Quan Kiện và Satiko không dám tin vào cảnh tượng trước mắt họ. Kikuchi Yuji tay đeo găng đen, lăm lăm khẩu súng, bên cạnh anh ta là ông Yamaa Yuuzi đang bị còng tay.
- Chúng tôi đã nhìn thấy các người từ xa rồi! – Ông Yamaa nói.
Chỉ được nói tiếng Nhật, cô Satiko sẽ dịch lại!
Kikuchi Yuji gắt lên, rồi ném cho Satiko chiếc còng số tám.
- Còng Quan Kiện lại!
Satiko giận dữ nhìn Kikuchi Yuji, không nhặt chiếc còng lên. Kikuchi Yuji lạnh lùng nói "Tôi có vài phương án, trong đó có phương án giết hoặc đánh bị thương cảhai người. Tuy nhiên đó không phải là thói quen của bọn đạo chích chúng tôi. Nhưng nếuhai vị không chịu hợp tác thì tôi đành phải giết vậy! Cô bảo với hắn rằng nếu hắn không chịu còng, thì tôi giết cô trước! Dù sao thì cảhai vị cũng chẳng có giá trị gì đối với tôi!"
- Này, nếu anh giết họ thì tôi sẽ không cho anh biết chỗ cất giấu đồ sứ nữa! ông Yamaa nghiêm khắc nói.
Satiko kêu lên: "Sao? Đồ sứ? đồ sứ nào?"
Quan Kiện đã hiểu ra tình thế lúc này, anh nói: "Satiko, đừng ngại, cứ còng tôi đi!" Anh nhận thấy Kikuchi Yuji hết sức cảnh giác, hắn là dạng lọc lõi, nếu mình manh động tất sẽ dẫn đến tổn thất không cần thiết.
- Cô hãy bật thang máy để chúng tôi cùng xuống! – Kikuchi Yuji ra lệnh.
- Thang máy đi xuống, mọi người bước đến cái cửa kia. Ông Yamaa nói "Để tôi mở cho!". Ông mở một cái hộp gỗ nhỏ, xê dịch cầu dao, ổ khóa tròn trên cửa bỗng kêu "xoạch" tiếng. Kikuchi Yuji nói: "Hai cô cậu trẻ tuổi sao vẫn đứng đó? Mở cửa đi!"
Quan Kiện hỏi: "Nhưng mật mã..."
Ông Yamaa nói: "Hai người đã đoán ra mật mã kia, thì chắc chắn phải đoán ra mật mã ở đây chứ!"
Đầu Quan Kiện bỗng sáng ra: là số mộ của Hà Linh Tử.
Cửa đã mở, lạimột cơn đau ập đến khiến anh rùng mình. Anh bị co giật toàn thân, rồi đau nhức khắp cơ thể, không sótmột chỗ nào!
Có lẽ trung tâm nghiên cứu này đúng làmột nơi, "có ma" hễ đi xuống dưới thì anh bị đau kinh khủng.
Anh chợt nhớ đến những lời nói của Du Thư Lượng, ý nghĩa của sự tồn tại của mình chắc không phải là để chịu đau?
Satiko nhận ra Quan Kiện đang phải đau đớn, cô khẽ nói: "Nào, nhìn đi, nhìn xem Công ty Đại Đông Á tu sửa một năm rưỡi, đã huy hoàng đến đâu..."
- Này, hai người coi chừng! Cấm thì thầm nhỏ to, kẻo tôi sẽ không nể đâu! Kikuchi Yuji gay gắt nói.
- Một mùi ẩm mốc cực khó chịu bốc lên nhức mũi, khiến mấy người này vốn đều thiếu ngủ phải choáng váng. Phía trước hình như là một hành lang dài và tối. Kikuchi Yuji bắt Quan Kiện chiếu đèn pin đi trước dẫn đường. Hai bên là những căn phòng nhỏ, lắp cửa gỗ, có vài gian là cửa song sắt, chẳng khác gì nhà tù.
Chân Quan Kiện bỗng bị vấp, Anh hít vào hơi khí lạnh.
Satiko bước lên, cô kêu "ôi..." kinh ngạc.
Một bộ xương khô nằm trên lối đi. Ánh đèn rọi vào đầu lâu. Hai hốc mắt đen ngòm, không trống rỗng, mà toát ramột vẻ kinh hãi và phẫn nộ.
Chắc là ảo giác! Quan Kiện lắc đầu như muốn xua đuổi nỗi ám ảnh này.
Không thể xua đi, nỗi sợ hãi mới lại nảy sinh.
