‘’Cordelia Frey.’’
Cô nhìn thấy một anh chàng điển trai đang niềm nở cười với cô trong khi gọi tên mình. Cordelia không thể không lẩm bẩm, than phiền dù cô biết hành động này rất ngu ngốc.
Anh ta thật sự đẹp trai quá sức tưởng tượng.
‘’Ừm. Ờ. Vâng? Tôi là Cordelia Grey…thì..ưm..’’
Làm sao tôi có thể không biết quý cô? Tôi đã được báo rằng, sắp tới sẽ có một quý cô đến đây. Cô ấy mang mái tóc màu đỏ cùng một gương mặt khả ái.
Anh ta khẽ mỉm cười. Đôi mắt xanh biếc cong lên đầy quyến rũ.
"Ôi trời ơi…"
Cordelia vô tình thốt lên. Thật sự anh ta trông như một viên ngọc lấp lánh đang tỏa sáng giữa cái cửa hàng đồ cổ này.
"Tôi là Liam."
"Liam, là Liam ư. À vâng, tôi là Cordelia Grey."
"Tôi biết."
"Hửm? Làm sao anh biết?"
"Cô vừa nói với tôi."
"À đúng, tôi vừa nói nhỉ."
Cordelia không thể nào kìm được chiếc gương mặt đang dần đỏ bừng lên của cô, cô nhắm tịt đôi mắt của mình lại sau khi nói ra những lời ngu ngốc kia. Và nguyên nhân của tất cả việc đó xuất phát từ khuôn mặt quá đỗi xuất sắc này của Liam. Thực sự mà nói, đôi mắt của cô có thể sẽ phải nhận sát thương vô cùng lớn nếu mở ra và nhìn vào anh.
Trong khi Cordelia đang loay hoay cố gắng bảo vệ đôi mắt của mình, Liam đã đi vòng ra sau máy tính để tìm thứ gì đó.
‘’Đợi tí, bản thảo ở chỗ này.”
‘’Từ từ cũng được, tôi không vội đâu.’’
Cordelia thốt lên. Liam đáp lại bằng nụ cười.
‘’Tôi để nó ở đây nhé. Không có nhiều thứ cần tìm lắm đâu.’’
‘’À, vâng.’’
Lượng bản thảo khá dày. Cordelia nhận lấy nó, từ từ chậm rãi đưa vào túi. Sau đó, chầm chậm kéo khóa lại. Chẳng còn gì để làm bây giờ nữa. Nhưng, thật sự rất đáng tiếc khi cô chỉ có thể ngắm khuôn mặt đẹp tựa như một thiên thần ấy trong khoảng thời gian ngắn.
Trong khi cô cố bắt chuyện thêm lần nữa để có thể nán lại, thì Liam đang nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của cô. Ding. Tiếng chuông cửa vang lên. Đó là một người khách hàng mới.
‘’Chào quý khách.’’
Liam khẽ chào khách hàng, ngay sau đó anh quay về phía Cordelia thì thầm.
‘’Cô có thể đi tham quan xung quanh đây một chút. Tôi sẽ trở lại ngay lập tức. Cô tuyệt đối không thể bỏ đi. Tuyệt đối, không thể.’’
Đương nhiên rồi. Ngay cả khi anh đuổi tôi đi, tôi cũng sẽ kiếm cớ để có thể ở lại…
Cordelia cố gắng kìm lại những lời nói ấy và đưa nhìn về phía bóng lưng của Liam khi anh đang dần bước về phía chỗ người khách hàng. Điều này thật sự tuyệt vời.
Khi cô nhìn thấy một diễn viên Hollywood đang đi dạo trên đường vài năm trước, cô cũng không hề cảm thấy hưng phấn đến mức này. Người đàn ông này đẹp y hệt như hoàng tử trong chuyện cổ tích. Không, phải nói là như một vị tiên trong các câu chuyện cổ tích chứ nhỉ? Dù sao, rõ ràng cái khuôn mặt này không thể là thuộc về người bình thường được.
Cordelia muốn lấy điện thoại ra và chụp anh ta ngay lập tức.
'Đây là chân dung của người đàn ông đã bảo rằng tôi không được đi đâu. Phải chăng mẫu người mà tôi ngóng trông bấy lâu nay là đây không nhỉ ??'
