Bạn có một tin nhắn từ: RUBY.
Ruby: Vậy là em vẫn ở đây à?
Rosie: Ôi, không phải hôm nay chứ chị Ruby, làm ơn đi mà. Em không thật sự có tâm trạng lắm.
Ruby: Chị khá mệt với em rồi đấy, Rosie Dunne. Đầu tiên em nói em sẽ chuyển đến Cork, rồi em không chuyển, rồi em nói em sẽ chuyển đến Boston (lại nữa) và rồi em cũng không chuyển. Rồi chị mong đợi em cuối cùn cũng thừa nhận tình yêu của em với Alex và em không làm, rồi cậu ấy vẫn chẳng biết gì cả. Chị không thể bắt kịp em và các hoạt động kiểu như “rời khỏi đất nước/thay đổi việc làm/bỏ chồng” của em được. Đôi khi chị nghĩ em cần phải bị đá thật mạnh vào đít vì đã bỏ lỡ bao nhiêu cơ hội tốt như thế. Em đúng là một con người khiến người ta thất vọng không gì tả xiết, Rosie.
Rosie: À, hiện giờ thì em đúng là một người đàn bà khiến người ta thất vọng không gì tả xiết dây. Và em không “bỏ phí” các cơ hội tốt đâu; việc đó gọi là “tặng cho con gái của em những cơ hội mới” thôi.
Ruby: Em có thể gọi việc ấy bằng cái tên gì tùy thích nhưng suy cho cùng thì một cơ hôi bị bỏ lỡ vẫn là một cơ hội bị bỏ lỡ. Nhưng đừng lo, chị nghĩ trong tất cả chuyện này em đều rút ra được một bài học nào đó.
Rosie: Làm ơn nói cho em biết lý do nào đó của tất cả những điều này. Bài học là gì?
Ruby: Là em không cần phải quan tâm đến việc cố gắng làm gì nữa, vì em sẽ chẳng đi đâu cả. Vậy thì thật ra em thế nào?
Rosie: Ổn.
Ruby: Em có chắc không? Ôi thôi nào, Rosie, đến trái tim chị còn chẳng chịu nổi điều đang xảy ra với em thì chị không thể hình dung nổi em đang cảm thấy thế nào đâu.
Rosie: Ôi, tim em đã vỡ tan ra; ngừng đập cách đây hai tuần rồi.
Ruby: À, thật hay là em biết một người đàn ông có thể chữa lành nó.
Rosie: Không, không, không, dó là nguyên tắc không được nói ra. Cậu ấy đã chữa lành trái tim của những người khác, không phải của em. Bây giờ em hiểu đó chính là cách việc ấy diễn ra.
Ruby: Có một ý này này, Rosie. Tại sao em không đơn giản là cuối cùng đưa ra hết những cảm xúc đó cho người ta biết và dọn dẹp cái đầu nhỏ lộn xộn của em đi? Ít nhất thì khi đó cậu ta cũng biết em sẽ không đến không phải vì không quan tâm tới cậu ta, mà thực tế là em yêu cậu ta, hơn là cậu ta tưởng, nhưng em cần ở lại đây vì Katie. Như thế là đá bóng sang sân của cậu ta. Cậu ta có thể quyết định có nên đến với em hay không.
Rosie: Nhưng thế còn công việc của cậu ấy? Thế còn Josh?
Ruby: Đó là quyết định của cậu ấy.
Rosie: Ruby, em không thể. Làm sao em có thể nói cho cậu ấy biết được? Nếu bọn em chuyển đến sống ở Boston thì em có thể làm rõ mọi chuyện hơn một chút, xem cậu ấy cảm thấy gì về em và sau đó nói cho cậu ấy biết. Tuần trước cậu ấy vừa có hò hẹn xong, vì Chúa – em sẽ có vẻ ngu ngốc đến thế nào khi nói với cậu ấy rằng em yêu cậu ấy khi cậu ấy đang gặp gỡ một ai đó? Như thế lại giống với trường hợp Sally hồi trước. Bây giờ mọi sự thật phức tạp và hiện giờ điều sau cùng trên đời này mà em lo lắng là nên yêu người nào. Dù sao thì cậu ấy cũng sẽ không buồn gọi lại cho em đâu. Cậu ấy nghĩ em đã quyết định thật ngu ngốc.
