Editor: Hà Vĩ
Beta: Mạc Y Phi
Hai người đi với nhau đến tòa nhà Tùng Hải, Thẩm Tử Bình vừa lẩm bẩm lặp lại dòng chữ quảng cáo của Sa Mạc Cam Tuyền vừa nghe ngóng những vấn đề liên quan đến tư vấn tâm lý. Vì anh ta nhất thời hứng lên nên không hẹn trước, tạm thời lễ tân không sắp xếp được chuyên gia tư vấn.
“Đi theo tôi.” Xem ra Nhiếp Vũ Tranh định tự mình ra trận.
Thẩm Tử Bình cũng không có vấn đề tâm lý nghiêm trọng gì, chẳng qua dạo này bôn ba điều tra vụ án quá mức mệt nhọc, cộng thêm tích lũy khá nhiều năng lượng tiêu cực nên cần giải tỏa thôi. Gào thét đập phá trong phòng phát tiết một trận đến mức kiệt sức, gánh nặng trong lòng đã giảm được hơn nửa.
Anh ta ngậm một điếu thuốc, yếu ớt ngồi trên ghế sofa trong phòng làm việc của Nhiếp Vũ Tranh, uống mấy ngụm cà phê có bỏ nhiều đường thì tâm trạng đã khá hơn nhiều.
Nói chuyện được một lúc, Nhiếp Vũ Tranh bỗng nhiên nhìn thẳng vào mặt anh ta, đôi mắt trở nên sắc bén, “Lần này không gửi ảnh cho tôi vì đã chấp nhận sự thật rồi à?”
Anh ta ngồi thẳng lưng, “Ảnh… ảnh gì?”
“Bức thư thứ nhất có ảnh Diệp Hân Tuyết được cắt từ báo và ảnh Hòa Thi Nhụy mà tôi nhận được một cách khó hiểu đều do cậu gửi.” Nhiếp Vũ Tranh mỉm cười đắc ý, trong mắt lộ vẻ thoải mái vì hiểu rõ tất cả, “Trước kia tôi không muốn kiên trì theo đuổi vì cho rằng đó là một người biết chuyện nhiệt tình hoặc có ý đồ riêng. Mãi đến khi tôi nhận được ảnh Hòa Thi Nhụy…”
Thẩm Tử Bình nín thở, mím môi.
“Tử Bình, chỉ cần liên quan đến cô ta, cậu sẽ mất kiên nhẫn. Sau đó tôi nghĩ, nếu không phải cậu thì tôi không tin có người có thể vượt qua hàng loạt camera theo dõi dày đặc ở chi đội và hành lang người đến người đi, để đặt những thứ được cắt từ báo trên bàn các cậu, còn không điều tra được bất cứ dấu vết gì. Với cậu thì có được ảnh của Diệp Hân Tuyết rất dễ dàng, cậu biết tôi đang điều tra cái gì, chỉ cần đi sâu vào hỏi cảnh sát thành phố Lương Túc một chút thì có thể có được ảnh của Diệp Hân Tuyết. Cậu sợ bị tôi phát hiện nên cố ý viết chữ bằng tay trái, càng chứng minh người gửi thư chính là người quen bên cạnh tôi, nếu như chỉ là một người dân nhiệt tình trong thành phố thì cớ gì phải sợ tôi điều tra? Nhưng mặc dù dùng tay trái, sự căm ghét khi cậu viết tên Chương Tĩnh Minh vẫn có thể nhìn ra từ nét chữ, cảm xúc này hoàn toàn khác với ba chữ Diệp Hân Tuyết mà cậu viết.”
Thẩm Tử Bình cứng đờ tại chỗ, một lúc lâu sau mới lắc đầu, “Thật sự không thể lừa được cậu chuyện gì… Trong cuộc họp lần trước, cậu cố ý thuận miệng nhắc tới người nhiệt tình gửi thư kia, rõ ràng là đang dò hỏi tôi.”
“Có thể nói cho tôi biết tại sao không?”