Và sau đó, cô sẽ tải ảnh lên tất cả các trang mạng xã hội mà cô sử dụng, thậm chí đối với những trang mạng mà cô chưa từng quan tâm đến, cô cũng sẽ đăng kí ngay lập tức. Nhưng không, Cordelia đã kiềm chế bản thân lại khi nhận ra rằng bản thân đang xâm phạm quyền riêng tư của người khác.
Sau một vài giây suy ngẫm lại những điều luật về việc vi phạm quyền riêng tư này, Cordelia quyết định từ bỏ mong muốn được sở hữu tấm ảnh của người đàn ông này trong chiếc điện thoại của mình. Và thay vào đó, cô tận hưởng khoảnh khắc này bằng chính đôi mắt của mình.
Khách hàng mới đến là một người phụ nữ lớn tuổi. Liam đang giải thích cho người phụ nữ này với một nụ cười thân thiện qua chiếc tủ kính. Người phụ nữ liên tục gật đầu vừa ý và bà ấy đã chọn cho mình một tách trà cổ, một đế nến bạc và một chiếc vòng cổ bằng thạch anh tím. Chúng trông thật sự rất đắt tiền. Người phụ nữ nhanh chóng nhìn thấy Cordelia ở phía quầy thanh toán và cất tiếng.
‘’Oh oh oh, làm sao mà tôi không thể mua một thứ gì đó khi đã có một khuôn mặt như thế này nhiệt tình giải thích điều này điều kia cơ chứ.’’
‘’Nếu bà muốn quay trở lại đây thêm lần nữa, thì bà không nên tiêu quá nhiều tiền cho một lần mua như thế này đâu.’’
Người phụ nữ bật cười.
‘’Quả là vậy nhỉ, những cô gái trẻ như cô thông minh hơn tôi nhiều.’’
Trong lúc cô đang nhận những lời khen ngợi từ một người mà cô chưa từng gặp trước đây, Liam đã bước lại gần Cordelia, sau khi anh hoàn thành việc hóa đơn.
‘’Cô có muốn tham quan xung quanh một chút không?’’
‘’Vâng…’’
Khuôn mặt của anh…
Cô vội vàng kìm nén lại những lời sắp nói ra và Cordelia gật đầu.
‘’Sau đó, hãy chọn bất cứ thứ gì cô muốn.’’
‘’Hả?’’
‘’Chọn bất cứ thứ gì cô muốn ở trong này. Tôi sẽ đưa nó cho cô.’’
‘’À ừ…vâng..’’
‘’Cô đã rất chăm chỉ khi chấp nhận đến tận nơi đây để lấy bản thảo. Đã tới lúc nhận phần thưởng. Anne nói với tôi rằng bà ấy sẽ thưởng cho cô bất cứ thứ gì.’’
‘’Hả, không cần đâu. Đây là công việc của tôi mà.’’
‘’Không được, nếu cô không nhận thì tôi sẽ buồn lắm đấy…’’
Trong khi nói những lời như vậy, Liam mang một biểu hiện như anh ta đang cảm thấy rất đau lòng. À không, thực ra đó chỉ là một cái nhíu mày nhẹ nhưng chỉ với điều đơn giản như thế thôi cũng đã khiến trái tim Cordelia như bị xát muối.
Vậy thì tôi sẽ đưa cô đi.
…. Trong khi cô đang cố kìm lại những gì mình muốn nói, Cordelia đảo mắt nhìn xung quanh.
Tấm thảm thời Victoria rất đẹp, nhưng đó chỉ là một món đồ nhỏ. Trong tủ kính không có gì ngoài đồ trang sức, tất cả chắc chắn đều có giá cắt cổ. Ngay cả khi món đồ đó được tặng miễn phí, cô cũng sẽ không có tâm trí để lựa chọn.
''Cô nghĩ sao? Cô đã chọn cho mình một cái gì đó chưa?''
''Không. Nhưng, tôi đang dần cảm thấy thích cửa hàng này. ''
‘’Cửa hàng này là một nơi vô cùng thú vị có phải không? Bề ngoài trông bình thường, nhưng lại có những kho báu thực sự được cất giấu ở đây và ở đó.''
Đây không phải là sự thật, nhưng một lần nữa, ý thức của cô lại bị chiếm hữu bởi nàng tiên Portobello.
