Trong bóng tối, mọi người đều trầm mặc, câu chuyện mà ông Yamaa Yuuzi kể khiến ai nấy lặng người, bâng khuâng.
- Về sau thế nào? Chắc đó là nguyên nhân khiến ông cụ phải giải ngũ? Quan Kiện hỏi.
- Từ sau sự kiện ấy, cha tôi không thể làm giải phẫu nữa. Ông Kuroki Katsu chiếu cố là bạn cũ với nhau nên không thi hành kỷ luật gì cả, cho phép cha tôi xuất ngũ. Tất nhiên là phải thề giữ bí mật về "bộ đội ". Còn đứa trẻ đã nhận bộ não của Hà Linh Tử thì lại sống, thật lạ lùng. Hình như trong đám trẻ con ấy có vài đứa sống được trong thời gian ngắn. Trước khi rời Giang Kinh, cha tôi đã bí mật đem được đứa bé nhận bộ não của Hà Linh Tử ra ngoài, rồi đưa cho một nữ tu sĩ, nhờ bà ấy đem đến cho cô nhi viện chăm sóc"
Khi ông Yamaa Yuuzi nói đến đây, Quan Kiện chợt nảy ra ý nghĩ, bèn nói: "Xem chừng, có kẻ rất coi trọng việc giữ kín điều bí mật kia, cho nên mới giết nhiều người như thế. Tài liệu này của ông cụ Yamaa Tsuneteru viết không những là chứng cứ rành rành về chiến tranh vi trùng và các thí nghiệm trên cơ thể sống cực kỳ vô nhân đạo mà quân Nhật đã làm ngày trước, nó còn gợi mở cho chúng ta về một điều bí mật lớn, bọn họ đã tạo nên những "chiến binh có khả năng đặc biệt" siêu phàm, những người ấy hiện ở đâu? Ý nghĩa của họ trong quân đội ngày trước như thế nào... Điều này rất đáng để người ta suy ngẫm. Nhưng tôi còn chưa rõ điều: Tại sao ông lại biết được những chuyện này?"
- Anh nên nhớ ông Yamaa Tsuneteru là cha tôi! Ông Yamaa Yuuzi cố ý "đơn giản hóa" các vấn đề khác xung quanh câu chuyện dị thường này.
- Nhưng, ông vừa nói là ông cụ Yamaa đã thề "giữ bí mật về bộ đội "...
- Cha tôi đã mất cách đây năm, việc giữ bí mật ấy đã không còn là gánh nặng đối với cha tôi nữa. Câu nói có vẻ như cực đơn giản của ông, xem chừng còn khó hiểu hơn cả sách nhà trời!
Quan Kiện ngẫm nghĩ về câu nói của ông ta, rồi lại hỏi: "Tôi có cảm giác rằng ông chưa nói hết. Còn đứa trẻ đã được ông cụ cứu ra..."
- Người ấy là cha anh. Ông Quan Thiệu Bằng!
- Ôi... thì ra là thế?
- Quan Kiện, Yasuzaki Satiko và ông Inouse Hitoshi đều kinh ngạc kêu lên.
Xem ra, tất cả đều không phải là ngẫu nhiên.
- Chỉ hiềm cha anh thì không có biểu hiện gì lạ, khả năng đặc biệt chỉ thể hiện ở con người anh. Có lẽ điều này phù hợp với hiện tượng di truyền gián đoạn thế hệ mà lý luận sinh lý học y học vẫn nói là rất thường gặp. Mặt khác, khả năng đặc biệt của anh biểu hiện cũng khác Hà Linh Tử. Bà ấy có thể đoán tương lai, còn anh thì chỉ có thể nhìn thấy trước các nguy hiểm cận kề. Nhất là cảm giác đau kỳ lạ của anh thì... hình như... hình như thân thể anh có thể cảm nhận nỗi đớn đau của người bị chết oan.
Đây chính là ý nghĩa sự tồn tại của mình!