“Lần đầu tiên Chúc Cẩn Niên tới chi đội đã gặp Chương Tĩnh Minh, tôi dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết chắc chắn hắn sẽ lặp lại chiêu cũ, coi cô ấy thành mục tiêu mới. Tôi cũng chỉ thử vận may, muốn giúp đỡ thêm thôi, vì thế ném mồi nhử trước, biến tin tức cắt từ báo thành thư nặc danh. Sau đó, quả thật vì Chúc Cẩn Niên mà cậu muốn điều tra chuyện của Hòa Thi Nhụy, tôi đứng ở giữa tự nguyện chịu thiệt. Tôi thấy cậu đang điều tra “Hân Tuyết” nên đã tìm kiếm rồi gửi ảnh của Diệp Hân Tuyết cho cậu, thu hút sự chú ý của cậu, muốn cậu có ấn tượng rằng “hễ là đồ tôi gửi cho cậu thì nhất định sẽ có giá trị”. Nhưng cậu lại cố gắng theo đuổi vợ, không toàn tâm toàn ý xử lý vụ án mất tích của Hòa Thi Nhụy, chậm chạp mãi không tìm được manh mối mới của vụ án, tôi không kiềm chế được, có phần nóng vội nên lại gửi ảnh cho cậu…”
“Cậu muốn dùng thư nặc danh để tạo tâm lý quán tính cho tôi, đồng hóa cách suy nghĩ của tôi để tiến tới việc nhấn mạnh chuyện điều tra phân tích với Chương Tĩnh Minh.”
Thẩm Tử Bình thở dài, “Xấu hổ quá…”
“Chấp niệm.” Nhiếp Vũ Tranh lên tiếng.
Anh ta lại thở dài, “Người con gái đầu tiên mình thích, vụ án đầu tiên không phá được… là một loại nút thắt tâm lý, cũng là chấp niệm. Nhưng cậu yên tâm, tôi không có tình cảm khác với Hòa Thi Nhụy, dù sao hiện tại đã có vợ con, hơn nữa tôi là cảnh sát, khi giải quyết sự việc sẽ thấy không đành lòng nhưng tuyệt đối không bao che dung túng.”
Tiếng chuông sáu giờ vang lên từ phía xa.
“Tiểu Chúc tan làm rồi ấy nhỉ.” Thẩm Tử Bình đứng dậy, “Không quấy rầy cậu hẹn hò nữa, hiếm khi tôi được về nhà sớm với vợ con như thế này, đi đây.”
Anh ta vừa dứt lời, Chúc Cẩn Niên đã ngó nghiêng nhìn vào trong phòng làm việc, cô cất giọng trêu chọc: “Chẳng mấy khi Nhiếp tổng đến văn phòng, muốn hẹn hò với ai vậy ạ?”
“Dù sao cũng không phải tôi.” Thẩm Tử Bình nhướng mày, vẫy tay xem như tạm biệt.
“Em nói xem anh với ai?” Nhiếp Vũ Tranh đứng dậy bước vài bước, tiện tay đóng cửa lại, đồng thời cánh tay kia ôm lấy eo Chúc Cẩn Niên, còn khẽ vỗ mông cô một cái.
“Hiếm lắm mới thấy anh rảnh đến đón em tan làm.”
“Thỉnh thoảng cũng phải tạo cảm giác tồn tại chứ.”
Chúc Cẩn Niên nghiêng đầu giả vờ không hiểu, “Chẳng lẽ không phải đặc biệt tới đây để hẹn hò với em à?”
Nhiếp Vũ Tranh hỏi cô: “Hẹn hò đâu rồi? Gọi nó ra đây, để anh nói chuyện với nó.”
“Nói đến hẹn hò… Dạo này Lan Khỉ Phiết cũng yêu đương rồi, bạn trai kém cậu ấy bảy tuổi, vừa mới lên đại học. Ngày hôm qua cậu ấy hẹn em tối nay cùng đi ăn cơm, còn gào khóc muốn khoe tiểu thịt tươi của mình, cậu ấy bảo em dẫn theo thịt đông lạnh của em nữa.”
