Nỗi Đau Của Đom Đóm

chương 54

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sau khi chia tay với Lưu Thạch Tài, Quan Kiện và Satiko quay vào khu nhà Trung tâm nghiên cứu. Quan Kiện nói: "Anh ngày càng cảm thấy có những sự việc tưởng như rất ngẫu nhiên, thực ra thì ngược lại" ví dụ tại sao ông Yamaa Tsuneteru lại bị hại ở viện Mỹ thuật mà trước kia là trụ sở của dược phẩm Đại Đông Á? Còn ông ta thì vốn học ngành Y, y dược gắn liền với nhau, liệu ông ta có liên quan gì đến Đại Đông Á không? Ông ta có liên hệ gì với nhà thờ Đức Mẹ ở gần ngay đây? Ông ta là chiến hữu của ông nội em, cha em đi tìm dấu chân của ông nội em, rồi cha em bị hại ngay ở nhà thờ, cây thập tự của nhà thờ và cái giá sắt trong Trung tâm nghiên cứu xuất hiện trong "cuốn sách bí mật" của tráng đinh đã từng "tu sửa" khu nhà cho Công ty Đại Đông Á năm xưa, bà xơ họ Sái thì bị giết ngay ở nhà thờ mình đã tu bao năm. Thi Di và Phương Bình thì đều làm việc tại Trung tâm nghiên cứu này... Vậy thì, hình như Trung tâm nghiên cứu, viện mỹ thuật và nhà thờ Đức Mẹ làmột khối thống nhất đầy kinh sợ và ngập ngụa tử khí. Ông Yamaa Tsuneteru, ông nội em, Thi Di... đều bị bóng đen kinh dị này bao phủ!"

Satiko trầm ngâm hồi, rồi hỏi: "Anh nói là phải bắt đầu từ khu nhà... nói cụ thể hơn được không?"

- Anh chưa biết nên tìm cái gì, nhưng anh cho rằng chúng ta cần bắt đầu tìm kiếm từ địa đạo... vì Đại Đông Á hồi đó có cả khu Trung Tâm nghiên cứu và viện Mỹ thuật, thì rất có thể địa đạo nối liền hai nơi sẽ cho chúng ta những dấu vết gì đó.

Satiko gật đầu: "Cũng có lý đấy. Nhưng địa đạo ấy dài đến trăm mét..."

- Cứ đi với anh!

Hai người đi xuống tuyến hành lang dưới đất. Quan Kiện đã chuẩn bị tâm lý, anh gạt bỏ cơn đau bất chợt kéo đến, xăm xăm bước về phía trước. Đi gần đến đầu đằng kia (Viện mỹ thuật), anh hỏi: "Satiko có thấy gì đặc biệt không?"

- Em chưa nhận ra điều gì đặc biệt. Chỉ thấy có hơi nhiều công tơ điện. Thực ra chẳng rõ có phải công tơ điện không, chỉ nhìn thấy giống công tơ điện đặt trong các hộp nho nhỏ...

- Đúng thế, trông rất giống các hộp công tơ điện và có lẽ có nhiều cái đúng là công tơ. Nhưng anh nhận ra rằng bên Trung tâm nghiên cứu có rất ít những cái hộp tương tự, chứ không nhiều như bên này. Trước kia anh đã nhìn thấy, nhưng anh chẳng nghĩ ngợi gì, nay lại cho rằng rất có thể trong đó chứa những cái gì đó thú vị... vừa nói anh vừa lần lượt mở các nắp hộp ra.

- Trong hộp đúng là thiết bị giống như công tơ điện. Satiko đếm thử, hơn chục cái to, đích xác là công tơ điện, có loạt hộp nhỏ cùng kích cỡ, gồm cái, treo thành hàng từ trên xuống dưới, mỗi hàng sáu cái. Điều kỳ lạ là ở giữa phần nền đều có thứ trông tựa như cầu dao điện, nhưng không viết chữ "Đóng, mở" mà đánh số từ đến , tức là có nấc để lựa chọn.

- Có lẽ là đồ cổ. Viện Mỹ thuật hay Trung tâm nghiên cứu mà phải dùng cái của nợ này à? Dây điện mới đương nhiên vẫn có thể dùng công tơ cũ, nhưng những cái thì hơi nhiều thì phải? và đáng ngờ nhất là những chữ số kia. Tác dụng của cầu dao chẳng qua là đóng ngắt điện, sao phải dùng chữ số? Quan Kiện lẩm bẩm

Anh thử gạt cái thanh trượt.

Chẳng thấy có phản ứng gì.

Anh soi đèn pin quan sát kỹ những cái cầu dao, rồi bỗng "à..."Một tiếng "Quái dị thật. Em nhìn này, các chữ số tiếng Trung Quốc in đủ kiểu chữ, chữ Tống Thể, chữ Lệ Thư, chữ Khải Thư, chữ kiểu thời Ngụy... Bốn kiểu cả thảy, cứ cầu dao thì dùng kiểu chữ, nhưng cầu dao lại bố trí xen lẫn các cầu dao khác, hỗn loạn... Tuy nhiên vẫn có quy luật: cứ cầu dao cạnh nhau thì dùng thể chữ, điều này nói lên cái gì nhỉ?"