Sau khi Cordelia bình phục lại ý thức, suy nghĩ kỹ càng, cô nhận thấy có một số món đồ tốt trong cửa hàng đồ cổ. Đặc biệt là các bản thảo thời Trung cổ của Shakespeare được trang trí trên bức tường, chúng có vẻ gần giống như trong bảo tàng.
"Tôi có nên chọn không?"
Điều này có khả thi không?
Cordelia gật đầu. Liam lại cười.
‘’Cô đang nghĩ sẽ thật tuyệt nếu đó là thứ có mức giá hợp lý? Một thứ gì đó thuận tiện để mang về nhà và dễ dàng cất giữ?''
''Làm sao anh biết?''
‘’Tôi có thể làm một chút phép thuật. Chà, còn cái này thì sao? ''
Liam mang theo một chiếc hộp nhỏ làm bằng gỗ sẫm màu. Chiếc hộp hình thang xiên có kích thước tối đa bằng chiếc cặp của Cordelia.
Kim loại màu vàng bọc quanh cả hai góc của hộp không thể nào là vàng thật được, vì vậy nó đã được mạ bằng sắt, và trên chiếc hộp không có đồ trang trí lộng lẫy đặc biệt nào khác, ngoại trừ chiếc hoa văn được chạm khắc nhỏ tại ba chuỗi rối của trung tâm. Tuy nhiên, chiếc hộp này lại là một đồ vật hấp dẫn cô một cách kỳ lạ.
‘’Nó được dùng để làm gì?’’
‘’Nó là một cái rương sách. Cô có thể đặt sách vào đây và giữ chúng.''
"Có vẻ như nó sẽ đầy chỉ với hai hoặc vài cuốn sách."
‘’Trước đây, sách là những vật phẩm có giá trị, vì vậy, với người giàu có, họ chỉ cần hai hoặc số tập sẽ tạo thành một bộ sưu tập. ”
‘’Nó trông khá cũ. Khoảng thời đại Tudor?''
‘’Có thể là còn sớm hơn thế. Nó có thể đến từ một thế giới khác. ''
So sánh với các mô tả về những thập kỷ,
cô có thể suy đoán rằng thứ này đã được đưa cho một người phụ nữ lớn tuổi vào khoảng thời gian đó, mặc dù trông anh ấy có vẻ khá mơ hồ về khoảng thời gian mà nó đã tồn tại. Nhưng mặc kệ điều đó, cô thích chiếc hộp này, Cordelia luôn yêu thích những thứ mơ hồ hơn là chính xác, những thứ dành cho trí tưởng tượng.
''Được. Vậy chiếc hộp sẽ là của cô .''
''Có thật không? Mọi chuyện sẽ đơn giản như vậy sao? ''
"Hiển nhiên, cô đã chọn nó."
‘’Cô cứ xem như tôi đã chọn nó dựa trên sở thích của cô. Chiếc hộp này thực sự rất kỳ diệu. ''
"Đây là những lời mà anh đã nói với khách hàng trước đó, phải không?"
Liam lại cười. Nhìn vào nụ cười quyến rũ, thậm chí Cordelia còn có một
ảo giác rằng, đang có một bông hoa nở rộ trên khuôn mặt của Liam. Chiếc rương sách không phải là vật huyền diệu. Cordelia mỉm cười một cách ngượng nghịu vì cô cũng không chắc chắn, cô sẽ không mở miệng đùa rằng, ''Chính là anh đó.''
Anh không biết Cordelia đang nghĩ gì trong đầu, nên Liam đặt món đồ lên quầy và bước tiếp.
"Trên thực tế, đây là một con đường dẫn đến một thế giới khác."
‘’Con đường? Nếu chiếc hộp có kích thước như vậy, thì sợ rằng ngay cả một con mèo cũng không thể vừa với nó nếu con mèo đó bị mập?''
"Người ta thường nói rằng, nếu đã có một con mèo đi trước, thì mọi thứ khác cũng có thể đi được."
"Nhưng có vẻ như đầu của tôi sẽ không vừa đâu."