Đã học ba năm y khoa, đã học giải phẫu cơ thể, giải phẫu cục bộ, giải phẫu bệnh lý, Quan Kiện không sợ điều gì về thi thể, nhưng bộ xương khô này bỗng xuất hiện trong bóng tối vẫn khiến anh run rẩy cảm thấy có điều chẳng lành. Kikuchi Yuji làu bàu, rồi hỏi "Cất giấu ở đâu?"
Ông Yamaa nói "Cứ đi tiếp!"
Đi được quãng, Satiko lại kêu lên tiếng, phía trước lại có mấy bộ xương! Quan Kiện đã hiểu rõ tại sao khi mới bước vào anh thấy đau ngay: gần đây hễ đến nơi tử khí nặng nề thì cơn đau lại ập đến. Nơi này đã từng là địa ngục như thế nào? ở cuối hành lang là ngã ba, hành lang chắn ngang chạy dài sang trái sang phải. Hai bên hành lang vẫn có các gian riêng biệt nho nhỏ.
- Sao mãi vẫn chưa đến? Kikuchi Yuji bắt đầu khó chịu
Đi thêm chừng bảy tám chục mét, lại đến cuối hành lang, lại có ngã ba và hành lang dài dài như vừa rồi. Quan Kiện giơ đèn soi bên, khi soi sang bên phải anh bỗng khựng lại. Đèn pin rơi xuống đất. Người anh như đông cứng. Satiko nhặt đèn pin lên, chiếu về phía trước. Cô đã hiểu ra, ánh đèn yếu ớt rọi về phía cuối hành lang, ở đó có chiếc bàn sắt, bên trên hình như có người đang nằm. Một ngọn đèn treo trên cao, chính là "bọn chúng", là cảnh tượng Quan Kiện vẫn gặp trong ác mộng, trong ảo giác, trong các lần thí nghiệm.
Mọi nguồn cơn là ở đây, Kikuchi Yuji cũng "hừ" tiếng.
- Đây là nơi nào vậy?
- Phương hướng thì vẫn đúng! Ông Yamaa nói. Kikuchi Yuji "ừ hữ"bán tín bán nghi. Cả người cùng bước lên, vừa đi vừa quan sát kỹ bên tường. Vẫn là các gian nho nhỏ, Quan Kiện dường như nhìn thấy bên trong các gian nhà và các ô nhà tù này có những đôi mắt phẫn nộ. Thỉnh thoảng anh vẫn vấp phải những bộ xương khô lăn lóc dưới đất, như có ý ngăn cản bước chân của họ.
- Rồi họ cũng bước đến trước cái bàn sắt. Cái bàn khá to, một bộ xương người đang nằm ngửa trên đó.
Một thanh đao quân dụng Nhật Bản, lưỡi hơi cong, chổng ngược, nằm giữa bên xương đùi.
Quan Kiện đứng ngây ra hồi, Satiko nói: "Nhìn này!"
Ở đuôi thanh quân đao đeo một mảnh gỗ nhỏ.
Lạ thật! Satiko nhìn vào chuôi dao. Để tránh hạ thấp tinh thần thượng võ, quân nhân Nhật Bản thường không đeo vật trang sức cho đao kiếm, ngay các thứ bùa hộ mệnh cũng rất hiếm thấy. Mảnh gỗ này hẳn phải có ý nghĩa đặc biệt chi đây. Lấy ra xem nào! Kikuchi Yuji nói, Anh ta thường rất hứng thú với những đồ châu báu không thuộc về mình nên tạm thời quên cái chuyện tác phẩm nghệ thuật gốm sứ.
Đèn pin soi vào lòng bàn tay Satiko. Mảnh gỗ ấy có lớp, bên cạnh có cái khớp nhỏ, đẩy cái khớp, thì mảnh gỗ tách ra, thấy một tấm ảnh nhỏ dán trên bề mặt của một mảnh gỗ: ảnh quân nhân và phụ nữ chụp chung.
Yasuzaki Satiko nói: "Người này... thi thể này là ông nội em!"
Nó vốn là bức ảnh rất to, treo ở giữa đại sảnh gia đình Yasuzaki ở Nara, cho nên Satiko thoáng nhìn là nhận ra ngay. Nhìn vị trí thanh đao, chuôi dao chĩa về phía sau, có thể đoán rằng thanh đao vốn được cài trước bụng, khi xác bị phân hủy, thì thanh đao bị rớt xuống bàn.
- Nếu người này không phải ông em, mà là người bị ông em giết, thì ông em không đời nào lại để lại vật kỷ niệm quan trọng của gia đình ở đây. Đây chắc chắn là ông em! Không ngờ em đã vô tình tìm được câu trả lời mà cha em đã suốt đời cất công tìm kiếm!
