Nói em nghe những điều anh nghĩ, hoàng tử của em

chương 08

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Quý bà Macbeth

8.

Xin chào, ngài Archie.

Ngài có còn sống không vậy?

Ngày 11 của tháng đẹp nhất

Cordelia cô đơn.

***

Xin chào, Cordelia.

Ta vẫn còn sống. Ta cũng có thể thấy nàng cũng còn sống đấy chứ.

Đêm thứ mười một của tháng sáu.

Archie.

***

Làm ơn, Hoàng tử Archie.

Ngài đừng tỏ ra lãnh đạm như vậy nữa và hãy nói cho tôi biết nhanh nào.

Mọi thứ có diễn ra tốt đẹp như chúng ta đã thảo luận không?

Cordelia đang dần lo lắng.

Tái bút: Ngày mai là ngày tôi sẽ đi nhận bản thảo của tác giả Anne Celine. Ngài không mong đợi việc đó sao? Và nhắc mới nhớ, ngài đã đọc xong "Đồi gió hú" chưa? Nó thế nào? Còn về “Sherlock Holmes – Cuộc điều tra màu đỏ" và "Macbeth”? Ngài thích quyển nào trong số đó?

***

Gửi người bạn thiếu kiên nhẫn của ta, Quý cô Cordelia Grey.

Ta sẽ trả lời các câu hỏi của nàng và cũng sẽ đặt lại cho nàng nhiều câu hỏi.

Nghĩ lại thì có phải bản thảo ta trả lại lần trước đã được hoàn chỉnh không? Làm thế nào mà người phụ nữ đó, tổng biên tập Maryanne, lại làm phiền nàng vậy? (Trí nhớ của ta khá tốt phải không?) Điều gì đã xảy ra với mớ thất vọng của ta về cuốn sách vàng mà nàng đã mang đến Sotheby's?

Hãy nói cho ta biết nàng đã làm gì. Ta rất thích và luôn vinh hạnh khi được đọc những câu chuyện dài mà nàng kể, vì vậy hãy viết càng dài càng tốt. Cứ viết từ từ thôi.

Nếu không làm việc thì có thể nàng sẽ phá rối ta bằng cách viết những bức thư ngắn và để vào trong rương đến khi nó đầy tràn. Ôi Coco, người bạn đáng yêu của ta. Sau đó, ta sẽ phải trả lời những bức thư hài hước của nàng vì ta không thể chịu được khi để nàng cô đơn.

Cordelia à, ta rất vinh hạnh khi làm tốt bổn phận của một người bạn. Nhưng hôm nay ta có một câu chuyện dài mà nhất định phải kể cho nàng nghe.

Nàng hiểu ý ta mà phải không? Ta chỉ muốn nàng hãy chờ đợi. Quý cô rắc rối.

Ngày thứ mười một của tháng đẹp nhất.

Archie bị đau tay do viết nhiều.

***

Gửi ngài Archie yêu dấu.

(Không có nội dung.)

11 tháng 6, hoặc tối 11 của tháng đẹp nhất.

Tái bút: Tôi muốn viết một trong hai ngày nên tôi đã viết cả hai.

Tái bút 2: Tôi đang suy tính xem nên trả lời gì đầu tiên để hoàn thành nhiều câu hỏi mà ngài đã đặt ra.

Tái bút 3: Ngoài những tái bút trên mà ngài đã đọc, ngài sẽ không khó chịu nếu tôi viết nhiều hơn chứ?

***

Thứ ba ngày 11 tháng 6, 9:00 tối.

Người gửi: Garrett <[email protected]>

Người nhận: Cordelia <[email protected]>

Quý cô Cordelia Grey, người phải đi nhận bản thảo ngay cả vào ngày thứ Tư sau một kì nghỉ dài.

Bao giờ thì cô đi đến Portobello? Tôi đi cùng với cô được không?

Tôi cảm thấy lo lắng cho cô, vì một biên tập viên mới như cô phải một mình đối mặt nhiều lần với một người đàn ông thậm chí không phải là nhà văn.

***

Thứ ba ngày 11 tháng 6, 9:10 tối.

Người gửi: Cordelia <[email protected]>

Người nhận: Garrett <[email protected]>

Wow, tôi gần như cạn lời với câu hỏi này.

Sẽ không có vấn đề nếu anh hỏi tôi những câu hỏi như thế này tại nơi làm việc, vẫn trong thời gian làm việc cơ mà.

Nhưng thôi dù sao, không cần đâu cảm ơn. Là trách nhiệm công việc nên tôi sẽ tự đi một mình.