Ruby: Hãy cho cậu ấy thời gian. Cậu ấy đã thất vọng khi thấy mọi sự lại hóa ra như thế này đấy mà.
Rosie: Em xin lỗi – cậu ấy thất vọng á? Cậu ấy thất vọng? Em nghĩ em và phần còn lại của thế giới đang gặp phải một vấn đề trong giao tiếp ở đây. Có phải tất cả mọi người đều nghĩ rằng em sung sương mê ly với nhưng tiết lộ này không? Ý em là em không thật sự tìm kiếm sự cảm thông hay gì cả nhưng…
Ruby: Có, em có.
Rosie: Xin lỗi chị nói gì?
Ruby: Sự cảm thông. Em có tìm kiếm nó. Ừ đúng thế.
Rosie: Xin cảm ơn chị đã giải mã cho em điều ấy. OK, vậy thì có lẽ sẽ thật hay nếu ít ra có ai đó nhận ra thực tế là chồng em đã lăng nhăng, cuộc hôn nhân của em đã kết thúc và em đang cách xa Alex hàng triệu dặm đường và chẳng bao giờ biết em cảm thấy thế nào về cậu ấy, người bố bỏ chạy của con gái em thì quay lại Ireland và EM KHÔNG CÓ VIỆC LÀM! Một cái vỗ vai, một nụ cười thông cảm và một chút âu yếm thực sự sẽ rất hay. Vài tháng nằm cuộn tròn trên giường thành một quả bóng, trùm chăn kín mít trong căn phòng kéo rèm che tối đen, mặc một bộ pyjama to đùng chính là ý tưởng của em về thiên đường, nhưng không may là hiện giờ em không làm thế được vì em có một cô con gái đang thở hổn hển khi biết rằng bố nó, người nó chưa gặp bao giờ, đã xuất hiện trong đời nó và em cần phải quên chính em đi và hãy mạnh mẽ lên vì nó. Nhưng một chút cảm thông cũng hay chứ.
Ruby: Thở đi, Rosie.
Rosie: Không, đó là cách tất cả các vấn đề của em xảy ra. Nếu em không thở thì mọi thứ sẽ ổn.
Ruby: Đừng có nói năng như thế.
Rosie: Ôi, chị im đi. Em chẳng có thời gian để tự tử đâu; em quá bận rộn với việc bị suy sụp thần kinh rồi.
Ruby: À, chị cho đó là tin tốt, kiểu thế. Cuộc gặp của em với Brian thế nào?
Rosie: OK. Anh ta đặt vé bay đến đây ngay khi anh ta bỏ điện thoại nói chuyện với em xuống vì thế nên có vẻ anh ta cũng nghiêm túc với vai trò làm bố mới của mình. Anh ta bảo em rằng anh ta sống ở Ibiza suốt năm qua, nơi đó anh ta có một câu lạc bộ đêm. Điều này đem lại cho những kẻ uống rượu phạm pháp vì chưa đủ tuổi và hứng thú với sex ở Ireland một vài kỷ niệm hay về việc uống rượu đây.
Ruby: Cậu ta có rám nắng và trông tuyệt không?
Rosie: Em chưa bao giờ đặt các từ “Brian Nhè” với “rám nắng và trông tuyệt” trong cùng một câu trước đây. Anh ta vẫn khá giống hồi trước, ít tóc và có béo bụng hơn.
Ruby: Em cảm thấy thế nào khi gặp anh ta?
