Editor: Quỳnh Cửu
Mục Căng livestream rất thành công, hoàn toàn xây dựng hình tượng triệt để, hơn nữa còn có Lâm Thẩm với Phương Mạc Hoài trợ trận làm cho nhân khí của Mục Căng lên một tầm mới.
Việc tuyên truyền phim liên quan tới Mục Căng cũng lên top và top hot search luôn.
Thi Lâm cũng nhìn thấy, tối đó anh cũng xem livestream, đôi mắt chứa đầy ôn nhu, cứ ngắm rồi lại ngắm, làm cho sống mũi lên men nhiều lần liền.
Anh từ xưa tới giờ đều là kiểu người ngoài lạnh trong nóng, vô cùng trọng tình cảm.
Buổi tối sau khi livestream xong, mọi người cũng hết cảnh, tất cả cùng đi ăn cơm chúng mừng Mục Căng đóng máy.
Phương Mạc Hoài với Mục Căng đi chung xe.
Kể từ đêm hôm đó trở đi, mặc dù hai người không nói thẳng ra nhưng trên thực tế là quay lại yêu đương tiếp rồi, Phương Mạc Hoài túm lấy tay của Mục Căng.
"Chờ Weibo của em đạt triệu fans, chúng ta công khai nhé." Phương Mạc Hoài khí thế kiểu cấm cãi lại.
"Không nên đâu.." Mục Căng không muốn lắm, cô không thích bị người khác bình phẩm từ đầu tới chân, váo showbiz cũng chỉ vì bất đắc dĩ mà thôi.
Nếu có thể, sau khi giải quyết xong hết mọi chuyện thì lui về ở ẩn, trốn vào một góc không ai biết rồi sống cuộc đời bình yên mà thôi.
Phương Mạc Hoài nhìn chằm chằm Mục Căng một hồi, nhìn đến mức Mục Căng thấy chột dạ luôn.
"Em nghiêm túc chứ?" Phương Mạc Hoài hỏi.
Mục Căng cẩn thận nhìn anh, chớp chớp mắt, hình như anh lại giận rồi, Mục Căng đảo mắt một cái, liếc trợ lí với tài xế bên trên, thấy không ai để ý mới ngẩng đầu lên hôn Phương Mạc Hoài một phát.
"Đừng giận được không?"
Mục Căng biết không công khai là bất công với Phương Mạc Hoài, từ lúc hai người bên nhau tới giờ luôn là Phương Mạc Hoài chịu thiệt thòi hơn, dường như cô chẳng cho lại anh được bất kì thứ gì cả.
Phương Mạc Hoài bị cô dỗ cho làm gì giận nổi nữa, chỉ duỗi tay vò đầu cô một hồi mà thôi, "Đúng thật là, coi như em lanh lợi."
Anh lại léo tay cô lại đặt vào lòng bàn tay mình ngắm nghía, nhẹ giọng nói, "Anh chỉ muốn dùng cách này để tạo cảm giác an toàn cho bản thân mà thôi, không ép gì em cả, nếu em không muốn thì không cần làm đâu."
"Anh chỉ muốn chúng mình được mọi người chúc phúc mà thôi, anh biết em nghĩ gì mà." Anh nhìn cô, đôi mắt ôn nhu tới chảy ra nước, nhưng lại có chút vờ như đáng thương trong đấy.
Mục Căng không đành lòng nhìn anh như thế, lấy tay che mắt anh lại, "Thôi được rồi được rồi, được triệu fans thì công khai, anh đừng nhìn em như thế nữa!"
Phương Mạc Hoài hài lòng cười, hơi hơi chu môi, gõ gõ ngón tay vào môi mình, "Muốn hôn hôn cơ."
Mục Căng nhéo môi anh, "Mơ đẹp đấy!"
Phương Mạc Hoài lại ôm lấy mặt cô, cúi đầu ngậm lấy môi cô, nhẹ nhàng cắn môi dưới của cô, liếm liếm ý bảo cô hé miệng ra.
Mục Căng lắc đầu, vẫn đang còn trên xe mà, trợ lí với tài xế còn đang ngồi phía trước đấy, họ thế này...
Phương Mạc Hoài buông cô ra, nắm cằm cô lắc lắm, "Mở miệng nào."
"Anh làm gì thế, đang còn trên xe đấy!" Mục Căng đánh tay anh.
Phương Mạc Hoài cười, "Toàn thế giới chỉ có mình em là cảm thấy chuyện giữa anh và em không có ai biết cả thôi!"
Nói cách khác, mọi người đều biết hết cả rồi, không những thế, là rất nhiều người đều biết cơ, thế nên tránh làm cái gì?
Mục Căng, "..."