***

Thứ ba ngày 11 tháng 6, 9:12 tối.

Người gửi: Garrett <[email protected]>

Người nhận: Cordelia <[email protected]>

Không sao đâu mà, Cordelia à.

Một biên tập mới có thể nhờ giúp đỡ mà.

Và dù sao cũng là ngày nghỉ của cô mà, tại sao chúng ta không đi ăn trưa và xem như một buổi hẹn hò?

Và vì chúng ta đều cần đi đến Portobello, sẽ rất tuyệt nếu cùng nhau ăn tối ở đó.

***

Thứ ba ngày 11 tháng 6, 9:25 tối.

Người gửi: Cordelia <[email protected]>

Người nhận: Garrett <[email protected]>

Thế là đủ rồi, Garrett.

Anh cũng là một biên tập viên mới đấy.

***

Thứ ba ngày 11 tháng 6, 9:26 tối.

Người gửi: Garrett <[email protected]>

Người nhận: Cordelia <[email protected]>

Tôi có hơn cô tận 2 tháng kinh nghiệm đó.

***

Thứ ba ngày 11 tháng 6, 9:40 tối.

Người gửi: Garrett <[email protected]>

Người nhận: Cordelia <[email protected]>

Cô đâu rồi Cordelia? Cô đã đi ngủ rồi sao?

***

Thứ ba ngày 11 tháng 6, 10:00 tối.

Người gửi: Garrett <[email protected]>

Người nhận: Cordelia <[email protected]>

Có vẻ cô đã đi ngủ rồi. Vậy thì hẹn gặp lại cô vào ngày mai nhé.

***

[Tin nhắn gửi không thành công]. Không thể gửi được tin nhắn cho người nhận [email protected]

Người gửi: Chủ trang Web Bloomsbell <[email protected]>

Người nhận: Garrett <[email protected]>

Tin nhắn e-mail của khách hàng không gửi được.

Vui lòng tham khảo lý do không gửi được và giải pháp dưới đây.

Thời gian gửi: Ngày 11 tháng 6, 10:00 tối

Lí do không gửi được: Địa chỉ e-mail của người nhận không tồn tại hoặc không sử dụng trong một thời gian dài.

Giải pháp: Vui lòng kiểm tra lại nếu địa chỉ e-mail của người nhận là chính xác và đang được sử dụng, và hãy thử gửi lại tin nhắn một lần nữa.

***

Gửi Hoàng tử Archie.

Ngài có biết điều này không? Nếu hoàng tử có thể cho tôi một lời giải thích về những chuyện ngày hôm nay, tôi có thể biết trước được nội dung của bản thảo tôi sẽ đi lấy vào ngày mai. Đôi khi một cuốn tiểu thuyết có thể giải thích toàn bộ cốt truyện của mười năm ngay trong một lần đọc, vì vậy không ai biết chắc điều gì có thể xảy ra.

Tái bút: Tôi đã trả lời câu hỏi của ngài trong lá thư này, vì vậy hãy nhanh chóng viết một cái gì đó lại cho tôi! Tôi nóng lòng muốn nhanh chóng nhận được bức thư dài nhiều trang giấy từ ngài.

Tái bút 2: Tôi thành thật xin lỗi vì đã viết nhiều thư liên tục cho ngài như vậy. Nhưng tôi đang cảm thấy hơi khó chịu vì một số lý do, vì vậy tôi muốn viết một lá thư

cho hoàng tử để giải tỏa sự bức bối này.

Vào đêm ngày 11 tháng sáu.

Cordelia ngồi chờ đợi lá thư của ngài với trái tim của Heathcliff đợi chờ hồn ma của Caty.

***

Gửi đến người giới thiệu sách đáng khen ngợi của ta.

Vào cái đêm mà chúng ta trao đổi những lá thư cuối cùng, ta đã không thể kiểm soát được trái tim mình nên đã thức trắng cả đêm để đọc “Đồi gió hú”. Sau đó ta bắt đầu với cuốn sách mới "Macbeth", và chỉ đi ngủ vào lúc gần trưa với đôi mắt đỏ hoe.

Tất nhiên vì như vậy, ta đã rất tiếc, vì ta không thể thực hiện kế hoạch đến thăm chị gái mình vào buổi sáng nay. Nếu nàng đọc đến đoạn này và tặc lưỡi, tốt hơn hết nàng nên đừng làm vậy. Việc này hoàn toàn là lỗi của nàng đó Cordelia à.

