Trans+Edit: Neet-kiêm-Hikkomori
◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇
Người đời nói rằng việc đôi ta kết hôn chỉ đơn thuần là một cuộc hôn nhân chính trị. Mẹ ngươi khao khát vương vị Hoàng hậu, còn mẹ ta, bà muốn ta trở thành Hoàng hậu tương lai của Đại Hán. Cả hai người họ cùng nhau lên kế hoạch, cùng nhau tính kế ám hại Hoàng Thái tử Lưu Vinh, cho tới khi ngài bị phế truất khỏi vương vị..
Lưu Vinh chết, một cái chết bi thảm. Ngài bị nhục mạ, phải chết trong nỗi uất ức và sự bất công. Chỉ một ly nước thôi nhưng không một ai, không một người nào trong Hoàng cung to lớn này, dám cả gan đưa cho ngài.
Khi ta ghé thăm, đôi mắt của ngài vẫn còn sáng rõ. Ngài đã thì thầm vào tai những lời mà ta không ngờ đến.
Những lời cuối cùng của ngài ấy, một bí mật không ai biết tới, lại là “ta đã từng yêu nàng”.
Ngài yêu ta, nhưng lại chẳng thể yêu ta.
Trước đây, lời cầu hôn năm xưa bị Lịch phi từ chối bởi bà không muốn con trai bà, người sẽ làm vua của Đại Hán trong tương lai, có nhược điểm. Mà nhược điểm đó lại là tình yêu mà ngài dành cho ta.
Sau khi nói những lời đó, sự hận thù trong mắt ngài dần phai nhạt. Ta thấy được sự thanh thản trong đó, hẳn có lẽ, ngài đã sẵn sàng đón nhận cái chết.
Ta oà khóc nức nở. Duy chỉ có bốn bức tường lạnh lẽo giam cầm ngài, chỉ có chúng là chứng nhân cho nỗi bi thương mà ta dành cho ngài ấy.
Đó là lần đầu tiên ta chứng kiến cái chết của một người yêu ta. Ta lẳng lặng nhìn Lưu Vinh, cơ thể dần trở nên bất động, cho tới khi chẳng còn chút cử động nào nữa.
Ta nhớ khi đó ngươi đã ôm ta vào lòng, im lặng, không nói một lời. Không cần nói ta cũng cảm nhận được nỗi đau mà ngươi đang gánh chịu. Ngươi vừa mất đi một người anh trai, dù rằng cả hai không thân thiết nhau đi chăng nữa. Ngươi lẩm bẩm rằng Hoàng huynh đã đi đến Tây Thiên vì anh ấy chưa làm điều gì sai trái cả.
Cái sai duy nhất ở đây là do ngài ấy quá tốt bụng và chân thành.
Vào cái ngày đau buồn ấy, ta và ngươi, cùng ngồi dưới một gốc cổ thụ, đôi mắt vô định hướng về bầu trời đêm, nơi mặt trăng ngự trên trời cao. Cả hai chúng ta, ai cũng đều không muốn quay về chốn cung điện bị bao trùm bởi nỗi đau và lạnh lẽo kia. Ngươi nói, nếu không được sinh ra trong hoàng tộc, ắt hẳn cuộc sống này sẽ dễ thở hơn nhiều. Ngươi sẽ được ngắm mặt trời mọc ở đằng Đông rồi lặn đằng Tây mỗi ngày thay vì bị cuốn vào vòng xoáy quyền lực như bây giờ.
Mọi thứ sẽ luôn bình yên, và hạnh phúc.
Cho đến khi những người hầu tìm thấy hai ta, ta và ngươi vẫn luôn ngồi dưới gốc cây ấy từ đêm khuya đến tận bình minh hôm sau.
Không lâu sau đó, ta được gả cho ngươi và trở thành Thái tử phi. Ta nhớ rõ, vào ngày thành thân của hai ta, hàng ngàn người dân xếp hàng dài khắp các phố phường thành Trường An để chúc mừng cho ngày vui của đôi ta.
Khi ngồi trong cỗ kiệu của Thái tử phi, ta đã có một giấc mơ, một giấc mộng dài và đẹp. Trong đó, ta trở thành một lão nhân già yếu, nhưng ngươi, khi ấy cũng đã là một lão nhân với đầy những nếp nhăn trên mặt, vẫn là người nắm lấy tay ta.