Rosie: Em đã phải vận dụng hết cả sức mạnh của mình để ngăn mình khỏi đấm anh ta. Katie đã căng thẳng với việc gặp anh ta đến mức nó run lên như một cái lá và bám vào em. Nó trông đợi em sẽ là người mạnh mẽ. Hình dung xem – có ai đó trông cậy vào em. Bọn em gặp anh ta ở một quán cà phê ở trung tâm thương mại đường Jervis và, em phải thừa nhận rằng khi bọn em đến gần đến bàn anh ta, em thấy buồn nôn lắm. Phát ốm với nỗi tức giận rằng người đàn ông bé nhỏ khốn khổ kia là người em sẽ buộc mình phải tử tế với hắn trong vòng một giờ tới, và là người em sẽ giúp để trở thành một phần của cuộc đời con gái em, cũng chính là người đã khiến em bị đau đớn nhiều đến thế trong quá khứ. Em phải giúp anh ta. Cũng thật lạ là, vẫn cảm thấy mềm yếu như khi em mang Katie vào thành phố trên chiếc xe buýt sáng hôm ấy, vẫn mệt mỏi, căng thẳng, tức giận và thất vọng vì em phải làm những việc đó, nhưng em nhận ra rằng hai con người này cần em để đưa họ lại với nhau. Vậy là vì quan hệ của Katie với Brian, dù em cảm thấy kinh tởm thế nào đối với anh ta thì em cũng phải giữ điều ấy cho riêng mình thôi.
Ruby: Em đã làm một việc tốt, Rosie. Chắc là khó khăn lắm. Có lẽ trong suốt một thời gian dài mọi sự sẽ rất khó khăn khi thấy họ trở nên gần gũi với nhau hơn đấy.
Rosie: Em biết. Em đã phải cắn chặt lưỡi để ngăn mình không nói cho Katie biết bố nó chẳng phải là anh hùng tẹo nào khi nó kể cho em nghe một vài điều mà anh ta đã làm trong đời.
Ruby: Anh ta thế nào với con bé?
Rosie: Anh ta còn căng thẳng hơn cả Katie, vì thế em là người phải bắt đầu cuộc nói chuyện của hai người họ. Chị biết đấy, việc là người mạnh mẽ nhất trong ba người thật sự giúp em thấy rằng quyết định không chuyển đến Boston của em là một quyết định đúng đắn. Katie cần em. Cả hai người đó cần em. Có vẻ như anh ta thật sự quan tâm đến cuộc đời em và Katie. Anh ta muốn biết tất cả về con bé và em đã khá vui thích khi kể câu chuyện của em trong những năm qua. Đầu tiên em kể chuyện với một nỗi tức giận bởi lẽ anh ta đã không có ở đó khi những tình cảnh ấy xảy ra, và rồi em nhận ra là em đang nói dối. Điều đó khiến em vui lên theo một cách kỳ lạ nào đấy và khiến em nhận ra em đã may mắn đến thế nào, cũng nhiều như việc em ca thán và cáu kỉnh về trách nhiệm làm mẹ ấy. Nó cũng giúp em nhìn rõ “sự đặc biệt” trong trường hợp của Katie và em; bọn em là hai người duy nhất chia sẻ những ký ức này. Và những gì bọn em muốn cho những người khác biết hoàn toàn phụ thuộc vào bọn em. Nếu Brian hoàn toàn làm đảo lộn mọi thứ khác trong đời em thì ít nhất anh ta cũng tình cờ giúp em nhận ra điều đó.
Tuy nhiên không may đây không thật sự là thời điểm thích hợp nhất trong đời em để gặp lại một cố nhân. Trong những hoàn cảnh thế này, ta lẽ ra đã phải trở nên hạnh phúc và thành công trong cuộc đời hơn thật nhiều so với khi ta gặp họ lần cuối, để có thể nói rằng “Na na na na na, hãy nhìn xem tôi đã làm được gì kể từ khi anh ra đi đây này”. Một cuộc hôn nhân thất bại, không nghề nghiệp và việc sống cùng bố mẹ chẳng phải là hoàn cảnh đáng mơ ước gì.
Ruby: Chẳng có điều nào vui trong mấy điều ấy quan trọng cả, Rosie. Em cần phải vui vì anh ta đã trưởng thành hơn một chút. Anh ta sẽ ở đây bao lâu?
Rosie: Vài tuần và rồi anh ta phải quay lại Ibza một thời gian. Các tháng mùa hè rõ ràng là thời gian anh ta bận rộn nhất. Anh ta sẽ quay lại đây vài lần để thăm Katie, dĩ nhiên rồi, và sau đó anh ta sẽ thuê ai đó khác điều hành câu lạc bộ để anh ta có thể ở lại Dublin vào mùa đông. Anh ta thật sự có vẻ coi điều này là chuyện nghiêm túc và em vui cho Katie. Việc Brian có mặt quanh đây đối với em không hẳn sẽ tuyệt vời cho lắm, nhưng nếu điều đó đem đến một nụ cười trên gương mặt con bé thì cũng đáng.