Có điều gì hài hước trong nhận xét ư, mà sao lại khiến Liam bật cười? Cordelia cảm thấy tự hào, bởi vì nhờ một lý do nào đó, cô đã làm cho một người đẹp trai như vậy cười. Sau một lúc, tiếng cười ngừng lại và Liam nhìn thẳng vào cô ấy một cách tinh nghịch trong lúc anh đứng lên.
‘’Tôi không nói là tất cả mọi người đều sẽ vào được. Cordelia, cô có hiểu điều đó không? Nó giống như một hộp thư vượt thời gian vậy. ''
''Đúng rồi. Nhưng, anh có tin điều đó không?''
''Tôi thích làm về những câu chuyện cổ tích nhưng vẫn chưa có đủ niềm tin để hi vọng vào chúng. "
‘’Anh có thể bí mật đến nhà tôi để tìm kiếm chiếc hộp và nhắn tin trả lời.’’
''Đừng lo lắng, không có chỗ trống cho địa chỉ trên thẻ khách hàng đâu."
Nói xong, Liam khéo léo đưa thẻ khách hàng cho cô. Cordelia nhận lấy và trong lúc cô đang tìm một cây bút trong túi, cô nói.
‘’Thế mà anh lại có thể bắt tôi viết lên một thẻ khách hàng như vậy. Đây đúng là một kỹ năng tuyệt vời.''
‘’Đây là một cây bút và cũng là một món quà. Hãy sử dụng nó khi viết thư nhé. ''
''Quả là một vinh dự. Của anh đây, tôi xong rồi.''
Anh nhìn lướt qua tấm thẻ như thể đang xác nhận đây là chữ viết tay của cô. Thật may mắn cho Cordelia, ánh mắt anh chỉ nhìn qua đó. Khuôn mặt của Cordelia đỏ bừng khi tay họ chạm nhẹ vào nhau trong lúc anh đưa cây bút và lúc cô lật lại tấm thẻ.
"Cordelia F. Grey."
Người đàn ông ấy đọc tên cô khi anh ta nhìn vào tấm thẻ.
"Đúng là một cái tên đẹp."
''Vâng. Đó là một cái tên thanh lịch.‘’
Đúng như dự đoán, người đàn ông đẹp trai này đã thành thạo với những lời khen ngợi. Bề ngoài, trông anh ta như đang đóng gói chiếc rương sách vụng về một cách kỳ lạ, nhưng sau đó, thái độ của anh ta khi mang nó đến trước cửa tiệm cho cô và tiễn cô lại khá là nhã nhặn. Mặc kệ sự thất vọng, Cordelia chào tạm biệt anh với một cái gật đầu.
"Cô hãy chắc chắn rằng sẽ viết một lá thư nhé."
‘’Anh thực sự sẽ đến nhà tôi và viết thư trả lời chứ? Anh sẽ không đặt một thiết bị theo dõi ở đây,có phải không?''
''Đúng? C...cái gì? ''
Liam hỏi lại một lần nữa khi anh ta không thể hiểu được những lời nói của Cordelia.
''Điều đó là không thể.''
Và Cordelia bật cười.
***
Việc gặp một người đàn ông đẹp trai như vậy không phải là chuyện thường xuyên, vì vậy, ngay cả khi cô đã về đến nhà, Cordelia vẫn đắm chìm trong cảm giác đó.
Cô muốn gọi cho ai đó để kể về những chuyện đã xảy ra, nhưng nhìn lại thì, đó chỉ là vài lời tán tỉnh với một người đàn ông rất tuyệt vời mà cô đã gặp trước cửa hàng có tấm biển màu xanh trên đường Portobello khi đi ngang qua những hàng cây Sycamore mọc ở cả hai bên vào một ngày nắng hiếm hoi. Tuy nhiên, cô cũng không biết chắc tại sao nó lại khiến cô có một cảm giác đặc biệt như vậy.
Sau khi tỉnh dậy từ trong giấc mơ, Cordelia nhanh chóng lấy chiếc rương sách đã đóng gói ra. Chiếc hộp còn trông lớn hơn cả những gì cô nghĩ lúc cô đang bước vào căn phòng nhỏ của mình.
"Mình không có chỗ để đặt cái này."
Cũng giống như những nhân viên văn phòng bình thường, chiếc bàn làm việc trong phòng của Cordelia từ lâu đã mất đi tác dụng của chính nó và trở thành một nơi để cô có thể treo bộ quần áo mặc ngày hôm nay; tuy nhiên, ngay cả khi như vậy, chiếc hộp sách này vẫn nên để ở trên bàn làm việc.
