Chương 34
Cuối tuần này, Cố Vi bất ngờ nhận được điện thoại của lão thái thái, kêu cô cùng đi dạo phố với bà.
Quyết định này của lão thái thái khiến Cố Vi rất kinh ngạc.
Từ sau lần gặp đầu tiên, lão thái thái vốn không hề thích cô, đến nói chuyện với cô cũng chỉ toàn châm chích. Bây giờ lại dẫn theo người mình không thích đi dạo phố, không phải rất không được tự nhiên sao.
Tuy cô không hiểu nổi nhưng cũng rất vui vẻ đồng ý.
Cô xưa nay không sợ gì chỉ sợ phiền, nếu đã xác định cả đời với Tư Sùng Chí, vậy thì phải nghĩ cách hòa hợp với mẹ chồng.
Tuy Tư Sùng Chí nói không cần phải lấy lòng mẹ anh, nhưng Cố Vi không định nghe theo. Cô nhìn ra được tuy anh không vừa lòng với mẹ nhưng rất xem trọng gia đình này.
Vì Tư Sùng Chí, cô quyết định nghĩ cách hòa hợp với lão thái thái, nếu không hòa hợp được, ít nhất cũng có thể chung sống hòa bình.
Bất quá thái độ cao cao tại thượng của lão thái thái quả không dễ tiếp cận.
Cô biết rõ, sở dĩ lão thái thái chống đối cô, vốn không phải vì nhân phẩm hay tính cách mà do gia thế, bà khinh cô không phải tiểu thư lá ngọc cành vàng.
Nếu điều kiện của cô đã không hợp ý bà, vậy cũng phải nghĩ cách để lão thái thái thấy được ưu điểm của cô chứ.
Tư Sùng Chí nghe cô đi dạo phố cùng lão thái thái chỉ có duy nhất một ý nghĩ: Lão thái thái vẫn chưa buông tha!
Bất quá Cố Vi kêu anh đừng nghĩ nhiều quá, sao lại có thể nghĩ về mẹ mình như thế.
“Lão thái thái nhà anh không phải kiểu lão thái thái thông thường, bà ấy ghê gớm lắm, cho nên không thể lý giải theo cách thông thường!”
Anh nói trước ý đồ của bà là sẽ bắt Cố Vi đi giáo huấn một trận cũng là để cô chuẩn bị tâm lý từ bỏ.
Cố Vi liếc anh một cái: “Em sẽ ứng đối cẩn thận.”
“Vậy để anh đi với hai người.” Tư Sùng Chí khuyên bất thành, liền muốn đi cùng, anh dù sao cũng có kinh nghiệm đối phó với lão thái thái hơn.
“Không cần.” Cố Vi lập tức cự tuyệt.
Tư Sùng Chí bị từ chối hai lần, bất lực nói: “Vậy có chuyện gì phải gọi ngay cho anh.”
Trước giờ cơm trưa, lão thái thái cho xe đến đón Cố Vi đi ăn cơm, Tư Sùng Chí diễn một cảnh phân ly sướt mướt, tiễn cô đến hồ, nắm tay không rời, dặn dò cô: “Về sớm một chút.”
Cố Vi rất cạn lời, bộ dạng của anh không khác nào tiễn cô ra trận chứ không phải đi dạo phố.
Giờ cơm, lão thái thái chọn một tửu lâu rất cao, từ cửa chính đến phòng ăn riêng đều trang trí lộng lẫy không khác gì hoàng cung.
Cố Vi vừa bước vào, đã hiểu được ý của lão thái thái, chính là đòn ra oai phủ đầu cô.
Lão thái thái khinh thường xuất thân của cô, cho rằng cô là gái tỉnh lẻ, tuổi còn nhỏ, chưa tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Cho nên gọi cô đến nơi sang trọng thế này ăn cơm, là để xem cô xấu mặt.
Thời gian Cố Vi đến Bắc Kinh chưa lâu, nhưng Tư Sùng Chí đã dẫn cô đi hết tất cả nhưng nơi sang trọng, hơn nữa cô cũng biết chuyện kiệp trước của mình, trong mơ cũng từng thấy những cảnh thế này. Cô của lúc đó, đi qua những nơi còn cao cấp hơn cả thế này nhiều không đếm xuể, sớm đã thấy quá bình thường. Cho nên vừa lúc bước chân vào tửu lâu, cô cũng không có bất cứ biểu hiện lo lắng bất an hay bối rối nào.
Bước vào phòng ăn, thấy lão thái thái, cũng không ngoài dự đoán thấy được cả Thẩm Giai Vân.
Cố Vi cũng có chút bái phục ý chí của Thẩm Giai Vân, có thể kiên trì độc diễn vở kịch này lâu vậy, cũng là một loại tài năng.
Tuy Tư Sùng Chí đã sắp cử hành lễ đính hôn, nhưng lúc Cố Vi bước vào, vẫn kính trọng gọi lão thái thái một tiếng dì.
Lão thái thái gật đầu, ý bảo cô ngồi xuống.
Bàn bốn chỗ, Cố Vi rất tự nhiên ngồi bên cạnh lão thái thái, đối diện với Thẩm Giai Vân.
Sau khi ba người ổn định chỗ ngồi, phục vụ lập tức đưa món lên, lão thái thái cầm khăn lên lau tay, lãnh đạm nói: “Có gì thích không cứ gọi thêm đi.”
Thẩm Giai Vân nói với phục vụ: “Lấy thực đơn đến đây.”
Nhưng Cố Vi ngăn lại: “Không cần, chừng này đủ rồi, tôi không kén ăn.” Nói xong lấy khăn ướt lau tay, lại châm trà, thêm trà cho lão thái thái.
Liền một loạt động tác vô cùng tự nhiên, cùng thể hiện mấy phần thân thiết với lão thái thái.