Ruby: Có may mắn nào trong việc tìm việc không?
Rosie: À, em vừa mới bật máy tính lên để tìm trên Internet thì chị nhắn tin cho em.
Ruby: Ồ, OK, thế thì chị đi đây và để em trở thành một bà mẹ có trách nhiệm nhất mà em nên thế nhé. Nhân tiện thì chị đang bắt Gary đi học nhảy salsa với chị đây. Buổi liên hoan mùa hè vào tuần trước Hoa hậu Thân thiện đã uống hơi nhiều rượu sangrias và ngã chống mắt cá chân xuống để đỡ cái phom người mét rưỡi của cô ta. Tất cả những gì bọn chị có thể nghe thấy là một tiếng RẮC to! Chị quay lại và thấy cô ta nằm ngửa với một dòng máu trong cái quần bó và bộ tóc giả nằm bên cạnh cô ta trên sàn nhà.
Rosie: Ôi trời ơi, chị có phải đưa cô ta vào viện không?
Ruby: Ồ không, cô ta chỉ làm gãy gót giày cao gót thôi, và vì đấy là “đôi giày nhảy duy nhất” của cô ta, cô ta từ chối không đi học nữa cho đến khi có giày khác. Không may đấy là đôi duy nhất có ở cửa hàng ở New York nên cô ta phải chờ cho đến khi người ta làm giày tiếp và gửi đến. Vậy là chị không có bạn nhảy và chị sẽ không buồn hỏi em đâu vì chị biết em sẽ nói không.
Rosie: Chị nói đúng. Nhưng thế quái nào mà chị lại lôi được Gary đồng ý đến lớp học nhảy với chị thế? Chị có đe dọa đến tính mạng nó hay làm gì không?
Ruby: Có.
Rosie: Ồ. À, em hy vọng nó thích.
Ruby: Đừng có ngớ ngẩn thế, nó ghét lắm và gào lên với chị hàng tuần liền nhưng ít ra thì nó cũng sẽ lại nói chuyện với chị. À chị phải đi thôi; chị phải mua cho nó một cái quần nịt và quần bó vào giờ nghỉ trưa. Chị biết bọn chị thật sự không phải mặc cái quần ấy nhưng cũng bõ công nhìn cái vẻ mặt của nó khi chị lôi cái quần ra khỏi túi chị.
Rosie: Chị đúng là một người đàn bà độc ác xấu xa.
Ruby: Cảm ơn. Bây giờ thì tìm việc đi. Trong một khách sạn ấy. Sau tất cả những thứ vô nghĩa này trong đời em thì chị muốn em trở thành nhân viên khách sạn thành công nhất trên thế giới. Không. Nhiều hơn. Lội ngược dòng. Em có nghe thấy chị nói gì không?
Rosie: Nghe thấy rất To và Rõ.
Alex thân,
Khi nào cậu ngừng đối xử với tớ bằng sự im lặng đó đây? Cậu cần hiểu rằng tớ không thể ra quyết định thích hợp với mỗi mình tớ được. Tớ cần phải nghĩ cho cả Katie nữa. Đối với nó, việc tìm hiểu về Brian rất quan trọng. Hơn mọi người khác cậu lẽ ra phải hiểu cảm giác muốn và cần có mặt ở đó với con mình như thế nào chứ. Cuối cùng thì Brian cũng nhận ra rằng anh ta cần có mặt ở đây vì Katie. Thà muộn còn hơn không, như cậu vẫn thường nói đấy. Có một số thứ như thế.
Tớ nghĩ tớ đã nhấn mạnh lời xin lỗi của tớ với cậu qua chiếc máy ghi âm tự động của cậu, nhưng bây giờ tớ muốn viết thư để cảm ơn. Cảm ơn cậu đã luôn ở đó bên tớ như bao năm rồi cậu luôn như thế. Cảm ơn vì đã sắp xếp bao nhiêu việc vì tớ khi tớ thậm chí còn chẳng nghĩ được cho mạch lạc. Tuần đó thế giới của tớ đã đảo lộn, những thứ đã từng an toàn và chắc chắn bỗng bị nhổ bật rễ lên, đổ sụp lộn nhào xuống đầu tớ. Đừng để sự không đồng tình của cậu hay quyết định của tớ mãi làm ảnh hưởng đến tình bạn của chúng ta nhé.
