Editor: Quỳnh Cửu
May mà vết thương không nghiêm trọng lắm, vết thương trên tay Mục Căng hơi sâu, phải khâu mũi, còn vết thương trên hông Phương Mạc Hoài chỉ đơn giản bôi ít thuốc mà thôi.
Mãi tới khi về đến nhà rôi Mục Căng vẫn chưa kịp tỉnh hồn lại, hồi nãy nguy hiểm quá.
"Mấy ngày tới không được chạm nước, cận thẩn vết thương, muốn làm gì thì nói anh nghe, nhớ chưa?" Phương Mạc Hoài rót một li nước cho cô, đưa tới bên miệng.
Mục Căng nhận li nước, "Em biết rồi."
"Xin lỗi." Anh ngồi bên cạnh cô, hôn nhẹ lên trán cô.
"Anh không bảo vệ em thật tốt."
"Anh đừng nói như thế." Mục Căng vội vàng ngẩng đầu, hôn nhẹ lên môi anh, "Anh rất tốt."
"Anh cũng bị thương rồi mà." Cô nghẹn ngào nói, "Đều tại em cả."
Ban đầu chỉ là họa của mình cô, giờ lại thành của hai người luôn.
"Sao lại không nói cho được?" Phương Mạc Hoài dùng tay làm lược, chải tóc cô ra sau, sau đấy lại gần cắn lên một cô.
"Mạng của anh cũng có thể cho em." Anh nói.
"Anh là áo giáp của em mà." Anh kéo cô vào lòng, đặt cằm lên đỉnh đầu cô, nhẹ giọng nói.
Anh là áo giáp của cô, còn cô là điểm chết của anh.
Mục Căng buồn bực "ừm" một cái, sau đấy ôm lấy eo anh, vùi đầu trong ngực anh.
Đây là bến đỗ mà cô tín nhiệm nhất.
Là chốn cô tìm về.
"Đói không? Anh đi nấu cơm cho em nhé?" Phương Mạc Hoài hỏi.
"Không đói." Cô lắc đầu, "Eo anh đang có vấn đề, không tiện, anh gọi đồ bên ngoài đi."
Ý cô là bị thương ấy.
"Nào!" Phương Mạc Hoài không hài lòng câu này lắm, cắn một phát lên lúm đồng điếu của cô, "Eo của anh làm sao? Bây giờ lên giường đại chiến hiệp luôn nhá?"
Mục Căng, "..." Bong bóng màu hồng bị anh làm nát hết rồi.
Phương Mạc Hoài cười thành tiếng, cọ cọ mũi cô, "Bé con!"
Cục cảnh sát.
Sau khi cảnh sát bắt người về, đầu tiên là bảo Thi Lâm tới khai báo, sau đấy định tìm đương sự để làm biên bản, nhưng mà thấy cả hai người đều bị thương, ước lượng thời gian rồi bảo Thi Lâm gọi lại cho Phương Mạc Hoại, bảo anh qua lập biên bản.
Theo dõi của hầm xe cũng được chuyển tới, chuyện về cơ bản là ván đã đóng thuyền rồi, nếu bên Thi Lâm quyết định dùng tội cố ý giết người để khởi tố thì việc ngồi tù vài năm là không tránh nổi.
Phương Mạc Hoài với Mục Căng tới cục cảnh sát, cung cấp thêm xác nhận thương tích của bệnh viện rồi làm biên bản.
Còn bên phía Thi Lưu, cơ bản là không còn giữ được tỉnh táo nữa, liên tục gào thét trong phòng thẩm vấn, bảo cô ta không giết người các kiểu, chỉ muốn đe dọa chút thôi, vết thương là tự cô gây ra chứ cô ta không giết người, hơn nữa họ còn đánh cô ta nữa.
Cảnh sát thẩm vấn vỗ bàn, "Camera ghi rõ hành vi đè người xuống đâm và đuổi theo người ta để đâm, cho dù cô không có giết người thì cũng là tội giết người bất thành, họ đánh cô cũng là vì tự vệ chính đáng mà thôi."
Thi Lưu vô liêm sỉ, kháng cự, "Tôi mắc bệnh tâm thần!"
Cảnh sát không muốn lãng phí thời gian với cô ta làm gì, trực tiếp tới viện mời chuyên gia giám định tinh thần tới chẩn bệnh, kết quả bình thường, không có khuynh hướng bệnh tật gì hết.
Đối với chuyện Thi Lưu không nhận tội, cảnh sát kiên quyết điền biên bản, sau đấy chờ lên tòa mà thôi.