“Không phải “thịt đông lạnh” là chỉ anh đấy chứ?” Nhiếp Vũ Tranh nhướng mày.
“Ặc…” Chúc Cẩn Niên cười xấu hổ, vui vẻ quá nên nhất thời lại để lộ biệt danh các cô lén lút gọi bạn trai mình.
Nhiếp Vũ Tranh tạm thời bình tĩnh, “Hẹn mấy giờ?”
“Bảy giờ ạ.” Chúc Cẩn Niên lấy lòng, hỏi gì đáp nấy, “Gần đây lắm, là quán lẩu cua ở đối diện.”
“Còn một tiếng nữa.” Anh chậm rãi gật đầu, bỗng nhiên cởi khuy cổ áo polo, “Cũng đủ cho miếng “thịt đông lạnh” là anh khiến em nếm được mùi vị đồ tươi.”
“Này! Không phải anh định ở đây…” Nét mặt Chúc Cẩn Niên thay đổi rồi chậm rãi đỏ ửng, người này không vừa ý là lại giở trò!
“Bọn họ vẫn chưa tan làm đâu!”
“Vậy nên…” Nhiếp Vũ Tranh đặt thẳng ngón trỏ lên môi cô, “Em nhỏ giọng chút nhé.”
“Anh điên rồi… Á!” Chúc Cẩn Niên bị anh đè lên sofa, vừa bất đắc dĩ ngượng ngùng, vừa lo lắng sợ hãi.
Bảy giờ kém năm phút, tay chân Chúc Cẩn Niên luống cuống đứng trước gương tô son, Nhiếp Vũ Tranh quan tâm giúp cô kéo khóa sau lưng của chiếc váy lên, dù bận vẫn ung dung đứng trước của sổ sát đất chờ cô trang điểm lại.
Cuối cùng hai người tới nơi đã hẹn lúc bảy giờ mười lăm phút, Lan Khiết Phỉ và tiểu thịt tươi rạng rỡ tới từ lâu rồi, nhìn thì gương mặt trẻ con của cô ấy rất xứng đôi với tiểu thịt tươi, vừa thấy hai người bọn họ, cô ấy chỉ vào đồng hồ: “Các cậu đến muộn mười lăm phút nhé, Tiểu Niên cao su quá, biết thế đã hẹn bảy rưỡi.”
“Tớ có cao su đâu…” Bị cô ấy nói thế, Chúc Cẩn Niên muốn khóc.
“Đề nghị của em được đấy, muộn hơn nửa tiếng thì bọn anh đã không phải vội vàng, qua loa kết thúc như vậy.” Nhiếp Vũ Tranh vẫn cái kiểu một câu không sợ chết người.
Chúc Cẩn Niên lườm anh một cái, cũng may Lan Khiết Phỉ không phát hiện ẩn ý trong câu nói ấy, cho rằng bọn họ tiếp đón khách hàng nên cả đôi mới tới muộn.
Khoan hẵng nói cặp chị em yêu nhau này hết sức mặn nồng, trước mặt tiểu thịt tươi, bé thỏ trắng Lan Khiết Phỉ lập tức trở thành gà mẹ như chị cả, tiểu thịt tươi rạng rỡ ở trước mặt cô ấy lại thể hiện sự ỷ lại. Lan Khiết Phỉ kể lại những lời phản đối với mối tình của mình, cảm thấy khá tổn thương, ai ngờ một câu “Dù tương lai ra sao, anh nhất định phải lấy em” của tiểu thịt tươi đã khiến cô ấy cảm động đến nỗi mắt ngấn lệ, lại còn phàn nàn lời cầu hôn của cậu ấy không đủ thành ý.
Dưới bàn, Nhiếp Vũ Tranh nắm tay Chúc Cẩn Niên, ghé vào tai cô hỏi: “Lần trước em gọi anh là “chồng”, có phải đại biểu anh có thể giảm bớt bước cầu hôn không?”