Ngươi khi ấy vừa cười hạnh phúc vừa gọi tên ta: “A Kiều, A Kiều."
Khi tỉnh dậy, ngươi là người đứng cạnh cỗ kiệu. Ngươi nói với ta, bằng chất giọng dịu dàng nhất của mình, cùng đôi mắt chứa chan tình cảm, A Kiều, từ giờ trở đi, ngươi là nữ nhân đầu tiên và duy nhất của ta.
Ngươi mang ta đến Trường Môn Cung.
Thứ duy nhất mà ta có thể thấy được là vàng, những khối vàng toả sáng lung linh dưới ánh mai. Ngươi xoay người lại rồi tự hào nói với ta, rằng cuối cùng ngươi cũng thực hiện được lời hứa năm xưa- rằng ngươi sẽ xây cho ta một toà kim ốc.
Trong vô thức, ta đã rơi nước mắt. Hoá ra những lời nói thuở non dại khi ấy lại chính là những lời từ tận đáy lòng của ngươi.
Ta hỏi, ngươi vẫn còn nhớ sao?
Ngươi trả lời ngươi vẫn nhớ, ngươi nhớ tất cả những gì ngươi đã hứa với ta.
Ngươi nói rằng người sẽ không bao giờ quên.
Ngươi nói rằng ta là nữ nhân duy nhất, mà ngươi, Lưu Triệt, từng yêu và sẽ yêu.
Ngươi nói rằng ta người người tình duy nhất của ngươi; rằng ta là Hoàng hậu duy nhất của Đại Hán; rằng ngươi sẽ nâng niu ta cho đến hết cuộc đời.
Những lời hứa từ tận tâm của ngươi.
Chúng là từ tâm mà cũng thật nhẫn tâm.
Lẽ ra ngay từ đầu, ta không nên xem chúng là lời thề nguyện vĩnh cửu của đôi ta. Với nữ nhân mà nói, chúng ta thường nghĩ mọi việc đã được sắp đặt như thế, và chúng sẽ mãi như thế. Nhưng với ngươi, ngươi có thể dễ dàng cho đi, không chỉ là lời hứa nguyện, mà còn có cả những lời lừa dối. Sau tất cả, tình yêu của chúng ta đã được xây dựng trên sự lừa dối mà thôi.
Những ngày ấy, câu chuyện của đôi ta đã vang vọng khắp thiên hạ. Ở Đại Hán này làm gì có nữ nhân nào mà không ghen tỵ với ta, người được sống trong một toà cung điện dát đầy vàng do chính ngươi, Lưu Triệt, Hoàng Đế, xây tặng cho cơ chứ?
Quả nhiên, đúng như những gì từng tuyên thệ, ngươi dâng hiến toàn bộ tình yêu của ngươi cho ta.
Cuối cùng ngươi cũng lên ngôi, làm Hoàng đế của Đại Hán, còn ta, ta trở thành Hoàng hậu của ngươi.
Hạnh phúc viên mãn.
Ngoại trừ mẫu thân ta, người đã sử dụng mọi mưu kế để đưa ngươi lên làm vua trong những năm qua, vẫn ham muốn tập trung quyền thế để cho vào bộ sưu tập danh vọng của bà.
Bà đã được nuông chiều quá nhiều để rồi trở thành một kẻ kiêu căng và ngạo mạn. Người nghĩ rằng ai cũng có thể chịu đựng được cái tính khí thất thường cùng sự bướng bỉnh, cứng đầu của bà như cha ta đã từng. Ta không đếm nổi số lần mà mẫu thân ta nhắc nhở ngươi về công trạng của bà trong việc lên ngôi của ngươi, bà còn lệnh cho ngươi phải đối xử tốt với ta hoặc chính bà sẽ dễ dàng lật đổ ngươi như cái cách mà bà đã giúp ngươi lên ngôi.
Ngươi đơn thuần chỉ muốn hăm doạ ngươi mà thôi.
Nhưng người chẳng tài nào biết được biết được rằng ngươi, Hán Vũ Đế, ghét nhất là bị người khác đe doạ.
Có lẽ đây chính là lý do khiến tình cảm đôi ta rạn nứt.
◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