- Rất có thể là loại ám hiệu

- Có khả năng là, mật mã sáu chữ số thành nhóm, cả thảy có nhóm, nếu gạt cầu dao cùng nhóm kiểu chữ về một chữ số tương ứng, thì mật mã sẽ có hiệu lực.

Satiko nói: "Nhưng chúng ta không có được chút đầu mối nào, nếu cứ tiếp tục nghĩ thì cũng vô ích thôi"

- Thì ít ra cũng nên thử xem sao. Không có đầu mối cụ thể nhưng chúng ta có đường hướng tư duy khái quát: mọi câu đố đều nằm trong chỉnh thể, những cái chết của Thi Di, Yamaa Tsuneteru, bà xơ họ Sái, Trung tâm nghiên cứu, Viện mỹ thuật, nhà thờ Đức Mẹ... đều liên quan đến nhau. Nếu đúng là ở đây có mật mã, và mật mã có thể mở ra một điều bí mật thì bí mật ấy cũng là bộ phận của toàn thể.

- Hay lắm! Ý anh nói là mật mã cũng nằm trong chuỗi các sự kiện, nằm trong chỉnh thể mà anh nói... Hình như Satiko đã hơi hơi hiểu ra. Quan Kiện cảm thấy mỗi lúc một sáng sủa hơn "hoặc nên nói là chúng ta cần chữ số. Một nhóm chữ số đặc biệt"

Số mộ của ông Yamaa Tsuneteru!

- Có lẽ thế! có nhớ con số này không? Số mộ này chẳng liên quan gì đến các ngôi mộ lân cận, ông Yamaa Tsuneteru đã phải tốn tiền để mua được số mộ ấy nhằm truyền đạt thông tin này! Quan Kiện có phần xúc động.

- Anh đừng vội khẳng định, phải thử xem sao đã...

Quan Kiện chọn ngẫu nhiên thể chữ Khải, rồi lần lượt gạt các cầu dao về các chữ số ,,,,,. Sao chẳng thấy xảy ra hiện tượng gì nhỉ? Anh nghệt ra lúc rồi vỗ trán. "Mình ngu quá! Ngày xưa viết và in sách đều là từ phải sang trái, bây giờ thử đảo lại xem sao"

Khi anh gạt đến chữ số , bên trái, thì mặt nền dưới chân bỗng rung chuyển, nền tụt xuống, phát ra tiếng vang inh tai. Nhập đúng mật mã, thì cầu dao đóng mạch, một ô thang máy mỗi chiều rộng đến mét xuất hiện!

Satiko chao đi suýt ngã vì nó bất ngờ tụt xuống, hai người xô vào nhau. Cũng may, tốc độ nó khá chậm nên họ vẫn không đến nỗi nào. Thang máy đang từ từ dừng lại. Xung quanh người họ là vách và dây cáp, một trong mặt vách có cửa nhỏ. Khi thang máy dừng hẳn, cánh cửa đó tự động gạt sang bên. Họ bước vào hành lang hẹp, dài chừng mét, cuối hành lang lại có cái cửa.

Sau cửa sẽ là gì?

Quan Kiện nói: "Vậy là đã biết những người lao dịch của thôn Tiểu Lương năm xưa đã "tu sửa" những gì trong hơn năm trời"

Nhưng một cơn đau dữ dội đã đến với Quan Kiện khiến anh sắp ngã lăn ra.

Chưa biết chừng dưới này là nguồn gốc gây ra những cơn đau khiến anh phải khốn đốn trong các lần thí nghiệm ở hành lang phía trên cũng nên.

- Anh làm sao thế? Hay là chúng ta quay lên để nghỉ đã, Satiko quan tâm hỏi.

- Mong sao chỉ là đau trong chốc lát. Quan Kiện nghiến răng tay lia đèn pin phía.

Tường bên trái hành lang có cái hộp gỗ, chắc bên trong có cầu dao để đưa thang máy đi lên. Vậy là muốn đi lên thì phải có người khác đóng cầu dao hộ, hoặc tự mình phải thật nhanh chân, đóng cầu dao và kịp chạy vào cửa thang máy trong tích tắc. Tóm lại là, xuống không dễ, lên cũng khó. Sau cái cửa kia là những bí mật gì đây?

Trên cửa đúc liền ổ khóa to hình tròn, đẩy cửa thì bất động, hai người đương nhiên bất lực trước ổ khóa.

Quan Kiện lại đóng cầu dao, nhanh chóng nhảy vào thang máy đang từ từ khởi động. Họ dần dần trồi lên phía hành lang ngầm.

Nhưng họ không ngờ rằng, trên mặt đất có họng súng đang nâng cao dần theo tầm của họ dâng lên. Rồi họng súng ấy ngắm vào giữa trán Yasuzaki Satiko.

Truyện Chữ Hay