Editor: Quỳnh Cửu
Phương Mạc Hoài bước tới thò tay vào trong chăn, quả nhiên cô không mặc quần áo.
Mục Căng tránh sang một bên, "Phương Mạc Hoài!"
Phương Mạc Hoài thu tay về, đầu tiên là bước qua chỗ tủ tìm nội y cho cô, rồi tới quần áo, sau đấy quay lại, "Mặc bộ này nhé?"
"Anh đi đánh răng trước đi, ra ngoài ra ngoài nhanh!" Cô đuổi người, không dám vén chăn lên, dũng khí tối qua bắt anh ôm đi tắm cũng không còn lại một tí nào rồi.
"Em mặc đồ xong đã." Anh đi tới bên giường.
"Không cần anh đâu!" Mục Căng đá anh.
Chân của cô bị Phương Mạc Hoài bắt lại, "Em còn sức à?"
Mục Căng trầm mặc trong giây lát, quả thực, tay mỏi chân cũng tê, tối qua làm hai lần rồi Phương Mạc Hoài còn không thỏa mãn, mượn tay cô thêm mấy lần nữa, "Còn không phải tại anh à!"
"Nhanh mặc cho em đi." Lao động miễn phí, tội gì không dùng.
Phương Mạc Hoài cười bất đắc dĩ, mặc từng cái cho cô, "Hôm nay em còn phải đi quay đại ngôn nữa đấy, có ổn không?"
Đêm qua anh vẫn nhớ là sáng nay Mục Căng còn phải quay đại ngôn nữa, thế nên không dám để lại vết hôn gì trên người cô cả.
Nếu không hôm nay Mục Căng tuyệt đối sẽ chiến tranh lạnh với anh luôn.
"Vẫn ổn." Mục Căng gật đầu, không được cũng phải đi, chuyện lên giường với Phương Mạc Hoài tốt nhất không nên để anh trai cô biết sớm thế được, nếu không đoán chừng kiểu gì cô với Phương Mạc Hoài lại bị tách ra mất, không được ở cùng nhau nữa luôn.
Cô không bỏ được mà, cô không nỡ xa anh.
"Không được thì nói với anh, bọn mình không quay nữa." Phương Mạc Hoài nói.
"Em biết rồi." C xoa xoa cổ tay, thực sự mỏi.
Cô mặc quần áo tử tế, cùng Phương Mạc Hoài ra ngoài rửa mặt với nhau, Thi Lâm ngồi trên sofa đọc tạp chí hôm qua gửi qua cho Mục Căng, cao giọng hỏi, "Nhu Nhu, em chọn xong quần áo chưa?"
Mục Căng đang đánh răng, còn Phương Mạc Hoài đã làm xong đi ra rồi, "Cậu xem quần áo cậu chọn xem, không hở eo thì lộ lưng.
"Không mặc mấy cái đấy được." Phương Mạc Hoài nói, "Tôi bảo người đem quần áo ở nhà sang."
Thi Lâm bất đắc dĩ gấp tạp chí lại, quả thực Nhu Nhu nhà anh mặc mấy cái này có vẻ không ổn lắm.
Thật ra kiểu quần áo này cũng hay thấy trong showbiz mà.
Sau khi Mục Căng ra, ngồi xuống giữa hai người, Phương Mạc Hoài hồi nãy bảo muốn nói chuyện với cô, thế nên bảo cô qua đấy ngồi.
"Sao thế? Có chuyện gì muốn nói với em à?" Mục Căng hỏi.
Phương Mạc Hoài lấy điện thoại ra, mở tin tức liên quan tới Mục Căng và Thi Lưu, đưa cô xem.
"Em xem."
Mục Căng nhận lấy, lướt xem.
Thật ra cô cũng chẳng nhạy cảm gì với mấy cái này lắm, cô biết là người chẳng ai hoàn hảo cả, người ta không thích cô là chuyện rất bình thường, mắng cô các kiểu cô miễn dịch lâu rồi.
Thế nhưng chuyện lần này không nhỏ, xúc phạm nghiêm trọng tới danh dự của cô, nếu như không có Phương Mạc Hoài với Thi Lâm, có khi cô đã đưa ra thông báo phản kích giải thích các kiểu rồi.
Nhưng Phương Mạc Hoài lại bảo cô bình tĩnh chờ xem, thế nên đành chờ tới bây giờ.
Cô nhanh chóng xem xong, "Em có thể đăng Weibo không?"
Mục Căng nhìn Phương Mạc Hoài, chuyện này Phương Mạc Hoài đương nhiên hiểu, anh gật đầu, "Đương nhiên có thể, không sao cả, em muốn đăng gì thì đăng, bây giờ em là bên có lí mà."
Nguyên nhân lúc trước anh không muốn để cho Mục Căng phản bác là vì chứng cứ chưa đủ, coi như là phản bác thì cũng phải giải thích rất nhiều, càng nói nhiều thì càng dễ mắc lỗi.bg-ssp-{height:px}
Bây giờ có chứng cứ rồi, đăng Weibo cũng là hợp lí.