Cordelia thở dài, vì đã rất lâu, cô chưa thu dọn đống quần áo trên bàn làm việc của mình. Chiếc bàn này đã được sắp xếp một cách gọn gàng, thậm chí ngay cả khi cái rương sách đã được đặt ở phía bên tay phải, thì vẫn còn đủ chỗ để đặt một quyển sổ ghi chú.
‘’Nó khá vừa vặn nhỉ?”
Khi ngồi trên ghế, cô đột nhiên có tâm trạng mong muốn được làm gì đó. Cordelia nhanh chóng bật máy tính xách tay lên và kiểm tra e-mail.
Email tiếp theo là của tổng biên tập, Maryanne.
Cô không thể tin rằng sáng mai cô phải báo cáo bản thảo mà cô nhận được hôm nay. Chỉ nghĩ đến việc ăn trưa tại một quán rượu xinh đẹp cũng đủ để làm giảm sự phấn khích của cô. Tuy nhiên, có vẻ như gặp được người đàn ông đẹp trai nhất thế giới sẽ tiếp thêm sức mạnh cho cô. Không hề cau có trên khuôn mặt, Cordelia ngay lập tức ngồi xuống bàn của mình để đọc bản thảo
Công chúa đã đi một quãng đường dài để tìm kiếm hiệp sĩ, và người kế vị duy nhất, ở vương quốc Windsorton, đã biến mất. Mẹ của em họ công chúa, Adelaide, trở thành quốc vương mới của Windsorton.
Adelaide kết hôn với một công tước đẹp trai và sinh ra con gái Cecilia và con trai Archie. Sau cái chết của chồng, cô ấy một mình nuôi dạy những đứa con của mình ở thị trấn, trong khi đang cai trị đất nước.
Và ngày nọ, sau một khoảng thời gian dài, trong khu rừng bị lãng quên phía tây, ngôi nhà gỗ nơi công chúa và hiệp sĩ đã mất tích đã được tìm thấy. Ở sân sau của ngôi nhà, có một gò đất nhỏ mọc lên. Là tên của công chúa và hiệp sĩ, họ được khắc trên mặt trước của ngôi mộ bằng gỗ. Hai người đã qua đời và được chôn cất tại đó.
Phía bên trong căn nhà, cũng có một bức tranh. Đó là một bức tranh về nàng công chúa tóc đỏ cùng vị hiệp sĩ tóc vàng của mình. Tuy nhiên, họ không phải là những người duy nhất trên bức tranh. Có hình ảnh của một đứa trẻ, với mái tóc đỏ và đôi mắt màu xanh lục trông giống như công chúa, đang cười trong vòng tay của người hiệp sĩ.
Vua Alfred đã tìm kiếm cháu trai của mình, đứa con duy nhất còn lại của công chúa suốt cả cuộc đời mình. Và Nữ Hoàng Adelaide hiện tại cũng nói rằng, bà nên đi tìm đứa cháu trai của mình và trả lại ngai vàng cho đứa trẻ ấy, vì ngai vàng vốn không phải của bà ngay từ đầu.
Con trai của Adelaide, Hoàng tử Archie thở dài.
‘Dù có chuyện gì xảy ra, tôi cũng phải tìm ra đứa trẻ đó trước khi chị gái Cecilia của tôi nhìn thấy. Nếu chị Cecilia với đầy những tham vọng, tìm thấy anh ta trước, chị ấy sẽ giết anh ta ngay lập tức. '
Cuộc chiến tranh giành giữa ‘’ Công Chúa và Hiệp sĩ ’’ đã bắt đầu như vậy.
Sau khi đọc xong bản thảo dài khoảng 40 trang, Cordelia lấy cuốn sổ tay ra và viết một ghi chú ngắn gọn.
Người con gái lớn, Công Chúa Cecilia, cô ấy đã được miêu tả như một nhân vật phản diện một cách vô lý. Trên đời này, có thể tồn tại một người phụ nữ độc ác như vậy ư? Làm sao có thể như vậy?
