Editor: Hà Vĩ
Beta: Mạc Y Phi
Kỳ Kỳ tha thiết nhìn theo hai người bọn họ dần khuất bóng trên hàng lang, chống cằm lộ vẻ háo sắc, “Nhiếp tổng vẫn đẹp trai như thế… Cũng không biết hôm nay anh ấy đến vì chuyện gì, gặp được anh ấy một lần còn khó hơn cả gặp thần tượng của em.”
Chúc Cẩn Niên bật cười, “Báo cho em một tin tốt, mấy ngày nay anh ấy nhận một vụ giám định tâm lý, có lẽ mấy tháng tới sẽ thường xuyên đến làm việc đúng giờ, em cứ nhìn cho đã đi.”
“Thật ạ?” Mắt Kỳ Kỳ mở lớn.
Chúc Cẩn Niên cười ha ha xem như trả lời rồi đi vào phòng họp trước, chỉ một lát sau, Nhiếp Vũ Tranh, Đỗ Cách Trí, Hạ Mão Đằng cùng với trợ lý chuyên gia tư vấn tâm lý Giang Mãn, Tiểu Mẫn lần lượt đến.
Nhiếp Vũ Tranh không nói câu nào thừa thãi, nhanh nhẹn mở máy chiếu ra, một sơ đồ về mối quan hệ các nhân vật xuất hiện trên màn hình, vừa nhìn đã hiểu. Anh cầm bút hồng ngoại chỉ vào một điểm trên đó, “Đây là đương sự Kiều Di Đồng bị yêu cầu thực hiện giám định tâm lý, cô ấy vẫn luôn trong trạng thái của người này.” Anh chỉ sang Diệp Hân Tuyết, “Lần đầu tiên cô ấy tới Sa Mạc Cam Tuyền, tự lấy tên là “Hân Tuyết”. Tiểu Niên...”
Xưng hô thế này có phải quá thân thiết rồi không… Chúc Cẩn Niên mở laptop ra, trình bày câu chuyện từ đầu tới cuối, biểu cảm của mấy người khác đều là không thể tưởng tượng nổi lại vừa dạt dào hứng thú.
“Tôi căn cứ vào trạng thái tâm lý của cô ấy để viết báo cáo vắn tắt phân tích bước đầu.” Mắt Nhiếp Vũ Tranh nhìn thẳng, giọng điệu giải quyết việc chung, đưa một chồng tài liệu cho trợ lý của Hạ Mão Đằng là Giang Mãn, nhờ anh ta chia cho mọi người, “Giai đoạn trước, động cơ tâm lý là nguyên nhân chủ yếu, tác dụng của ma túy là chất xúc tác, đến ngày hôm nay, ma túy là nguyên nhân chính tổn thương đến đầu óc. Trong thân thể Kiều Di Đồng đồng thời tồn tại… Hoặc có thể miễn cưỡng nói rằng coi như tồn tại ba trạng thái nhân cách khác nhau, đó là Kiều Di Đồng, Diệp Hân Tuyết có trí nhớ và Diệp Hân Tuyết không có trí nhớ tiêu cực. Trong đó, nhân cách chủ Kiều Di Đồng ẩn nấp, nhân cách Diệp Hân Tuyết chiếm giữ phần lớn thời gian, trong tiềm thức, nhân cách chủ trốn trách và kiềm chế, năng lực tự ám thị cực kỳ mạnh mẽ thúc đẩy cô ấy tưởng tượng ra một Diệp Hân Tuyết “trong sạch”. Theo tôi, Hân Tuyết không đủ để gọi là một nhân cách hoàn chỉnh và độc lập, bởi vì “cô ta” không hoàn toàn tách biệt với Hân Tuyết , nhiều nhất chỉ là một sản phẩm dưới cơ chế đền bù tâm lý. Nhưng nếu không tiến hành can thiệp, mặc kệ nó phát triển, Hân Tuyết rất có khả năng trở thành một nhân cách độc lập, lúc này đây, đầu óc tổn thương cộng thêm động cơ tâm lý, nói không chừng còn có khả năng phân liệt ra càng nhiều nhân cách không biết nữa. Điều này không phải chuyện tốt với Kiều Di Đồng, căn bản cô ấy không thể đối phó với nhiều nhân cách đồng thời tồn tại như vậy, cuối cùng sẽ rơi vào trạng thái tinh thần hỗn loạn. Thế nên, tôi tạm thời định nghĩa Kiều Di Đồng mắc bệnh “rối loạn đa nhân cách”, chúng ta phải cố hết sức ổn định nhân cách của cô ấy lại, không được ám thị hoặc kích thích cô ấy tiếp tục phân liệt.”
