Từ mặt rồi nhanh chuyển xuống cổ, trước khi ta bị bóp chết, bà lão đó không biết bị cớ gì mà bị ném về sau, ôm cổ thở hởn hển đến khi ta lấy lại được ổn định thì hai nam nhân kia đã đã có mặt, nếu họ đến trễ một chút có phải Mạc Tử Cách đã đi chầu diêm vương rồi không?.
"Ha!ha! quả là phu thê, dù nó ở nơi đâu, ra hình dạng gì thì lũ tướng công như các ngươi đều có mặt"
Mặc cho miệng đã chảy đầy máu, lão bà đó vẫn chẳng chút sợ sệt, lời nói của bà ta không những làm ta phải suy nghĩ mà hai nam nhân kia cũng khó hiểu không kém.
"Ngôn cuồng! Một ma nữ như ngươi lại dám đến đây làm loạn"
Tên đào hoa lớn tiếng trong lòng bàn tay hắn xuất hiện luồng sáng bằng những cánh hoa đào tích tụ thành, mà đó là thứ gì? cũng không phải công lực, bọn hắn thật đã làm ta tin bọn hắn là thần tiên rồi.
"Ta là ma vậy nó là gì?"
Bà lão đó chỉ tay về phía ta đầy phẫn nộ, rồi lại phá lên cười đầy mỉa mai.
"Một lũ thượng tiên như các ngươi, cao cao tại thượng luôn xem bọn yêu ma bọn ta là rác rưỡi, vậy nhìn lại đi, không phải các ngươi cũng vì nó mà chịu luân hồi của nhân thế sao?"
"Đúng là hồ ngôn loạn ngữ"
Trước khi luồng sáng kia đánh tới thì bà lão đó đã hóa thành một đám khói đen mà biến mất, mọi chuyện ta đã thu hết vào mắt, bản thân từ trước đến giờ không tin mấy chuyện thế này, nay tận mắt chứng kiến đúng là quá dọa người rồi.
"Ta phải trở về, đồ nhi ta còn ở một mình ta không yên tâm"
Tên thượng quân đó nói mà không quên nhìn đến ta, biết hắn sẽ đưa ta đi vậy mà tên đào hoa kia đã giữ một tay ta lại làm ta cũng khó hiểu là hắn đang muốn gì.
"Để nữ nhân này ở lại đây đi"
Thượng quân kia như do dự, ánh mắt rất phẫn lặng của hắn làm ta hiểu, hắn sẽ bỏ ta lại.
"Không được! Đến khi hiểu rõ sự tình, ta phải đưa nữ nhân này đi, với lại đây là thiên giới, sẽ không thích hợp với phàm nhân"
Có chút bất ngờ, ta không nghĩ là hắn lại không cho, thế nhưng bàn tay kia vẫn nắm chặt lấy tay ta, mấy tên thần tiên này không biết nam nữ thụ thụ bất thân sao?.
"Ngươi còn bảo vệ đồ nhi nhà mình, còn thêm phàm nhân này sẽ không dễ dàng gì"
"Ta lo được"
Mấy tên này mỗi người một câu rõ xem ta như đồ vật vậy, thật khó chịu.
"Thả ta về nhân thế, ta không muốn đi theo lũ thần tiên các ngươi"
"Ta đưa con trở về"
Giọng nói nhẹ nhàng, từ trên cao đã hạ xuống, nữ nhân này là một trong các tiên nữ trên thiên giới mà mọi người trốn nhân gian hay nói đó sao? Thần tiên thì phải động nhân tâm thế này ư?.
"Cửu Dương ngươi biết nữ nhân này sao?" Thượng quân lên tiếng.
Vị tiên nữ kia lại mỉm cười còn bước đến bên ta mà thuận tay xoa lấy đầu làm ta như phát ngốc vì hành động đó.
"Con là hậu duệ cuối cùng của Cung Khương, sao ta có thể bỏ mặc con được"
"Gì cơ?" Hai nam nhân đã đồng thanh.
Tiên nữ kia vẫn giữ nguyên nụ cười hướng tới tên thượng quân.
"Gặp đồ nhi trong hình dạng này thượng quân ngài không vui sao?"
Ánh mắt ấy khẽ giao động.
"Không phải nữ hài đang ở nhân thế sao? Đây là chuyện gì?" Đào hoa ngờ vực.
Tiên nữ lại gật đầu nhưng cũng phụ thêm.
"Đây là Tử Cách của hơn ngàn năm sau"
============================
Nhìn nữ hài trước mắt, ta không ngờ đấy lại là dáng vẻ của ta hồi nhỏ, ngàn năm luân hồi, hơn ngàn năm rồi lại quay lại đây, thật ra đã xảy ra chuyện gì kia chứ? Và mục đích ta được đưa về đây là gì?.
"Tỷ tỷ! Tỷ sao lại ngẩn ra nữa?"
