Trans+Edit: Neet-kiêm-Hikkomori
◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇
Đại Hán, năm Nguyên Quang thứ 4. Tuyết rơi.
Ta đứng tại vọng lầu Trường Môn Cung, lơ đãng nhìn những bông tuyết lạnh lẽo bay trong gió dần trát kín cả tẩm cung. Tay tại cầm nhưng tâm không cầm, không một âm điệu nào được khảy lên.
Một ngày nọ, ta đã gặp tài nữ nổi danh thiên hạ, Trác Văn Quân, nữ nhi của Trác Vương Tôn.
Nàng là một nữ nhân xinh đẹp mà không kém phần tao nhã. Dù ngoài mặt luôn ánh lên vẻ tươi vui, hạnh phúc, nhưng chúng vẫn không thể che dấu nỗi buồn đang chất chứa nơi đôi mắt.
Nàng gảy khúc Phượng cầu Hoàng, một tuyệt tác nơi Thiên đình ban tặng. Đó lần đầu tiên trong đời ta được nghe một khúc nhạc tuyệt mỹ đến thế.
Trác Văn Nhân kể ta nghe về chàng danh sĩ Tư Mã Tương Như.
Nàng nói, nàng chưa gặp một nam nhân nào có thể làm trái tim nàng xoa xuyến như cách mà chàng từng. Khi kể về chàng, chẳng một vẻ e lệ nào hiện ra trong phong thái của nàng. Nàng là một nữ nhân tràn đầy sự tự tin, và cứng đầu nữa.
Nàng ta còn nói, nàng ghen tỵ với ta. Nàng nói, Hoàng thượng hẳn là rất yêu chiều ta - vì ta, ngài đã xây cả một toà cung điện dát vàng này.
Ta nói với nàng, tình yêu như một cái áo đẹp. Khi ngươi trân trọng nó mà vội vàng cất nó đi, điều ấy chỉ khiến nó càng thêm nhăn nhúm mà thôi.
Ngươi càng cố gắng níu giữ lấy tình yêu, thì nó càng trôi nhanh qua kẽ tay ngươi.
Lưu Triệt, ta biết những điều ấy ắt hẳn là nhờ những bài học đau đớn mà ngươi đã dạy.
◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