. Mà những nơi chưa có thì khi nghe tin về Ma Hiệp họ cũng sẽ nảy sinh. Sức tớ với cậu có giỏi lắm thì cũng cứu được bao nhiêu người? nhưng nếu họ có một chỗ dựa tinh thần thì hoàn toàn có thể tự cứu mình, phá ngục mà ra, lúc đó chúng ta chỉ cần cho họ điểm đến là cái căn cứ này là đủ. Làm được như vậy thì số người chúng ta cứu được có thể sẽ rất lớn.
- Ha ha ha! Ra vậy. Ra vậy. – Lính Đen vừa cười vừa vỗ đùi hào hứng. – Tiểu Văn, không ngờ cậu có trí lớn thế đấy. Hay! Hay!
Tiểu Văn hơi trùng giọng xuống:
- Trí lớn gì đâu. Đừng nói thế. Tớ mới thoáng có chút ý định thế chứ cũng còn mông lung lắm. Chắc cũng chẳng dễ dàng gì. Chẳng hạn việc mình muốn loan tin như thế nhưng chắc gì vào được đến trong ngục, cậu thử nghĩ xem trước đây chúng ta ở trong ngục có bao giờ thấy chút thông tin nào từ bên ngoài bay vào đâu?
Lĩnh Đen cũng nhíu mày:
- Ừ nhỉ!
Nói đến đây hai người đều im lặng chìm vào suy nghĩ. Một lát Lính Đen lên tiếng:
- À! Sao cậu lại có cái túi gì vậy?
Tiểu Văn như chợt tỉnh nhìn xuống cái túi đang cầm tay:
- Úi! Tí nữa thì quên. Cái túi này tớ tìm thấy ở cái hang trước đây tớ luyện công cùng Cốc Lão Lão, tìm mãi không thấy mà giờ vô tình lại thấy được.
Rồi Tiểu Văn kể lại đầu đuôi chuyện vừa giải cứu đám người Hỏa Bối cho Lính Đen nghe, kể xong lại nói tiếp:
- Đấy, nhờ có cái túi này mới có thể về đây an toàn, giờ phải nghĩ cách tháo cái đinh ra cho Tiểu Cù thôi.
Lính Đen gật gù:
- Nói như vậy thì cái đinh bị kẹt không gỡ ra được, giờ phải làm thế nào?
Tiểu Văn nói:
- Tớ nghĩ rồi, một mình tớ không làm được nhưng nếu có cả cậu nữa thì có thể được. Giờ tớ sẽ vận công vừa giữ đầu vừa truyền công lực cho hắn đỡ đau, còn cậu cố hết sức rút cái đinh ra.
Lính Đen đồng tình:
- Ừ. Vậy thử làm đi.
Tiểu Văn có vẻ chưa vội vàng, lại chậm rãi nói tiếp:
- Nhưng giờ mở cái túi ra thì cái đinh nó sẽ phát tín hiệu, nếu thao tác nhanh thì chắc không sao nhưng sợ làm lâu không được thì không ổn, cả cái căn cứ này sẽ bị lộ mất.
Lính Đen hơi do dự một chút nói:
- Chắc không sao đâu. hai anh em mình làm chắc là được. Nếu một lúc không xong thì lại cho hắn vào túi rồi nghĩ cách tiếp
Tiểu Văn khẽ lắc đầu:
- Không nên bất cẩn thế. Tớ nghĩ, hay là hai thằng mình cùng chui vào trong túi, tìm cách gỡ cho hắn ở trong đấy.
Lính Đen nghe thấy thế khẽ phì cười:
- Hì! ba người cùng chui vào đó có vừa không?
Tiểu Văn cũng mỉm cười:
- Yên tâm đi. Tớ từng ở trong đó rồi. Rộng dãi lắm.
Nói là làm, cả Tiểu Văn và Lính Đen cùng chui vào túi tháo chiếc đinh cho Tiểu Cù. Không nằm ngoài dự kiến của Tiểu Văn, một người vừa giữ vừa truyền công lực vào đầu, một người vận sức rút chiếc đinh. Cuối cùng cũng được, mặc dù Tiểu Cù gào thét thảm thiết, chắc là rất đau. Sau đó vứt chiếc đinh lại trong túi, bao người cùng chui ra ngoài. Tiểu Cù có vẻ tổn thương nghiêm trọng, tỏ ra rất mệt mỏi, vừa chui ra đã nằm vật xuống đất.