- Đúng ra, đó là kết quả của sự nỗ lực đặc biệt của em.
Yasuzaki Satiko im lặng hồi lâu.
- Nhìn này! Quan Kiện soi đèn pin lên bức tường phía sau cái bàn sắt. Phía trên cao có vẽ cái phù hiệu nho nhỏ giống hệt nhau, đó là hình cái giá sắt lạ lùng quái dị ở bên bức tường sân sau Trung tâm nghiên cứu! Nó cũng chính là hình vẽ bằng máu nằm giữa lớp vải được cắt trổ của ông ngoại Lưu Thạch Tài năm xưa!
Họ lại xem tiếp các chỗ khác. Khi ánh đèn chiếu lên trên đỉnh tường bên hành lang, họ cũng thấy những hình vẽ tương tự. Từ nãy lần mò đi vào nên chưa để ý, có lẽ suốt bức tường đều có hình vẽ này cũng nên!
- Dù đây là cái gì, nhưng chắc nó là dấu hiện na ná như loại totem (Vật tổ của bộ lạc hoặc dân tộc) có ý liên quan đến ý nghĩa tồn tại ở nơi này.
Ông Yamaa bỗng lên tiếng "Cứ xem bên kia thì biết ngay!"
Cách họ không xa là căn phòng rất rộng, bên trong có chiếc bàn sắt cỡ lớn, phía trên cũng treo đèn. Sát tường có kê số bàn ghế, còn có số cái giá đỡ và nhiều thứ chất đống như dao, cưa, kéo, panh... Điều lý thú là ở mạn tường còn treo tấm vải đen. Quan Kiện bước đến, vén tấm vải ra. Dưới tấm vải đen là tấm vải trắng, trên có bức tranh màu, một sơ đồ giải phẫu hệ thần kinh của con người!
Quan Kiện kinh ngạc, rồi lẩm bẩm "Thế là anh đã hiểu ra ý nghĩa của nó rồi!"
Satiko hỏi "là gì?"
Quan Kiện nói: "Em nhìn lại cái hình vẽ trên đỉnh bức tường, thoáng nhìn, nó giống cái gì?"
- Giống hình người.
- Đúng, anh cho rằng hình vẽ của ông cụ Đinh Nhất Thuận, ông ngoại của Lưu Thạch Tài và hình vẽ ở đây là , đều diễn tả hệ thần kinh của con người. Phía trên là đầu người, cái trụ đi xuống là hành tủy, dưới nó tựa như xương hông, là nơi bắt đầu của thần kinh tọa chủ yếu điều khiển chi dưới. Ông Đinh Nhất Thuận nhìn thấy bên trong có nhiều hình vẽ này, lại thấy giống hình cái giá sắt ngoài sân, thì đoán rằng nó là hình vẽ có tính chất tiêu biểu, bèn vẽ lại vào mảnh vải kia.
Satiko nói "Vậy đây vốn là nơi như thế nào?"
"Tương tự như " Thực ra từ trước lúc nhìn thấy hài cốt ông Yasuzaki Munemitsu, Quan Kiện đã đoán là như vậy. Lúc này, hài cốt ông Yasuzaki Munemitsu, công trình "tu sửa" bí hiểm của Công ty Dược phẩm Đại Đông Á, các ảo giác của anh, bàn mổ trong hiện thực... dường như đang xác nhận cho sự phỏng đoán này. Cấu tạo kiến trúc ngầm và những gian nhà nhỏ chẳng phải là để giam giữ đám tù nhân làm vật thí nghiệm hay sao? Còn gian nhà to này với bức vẽ sơ đồ giải phẫu đều thể hiện rất có thể đây là nơi mổ xẻ làm thí nghiệm trên cơ thể người. Nhưng Quan Kiện vẫn không thể hiểu nổi tại sao mình đã nhiều lần "nhìn thấy" cảnh tượng bàn mổ và xác chết ở trên.
Anh chợt nhớ ra rằng, hình như kể từ khi giáo sư Nhiệm chuyển phòng thí nghiệm đến Trung tâm nghiên cứu Y dược Đông Tây thì anh mới bắt đầu nhìn thấy cái hành lang dài, cái bàn mổ và xác chết.
Tại sao mình lại dự kiến được cái chết?
E rằng đây là câu hỏi không bao giờ có thể giải đáp được rõ ràng. Tại sao ông Yasuzaki Munemitsu lại tự sát trên cái bàn này?
Satiko hỏi: "Chắc chắn tiến sĩ Yamaa phải biết rõ nơi đây?"
