Nói Chuyện Với Thế Giới Của Người

chương 71: mặt nạ nhân cách [1]

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Editor: Hà Vĩ

Beta: Mạc Y Phi

Âm nhạc du dương, người phục vụ xinh đẹp và bàn ăn được bày biện tinh tế, Chúc Cẩn Niên chọn nhà hàng đúng gu của Khang Kiên Dương để nội tâm nôn nóng của anh ta có thể bình tĩnh lại.

Không còn lo lắng phía sau có ánh mắt nhìn chằm chằm mình nữa, tâm trạng Chúc Cẩn Niên rất tốt, cô chụp một bức ảnh đồ ăn rồi đăng lên Khoảnh Khắc. Sau khi trò chuyện đôi lời với Khang Kiên Dương, Chúc Cẩn Niên nói ra đề nghị của mình.

“Thôi miên?” Khang Kiên Dương ngừng tay lại, biểu cảm đầy khó hiểu, “Cái trò đó sẽ nói ra hết trong lúc mơ hồ như trên TV thật à? Ngủ thiếp đi rồi chuyện gì cũng kể ra hết ư?”

Chúc Cẩn Niên cười lắc đầu, “Trong phim điện ảnh và phim truyền hình, thôi miên một hai lần là đã dễ dàng giải quyết chướng ngại tâm lý của con người, hoặc sau khi bị thôi miên sẽ làm một số chuyện không thể tưởng tượng, hai cái này đều có vẻ rất khoa trương. Không phải ai cũng có thể chấp nhận thôi miên, nhiều nhất chỉ có % con người có thể bị thôi miên thành công. Thời gian trước chúng tôi có gặp một vị khách đa nhân cách, trải qua hơn hai tháng, xấp xỉ mười lần trị liệu thôi miên thì mới ổn định nhân cách của cô ấy lại được.”

“Đa nhân cách?!” Khang Kiên Dương trợn mắt, “Thật sự có người như thế à?”

“Thế gian to lớn không thiếu thứ lạ.” Cô nhướng mày.

“Thôi miên có lợi ích gì với tôi?” Khang Kiên Dương tò mò hỏi, “Thôi miên xong sẽ không nằm mơ nữa à?”

“Khi cảnh trong mơ xuất hiện thì luôn chỉ chợt lướt qua. Có thể nhận ra anh cực kỳ bài xích và chống cự giấc mơ kia, chịu sự ảnh hưởng từ cảm xúc đó nên anh cũng không muốn nghĩ nhiều đến tất cả những điều trong mơ. Vậy anh có bỏ lỡ chi tiết và dấu hiệu quan trọng nào không? Tôi nghĩ thông qua việc thôi miên, chúng ta sẽ cẩn thận nhớ lại và chứng kiến giấc mơ nguyên vẹn, thậm chí dưới sự dẫn dắt của chuyên gia thôi miên còn có thể thực hiện đối thoại giữa anh và người trong mơ để trực tiếp hỏi đối phương: Cô là ai? Vì sao cô luôn xuất hiện trong giấc mơ của tôi? Cô muốn nói điều gì với tôi?”

Anh ta có phần do dự, nhíu mày suy nghĩ một lúc, “Điều này… có thể được sao?”

“Có thể.” Chúc Cẩn Niên cẩn thận bổ sung, “Điều kiện tiên quyết là Khang tổng nằm trong % số người kia.”

Anh ta chần chừ, nhất thời không nói gì cả.

“Hợp đồng mà Khang tổng ký với văn phòng của chúng tôi là hợp đồng tư vấn trọn gói, chúng tôi có nghĩa vụ giới thiệu phương án và chuyên gia tư vấn thích hợp hơn cho anh, người tôi muốn giới thiệu là chuyên gia thôi miên Hạ Mão Đằng.”

“Nhưng người nổi tiếng nhất văn phòng các cô không phải là Nhiếp Vũ Tranh sao?” Anh ta híp mắt để lộ cái nhìn tinh ranh, “Cô là trợ lý chuyên gia tư vấn của anh ta.”