- Có lẽ, đó chính là "nỗi đau của đom đóm"! Tiến sĩ Yamaa còn nhớ bài từ mà cụ thân sinh sáng tác không? Tôi có thể đọc thuộc lòng. Quan kiện khẽ ngâm bài từ của ông Yamaa viết sau khi Hà Linh Tử bỏ đi lần thứ hai, ông nhận được vật kỷ niệm vẽ con đom đóm. Hết sức thống thiết
Đề sen sánh cùng
Phòng có đôi én.
Hai ba năm đồng tâm.
Người người muôn trùng quyến luyến.
Muốn được sớm chiều chung màn ấm, cùng vẽ mày ngài,
Cùng họa ước nguyện bình sinh...
Mấy câu "Đom đóm biết về đâu... mai rụng, lệ nến tràn nham nhở" tuy chỉ nói về nỗi đau tình duyên đứt đoạn, nhưng ngẫm về cuộc tái ngộ sau này của người ở cái nơi này thì nỗi đau về sau mới thực là thấm sâu ghê gớm.
Lúc này nhà báo Kurumada bỗng vội vã đi vào, nói rất hào hứng: "Đã liên lạc được với anh cảnh sát Ba Du Sinh, họ sẽ đến đây ngay. Tôi cũng đã báo cho lãnh sự quán Nhật Bản, sẽ có người đến để cùng làm việc với cảnh sát Giang Kinh giải quyết số tác phẩm gốm sứ mà ông Yamaa Yuuzi đã tìm thấy. Tiến sĩ Yamaa đã đi lại được chưa?"
Ông Yamaa nói: "Đầu óc thì tỉnh rồi nhưng chân tay vẫn nhão ra, không cựa quậy được".
- Thế thì ông cứ cho tôi biết các đồ sứ ấy đang ở đâu, tôi sẽ canh giữ cho, và giao ngay cho cảnh sát đã – Ông Kurumada nói.
- Chi bằng các vị dìu tôi đi đến chỗ đó để tìm.
- Được, thế thì phiền anh Quan Kiện và cô Satiko ngồi chờ lát nhé! Hai vị nhà báo đỡ ông Yamaa đứng lên, nhưng không sao dìu đi được, vì khổ người ông rất cao to.
Quan Kiện nói: "Tuy nhiên, cũng muộn mất rồi. Không rõ các vị đã tiêm cho chúng tôi thuốc gì, đúng là đã tỉnh lại được nhưng chân tay còn tệ hơn trước. Không cần tác động đến hành tủy mà có thể gây tê rất rộng, thuốc gì mà tài thế?"
- Sao thằng nhãi kia cũng nhận ra được nhỉ? – Kurumada hỏi.
- Ông Inouse Hitoshi thao tác rút thuốc, tiêm thuốc rất chuyên nghiệp, trái hẳn với lời các vị vẫn tự nhận là "con mọt sách", các vị xuất hiện cũng rất đúng lúc, chục năm trước cha của Satiko bị giết, năm năm trước có vụ cướp đồ sứ và giết người, gần đây xảy ra hàng loạt án mạng... Một sợi chỉ xuyên suốt tất cả, thì dường như vị cùng hợp tác, nên mới khiến cho các vụ án trở nên tuyệt đối kín kẽ như vậy!
- Còn việc tại sao hai vị muốn có được các đồ sứ kia, tôi cho rằng, vấn đề rất có thể nằm ở câu chuyện lịch sử mà ông Yamaa Yuuzi vừa kể. Ông cụ Yamaa Tsuneteru là người tốt, không muốn câu chuyện bi ai ngày xưa bị vùi đi, nhưng ông cụ cũng là người nhu nhược, nên đến chết vẫn không dám công bố sự thật với đời. Đặc biệt là cách đây năm năm, khi gia đình các nạn nhân của chiến tranh vi trùng đã rầm rộ tố cáo chính Phủ Nhật Bản, ông cụ nhất định sẽ nghĩ cho sự an toàn của gia đình, của con trai Yamaa Yuuzi và các con cháu. Trước đó, chắc chắn ông cụ đã từng bị đe dọa.