“Nghĩ hay quá nhỉ.” Chúc Cẩn Niên nở nụ cười nghịch ngợm với anh.Không biết có phải để chứng minh câu nói lưới trời lồng lộng tuy thưa mà khó thoát hay không mà kiểm tra đo lường được vết máu bên trong dây chuyền bạch kim, nhưng vì cách quá nhiều năm nên hồng cầu trong vết máu đã mất, không thể kiểm tra được ADN. Kết quả phân tích thành phần vi lượng trong bùn đất cũng đã có, hàm lượng kim loại nặng cadimi () và chì vượt quá mức bình thường. Kim loại nặng ít có khả năng di chuyển trong đất, không tan trong nước, không bị phân hủy bởi vi sinh vật, thành phần có tính ổn định.
() Cadimi là nguyên tố hóa học trong bảng tuần hoàn các nguyên tố có ký hiệu Cd và số nguyên tử bằng . Là một kim loại chuyển tiếp tương đối hiếm, mềm, màu trắng ánh xanh và có độc tính, cadimi tồn tại trong các quặng kẽm và được sử dụng chủ yếu trong các loại pin.
Năm năm trước, ban lãnh đạo nhiệm kỳ mới của thành phố Bằng đã đề xuất nội dung xử lý nguồn đất bị ô nhiễm trong kế hoạch năm năm. Sau đó tiến hành một cuộc khảo sát kiểm tra tình trạng đất, căn cứ theo mức độ ô nhiễm nặng nhẹ để xác định khu vực trọng điểm cần xử lý đầu tiên.
Tình hình cụ thể của cuộc khảo sát nguồn đất thuộc về bí mật quốc gia, không thể công bố với bên ngoài, do đó cảnh sát hình sự của tổ chuyên án đã mang theo báo cáo kiểm tra và đo lường tới ban bảo vệ môi trường chịu trách nhiệm kiểm tra đất để tìm hiểu tình hình. Lão Hạng phụ trách hạng mục năm đó nói cho bọn họ biết, đúng là đã phát hiện được lượng kim loại nặng cadimi và chì vượt chỉ tiêu ở đất đai trong khu vực của thành phố Bằng, ba nhà máy tinh luyện kim loại vi phạm các quy định bị bắt buộc ngừng kinh doanh để chỉnh đốn và cải cách, kết quả kiểm tra bùn đất trong dây chuyền rất giống với báo cáo mức độ ô nhiễm khu vực đó. Về cơ bản, có thể nói sợi dây chuyền này có “liên quan mật thiết” với đất ở khu vực ấy, trùng hợp là nó chỉ cách nhà Tằng Đại Cường km.
Một cảnh sát hình sự hỏi: “Lúc các anh lấy mẫu đất có phát hiện được gì không, ví dụ như đồ trang sức hoặc quần áo chẳng hạn?”
“Không có, nhưng mà…” Lão Hạng nghiêm túc nói, “Chúng tôi phát hiện một hài cốt được bọc bằng vải, từ đầu tưởng rằng là thú cưng của nhà nào đó, nhưng lúc sau càng nhìn càng giống người nên lập tức báo cảnh sát. Tuy nhiên sau đó cục cảnh sát phản hồi rằng kết quả khám nghiệm tử thi cho thấy đứa bé ấy đã chết trước khi được chôn xuống đất, giống như sinh ra mà không còn sống, dù sao cũng không phải bị giết. Việc này đã trôi qua như vậy.”
Tổ chuyên án lập tức liên lạc với cục cảnh sát thuộc khu vực và tiến hành liên lạc với cục cảnh sát ở huyện. Báo cáo lúc ấy vẫn còn, kết quả khám nghiệm tử thi của đứa bé cũng được đưa vào hồ sơ. Pháp y Tiểu Lương của đội điều tra nói giới tính của đứa bé này là nữ, phổi phát triển không đầy đủ, tắc nghẽn đường hô hấp, vừa sinh ra đã xuất hiện hội chứng suy hô hấp nặng nên bất hạnh qua đời, thuộc loại tử vong bình thường, thời gian tử vong ước tính vào khoảng nửa năm trước. Bố mẹ không rõ, không có người nhận nên đã được hỏa táng theo quy định. Nhà tang lễ xử lý theo kiểu tro cốt vô chủ, chôn nó vào khu vực riêng trong nghĩa trang công cộng.