“Nhiếp tổng không tư vấn tâm lý, trách nhiệm của anh ấy là giám định tâm lý. Mặc dù tôi là trợ lý của anh ấy nhưng bình thường đều làm việc độc lập, rất ít khi cộng tác với anh ấy.”

“...”

Chúc Cẩn Niên suy nghĩ, “Dù sao tôi cũng là trợ lý của anh ấy, mời anh ấy tham gia cũng không phải không có khả năng, nhưng tiền đề là cảnh trong mơ của anh phải được thể hiện hoàn toàn nguyên vẹn thì chúng tôi mới có thể một lần nữa tiến hành phân tích mỗi dấu hiệu trong đó. Thế nên, bước thôi miên này phải thực hiện trước.”

“Một khi đã vậy thì cứ thử xem.” Khang Kiên Dương lập tức quyết định.

“Khang tổng, tôi có trách nhiệm giữ bí mật về nội dung tư vấn của anh, nếu để chuyên gia thôi miên tham gia thì nhất định tôi phải để anh ấy hiểu rõ một số nội dung tư vấn, anh có đồng ý không?”

“Cái đó không sao cả, vốn không phải bí mật gì.” Khang Kiên Dương xua tay, rộng lượng đáp, “Anh em của tôi cũng biết tôi thường xuyên gặp ác mộng, một trong số họ đã giới thiệu tôi đến Sa Mạc Cam Tuyền. Gặp ác mộng không có gì hay ho để mà giấu giếm, chuyên gia tư vấn tâm lý ở văn phòng các cô ai muốn biết thì cô cứ nói cho người đó nghe! Tục ngữ có nói ba cây chụm lại nên hòn núi cao, mèo trắng mèo đen mèo nào bắt được chuột thì mèo đó là mèo tốt, tôi ước gì tất cả các cô đều giải quyết chuyện phiền lòng này giúp tôi ấy chứ!”

Chúc Cẩn Niên vui mừng nhướng mày, “Tính cách Khang tổng thực sự rất hào phóng!”

“Tôi luôn hào phóng với người đẹp.” Anh ta lập tức không đứng đắn, miệng lưỡi trơn tru đáp lời cô.

Buổi chiều, Chúc Cẩn Niên hẹn thời gian với Hạ Mão Đằng, lịch làm việc của anh ta đã sắp xếp kín trong vòng một tuần, nhưng suy nghĩ đến tài nguyên con người của văn phòng bất động sản GM và xuất phát từ lợi ích lâu dài, Hạ Mão Đằng quyết định thêm một buổi.

Ngày hôm sau, anh ta dành ra một tiếng trao đổi với Khang Kiên Dương, tiến hành thôi miên lần một. Sau khi Khang Kiên Dương nghe theo mệnh lệnh tỉnh lại thì hô to thần kỳ, bảo bản thân thật sự bước vào thế giới suy tưởng, hơn nữa còn rất tỉnh táo, dựa theo sự dẫn dắt của Hạ Mão Đằng, anh ta đi vào một nơi thần bí, xe ngựa bay trên không trung, nóc nhà nở đầy hoa tươi, không khí trong lành và cơn gió khô hanh khiến anh ta thoải mái chưa từng có.

Khi Hạ Mão Đằng nói chuyện với Chúc Cẩn Niên về Khang Kiên Dương thì có nói rằng: “Anh ta là một người có tư tưởng rất tích cực, mức độ phối hợp khá cao, thật ra tôi cũng cực kỳ muốn biết vì sao một người như vậy lại mơ đi mơ lại ác mộng. Nếu nhận được sự đồng ý của anh ta, cô cứ nói tình huống của anh ta với Nhiếp Vũ Tranh đi.”

Chúc Cẩn Niên gật đầu.

Chính thức trị liệu thôi miên xác định vào ba ngày sau, dưới sự dẫn dắt của Hạ Mão Đằng, Khang Kiên Dương đang nằm thành công tiến vào trạng thái thôi miên, từng chút từng chút kể lại tất cả cảnh tượng chợt lướt qua trong ác mộng.