Bản thân mình lại hỏi mình thì đúng có chút là lạ, liệu sau này ta lớn lên khuôn mặt có phải giống như hiện tại không? Hay là thay đổi với một khuôn mặt lạ lẫm khác nhưng nữ hài có lẽ giống ta lúc nhỏ vì đã từng nghe phụ thân kể lại.
"Tỷ tỷ! Củ cải muốn sau này lớn lên sẽ xinh đẹp như tỷ"
Củ cải đã nhào vào lòng ta, mà vòng bàn tay bé nhỏ ra ôm lấy cánh eo dù ôm không hết bằng đôi tay ngắn ngủn đó.
"Ừ! Sau này muội muốn làm gì?"
"Củ cải muốn ngao du thiên hạ" Mắt đã phát sáng.
Rõ mới chưa được sáu tuổi mà đã có hoài bảo thế rồi, nếu vi sư của nó mà nghe được sẽ chấp nhận sao?, nhắc đến vi sư ta có chút nóng mặt, ra chàng ấy đúng là Thác Nghiêm thật, còn Cẩn Triệt cùng Thẩm Sư nữa, mấy vị tướng công của ta ra cũng có thân thế như vậy.
"Củ cải đến giờ đi ngủ rồi, con còn ở đây!"
Thác Nghiêm đã xuất hiện, theo lời nói của chàng ấy thì củ cải đã vội buông ta ra, nhẻn miệng cười mà chạy mất dạng kèm theo câu.
"Sư phụ ngủ ngon, tỷ tỷ ngủ ngon!"
Khi nó đã biến mất hiện chỉ còn ta và chàng, một thượng quân tâm lặng như nước, chẳng dính chút bụi trần, chàng nhìn ta không nói, ta cũng tránh đối diện ánh mắt của một bậc thần tiên như chàng, có cái gì đó không phù hợp mặt dù biết chàng chính là tướng công ta.
"Mau đi ngủ đi!" Giọng khá hờ hững.
Ta nhìn chàng quay đầu chuẩn bị biến mất mới khẽ lên tiếng.
"Có cách trở về không?"
Một lúc im lặng, chàng không trả lời.
"Ta có cách!"
Thẩm Sư đã hiện ra cùng nụ cười khá thích thú kia, không những thế còn có Cẩn Triệt đầy trầm tĩnh.
"Nương tử! Ta có cách đưa nàng về"
Lời vừa nói ra đã làm hai nam nhân còn lại như nghe câu không nên nghe mà biểu hiện như nhìn một tên vô sĩ, ta cũng có chút bất ngờ, giờ chàng ấy là hồ đế của hồ tộc vẫn chưa luân hồi chuyển thế mà đã sổ sàng như thế rồi.
"Là...cách gì?"
Thẩm Sư lại đưa con mắt hồ ly nhìn ta, thu nhanh chiếc quạt bạch ngọc trên tay, chớp mắt một cái ta đã bị chàng áp vào vách phòng.
"Gì...gì vậy?"
"Muốn nhìn nương tử ta một chút mà, nàng cũng khá ra dáng nữ nhân đấy!"
"Thu lại vẻ háo sắc của ngươi đi, quan tâm chuyện chính là hơn" Cẩn Triệt đã mở lời.
Lần này cả ba lại không hẹn mà cùng nhìn đến ta, Thác Nghiêm vẫn thái độ bình thản đó mà khẽ lên tiếng.
"Tụ hợp đầy đủ các luồng khí trong người, sẽ trở về được thôi!"
Giờ ta đã hiểu dụng ý đó, chỉ cần gặp được Tấn Triệu, Quân Nhuẫn, Thúc Lang cùng Huyết Dạ nữa là sẽ trở về được.
"Nhưng e không dễ thế, mấy tên kia đâu phải muốn gặp là gặp được, huống hồ là tin chuyện này"
Lời Cẩn Triệt làm hai nam nhân còn lại trầm mặc, nhưng ta nghĩ các chàng ấy sẽ có cách.
"Chẳng phải đang đánh nhau với yêu giới sao? Đến đó là gặp được chứ gì!"
Như biết ta nghĩ gì, Thẩm Sư lại nhìn ta khụ nhẹ một tiếng rồi đưa cái bản mặt vên váo của chàng ấy lên.
"Nàng đừng gộp ta với lũ yêu ma tầm thường đấy! Ta là hồ tiên đấy nhé!"
Có chút mắc cười, không ngờ Thẩm Sư lại khác với lúc ở nhân thế như vậy cũng làm ta không nhịn được mà đưa tay mình lên sờ vào cái lỗ tai đầy lông trắng kia.
"Ừm! Nhìn chàng là biết chàng thuộc bậc tiên tộc rồi sao giống một con hồ ly bình thường được"
Sự đường đột có phần tự nhiên của ta cũng làm họ khá ngạc nhiên, biết bản thân quá hồ đồ dù sao họ cũng chưa yêu ta cơ mà.