Kikuchi Yuji sau khi đã hết cảm giác hiếu kỳ cũng thấy ghê rợn trước cảnh tượng xung quanh, anh ta gắt lên. "Thôi, đừng chần chừ nữa. Tiến sĩ Yamaa! Nếu ông không cho tôi biết các đồ sứ kia ở đâu, thì tôi sẽ ra tay với người này ngay!"
Ông Yamaa lạnh lùng nói: "Tôi chẳng rỗi hơi để đưa anh vào mê cung làm gì! Đồ sứ ở trong gian nhà ngay phía sau, anh vào xem đi"
Kikuchi khua khẩu súng: "Tất cả cùng vào!"
Gian nhà phía trước cũng rộng như thế, sàn nhà có đầy các mảnh vụn thủy tinh. Quan Kiện lom khom nhìn một lát, rồi nói: "Hình như là các ống nghiệm, bình đốt cồn bị vỡ chứng tỏ đã suy đoán đúng". Ông Yamaa nói "Cứ quan sát thêm xem sao". Kikuchi Yuji thì "hừ hừ" lạnh lùng, rọi đèn pin vào chỗ nói: "Cô Satiko! Nhặt cái mảnh không phải thủy tinh lên"
Đó là mảnh sứ màu xanh sẫm, Satiko thận trọng cầm lên ngắm nghía rất kỹ, rồi "ôi..." một tiếng. Ông Yamaa nói: "Cô Satiko tiếp tục tìm xem có còn nữa không?"
Satiko lại nhặt được hơn chục mảnh nữa, to nhỏ khác nhau, có mảnh màu sắc gần giống mảnh vừa nãy, có mảnh thì khác hẳn. Satiko lựa vài mảnh rồi ghép lại với nhau thì được hình thù na ná như lọ hoa. Quan Kiện càng nhìn càng ngạc nhiên: "Nó là..."
Satiko đứng dậy, đưa mảnh sứ cho Quan Kiện. Trên đó có hình con đom đóm rất quen thuộc đối với anh.
- Huỳnh hỏa trùng tương vọng!
Quan Kiện kêu lên kinh ngạc.
Ông Yama nhìn Kikuchi Yuji đang kinh ngạc chết điếng, nói: "Anh đã nhìn thấy báu vật mình vẫn đêm ngày khao khát rồi chứ? Chúng đã bị đập vỡ! Nếu muốn, anh có thể đem chúng về, nhưng anh phải thực hiện lời hứa là để cho chúng tôi được sống!"
Kikuchi Yuji bỗng ra lệnh cho Satiko: "Đưa tôi mảnh ở trên cùng!"
Satiko đưa cho Kikuchi Yuji, tay anh ta khẽ mân mê mảnh sứ vỡ, mắt vẫn không rời người. Bỗng anh ta gầm lên tiếng trầm đục rồi sẵng giọng: "Ông Yamaa! Ông khiến tôi rất thất vọng!"
- Chẳng lẽ đây không phải thứ mà anh cần à?
Kikuchi Yuji nói "Đây đúng là "Huỳnh hỏa trùng tương vọng" nhưng nó là đồ giả! Đồ thật thìhai đầu há rộng, sâu vào chừng phần có thể sờ biết độ dày của nó khoảng milimet, thứ này tuy rất giống nhưng có thể thấy ngay nó dày ít ra là gấp rưỡi đồ thật. Cái mánh khóe vặt này của tiến sĩ Yamaa có thể lừa kẻ mới vào nghề, nhưng là sự sỉ nhục đối với dân chuyên nghiệp như tôi đây!"
- Anh lựa chọn thứ "chuyên nghiệp" này đã làmột điều sỉ nhục! Ông Yamaa không chút sợ hãi.
- Đã có người đem "Huỳnh hỏa trùng tương vọng" giả đến đây đập vỡ...
Quan Kiện điều chỉnh lại suy nghĩ của mình, sau khi nghe Satiko phiên dịch.
Kikuchi Yuji quát to: "Yamaa Yuji! Đây là trò bỡn cợt của ông! Ông không thể không biết nó là đồ giả! Đồ thật đâu rồi? Để ở đâu?"
Ông Yamaa bình thản nói: "Đây là tất cả những gì mà tôi biết. Tiếc rằng lúc ở phòng làm việc anh đã bắt tôi ngừng gọi điện thoại. Nếu không, anh đã biết rồi! Tôi đang định nói về những mảnh vỡ này!"
- Già mồm xảo trá! Nếu chỉ định nói về đồ giả này, thì ông hà tất phải gọi điện đánh thức đối phương vào lúc giờ sáng! Xem ra, ông cố tình không chịu nói thì chớ trách tôi tàn nhẫn, cạn tình!