Ngân Hằng vừa đón xe taxi định trở lại công ty tiếp tục công việc đang dở dang của mình . Cô ngồi trên xe mà thẫn thờ đau đớn, có quá nhiều hiểu lầm, có quá nhiều oán hận. Chỉ có thể để mặc nó trôi qua mà thôi, dù có đau lòng thì sao, dù có luyến tiếc thì sao? Vẫn không lấy lại được những khoảng thời gian đã qua. Thời gian không chờ đợi ai, không vì ai mà dừng bước chân, không vì ai mà thay đổi . Cho nên một khi đã bỏ lỡ một điều gì đó, một khi đánh mất điều gì đó thì chỉ còn niềm ân hận và tiếc nuối mà thôi.
Lặng lẽ đau xót, lặng lẽ đem nỗi đau chôn giấu vào tim, lặng lẽ nói tiếng yêu trong câm lặng. Ngân Hằng tự an ủi bản thân mình, tự mình lau nước mắt, nhưng vẫn không thể bình tâm lại sau nụ hôn của lâm Phong.
- Con gái ơi. Điện thoại của con reo kìa – Chú tài xế taxi thấy điện thoại reo mà Ngân Hằng cứ mãi trầm tư không nghe thấy bèn lên tiếng nhắc nhở.
Ngân Hằng giật mình vội vàng lục túi tìm điện thoại, cô nhìn thấy tên Quang Khải, trong cổ họng bỗng nghẹn đắng. Cố gắng mãi để che giấu giọng nói đầy cảm xúc của mình. Cô bật máy lên nghe thì đã thấy giọng Quang Khải lạnh lùng hỏi, trong tim bỗng mơ hồ sợ hãi vội lên tiếng đáp:
- Em đang trên đường về công ty.
- Đừng về công ty nữa, đến nhà anh đi – Quang Khải ra lệnh rồi cúp máy.
Ngân Hằng vâng lời, nói địac chỉ nhà Quang Khải cho bác tài chở đến. Trong lòng cô có cảm giác sợ hãi, chất giọng của Quang Khải dường như có gì đó khác hẳn ngày thường.
Khi Ngân hằng đến nơi, cô tự mở cửa vào bên trong nhà, Quang Khải đang ngồi một mình uống rượu, cảm giác của anh ta tỏa ra lúc này thật đáng sợ. Ở bên Quang Khải lâu rồi, cho nên Ngân Hằng hiểu chỉ những xảy ra chuyện gì đó thì tâm tình anh ta mới xấu như thế. Ngân Hằng nhẹ nhàng ngồi xuống nắm lấy tay Quang khải hỏi:
- Xảy ra chuyện gì à?
- Không có gì đâu, chỉ là đột nhiên thấy không vui thôi – Quang Khải uống nốt phần rượu trong ly của mình rồi đặt xuống bàn quay sang nhìn Ngân Hằng. Đột nhiên anh ta nhíu mày một chút, nhìn cô chăm chú.
- Sao vậy? – Ngân Hằng không hiểu vì sao Quang Khải lại nhìn mình như thế, có chút lo lắng hồi hồi hộp không yên.
Quang Khải không trả lời, chỉ tiến sát mặt anh ta về phía cô, ánh mắt anh ta nhìn cô một cách đắm đuối, giống như là muốn hôn cô, Ngân hằng có chút bối rối không biết là có nên né tránh hay không? Người cô cứng lại, nhưng cuối cùng, cô chọn lựa ngồi yên, mặc Quang Khải muốn làm gì.
Quang Khải lại không đặt một nụ hôn nào lên môi cô, chỉ là khẽ khàng lấy tay quẹt qua môi cô một chút. Tim Ngân Hằng bỗng đập mạnh lên, bất giác thở mạnh. Cô đã hiểu cái chau mày của Quang Khải là vì đâu rồi. Khi Lâm Phong cuồng bạo hôn cô đã để lại dấu vết, môi cô có chút sưng lên thật rất dễ nhận thấy.
Ngân hằng cắn môi nhìn Quang Khải, lòng thấp thỏm, muốn mở miệng lại không thể. Quang Khải đã nhanh chóng hôn cô, cũng mạnh bạo và cưỡng ép y như Lâm Phong lúc nãy. Cảm giác đau đớn ập đến, nhưng Ngân Hằng biết mình không thể phản đối nụ hôn này, lần nữa chịu đựng, chờ đợi nó qua đi. Quang Khải hôn đến khi cảm thấy lưỡi mình chạm đến vị mặn và tanh thì hoảng hốt, anh mới biết do sự thô bạo của mình mà môi cô chảy máu. Ánh mắt đau buồn, hối hận buông Ngân hằng ra, ảo nảo nói:
- Xin lỗi. Anh cũng không biết mình đã làm sao nữa. Khi anh biết em đang ở riêng với cậu ta thì cảm giác rất khó chịu….anh đang ghen.
Ngân Hằng không ngờ Quang Khải lại nói ra những lời thế này. Cô đưa tay vệt đi vết máu còn đọng trên khóe môi mình, sau đó nói:
- Xin lỗi anh. Em và anh ta thật sự đã không còn gì nữa đâu.