“Đúng rồi, cái này…” Tiểu Lương tìm được mấy bức ảnh trong máy tính, “Đây là thứ phát hiện được cùng với thi thể, hình như là một đoạn của dây chuyền hoặc vòng tay đã bị đứt, bạch kim đấy.”
Đoạn bạch kim khoảng cm hoàn toàn trùng khớp với hình dạng dây chuyền của Hòa Thi Nhụy, thông tin ADN trên báo cáo của thi thể cũng chứng minh có quan hệ người thân với cô ta. Từ đó cảnh sát kết luận, bé gái được sinh ra đã bất hạnh chết non chính là con của Hòa Thi Nhụy.
Hòa Thi Nhụy ngồi vào phòng thẩm vấn lần nữa, lúc này Nhiêu Tích, Giả Á Liệt và Nhiếp Vũ Trang ngồi đối diện cô ta.
Cô ta hít một hơi thật sâu, biết rõ ba người này chắc chắn có chuẩn bị khi đến đây, vẫn bình tĩnh cười, “Chào các anh.”
“Chào cô, chúng tôi sẽ hỏi cô thêm mấy vấn đề, mời cô trả lời theo đúng sự thật.” Giọng nói của Nhiêu Tích là kiểu giải quyết công việc, rất có uy nghiêm của người lãnh đạo. Trước khi thẩm vấn, ba người đã mở một cuộc họp ngắn, lập kế hoạch về các vấn đề muốn hỏi, bây giờ anh ta đã có dự định trước.
“Cô tốt nghiệp đại học Chính Pháp Đông Nam, hơn nữa thành tích học tập tốt như vậy, chắc chắn biết phòng vệ chính đáng sẽ không phải chịu hình phạt. Cô đã trốn khỏi nhà Tằng Đại Cường, vì sao không lựa chọn báo cảnh sát mà lặng lẽ quay về quê hương?”
“Tôi bị nhốt bảy năm, bỗng lấy lại được tự do, trong lúc nhất thời không thể suy nghĩ vấn đề theo tư duy của người bình thường. Tôi chỉ muốn cách xa chỗ đó, tôi sợ tất cả mọi người, kể cả cảnh sát. Tôi chỉ nhớ trời không lạnh nhưng cả người mình đang run rẩy, cứ đi thẳng đến nơi có đường thì liều mạng đón xe, lên một chiếc xe khách nông thôn nhỏ, đúng lúc có thể đến bến xe thị trấn, sau đó lại tới bến xe thành phố Bằng. Nhiều năm như thế, bến xe vẫn còn, không thay đổi gì, tôi mua một vé quay về Lương Túc, khi mua vé tôi cũng không nói được rõ ràng, các anh biết không, đã lâu lắm rồi tôi không nói chuyện với người khác. Về đến nhà, giây phút bố mẹ nhìn thấy tôi, cả đời này tôi sẽ không thể quên! Hai người họ trực tiếp quỳ xuống trước mặt tôi, kéo tay tôi, ba chúng tôi khóc đến mức không thở nổi.”
Hòa Thi Nhụy thở hắt ra, khẽ lau nước mắt trào ra ở khóe mắt, tiếp tục nói: “Tôi nói không ngừng, khi đó tôi có cảm giác mình điên rồi, không ngủ không nghỉ, nói suốt mấy ngày mấy đêm, cổ họng chảy cả máu. Bố mẹ tôi cũng muốn báo cảnh sát nhưng tôi không đồng ý. Tôi không dám đối mặt với người lạ, không muốn nhớ lại những chuyện đã xảy ra trong mấy năm đó. Hai người họ bận chăm sóc tôi, luôn ở nhà với tôi, tạm thời cũng không đến cục cảnh sát nữa. Tôi và mẹ mình ngủ chung giống như hồi nhỏ, tôi cảm thấy rất an toàn.”
Hai tay cô ta ôm lấy bản thân, dường như nhớ lại khoảng thời gian ấm áp khi còn bé.