Phương Mạc Hoài cúi đầu tiến đến bên môi cô, nhẹ nhàng hôn lên khóe môi, "Đừng thẹn thùng nữa nha."
"Á! Anh tránh ra cho em!" Mục Căng bực mình đẩy đầu anh ra.
Mệt cô còn tưởng là chuyện của họ chẳng ai biết, tạm thời giấu cơ đấy, hằng ngày ở chung với anh cũng cố tỏ ra bình thường, thế nhưng như vậy thì sau này hai người ở phim trường cũng sẽ chẳng được tự nhiên nữa.
Đương nhiên là chỉ mình Mục Căng cảm thấy không tự nhiên thôi.
"Được rồi, đừng giận nữa nha, xuống xe thôi tới nơi rồi này." Phương Mạc Hoài bóp mặt cô.
Mục Căng, "Anh tránh xa em ra một chút."
Nói xong xoay người xuống xe.
Phương Mạc Hoài hớn hở cầm túi xách của cô theo sau.
Thi Lâm cũng tới, đêm nay anh muốn nói chuyện tử tế với Mục Căng, cũng là do Phương Mạc Hoài gọi anh qua.
Lần này Thi Lâm tới tham gia tiệc tối thật, tuy công ty của Thi Lâm không dính dáng nhiều đến mảng điện ảnh và truyền hình lắm, thế nhưng dù sao Thi Lâm cũng là trùm danh tiếng của giới thương nghiệp, hơn nữa không lâu trước anh đã dùng danh nghĩa cá nhân để tài trợ tiền cho đoàn, giải quyết vấn đề khẩn cấp của họ.
Đợt trước vì thêm một vài tình tiết vào kịch bản, phải đi nước ngoài quay, tài chính thiếu thốn thế nên phải tìm thêm nhà đầu tư, vừa lúc đấy Thi Lâm dùng danh nghĩa cá nhân đầu tư cho đoàn triệu.
Thế nên Thi Lâm cũng được coi như một trong những sếp lớn của bộ phim này.
Sau khi mọi người đến, Thi Lâm ngồi bên tay trái của Mục Căng còn Phương Mạc Hoài ngồi bên phải, vì nguyên nhân ở Phương Mạc Hoài nên Mục Căng rất có hảo cảm với Thi Lâm, coi như là trò chuyện vui vẻ.
Giữa buổi tiệc, Mục Căng uống hơi nhiều nên đứng dậy đi WC một chuyến.
Thi Lâm nhìn Phương Mạc Hoài, anh gật đầu, Thi Lâm liền đứng dậy đi ra theo.
Anh định tối nay sẽ nói hết cho cô nghe, cho dù kết quả có như thế nào, cô có đồng ý về nhà cùng anh hay không thì đều là quyền của cô cả.
Bất luận như nào anh cũng sẽ đối xử tốt với cô cả đời.
Thi Lâm đứng chờ ở ngoài nhà vệ sinh, Mục Căng đi ra nhìn thấy còn giật cả mình.
"Sao lại đứng ở đây vậy?" Mục Căng thắc mắc.bg-ssp-{height:px}
"Anh đang chờ em." Thi Lâm hít một hơi thật sâu, cười cười nói.
"Chờ tôi? Chờ tôi làm gì?" Mục Căng càng thắc mắc hơn.
"Anh muốn tâm sự với em." Thi Lâm nói.
Mục Căng bắt đầu cảm thấy có gì sai sai, tối nay Thi Lâm cứ là lạ thế nào, ánh mắt nhìn cô cứ bị ôn nhu thế nào vậy...thậm chí có cảm giác hơi si tình? (Thật ra không có, Mục Căng tự bổ não vậy thôi."
"Không có gì để nói mà, giữa chúng ta...có thể tâm sự gì?" Mục Căng buông tay.
"Anh muốn nói với em, về chuyện lừa bán." Thi Lâm nói xong, nhìn thấy khóe miệng đang mỉm cười của Mục Căng đột nhiên cứng đờ cả lại.
Cô không nói thêm câu nào, xoay người vào phòng, "Có gì cũng đừng nói riêng."
Cô sợ Phương Mạc Hoài hiểu lầm.
Sau khi vào phòng, Mục Căng nói chuyện này với Phương Mạc Hoài đầu tiên.
Phương Mạc Hoài buồn cười, liếc Thi Lâm một cái, anh bất đắc dĩ khoát khoát tay vơi Phương Mạc Hoài.
Thôi được rồi, có tính cảnh giác là tốt.
"Đi thôi, Thi Lâm thực sự có chuyện muốn nói với em, anh ngồi cạnh nhìn." Phương Mạc Hoài vừa cười vừa nói,
Mục Căng hoài nghi nhìn anh, bị anh kéo tới chỗ Thi Lâm, ba người cùng đi ra ngoài ban công.