Lão thái thái nghe cô nói vậy, cũng không nói gì, dựng đũa gắp thịt cho Thẩm Giai Vân.
Thẩm Giai Vân cũng gắp một miếng cá vào bát bà, cười nói: “Cá mà dì thích ăn đây.”
“Con là có tâm nhất đây.” Lão thái thái khen cô một câu.
Cố Vi vẫn điềm đạm tự gắp tự ăn, cô cũng không có ý định sẽ gắp thức ăn cho lão thái thái. Lão thái thái đã không thích cô, vậy cô làm cũng chỉ phí công. Mà làm nhiều sai nhiều, chi bằng làm cô gái an tĩnh, yên lặng ăn cơm là được rồi.
Lão thái thái không thích nói chuyện trong bữa ăn, cho nên suốt bữa ăn ba người đều rất an tĩnh.
Vì đồ ăn không tệ, cho nên Cố Vi bất tri bất giác ăn nhiều hơn một bát.
Sau bữa cơm, phục vụ mang vào một đ ĩa hoa quả lớn, ba người vừa ăn hoa quả vừa trò chuyện.
Thẩm Giai Vân nói về những chuyện thú vị chọc lão thái thái vui, Cố Vi ngồi bên nghe, cũng không chen miệng vào.
Mà Thẩm Giai Vân vừa chuyển chủ đề, đã nói với Cố Vi: “Học diễn viên chắc thú vị lắm nhỉ.”
Rõ ràng biết lão thái thái không ưa nghê này nhưng lại một mực nhắc đến, ý Thẩm Giai Vân là gì đã quá rõ ràng.
Cố Vi nghĩ một hồi mới đáp: “Cũng được. Nói đến thú vị, lúc thầy Tiền Minh lên lớp là thú vị nhất.”
Nghe đến đây, lão thái thái ngước mắt: “Thầy Tiền dạy các cô?”
Cố Vi gật đầu: “Thầy ấy được mời đến giảng kinh kịch ạ.”
Lão thái thái cảm khác: “Những người xướng vai nam trong tuồng cổ, không ai xướng hay bằng ông ấy.”
“Tuy con không hiểu về kinh kịch, nhưng cũng cảm thấy rất có mị lực.”
Lão thái thái từ từ nhìn cô, đây là lần đầu tiên bà nhìn thẳng cô.
“Nha đầu ngươi thì hiểu cái gì, bất quá cũng chỉ hiểu sơ sơ.” Lão thái thái khinh thường nói, sau đó lại nói: “Lần sau đi nghe khúc với ta.”
Lão thái thái nói xong lời này, Cố Vi cũng nhận thấy thái độ của bà đã hòa hoãn ít nhiều, xem ra chuẩn bị bài trước khi đến đây là không uổng
Thẩm Giai Vân vốn muốn xem cô khó xử, không ngờ lại thành ra hóa giải hiềm khích hơn nữa còn để lão thái thái muốn dẫn cô đi xem kịch, kết quả này khiến cô ta khó chịu không thôi.
Trước đây lão thái thái mắng cô không có ý chí chiến đấu, nhưng hiện tại xem ra đến lão thái thái cũng bắt đầu lung lay.
Cố Vi là người Tư Sùng Chí chọn, lão thái thái có ý kiến gì với cô cũng không lay chuyển nổi con trai mình. Cho nên lão thái thái làm vậy cũng chỉ là đang thể hiện chút tranh đấu cuối cùng mà thôi.
Lúc này, Thẩm Giai Vân xem như đã hiểu rõ rồi. Chả trách Cố Vi luôn mang bộ dáng đã liệu trước, vì cô chưa bao giờ xem cô ta là đối thủ, mà từ đầu đến cuối, chỉ có Thẩm Giai Vân tự thi đấu một mình mà thôi.
Lão thái thái có vừa lòng về cô thì sao? Người cô muốn cưới là Tư Sùng Chí chứ không phải nhà Tư Sùng Chí, mà người đàn ông đó, xưa nay chưa từng nhìn cô lấy một lần.
Nhớ lại lần gặp ba năm trước, trong lòng Thẩm Giai Vân vẫn dấy lên một tia rung động.
Khi đó mỹ nữ ngập cả căn phòng, anh lại chỉ nói với một mình cô một câu, do đó có thể thấy anh có ấn tượng với cô. Nhưng không ngờ hai năm sau gặp lại, anh đã không còn nhớ cô nữa.
Nghĩ đến đây, cô không khỏi đánh giá Cố Vi. Khuôn mặt Cố Vi đúng là rất xuất chúng, nhưng mình cũng không hề kém cạnh, lẽ nào vì cô không đủ tươi trẻ?
Nghỉ ngơi một lát, ba người xuống phố đi dạo.
Thực ra sau khi xem những món đồ thời thượng trong mơ, Cố Vi lại có cảm giác phức tạp với áo quần ở thời kỳ này.
Nhìn Thẩm Giai Vân cứ cầm mãi một bộ đồ có chút trẻ trung đến ướm trên người lão thái thái, Cố Vi cũng đến cạn lời.
Thẩm Giai Vân không chỉ khoa tay múa chân, còn đòi người ngoài phải cho ý kiến.
“Cố Vi, cô thấy cái này thế nào?” Bộ áo quần màu hồng trên tay đang ướm lên người lão thái thái lúc này, lão thái thái cũng rất ghét bỏ chau mày.
“Tôi thấy, chọn áo quần cứ chọn đồ hợp với tuổi vẫn tốt hơn, dì thường mặc sườn xám thêu thủ công rất đẹp, nếu bình thường muốn mang kiểu dễ chịu thì có thể chọn những bộ áo quần vừa thoải mái vừa đơn giản. Mà cái bộ này, tôi lại thấy không hợp lắm.”