Phối hợp với giải thích của anh, Chúc Cẩn Niên đã đọc xong báo cáo vắn tắt, trong báo cáo, Nhiếp Vũ Tranh lời ít ý nhiều, chứng cứ phong phú rõ ràng, thể hiện tư duy logic và năng lực suy luận mạnh mẽ của anh, không thể không khiến người ta bội phục. Cô nhìn anh đứng cách đó không xa, nghĩ tới việc người đàn ông như vậy đã nắm tay với mình thì lại có cảm giác hưng phấn nho nhỏ. Anh lập tức phát hiện ra ánh mắt này, dừng giải thích, thản nhiên đảo mắt về phía cô, ánh mắt lúc này rõ ràng trở nên ấm áp hơn.
Mọi người cúi đầu đọc báo cáo lần lượt ngẩng đầu, Nhiếp Vũ Tranh rời mắt đi, tiếp tục nói: “Kiều Di Đồng hút ma túy, dụ dỗ người khác hút ma túy, tàng trữ ma túy trái phép, những hành vi phải nhận trách nhiệm hình sự không phải phạm vi mà chúng ta có thể nhận định, tôi cho rằng, trọng điểm trong giám định tâm lý lần này là kêu gọi, tháo gỡ và làm rõ, giúp cảnh sát hiểu rõ tính cách đặc thù, tư duy logic của Kiều Di Đồng ở các trạng thái nhân cách khác nhau. Phương pháp khơi thông tâm lý thông thường, can thiệp dài hạn không có hiệu quả rõ rệt với trạng thái nhân cách phụ của cô ấy, thôi miên có thể là một đường tắt để kêu gọi nhân cách chủ, nhưng cũng có thể là một quá trình rất dài, mọi người phải chuẩn bị tâm lý tốt. Tuy là giám định tâm lý nhưng tôi càng hi vọng biến nó trở thành trị liệu tâm lý. Lão Hạ, nói chút suy nghĩ của anh đi.”
Hạ Mão Đằng đẩy gọng kính tròn màu đen, ngắm nghía cây đũa ma thuật trong tay, cười tủm tỉm, chậm rãi lên tiếng: “Tôi cũng nghĩ như vậy. Thôi miên Kiều Di Đồng phải chia thành hai cấp độ, cấp độ thứ nhất cũng là cấp độ tương đối dễ đạt được, đó chính loại bỏ Hân Tuyết !” Anh ta vẩy cây đũa như làm ma pháp, “Đó là một thứ tự mình đánh lừa, tự mình mê hoặc tạo ra, vốn dĩ “cô ta” không tồn tại trong thế giới này, trạng thái này sẽ ảnh hưởng đến việc tôi kêu gọi nhân cách chủ. Trong giai đoạn này, tôi lựa chọn thôi miên nhân cách phụ, mạnh mẽ ép buộc tiến hành ám thị tâm lý thậm chí là mệnh lệnh đối với cô ấy, để về sau cô ấy không cần chịu điều gì đó rồi điều chỉnh trạng thái sang Hân Tuyết nữa. Giai đoạn này dự tính vừa đủ hai đợt trị liệu, cũng chính là trị liệu thôi miên lần thứ đến . Cấp độ thứ hai khá khó khăn, đó chính là dẫn dụ nhân cách chủ xuất hiện… Nhân cách chủ chưa bị giết chết, thế nên “Kiều Di Đồng” nhất định còn tồn tại, có bằng lòng xuất hiện đối mặt với mọi người hay không thôi.”
Chúc Cẩn Niên nhớ tới khi Hân Tuyết trò chuyện với cô từng nghi ngờ mình đa nhân cách, cực kỳ e ngại bị Hân Tuyết dồn ép, từ nay về sau sẽ biến mất. Bây giờ bước đầu tiên của trị liệu thôi miên phải loại bỏ “cô ta”, rõ là tạo hóa trêu ngươi. Cô hơi nhíu mày, lên tiếng: “Nhân cách chủ của cô ấy ẩn núp rất sâu, ít nhất trong thời gian hai ba năm gần đây đều trong trạng thái Diệp Hân Tuyết. Điện thoại của mẹ mình là Trâu Anh, bạn trai trước Trác Lỗi, chứng minh thư gì đó… đều không kéo được nhân cách chủ của cô ấy ra.”
Nhiếp Vũ Tranh gãi đúng chỗ ngứa, “Những người và đồ vật mà cô nhắc đến vốn chính là những điều mà cô ấy muốn trốn tránh. Càng dùng mấy thứ này kích thích cô ấy, cô ấy càng không muốn đối mặt, càng muốn dùng thân phận của Hân Tuyết chống đối đến cùng.”