“Đừng cảm thấy sợ hãi, tất cả đều chỉ đang nhớ lại, tôi ở ngay bên cạnh anh, bất cứ lúc nào anh cũng có thể nhận được sự trợ giúp từ tôi. Anh chỉ cần nhìn, sau đó nói cho tôi biết anh nhìn thấy gì. Được rồi, tôi hỏi anh, trước mắt là cảnh tượng gì?”

“Là phòng của tôi, mọi thứ không có gì thay đổi nhưng mà rất tối. Nó đứng bên cạnh cửa sổ! Quần áo màu trắng… A, không đúng, tôi thấy rõ ràng rồi, không phải quần áo màu trắng mà là vải bố màu trắng, rất lớn, có thể là ga giường, quấn trên người nó giống như xác ướp. Có máu… không phải máu, là bóng cây in lên trên vải trắng. Nó lại… lại là một người đàn ông, tóc ngắn, nhưng tôi không thể nhìn thấy mặt.”

“Anh ta vẫn không nhúc nhích, có thể thấy được anh ta có thiện ý, anh ta không muốn hù dọa anh, có lẽ muốn nhắc nhở anh điều gì đó. Anh có thể tự giới thiệu hoặc là mời anh ta ngồi xuống tâm sự.”

“Tôi…” Sau gáy Khang Kiên Dương xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng, một lúc lâu sau, anh ta mới lên tiếng tiếp, “Anh ta không trả lời tôi, giống như không nghe thấy tôi nói gì… Tôi nên làm gì bây giờ?”

Hạ Mão Đằng đúng lúc dẫn dắt: “Phía sau anh có một cánh cửa, mời anh xoay người đi ra ngoài. Đúng, tiếp tục đi, anh thấy con phố quen thuộc, thấy những người quen thuộc…”

Khang Kiên Dương mở to mắt, lau mồ hôi trên trán, “Giấc mơ này hình như không đáng sợ đến thế, trước kia thời gian xuất hiện quá ngắn, tôi cũng chưa nhìn rõ ra sao. Lần này tôi thấy rõ rồi, không phải ma quỷ máu chảy đầm đìa, mà là một người đàn ông không biết vì sao lại được bao bọc trong vải trắng.”

Hạ Mão Đằng thưởng thức đũa phép, nói với Chúc Cẩn Niên: “Nếu Khang tổng không coi nội dung tư vấn là bí mật, theo tôi, cô nên bớt chút thời gian tìm hiểu bố mẹ, vợ hay những người thân thiết với anh ấy, còn vì sao người trong giấc mơ chỉ xuất hiện ở phòng ngủ của anh ấy mà không phải phòng khách hay công ty… cũng đáng để suy nghĩ cẩn thận. Có phải trong nhà có thứ gì khiến anh ấy đáp lại ở trong mộng không?”

“Đúng, nếu không hãy bớt chút thời gian sang nhà tôi một chuyến!” Khang Kiên Dương lập tức lên tiếng.

Biết được kết quả, áp lực tâm lý của Chúc Cẩn Niên bỗng nhiên lớn hơn, dấu hiệu thay đổi có nghĩa là suy đoán cơ bản trước kia cũng bị sụp đổ theo, rất có thể ân oán của Tia Chớp và Sọc Trắng Đen không phải khởi nguồn cho việc Khang Kiên Dương thường xuyên gặp ác mộng. Trong lúc nhất thời, cô có phần rối loạn, không cẩn thận làm rơi quyển “Phân tích giấc mơ” trên tay, trang sách bị gió thổi vang lên tiếng sàn sạt, dường như Freud cũng không giúp được gì.

“Anh làm gì đấy?” Cô gửi tin nhắn cho Nhiếp Vũ Tranh.

Anh gọi điện thoại tới, “Anh ở bệnh viện Đệ Nhất.”

“Đừng nói với em, anh đặc biệt đẩy mạnh tiêu thụ xe lăn với Chương Tĩnh Minh nhé?”

Nhiếp Vũ Tranh bật cười, “Anh xấu xa thế à?”

Chúc Cẩn Niên bắt chéo hai chân lại với nhau, dựa vào sofa đặt ở khu nghỉ ngơi của văn phòng, tay phải nắm di động, tay trái nghịch tóc mình. Nghe anh hỏi thế, cô thấp giọng, khóe mắt để lộ chút mềm mại.