Thực ra, ta không nghĩ rằng nàng giới thiệu một cuốn sách như vậy cho ta mà không có bất kỳ mục đích nào. Ta đã nghĩ rằng mình sẽ có thể quyết định được việc gì đó sau khi đọc xong cuốn sách này. Và suy nghĩ đó không hoàn toàn sai.

Thật thú vị, khi ta không đến thăm Cecil, Cecil lại đến gặp ta. Đó là lúc mặt trời mọc ở chính giữa Cung điện Arly. Ta vẫn đang trong tình trạng nửa mê nửa tỉnh thì chị gái cố tình xông vào phòng ta và hét lên.

“Archie, em đang có âm mưu gì vậy?”

Cordelia, như nàng đã biết rồi đó, Cecil là một người phụ nữ cực kỳ thông minh, cực kỳ nhanh nhạy, nói cách khác, chị ấy không phải là một người phụ nữ sẽ đi nói với mọi người biết việc ta đã trở về cung điện sớm hơn nhiều so với lịch trình dự kiến thay vì bị giam lỏng trong tu viện sau khi trốn đã ở đó cả tháng trời để tránh tham gia các sự kiện.

Tuy nhiên, ta đã nghĩ sự phát triển diễn ra quá nhanh khi tâm trí ta quay cuồng trong khi kiểm tra nét mặt của Cecil. Cecil thấy ta như vậy và hỏi với một tiếng thở dài.

“Tại sao mà em lại đóng cửa tu viện?”

“Tu viện?”

“Tốt, rốt cuộc em đang giấu loại kho báu nào ở đó vậy ?”

“……chị đã cử người đến Tu viện Lethe.”

“Em không nghĩ là chị sẽ cử người đến đó sao?”

Mọi thứ thật ngớ ngẩn chỉ đến khi ta nhận ra lý do tại sao chị ấy lại xông vào như vậy. Vào ngày hôm đó, ta đã không chỉ trở về một cách vội vàng, mà ta còn trở về vào lúc khá muộn, đó là vì mục đích của ta là dò xét về tình hình, tuy nhiên đối với Cecil, trong những trường hợp mà chị ấy không biết gì hết, chị ấy sẽ luôn cho rằng nó đáng ngờ.

Chị gái ta, đã không thể kìm nén được sự tò mò của mình, nên đã phải cử người đến tu viện ngay lập tức. Nhưng cửa tu viện đã được đóng chặt.

Trên thực tế, Veder, người đã đi cùng ta tìm thấy căn nhà gỗ của công chúa, quá nhiều chuyện để có thể giữ lời hứa. Ông già đó có lẽ nghĩ rằng thật quá khó để giữ miệng nên thay vào đó, ông đã chọn cách phong tỏa các cánh cổng của tu viện. Thật là một ông già trung thành và vô dụng. Nhưng điều đó lại khiến ta thảm thương.

Ngay cả Cecil, mặc dù công chúa của vương quốc và là người kế vị số một cũng không thể tự tiện vào tu viện khi chưa được cho phép. Nhưng cô ấy không thể ở yên mà không biết ta đang mưu tính gì. Do đó, Cecil đã đến gặp ta ngay lập tức.

Sau khi hiểu ra nhiều thứ, ta tự hỏi liệu có tốt hơn không nếu kể rằng bản thân mình đã tìm thấy căn nhà gỗ của công chúa. Tuy nhiên, ta lại không nghĩ đó là thời điểm thích hợp. Không phải là ta bị bắt và bị thẩm vấn vì trốn tránh đâu, nhưng ta nghĩ nên chủ động thú nhận.

Nhưng ta phải trả lời ngay tại lập tức là tại sao tu viện lại đóng cửa. Vào thời điểm đó khi ta lưỡng lự không biết làm thế nào để che giấu việc này, thì có một thứ đã đập vào mắt ta, Cordelia, chính là những quyển sách mà nàng gửi cho ta.

“Sách!”

Đó là gì ta đã hét lên.

“Sách sao?”

Cecilia hỏi ngược lại.

“Đúng vậy, chúng là sách! Sách!”

“Em đang nói gì vậy?”

Cecilia lại nhìn ta giống như thể trông ta thật không có tiền đồ. Bằng mọi giá ta đã có thể thu hút sự chú ý của chị ấy, vậy nên ta nhanh chóng nói thêm.

“Em có những quyển sách. Em lấy những cuốn sách này từ tu viện.”

“Em vẫn còn đang mơ ngủ sao? Giải thích kĩ hơn đi.”

“Veder đã thu được một số cuốn sách. Chúng hoàn toàn mới.”

“Tại sao chúng lại trông như này?”