Hạ Mão Đằng “chậc” một tiếng, nhún vai buông tay, “Rốt cuộc cô ấy bằng lòng đối mặt với cái gì đây…”
Chúc Cẩn Niên bị hỏi khó, một lòng muốn xác định vấn đề quan trọng nhất mà mình đã không chú ý về mấy nhân cách phân liệt của Kiều Di Đồng.
Nhiếp Vũ Tranh lại có vẻ đã chuẩn bị từ trước, “Mọi người có nghĩ tới Kiều Di Đồng luôn bất mãn với tình trạng hiện tại, thậm chí còn trốn tránh, khát vọng biến thành người khác nhưng sau khi đến thành phố Bằng mới phân liệt ra nhân cách thứ hai không? Khi ở Lương Túc, vì sao nhân cách ổn định như thế? Không thể phủ nhận tin tức Diệp Hân Tuyết qua đời đã kích thích trực tiếp đến cô ấy, nhưng khi tôi nghe bản ghi âm của mẹ cô ấy là Trâu Anh lần nữa, chợt phát hiện lúc cô ấy còn nhỏ, có một người cũng có ảnh hưởng quan trọng giống như thế.”
Chúc Cẩn Niên sửng sốt, nhìn về phía Nhiếp Vũ Tranh, tối hôm qua hơn chín giờ anh mới rời khỏi nhà cô, về nhà đã hơn mười một giờ, lại nghe một lượt lời kể lể của Trâu Anh ư? Không nói đến việc Trâu Anh liên tục nói hơn ba tiếng, trong tình huống bôn ba suốt một ngày, đêm khuya mệt mỏi còn có thể kiên nhẫn nghe tiếng phụ nữ lảm nhảm ồn ào! Trước kia Chúc Cẩn Niên có thành kiến với anh, cho rằng anh dựa vào kiến thức trong sách vở và kinh nghiệm ngày trước để đoán lòng người, mọi người quá tán thành với anh, nhưng không ngờ sau lưng anh phải trả giá bằng tinh thần và sức lực gấp mấy lần.
Đúng thật, có thiên tài nào mà không chảy mồ hôi đâu chứ?
Có lẽ ánh mắt cô dừng trên người anh quá lâu nên anh ngừng lại, nhìn về phía cô mang theo sự dò hỏi, như thể đang trưng cầu ý kiến của cô vậy. Chúc Cẩn Niên sợ cắt ngang mạch suy nghĩ của anh, vội lắc đầu, Nhiếp Vũ Tranh nhìn cô một lát rồi mới bình tĩnh tiếp tục.
“Người này chính là hàng xóm của Trâu Anh, một bà cụ tên là Hồng Ngọc Quế. Lúc đó Trâu Anh có nhắc tới bà ta là kế toán, công việc khá ổn định, còn có một khoản thu nhập thêm, lúc đi làm, đứa con không có ai trông nom nên thường xuyên gửi nhờ nhà hàng xóm là Hồng Ngọc Quế. Sáng hôm nay tôi gọi điện thoại cho Trâu Anh, bà ta “trò chuyện” hơn một tiếng với tôi…”
Nói tới đây, anh khó khăn hắng giọng, Chúc Cẩn Niên biết rõ nội tình nên không nhịn được, che miệng bật cười, cảm thấy lúc này anh khá đáng yêu.
Vài giây sau, anh khôi phục sự nghiêm túc: “Tôi tổng kết được một số tin tức: Hồng Ngọc Quế đối nhân xử thế rộng rãi hiền lành, thời trẻ sinh được một cô con gái, nhưng lúc vị thành niên bị bệnh qua đời, bà ta luôn đối xử tốt với Trâu Anh và Kiều Di Đồng, Kiều Di Đồng coi bà ta như người bà ruột thịt. Thời gian người này qua đời không khác Diệp Hân Tuyết lắm, đó là một sự trùng hợp, nhưng rất có khả năng đồng thời tạo ra kích thích với Kiều Di Đồng. Căn cứ vào sự trùng hợp này, chúng ta có thể phỏng đoán rằng: Hồng Ngọc Quế qua đời đã cắt đứt lưu luyến của Kiều Di Đồng với thân phận cũ, Diệp Hân Tuyết qua đời dẫn dắt cô ấy về phía thân phận mới không?”
Mắt Hà Mão Đằng sáng lên, “Bà cụ Hồng này là người ở đâu?”
“Hàng Châu.”
“Hai chuyện để lại ấn tượng sâu sắc thời thơ ấu không gì khác ngoài khẩu vị thức ăn và ca dao ru vào giấc ngủ. Khẩu vị thức ăn thì không có cách nào rồi, vậy có thể giúp tôi hỏi xem khi Hồng Ngọc Quế dỗ trẻ con ngủ thích hát bài đồng dao nào không?”