“Anh xấu xa, thật sự xấu xa.”

“Đối với em, anh còn lâu mới đủ xấu xa.”

“Anh đáng ghét thật.”

“Thật sự ghét anh à?”

“Vâng.”

“Đã vậy thì lát nữa anh dùng xe lăn đẩy Chương Tĩnh Minh tới chỗ em, chỉ định em làm khơi thông tâm lý cho hắn.”

Chúc Cẩn Niên dở khóc dở cười, “Anh dám!”

“Anh đến phòng bệnh rồi. Em tiếp tục ghét anh một lúc nữa hay định nói nào?”

“Bận việc của anh trước đi, mặc kệ em.” Tâm trạng cô có phần thả lỏng, định tắt máy.

Nhiếp Vũ Tranh dừng bước, “Sao anh có thể mặc kệ em được, giờ này tìm anh thì nhất định có việc. Nói đi.”

“Không có việc gì. Thật sự không có việc gì.”

“Cho anh nửa tiếng đánh nhanh thắng nhanh, bốn mươi lăm phút sau gặp nhau nhé.”

“Không được, em biết anh có chuyện quan trọng cần làm. Chỗ em cũng không phải chuyện gì khẩn cấp lắm, chỉ là giám sát tâm lý thôi.”

“Em cần giám sát tâm lý, với anh mà nói đó là khẩn cấp. Chờ anh.”

“Em…”

“Hả?”

“Được rồi, mau đi đi, trẫm chờ chàng là được!”

“Tạ chủ long ân.” Nhiếp Vũ Tranh mỉm cười kết thúc cuộc trò chuyện, khi đẩy cửa phòng bệnh, ánh mắt đã khôi phục sự điềm tĩnh lạnh lùng trước sau như một.

Nước sôi tỏa ra hơi nước tạo thành một lớp sương trắng mờ hình quạt trên cửa sổ, lá cờ đỏ bên ngoài mơ hồ tung bay trong gió, trở thành một cái bóng đỏ đung đưa. Thẩm Tử Bình xoa bụng, mới vừa rồi vì đang vội, anh ta ăn ngấu nghiến cho xong bữa trưa nên bây giờ dạ dày hơi chướng. Anh ta điều chỉnh vị trí của quạt điện, ngồi xuống sofa gỗ rồi lại đứng lên, có vẻ đứng ngồi không yên.

Hà An Bang - người đồng nghiệp đầu tiên tiếp nhận điều tra và giải quyết vụ án mất tích của Hoa Thi Nhụy từ tay anh ta lúc ấy, hiện đang làm thanh tra thực thi pháp luật ở Ủy ban pháp luật thành phố, khi nghe nói vụ án chưa giải quyết này có tiến triển mới thì cũng có vẻ hơi cấp bách. Một mặt, anh ta tự tin năm đó bản thân làm việc không có sai sót, mặt khác, cho dù từng nghe nói tiếng tăm của Nhiếp Vũ Tranh, anh ta vẫn không tin một người không phải cảnh sát điều tra hình sự có thể giải được câu đố trong thời gian ngắn như vậy.

Trần Dục và Lâm Duệ bước vào, với tư cách là cộng sự hiện tại của Thẩm Tử Bình, bọn họ cũng rất tò mò, rốt cuộc đằng sau vụ án mất tích có vẻ rất bình thường này đang cất giấu điều gì.

Nhiếp Vũ Tranh ung dung đến muộn, khi vào văn phòng, anh thản nhiên nhìn xung quanh một lượt, dường như rất vừa lòng với bầu không khí như vậy.

Thẩm Tử Bình vội bước đến, “Bọn họ nói cậu có phát hiện mới, cậu có biết Hòa Thi Nhụy, cô ấy còn…. còn sống không? Rốt cuộc cô ấy ở đâu?”

“Không biết.”

Một chữ “không” của Nhiếp Vũ Tranh đã giết chết sự nhiệt tình trong lòng anh ta, Thẩm Tự Bình khó nén nổi thất vọng, suy sụp ngồi xuống.