Cố Vi thành thật cho ý kiến.
“Mấy bộ váy này đẹp thế này có gì mà không hợp, vừa trẻ trung lại hợp mốt.” Thẩm Giai Vân không vui nói.
Bất quá lão thái thái cũng không nói đỡ cho cô: “Con cứ chọn của con đi, ta thật sự không thích, cũng không hợp.”
Cuối cùng Thẩm Giai Vân chỉ đành bĩu môi cất về chỗ cũ.
Buổi tối Cố Vi về đến nhà đã là tám giờ, cô ở lại ăn tối cũng lão gia và lão thái thái xong mới về.
Tư Sùng Chí tối nay cũng có tiệc rượu nên không về nhà ăn cơm. Lúc anh về Cố Vi đã về nhà rồi, đang ngồi ở thư phòng đọc sách.
“Hôm nay có mệt không?” Tư Sùng Chí ngồi xuống cạnh cô, ôm cô ngồi lên đùi mình, hôn lên tai cô.
“Có hơi, lão thái thái khỏe thật đấy.”
“Anh đã nói bà ấy không phải người thường mà, hôm nay bà ấy có làm khó em không?” Đây là chuyện anh lo lắng nhất.
Cố Vi mím môi, nhẹ nói: “Không có, bà ấy nói lần sau dẫn em đi xem kịch.”
Tư Sùng Chí ngạc nhiên chau mày: “Thật á? Vậy là hiếm lắm, bà ấy xưa nay chỉ đi cùng lão gia thôi, khinh người khác nghe không hiểu.”
“Bà ấy cũng nói em không hiểu.”
“Không hiểu mà còn muốn dẫn đi xem, thật là hiếm có, bảo bối, em giỏi quá! Xem ra lão thái thái sắp bị em thuyết phục rồi.” Tư Sùng Chí nói, cố định sau gáy cô, hôn sâu.
Sau nụ hôn, cả hai người đều hô hấp dồn dập.
Bàn tay Tư Sùng Chí không khách khí tiến vào trong quần áo cô, mang đến một cảm giác mát mẻ nhè nhẹ.
“Đừng lộn xộn, em mệt.” Cố Vi đập tay anh, vô tình cự tuyệt.
Tư Sùng Chí ấm ức nói: “Mệt chỗ nào, anh xoa bóp cho em.”
“Chân mỏi.”
Cô cảm thấy mình quả thực không hợp dạo phố, lão thái thái đi cả một buổi chiều mà còn rất tinh thần, cô cư nhiên lại không được như thế.
Tư Sùng Chí cúi đầu cười cười, ôm cô đứng dậy: “Về phòng anh xoa bóp cho em.”
Cố Vi cũng không giãy dụa được, đành tùy ý để anh ôm đi.
Vừa mới bắt đầu, Tư Sùng Chí còn nghiêm túc nắn chân nắn tay, nhưng dần dần hai tay đã không thành thật sờ mó khắp người cô, cuối cùng là đem cả người cô ăn sạch.
Lúc bị anh đăt lên giường không ngừng tiến vào, Cố Vi thản nhiên nói: “Mấy tiệm mát xa bên ngoài đều như này?”
Tư Sùng Chí hơi cứng người: “Anh không biết, anh chưa từng đi mát xa qua.”
Cho dù có tính nợ cũ cũng không phải tính lúc này chứ!
Trước hôn lễ vài ngày, Diệp Huệ đưa ông bà ngoại đến Bắc Kinh. Kiếp trước hai ông bà đều chưa từng rời khỏi trấn nhỏ, lần này lại được ngồi máy bay rồi lại ngồi xe, hai người không hề thấy mệt, mà chỉ thần tinh thần sảng khoái.
Những ngày sau đó, Tư Sùng Chí lái xe đưa họ đi chơi khắp nơi, Cố Vi cũng đi cùng cả mấy ngày.
“Ông bà ngoại nói muốn đến thăm con thôi, không muốn ra mặt hôm đính hôn.” Diệp Huệ nắm tay Cố Vi nói.
“Tại sao?” Đã đến rồi sao có thể không tham dự.
“Ông bà nói nghe không hiểu tiếng phổ thông, sợ khiến con bị chê cười.”
Cố Vi không đồng ý: “Đã đến là phải đi.”
Cô cũng là cô gái lớn lên từ trấn nhỏ, người thân đều làm nông, đây là sự thực, nếu đến mình không khinh thường thân phận của chính mình thì còn ai coi trọng mình nổi.
“Nếu họ dám chê, thì con không cưới nữa.” Cố Vi nói với Diệp Huệ.
Tư Sùng Chí sau khi biết chuyện này, liền vác mặt khổ sở đi làm công tác tư tưởng cho ông bà.
Đến nay, giọng địa phương của anh đã rất lưu loát, rất dễ dàng nói chuyện với ông bà ngoại.
“Ông ngoại, bà ngoại, hai người nhất định phải tham gia lễ đính hôn nhé. Hai người mà không đi, con không cưới được vợ mất. Con rất khó khăn mới theo đuổi được cô ấy, sao có thể nói không gả là không gả, hai người đừng khinh thường người thành phố tụi con.”
Hai ông bà bị anh chọc cười, nói: “Ông bà đây là sợ Tiểu Vi mất mặt ấy chứ, chúng ta cả đời chưa từng tiếp xúc với giới thượng lưu, cũng không nói được giọng phổ thông.”
Tư Sùng Chí chớp chớp mắt: “Hai người là trưởng bối, chỉ cần ngồi đó, không cần để ý gì hết, đến lúc đó sẽ có thêm người phiên dịch, oai phong miễn bàn, chắc chắn sẽ có nguyên đám người đến lấy lòng hai người ấy chứ.”
