Thời điểm sau khi ăn tối là lúc màn đốt lửa trại diễn ra.
Mọi người ngồi quây vòng quanh đống lửa. Hông Thảo vẫn còn đau cực kì nên phải dựa dẫm vào Tuấn Anh. Đến khổ, có hôm đi dã ngoại thì nhọc như người tàn tật thế này.
Ly và Châu ngồi cạnh nhau. Khoảng cách giữa Châu và Minh nửa là vòng tròn. Vị trí của hai đứa đối diện nhau nên có muốn tránh cũng không thể, mặt cứ liên tục chạm mặt. Minh bây giờ là người có thể chiêm ngưỡng rõ nhất đôi mắt Châu lúc ấy. Cặp mắt Châu bị ánh lửa hắt vào liền trở nên bừng sáng, long lanh hơn tất cả, long lanh một cách kì lạ, long lanh như có ngấn nước. Ấy thế khi mà miệng nó mỉm cười trước câu chuyện thắng được giải nhất hai chiếc điện thoại của Ly, gương mặt nó tạo lên một sắc thái lạ: vừa mong manh vừa cứng cáp. Ở bên kia vòng tròn khẽ nhìn Châu, Minh bị cuốn vào vòng xoáy dằn vặt và xấu hổ.
Rồi khi cả lớp quây quần ổn định bên nhau, khi quanh đây chỉ còn là tiếng lửa bập bùng và lá cây xào xạc, cô Thu chủ nhiệm trong tay cầm chiếc micro bắt đầu gợn lên những lời tâm sự:
- Có thể lần này là buổi đi chơi cuối cùng của các anh chị, và tôi rất hoan nghênh tinh thần tập thể của lớp. Sau hôm nay tôi và các anh chị sẽ đi tới đoạn thời gian còn mệt mỏi và phải thật sự tăng tốc hơn nữa, là cái lúc anh chị bước vào cuộc chiến vô cùng quan trọng. Tôi nói thật lòng, ba năm cấp III thực sự rất ngắn thôi, chớp mắt một cái các anh chị phải chấp nhận sự thật rằng mình chuẩn bị làm người lớn, phải gồng gánh rất nhiều trách nhiệm trên vai. Cuộc đời sau này còn vất vả và áp lực hơn nhiều so với việc các anh chị thức ôn bài đến sáng. Sau này, các anh chị mới vỡ ra rằng việc học là việc dễ nhất trên đời. Tôi chỉ mong trong những tháng cuối cùng, cả lớp sẽ thực sự biết trân trọng nhau, bỏ qua những xích mích và rào cản nội bộ, tự hào vì đã là một học sinh của THPT Ước Mơ, nơi mà ước mơ được thực hiện. Tôi Cao Thị Thu, thật lòng tôi thấy may mắn vì được làm giáo viên, tôi được chứng kiến khoảng thời gian đẹp nhất của đời người, giai đoạn các anh chị lớn lên, xinh đẹp và hồn nhiên nhất. Tôi luôn tự ép bản thân phải nghiêm khắc để các anh chị trưởng thành, nhưng sau này trên trận chiến thật sự có tên "cuộc đời", các anh chị mới là người phải nghiêm khắc với chính bản thân mình, chỉ có các anh chị mới tự mình vươn lên chứ không ai có thể giúp như bây giờ. Tôi hi vọng sau này, % tập thể lớp A sẽ đỗ nguyện vọng và trở thành những công dân có ích nhất của đất nước, của toàn cầu! Một điều nữa dành cho những học sinh ghét môn Toán của tôi: sau này đi chợ các anh chị không nhất thiết phải giỏi tính toán, nhưng giỏi Toán là việc sẽ quyết định nơi chợ mà các anh chị đặt chân đến.
...
Tiếng vỗ tay rộ lên giòn giã.
Đây là lần đầu tiên một giáo viên mang tiếng khô khan như cô Thu tâm sự lên những câu từ như vậy. Bên cạnh giọng nói của cô giáo là tiếng thút thít của học sinh, không ai dám lên tiếng cho đến khi cô nói hết. Có đứa không kìm được mà úp mặt xuống gối khóc.
Quả nhiên, ba năm cấp III như một chuyến đò dài có thầy cô là người cầm lái, có bạn bè là những người lữ khách đồng hành. Rồi khi chuyến đò cập bến, cuộc hành trình ấy sẽ mãi lưu lại trong khoảng kí ức nhỏ "Tuổi học trò"...
Đêm nay trăng thanh gió mát, vạn vật chìm vào giấc ngủ êm ái nhưng Nguyễn Quỳnh Châu không sao ngủ được. Nó nằm trằn trọc cả đêm. Sợ làm thức giấc mấy đứa khác, Châu quyết định ra khỏi trại, ngồi xuống bãi cỏ nơi mà lửa trại đã tắt. Chỉ ở trên núi thì Châu mới thấy rõ sao trên trời, sao to sao nhỏ, có ngôi sao lấp lánh có ngôi sao thì kém nổi bật hơn. Nhưng mỗi ngôi sao đều mang riêng vẻ đẹp và ý nghĩa của nó. Tập hợp các ngôi sao tựa như xã hội loài người muôn hình vạn trạng.