Thi Lâm tựa lên lan can, nhìn Mục Căng đang đi tới gần anh, hình bóng cô trong mắt anh dường như biến thành dáng vẻ của bé gái ngày xưa.
Mục Căng đi tới, phất tay với anh một cái, "Này!"
Thi Lâm hồi hồn, nhìn Mục Căng, "Anh có thể cũng gọi em là Mục Mục được không?"
Mục Căng nghi hoặc nhìn anh, gật đầu.
"Anh muốn nói với tôi chuyện gì?" Mục Căng hỏi.
"Hồi nãy anh nói muốn tâm sự với em, chuyện lừa bán." Thi Lâm nhìn cảnh đêm phía trước, từ từ nói.
"Em gái anh từng bị bọn buôn người bắt cóc, đến bây giờ bọn anh vẫn chưa tìm được con bé." Phương Mạc Hoài nhìn Mục Căng, "Người kia là nhận lầm."
"Không phải có vết bớt à? Sao lại biết là nhận nhầm?" Mục Căng hỏi.
"Vì vết bớt thì có thể giả được, còn khoa học, giám định ADN thì không."
"Em gái anh có một vết bớt hình trái tim màu đỏ nhạt ngay trên xương bướm." Anh nhìn cô, nói rành rọt từng chữ.
Mục Căng ngây ngẩn, vì lần trước anh không nói vết bớt của em gái anh có hình dáng thế nào nên cô cũng không biết được, hóa ra cô lại có vết bớt giống với em gái của Thi Lâm.
"Trên lòng bàn tay trái của con bé, còn có một vết đen nhỏ nữa." Anh tiếp tục nói.
"Con bé cao m, nặng khoảng kg, rất xinh xắn."
Mục Căng hoàn toàn đờ ra, mũi đột nhiên chua cả đi, hoàn toàn không dám tin, cô nhìn môi của Thi Lâm đang chuyển động, nhưng không thể nghe nổi anh đang nói gì.
Bởi vì đáp án trong lòng đã làm cô kinh ngạc hết rồi, vừa khiếp sợ lại mừng như điên, lại có đôi chút phẫn nộ nữa.
"Em gái anh đang ở trong showbiz, kĩ năng của con bé rất tốt, đối xử với fans cũng thế, vừa lương thiện vừa đáng yêu."
"Mà không may là, em lại cùng tên cùng họ với con bé."
"Cùng là Mục Căng."
Thi Lâm nói xong từ cuối cùng, nước mắt của Mục Căng cũng đột nhiên rơi xuống.
Anh nhanh chóng đặt li rượu trong tay xuống, cẩn thận từng chút một vươn tay ra, thử lau nước mắt cho cô.
"Có bằng chứng gì không?" Cô rõ ràng đang khóc, thế nhưng giọng nói lại bình tĩnh là kì.
Thi Lâm rút báo có giám định ADN ra, đưa cho cô xem, "Nếu em cảm thấy không thật, chúng ta có thể tới viện giám định lại lần nữa."
"Xin lỗi, anh lén em đi xét nghiệm."
"Điều đáng xin lỗi nhất là..." Đàn ông thân cao mét , nói tới đây lại nghẹn ngào.
"Điều đáng xin lỗi nhất là em." Anh nói.
"Đều là lỗi của anh trai cả." Thi Lâm nói, kéo cô lại, nói bên tai cô.
"Đều là lỗi của anh trai, làm em phải khổ nhiều năm như thế, xin lỗi em Nhu Nhu."
"Anh có biết, tôi làm sao sống qua nhiều năm thế không?" Mục Căng khóc nói.
Trong giấc mơ của cô luôn xuất hiện người nhà, họ sống cùng nhau, để cô được lớn lên với họ.
Rõ ràng giấc mơ đẹp đến thế, nhưng vừa mở mắt ra thì lại là việc đồng áng vô tận, là những trận đòn roi mắng chửi không ngớt, là nơm nớp lo sợ mỗi ngày, không dám cãi, chỉ biết vùi đầu mà làm.
Mục Căng kéo lấy tay anh, đặt bàn tay mình lên, Thi Lâm cảm giác rõ được những vết chai trong lòng bàn tay cô.
"Là anh làm lạc mất tôi ư?" Mục Căng khóc hỏi.
Vành mắt của Thi Lâm ướt nhòe đi lần nữa, bởi vì đối với Thi Nhu lúc bé, đôi tay nhiều vết chai thế này là chuyện không thể xảy ra được.
Thế nhưng những thứ đấy đều xuất hiện trên tay Mục Căng cả rồi, có thể tưởng tượng ra nhiều năm như thế, cô phải chịu bao nhiêu tủi khổ đây?