Bỏ qua việc chào hỏi, Nhiếp Vũ Tranh nhìn Thẩm Tử Bình, “Cậu còn nhớ ngày Hòa Thi Nhụy mất tích, cô ta từng gặp người nào, đã xảy ra chuyện gì không?”

“Đương nhiên còn nhớ.” Thẩm Tử Bình thuộc lòng tất cả những chuyện ngày đó, “Ngày tháng , buổi sáng cô ấy ở ký túc xá, buổi chiều hơi muộn, bạn cùng phòng của cô ấy là Hủy Toàn rủ cô ấy cùng đi thư viện thì bị Chương Tĩnh Minh theo dõi. Sau khi phát hiện, Hòa Thi Nhụy cực kỳ tức giận, không khống chế được cảm xúc, lấy một con dao từ trong túi ra. Hủy Toàn sợ xảy ra chuyện nên đã tiến lên khuyên can thì bị dao quẹt qua bị thương, Hòa Thi Nhụy đưa cô ấy đến bệnh viện của trường học. Hủy Toàn băng bó xong đi ra thì không thấy Hòa Thi Nhụy nữa nên cô ta tự trở về ký túc xá. Đến buổi tối, Hòa Thi Nhụy vẫn chưa về, gọi điện cũng không nghe máy, bạn cùng phòng của cô ấy nhờ mấy bạn nam trong lớp ra ngoài tìm, cũng báo cho thầy hướng dẫn là thầy Vệ, mãi đến buổi sáng hôm sau vẫn không thấy bóng dáng Hòa Thi Nhụy đâu, sau khi mấy bạn cùng phòng tìm kiếm hỏi thăm xung quanh lần nữa thì đến cục cảnh sát báo án. Khi mất tích, Hòa Thi Nhụy mặc chiếc áo len cổ V, quần bò, đeo vòng cổ bạch kim.”

“Tất cả điều đó đều đã được xác nhận.” Hà An Bang bổ sung, “Các bạn cùng phòng có thể làm chứng, khi Hòa Thi Nhụy mất tích, không có ai từng liên lạc hoặc gặp cô ta. Mười năm trước, đúng lúc đại học Chính Pháp Đông Nam xây khu nhà mới, hơn nữa khi đó camera theo dõi được lắp đặt còn ít, chúng ta chỉ nhìn thấy Hoa Thi Nhụy và Hủy Toàn cùng vào cổng lớn bệnh viện, một lát sau một mình rời đi, trong các camera khác cũng không phát hiện bóng dáng của cô ta. Có thể nói, đó là lần cuối cùng cô ta xuất hiện trong camera theo dõi.”

“Toàn bộ tài liệu đều đưa cho cậu, cậu có phát hiện gì mới vậy?” Dù thất vọng nhưng Thẩm Tử Bình vẫn muốn biết mọi tiến triển mới của vụ án.

“Trong số tư liệu mà cậu đưa cho tôi, có hai thứ có thể tin tưởng và tiếp cận tình huống chân thật nhất, đây là một trong số đó.” Anh lấy mấy quyển sổ ra, đây là bản ghi chép đầu tiên mà cảnh sát ghi lại lúc thẩm vấn, “Khi ấy ghi chép bằng máy móc còn chưa phổ biến, để nhanh chóng ghi lại manh mối mà những người có liên quan đến Hòa Thi Nhụy cung cấp, những câu văn trong bản ghi chép chưa trải qua việc cắt bỏ, từ chuyện nhỏ đến chuyện lớn. Hòa Thi Nhụy không có khả năng bốc hơi khỏi nhân gian, trong số những người từng tiếp xúc qua lại, liên lạc và thân thiết với cô ta, nhất định có người biết rõ tình hình.”

Hà An Bang thở dài, lẳng lặng trốn tránh một phần trách nhiệm, “Này, tổ trường Nhiếp à, không giấu gì cậu, tôi và Tử Bình đã đọc đi đọc lại những thứ đó ít nhất mười lần, cũng từng xác minh hết lần này đến lần khác, nếu trong số đó có người nói dối hoặc giấu giếm điều gì đó thì sao có thể không bị phát hiện chứ?"

Truyện Chữ Hay