Không có gì lạ khi nói như vậy. Tất cả những cuốn sách nàng đưa cho ta đều quá nhỏ và nhẹ, bị mòn và không có một

món đồ trang trí nào, và chúng nhẵn bóng như vậy thật khiến người ta nghi ngờ về cách chúng được tạo ra.

Ta nhanh chóng lấy ngay ba cuốn sách và đưa chúng cho Cecil, người nhìn chằm chằm vào ta với sự hoài nghi.

“Sherlock Homes – Cuộc điều tra màu đỏ.”

“Macbeth”

“Đồi gió hú”

“Chúng không được tạo ra tại tu viện. Theo Veder nói, ai đó đã bỏ chúng lại tu viện.”

“Ai được chứ?”

“Chúng em không biết. Veder nói rằng người đó có thể đến từ một vương quốc khác. Dù sao, đó không phải là tất cả.”

“Còn bao nhiêu cuốn nữa? “

“Có hơn mười cuốn sách.”

Lời nói dối dễ dàng tuôn ra khỏi miệng ta. Cecil giật mình hỏi.

“Nhiều vậy sao?”

“Đúng vậy, hãy nhìn vào những cuốn sách này. Có hơn mười cuốn sách như vầy?”

“Mấy quyển sách này trông khá tồi tàn. Có lẽ nó đã được lấy từ một nơi quê mùa như

Aldar”

Aldar!

Nơi đó là vùng đất cằn cỗi ở phía bắc hay là Windsorton. Họ nói rằng những người man di hiện đang sống ở đó, nhưng đó là một nơi có lịch sử lâu đời hơn Windsorton, đã hình thành một đế chế khổng lồ từ hơn 100 năm trước. Đúng vậy, nếu đó là một nơi như thế sẽ không lạ khi có hơn mười cuốn sách này.

Ta nhanh chóng lấy luôn câu chuyện mà Cecil nói đến.

“Đúng vậy, Aldar. Có lẽ vậy. Họ đã có một lịch sử lâu đời. Có thể đúng vậy đó! Nhìn nó tồi tàn như thế này thôi, nhưng nội dung thực sự không che được đâu.”

“Em sẽ chép lại những cuốn sách này tại phòng của mình và trả chúng lại hả?”

Cecil đáng khen ngợi, liên tục tạo các lý do cho ta.

“Em sẽ chép lại và trang trí những cuốn sách này. Những người ghi chép cũng được em tổ chức để làm việc cùng nhau.”

“Đó là lý do tại sao tu viện bị đóng cửa.”

“Đúng vậy, Cecil. Em đã đề nghị việc đó. Đóng cửa trong một thời gian. Và thay vì ở lại đó. Em đã mang những cuốn sách này về. Để đưa cho chị gái mình.”

Ta không biết làm thế nào mà những lời nói dối lại dễ dàng tuôn ra như vậy. Cecil nhìn ta với vẻ mặt nghi ngờ và đưa mắt nhìn trộm những cuốn sách.

“Có tổng cộng ba cuốn sách.”

“Chị sẽ đọc nó chứ?”

“Em đã đọc hết chúng chưa?”

“Đại khái là rồi.”

“Thú vị không?”

“Khá được đấy.”

Ta đưa tất cả ba quyển sách ra trước mặt Cecil và nói.

“Chị chọn một quyển để đọc đi.”

Bật mí là ta đã hy vọng Cecile sẽ chọn cuốn “Đồi gió hú”. Có những tình huống trong cuốn sách mà nó có thể triệt để đưa tâm trí của người đọc bây xa. “Sherlock Holmes - Cuộc điều tra màu đỏ” cũng không phải là một lựa chọn tồi. Đó là một kiệt tác đáng để đọc hết trong một lần.

Tuy nhiên, Cecil lại chọn “Macbeth”. Ta nghĩ nó đẹp và buồn, nhưng là một câu chuyện tàn nhẫn và đẫm máu. Chị ấy đã có sự chọn lựa giống như sự lựa chọn của Cecilia hay làm và ta phải làm theo những gì chị ấy muốn và đưa cho chị cuốn sách.

Và đó là cách mà cuộc đối đầu đơn độc của ta với Cecil kết thúc. Ta nhanh chóng cưỡi Sherlock để đi tiết lộ tình hình cho Veder. Với suy nghĩ này, cuối cùng ta có thể giải tỏa được những lo lắng trong vài ngày. Nhưng mọi thứ không diễn thuận lợi

như vậy.