Bàn tay người nào đó đặt lên vai Châu rồi ngồi xuống bên cô. Đối với Châu thì không khó đoán, vì mùi hương này là của Minh. Minh quàng tay qua người Châu, ôm trọn nó vào, đầu rúc vào gáy làm Châu nhột. Châu định phản kháng mà đẩy Minh ra. Nhưng sức hấp dẫn của Minh mạnh mẽ kinh khủng, mùi thơm trên người nó, và hơi ấm của nó giữa trời lành lạnh, hỏi Châu làm sao dám đẩy nó ra? Không, Châu không giận nổi, trong đầu chỉ nghĩ tới việc tranh thủ, vì mấy khi có người yêu đâu mà biết.
Nhưng con gái mà, nhất là sĩ diện như Châu thì có sướng nhưng vẫn làm tịch:
- Ờm...mày đi ra chỗ khác đi. Bỏ tao ở lại như hồi chiều ý, để chân tao đau tao tự lết về.
- Hong, lạnh lắm, cho ôm một miếng thôi.
Châu trong tích tắc lập tức tan chảy. Mẹ nó, thằng Minh làm nũng thấy ớn phát sợ, ớn đến mức gây nghiện. Người nào bình thường càng nghiêm túc thì lúc nũng nịu càng gây sốc.
Không sao, bằng dây thần kinh thép, Châu vẫn cưỡng lại được sự mê hoặc này:
- Lạnh thì cút về mà đi ngủ!
- Hong!
Sự thật là bên trại bọn con trai, tụi nó mở mấy cái sòng bài thâu đêm, Minh thua quá nhiều mới ra ngoài lấy vía, không ngờ lại gặp Châu chứ làm gì có chuyện trùng hợp như ngôn tình đến vậy.
Từ chiều hôm nay Châu đã suy nghĩ, liệu một mối tình sắp đặt và miễn cưỡng giữa hai người có đi đâu về đâu không? Liệu như Sơn nói, Châu có vui không? Minh có thật lòng với cô không? Và nên dừng lại hay tiếp tục? Nghĩ đến ngơ ngác cả người ra thì Châu đã có câu trả lời, hít một hơi sâu thật sâu, rút hết sinh khí trong người để góp thành lòng can đảm mà nói với Minh rằng:
- Huy Minh này, tao với mày chia...
- Sao băng kìa!!
Minh đứng bật dậy bằng tốc độ ánh sáng, hai con mắt rực lên như có sao. Cậu phấn khích, cười nhăn nhở:
- Không thể tin được, sao băng thật mày ạ! Nhanh nhắm mắt lại ước đi mau lên!
Minh xúi Châu, bắt nó nhắm mắt, chắp tay lên ước. Châu giật mình thon thót, làm theo Minh dù trong đầu vẫn chưa theo nổi nhịp sóng của "Vua Tốc Độ". Hai người lặng như tờ, trong đầu nêu lên ước muốn của mình. Một lúc sau, khi kết thúc, Minh nằng nặc hỏi Châu vừa ước điều gì, Châu rất thẳng thắn đáp:
- Tao muốn săn được học bổng đi du học.
Ước mơ của Châu có phần lạ lẫm mà trước giờ Minh chưa từng nghe Châu nói. Đúng hơn là Minh chưa từng hỏi...Nhưng Minh cứ tưởng Châu sẽ ước điều gì đó liên quan đến cậu.
Minh chỉ lên trời và thao thao bất tuyệt:
- Ý nghĩa của sao băng mày biết không? Nó tượng trưng cho ước mơ và hi vọng. Một chàng trai vì muốn cứu sống cô gái mình yêu nên đã ném ngôi sao sáng nhất trên trời xuống và hoá thành ngôi sao thay thế. Người ta bảo nếu cặp nào nhìn thấy sao băng vào đêm tháng thì sẽ bên nhau mãi mãi. Thế nên nó còn tượng trưng cho tình yêu đôi lứa. Hay nhỉ?
Minh tự hào kể lể, còn Châu bị làm cho buồn cười:
- Mày biết nhiều ghê ha?
- Ừ, tao phải học nhiều nữa. Vì một mục đích to lớn sau này...
Minh trầm tư nhìn Châu nói, trong lúc yên tĩnh như thế này, tâm thế Châu bất chợt bồn chồn khi khuôn mặt Minh chỉ cách mặt mình chưa đầy một gang tay. Khoảng cách từ khi nào đã bị rút ngắn, ngắn tới mức Minh nghe được tiếng thở không đều của Châu. Minh không muốn chần chừ nhiều, càng không muốn bỏ qua ánh mắt ngờ nghệch phía trước mình, không hiểu sao trong cậu có một cảm giác chiếm hữu rất to lớn.