“Ý của anh là xây dựng tâm neo cho cô ấy à?” Nhiếp Vũ Tranh cao giọng hỏi.
Tâm neo là phản xạ có điều kiện sinh ra từ mối liên kết được tạo bởi cảm xúc tình cảm trong lòng và hành vi, biểu hiện của con người. Khi các hình thức liên kết có điều kiện và phản xạ kết nối xong, tâm neo của con người sẽ hình thành.
Hạ Mão Đằng gật đầu như giã tỏi, “Đúng! Tôi muốn sử dụng cái này và khẩu âm giọng địa phương để khơi gợi nhận thức và hoài niệm với thân phận của mình trong tiềm thức Kiều Di Đồng, để cô ấy thức tỉnh.”
Trong lòng Chúc Cẩn Niên cười thầm, ngoài mặt tỉnh bơ, “Điều này rất dễ, cứ gọi điện thoại cho Trâu Anh là xong mà.”
“Một khi đã vậy, công việc đơn giản này giao cho cô phụ trách.” Vẻ mặt Nhiếp Vũ Tranh nghiêm túc, rất giống giải quyết việc chung, “Dù sao tay cô bị thương cũng không thích hợp làm mấy chuyện nặng nề khác.”
Đồ xấu xa! Chúc Cẩn Niên bĩu môi, lại chỉ có thể đè nén nỗi khó chịu, cắn răng dối lòng đáp: “Cảm ơn Nhiếp tổng đã thông cảm cho tôi, ha ha…”
“Không cần khách sáo, nên thế mà.” Anh nhíu mày trả lời, “Sau khi tan họp đến văn phòng của tôi một chuyến, tôi có việc dặn dò cô.”
Phương án thôi miên bước đầu của Kiều Di Đồng được xác định như vậy, việc loại bỏ “Hân Tuyết ” trước mắt do Hạ Mão Đằng và trợ lý Giang Mãn của anh ta toàn quyền phụ trách, bọn họ thương lượng một chút, đợi sau khi Kiều Di Đồng trị liệu cai nghiện mới tiến hành, một mặt là không có sự làm phiền của phản ứng thân thể khi cai thuốc, mặt khác cũng có trợ giúp việc trị liệu hồi phục giai đoạn thứ hai của cô ta. Bởi vậy chính thức can thiệp phải chờ đến sau Tết Nguyên Đán.
Nghĩ đến việc còn phải gọi điện thoại vài lần cho Trâu Anh, Chúc Cẩn Niên lập tức cảm thấy gánh nặng đè lên vai. Cô chậm rãi đi đến văn phòng tổng giám đốc gần như không bao giờ mở cửa ở cuối hành lang, Nhiếp Vũ Tranh đứng ở cửa, đang chuẩn bị nhấn mật mã khóa.
“Nhiếp tổng.” Cô nhíu mày, vì bị anh sắp xếp nhiệm vụ gọi điện thoại cho Trâu Anh nên vừa mở miệng đã khởi binh hỏi tội, “Có cần em đến sau không, chờ anh quét dọn mạng nhện bên trong đã nhỉ?”
“Mạng nhện không có, chỉ có một con nhện tinh.” Anh trêu chọc, nhập mấy con số, khóa cửa phát ra một tiếng cạch. Bên trong rất tối, anh đi vào trước, kéo rèm cửa sổ ra, lập tức căn phòng rộng rãi sáng sủa hẳn lên.
Nhiếp Vũ Tranh quay lại, thấy cô còn đứng ở cửa thì hỏi: “Không vào à?”
Lúc này Chúc Cẩn Niên mới bước vào, văn phòng khoảng mét vuông, kết hợp giữa màu nâu, màu gỗ thô và màu trắng. Đối diện với cửa là khu tiếp khách và cửa sổ thủy tinh sát đất hình cánh quạt, bên tay phải nửa cánh quạt có một vách ngăn màu gỗ thô được dựng lên, vòng qua nó chính là khu làm việc. Trên bàn làm việc được thiết kế đơn giản, ngoại trừ máy tính hình chữ nhật thì trống không, sau bàn làm việc là giá sách đặt lác đác mấy quyển sách chuyên nghiệp.
Cô tiện tay lau tay vịn sofa, nhưng lại không hề dính lớp bụi dày nào, “Mạng nhện và nhện tinh đều không có, em bất ngờ quá.”
“Ai nói không có?” Nhiếp Vũ Tranh đóng cửa, thuận tiện đặt cô sau cánh cửa, hai tay ôm lấy eo Chúc Cẩn Niên, để cô sát người mình hơn, “Anh chính là con nhện tinh kia.”
“Anh…” Chúc Cẩn Niên chưa dứt lời đã bị nụ hôn của Nhiếp Vũ Trách nuốt vào.