- Anh có thể tin em không? – Quang Khải nhìn sâu vào ánh mắt của Ngân Hằng, ánh mắt đầy mong chờ một câu hứa hẹn.
“Em đi đi, tôi không muốn gặp lại em nữa.” – Câu nói cuối cùng của lâm Phong vang vọng trong tim cô, khiến tim cô nhói đau. Ngân Hằng nhìn Quang Khải khẽ gật đầu.
Ngày tháng cứ thế trôi qua lặng lẽ, Ngân hằng và Lâm Phong không còn gặp mặt nhau nữa. Cô ngày ngày đến chỗ công trường đang thi công hướng dẫn công nhân thực hiện cho tốt. Ngọc Liên cũng đi theo cô ra sức giúp đỡ.
Cô mặc một chiếc ao thun giản dị, quần jean nhẹ nhàng , đầu đội nón bảo hiểm màu vàng, tay cầm bản thiết kế, chỉ dẫn tỉ mỉ ọi người, dáng vẻ cô lúc làm việc thật đẹp. Mặc cho cái nắng bao quanh, cô vẫn cùng mấy anh em công nhân tiếp tục công việc.
- Giám đốc, chúng ta đi được chưa ạ – Người tài xế quay đầu lưỡng lựu hỏi Lâm Phong. Ngày nào anh ta cũng chở Lâm Phong đi ngang qua đây và lần nào cũng bị bắt dừng lại thật lâu như thế. Anh ta không hiểu vì sao giám đốc của mình lại không chịu bước vào trong xem xét mà chỉ ngồi đây quan sát thế này.
- Đi thôi – Lâm Phong ngã người vào thành ghế thúc giục. Sau đó cậu thở dài một cái, sau đó tự cười nhạo cho bản thân mình, đã nói không muốn gặp mặt cô nữa, vậy mà trái tim vẫn thôi thúc không ngừng, đến nỗi phải làm cái chuyện lèn lút nhìn cô từ xa thế này.
Lâm Phong không hề biết, khi cậu đang nhìn về cô thì cũng có ánh mắt đầy tức giận như thế nhìn theo. Hạ Huyền cắn môi, gầm gừ:” Cứ chờ xem tôi sẽ để cô phải van xin tôi mà thôi.”
Công trình gần như đang trong giai đoạn hoàn thành phần móng thì Ngọc Liên hớt hải chạy vào kêu lên:
- Chị ơi chị, không xong rồi.
Ngày tháng cứ thế trôi qua lặng lẽ, Ngân hằng và Lâm Phong không còn gặp mặt nhau nữa. Cô ngày ngày đến chỗ công trường đang thi công hướng dẫn công nhân thực hiện cho tốt. Ngọc Liên cũng đi theo cô ra sức giúp đỡ.
Cô mặc một chiếc ao thun giản dị, quần jean nhẹ nhàng , đầu đội nón bảo hiểm màu vàng, tay cầm bản thiết kế, chỉ dẫn tỉ mỉ ọi người, dáng vẻ cô lúc làm việc thật đẹp. Mặc cho cái nắng bao quanh, cô vẫn cùng mấy anh em công nhân tiếp tục công việc.
- Giám đốc, chúng ta đi được chưa ạ – Người tài xế quay đầu lưỡng lựu hỏi Lâm Phong. Ngày nào anh ta cũng chở Lâm Phong đi ngang qua đây và lần nào cũng bị bắt dừng lại thật lâu như thế. Anh ta không hiểu vì sao giám đốc của mình lại không chịu bước vào trong xem xét mà chỉ ngồi đây quan sát thế này.
- Đi thôi – Lâm Phong ngã người vào thành ghế thúc giục. Sau đó cậu thở dài một cái, sau đó tự cười nhạo cho bản thân mình, đã nói không muốn gặp mặt cô nữa, vậy mà trái tim vẫn thôi thúc không ngừng, đến nỗi phải làm cái chuyện lèn lút nhìn cô từ xa thế này.
Lâm Phong không hề biết, khi cậu đang nhìn về cô thì cũng có ánh mắt đầy tức giận như thế nhìn theo. Hạ Huyền cắn môi, gầm gừ:” Cứ chờ xem tôi sẽ để cô phải van xin tôi mà thôi.”
Công trình gần như đang trong giai đoạn hoàn thành phần móng thì Ngọc Liên hớt hải chạy vào kêu lên:
- Chị ơi chị, không xong rồi.
- Có chuyện gì vậy – Ngân Hằng nghiêm nghị điềm tĩnh hỏi.
- Bên cũng cấp vật tư bỗng nhiên không chịu cung cấp cho chúng ta nữa – Ngọc Liên nuốt trọng nước bọt trả lời khó nhọc.
Ngân Hằng sửng sốt tròn mắt nhìn Ngọc Liên kêu lên:
- Sao lại như vậy?
Sau đó cô lấy lại bình tĩnh nói:
- Để chị gọi điện hỏi xem thế nào đã.
