Phụ Ninh bảo bảo rất thích ăn cơm cà chua.
Bộ Phàm quyết định cho cậu một cái bất ngờ, đem thực đơn về nhà, hảo hảo làm cho Phụ Ninh ăn.
Kết quả, hôm đó Phụ Ninh bảo bảo không về nhà, cậu ấy có một thông báo đột xuất.
Bộ Phàm liền nếm thử một ít cơm, thật khó ăn.
Kỳ thực Bộ Phàm cũng không rõ, Phụ Ninh là một ca sĩ mười hai tuyến võng hồng, lượng fan trên weibo luôn có thể đột phá đến cửa ải ba triệu, tại sao cậu còn vội như vậy.
Phụ Ninh bảo bảo rất nghiêm túc nói cho anh biết, đây là chứng minh sự tồn tại của cậu.
Bộ Phàm: “Không phải em vẫn có thể ra đĩa hát đó sao?”
Phụ Ninh:…
Phụ Ninh bảo bảo vẫn luôn không chịu thừa nhận là mình theo đuổi Bộ Phàm trước.
Sau đó Bộ Phàm suy nghĩ minh bạch, vì để làm quen người khác mà đi đụng người, Phụ Ninh bảo bảo dễ xấu hổ như vậy, làm sao mà thừa nhận chứ?
Phụ Ninh bảo bảo thật đáng yêu.
Lần đầu tiên của hai người bọn họ rất lúng túng.
Lần kia tiểu bàn Hàm Ân đưa cho Bộ Phàm cái GV, đương nhiên là Bộ Phàm không thể xem hết.
Tất nhiên là Bộ Phàm không biết cái này của tiểu bàn Hàm Ân đưa cho mình, anh cứ tưởng Phụ Ninh nỗ lực muốn ve vãn mình.
Nhưng mà Phụ Ninh bảo bảo của chúng ta lại bị quyển sách bốn chữ ‘Mẫu’ của chị gái hù cho ám ảnh.
Phụ Ninh suy nghĩ rất lâu,
Cuối cùng đưa ra một kết luận.
Có thể sử dụng mặt sau một cách sảng khoái mới là một gay có tôn nghiêm…
Nhưng cậu từ bỏ, Phụ Ninh bảo bảo nhất định muốn áp đảo Bộ Phàm.Bộ Phàm cười đến nỗi trên mặt muốn có nếp nhăn, “Em muốn đè anh”
Phụ Ninh cảm thấy cái này không có gì đáng cười, hỏi: “Không được sao?”
Đúng, như thế chính là bạo ngược!
Bộ Phàm đến bên cạnh ôm chặt Phụ Ninh hơn “Đột nhiên em chí khí như vậy, làm anh nhìn không ra nha.”
Phụ Ninh đẩy anh ra”Anh đừng như vậy, ảnh hưởng đến quyết tâm của em.”
Bộ Phàm vén vén tóc của cậu, “Tối hôm qua hẳn là suy nghĩ cả đêm đi?”
Đúng thì thế nào!
Phụ Ninh cũng không ngại ai là công ai là thụ. Vậy thì trong vấn đề này, có cái gì quan trọng?
Chỉ cần sảng khoái là được rồi a.
Dù sao quãng đường sau này vẫn còn dài.
Về phần quyển sách bốn chứ ‘Mẫu’ trong tay Phụ Ninh, tốt nhất vẫn là ném đi, nửa người dưới sử dụng nhiều tư thế như vậy, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.
Ông chủ nói phải ra album cho Phụ Ninh, mười bài hát mười cái MV, Phụ Ninh bảo bảo sướng đến phát rồ.
Mỗi ngày ngoại trừ việc hôn nhẹ Bộ Phàm thì là sáng tác ca khúc.
Phụ Ninh: “Bộ Phàm, anh di đi, sẽ có người yêu anh hơn em, so với em còn tốt hơn.”
Bộ Phàm: “…”
Phụ Ninh: “Bộ Phàm, anh chỉ cần nghe thôi, đừng bao giờ coi là thật.”
Phụ Ninh: “Bộ Phàm, đã lâu không gặp, anh có được khỏe không?”
Bộ Phàm: “…”
Phụ Ninh: “Anh phối hợp với em một chút không được sao?!”
Bộ Phàm ngẩng đầu nhìn Phụ Ninh bảo bảo, gần đây Phụ Ninh vì viết nhạc, quả thực là phát điên.
Vì tìm linh cảm, vẫn luôn nói vài câu kì quái về nội dung của bài hát.
Vậy, lúc trước em ấy sáng tác bài hát kiểu gì đây?
Tâm thần phân liệt sao???
Phụ Ninh bảo bảo tham gia chương trình trên radio, bị người chủ trì hỏi đã có người yêu chưa.
Phụ Ninh bảo bảo không chút do dự: “Có.”
Người chủ trì thật bất ngờ, không nghĩ tới cậu trực tiếp như vậy, cười cười nói tiếp: “Đúng, Phụ Ninh của chúng ta ưu tú như vậy, làm sao mà không có người yêu được, đối phương là fan của cậu sao?”
Phụ Ninh bảo bảo vừa say mê vừa thẹn thùng, “A, không phải, anh ấy không phải là fan của tôi, anh ấy so với tôi, ưu tú hơn rất nhiều, cái gì cũng làm được, đánh nhau cũng rất lợi hại, lúc đáng quyền có thể nghe được ‘xoát xoát xóat’.”
Người chủ trì: “…” Vị ca sĩ này, ngài có cần nói đến mê muội như vậy không? Cậu ta không biết… mấy câu này là đang ve vãn sao? Không không không, nhất định là do đôi mắt hủ của tôi nên mới thấy tên này là gay.
Phụ Ninh (Suy nghĩ nội tâm):
【 Mình nói nhiều quá sao? Tại sao người chủ trì này lại không nói chuyện? 】
【 uy, người chủ trì, dáng vẻ này của cô làm tôi rất lúng túng nga. 】
【 có muốn tôi nói với cô một lần nữa về việc tôi gặp bạn trai tôi như thế nào không? Phải nói là đẹp! 】
【 ồ? Như vậy là mình come out công khai sao? 】
Phụ Ninh bảo bảo đề nghị với ông chủ, để cho cậu bao dưỡng một tiểu minh tinh.
Ông chủ nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy cái này đáng tin.
Ông chủ định hỏi ý kiến của Bộ Phàm một chút, thế nhưng Bộ Phàm vĩnh viễn chỉ có một bộ mặt “Bảo bối của tôi nói cái gì cũng đúng” đúng là làm cho người ta phát hỏa, không hỏi cũng được.
Cuối cùng Bộ Phàm biết chuyện này.
Quá trình mắng chửi tỉnh lượt một ngàn chữ.
Kết quả…
Tiểu minh tinh: Đồ thần kinh.
Ông chủ:…
—– Toàn văn hoàn —–