Sáng hôm sau, vào khoảng bình minh, khi ta đang đi dạo quanh sân tập, đã lâu rồi ta không nghiêm túc như vậy, thì Cecil tiến đến. Cô ấy ném thẳng quyển “Macbeth” vào mặt ta với gương mặt chẳng vui vẻ tí gì. Ta tất nhiên không thể để cuốn sách quý giá mà nàng tặng bị

ô uế nên đã nhanh chóng nhặt nó lên và phủi bụi trong khi Cecil hét lên.

“Tại sao em lại cho chị đọc cuốn sách này? Nếu chị không có đủ can đảm giết người thì

đừng mong trở thành vua? Nếu chị giết người chỉ để trở thành vua, chị sẽ phát điên vì điều đó mất?”

Ta không thể không phá lên cười vì chuyện này. Ngay cả khi ta nhìn thấy đôi mắt của Cecil trợn lên tức giận, thì ta vẫn không thể ngừng cười. Ta chắc chắn rằng trên thế giới này chỉ có một mình Cecil đọc “Macbeth” và tự tưởng tượng nó theo cách như vậy trong khi coi mình là nhân vật chính.

“Tại sao em lại cười?”

Chị gái của ta, người đã hỏi như vậy, thậm chí ta còn thấy chị ấy khá dễ thương. Tuy nhiên, trong một khoảnh khắc, khuôn mặt của chị ấy ngày càng méo mó nên ta đã ngừng cười và đáp lại sự tức giận của cô ấy.

“Thứ nhất, em không đưa quyển sách này ra nhưng mà chị lại tự mình chọn trúng nó.”

Cecil giả vờ rút kiếm chĩa về phía ta. Nếu ta không nói nhanh hơn, ta sẽ phải viết bức thư này với máu từ cổ họng của chính mình và cổ lìa khỏi đầu.

“Và tiếp theo là chị gái của em không phải là Macbeth, mà là Phu nhân Macbeth.”

“Cái gì cơ?”

“Anh ta không có gan để trở thành vua, anh ta không phải là người giết người và cảm thấy sợ hãi chính mình? Còn chị là Phu nhân Macbeth: Một con người quỷ quyệt thì thầm với chồng của mình rằng phải trở nên táo bạo hơn và giết tất cả những kẻ cản đường để lên làm vua.”

Cecil lặng lẽ nhìn ta.

Sân tập lúc bình minh bỗng dưng có thêm Cecil cùng với thanh kiếm. Ta vì không vào sân tập kiếm, nên tất nhiên những gì ta mặc chỉ là một chiếc áo dài không có mũ trùm. Nếu Cecil vung kiếm ở đây thì.......

Chị ấy phá lên cười.

“Ồ đúng vậy, phu nhân Macbeth. Có lý hơn này.”

“Nó có lý hơn sao?”

“Đúng vậy, chị sẽ không chết nếu giết tất cả những kẻ ngáng đường. "

Thật là hơi ớn lạnh khi nghe nói như vậy với đôi mắt lấp lánh, nhưng may mắn thay, tiếng cười vui vẻ của chị đã ngăn ta nổi da gà. Một lúc sau tiếng cười lắng xuống. Sân tập lại im lặng. Sau đó, ta nghĩ ‘Đã đến lúc rồi, đây là thời điểm tốt nhất để nói chuyện này.’

“Cecil, em đã tìm thấy ngôi nhà nơi công chúa và hiệp sĩ từng ở.”

Chờ đã nào. Ai đó đang gõ cửa. Ta sẽ viết bức thư sau đó thật ngắn gọn,

Cordelia

Archie, một người đàn ông rất nghe lời nàng, ngoại trừ việc ta thức dậy hơi muộn

***

Chúa ơi, Hoàng tử Archie.

Nếu ngài thật sự trở thành một người đàn ông nghe theo lời tôi, vậy thì xin hãy kể

tiếp cho tôi nghe câu chuyện phía sau. Vậy tiếp theo là gì? Chuyện gì xảy ra sau đó?

Cordelia, người đang rất cô đơn.

***

Cordelia giả vờ cô đơn nhưng cũng vô cùng dễ thương.

Người bạn đồng hành trung thành của nàng, Archie Albert, sẽ làm như nàng đã yêu cầu và đang trên đường tới chỗ của Nữ hoàng ngay bây giờ. Ta sẽ viết thư lại cho nàng khi ta quay lại.

Tái bút: Dù sao thì nàng cũng sẽ lấy bản thảo từ chỗ tác giả Anne Celine, vậy nàng có thực sự cần tới thư của ta không?

***

Truyện Chữ Hay