Ngân Hằng nói xong lập tức cầm điện thoại gọi cho Ngân Quỳnh. Công ty cô kết hợp với bên Ngân Quỳnh vì tin tưởng nên đã giao bên Ngân Quỳnh toàn quyền phụ trách khâu thu mua vật tư xây dựng. Nhưng bây giờ lại xảy ra chuyện như vậy.
Ngân Quỳnh vừa bóc máy thì Ngân Hằng đã nghe tiếng nực nở:
- Chị, em xin lỗi chị.
- Đã xảy ra chuyện gì rồi? – Ngân Hằng bất giác lo lắng không yên hỏi.
- Chị là em quá ngu ngốc, em quá tin tưởng vào bạn ấy. Không ngờ bạn ấy lại lừa em như thế – Ngân Quỳnh mếu máo tự trách mình rồi khóc.
- Là ai đã lừa em?
- Là Hạ Huyền, cô ấy….- Ngân Quỳnh nói không nên lời – …em cứ tưởng cố ấy ghét chị giành Lâm Phong nên mới như thế thôi, chứ em không ngờ ngay cả em mà cô ấy cũng hại như thế.
Ngân Hằng khẽ nhắm mắt thở dài, tay siết chặt chiếc điện thoại kiềm chế cơn tức giận. Dù Ngân QUỳnh không kể rõ ràng, cô cũng đã hiểu rồi. Hóa ra bên bán vật liệu cho bên cô lại là nhà của Hạ Huyền.
- Vẫn chưa ký hợp đồng sao? – Ngân Hằng cuối cùng hỏi rõ.
- Cô ấy bảo, là chỗ bạn bè thân cho nên chưa làm hợp đồng ngay, vì ít hôm nữa vật liệu xây dựng sẽ giảm, khi đó hãy làm hợp đồng luôn. Em ngu ngốc quá, thấy lợi trước mắt nên bị người ta lừa gạt mà không hay.
- Được rồi, em mau chóng tìm nơi cung cấp khác đi – Ngân Hằng cảm thấy đau đầu nói.
- Chị ơi, em vừa phát hiện, số vật liệu cô ấy cung cấp cho chúng ta trước đây đều có vấn đề – Ngân Quỳnh có chút sợ hãi nói tiếp.
- Cái gì – Ngân Hằng kinh hoảng đến độ đứng bật dậy khiến Ngọc Liên cũng giật mình theo – Tại sao em không chịu kiểm tra kỹ trước khi nhập chứ.
- Em, trước nay đều là mẹ em cho người kiểm tra, em chỉ lá mới thay mẹ làm chuyện này cho nên….
Ngân Hằng thả phịch người mình xuống ghế, bây giờ cô phải làm sao đây. Sai lầm lần này cô cũng chịu một phần trách nhiệm, là cô quá bất cẩn không chịu kiểm tra kỹ. Bây giờ đã xây dựng một thời gian rồi, nền móng đã xong, nếu phải làm lại sẽ rất mất thời gian mà trên hợp đồng không cho phép kéo dài.
Mà nếu như không hoàn thành đúng thì chắc chắn sẽ phải bồi thường. Ngân Hằng hít thở thật sâu rồi nói với Ngân Quỳnh.
- Vậy em có làm hợp đồng mua bán số vật tư ban đầu hay không?
- Em có làm, nhưng không ngờ nó lại là vật tư có vấn đề.
Ngân Hằng thật sự buông xuôi, đến giờ phút này, coi như mất tất cả rồi. Số vật tư đã dùng gần hết, bây giờ không thể phát đơn kiện với lí do phát hiện có vần đề được. Cô không còn lời nào nữa đành mệt mỏi gác máy.
- Chị, giờ phải làm sao đây chị? – Ngọc Liên lo lắng hỏi.
- Bên giám đốc đã biết chưa?
- Em chưa thông báo, nhưng e là sẽ có người khác báo lại – Ngọc Liên cắn môi trả lời.
Sự việc lần này, bên cô có quyền khởi kiện bên cung cấp vật tư cho họ, nhưng không phải bên công ty của Hạ Huyền mà là bên công ty của Ngân Quỳnh. Nếu như không đền nỗi, việc ngồi tù là hiển nhiên, giống như sự cố của ba cô năm xưa.
- Được rồi, em cứ lo làm việc của mình đi, mau tìm cho chị nhà cung cấp vật tư mới, gấp rút làm hợp đồng và đốc thúc họ chuyển hàng đến. Chúng ta cần phải làm lại từ đầu.
- Em biết rồi, em đi làm ngay – Ngọc Liên lập tức khẩn trương đáp.
Ngọc Liên đi rồi, Ngọc Loan ngồi cắn răng suy nghĩ, cô đang tìm cách để ngăn chặn thiệt hại gây ra.
Bọn họ tìm cách liên lạc với các chủ đầu tư vật liệu khác, nhưng số lượng quá lớn, thời gian lại gấp như thế thì hầu như các công ty đều từ chối. Ngân Hằng còn đang chưa biết phải giải quyết bằng cách nào, bởi áp lực từ cấp trên sau khi nghe tin vô cùng lớn thì Hạ Huyền đã chủ động gọi điện thoại cho cô.
Đoc tiếp: Nơi ấy có anh – Chương