Diệp An quay phim xong thì nhận được điện thoại của Tiêu Đằng, nói buổi tối muốn cùng cô ăn bữa cơm. Lúc ấy Diệp An đang ngồi trong xe, trộm liếc mắt nhìn Chu Sâm Vũ một cái, nói vào di động, "Tôi biết rồi, tôi sẽ tới."
Đợi Diệp An cúp máy, Chu Sâm Vũ đang lái xe quay lại nhìn cô, hỏi, "Ai thế?"
Diệp An không nói thật với người đại diện, chỉ đáp, "Bạn học cùng đại học, muốn mời em ăn bữa cơm."
Chu Sâm Vũ gật đầu tỏ vẻ đã biết, lại dặn dò, "Lúc đi ra ngoài em chú ý một chút, đừng để bị người phát hiện, mấy ngày nay vì chuyện của em với Diệp Minh Xuyên nên đám chó săn kia vẫn đang nhìn em chằm chằm đấy!" Hắn dừng một chút, lại hỏi Diệp An, "Còn nữa, bạn học kia của em có tin được không đấy?"
"Không sao đâu."
Chu Sâm Vũ gật đầu, lại nói, "Chuyện Đường Dật em cũng đừng quan tâm, cứ tập trung quay phim cho tốt là được."
Diệp An cười cười, "Cảm ơn anh Chu."
"Vậy nhé, tối nay anh còn có việc, em ở bên ngoài cẩn thận một chút."
"Em biết rồi."
- ------
Tối hôm đó, Diệp An đi đến khách sạn đã hẹn với Tiêu Đằng.
Tiêu Đằng là tổng giám đốc Đình Vũ, cũng chính là công ty của Diệp An, hắn mặc một bộ âu phục màu lam sẫm, cầm ly rượu đỏ trong tay, thấy Diệp An đến, liền hướng cô cười, nói, "Em đến rồi, Diệp An."
Diệp An đi đến bên bàn, Tiêu Đằng năm này gần ba mươi, bộ dạng anh tuấn, xuất thân cao quý, lại chưa lập gia đình, không biết bao nhiêu cô gái muốn được cùng vị tổng tài này ăn một bữa, xua cũng xua không hết, thế nhưng Diệp An lại vẫn có thể lạnh mặt hỏi, "Tiêu tổng tìm tôi có việc gì không?"
Tiêu Đằng thấy thái độ này của Diệp An cũng không tức giận, thậm chí mắt còn sáng lên, nghĩ, chu choa, cô nàng này thực thanh thuần, không giả dối, quả nhiên khác xa đám tiện nhân yêu diễm ngoài kia.
Tiêu Đằng lắc lắc ly rượu trong tay, nói với Diệp An, "Ngồi xuống đã rồi nói chuyện." Thấy Diệp An đặt túi xách lên ghế, ngồi vào chỗ rồi, mới hỏi, "Chuyện của em với Diệp Minh Xuyên là như thế nào vậy?"
Vẻ mặt Diệp An càng thêm lạnh lùng, hỏi ngược lại, "Tiêu tổng, chuyện này hình như không liên quan gì tới ngài thì phải?"
Ngọn đèn tỏa ánh sáng vàng dịu ra xung quanh, nhân viên phục vụ mặc áo vest đứng một bên kéo đàn violon, Tiêu Đằng điều chỉnh sắc mặt, nói, "Diệp An, tôi không muốn thấy em thân thiết với bất cứ người đàn ông nào, còn nữa, gọi tôi Tiêu Đằng là được."
"Tiêu tổng...."
Tiêu Đằng chặn lời Diệp An, cường điệu lặp lại, "Gọi Tiêu Đằng."
"Được rồi, Tiêu Đằng, tôi nghĩ anh không có quyền quản tôi thân thiết hay không thân thiết với ai."
"Diệp Anh, tôi thích em." Tiêu Đằng nhìn vào mắt Diệp An, hỏi, "Làm bạn gái của tôi được không?"
Diệp An sửng sốt, không ngờ Tiêu Đằng lại nói như vậy, cô cúi đầu, trầm ngâm một lát mới trả lời, "Xin lỗi, có thể cho tôi thời gian để suy nghĩ không?"
- -----
Chu Dao rất nhanh đã biết chuyện Đường Dật gặp phải tại Bách Thế hôm đó, trước mặt Đường Dật cô vẫn biểu hiện thực lãnh tĩnh, đầu tiên là an ủi Đường Dật qua điện thoại, cam đoan với y sau này sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa, nhưng vừa cúp máy đã xé nát bản hợp đồng trong tay.
Cô thiên phòng vạn phòng thế nhưng quả thực không ngờ chính công ty mình lại muốn đẩy Đường Dật vào chỗ nguy hiểm, có thể khiến người thuộc cao tầng của công ty cùng người mới do cấp dưới của cô dẫn dắt hợp tác gây chuyện, phỏng chừng chỉ có thể là tổng tài Đình Vũ, Tiêu Đằng.