Chuyện này coi như giải quyết xong, Mục Căng lấy danh nghĩa cá nhân, khởi tố Thi Lưu tội cố ý giết người.
Không biết sao trên mạng lại truyền chuyện này ra được, ngay cả tin tức Mục Căng bị Thi Lưu đâm cũng thế.
Còn có ảnh và video, một tấm là chụp lúc Mục Căng với Phương Mạc Hoài bị thương, cả hai đều đội mũ đeo khẩu trang, thế nhưng người ta vẫn soi ra được, còn có một video cắt ra từ camera của nhà xe, Mục Căng bị người ta đè ra đất mà đâm.
Trên mạng náo nhiệt hẳn lên, fans của Mục Căng rất nhiều, lại còn cộng thêm fans của Phương Mạc Hoài nữa, thậm chí là có cả của Lâm Thẩm, ai nấy đều bàn luận về chuyện này.
Những điều này cũng sẽ ảnh hưởng tới hình phạt.
Thi Lưu bị tạm giam, còn bên Mục Căng thì bố mẹ Thi nghe tin con gái bị thương, cố gắng chăm sóc bồi dưỡng cho cô thật nhiều, bổ tới mức bốc hỏa luôn, chảy cả máu mũi, còn bị Phương Mạc Hoài chế giễu cơ.
Hôm sau Mục Căng quay quảng cáo, có một số fans tới thăm, thấy vải băng trên tay Mục Căng, chẳng cần nói cũng biết tin đồn là thật,
Họ bày tỏ an ủi các thứ, sau khi về thì đính chính luôn.
Thế mà giúp Mục Căng hot thêm, cùng lúc đó bộ phim đầu tiên mà Mục Căng hợp tác với Lâm Thẩm cũng phát sóng tập đầu tiên.
tập đầu tiên, lượt xem trên các app vượt qua triệu, mọi người khá kinh ngạc với diễn xuất của Mục căng.
Tuy biết Mục Căng xuất thân là diễn viên lồng tiếng, khớp thoại được nhiên là thâm hậu rồi, nhưng kĩ thuật diễn thì chắc là không ổn, mọi người ngắm mặt là chính thôi.
Không ngờ là kĩ thuật diễn của cô tốt như thế, cộng thêm độ hot của Lâm Thẩm khiến cho Mục Căng một đêm lên thẳng tuyến luôn.
Lịch trình Mục Căng cũng dày đặc lên.
Thời gian trôi đi, vết thương của Mục Căng cũng đỡ nhiều, nhân dịp độ hot chưa hạ, show lồng tiếng cô quay đợt trước cũng tung ra, thành công đem lại cho Mục Căng thêm một lứa fans mới.
Chớp mắt đã lên tới triệu rồi.bg-ssp-{height:px}
Nhớ hồi trước Phương Mạc Hoài bảo cô là đủ triệu thì công khai nhé, Mục Căng còn thấy không vui lắm, sau cũng đành phải khuất phục anh, chỉ còn triệu nữa, với cái tốc độ nổi tiếng này của Mục Căng, triệu cũng chỉ là chuyện thời gian nữa thôi.
Thế nên hôm đấy, trước khi kết thúc công việc, Phương Mạc Hoài thảo luận vấn đề này với Mục Căng một cách sâu sắc.
Phương Mạc Hoài đưa Mục Căng về nhà, hai người tắm xong ngồi trên ghế sofa, Mục Căng bị Phương Mạc Hoài ép mặt đối mặt.
"Dạ?" Mục Căng thắc mắc, tay vẫn còn đang cầm kịch bản, đây là kịch bản để cô chọn xem quay cái nào tiếp.
"Em vẫn nhớ tròn triệu fans thì em phải làm gì chứ?" Phương Mạc Hoài không nói thẳng.
Mục Căng cúi đầu nhìn kịch bản, lỡ đãng hỏi lại, "Gì cơ?"
Phương Mạc Hoài, "..."
Anh rút kịch bản của cô lại, "Em có thể nhìn anh mà nói được không."
Úi, giận rồi nè.
Mục Căng nhìn biểu cảm tái đi của anh, hơi hơi rướn người hôn anh một cái.
Thế mà Phương Mạc Hoài lại che miệng lại, "Hôm nay không cho em hôn!"
Quên cả phải làm gì mà còn đòi dỗ anh cơ á? Có dỗ cũng không được!
Mục Căng cười, chu môi hôn chụt lên lòng bàn tay anh, tiện thể liếm liếm.
Phương Mạc Hoài bị kích thích, vội rụt tay về.
"Em thực sự không nhớ mà." Người nào đấy ra vẻ vô tội.