Có lẽ lúc nào đó, một ngày nào đó chúng ta có thể sum họp theo cách chúng ta đã lên kế hoạch khi mới tuổi. Tớ thật may vì có một người bạn như cậu, Alex Stewart ạ; cậu thật sự là ánh trăng lúc nào cũng chỉ đường cho tớ. Tớ không biết lời hứa ta đã hứa với nhau khi còn nhỏ có tính thực tế như thế nào, cái lời hứa là chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi ấy nhưng ta vẫn là bạn dù cách cả mấy đại dương trong suốt năm, và tớ chắc chắn điều đó là một thành công.
Suốt cả tuần tớ đi tìm việc. Mục tiêu của tớ là thử tìm một việc trong khách sạn, ngạc nhiên, thật ngạc nhiên chưa, nhưng mùa hè đã bắt đầu, sinh viên và người nhập cư quá sẵn sàng làm việc với đồng lương rẻ mạt và đã lấy hết việc trong vài tháng tới. Món tiền còm từ những việc này thật sự không đủ để giúp tớ và Katie đứng lại trên đôi chân của mình. Tớ sẽ hòa giọng ca vào giai điệu rền rĩ không thể chịu nổi của đất nước Ireland thế kỷ trong bản đồng ca “mọi thứ ngày nay thật là đắt đỏ”. Tớ đang chờ nghe quyết định của hội đồng về việc có một ngôi nhà nhưng tớ đã từng ở đây rồi và danh sách chờ thì còn dài.
Không may là vị trí của tớ ở khách sạn Two Lakes đã có người thay thế. Brian muốn trợ cấp tiền nuôi con nhưng tớ không muốn nhận tiền của anh ta. Trước đây tớ đã xoay xở được mà không cần anh ta; dĩ nhiên bây giờ tớ cũng không cần sự giúp đỡ của anh ta. Anh ta có thể cho Katie bất kỳ thứ tiền tiêu vặt gì mà trái tim anh ta muốn nhưng tớ không yêu cầu hay đòi hỏi gì tiền của anh ta cả.
Gần đây không có động tĩnh gì từ cái thằng-cha-có-tên-là-gì-đó. Người đàn ông ấy sợ cả cái bóng của chính mình, nói gì đến tớ. Tuần trước tớ đã nộp đơn xin ly dị; tớ muốn anh ta ra khỏi cuộc đời mình mãi mãi. Tớ đã cho anh ta đủ tình yêu và đủ cơ hội nhưng anh ta đã vứt hết lại vào mặt tớ. Tớ sẽ là một con ngốc nếu còn ở lại với những hy vọng về anh ta lần nữa. Như thế không tốt cho tớ hay Katie. Tớ sẽ nhảy nuy trên phố khi cuộc ly hôn này xong xuôi.
Cậu có nghe nói về việc chị Stephanie lại có bầu không? Chị ấy sẽ sinh vào tháng Mười một, vì thế nên cả gia đình đều rất vui vẻ. Bố mẹ tớ rất phong độ, lúc nào cũng hỏi thăm về cậu và Josh, và cả hai rất vui hưởng tuổi về hưu cùng nhau. Thật sự thì bố mẹ tớ đã nói về việc bán nhà và chuyển về sống ở nông thôn để ít tốn kém hơn và có thể sử dụng số tiền thừa để đi du lịch khắp thế giới cùng nhau trong những năm còn lại. Tớ nghĩ đấy là một ý hay. Bố mẹ tớ chẳng cần mấy phòng trống trong nhà làm gì (trừ những khi tớ về nhà khóc với họ) và cả hai người đều chẳng cần sống ở thành phố. Nhưng điều đó cũng có nghĩa là tớ phải nhanh nhanh tìm một việc làm để có thể dọn ra ngoài với Katie. Bố mẹ chẳng giục tớ nhưng hai người muốn đem nhà ra thị trường rao bán cho nhanh trong mùa hè. Lúc đó tớ sẽ là thành viên gia đình duy nhất còn lại ở Dublin, điều này trong hình dung của tớ sẽ thật cô đơn. Kevin ở Kilkenny, Steph ở Pháp và bố mẹ sẽ đi du lịch. Chỉ còn tớ và Katie. Và Brian Nhè.