Tay Minh siết lấy gáy Châu, kéo sát Châu về phía mình, dứt khoát đặt môi mình lên môi người ta. Hai cặp mắt theo đó cũng nhắm nghiền lại, hơi thở cuốn vào vừa dồn dập lại vừa nóng bỏng như có lửa đốt. Dư vị của cái hôn có sự miên man mới lạ và cả sự bỡ ngỡ đầu đời.
Thời điểm ấy lần nữa lại xuất hiện một ngôi sao băng từ trên trời rơi xuống, cũng là lúc Tuấn Anh từ trong trại đi ra. Cậu định gọi Minh về ngủ thì nhìn thấy hết cái cảnh bạn mình và cô mình môi kề môi. Tuấn Anh sững sờ rồi gật gù cùng điệu cười tự hào, cậu cũng biết điều tự chui lại về ổ.
Và có một điều chỉ Minh mới rõ, thực ra đấy là nụ hôn đầu đời của thằng bé. Nói cũng không ai có thể tin rằng Kim Bảo Huy Minh giữ được trinh môi cho đến tận tuổi, mà nụ hôn vụng về của một người đào hoa như vậy lại dành cho Nguyễn Quỳnh Châu.
Cách đây không lâu, Châu vốn định nói ra lời chia tay. Nhưng khi ngôi sao băng kia lao xuống mặt đấy, một lần nữa hi vọng được thắp lên. Dù là le lói, dù là thứ ánh sáng nhỏ nhoi nhưng Châu tự hỏi: tại sao không thử cho bản thân thêm một cơ hội?
Tối ấy, bầu trời trên núi Hàm Lợn đẹp một cách bình yên.Ngày hôm sau thu dọn đồ đạc chuẩn bị trở về, sắc mặt đám con gái đều căng hồng tươi tắn, ngược lại với lũ con trai thì đứa nào cũng hai bên quầng thâm đen sì, nguyên do là thức đánh bài đến giờ sáng. Giờ trong đầu mấy anh chỉ toàn mớ quay cuồng xoay quanh tam thông, tứ quý.
Sau khi đã lên xe đầy đủ, điểm danh sĩ số không sót một ai thì Thảo mới bất ngờ phát hiện ra mình để quên túi xách chứa đồ skincare. Nhưng do phần xương chậu còn ê nhức, Thảo bắt Tuấn Anh phải có trách nhiệm dìu dẫn mình đi lấy đồ. Thằng nhóc thiếu ngủ, hai mí mắt díu lại nhưng vẫn cố nhấc mông lên để "chịu trách nhiệm".
Xe chuyển bánh được một hồi thì chuông điện thoại của Sơn réo, thì ra là Tùng gọi video call. Bên đầu dây kia Tùng cứ í a í ới:
- Sơn ey về nhà chưa? Bố bảo cho xe lên trường đón.
- Khoảng tiếng nữa mới về thì anh gọi lại sau.
- Chuyển máy sang chị Tường Ly Lê Thị bảo Nguyễn Trọng Tùng đẹp giai muốn nói chuyện!
Sơn mệt quá nên đưa ngay điện thoại cho ghế Nhật Ly ở đằng sau. Ly trông bản mặt to lù lù của Tùng xuất hiện trên điện thoại đã thấy nản, lại khéo đuổi:
- Trên xe mọi người đang ngủ, có gì để lúc khác nói sau!
Trên màn hình video call, vô tình đập vào mặt Tùng cảnh Nhật đang tựa đầu vào vai Ly say sưa ngủ. Tùng sốc nghẹn, nổi đoá:
- Này bà kia, sao tuỳ tiện để con trai chạm vào người thế? Con gái kiểu gì đấy? Không có ý tứ gì cả! Đi chơi có hai ngày đã thế rồi à? Thật không thể chấp nhận được! Gọi anh Nhật dậy mau! Nam nữ thụ thụ bất thân mà làm cái trò gì đấy hả hả hả?
Tùng nói eo éo bên tai làm Nhật ngủ đang yên thì phải tỉnh. Thức đánh bài đã lả hết cả người mà lên xe không được nghỉ ngơi, chắc mắc khùng mất. Ly cũng thấy khá phiền, nói lời cuối cùng trước khi cúp máy thì Tùng lại rách việc:
- Từ từ đã, cho em gặp anh Tuấn Anh, em có điều muốn nói.
Thở dài, Ly trực tiếp chuyển máy xuống ghế đằng sau - ghế của Thảo, Tuấn Anh. Có điều khi ngoảnh xuống, hai ghế hoàn toàn trống rỗng. Ly tưởng mình hoa mắt chưa tỉnh ngủ, dụi mắt lại mấy lần. Nhưng những gì Ly trông thấy vẫn chỉ là hai ghế trống, không có người ngồi. Mặt Ly biến sắc, vô thức kêu lên:
- CÓ NGƯỜI CHƯA LÊN XE !