Mục Căng suy nghĩ một chút, gõ: Thanh giả tự thanh, anh trai tôi đối xử với tôi rất tốt, cảm ơn mọi người đã quan tâm, còn những kia, thiện lương chút đi nhé! [icon:)]
Sau đấy kéo anh cô qua chụp một tấm, khuôn mặt mới sáng ra trông vẫn hơi đần cơ mà hai anh em đều ăn ảnh, thế nên chụp cũng không đến nỗi nào
Cô đăng ảnh lên, làm bình luận dậy sóng.
Đợt trước tài khoản Weibo kia có tung ra một báo cáo giám định ADN, trên đấy còn có chữ kí rõ ràng của Thi Lâm nữa, thế nên chắc chắn là thật.
Sau đấy còn tiết lộ thêm một số người vu hại cô, bịa đặt cô các kiểu.
Còn có người làm lộ ra thông tin cá nhân của Thi Lưu, khiến cô ta bị quấy rầy không ngừng, chịu đủ loại chửi rủa các thứ, còn có cả người canh cửa nhà cô ta, gửi mấy thứ linh tinh tới nhà cô ta.
Kiên quyết khiến cho Thi Lưu trở nên nhếch nhác, tiều tụy tưởng chết.
Cô ta nhìn ảnh Mục Căng vừa đăng lên Weibo trên màn hình máy tính, tức giận túm tóc gào thét.
Đột nhiên có người gõ cửa, Thi Lưu bình tĩnh nửa ngày mới xuống giường mở cửa, có năm sáu người ở ngoài, không nói gì lôi hợp đồng ra, "Tuy giấy tờ nhà viết tên cô, nhưng lúc kí hợp đồng, trên khoản điều của hợp đồng, Thi tiên sinh có quyền lấy lại nhà bất cứ lúc nào, cho dù nhà đang đứng tên của ai nữa, quyền sỡ hữu sẽ lập tức được chuyển về dưới tay của Thi tiên sinh."
"Hơn nữa, đây là dấu vân tay và chữ kí của cô." Luật sư lật tới trang cuối.
"Mong cô rời khỏi đây trong vòng ngày, nếu không chúng tôi sẽ dùng tội danh xâm phạm nhà dân để khởi tố cô."
Nói xong anh ta mỉm cười, gật đầu, xoay người đi.
Thi Lưu ngẩn người, lúc đấy kí hợp đồng không ngờ Thi Lâm vẫn còn để lại một chân trong đấy, quả nhiên là gian thương.
Cô ta điên cuồng giậm chân, nhớ tới Weibo chính thức của Thi Thị, hình như hôm nay có quay quảng cáo đại ngôn.
Cô ta nhớ rõ, hình như người đại diện cho Thi Thị là Mục Căng, lúc đấy còn do chính tay Thi Lâm mở cửa sau nữa.
Thi Lâm mở cửa sau cho Mục Căng là thật, thế nhưng thân phận lộ ra rồi, mọi người cũng cảm thấy dễ hiểu thôi, có ai thực sự công bằng, để yên cho em gái bảo bối nhà mình vất vả bươn chải trong showbiz được cơ chứ?
Đương nhiên là phải nâng đỡ rồi.
Thấy tình thế càng ngày càng tệ, Thi Lưu nuốt không trôi nổi cục tức này.
Cô ta nhìn thoáng qua con dao gọt trái cây trên bàn, sau đấy lựa một bộ đồ màu đen, đội mũ lưỡi trai, nhét dao gọt trái cây vào túi rồi lái xe tới hầm xe của Thi Thị.
Chỗ này lúc cô ta còn là con gái nhà họ Thi thường hay đến, cô ta thấy xe của Mục Căng, đỗ xe mình ngay cạnh rồi tựa lưng vào ghế chờ.
Cô ta đã hoàn toàn phát điên rồi, trong não chỉ nghĩ tới chuyện trả thù, bất kể giá trị quan sai lệch.
Phương Mạc Hoài đặt quần áo cho Mục Căng rất đẹp, kín đáo lại thời thường, mặc vào trông xịn cực kì.
Sau khi quay hai bộ phim, sự nhạy bén với ống kinh của Mục Căng đã tăng lên rất mạnh rồi, thế nên ứng phó với mấy cái này rất dễ dàng.
Đến trưa nghỉ ngơi, Mục Căng định ăn cơm hộp chung với mọi người nhưng Phương Mạc Hoài kiên quyết không cho phép, thứ nhất vì sợ cô ăn linh tinh sẽ khó chịu, quá nhiều dầu mỡ.
Thứ là vấn đề hình thể.
Thế nên anh rút điện thoại ra, "Em đừng ăn cái này, anh đặt đồ khác cho em."
Vừa nói xong đã thấy bố mẹ Thi xách túi lớn túi nhỏ cặp lồng các kiểu đủ cả.
Toàn là đồ ở nhà, tự làm hết.
Bố mẹ Thi mãi mới có cơ hội được nấu cơm cho con gái, thế nên nấu siêu nhiều, hai lần Phương Mạc Hoài còn chẳng ăn hết được.
"Nhu Nhu, con có mệt không?" Mẹ Thi híp mắt cười hỏi.
"Nếu như mệt thì cứ nói với anh con, đẩy lùi một ngày biết chưa?" Mẹ Thi nói thêm.