Chị bạn Ruby của tớ sẽ dẫn con trai Gary của chị ấy đi học salsa từ tuần này, việc này chắc là buồn cười lắm. Cậu đã gặp Gary rồi, và tớ chắc là cậu cũng đồng ý rằng nó rõ ràng không phải người thể hiện mình hay nhiều cảm xúc nhất trên thế giới này cho lắm. Nhưng đấy là một ý hay, tớ cho là thế. Katie và tớ cũng nên làm gì đó cùng nhau. Nó sẽ đi ra ngoài trong ngày với bố nó nhưng hai mẹ con chưa bao giờ làm gì tương tự cùng nhau cả. Lúc nào hai mẹ con cũng ở nhà cắn cấu nhau. Tớ sẽ nghĩ ra cái gì đó hay hay mà tớ thích, có lẽ đưa nó đi xem hòa nhạc chẳng hạn. Có Greg trong nhà, tớ lúc nào cũng là một bà mẹ hay ho để cứu nạn, nhưng bây giờ với Brian ở đây, anh ta là một ông bố thú vị điều hành một câu lạc bộ đêm sành điệu và tớ thì là bà mẹ tẻ nhạt luôn bắt nó lau dọn phòng của nó. Dĩ nhiên việc biết Brian có một câu lạc bộ đêm chỉ làm mong ước trở thành DJ của Katie mạnh mẽ hơn bao giờ hết thôi. Tớ không biết bọn tớ đã tạo nên cái gì nữa. Nó bật nhạc ngày càng to hơn. Bố mẹ tớ đã quen với nhà cửa yên tĩnh vài năm nay rồi nên tớ nghĩ bố tớ sẽ nổi điên mất nếu Katie còn làm loạn lên với nhạc nhẽo nữa.
Dù sao thì đó cũng là tất cả tin tức của tớ. Tớ sống qua ngày một cách chậm chạp, đón nhận mỗi ngày như cách nó đến cùng tất cả những khuôn mòn. Hãy gọi lại cho tớ đi. Tớ muốn việc mất đi người bạn thân sẽ là việc cuối cùng xảy ra trên thế giới này. Kể cả nếu bạn thân của tớ có là đàn ông cũng thế.
Gửi đến cậu tất cả tình yêu thương của tớ.
Rosie
Phil: Vậy là cậu điên lên vì bây giờ cô ấy không đến Boston nữa, vì người cha của đứa trẻ, người mà cô ấy không gặp suốt năm đã quay trở lại và muốn gắn bó với Katie?
Alex: Ừ.
Phil: Chúa ơi. Ai đã viết kịch bản cho cậu thế?
Rosie thân mến,
Tớ xin lỗi, Rosie. Tớ biết đây là những tuần tồi tệ nhất trong đời cậu và lẽ ra tớ nên giữ liên lạc. Đôi khi tớ thấy thật là thất vọng khi nhìn vào cuộc đời cậu nhưng tớ bít tớ không thể kiểm soát nó cho cậu được. Cậu phải tự quyết định thôi. Tớ không hề giận dữ với cậu; tớ chỉ thất vọng với cậu thôi. Tớ muốn lúc nào cũng thấy cậu hạnh phúc và tớ bít là cái thằng-cha-tên-là-gì-đó không làm cậu hạnh phúc. Tớ đã thấy được điều ấy bao nhiêu năm rồi. Tồi tệ y như bây giờ vậy, thế nên việc không ở bên cạnh hắn tưởng không may mà là may mắn đấy. Dù sao thì trong tuần tới tớ cũng sẽ nói tiếp về vấn đề đó qua điện thoại nhé, vì tớ có thể nói liên hồi kỳ trận về cái thằng cha ấy đấy.