Dưới nỗ lực dụ dỗ của Tư Sùng Chí, hai ông bà cuối cùng cũng đến tham dự lễ đính hôn.
Buổi lễ cũng là lần đầu trưởng bối hai bên gặp mặt, tuy lão thái thái có hơi nghiêm nghị một chút, nhưng lão gia lại rất thân thiện, dù hai ông bà có nghe không hiểu tiếng phổ thông, nhưng có Diệp Huệ đứng bên phiên dịch, hai nhà nói chuyện cũng rất vui vẻ.
Công tử Tư gia đính hôn không phải chuyện nhỏ trong giới quý tộc, hơn nữa Tư Sùng Chí còn tổ chức rất long trọng, cho nên ngày đính hôn khách đông như trẩy hội.
Nhìn lễ đính hôn lớn như thế này, người không biết còn tưởng lễ thành hôn chứ.
Tư Sùng Chí nói được làm được, Cố Vi chỉ cần xuất hiện, không cần làm gì, theo đó sẽ có một đội ngũ chăm sóc cô từ thay đồ đến hóa trang, giới thiệu chương trình, cô chỉ cần im lặng nghe là được.
“Tư tổng quả là sủng cô lên trời, thương đến mức một chút công sức cũng không nỡ để cô phải bỏ ra.” Thợ trang điểm ngồi bên ngưỡng mộ nói.
“Đúng đó, ngày xưa tôi kết hôn, chọn địa điểm, đặt bàn, chọn lễ phục vân vân đều là tôi làm, mệt hơn chó!” Người bên cạnh phụ họa.
Cố Vi mím mím môi, không nhịn được ý cười.
Vừa nhắc nam chính, nam chính đã đến.
Tư Sùng Chí đích thân mang đồ điểm tâm bước vào.
Cố Vi quay lại nhìn anh: “Anh không ra chào hỏi khách à?”
“Không sao, có bố mẹ bên ngoài.” Tư Sùng Chí đặt điểm tâm lên bàn, nói: “Ăn chút điểm tâm đã cho đỡ đói.”
Những người xung quanh không khỏi cảm thán:
“Tư tổng quá là săn sóc đi.”
“Đúng vậy đúng vậy, người đàn ông tốt nhất hệ mặt trời.”
“Cố Vi thật hạnh phúc.”
...........
Tư Sùng Chí không để ý đến mấy lời khen kia, chỉ chuyên chú ngắm Cố Vi: “Em đẹp lắm.”
Cố Vi cũng nhìn anh, mắt đầy ý cười: “Anh cũng không tồi.”
Gì mà không tồi thôi, phải nói là quá đẹp trai đi, nhưng nếu nói thật anh sẽ đắc ý quên mất hình tượng. Cho nên cô vẫn không quen nói lời ngọt ngào được.
Những người bạn của Tư Sùng Chí đều biết anh có một cô bạn gái, vì cô gái đó mà bỏ ăn chơi trác táng, thậm chí là tu tâm dưỡng tính, chỉ một mực lo cho gia đình.
Mọi người đều rất tò mò về cô bạn gái này, hỏi nhuyên cả nhóm bạn cũng không ai biết cụ thể lai lịch cô gái này, hôm nay cuối cùng cũng được tận mắt chiêm ngưỡng dung nhan, ai ai cũng vô cùng háo hức.
Ngay lúc Tư Sùng Chí cầm tay Cố Vi bước ra, đám bạn phía dưới như muốn bùng nổ.
“Trời, quá là non luôn!"
“Đây là màn trâu già gặm cỏ non sao!”
“Tuổi còn trẻ mà có thể giữ chặt Tư Sùng Chí thế, bản lĩnh không nhỏ a.”
Vương Cảnh, bạn thuở nhỏ của Tư Sùng Chí cũng nằm trong nhóm này, người duy nhất biết Cố Vi, nghe bọn họ nói vậy cười haha.
“Khuyên các cậu, có thể đắc tội với Tư Sùng Chí nhưng ngàn vạn lần đừng đắc tội với vợ hắn!”
Quần chúng nhất thời im lặng.
Mà trên bục, hai người đang trao nhẫn cho nhau, nhìn nhau cười thâm tình.
Chương 35
Sau khi hai người đính hôn, mỗi tuần đều đến nhà lớn Tư gia ăn cơm. Mỗi lần lão thái thái đều bày một vẻ mặt không tình nguyện nhưng vẫn cùng hai người nói chuyện, tuy chỉ là mấy câu chê bai, nhưng có thể ngồi cùng nhau trò chuyện đã là một bước tiến lớn rồi.
Lão thái thái lâu lâu sẽ dẫn Cố Vi đi xem kịch, gặp bạn cũ cũng thuận miệng nói: Đây là con dâu tôi.
Mà để có thể có đề tài trò chuyện khi đi xem kịch, Cố Vi cũng dày công tìm hiểu các tài liệu vì kinh kịch, chuyện gì không hiểu cũng sẽ thỉnh giáo bà, sau đó lão thái thái sẽ khinh bỉ giải thích cho cô.
Qua nhịp cầu kinh kịch, tình cảm mẹ chồng con dâu cũng được cải thiện nhiều.
Tư Sùng Chí nhìn được sự cố gắng của cô, thương không hết, cũng dần dần hòa nhã với mẹ mình, nếu có chiến tranh với mẹ, anh cũng bằng lòng làm người thua trước.
Mà Thẩm Giai Vân trước đây được lão thái thái dẫn đi khắp nơi, sau tiệc đính hôn cũng không còn xuất hiện nữa, mọi người cũng không còn nhắc đến người này.
Quãng thời gian bình phàm mà hạnh phúc, cứ vậy từ từ trôi.
Giữa học kỳ hai, Cố Vi có được cơ hội tham gia một bộ phim truyền hình.