Thấy vậy Lính Đen quay sang nói với Tiểu Văn:
- Cu em này nhìn rất nhợt nhạt. Rõ ràng bình thường thể trạng đã yếu, giờ lại trải qua việc này, mất rất nhiều sức, khó chịu là phải.
Tiểu Văn gật đầu:
- Ừ! Để hắn nằm nghỉ một lát rồi đưa ra ngoài kia tập khí công cùng mọi người một thời gian chắc sẽ khá lên thôi.
Nói đến đây Lính Đen có vẻ trầm tư, ngồi xuống khẽ thở dài rồi nói:
- Hzài! Nói đến chuyện luyện khí công nghĩ mà chán, chẳng hiểu thế nào các anh em ở đây tập mãi chẳng có chút tiến bộ nào cả. Cái thằng Cu Zin, chẳng chịu tập trung tí nào, không chịu khó luyện thì làm sao mà mạnh lên được. Nhưng mà bản tính nó hiếu động đã đành, còn những người khác, tại sao cũng luyện mãi chẳng thấy tăng tiến gì? Có khi việc luyện công này phải dựa vào năng khiếu từng người thôi, như người ta nói, không có ngộ tính thì không thể luyện được.
Tiểu Văn nghe vậy cũng khẽ cúi đầu xuống nói chậm rãi:
- Uhm! Mình biết phương pháp luyện tập thì truyền cho anh em vậy thôi chứ người ta không luyện được thì đành chịu. Lúc đầu tớ cũng nghĩ là dạy cho tất cả mọi người cùng biết thì sau một thời gian mọi người đều mạnh, có thể tự bảo vệ mình, hơn nữa khi chúng ta tập trung được một đội quân kha khá thì gặp phải bọn quỷ đi đông cũng không sợ như bây giờ.
- Ôi giời! – Lính Đen cướp lời – như bây giờ chỉ có tớ với cậu có sức chiến đầu một chút mà phải bảo vệ mấy chục người, gặp phải bọn quỷ đi cả tốp thì chắc chắn không đối phó được.
Hai người cùng cúi đầu nghĩ, xem ra đều tỏ vẻ thất vọng. Một lúc Tiểu Văn mới nói:
- Nhưng mà kể cũng kỳ, cứ cho là không có năng khiếu thì tập mãi cũng phải tiến bộ chút ít chứ nhỉ. Như tớ trước đây mới luyện cũng chẳng thấy mình có chút năng khiếu nào, nghĩ rất nản mà.
Lính Đen cũng ngẩng đầu lên nói:
- Ừ. Không lẽ phương pháp tập luyện còn có chỗ nào chưa đúng sao?
Mắt Tiểu Văn chợt sáng lên:
- À! Có chỗ này. Vừa rồi ở cái hang kia tớ mới nhớ ra, trước Cốc Lão Lão còn dạy tớ chơi cờ vây.
- Cờ vây á? – Lính Đen ngơ ngác.
- Đúng rồi. Hà hà! – Tiểu Văn chợt trở lên rất hào hứng - Tớ nghĩ việc chơi cờ nhất định có tác dụng bổ trợ cho việc luyện khí công. Lúc đầu tớ cũng nghĩ là Lão Lão chơi cờ để giải trí thôi nhưng sau tớ bị nhốt ở trong hang kín, một mình vừa giải cờ thế vừa luyện công thấy có tăng tiến rất rõ rệt. Mà muốn chơi cờ vây rất đơn giản nhé, bàn cờ có thể vẽ trên đất, quân cờ chỉ cần lấy hai loại đất đá khác màu nhau là được.
Lính Đen cũng bắt đầu tập trung hơn:
- Thật có tác dụng sao? Còn có cờ thế nữa à?
Tiểu Văn quả quyết:
Nhất định là như thế rồi. Giờ tớ sẽ dạy tất cả mọi người chơi cờ vây và thế cờ kia. Hà hà hà!