Nếu tớ có thể giúp cậu điều gì về tài chính, hãy cho tớ bít nhé, nhưng tớ chắc rằng cậu sẽ bỏ qua câu nói đó và cáu điên lên vì tớ đã đề nghị. Tuy nhiên lời đề nghị thì vẫn còn đấy. Gần đây công việc đã tiến triển thật sự rất tốt. Nhờ các chế độ ăn uống và lối sống của thế giới hiện đại, ngành phẫu thuật tim trở nên thực sự cấp thiết. OK, điều đó không buồn cười lắm nhỉ.
Sẽ nói chuyện với cậu sớm, Mao Lương Hoa Vàng. Tớ bít cậu sẽ ổn thôi.
Alex
Từ Rosie
Gửi Alex
Tiêu đề Đáp: Tin nhắn
Alex Stewart, cậu BIẾT là tớ sẽ ổn.
Từ Alex
Gửi Katie
Tiêu đề Cập nhật
Chính là bố nuôi yêu quý của con đây. Chú viết email cho cháu để xem cháu thế nào rồi và mọi thứ ra sao với bố cháu. Giữ liên lạc nhé. Gần đây chú không có tin tức gì của cháu và chú cho rằng mọi chuyện đã khá khó khăn. Cho chú bít chuyện âm nhạc của cháu thế nào nữa nhé. Cháu vẫn muốn là một DJ đấy chứ?
Từ Katie
Gửi Alex
Tiêu đề Đáp: Cập nhật
Xlỗi chú đây là một email thật sự nhanh chỉ để chào chú và rằng cháu ổn, cảm ơn chú. Cháu đang vội vì sắp lên xe mo đi chơi với bố. Đi xem hòa nhạc ở Nhà hát Point. Bố có vé miễn phí vì bố bít ban nhạc. Cháu thấy hơi tệ vì hóa ra mẹ cũng mua vé cho buổi này để tạo sự ngạc nhiên thú vị cho cả hai mẹ con. Mẹ bảo hai mẹ con nên đi với nhau nhiều hơn. Đại loại thế. Không bít mẹ còn định nói gì nữa vì ngày nào hai mẹ con chả gặp nhau. Nhưng bố chắc chắn có vé chỗ đẹp hơn nên cháu đi với bố, còn mẹ đi với cô Ruby. Mẹ và cô có mấy cái vé ở chỗ rất xấu tít dưới góc xa của nhà hát ấy. Bố Brian rất hay nhé. Bố bảo chú và bố là bạn cùng trường và chú đã đến dự buổi SN thứ của bố còn bố thì đã tổ chức buổi liên hoan tiễn chú đi Mỹ. Nhưng bố nói chú và mẹ cùng nhau biến mất chỉ sau có phút ở đó. Như thế hơi thô lỗ đấy!
Mẹ cười ngất khi bố làm mẹ nhớ lại chuyện ấy. Mẹ không kể cho cháu nghe mẹ và chú đã đi đâu lúc ấy. Thế hai người đã đi đâu?
Ôi bố đây rồi – cháu fải đi đây.
Katie: Bố tớ hay đấy chứ, Toby?
Toby: Ừ.
Katie: Khi nào học xong tớ sẽ có thể chuyển đến Ibiza và làm DJ ở câu lạc bộ của bố. Thật là hoàn hảo. Tất cả đều khớp với kế hoạch lớn của tớ.
Toby: Bố cậu nói rằng cậu có thể làm việc trong câu lạc bộ của ông à?
Katie: Không, nhưng làm sao bố có thể nói không được chứ?
Toby: Không biết được. Câu lạc bộ đấy tên là gì?
Katie: Dyna Mite Club[]. Tên hay đấy nhỉ?
Toby: Ừ.
Katie: Cậu cũng có thể đến nếu muốn.
Toby: Cảm ơn. Cậu muốn sống ở Ibiza à?
Katie: Để khởi đầu với những gì tớ muốn có thì đúng vậy đấy. Đầu tiên tớ sẽ có kinh nghiệm trong câu lạc bộ của tớ và sau đó tớ có thể đi du lịch thế giới và làm việc trong các câu lạc bộ ở những đất nước khác nhau. Thử hình dung có thể chơi và nghe nhạc mà lại được trả tiền xem? Nghe cứ như thiên đường ấy.