Giáo viên tiến cử cô cho tổ kịch, sau khi phỏng vấn, cô được chọn vào vai phụ.
Trước phỏng vấn, Cố Vi cũng không nói với Tư Sùng Chí, chỉ đến khi xác định vai diễn rồi, cô mới nhân một buổi tối sau khi vận động xong, nói cho anh tin này.
“Cái gì? Phim võ thuật?” Tư Sùng Chí dời khỏi người Cố Vi, nghe xong câu này lại tiếp tục bò lên lại: “Anh không đồng ý!”
Cố Vi cũng không nói gì, im lặng nhìn anh. Đọc Full Tại
Tư Sùng Chí bị cô nhìn đến lành lạnh, mới bĩu môi nói: “Tóm lại, mấy cái phim đánh nhau, anh không đầu ý đâu.”
Sau đó nhẹ nói vào tai cô: “Em thừa biết tại sao mà.”
Cố Vi than nhẹ một hơi, đưa tay ôm lấy anh: “Em sẽ chăm sóc tốt bản thân.” Kiếp này có anh ở bên, mẹ khỏe mạnh, cô không còn lý do gì để tự giày vò chính mình nữa, ngược lại càng trân trọng mọi thứ hơn.
“Muốn quay cũng được, tìm thế thân.”
“..........” Lần đầu quay phim, chỉ là vai nữ phụ mà còn đòi tổ kịch tìm đóng thế, đây là loại ngông cuồng gì.
“Cảnh quay cũng ít nên chắc cảnh đánh nhau cũng không nhiều đâu.”
“Anh mặc kệ, bất kể là động tác nào cũng phải có thế thân, nếu không xin được người tổ kịch thì anh tự bỏ tiền mời!” Tư Sùng Chí không khác nào phú đại gia trong phim.
Thời điểm này không có cách nào nói chuyện đàng hoàng, Cố Vi đẩy anh ra: “Xuống đi, nặng muốn chết.”
Tư Sùng Chí không chịu xuống, còn ôm chặt hơn, làm nũng nói: “Bảo bối, đừng diễn phim đánh võ mà, được không?”
Kiếp trước nhìn bộ dáng bị giày vò của cô, anh ám ảnh mãi không dứt, trọng sinh đến kiếp này sao có thể để lịch sử tiếp diễn.
“Đây mới là bước khởi đầu, còn phải trải qua nhiều thử thách nữa.” Cô lại cảm thấy đây chính là cơ hội tốt.
Chuyện kiếp trước và kiếp này không còn giống nhau dẫn đến bước đầu gia nhập giới giải trí của cô đã không còn như trước, bây giờ đóng phim đối với cô mà nói, chính là sở thích.
Nhưng dù chỉ là sở thích, cũng nên dùng trăm phần trăm chuyên tâm để thực hiện.
Lần đầu tiên nhận được phim, là một vai phụ nhỏ, Cố Vi biết, bước khởi đầu thế này, đã rất cao rồi.
Tư Sùng Chí không nghĩ giống cô: “Chỉ cần em muốn, vai nữ chính cũng không thành vấn đề.”
Anh muốn dùng tiền đầu tư, căn bản không cần để ý người khác.
“........”
Cuối cùng, Tư Sùng Chí cũng không ngăn được Cố Vi.
May mà phim quay tại Bắc Kinh, Tư Sùng Chí quyết định mỗi ngày đều đến phim trường, nếu có động tác nguy hiểm, có thể lập tức ngăn chặn.
Cho nên từ sau khi Cố Vi khai máy, Kỳ Đông phát hiện ông chủ bắt đầu bỏ bê công việc rồi!
May mà mọi người sớm đã quen cách làm việc này của sếp, nên làm gì thì sẽ làm nấy, không dám lơ là chút nào.
Vì là người mới, đãi ngộ chắc chắn không thể bằng các minh tinh khác, Cố Vi đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng sau khi vào tổ kịch, cũng rất nhanh gặp phải rắc rối.
Vì là phim cổ trang, nên từ sớm cô đã phải đến trang điểm, lớp makeup dày đặc cùng bộ y phục rườm rà, nhìn ngoài thì đẹp nhưng thực ra rất không thoải mái, thêm thời tiết nóng như thế này khiến Cố Vi bắt đầu ra nhiều mồ hôi.
Nhưng cô không hề than thở, ở đoàn diễn viên nào cũng phải hóa trang như thế, nhưng đợi cả một buổi sáng lại được thông báo hôm nay không có cảnh của cô. Sau bữa trưa cô tiếp tục đợi, mãi cho đến khi Tư Sùng Chí đến tìm, cô vẫn chưa đến cảnh.
“Đã quay xong chưa?” Tư Sùng Chí nhìn người Cố Vi đầy mồ hôi, lòng đau như cắt, tìm đến một cái quạt giấy quạt hết mình cho cô.
Cố Vi bình thản nói: “Vẫn chưa.” Đọc Full Tại
Cũng không hề nói với anh mình đã đợi cả buổi sáng rồi.
“Trời nắng thế này còn phải mang bộ đồ này, dễ cảm nắng lắm đấy!” Tư Sùng Chí than.
“Cũng ổn mà.”
Hai người ngồi nghỉ trong góc phòng, cũng không bị để ý, mọi người cứ ra ra vài vào cũng không quan tâm đ ến họ. Mãi cho đến khi một nhân viên chạy tới thuận miệng hỏi: “Cô diễn vai gì?”
Cố Vi đứng dậy đáp: “Diễn Khâu Tình.”
Nhân viên chau mày: “Khâu Tình hôm nay không có cảnh, sớm nay đạo diễn đã nói rồi, không ai báo với cô sao?”
“Không có.” Cô đến cả ngày nhưng căn bản không ai để ý tới.
“Ồ, vậy đi tẩy trang rồi về đi, ngày mai lại đến xem.”