Hơn nữa lần này không thành công cũng không thể dám chắc Tiêu Đằng sẽ không có hậu chiêu, lại còn Chu Sâm Vũ nữa chứ, Chu Dao càng ngày càng cảm thấy có khi cô phải liều cái mạng già này để bảo vệ Đường Dật mất.
So ra thì Đường Dật bình tĩnh hơn nhiều, từ đoàn phim trở về nên ăn thì ăn, nên ngủ thì ngủ, có vẻ không chút nào bị Diệp An ảnh hưởng.
Buổi tối lại nhận được điện thoại từ đoàn phim, kêu y ngày mai tới trường quay quay nốt những cảnh còn lại.
Đường Dật đương nhiên không cự tuyệt, huống hồ đoàn phim cũng sẽ không cho y cơ hội để cự tuyệt. Lúc y thông báo tin này cho Chu Dao, Chu Dao đầu bên kia điện thoại trầm mặc một lát rồi nói, "Quay xong sớm cũng tốt, trong tay chị còn một vài thông cáo, để chị chọn cho em một cái."
"Cảm ơn chị Chu."
Chu Dao lại ngừng một lát, rồi bỗng mở miệng hỏi, "Đường Dật, em có từng nghĩ muốn rời khỏi giới giải trí không?"
Đường Dật nghĩ nghĩ, đáp, "Chị Chu, em thế nào cũng được, nếu chị cảm thấy như vậy tốt hơn thì em sẽ nghe chị."
"Được, chị biết rồi."
- ----
Lúc Diệp Minh Xuyên về đến nhà thì đã hơn mười giờ tối, hắn tắm rửa xong liền đi ngủ.
Hắn mơ một giấc mơ, trong mơ hắn đi dạo quanh một thôn nhỏ miền núi tương tự sơn thôn được miêu tả trong "Luồng gió ấm", nơi đây non xanh nước biếc, chim hót hoa thơm. Hắn đi mãi cho đến một gốc hòe lớn, ở dưới tàng cây, hắn trông thấy một phiên bản khác của mình.
Đó là một đứa nhỏ khoảng bảy tám tuổi, trên người mặc một chiếc áo sơ mi trắng cũ nát, ánh mắt mờ mịt, tựa như một con thú non cô độc lại đáng thương. Bộ dạng này của mình Diệp Minh Xuyên chưa từng thấy qua.
Hắn vẫn cho rằng từ khi tỉnh lại mình đã mang bộ dáng thanh niên, lại không ngờ có ngày trông thấy được bộ dạng lúc nhỏ của mình. Diệp Minh Xuyên cảm thấy thực mới mẻ, lại xen lẫn chút quái dị khó diễn tả thành lời.
Phiên bản nhỏ của hắn giống như trông thấy gì đó, trong mắt bỗng nhiên phát ra ánh sáng khác thường, khóe miệng cũng chầm chậm cong lên.
Hắn theo ánh mắt đứa nhỏ nhìn lại, thấy cách đó không xa có một cậu nhóc đang chạy lại gần.
Tất cả mọi thứ trong mắt hắn đều thực rõ ràng, duy chỉ có cậu nhóc kia giống như bị vây trong một tầng sương trắng, khiến hắn không thể nhìn rõ mặt, thậm chí không thể nghe được nó nói gì, chỉ có thể trông thấy nó chạy đến trước mặt mình bên dưới tàng cây hòe, không biết nói gì mà nụ cười trên mặt mình càng lúc càng nở rộng.
Qua thật lâu sau, hắn bỗng nhiên nghe được cậu nhóc kia nói với mình, "Tớ gọi cậu là Diệp Minh Xuyên được không? Diệp trong Diệp An, Minh trong ngày mai, Xuyên trong dòng sông."
Diệp Minh Xuyên, Diệp Minh Xuyên, Diệp...Minh....Xuyên.....
Vừa tỉnh lại hắn đã biết tên mình là Diệp Minh Xuyên, nhưng cho tới giờ cũng chưa từng nghĩ cái tên Diệp Minh Xuyên này bắt nguồn từ đâu.
- ----
Trên đời này bất kể chuyện gì cũng cần một chữ duyên.
Lúc Diệp Minh Xuyên tỉnh lại, trời đã sáng choang. Hắn ngồi dậy khỏi giường, hai mắt trống rỗng nhìn về phía trước, những chuyện trông thấy trong mộng phần lớn đều đã quên hết, duy chỉ có một câu cứ không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu,
"Tớ gọi cậu là Diệp Minh Xuyên được không?
Diệp trong Diệp An, Minh trong ngày mai, Xuyên trong dòng sông."
Diệp trong Diệp An.....
Diệp An.....
Diệp Minh Xuyên thấp giọng gọi ra cái tên này, trái tim dường như nháy mắt được nhồi đầy, dịu dàng đồng thời cũng đong đầy trong mắt, đáng tiếc hắn không trông thấy được.