Toby: Lúc ấy cậu phải có công cụ ghi âm và chơi nhạc đúng không?
Katie: Ừ. Bố tớ nói bố sẽ lấy cho tớ. Bố có nhiều bạn là DJ và họ có thể mua được các thiết bị cần thiết giá rẻ hơn ở cửa hàng. Nghe được đấy chứ?
Toby: Ừ. Thật lạ - cậu gọi chú ấy là Bố.
Katie: Ừ, tớ bít. Tớ thật ra không gọi thẳng bố là bố, chỉ khi nhắc đến với người khác thôi. Cứ lạ lạ thế nào ấy. Tớ mong là tớ sẽ quen cách gọi ấy.
Toby: Ừ, tớ cho là thế. Cậu đã có tin gì từ dượng Greg không?
Katie: Không. Sao thế?
Toby: Đừng có kể cho mẹ cậu đấy nhé, tớ và bố mẹ tớ tối qua đi ăn đồ Trung Quốc và chú ấy ở đấy với một cô nào ấy. Trông chú ấy thật ngượng ngập khi nhìn thấy tớ và tỏ ra thật là tử tế và thân thiện bằng cách gọi tớ với qua bàn, kiểu thế.
Katie: Ôi trời ơi. Thế cậu nói gì với dượng ấy?
Toby: Chẳng nói gì cả. Tớ lờ chú ấy đi. Tớ đi thẳng qua bàn của họ.
Katie: Tốt. Đáng đời dượng ấy. Bố mẹ cậu có cáu điên lên không?
Toby: Không. Mẹ nháy mắt với tớ và bố giả vờ như không nhìn thấy chú Greg.
Katie: Thế ông ấy đi cùng ai?
Toby: Ai cơ, bố tớ á?
Katie: Không, đồ ngu. Cái người-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy cơ mà.
Toby: Một cô tóc vàng. Nhưng mà đừng có kể cho mẹ cậu biết đáy. Mẹ cậu đã có việc làm chưa?
Katie: Chưa, nhưng ngày nào mẹ cũng đi phỏng vấn. Gần đây mẹ ở trong tâm trạng tệ CHƯA TỪNG THẤY, đập lung tung trong nhà cứ như một kẻ nổi loạn[] ấy. Ông nói rằng bây giờ tớ có nhiệm vụ phải cư xử như tớ tuổi vậy. Mẹ thật là một người hay cau có kinh khủng.
Toby: Cậu sắp đến bác sĩ chỉnh răng à?
Katie: Ừ, mai ông sẽ dẫn tớ đi. Cái nẹp chỉnh răng của tớ lại bị gãy rồi. Thế sao nào?
Toby: Tớ đi cùng cậu được không?
Katie: Tại sao lúc nào cậu cũng muốn đi thế? Tớ bị sưng bao nhiêu là chỗ trong miệng và ông bác sĩ sẽ tấn công tớ trong khi cậu thì ngồi đó mút kẹo.
Toby: Tớ thích đi. Tớ cá là sáng nay cậu ăn sáng bằng món bánh ngô.
Katie: Cậu là cái gì thế, bác sĩ tâm lý à?
Toby: Không, nó dính đầy lên cái nẹp chỉnh răng của cậu kìa.
Katie: Ôi, hãy đi mà sống cuộc đời của cậu đi, Toby.
Toby: Tớ có một cuộc đời mà. Thế mai tớ đi được không?
Katie: Cậu có cái kiểu ám ảnh gì với các nẹp chỉnh răng thế, đồ lập dị?
Toby: Chỉ là chúng rất thú vị thôi mà.
Katie: Ừ, cũng thú vị như bài kiểm tra địa lý này ấy. Nào, câu trả lời của câu hỏi số là gì? Thủ đô của Úc là Sydney phải không?
Toby: Ừ, Katie, đúng nó đấy.
Thưa cô Rosie Dunne,
Chúng tôi rất vui mừng được mời cô nhận vị trí gần đây cô đã nộp đơn dự thi. Chúng tôi mong cô có thể bắt đầu làm việc từ tháng Tám. Xin vui lòng phúc đáp lại cho chúng tôi biết quyết định của cô và xin hãy liên hệ với Jessica ở số điện thoại sau.