Đối phương nói xong cũng rời đi, hoàn toàn không cảm thấy chuyện cô đợi cả ngày có gì là không đúng.
Nhưng Tư Sùng Chí bên cạnh thì sắp phát hỏa, đến tổ tông cũng lôi ra chào hỏi rồi: “Mẹ nó, không quay cũng không thông báo một tiếng, để người ta đợi không, đây là tổ kịch quỷ gì vậy!”
Cố Vi kéo tay anh, im lặng xoa dịu anh.
Kiếp trước sau khi cô nổi lên, mỗi lần vào tổ kịch đều được hưởng đãi ngộ rất tốt nhưng từ đầu cũng phải chịu rất nhiều sự khinh thường, cũng phải bước từng bước mà lên.
Cho nên đối với cô, đây chỉ là chuyện nhỏ.
Tẩy trang thay đồ xong, Cố Vi và Tư Sùng Chí về nhà, tuy không làm gì nhưng mang bộ đồ nặng nề đó cả ngày vẫn khiến cô thực sự mệt.
Quả nhiên đã bị Tư Sùng Chí sủng hư rồi, bất tri bất giác nuôi đến cả người cao quý dễ mắc bệnh.
Ngày hôm sau, Cố Vi vẫn đến sớm, Tư Sùng Chí bị cô ép đi làm, tổng giám đốc một tập đoàn lớn mà cả ngày chạy đến phim trường thì còn ra thể thống gì?
Cố Vi đến tổ kịch, không đi hóa trang trước mà đến gặp đạo diễn.
“Hôm nay có cảnh của Khâu Tình chứ ạ?”
“Có.”
“Sáng hay chiều ạ?”
Đạo diễn nhìn cô, nói qua loa: “Cũng không chắc, nhanh thì sáng, chậm thì chiều.”
Không có câu trả lời chính xác, Cố Vi đành bất lực, nhưng vẫn đi hóa trang.
Kết quả đợi cả sáng, đến trưa, đến chiều, cảnh đầu tiên là của cô.
Tuy đây là lần đầu tiên cô diễn ở kiếp này, nhưng cô đã học lớp diễn chuyên nghiệp hai năm, còn có cả kinh nghiệm kiếp trước, nên rất tỏa sáng trước ống kính. Đạo diễn cũng nhất thời kinh ngạc, nghĩ thầm đây nhất định là một tiềm năng, diễn rất thật, biểu cảm phong phú, ấn tượng.
Hơn nữa, khi nói về phân đoạn cho Cố Vi, cô rất nhanh đã lĩnh ngộ được, còn dễ dàng đạt được yêu cầu của đạo diễn, cảnh NG cũng rất ít. Trong số những diễn viên mới, cô là người hiếm có.
Tư Sùng Chí buổi chiều lại nhịn không được bỏ việc, lúc đến phim trường, Cố Vi vừa hay đang quay một cảnh đánh võ, một động tác phải lặp đi lặp lại rất nhiều lần, khiến Tư Sùng Chí ngồi xem cũng mệt thay cô.
Đợi đến khi quay xoay, Cố Vi ngồi nghỉ trên ghế, cả người mệt không muốn động, Tư Sùng Chí vội bưng trà rót nước, mang đến cho cô rồi lại lấy hết sức quạt cho cô. Đường đường là một boss, giờ đã biến thành trợ lý chuyên nghiệp.
Nhưng sự chăm chỉ này lại không nhận được sự đền đáp xứng đáng, một tuần sau, tổ kịch bất ngờ thông báo cô không cần đến nữa, cảnh của cô đã quay xong hết rồi, sau đó gửi cô ít phí diễn xuất cho có, cũng không được bao nhiêu.
Sau khi cầm tiền, Cố Vi ngây ngốc, theo kịch bản cô đọc, vai diễn của cô nhiều nhất cũng mới chỉ diễn được 1/3, sao có thể nói là hết cảnh?
Sau đó cô đi tìm phó đạo diễn, nhưng đối phương nói với cô cảnh cảnh của nhân vật này bị cắt rồi, nên không cần diễn nữa.
Tuy cô biết chuyện không dễ dàng như thế, nhưng người ta đã nói đến vậy, cô cũng không còn lý do để dây dưa.
Về nhà, tuy cô vẫn tỏ ra bình thường nhưng ánh mắt không vui đã bị Tư Sùng Chí nhìn ra.
“Chắc là bị người khác bày trò rồi.” Cố Vi nói ra phán đoán của mình: “Giới giải trí là vậy, hết cách.”
Tuy cô bày ra bộ dáng kiên cường bình thản nhưng Tư Sùng Chí vẫn đau lòng thay cô. Đọc Full Tại
Vợ bị ức hiếp rồi, anh đương nhiên không thể làm ngơ. Sau khi tìm quan hệ trong giới giải trí, anh cho bộ phim này vào danh sách đen, sau này muốn phát sóng chắc chắn sẽ rất phiền phức.
Đương nhiên những chuyện này anh giấu Cố Vi làm, anh đã bắt đầu thành lập một công ty giải trí, không phải để kiếm tiền, mà muốn Cố Vi thăng tiến thuận lợi hơn.
Người của mình, quả nhiên vẫn phải sủng trong lòng bàn tay mới được, vừa hở tay ra đã bị người khác làm bị thương rồi.
Tư Sùng Chí biết làm vậy có chút bá đạo, nhưng anh không chịu được vẻ mất mát của cô.
Chuyện mở công ty giải trí, anh cũng không nói với Cố Vi, đợi đến khi mọi thứ hoàn tất mới lật bài với cô. Nhưng bữa cơm cuối tuần ở Tư gia, anh lại bị lão thái thái bán đứng.