Chuyện mỗi ngày cô phải làm rất nhiều, bận tới mức choáng váng mặt mày.
"Em đấy!" Phương Mạc Hoài nghiến răng nghiến lời, nhưng mà có dám giận dỗi cô thật đâu, đúng là thời gian gần đây cô đã mệt mỏi lắm rồi.
"Chúng mình đã bảo là được triệu fans thì công khai, em quên rồi?" Phương Mạc Hoài nhìn chằm chằm cô.
"Chưa!" Mục Căng làm gì dám nói là quên.
"Được rồi, thế em nói xem em định công khai thế nào?" Phương Mạc Hoài hất cằm, cong môi cười.
Chẳng hiểu sao mà Mục Căng tự dưng thấy lạnh cả gáy, "Em tỏ tình với anh trên Weibo được không?"
"Không được, thế người ta lại nghĩ anh là tên khốn cặn bã, đến bày tỏ còn phải để bạn gái làm." Phương Mạc Hoài từ chối.
"Thế anh nói xem?" Mục Căng cười.
"Anh chỉ muốn hỏi em, em có nguyện ý công khai với anh không?" Đây là vấn đề mà Phương Mạc Hoài để tâm nhất.
Ý cười của Mục Căng cứng lại, nói thật cô không muốn lắm, bất kể trên phương diện nào mà nghĩ thì việc cô công khai không phải là lựa chọn hợp lí.
Thế nhưng cô cũng thực sự muốn, muốn được cùng anh quang minh chính đại ở bên nhau, không cần giả vờ, có thể nắm tay nhau dạo phố, ôm nhau bên đường, làm tất cả những gì mà các cặp tình nhân làm.
Mục Căng suy nghĩ hồi lâu, ngẩng đầu, Phương Mạc Hoài đang nhìn cô, Mục Căng cười, đặt tay mình vào lòng bàn tay anh, tay cô hơi lạnh nhưng tay Phương Mạc Hoài lại rất nóng.
Phương Mạc Hoài đã dần hình thành thói quen luôn rồi, bọc tay cô lại sưởi ấm cho coo.
Đúng là con bé độc ác xấu xa, Phương Mạc Hoài căm giận mà nghĩ.
Nào ngờ câu tiếp theo của Mục Căng lại là, "Em nguyện ý."
"Em muốn cùng anh, được mọi người chúc phúc, cho dù..." Cho dù tương lai không thể cả đời.
Phương Mạc Hoài đan xen ngón tay với cô, "Nhớ kĩ chuyện anh nói với em không?"
Anh là áo giáp của em, em là điểm yếu của anh.
Anh có thể vì em mạnh mẽ không gì phá hủy nổi, cũng có thể vì em mà thương tích đầy mình.
Tất cả thương tổn anh che chở cho em, làm cho đau khổ rời xa em, hết thảy ôn nhu trên đời này anh đều dành cho em, muốn em hạnh phúc.
"Không phải sợ." Anh nói.
"Có anh ở đây."
Mục Căng nở nụ cười, vươn tay ôm lấy cổ anh, nghiêng đầu hôn một cái, nhẹ giọng lẩm bẩm, "Vì anh, em cũng có thể biến thành áo giáp mà..."
Phương Mac Hoài ôm eo cô, "Đêm nay chúng mình lên núi ngắm mặt trời mọc nhé?"
"Bây giờ á?" Mục Căng hỏi.
"Đi chuẩn bị nào." Anh vỗ vỗ mông cô.
Mục Căng nhảy xuống sofa, "Úi, em luôn muốn đi ngắm mặt trời mặt đấy, tiếc là không có thời gian."
Phương Mạc Hoài chuẩn bị ít đồ dùng cần thiết, cầm theo lều bạt với một ít đồ ăn thức uống. Vì nhất thời hứng lên nên hai người phải chuẩn bị mất một hồi lâu, mãi tới h tối mới xuất phát, h hơn mới tới chân núi, thời tiết này khiến người leo núi không ít, chỗ này là địa danh ngắm mặt trời mọc nổi tiếng.
Thế nên dù đã trễ rồi nhưng cũng chẳng phải ít người, Mục Căng với Phương Mạc Hoài che chắn kĩ càng sau đấy cùng leo núi.
Sau khi leo núi, Phương Mạc Hoài phụ trách dựng lều, còn Mục Căng vì tay vẫn còn bị thương chưa khỏi hẳn nên anh không cho cô đụng gì cả.
Sau khi dựng xong lều, hai người nằm ở ngoài ngắm sao, Phương Mạc Hoài ôm Mục Căng, cảm nhận khoảnh khắc này, thật tốt.