Không thể tin được rằng, bà ấy đã cố trả lại ngai vàng cho đứa con trai mà anh họ cô ấy đã sinh ra. Nữ hoàng Adelaide, một con người lành tính như thế. Hoàn toàn không có cảm giác thực tế.
Tôi thích miêu tả về vẻ đẹp trai của Hoàng Tử Archie, tuy nhiên, anh ấy hơi quá thiếu tham vọng khiến anh ấy nhanh chóng bị loại khỏi vai trò nhân vật nam chính. Đó cũng là một vấn đề nếu anh ta tìm thấy đứa trẻ tóc đỏ. Anh ta có thể không làm bất cứ điều gì đúng. Anh ấy chỉ biết chơi hàng ngày.
Sau khi Cordelia viết xong, cô cảm thấy mình đã quá thẳng thắn. Nếu muốn gửi nó cho tác giả, cô bắt buộc phải viết lại. Cô phải đưa ra những lời khen và sự xu nịnh có chừng mực. Tuy nhiên, đây chính là ấn tượng đầu tiên của cô, nên ngày mai cô sẽ báo cáo nó với Maryanne vào cuộc họp buổi sáng.
"Tôi nghĩ bài viết sẽ phong phú hơn nếu chúng ta bổ sung thêm một chút các chi tiết thực tế."
Vâng, đó là những gì tôi nên nói.
Với cái ý nghĩ này, Cordelia quyết định cất bản thảo cùng ghi chú vào chiếc hộp sách. Đêm đó, cô chìm vào giấc ngủ với một tâm trạng sảng khoái, thậm chí cô còn có một giấc mơ êm đềm về người mẹ đã qua đời từ rất lâu.
Tuy nhiên, vấn đề lại nảy sinh khi cô mở hộp sách vào sáng sớm ngày hôm sau.
Bản thảo đã biến mất!
Không có bất kỳ một ghi chú nguệch ngoạc nào. Chỉ có một tờ giấy bạc màu trong chiếc rương sách trống rỗng, một tờ giấy cũ kỹ mỏng đến mức tưởng như nó sẽ vỡ vụn trong tay một người. Có một số dòng viết bằng chữ viết tay kịch bản cổ điển gọn gàng trên nó. Cordelia ngay lập tức đọc to.
Kính gửi kẻ xâm nhập không xác định,
"Tên này là thằng quái nào mà vào phòng mình rồi để lại bức thư trong hộp sách của mình?"
Nếu không phải vì sự đánh giá sâu sắc của cô về tính cách của em gái tôi, Cecilia, tôi đã giao chiếc tài liệu chống lại hoàng gia này cho mẹ tôi ngay lập tức.
"Tôi không biết làm thế nào mà anh vào được phòng của tôi, nhưng tôi sẽ rất hoan nghênh anh vì cái sự táo bạo này của anh."
Tôi đánh giá cao lời khen ngợi chi tiết của cô về ngoại hình của tôi. Tôi cũng rất vui khi đồng ý với nhận xét của cô rằng, tôi không giải quyết công việc đúng cách và chỉ chơi hàng ngày. Tôi nghĩ, đây là cách thoải mái nhất để tận hưởng niềm vui được sinh ra, cô có nghĩ vậy không?
Thật là một điều may mắn khi gặp được một người biết cách tạo ra những lời chế giễu thú vị, ngoại trừ sự khác biệt về quan điểm và cách tận hưởng cuộc sống của chúng ta. Tuy nhiên, chuyện này, tôi sẽ nhắm mắt cho qua. Trong trường hợp đó, tôi hy vọng cô đã có một thời gian thoải mái.
P.S: Tôi rất đồng ý với nhận xét của cô về Cecilia, tất cả mọi thứ của em ấy không thể nào đều là ác được. Nếu cô có bất kỳ một câu hỏi nào, như làm thế nào mà tôi lớn lên như vậy, thì tôi xin trả lời rằng tôi đã như thế này kể từ khi tôi sinh ra. Ít nhất là kể từ khi tôi được sinh ra (từ năm tuổi), tôi đã như thế này. Cô sẽ không phải là một người cổ hủ như vậy đâu nhỉ?
Năm 1314, vào một ngày thứ sáu đầy nắng của tháng, tại Cung điện Arly.
Archie Albert, con trai của vị nữ hoàng cao quý, và là em trai của một kẻ xấu xa không thể đoán trước.