Sau bữa cơm, cả nhà ngồi uống trà, lúc nói chuyện, lão thái thái hỏi anh:
“Nghe nói con chuẩn bị mở một công ty giải trí? Chuyện công ty còn chưa đủ nhiều?”
Lão thái thái vừa nói xong, lão gia và Cố Vi đều nhìn Tư Sùng Chí.
Không có chút phòng bị nào lại bị lật tẩy, Tư Sùng Chí cạn lời chớp mắt.
“Công ty giải trí là làm vì Tiểu Vi, giới này phức tạp quá, có phòng làm việc của chính mình thì làm gì cũng tiện hơn.”
“Cố Vi rất ngạc nhiên, không ngờ Tư Sùng Chí không nói không rằng vì cô mà mở một công ty.”
Lão thái thái khinh bỉ nói: “Cái chỗ phức tạp thế có gì hay mà vào.”
Chỉ có lão gia là quan tâm đ ến chuyện công ty, thích thú nói: “Bây giờ chất lượng cuộc sống lên cao rồi, chắc chắn người ta sẽ truy cầu về tinh thần, ta thấy làm một công ty giải trí cũng có tiền đồ đó chứ.”
Tư Sùng Chí cười bật ngón tay cái với ông: “Cao kiến!”
Lão gia lại hỏi: “Là công ty đầu tư hay con tự mình đầu tư.”
“Tiền mở công ty là của con.” Tư Sùng Chí đắc ý nói.
“Nếu làm thì làm lớn luôn, tính cho ta một suất, ta đưa con tiền đầu tư.” Lão gia vui vẻ đập bàn quyết định.
Lão thái thái nói: “Nếu đã kiếm ra tiền, thì tính ta một suất.”
Tư Sùng Chí không vui: “Bố mẹ tưởng là trò chơi chắc.”
Cuối cùng vẫn không thể cãi được hai vị trưởng bối, đành bất lực đồng ý. Bất quá anh ra điều kiện, có thể đầu tư, nhưng không được can thiệp sự vận hành của công ty, tất cả do anh quyết.
Ra khỏi nhà lớn, Cố Vi liếc anh: “Tất cả do anh quyết?”
Tư Sùng Chí nghiêm túc đáp: “Đương nhiên là do em quyết. Nghe em hết!”
“Nếu là do em quyết, sao anh không nói với em?”
“Chuyện này....không phải là tạo bất ngờ cho em sao. Em nghĩ xem nếu đã tham gia diễn xuất khó khăn vậy, chi bằng cứ tự đầu tư chút tiền, chỉ chút tiền thôi nhưng sao này họ phải xem sắc mặt mình chứ không phải mình xem sắc mặt họ.”
Tuy biết chuyện này không sai, nhưng dựa vào tính cách của cô, tự nhiên sẽ không chủ động tìm người xin giúp. Kiếp trước cô cũng phải đi tiếp rượu không ít, mỗi ngày đều uống rượu như nước, cuối cùng dạ dày mới hư. Bây giờ Tư Sùng Chí chắc chắn không để cô đi bán mạng tiếp rượu nữa. Không đi xin người khác giúp cũng không đi tiếp rượu thì dù diễn xuất cao đến mấy cũng sẽ không ai để ý đến.
Chỉ là, vì làm diễn viên mà đi mở công ty, có tùy hứng quá rồi không? Đọc Full Tại
Cố Vi bên này đang còn chuẩn bị tâm lý xây dựng, công ty giải trí của Tư Sùng Chí bên kia đã hừng hực khí thế thành lập rồi.
Anh không đào tạo nghệ sĩ, chủ yếu là đầu tư vào lĩnh vực phim ảnh. Kiếp trước tuy chỉ kinh doanh đồ điện, nhưng lại có đến mấy cô bạn gái trong ngành giải trí nên anh cũng rất rõ về ngành này. Ít nhất anh biết được đầu tư phim nào sẽ nổi, phim nào sẽ chìm.
Nghệ sĩ suy nhất của công ty chỉ có Cố Vi, cho nên tài nguyên dành cho cô là không bao giờ cạn, lại thêm một Tư Sùng Chí sủng cô tận trời, cái gì cũng để tốt nhất cho cô, nên sau vai diễn sóng gió kia, Cố Vi nhận luôn vai nữ chính.
Cố Vi tuy không để tâm đ ến chuyện bắt đầu từ số 0, nhưng đến đã được chống lưng rồi, cô cũng sẽ không giả vờ thanh cao cự tuyệt làm gì. Hơn nữa người chống lưng cho cô lại là Tư Sùng Chí, cô cũng vui vẻ mà nhận thôi.
Cô vẫn luôn tin tưởng vào diễn xuất của mình, kiếp trước đã diễn nhiều vai vậy rồi, sớm đã không có vấn đề gì.
Bộ phim đầu tiên công ty đầu tư tuy không phải đại chế tác nhưng đạo diễn cũng được xem là có tiếng trong giới. Vị đạo diễn này ban đầu nghe nói bên đầu tư đã sắp xếp nữ chính trước có chút không bằng lòng, ông muốn tự mình chọn diễn viên, nhưng sau khi gặp Cố Vi, đạo diễn vừa kinh ngạc vừa vui mừng, cảm thấy Cố Vi chính là hình tượng mà ông đang tìm kiếm.
Do đó hai bên rất nhanh đã ký kết xong.
Tối hôm đó, Cố Vi tỉnh dậy từ ác mộng, người vẫn chưa hoàn hồn, nước mắt chưa ngừng chảy.
Tư Sùng Chí nghe thấy động tĩnh cũng lập tức tỉnh dậy, thấy Cố Vi khóc, đau lòng ôm cô vào lòng.
“Sao thế? Em gặp ác mộng à?”
Có thể khiến cô khóc như đứa trẻ thế này, chỉ có thể là một giấc mơ buồn.
