Hai năm sau.
"Điềm Điềm, chậm thôi con"
Sở Tâm Nhi đi theo con gái dịu dàng nhắc nhở, cô nhìn thấy con gái hoạt bát chạy nhảy liền cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Điềm Điềm chạy theo chú mèo con thích chí cười tít mắt, trên người mặc chiếc váy công chúa màu hồng mái tóc được kẹp một cái nơ màu đỏ vô cùng xinh đẹp. Cô bé chu môi làm trò khiến Sở Tâm Nhi bật cười.
"Mẹ...mẹ ôm ôm..."
Điềm Điềm dang hai tay trắng nõn mũm mĩm về phía Sở Tâm Nhi ngọt ngào nói.
Sở Tâm Nhi đi tới bế con gái lên đi vào bếp "Điềm Điềm, rửa tay đi con".
Ngay lập tức hai cánh tay xinh xắn của Điềm Điềm đưa ra trước vòi nước rất thuần thục rửa tay sạch sẽ. Sở Tâm Nhi thấy con gái làm tốt liền hôn lên má Điềm Điềm khen ngợi
"Điềm Điềm nhà ta giỏi quá".
Bà Hạ và Nhược Lan từ trên gác đi xuống thấy Điềm Điềm ngồi ngay ngắn trên bàn ăn liền cười nói
"Hôm nay Điềm Điềm lại chờ bà nội với bà ngoại rồi, thật xin lỗi con nha".
"Không sao đâu...bà...nội...bà ngoại"
Giọng nói ngọng nghịu pha lẫn sự non nớt của Điềm Điềm vang lên khiến hai người bật cười thành tiếng.
Mọi người chuẩn bị ăn cơm thì cũng là lúc Hạ Minh từ công ty trở về, anh thay dép đi vào trong chào mẹ rồi nhìn sang con gái yêu tươi cười
"Điềm Điềm, xem bố mua gì cho con này".
Điềm Điềm tụt xuống khỏi ghế chạy tới chỗ anh liền thích thú vỗ tay
"A...bố mua búp bê công chúa...yêu bố..."
Kèm theo tiếng vỗ tay Điềm Điềm còn hào phóng tặng cho anh một nụ hôn ngọt ngào.
Hạ Minh đặt túi tài liệu xuống bế Điềm Điềm lên xoay một vòng khiến con bé thích chí cười khanh khách.
Sở Tâm Nhi giúp chị Lý bê món cuối cùng ra thấy hai bố con vui đùa liền nói
"Hai bố con vào ăn cơm nào".
Trong bữa cơm Điềm Điềm liên tục làm những trò nghịch ngợm trêu chọc mọi người cười thành tiếng, điểm này rất giống với tính cách của Sở Tâm Nhi.
Ăn tối xong Hạ Minh và Sở Tâm Nhi lái xe đưa con bé sang nhà Lý Tịnh chơi với con trai của cô ấy.
Mặc dù sinh sau mấy tháng nhưng Điềm Điềm luôn thích bắt nạt anh làm Sở Tâm Nhi vô cùng đau đầu
"Điềm Điềm ngoan, không được bắt nạt Bắc Bắc".
Điềm Điềm làm như không nghe thấy lời mẹ lại tiếp tục giành đồ chơi của Bắc Bắc làm cậu bé mếu máo nhìn mẹ.
Hạ Minh thấy vậy liền ngồi xuống nhẹ nhàng nói với con gái
"Điềm Điềm, sao lại giành đồ chơi của anh".
Điềm Điềm bĩu môi quay đi không trả lời. Hạ Minh thấy vậy liền hỏi
"Nếu bây giờ anh Bắc Bắc giành búp bê của con, con có cho không?"
"Không cho". Điềm Điềm lắc đầu như trống bỏi.
"Đúng vậy. Anh Bắc Bắc giành búp bê của con con sẽ không thích nên con nghĩ xem con giành ô tô với anh thì anh có thích không?"
Điềm Điềm chau mày làm ra vẻ suy nghĩ một hồi rồi quyết định trả lại cho Bắc Bắc chiếc ô tô đang cầm trên tay.
Hạ Minh thấy con gái hiểu chuyện liền cưng chiều xoa đầu con khen ngợi. Sở Tâm Nhi thấy vậy liền thở dài, con bé này chỉ có anh mới nói được nó mà thôi.
---------
Đêm đến Hạ Minh ôm Sở Tâm Nhi trong lòng liền khẽ nói
"Tâm Nhi, Điềm Điềm đứa bé này tính cách giống hệt em bướng bỉnh như vậy".
Sở Tâm Nhi nghe anh nói vậy liền ngẩng đầu lên không vui nói
"Sao vậy, anh lúc trước không phải luôn miệng nói thích tính cách này của em sao?"
Hạ Minh nhận thấy vợ yêu của mình bắt đầu giận dỗi nên vội vàng xua tay
" Anh có nói gì đâu đến bây giờ anh vẫn thích tính cách của em mà".
Sở Tâm Nhi nghe vậy cũng không thèm nói với anh nửa lời liền xoay người quay lưng lại với anh lầm bầm
" Đừng có đụng vào em".
Hạ Minh ôm lấy cô rối rít xin lỗi qua một hồi Sở Tâm Nhi mới chịu bỏ qua cho anh lần này. Anh ôm cô thì thầm
"Tâm Nhi, chúng ta sinh em trai cho Điềm Điềm đi".
Nói rồi không đợi cô đồng ý đã xoay người nằm lên người cô tay chân bắt đầu không yên phận. Sở Tâm Nhi hai má đỏ bừng vòng tay ôm lấy cổ anh hôn lên môi anh, sau đó là hoan ái kịch liệt.
-----
Lưu Hà nằm trên giường bàn tay xoa bụng tròn vo của mình nói vọng ra
"Ông xã, bảo bảo muốn uống sữa".
Ngay lập tức Tề Hạo pha một ly sữa dành cho bà bầu bưng vào cho Lưu Hà
"Có ngay, có ngay".
Hai người đã kết hôn được một năm nay và bây giờ Lưu Hà đang mang thai ở tháng thứ sáu, cô phải gác lại toàn bộ công việc để ở nhà dưỡng thai. Còn Tề Hạo từ khi kết hôn liền hoàn toàn trở thành một người đàn ông khiến mọi chị em phải mơ ước.
Ban ngày anh đi làm còn buổi tối liền trở về nhà đúng giờ nấu cơm cho vợ. Mọi việc trong nhà Lưu Hà không phải đụng tới anh thay cô làm hết tất cả.
"Ông xã, có phải em mang thai rất xấu xí không?"
Lưu Hà buồn rầu hỏi, cô thật sự không muốn tăng cân đâu mà.
Tề Hạo nhìn vợ liền lắc đầu nguầy nguậy đưa tay lên thề thốt
"Em là người phụ nữ mang thai xinh đẹp nhất mà anh biết, à không xinh đẹp nhất Trái Đất này".
Lưu Hà nghe vậy liền phì cười, cuộc sống hạnh phúc này là nằm ngoài sức tưởng tượng của cô.
"Ông xã, em yêu anh".
"Anh cũng yêu em, bà xã".
------
HẾT