- Đúng thế đấy! Ông Yamaa Yuuzi nói. Hai vị nhà báo muốn có được "Huỳnh hỏa trùng tương vọng" vì tác phẩm gốm sứ nghệ thuật ấy đã ghi lại giai đoạn lịch sử của quân đội Nhật mà chưa ai biết đến.
- Đồ giả "Huỳnh hỏa trùng tương vọng" bị đập vỡ ở đây, chứng tỏ vị đang muốn có được cái bí mật bên trong đồ sứ! Chắc ông cụ Yamaa Tsuneteru đã ghi chép lại tất cả, cất giấu trong tác phẩm. Các vị không hề mong nó được thấy ánh mặt trời! Các vị là ai? Tại sao lại biết rõ tất cả mọi việc? Các vị có quan hệ thế nào với Kuroki Katsu? Quan Kiện đã hiểu ra tất cả.
Ông Yamaa nói: "Để tôi phát huy trí trưởng tượng xem nào. Vào thời đại Nara tương đương với thời thịnh Đường Trung Quốc, có viên tướng nổi tiếng, cũng là huynh đệ hoạn nạn có nhau. Hai vị này đã trở thành hai họ tộc thế gia là Kuroki và Inouse. Ông Inouse Hitoshi ạ, tôi ngờ rằng ông là con út đã tự sát rất ly kỳ của ông Kuroki Katsu – chàng trai tài ba cũng học y khoa. Chính là ông! Ông đã được đổi danh tính, rồi trở thành phần tử thuộc chủ nghĩa quân phiệt, sang Trung Quốc làm gián điệp. Cho nên ông không thể dùng họ Kuroki, phải đổi sang họ Inouse là một họ rất được gia tộc ông tôn kính. Và, chắc Kuroki Katsu cũng chưa chết, ông ta thao túng tập đoàn cánh hữu... các người... có phải các người chính là hung thủ sát hại cha tôi không?"
Inouse Hitoshi tức tối quát: "Đừng lắm lời nữa! Ông có chịu nộp "Huỳnh hỏa trùng tương vọng" ra không?"
- Nếu tôi nói ra thì các người cũng không để cho tôi sống sót đâu! Tuy nhiên tôi đã bố trí cả rồi. Cha tôi đã cho tôi biết tất cả, đã có những người khác biết rõ, nếu tôi bị hại thì sự thật sẽ lập tức được đăng trên đầu trang nhất các tờ báo lớn! Các người đã sai to vì đánh giá thấp ảnh hưởng và nhân cách của tôi! Ông Yamaa Yuuzi vẫn rất điềm tĩnh khiến Quan Kiện phải thầm khâm phục.
- Thực ra, chỉ cần mọi người đều kín mồm kín miệng thì địa ngục sẽ bớt đi không ít oan hồn, Kurumada nói.
- Nhưng nếu cứ thế thì tức là tha hồ để cho cái ác hoành hành, nhân gian này sẽ biến thành địa ngục giống như nơi này cách đây nửa thế kỷ. Quan Kiện chỉ có thể trong bóng tối nhìn rõ sự tà ác của "nhà báo" này!
Kurumada cười khẩy: "Thế thì đành để cô bạn trẻ này xuống địa ngục vậy! Họng súng tì vào đầu Yasuzaki Satiko"
Ông Yamaa kêu lên: "Đừng, đừng nên! Để tôi nói vậy". Nhưng đã muộn. Câu nói của ông đồng hành với tiếng súng nổ vang.
Khẩu súng trong tay Kurumada văng xuống đất.
Inouse Hitoshi chạy vọt ra cửa, nhưng đã bị những chùm ánh sáng đèn pin chiếu thẳng vào mặt. Có người hô lên "Cấm nhúc nhích!"
Lại có thêm nhiều ánh đèn pin. Cảnh sát Trần và số cảnh sát hình sự vũ trang đầy đủ đã vây chặt Kurumada và Inouse Hitoshi.
Nhiều tiếng bước chân lại vang lên, Ba Du Sinh cũng chạy đến ngay, anh hít thật sâu hơi lạnh, rồi nhìn Kurumada nói "Quả nhiên, đúng là các người!"