Cố Vi ôm lấy anh, không nói gì, chỉ có tiếng khóc nấc.
Tư Sùng Chí vỗ vỗ vai cô, nhẹ dỗ cô: “Bảo bối, đừng khóc, em khóc làm anh nát cả ruột gan.”
Cố Vi khóc nửa ngày, mới nhát gừng nói: “Anh sao có thể, sao có thể chết cùng em, anh có bị ngốc không!”
Tư Sùng Chí đơ người một chốc rồi lại ngay lập tức dỗ cô: “Ừ ừ ừ, anh ngốc nhất, ngoan, em đừng khóc, em mơ thấy kết cục rồi?”
Anh cúi người hôn lên trán cô: “Không có em, mỗi ngày của anh chỉ thêm khổ sở, chi bằng chết cùng em, như vậy mới có thể giải thoát.”
Cố Vi khịt khịt mũi: “Tư Sùng Chí, em nhớ ra rồi.”
“Nhớ ra rồi? Ý em là sao?”
”Từ lúc em mơ thấy anh ôm em cùng chết, em không còn là người bên ngoài quan sát nữa mà thật sự cảm nhận được cái ôm của anh, cả hôn nữa, như lúc này này. Hơn nữa tất cả ký ức kiếp trước bây giờ đều đã thức tỉnh trong đầu em hết rồi.”
“Thức tỉnh rồi? Bây giờ? Ý em là em bây giờ có tất cả mọi ký ức về kiếp trước?” Tư Sùng Chí kích động hỏi cô.
“Em nghĩ chắc là vậy.” Cố Vi có chút không chắc, cô thấy đầu hơi hỗn loạn, còn có nhiều ký ức hơn, ký ức sau 20 tuổi đều có.”
“Thật khó tin được, sao có thể như vậy, một người sao có thể có ký ức cả hai kiếp!” Tư Sùng Chí có chút không kiềm chế được, lắc lắc hai bả vai cô.
“Tư Sùng Chí, buông ra, đau đầu quá.” Cố Vi hạ giọng, lạnh lùng ra lệnh.
Tư Sùng Chí ngoan ngoãn buông tay, ý cười trên môi càng ngày càng rộng.
Ngữ điệu này, thái độ này, quả nhiên là y đúc cô của kiếp trước.
Tư Sùng Chí đỏ mắt, nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng ôm chặt lấy cô, áp đầu cô vào ngực mình, thấp giọng gọi: “Bà xã, bà xã, bà xã.....”
Nghe giọng nói đầy ủy khuất của anh, Cố Vi cũng đỏ cả mắt, đưa tay ôm lấy anh: ‘Chồng à, em yêu anh.”
Kiếp trước, điều tiếc nuối cuối cùng của cô chính là đã nói quá ít câu “em yêu anh”. May mà, hai người có thể quay lại thời gian để nói ba chữ này.
Dì Lưu phát hiện, sau một đêm, nữ chủ nhân của nhà họ như đã thay đổi, nhưng cụ thể thay đổi thế nào thì bà không rõ. Vẫn là bộ dạng lạnh lùng đó nhưng ánh măt sắc bén hơn, dì Lưu bị cô nhìn mấy lần mà da gà nổi tùm lum.
Buổi sáng như thường lệ vẫn là cháo sườn, bà chủ hôm nay dậy sớm nhưng không ăn lấy một miếng, chỉ ăn một bán cháo trắng.
Mà ông chủ sau khi ăn cháo với quẩy xong lại hạ lệnh từ ngày mai bữa sáng không có đồ dầu mỡ nữa.
Chẳng trách hôm nay ông chủ rất an tĩnh, một bà chủ thế này quả thật quá đáng sợ rồi!
Ăn xong bữa sáng, Cố Vi định đến công ty một chuyến, Tư Sùng Chí đã sắp xếp cho cô một ekip, cô cần đến xác nhận một chút.
Tư Sùng Chí lấy khóa, đưa cô đến công ty. Đọc Full Tại
Từ hồi thành lập công ty anh đã tính công ty không được xa công ty tổng quá, như vậy anh đi qua đi lại cũng tiện hơn.
Sau này phát hiện tổng công ty có một tầng còn trống, anh liền lấy việc công làm việc tư, chuyển công ty mới vào đây.
Sau khi hai người lên xe, Cố Vi nói với anh: “Cho em một chiếc xe đi, như thế cũng tiện hơn, anh không cần phải đón tiễn em nữa.”
Tư Sùng Chí ủ rũ nói: “Đến thú vui đưa đón em mà cũng bị tước đi, em tàn nhẫn thế.”
“............” Cố Vi cạn lời nhìn anh: “Anh không thể cứ xoay quanh em mãi được.”
“Đời này anh chỉ có một mục đích, chính là xoay quanh em.”
Cố Vi trợn mắt nhìn anh, sau đó chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, bất lực nói: “Tùy anh.”
Đến công ty, Tư Sùng Chí không đến phòng làm việc mà đi cùng Cố Vi đến công ty giải trí.
Đối với hành vi dính người này của anh, Cố Vi từ bỏ khuyên nhủ, để anh thích làm gì làm.
Cô phát hiện ekip Tư Sùng Chí chọn cho mình quá khoa trương, riêng thế thân cũng đã ba người.
Cố Vi nháy mắt thấy đau cả đầu: “Em chưa đóng phim, anh đã sắp xếp nhiều thế thân vậy rồi?”
Tư Sùng Chí cười hắc hắc: “Thì phòng trước vẫn hơn chứ.”
“Giải tán, nhiều nhất cũng giữ lại một người thôi.” Cô kiên quyết nói.
Cuối cùng lại làm một cuộc điều chỉnh nhân viên nhưng ánh mắt Tư Sùng Chí lại rất rực rỡ : Vợ anh soái quá đi!